Gã sai vặt bên người Ngũ hoàng tử không vui nói: Thiếu khanh đại nhân tìm một đại phu thô tục vô lễ, điện hạ chúng ta đau sắp ngất đi, hắn cư nhiên còn để điện hạ chúng ta cắn gậy gộc trong miệng!
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nghe gã sai vặt oán hận: Vậy ấn theo ý điện hạ nhà ngươi, muốn như thế nào?
Gã sai vặt hừ lạnh một tiếng: Điện hạ chúng ta tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, ở trong cung đến ngay cả Thái y nhìn thấy cũng phải tôn kính mười phần, đại phu thô tục vô lễ như thế Thiếu khanh đại nhân nếu không trách phạt sẽ không thể làm nguôi ngoai cơn giận trong lòng điện hạ.
Thanh Mặc Nhan Ân một tiếng, đột nhiên giương giọng nói với về phía sau gã sai vặt: Trường Hận, ngươi tới thật đúng lúc, có mấy người bị thương, ngươi lại đây nhìn xem.
Gã sai vặt ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới thời điểm hắn tới cáo trạng, nhân gia lại ở ngay phía sau hắn.
Trường Hận lướt qua bên người gã sai vặt, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, lập tức đi qua giúp người bệnh khác băng bó vết thương.
Nếu Ngũ điện hạ đã ghét bỏ y quan Đại lý tự thô tục, kia mấy ngày này điện hạ bị thương cũng chỉ có thể để các ngươi tự mình tới trị liệu. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: Sau đó ta sẽ nhờ người đem thảo dược cần thiết qua, các ngươi chỉ cần đúng hạn đổi thuốc là được.
Nói xong Thanh Mặc Nhan xoay người muốn rời đi.
Gã sai vặt không nghĩ tới cuối cùng sẽ là kết quả này, vội vàng kêu lên: Thiếu khanh đại nhân định làm như thế thật sao?
Thanh Mặc Nhan quay đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: Trường hận chính là y quan Đại lý tự, ngày thường chủ yếu đảm nhận công việc khám nghiệm tử thi, cho nên không có thói quen nói chuyện với người bệnh, còn thỉnh ngươi trở về giải thích với Ngũ điện hạ cho.
Nghe xong lời này, gã sai vặt trắng mặt: Thiếu khanh đại nhân, ngài sao có thể tìm một người khám nghiệm tử thi tới chữa trị cho điện hạ chúng ta!
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, người trước mắt này chính là thái giám trong cung, nếu đổi lại là người khác đến liếc hắn cũng không thèm liếc một cái.
Nhìn Thanh Mặc Nhan phất tay áo xoay người rời đi, gã sai vặt hầm hừ, trở lại bên xe ngựa Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử lúc này đã thấy đỡ hơn một chút, muốn hắn đi vào trâm trà.
Gã sai vặt một bên cẩn thận hầu hạ, một bên đem chuyện vừa rồi hắn đi tìm Thanh Mặc Nhan nói ra.
Vu Nguyên Quân sửng sốt nửa ngày, nhíu mày nói: Ai cho ngươi đi tìm Thiếu khanh.
Đại phu vừa rồi vô lễ với ngài...
Ngươi tưởng đây là trong cung sao? Hắn là y quan Đại lý tự, ngày thường gặp đều là đủ loại nghi phạm, ngươi tưởng hắn giống những người trong Thái y viện, cả ngày chỉ biết khom lưng uốn gối.
Gã sai vặt ủy khuất nói: Nô tài chính là cảm thấy hắn bất kính với ngài, lúc này mới tức giận... Lại nói hắn còn ô nhục ngài, muốn ngài cắn gậy gộc trong miệng.
Vu Nguyên Quân hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc đó miệng vết thương hắn đau muốn chết, tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt với đại phu, không nghĩ tới nô tài bên người hắn quen nhìn sắc mặt làm việc, kết quả tự cho là thông minh tìm người ta khởi binh vấn tội.
Đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn nửa ngày, buổi tối đặt chân ở dịch trạm.
Miệng vết thương Vu Nguyên Quân đau muốn chết. Gã sai vặt đỡ hắn xuống xe ngựa.
Điện hạ, ngài có đau lắm không, nô tài giúp ngài tìm đại phu đến? Gã sai vặt vội la lên.
Vu Nguyên Quân đau nói không nên lời, chỉ có thể gật gật đầu.
Gã sai vặt vui vẻ chạy đi tìm Thanh Mặc Nhan: Miệng vết thương điện hạ nhà chúng ta đau lợi hại, phiền Thiếu khanh đại nhân tìm đại phu đến.
Thanh Mặc Nhan đang đỡ Như Tiểu Lam xuống xe, nghe xong lời này cũng không quay đầu lại, nói với Huyền Ngọc bên cạnh: Ngươi đi dịch trạm hỏi một chút, nhìn xem nơi nào có thể tìm được đại phu.
Huyền Ngọc lĩnh mệnh, liếc nhìn gã sai vặt một cái, xoay người rời đi.
Gã sai vặt gấp đến dậm chân. Nơi này là dịch trạm, sao có thể tìm được đại phu, lại nói chờ bọn hắn đem đại phu tới, chắc phải đến trời sáng.
Thiếu khanh đại nhân, vị y quan kia... Gã sai vặt vừa định nhắc tới Trường Hận, đã bị Thanh Mặc Nhan đánh gãy lời nói.
Y quan Trường Hận thô tục vô lễ, đắc tội với Ngũ điện hạ, ta đã phạt hắn tự xét không được làm nghề y, chờ trở về Đại lý tử sẽ xử phạt tiếp.
Nghe xong lời này, gã sai vặt trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng... Nhưng mà...
Hắn muốn nói, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, nhưng mà lời này làm thế nào cũng không ra khỏi miệng được.
Như Tiểu Lam lặng lẽ quay đầu, che miệng cười.
Thanh Mặc Nhan lại là mặt không biểu cảm. Đưa nàng đến phòng sau dịch trạm trước, sau đó tìm Trường Hận đến bồi nàng nói chuyện, còn hắn lại đi ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan muốn đi đâu? Như Tiểu Lam hỏi Trường Hận.
Thẩm vấn phạm nhân. Xuất thân từ Đại lý tự. Trường Hận đã sớm hiểu rõ thủ đoạn của Thanh Mặc Nhan: Những đạo tặc cướp đường kia sợ là không đơn giản như vậy.
Ánh mắt Như Tiểu Lam vụt sáng: Ngươi nói bọn họ là do ai phái tới?
Mặc kệ là do ai phái tới. Dù sao người bọn họ nhằm vào hẳn là Thiếu khanh đại nhân. Trường Hận một bên bồi nàng nói chuyện, một bên lấy thuốc ra giã.
Như Tiểu Lam ngồi ở một bên giúp đỡ.
Hai người nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
Minh Duyệt quận chúa không tiếp khách. Nói chuyện là một tên tử sĩ thủ hạ của Huyền Ngọc, khi Thanh Mặc Nhan rời khỏi đã để lại vài người coi giữ ngoài cửa.
Nghe nói y quan Trường Hận đang ở đây... Có thể hay không...
Chúng ta không hề nhìn thấy y quan đi lại đây.
Nghe được một thanh âm khác, Như Tiểu Lam cùng Trường Hận liếc nhìn nhau.
Thanh âm kia vừa nhỏ nhẹ vừa the thé, rõ ràng là của thái giám.
Là gã sai vặt bên người Ngũ hoàng tử. Như Tiểu Lam nhỏ giọng nói: Đến đây tìm ngươi.
Trường Hận một lần nữa cúi đầu giã thuốc: Tìm ta cũng vô dụng, dù sao tất cả thảo dược ta đều đã phái người đưa qua, trúng tên mà thôi, không chết người được.
Như Tiểu Lam thè lưỡi.
Trường Hận làm công việc khám nghiệm tử thi, có dạng vết thương nào là chưa từng thấy qua. Đối với nàng mà nói, trúng tên bất quá chỉ là cái lỗ thủng mà thôi.
Ngũ hoàng tử từ nhỏ lớn lên ở trong cung, đại khái chưa từng chịu qua thương tích như này đi. Thân thể yếu ớt, nhất định là không chịu nổi, không bằng ngươi đưa chút thảo dược qua để hắn ăn xong ngất xỉu. Cũng đỡ phải phiền toái. Như Tiểu Lam đề nghị nói.
Trường Hận liếc mắt nhìn nàng một cái: Tiểu gia hỏa, chủ ý này rất tốt. Thời điểm ta rút mũi tên ra rứt khoát gọn gàng, còn bị người ta nói thành thô tục vô lễ, nếu ta hạ thuốc mê Ngũ hoàng tử. Chẳng phải sẽ nói là ta muốn mưu sát hoàng tộc sao?
Hai người ở trong phòng nói chuyện, hoàn toàn làm lơ thanh âm gã sai vặt đau khổ cầu xin ngoài cửa.
Vu Nguyên Quân ở trong phòng đợi nửa ngày cũng không thấy Trường Hận đi lại đây, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Điện hạ... Gã sai vặt cúi thấp đầu tiến vào: Thiếu khanh đại nhân vẫn chưa tìm được đại phu, thỉnh điện hạ nhịn thêm một chút.
Gân xanh trên trán Vu Nguyên Quân nổi lên: Y quan lúc trước đâu, bảo hắn đến là được.
Gã sai vặt xanh mặt, đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống: Điện hạ ngài ngàn vạn lần đừng tức giận, y quan kia bởi vì đắc tội với điện hạ, bị Thiếu khanh đại nhân trách phạt... Không thể đến xem vết thương cho ngài.
Vu Nguyên Quân ngây người.
Thanh Mặc Nhan là người nào, ngọc diện diêm vương Đại lý tự, bị hắn trách phạt sẽ có kết cục gì...
Trong đầu Vu Nguyên Quân lập tức hiện lên cảnh tượng đại phu kia cả người đầm đìa máu.
Tại sao lại như vậy... Hắn lẩm bẩm nói.
Trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Đều tại ngươi, sinh sự vô cớ, hại tính mạng của hắn. Vu Nguyên Quân trách mắng.
Gã sai vặt quỳ ở trên mặt đất liên tục dập đầu: Điện hạ ngài cố nhịn thêm một chút, bọn họ đã phái người đi tìm đại phu.
Dịch trạm ở vùng hoang vu dã ngoại, đào đâu ra đại phu.
Vu Nguyên Quân hít sâu một hơi, mệnh lệnh nói: Đỡ ta đứng lên.
Gã sai vặt run run rẩy rẩy dìu hắn xuống giường: Điện hạ, ngài... Ngài đây là muốn đi đâu?
Đi tìm Thiếu khanh đại nhân, bảo hắn miễn tội cho y quan kia.
Nhưng mà thân thể ngài...
Vu Nguyên Quân hừ lạnh một tiếng: Còn không phải do nô tài ngươi gây ra tai họa sao?
Thời điểm ở trong phủ, hắn còn không cảm thấy hạ nhân bên người có gì không ổn, lần này ra bên ngoài, hắn mới chính thức cảm nhận được, cái gì là mắt chó nhìn người thấp.
Xuất thân từ trong cung, đến ngay cả một nô tài cũng sẽ diễu võ dương oai trước mặt người khác.
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng nghe gã sai vặt oán hận: Vậy ấn theo ý điện hạ nhà ngươi, muốn như thế nào?
Gã sai vặt hừ lạnh một tiếng: Điện hạ chúng ta tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, ở trong cung đến ngay cả Thái y nhìn thấy cũng phải tôn kính mười phần, đại phu thô tục vô lễ như thế Thiếu khanh đại nhân nếu không trách phạt sẽ không thể làm nguôi ngoai cơn giận trong lòng điện hạ.
Thanh Mặc Nhan Ân một tiếng, đột nhiên giương giọng nói với về phía sau gã sai vặt: Trường Hận, ngươi tới thật đúng lúc, có mấy người bị thương, ngươi lại đây nhìn xem.
Gã sai vặt ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới thời điểm hắn tới cáo trạng, nhân gia lại ở ngay phía sau hắn.
Trường Hận lướt qua bên người gã sai vặt, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, lập tức đi qua giúp người bệnh khác băng bó vết thương.
Nếu Ngũ điện hạ đã ghét bỏ y quan Đại lý tự thô tục, kia mấy ngày này điện hạ bị thương cũng chỉ có thể để các ngươi tự mình tới trị liệu. Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: Sau đó ta sẽ nhờ người đem thảo dược cần thiết qua, các ngươi chỉ cần đúng hạn đổi thuốc là được.
Nói xong Thanh Mặc Nhan xoay người muốn rời đi.
Gã sai vặt không nghĩ tới cuối cùng sẽ là kết quả này, vội vàng kêu lên: Thiếu khanh đại nhân định làm như thế thật sao?
Thanh Mặc Nhan quay đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: Trường hận chính là y quan Đại lý tự, ngày thường chủ yếu đảm nhận công việc khám nghiệm tử thi, cho nên không có thói quen nói chuyện với người bệnh, còn thỉnh ngươi trở về giải thích với Ngũ điện hạ cho.
Nghe xong lời này, gã sai vặt trắng mặt: Thiếu khanh đại nhân, ngài sao có thể tìm một người khám nghiệm tử thi tới chữa trị cho điện hạ chúng ta!
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, người trước mắt này chính là thái giám trong cung, nếu đổi lại là người khác đến liếc hắn cũng không thèm liếc một cái.
Nhìn Thanh Mặc Nhan phất tay áo xoay người rời đi, gã sai vặt hầm hừ, trở lại bên xe ngựa Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử lúc này đã thấy đỡ hơn một chút, muốn hắn đi vào trâm trà.
Gã sai vặt một bên cẩn thận hầu hạ, một bên đem chuyện vừa rồi hắn đi tìm Thanh Mặc Nhan nói ra.
Vu Nguyên Quân sửng sốt nửa ngày, nhíu mày nói: Ai cho ngươi đi tìm Thiếu khanh.
Đại phu vừa rồi vô lễ với ngài...
Ngươi tưởng đây là trong cung sao? Hắn là y quan Đại lý tự, ngày thường gặp đều là đủ loại nghi phạm, ngươi tưởng hắn giống những người trong Thái y viện, cả ngày chỉ biết khom lưng uốn gối.
Gã sai vặt ủy khuất nói: Nô tài chính là cảm thấy hắn bất kính với ngài, lúc này mới tức giận... Lại nói hắn còn ô nhục ngài, muốn ngài cắn gậy gộc trong miệng.
Vu Nguyên Quân hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc đó miệng vết thương hắn đau muốn chết, tự nhiên sẽ không có sắc mặt tốt với đại phu, không nghĩ tới nô tài bên người hắn quen nhìn sắc mặt làm việc, kết quả tự cho là thông minh tìm người ta khởi binh vấn tội.
Đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn nửa ngày, buổi tối đặt chân ở dịch trạm.
Miệng vết thương Vu Nguyên Quân đau muốn chết. Gã sai vặt đỡ hắn xuống xe ngựa.
Điện hạ, ngài có đau lắm không, nô tài giúp ngài tìm đại phu đến? Gã sai vặt vội la lên.
Vu Nguyên Quân đau nói không nên lời, chỉ có thể gật gật đầu.
Gã sai vặt vui vẻ chạy đi tìm Thanh Mặc Nhan: Miệng vết thương điện hạ nhà chúng ta đau lợi hại, phiền Thiếu khanh đại nhân tìm đại phu đến.
Thanh Mặc Nhan đang đỡ Như Tiểu Lam xuống xe, nghe xong lời này cũng không quay đầu lại, nói với Huyền Ngọc bên cạnh: Ngươi đi dịch trạm hỏi một chút, nhìn xem nơi nào có thể tìm được đại phu.
Huyền Ngọc lĩnh mệnh, liếc nhìn gã sai vặt một cái, xoay người rời đi.
Gã sai vặt gấp đến dậm chân. Nơi này là dịch trạm, sao có thể tìm được đại phu, lại nói chờ bọn hắn đem đại phu tới, chắc phải đến trời sáng.
Thiếu khanh đại nhân, vị y quan kia... Gã sai vặt vừa định nhắc tới Trường Hận, đã bị Thanh Mặc Nhan đánh gãy lời nói.
Y quan Trường Hận thô tục vô lễ, đắc tội với Ngũ điện hạ, ta đã phạt hắn tự xét không được làm nghề y, chờ trở về Đại lý tử sẽ xử phạt tiếp.
Nghe xong lời này, gã sai vặt trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng... Nhưng mà...
Hắn muốn nói, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, nhưng mà lời này làm thế nào cũng không ra khỏi miệng được.
Như Tiểu Lam lặng lẽ quay đầu, che miệng cười.
Thanh Mặc Nhan lại là mặt không biểu cảm. Đưa nàng đến phòng sau dịch trạm trước, sau đó tìm Trường Hận đến bồi nàng nói chuyện, còn hắn lại đi ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan muốn đi đâu? Như Tiểu Lam hỏi Trường Hận.
Thẩm vấn phạm nhân. Xuất thân từ Đại lý tự. Trường Hận đã sớm hiểu rõ thủ đoạn của Thanh Mặc Nhan: Những đạo tặc cướp đường kia sợ là không đơn giản như vậy.
Ánh mắt Như Tiểu Lam vụt sáng: Ngươi nói bọn họ là do ai phái tới?
Mặc kệ là do ai phái tới. Dù sao người bọn họ nhằm vào hẳn là Thiếu khanh đại nhân. Trường Hận một bên bồi nàng nói chuyện, một bên lấy thuốc ra giã.
Như Tiểu Lam ngồi ở một bên giúp đỡ.
Hai người nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện.
Minh Duyệt quận chúa không tiếp khách. Nói chuyện là một tên tử sĩ thủ hạ của Huyền Ngọc, khi Thanh Mặc Nhan rời khỏi đã để lại vài người coi giữ ngoài cửa.
Nghe nói y quan Trường Hận đang ở đây... Có thể hay không...
Chúng ta không hề nhìn thấy y quan đi lại đây.
Nghe được một thanh âm khác, Như Tiểu Lam cùng Trường Hận liếc nhìn nhau.
Thanh âm kia vừa nhỏ nhẹ vừa the thé, rõ ràng là của thái giám.
Là gã sai vặt bên người Ngũ hoàng tử. Như Tiểu Lam nhỏ giọng nói: Đến đây tìm ngươi.
Trường Hận một lần nữa cúi đầu giã thuốc: Tìm ta cũng vô dụng, dù sao tất cả thảo dược ta đều đã phái người đưa qua, trúng tên mà thôi, không chết người được.
Như Tiểu Lam thè lưỡi.
Trường Hận làm công việc khám nghiệm tử thi, có dạng vết thương nào là chưa từng thấy qua. Đối với nàng mà nói, trúng tên bất quá chỉ là cái lỗ thủng mà thôi.
Ngũ hoàng tử từ nhỏ lớn lên ở trong cung, đại khái chưa từng chịu qua thương tích như này đi. Thân thể yếu ớt, nhất định là không chịu nổi, không bằng ngươi đưa chút thảo dược qua để hắn ăn xong ngất xỉu. Cũng đỡ phải phiền toái. Như Tiểu Lam đề nghị nói.
Trường Hận liếc mắt nhìn nàng một cái: Tiểu gia hỏa, chủ ý này rất tốt. Thời điểm ta rút mũi tên ra rứt khoát gọn gàng, còn bị người ta nói thành thô tục vô lễ, nếu ta hạ thuốc mê Ngũ hoàng tử. Chẳng phải sẽ nói là ta muốn mưu sát hoàng tộc sao?
Hai người ở trong phòng nói chuyện, hoàn toàn làm lơ thanh âm gã sai vặt đau khổ cầu xin ngoài cửa.
Vu Nguyên Quân ở trong phòng đợi nửa ngày cũng không thấy Trường Hận đi lại đây, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Điện hạ... Gã sai vặt cúi thấp đầu tiến vào: Thiếu khanh đại nhân vẫn chưa tìm được đại phu, thỉnh điện hạ nhịn thêm một chút.
Gân xanh trên trán Vu Nguyên Quân nổi lên: Y quan lúc trước đâu, bảo hắn đến là được.
Gã sai vặt xanh mặt, đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống: Điện hạ ngài ngàn vạn lần đừng tức giận, y quan kia bởi vì đắc tội với điện hạ, bị Thiếu khanh đại nhân trách phạt... Không thể đến xem vết thương cho ngài.
Vu Nguyên Quân ngây người.
Thanh Mặc Nhan là người nào, ngọc diện diêm vương Đại lý tự, bị hắn trách phạt sẽ có kết cục gì...
Trong đầu Vu Nguyên Quân lập tức hiện lên cảnh tượng đại phu kia cả người đầm đìa máu.
Tại sao lại như vậy... Hắn lẩm bẩm nói.
Trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Đều tại ngươi, sinh sự vô cớ, hại tính mạng của hắn. Vu Nguyên Quân trách mắng.
Gã sai vặt quỳ ở trên mặt đất liên tục dập đầu: Điện hạ ngài cố nhịn thêm một chút, bọn họ đã phái người đi tìm đại phu.
Dịch trạm ở vùng hoang vu dã ngoại, đào đâu ra đại phu.
Vu Nguyên Quân hít sâu một hơi, mệnh lệnh nói: Đỡ ta đứng lên.
Gã sai vặt run run rẩy rẩy dìu hắn xuống giường: Điện hạ, ngài... Ngài đây là muốn đi đâu?
Đi tìm Thiếu khanh đại nhân, bảo hắn miễn tội cho y quan kia.
Nhưng mà thân thể ngài...
Vu Nguyên Quân hừ lạnh một tiếng: Còn không phải do nô tài ngươi gây ra tai họa sao?
Thời điểm ở trong phủ, hắn còn không cảm thấy hạ nhân bên người có gì không ổn, lần này ra bên ngoài, hắn mới chính thức cảm nhận được, cái gì là mắt chó nhìn người thấp.
Xuất thân từ trong cung, đến ngay cả một nô tài cũng sẽ diễu võ dương oai trước mặt người khác.
/370
|