- Ngươi có cừu oán với Văn Tá Phu?
Cảm thấy đủ no Kiều Phi nghiêng người liếc Trần Mộ một cái, lười biếng hỏi.
- Văn Tá Phu? Xuyên hạ liên minh?
Trần Mộ không khỏi nhíu mày, hắn đối với tên gọi này mơ hồ có chút ấn tượng. khi Ba Cách Nội Nhĩ báo cáo cho hắn các thế lực của tư khách nhĩ địa khu, hắn từng nghe qua tên này. Hơn nữa, hôm nay sớm vội vã xem hết trong báo cáo, tên này lại một lần nữa xuất hiện.
Nghe Kiều Phi nói, hắn đoán được ngụ ý Kiều Phi. Đối phương nhất định là từ nơi này có được tin tức, bất quá thế lực Kiều gia căn cơ thâm hậu như vậy mà nói, làm được chuyện này, cũng không có gì kì lạ. Trần Mộ lập tức khẳng định tối hôm qua đánh lén là Văn Tá Phu làm, cái đó và Ba Cách Nội Nhĩ phân tích không sai.
Lần này, cùng xuyên hạ liên minh kết cùu oán đếnthâm sâu. Bất quá hắn cũng biết, loại phong cách hành sự này của xuyên hạ liên minh, hai bên nhất định cũng đi tới nước này. Bất quá, còn chưa đứng vững gót chân, lạ cùng thế lực lớn nhất nơi này phát kết hạ tử cừu, không phải là chuyện làm người khác vui vẻ.
Trần Mộ không khỏi cân nhắc ý đồ đến đây của Kiều Phi.
Kiều gia là thế lực lớn thứ nhì của tư khách nhĩ địa khu, cùng xuyên hạ liên minh thế như nước với lửa. Chính mình tối hôm qua vừa mới qua một hồi đánh lén, nàng hôm nay đã tới rồi, trong đó hàm nghĩa bao nhiêu ý tứ rất rõ ràng.
Kết minh? Kiều gia có hơn hai mươi mốt tiểu bảo, lực lượng như thế làm sao người khác lọt vào mắt? Cho dù hắn không nhiều kinh nghiệm, cũng biết hễ là liên minh, song phương lực lượng không sai biệt nhau lắm. Lực lượng của chính mình vẫn quá yếu ớt, nói trắng ra, còn chưa đủ tư cách cùng kiều gia kết minh, lại càng không muốn nói đến việc Kiều gia đại tỷ tự thân xuất mã.
- Chính là lão quỷ nọ!
Kiều Phi không chút nào che giấu chán ghét Văn Tá Phu, nói xong. Cặp mắt bướng bỉnh tà tà nhìn Trần Mộ:
- Ngươi so với kia lão quỷ tốt hơn. Mặc dù thực lực còn kém, bất quá có thể làm cho lão quỷ thiệt hại, coi như là có bản lãnh. Thế nào? Đi theo ta đi, có thịt mọi người cùng nhau ăn, có rượu mọi người cùng nhau uống, ta Kiều Phi làm việc, chưa bao giờ bạc đãi mọi người. Có điều kiện gì ngươi nói thẳng. Lạc lạc, đáng tiếc ngươi không đủ cường tráng. Bằng không, chuyển qua làm tình nhân thật ra không tệ!
Ánh mắt Ba Cách Nội Nhĩ, Tiếu Ba nhất thời trở nên quái dị hẳn lên. Không đủ cường tráng? Chẳng lẽ Kiều Phi cũng cần Duy A làm vật tham khảo sao chứ?
Cỡ mặt dầy như Trữ Nhạc, tay chân như sắt thép là Ô Vũ, nếu như cùng ông chu so đo lực lượng, vậy nhất định sẽ chết rất bi thảm!
Trần Mộ cũng cười khổ. ánh mắt đối phương nóng bỏng quét tới quét lui trên người hắn, khiến hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên. Nhưng làm việc dưới tay người khác, điểm này hắn làm sao nguyện ý, trừ phi đến bước đường cùng.
Lắc đầu, Trần Mộ rất uyển chuyển nhưng cũng rất kiên quyết cự tuyệt đề nghị của Kiều Phi:
- Đa tạ Kiều tiểu thư có ý tốt, bất quá ta quen chính mình hành động, xin lỗi.
Kiều Phi không hề kinh ngạc, tựa hồ đã có đoán trước, chỉ là mặt trắng bệch nhìn Trần Mộ:
- Ta cũng biết. Nam nhân có bản lãnh lúc này, mỗi người đều hận không thể xoay chuyển bầu trời, không cam lòng làm người ở dưới. Bất quá,…..
Nàng chuyển giọng:
- Ngươi lần này giết tạp tu ám vụ của lão quỷ, xem như đã cùng hắn kết hạ tử cừu. Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu mà, ngươi ta xem cũng không tệ, đáng giá giao hảo. Chúng ta ở bên cạnh coi như là có điểm tương trợ, nếu có cái gì phải giúp gấp gáp, lên tiếng kêu gọi. Đương nhiên. Chúng ta cũng không phải miễn phí trợ giúp ngươi, việc tốn tiền thì phải trả tiền. Ngươi có thể tạo thành phiền toái cho hắn, được chỗ tốt nhiều nhất vẫn là ta, ta rất vui khi thấy vậy. Nhưng nói trước, vụng trộm hỗ trợ tự nhiên không có gì vấn đề, nhưng bên ngoài, ta cũng sẽ không bởi vì ân oán giữa ngươi và lão quỷ đi liều mạng. Nói đến cùng. Ngươi phải dựa vào chính mình để sống sót.
Đôi mắt nâu của Kiều Phi nhìn chằm chằm Trần Mộ, tựa hồ cũng không xem trọng hắn.
Trần Mộ cũng không tức giận, trái ngược, hắn cảm thấy Kiều Phi này không tệ. Người thẳng thắn, nói chuyện cũng rất thẳng, nhìn mặt ngoài không thiện, nhưng là bụng dạ tốt hơn người nhiều lắm.
- Ồ. Không có việc gì. Chắc xuyên hạ đại liên minh, cũng sẽ không cùng chúng ta đám tiểu nhân vật so đo.
Trần Mộ cười cười. Rất tùy ý trả lời.
Nhìn chằm chằm Trần Mộ vài giây, Kiều Phi bĩu môi:
- Nói cho qua chuyện sao? Xạo!
Nói xong, nàng mang theo vài phần biếng nhác duỗi lưng. Nàng nửa người trên mặc áo ngắn, động tác duỗi lưng này nhất thời đem phần eo khỏe đẹp mê người bày ra.
Tiếu Ba và Ba Cách Nội Nhĩ con mắt trợn tròn, nhìn không chớp mắt chiếc eo thon nhỏ mà Kiều Phi lộ ra.
Hai người cũng thần kỳ nhất trí, đồng thanh nuốt nước miếng ừng ực, làm cho Trần Mộ cũng nhịn không được quay đầu đi.
- Sắc quỷ!
Kiều Phi khinh thường quét hai người liếc mắt một cái, nhất thời làm cho hai người quẫn đến mức hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống.
- Tốt lắm. Ta cũng nên đi, tiểu nam, nhớ kỹ lời của ta a. Được rồi, đây là mã số của ta, có chuyện tìm ta. Sống sót, tốt nhất là làm cho lão quỷ khó chịu một ít.
Kiều Phi ném cho Trần Mộ mộ tấm tạp phiến, trừng mắt nhìn hắn, nghênh ngang rời đi.
Kiều Phi đi hồi lâu, Ba Cách Nội Nhĩ và Tiếu Ba mới hồi phục tinh thần lại.
- Sắc quỷ.
Trần Mộ đột nhiên nghiêm trang, hướng hai người nhàn nhạt bỏ lại câu này, nghênh ngang rời đi.
Ba Cách Nội Nhĩ và Tiếu Ba giống như bị sét đánh, chết đứng.
Trần Mộ công việc rất nhiều, ít nhất hắn cho là như vậy. "Tuyết hãm pháp" tốt xấu đã lộ ra, hơn nữa đại khái không sai biệt lắm, Trần Mộ liền không phụ trách nữa mà đem chuyện này giao cho Khương Lương.
Hệ thống phòng hộ Sơn cốc đã hoàn chỉnh, như tối ngày hôm qua toàn thể huấn luyện "Tuyết Hãm pháp" tình huống không bao giờ được lặp lại. Có lần này giáo huấn, Ba Cách Nội Nhĩ kiên quyết tổ chức phòng thủ hoàn hảo, cái này không cần hắn lo
Chuyên Xuyên hạ liên minh, hắn không đặc biệt lo lắng. Dựa vào sơn cốc, chiếm cứ địa lợi, tập trung phòng thủ, cho dù địch nhân đông gấp vài lần, hắn cũng không quá lo lắng. Mà phương diện tiếp viện, có Duy A cùng Tiếu Ba tại đây, hắn không hề lo lắng.
Hắn hiện tại chỉ muốn làm sao có thể trong thời gian ngắn nhất đề cao thực lực của chính mình. Loạn thế cần tráng sĩ, hắn hiểu chuyện này rất sâu sắc. Vô luận là phổ cư khu, haylà thiên đường hoa khu, cũng không khác nhau.
Thậm chí Trần Mộ cảm thấy tại hoa khu, tranh đấu càng thêm tàn khốc. Muốn ở chỗ này tạo căn nguyên, nhất định thực lực phải lớn mạnh.
Mà có thể đóng góp cho hắn ý kiến, chỉ có Hề Bình và Ba Cách Nội Nhĩ.
Thấy Trần Mộ tự nhiên đồng ý tốn tâm tư ở này mặt, hai người mừng rỡ. Trước giò, bọn họ vẫn cảm thấy tính cách Trần Mộ có chút quá lạnh nhạt, không có lòng hiếu thắng, nếu không đem hắn bức đến mức tận cùng, hắn cơ bản sẽ không để tâm. Hiện tại khó có khi được Trần Mộ chủ động hỏi loại này vấn đề như thế, hai người tự nhiên hết sức cao hứng.
Hề bình cười nói:
- Ông chủ, kì thật vấn đề không phức tạp như vậy. Chúng ta hiện có sáo tạp, ngài vừa lại làm ra "Tuyết hãm pháp", đám tạp tu thực lực cũng không ngừng tăng cao, thế cục của chúng ta vẫn không tệ. Bất quá, chúng ta hiện tại phải tìm được một phương pháp kiếm tiền. tiền mặt của chúng ta đã dùng rất nhiều.
Hắn bấm đầu ngón tay:
- Cốc sào, hải tinh bảo hai hạng mục này tốn hao lớn nhất, các hạng khác như thiết bị trị liệu, thiết bị huấn luyện chi tiêu cũng phi thường lớn. Chúng ta hiện tại cần nhất là tài chính, có tài chính chúng ta có thể khuếch trương đội ngũ, như vậy lực chiến đấu chúng ta cũng sẽ càng mạnh. Lão Ba mặc dù háo sắc, nhưng về chiến tranh bản lãnh vẫn có đủ.
Ba Cách Nội Nhĩ giận dữ:
- Ta háo sắc khi nào? Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Hề Bình không để ý tới hắn, nói tiếp:
- Kì thật chúng ta hiện tại cũng không thiếu tiền mặt, mà là cần một loại hình thức ổn định doanh lợi. Mặc kệ thế lực nào, đều phải có một bộ phận kinh doanh. Có tiền, đề cao lực chiến đấu, lực chiến đấu đề cao xúc tiến lợi nhuận doanh lợi năng lực, cứ như vậy, là có thể hình thành một vòng tuần hoàn. Chúng ta hiện tại cần chính là hình thức doanh lợi, ông chủ ngài mặc dù chế tạp lợi hại, nhưng chỉ bằng vào một mình ngài để nuôi sống một đội ngũ, không phải kế lâu dài.
Ba Cách Nội Nhĩ đồng ý nói:
- Lão Hề nói rất đúng. Chúng ta hiện tại hoàn toàn phải nuôi dưỡng đội ngũ, càng lâu gánh nặng sẽ càng nặng. Chúng ta nên tổ chức một tạp tu đoàn, như vậy vừa có thể gia tăng cơ hội thực chiến, mặt khác có thể giúp ta giảm áp lực tài chính.
Trần Mộ suy tính, nhất thời cảm thấy rất có lý. Hiện tại đám tạp tu trừ việc mỗi ngày huấn luyện, thời gian khác đều nhàn rỗi.
Trần Mộ nói với Ba Cách Nội Nhĩ:
- Chuyện Tạp tu đoàn giao cho ngươi. Nhưng cũng cần lưu lại lực lượng phòng thủ trong sơn cốc.
Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu:
- Yên tâm đi, hiện tại năng lực phòng hộ sơn cốc, có hai trăm người, cũng tạm đảm bảo an toàn. Chúng ta dù sao cũng không muốn khuếch trương, chỉ cần ở bên trong này, cho dù xuyên hạ liên minh xem chúng ta không vừa mắt cũng không còn biện pháp.
Trần Mộ hỏi Hề Bình.
- Phương diện kiếm tiền lão Hề có ý gì không?
Hề bình trầm ngâm nói:
- Ông chủ ngài chế tạo tạp phiến là một điểm doanh lợi khá tốt. Tạp tu đoàn của lão Ba trong khoảng thời gian ngắn phỏng chừng không thể nào có doanh lợi, ta thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Ba Cách Nội Nhĩ cau mày suy nghĩ, bất quá phương diện này năng lực hắn thật sự có hạn, không cách nào cung cấp ý kiến gì hay.
Thấy thế, Trần Mộ không thể làm gì khác hơn là nói:
- Không vội, cái này từ từ sẽ tính.
/611
|