Như Tiểu Lam trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trường Hận.
Thanh Mặc Nhan đi đâu?
Trường Hận âm thầm cảm thấy đau đầu, vừa rồi nàng nhất thời xúc động, làm sao lại quên mất việc này, Thanh Mặc Nhan lần này rời đi hiển nhiên là không nói cho Như Tiểu Lam biết.
Phải đi làm việc... đúng, là ra khỏi thành làm việc đi. Trường Hận cuống quít bổ sung nói: Hắn có thể đi đâu, hiện giờ Đại lý tự rất bận rộn, hắn sao có thể chạy loạn khắp nơi a.
Thật sự? Như Tiểu Lam nửa tin nửa ngờ.
Đương nhiên là thật, trước kia hắn có lúc nào là không mang theo ngươi? Trường Hận nói: Lần này thật sự là đi làm việc, đáng tiếc ta nhớ nhầm thời gian, cho rằng hôm nay hắn trở về...
Ngươi có chuyện gì sao? Muốn nói với ta không. Như Tiểu Lam hỏi.
Ta nghe nói Thiếu khanh đại nhân có chút giao tình với Nhuận Nhi tỷ Thiên Nhạc phường, ta có một số việc muốn hỏi thăm nàng.
Như Tiểu Lam cái hiểu cái không Nga một tiếng.
Chuyện Nhuận Nhi tỷ nàng cũng biết ít nhiều, mỗi lần Thanh Mặc Nhan tìm Thiên Nhạc phường giúp đỡ hắn đều đưa ra mức thù lao rất cao, nếu Trường Hận tự mình tìm đến đó chỉ sợ là Nhuận Nhi tỷ sẽ không gặp nàng.
Để Sử Đại Thiên mang ngươi đi đi. Như Tiểu Lam cười hì hì nói: Hắn rất quen thuộc với nơi đó.
Lời này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, thời điểm Trường Hận nhìn thấy Sử Đại Thiên không khỏi lặng lẽ dời hai bước, cách xa hắn chút.
Sử Đại Thiên hồn nhiên không phát giác, lĩnh mệnh mang theo Trường Hận đi đến Thiên Nhạc phường.
Quả nhiên rất thuận lợi gặp được Nhuận Nhi tỷ.
Trường Hận lấy Lễ vật bên trong có chứa bột phấn của Ngũ hoàng tử ra, đưa cho Nhuận Nhi tỷ xem.
Loại địa phương như Thiên Nhạc phường cũng thường xuyên sử dụng chút bí dược Đặc biệt , cho nên Nhuận Nhi tỷ đối với loại đồ vật này ngược lại còn quen thuộc hơn cả Trường Hận.
Trường Hận nói: Ta đang muốn tra xem thuốc bột này xuất xứ từ đâu, trong kinh thành, không biết có mấy chỗ có thể chế ra thứ này?
Nhuận Nhi tỷ cầm lấy bột phấn quan sát một hồi, lại lấy một chút dính trên đầu ngón tay đưa lên mũi ngửi ngửi: Có chút giống với đồ của Bạch Ngọc lâu.
Ánh mắt Trường Hận sáng lên: Ngươi chắc chắn?
Nhuận Nhi tỷ suy nghĩ một lát, gọi Hồng Lăng: Dược lần trước ta muốn đã lấy về chưa?
Hồng Lăng lắc đầu: Vẫn chưa, vốn dĩ định ngày mai mới đi lấy.
Hôm nay đi luôn đi, dẫn cả y quan Trường Hận theo.
Hồng Lăng nhìn từ trên xuống dưới Trường Hận: Mặc y phục thế này không phù hợp, ngươi theo ta...
Trường Hận đi theo Hồng Lăng vào phòng trong, không mất bao lâu đã thay xong một thân nữ trang, bởi vì các cô nương ở Thiên Nhạc phường đều có xuất thân phong trần, cho nên y phục này cũng phá lệ phong tao (*), Trường Hận cứng ngắc túm cổ áo lôi lên trên.
(*) Phong tao: Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ
Nhuận Nhi tỷ cười nhìn thoáng qua cổ áo Trường Hận: Không nghĩ tới thứ bên trong kia của y quan cũng không hề nhỏ.
Trường Hận lập tức đỏ mặt.
Hồng Lăng che miệng cười duyên, mang theo Trường Hận ra khỏi cửa.
Hai người định đi cửa sau, nhưng thời điểm xuống lầu cũng không hề kiêng dè người khác, vừa vặn chỗ cửa lớn có mấy vị khách nhân bước vào, các cô nương oanh oanh yến yến lập tức chạy đến vây quanh những khách nhân kia.
Ngũ điện hạ, gần đây Thiên Nhạc phường mới tới một cô nương giỏi đàn hát, lần trước nghe xong khúc nhạc của nàng liền không thể nào quên, hôm nay bất luận ra sao cũng phải để ngươi nghe thử một lần... Một vị công tử trẻ tuổi cười nói.
Vu Nguyên Quân một thân thường phục, ăn mặc tựa như quý công tử bình thường, nghe xong lời này hắn cũng chỉ cười cho có lệ, giống như tâm tư không ở trên người những cô nương trong đây.
Mọi người đi về hướng trên lầu, lúc này Hồng Lăng mang theo Trường Hận đi xuống, hai bên liền mặt đối mặt.
Trong lòng Trường Hận chỉ suy nghĩ đến chuyện thuốc bột, cũng không chú ý tới người ở đối diện là Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân.
Dịch người đi qua, khi Vu Nguyên Quân nhìn thấy nữ tử đối diện thì lập tức liền ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Vu Nguyên Quân dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Trường Hận đang đi xuống thang lầu.
Nàng sao có thể ở chỗ này?
Nàng không phải nha hoàn bên người Minh Duyệt quận chúa sao, sao có thể đến những nơi như thế này?
Hắn ngây người trong chốc lát, Hồng Lăng mang theo Trường Hận đi tới mặt sau của thang lầu, Vu Nguyên Quân rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh nàng nữa.
Vội vàng đi vài bước đến trước tay vịn, hắn vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy nàng xuất hiện ở dưới lầu, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy nàng hiện thân.
Ngũ điện hạ đang nhìn cái gì, chẳng lẽ vừa ý giai nhân phấn hồng nào sao? Vài vị bằng hữu thấy hắn bất động liền trêu ghẹo nói.
Vu Nguyên Quân chậm rãi lắc đầu.
Mọi người thiện ý cười vang, tiếp tục đi lên trên lầu.
Vu Nguyên Quân liên tục quay đầu lại nhìn về phía dưới lầu, nhưng mà vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia.
Hồng Lăng mang theo Trường Hận đi ra từ cửa sau Thiên Nhạc phường, thẳng đến Bạch Ngọc lâu.
Bạch công tử Bạch Ngọc lâu gia sản vô số, mặc kệ là dạng đồ vật gì cũng có thể giao dịch, chỉ cần có người ra giá, bất luận thứ gì hắn cũng có thể lấy được. Hồng Lăng giải thích nói: Lát nữa ta đi lấy đồ ngươi ở bên cạnh tuyệt đối đừng nói gì lung tung, trong phòng kia có không ít đồ vật, không thể để người Bạch Ngọc lâu nghi ngờ.
Trường Hận gật đầu.
Người Bạch Ngọc lâu mang các nàng đến sau lâu, đi tới nhà kho ở dưới lòng đất.
Hồng Lăng chợt nói với Trường Hận: Đúng rồi, Nhuận Nhi tỷ muốn ta mang chút điểm tâm Bạch Ngọc lâu về, ngươi ở chỗ này giúp ta lấy đồ, ta đi phía trước mua điểm tâm cho nàng.
Trường Hận gật đầu, quy củ mắt nhìn thẳng.
Người Bạch Ngọc lâu thấy thế cũng không nói gì, mang theo Trường Hận vào nhà kho.
Trong nhà kho bày rất nhiều đồ vật, người nọ mang nàng vào một gian nhà kho nhỏ, nơi đó đặt mười mấy bình lưu li cao lớn.
Trường Hận chú ý nhìn nhìn, bên trong tất cả đều là thuốc bột kỳ lạ.
Mỗi lần đi qua một chỗ, nàng đều âm thầm ngửi mùi thuốc bột.
Trước đó, nàng đã ghi nhớ kỹ mùi của thứ thuốc bột kia, cho nên khi đi qua ba bình lưu li, nàng ngửi thấy được hương vị quen thuộc.
Là cái này!
Người Bạch Ngọc lâu giao thuốc bột Thiên Nhạc phường cần cho Trường Hận.
Trường Hận không dám nhìn nhiều, cúi đầu đi ra khỏi kho.
Hồng Lăng lúc này cầm theo điểm tâm lại đây, mang theo Trường Hận lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Ra khỏi Bạch Ngọc lâu, Hồng Lăng thở nhẹ một hơi: Có tìm được thứ ngươi muốn không?
Trường Hận gật đầu, đang định hé miệng giải thích, bàn tay trắng nõn của Hồng Lăng giơ lên: Ngươi không cần nói, Thiên Nhạc phường chúng ta chỉ quan tâm đến chuyện làm ăn của chính mình, những chuyện dư thừa khác chúng ta không muốn biết.
Trường Hận tán dương cười cười.
Mọi người đều hiểu rõ, làm việc mới thống khoái.
Hai người trở về Thiên Nhạc phường, Trường Hận đổi lại một thân y phục, một lần nữa nói lời cảm tạ với Nhuận Nhi tỷ, sau đó đi xuống lầu, chuẩn bị từ cửa chính rời đi.
Nàng một đường mải suy nghĩ, không chú ý tới thời điểm nàng mặc một thân nữ trang trở về, Ngũ điện hạ Vu Nguyên Quân ở ngay trong nhã gian đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
Chờ khi nàng thay đổi nam trang rời khỏi, Vu Nguyên Quân đứng dậy đi theo ra.
Trường Hận mới đi được không xa, chợt nghe thấy phía sau vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập.
Nàng theo bản năng nghiêng người tránh đi, một đạo tiếng gió bén nhọn xẹt qua, đánh trúng lên tay nàng.
Ba một tiếng, mu bàn tay đau rát.
Nàng bị roi ngựa vụt trúng thật mạnh.
Xoay người trợn mắt trừng người ngồi trên lưng ngựa, Trường Hận bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân!
Vu Nguyên Quân từ trên cao nhìn xuống nàng, trong ánh mắt mang theo tia sắc bén khó hiểu.
Ngũ điện hạ đây là có ý gì? Trường Hận ẩn giấu tức giận trong lòng, vô duyên vô cớ đánh nàng, còn dáng vẻ này, này tuyệt đối là ỷ thế hiếp người.
Thanh Mặc Nhan đi đâu?
Trường Hận âm thầm cảm thấy đau đầu, vừa rồi nàng nhất thời xúc động, làm sao lại quên mất việc này, Thanh Mặc Nhan lần này rời đi hiển nhiên là không nói cho Như Tiểu Lam biết.
Phải đi làm việc... đúng, là ra khỏi thành làm việc đi. Trường Hận cuống quít bổ sung nói: Hắn có thể đi đâu, hiện giờ Đại lý tự rất bận rộn, hắn sao có thể chạy loạn khắp nơi a.
Thật sự? Như Tiểu Lam nửa tin nửa ngờ.
Đương nhiên là thật, trước kia hắn có lúc nào là không mang theo ngươi? Trường Hận nói: Lần này thật sự là đi làm việc, đáng tiếc ta nhớ nhầm thời gian, cho rằng hôm nay hắn trở về...
Ngươi có chuyện gì sao? Muốn nói với ta không. Như Tiểu Lam hỏi.
Ta nghe nói Thiếu khanh đại nhân có chút giao tình với Nhuận Nhi tỷ Thiên Nhạc phường, ta có một số việc muốn hỏi thăm nàng.
Như Tiểu Lam cái hiểu cái không Nga một tiếng.
Chuyện Nhuận Nhi tỷ nàng cũng biết ít nhiều, mỗi lần Thanh Mặc Nhan tìm Thiên Nhạc phường giúp đỡ hắn đều đưa ra mức thù lao rất cao, nếu Trường Hận tự mình tìm đến đó chỉ sợ là Nhuận Nhi tỷ sẽ không gặp nàng.
Để Sử Đại Thiên mang ngươi đi đi. Như Tiểu Lam cười hì hì nói: Hắn rất quen thuộc với nơi đó.
Lời này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, thời điểm Trường Hận nhìn thấy Sử Đại Thiên không khỏi lặng lẽ dời hai bước, cách xa hắn chút.
Sử Đại Thiên hồn nhiên không phát giác, lĩnh mệnh mang theo Trường Hận đi đến Thiên Nhạc phường.
Quả nhiên rất thuận lợi gặp được Nhuận Nhi tỷ.
Trường Hận lấy Lễ vật bên trong có chứa bột phấn của Ngũ hoàng tử ra, đưa cho Nhuận Nhi tỷ xem.
Loại địa phương như Thiên Nhạc phường cũng thường xuyên sử dụng chút bí dược Đặc biệt , cho nên Nhuận Nhi tỷ đối với loại đồ vật này ngược lại còn quen thuộc hơn cả Trường Hận.
Trường Hận nói: Ta đang muốn tra xem thuốc bột này xuất xứ từ đâu, trong kinh thành, không biết có mấy chỗ có thể chế ra thứ này?
Nhuận Nhi tỷ cầm lấy bột phấn quan sát một hồi, lại lấy một chút dính trên đầu ngón tay đưa lên mũi ngửi ngửi: Có chút giống với đồ của Bạch Ngọc lâu.
Ánh mắt Trường Hận sáng lên: Ngươi chắc chắn?
Nhuận Nhi tỷ suy nghĩ một lát, gọi Hồng Lăng: Dược lần trước ta muốn đã lấy về chưa?
Hồng Lăng lắc đầu: Vẫn chưa, vốn dĩ định ngày mai mới đi lấy.
Hôm nay đi luôn đi, dẫn cả y quan Trường Hận theo.
Hồng Lăng nhìn từ trên xuống dưới Trường Hận: Mặc y phục thế này không phù hợp, ngươi theo ta...
Trường Hận đi theo Hồng Lăng vào phòng trong, không mất bao lâu đã thay xong một thân nữ trang, bởi vì các cô nương ở Thiên Nhạc phường đều có xuất thân phong trần, cho nên y phục này cũng phá lệ phong tao (*), Trường Hận cứng ngắc túm cổ áo lôi lên trên.
(*) Phong tao: Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ
Nhuận Nhi tỷ cười nhìn thoáng qua cổ áo Trường Hận: Không nghĩ tới thứ bên trong kia của y quan cũng không hề nhỏ.
Trường Hận lập tức đỏ mặt.
Hồng Lăng che miệng cười duyên, mang theo Trường Hận ra khỏi cửa.
Hai người định đi cửa sau, nhưng thời điểm xuống lầu cũng không hề kiêng dè người khác, vừa vặn chỗ cửa lớn có mấy vị khách nhân bước vào, các cô nương oanh oanh yến yến lập tức chạy đến vây quanh những khách nhân kia.
Ngũ điện hạ, gần đây Thiên Nhạc phường mới tới một cô nương giỏi đàn hát, lần trước nghe xong khúc nhạc của nàng liền không thể nào quên, hôm nay bất luận ra sao cũng phải để ngươi nghe thử một lần... Một vị công tử trẻ tuổi cười nói.
Vu Nguyên Quân một thân thường phục, ăn mặc tựa như quý công tử bình thường, nghe xong lời này hắn cũng chỉ cười cho có lệ, giống như tâm tư không ở trên người những cô nương trong đây.
Mọi người đi về hướng trên lầu, lúc này Hồng Lăng mang theo Trường Hận đi xuống, hai bên liền mặt đối mặt.
Trong lòng Trường Hận chỉ suy nghĩ đến chuyện thuốc bột, cũng không chú ý tới người ở đối diện là Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân.
Dịch người đi qua, khi Vu Nguyên Quân nhìn thấy nữ tử đối diện thì lập tức liền ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Vu Nguyên Quân dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Trường Hận đang đi xuống thang lầu.
Nàng sao có thể ở chỗ này?
Nàng không phải nha hoàn bên người Minh Duyệt quận chúa sao, sao có thể đến những nơi như thế này?
Hắn ngây người trong chốc lát, Hồng Lăng mang theo Trường Hận đi tới mặt sau của thang lầu, Vu Nguyên Quân rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh nàng nữa.
Vội vàng đi vài bước đến trước tay vịn, hắn vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy nàng xuất hiện ở dưới lầu, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy nàng hiện thân.
Ngũ điện hạ đang nhìn cái gì, chẳng lẽ vừa ý giai nhân phấn hồng nào sao? Vài vị bằng hữu thấy hắn bất động liền trêu ghẹo nói.
Vu Nguyên Quân chậm rãi lắc đầu.
Mọi người thiện ý cười vang, tiếp tục đi lên trên lầu.
Vu Nguyên Quân liên tục quay đầu lại nhìn về phía dưới lầu, nhưng mà vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia.
Hồng Lăng mang theo Trường Hận đi ra từ cửa sau Thiên Nhạc phường, thẳng đến Bạch Ngọc lâu.
Bạch công tử Bạch Ngọc lâu gia sản vô số, mặc kệ là dạng đồ vật gì cũng có thể giao dịch, chỉ cần có người ra giá, bất luận thứ gì hắn cũng có thể lấy được. Hồng Lăng giải thích nói: Lát nữa ta đi lấy đồ ngươi ở bên cạnh tuyệt đối đừng nói gì lung tung, trong phòng kia có không ít đồ vật, không thể để người Bạch Ngọc lâu nghi ngờ.
Trường Hận gật đầu.
Người Bạch Ngọc lâu mang các nàng đến sau lâu, đi tới nhà kho ở dưới lòng đất.
Hồng Lăng chợt nói với Trường Hận: Đúng rồi, Nhuận Nhi tỷ muốn ta mang chút điểm tâm Bạch Ngọc lâu về, ngươi ở chỗ này giúp ta lấy đồ, ta đi phía trước mua điểm tâm cho nàng.
Trường Hận gật đầu, quy củ mắt nhìn thẳng.
Người Bạch Ngọc lâu thấy thế cũng không nói gì, mang theo Trường Hận vào nhà kho.
Trong nhà kho bày rất nhiều đồ vật, người nọ mang nàng vào một gian nhà kho nhỏ, nơi đó đặt mười mấy bình lưu li cao lớn.
Trường Hận chú ý nhìn nhìn, bên trong tất cả đều là thuốc bột kỳ lạ.
Mỗi lần đi qua một chỗ, nàng đều âm thầm ngửi mùi thuốc bột.
Trước đó, nàng đã ghi nhớ kỹ mùi của thứ thuốc bột kia, cho nên khi đi qua ba bình lưu li, nàng ngửi thấy được hương vị quen thuộc.
Là cái này!
Người Bạch Ngọc lâu giao thuốc bột Thiên Nhạc phường cần cho Trường Hận.
Trường Hận không dám nhìn nhiều, cúi đầu đi ra khỏi kho.
Hồng Lăng lúc này cầm theo điểm tâm lại đây, mang theo Trường Hận lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Ra khỏi Bạch Ngọc lâu, Hồng Lăng thở nhẹ một hơi: Có tìm được thứ ngươi muốn không?
Trường Hận gật đầu, đang định hé miệng giải thích, bàn tay trắng nõn của Hồng Lăng giơ lên: Ngươi không cần nói, Thiên Nhạc phường chúng ta chỉ quan tâm đến chuyện làm ăn của chính mình, những chuyện dư thừa khác chúng ta không muốn biết.
Trường Hận tán dương cười cười.
Mọi người đều hiểu rõ, làm việc mới thống khoái.
Hai người trở về Thiên Nhạc phường, Trường Hận đổi lại một thân y phục, một lần nữa nói lời cảm tạ với Nhuận Nhi tỷ, sau đó đi xuống lầu, chuẩn bị từ cửa chính rời đi.
Nàng một đường mải suy nghĩ, không chú ý tới thời điểm nàng mặc một thân nữ trang trở về, Ngũ điện hạ Vu Nguyên Quân ở ngay trong nhã gian đối diện, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
Chờ khi nàng thay đổi nam trang rời khỏi, Vu Nguyên Quân đứng dậy đi theo ra.
Trường Hận mới đi được không xa, chợt nghe thấy phía sau vang lên một trận tiếng vó ngựa dồn dập.
Nàng theo bản năng nghiêng người tránh đi, một đạo tiếng gió bén nhọn xẹt qua, đánh trúng lên tay nàng.
Ba một tiếng, mu bàn tay đau rát.
Nàng bị roi ngựa vụt trúng thật mạnh.
Xoay người trợn mắt trừng người ngồi trên lưng ngựa, Trường Hận bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân!
Vu Nguyên Quân từ trên cao nhìn xuống nàng, trong ánh mắt mang theo tia sắc bén khó hiểu.
Ngũ điện hạ đây là có ý gì? Trường Hận ẩn giấu tức giận trong lòng, vô duyên vô cớ đánh nàng, còn dáng vẻ này, này tuyệt đối là ỷ thế hiếp người.
/370
|