Trong mộ cổ.
Như Tiểu Lam liều mạng cắn sợi dây thừng trói chân nàng.
Bởi vì dây trói rất chặt, nàng cắn đến mức làm trụi cả lông ở trên chân.
Thật đúng là nhổ lông a, con mẹ nó đau.
Như Tiểu Lam dùng đầu lưỡi đem lông ở trong miệng nhổ ra.
Thiếu khanh tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta nga. Con rối đứng đầu đột nhiên vỗ tay, đồng thời đứng dậy.
Như Tiểu Lam lắc lắc thân thể nhìn qua.
Chỉ thấy nơi nối vào xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Thanh Mặc Nhan? Thật sự là hắn?
Chít chít! Đi mau a, ngươi tới làm cái gì, ngươi đấu không lại hắn!
Tiếng kêu của Như Tiểu Lam quanh quẩn trong mộ cổ, có vẻ đặc biệt chói tai.
Thanh Mặc Nhan từ trong bóng tối đi ra, nhìn Như Tiểu Lam bị trói như cái bánh chưng nằm trên mặt đất, đỉnh mày hơi hơi nhăn lại.
Xem ra con mồi lần này ta chọn rất đúng với tâm tư của ngươi. Con rối đứng đầu cười khanh khách: Chẳng qua là ngươi đã tới chậm một bước, mèo hương này... Không bao giờ có thể biến thành hình người được nữa.
Hắn khom lưng nhấc Như Tiểu Lam lên, ở trước mặt Thanh Mặc Nhan vuốt nhẹ bộ lông nàng.
Lông tơ trên người Như Tiểu Lam đều dựng đứng cả lên.
Tên biến thái, tránh xa ta ra!
Quay đầu muốn đi cắn hắn, kết quả lại bị con rối đứng đầu thoải mái chế phục, tùy ý vuốt ve cằm nàng.
Ánh mắt Thiếu khanh đại nhân thật đáng sợ a. Con rối đứng đầu nắm lấy lỗ tai Như Tiểu Lam: Sẽ không phải là hắn muốn giết ta đi?
Vô nghĩa, đến ngay cả ta cũng muốn giết ngươi có được không.
Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt, nàng không dám nhìn tới sắc mặt Thanh Mặc Nhan.
Buông nàng ra. Một giọng nam trầm thấp truyền vào lỗ tai nàng.
Thanh Mặc Nhan cầm theo kiếm đi về phía bọn họ.
Đừng tới đây a. Đồ ngốc, nơi này có bẫy rập!
Như Tiểu Lam gấp không được, nghĩ muốn nhắc nhở hắn, nhưng lại không nói ra được tiếng người, chỉ có thể kêu chít chít.
Con rối đứng đầu đột nhiên quăng Như Tiểu Lam đi.
Thanh Mặc Nhan cúi người tiếp lấy, dư quang nơi khóe mắt nhìn đến hai con nhện gỗ lớn rơi từ trên đỉnh mộ cổ xuống.
Cẩn thận!
Như Tiểu Lam trợn tròn mắt, thời gian giống như đột nhiên chậm lại, tất cả động tác ở trong mắt nàng đều trở nên chậm chạp.
Mũi kiếm Thanh Mặc Nhan xẹt qua dây thừng trói nàng, sau đó nhảy về phía sau, trốn tránh công kích của hai con nhện gỗ.
Như Tiểu Lam bốn chân được tự do, nháy mắt rơi xuống đất, Thanh Mặc Nhan bên kia đã một lần nữa tránh thoát được công kích của nhện gỗ.
Như Tiểu Lam khẩn trương dựng đứng tai, nàng rất muốn đi lên hỗ trợ, nhưng mà hiện tại nàng không thể biến thành hình người được, không có hai tay nàng liền không thể kết ấn. Cũng không thể triệu hồi ra chó ngốc, còn có Ngàn Thương.
Không đúng, dù cho nàng có thể biến thành hình người, cũng không dám triệu hồi Ngàn Thương ra.
Nếu con rối đứng đầu thật sự có thể thu phục Ngàn Thương, bọn họ sẽ càng nguy hiểm hơn nữa.
Thanh Mặc Nhan liên tục tránh đi công kích của nhện gỗ, quay đầu đột nhiên rống lên với nàng: Đi mau!
Như Tiểu Lam bị hắn rống có chút run run.
Quay đầu nhìn về phía cửa mộ cổ, Huyền Ngọc bọn họ hẳn là đang ở bên ngoài đi, bọn họ không có khả năng sẽ để Thanh Mặc Nhan một mình tiến vào đây.
Hơn nữa nhìn thân thủ vừa rồi của Thanh Mặc Nhan, hắn rõ ràng là sử dụng nội lực, hắn nhất định đã ăn viên thuốc nàng chế ra, cho nên mới có thể tạm thời sử dụng nội lực.
Nàng không thể gây thêm phiền toái cho hắn.
Nghĩ đến đây, nàng giơ chân nhảy dựng lên, tiến về phía cửa mộ.
Ngay tại lúc nàng gần đến cửa mộ, nàng nhìn thấy trước mắt hiện lên mấy đạo ngân quang.
Cửa ra vào mộ cổ bị mấy đạo chỉ bạc rất nhỏ che kín lại.
Nàng thử dùng móng vuốt khảy lên một sợi chỉ bạc, tranh một tiếng vang lên, móng vuốt của nàng bị gọt mất một khối.
Meo meo, hảo sắc bén a!
Nàng lập tức nhảy về phía sau, lông trên người bị dọa dựng hết lên.
May mắn vừa rồi nàng tránh nhanh, bằng không sẽ bị cắt thành khối thịt mèo hương đi.
Sau lưng xôn xao một trận vang, Như Tiểu Lam quay đầu nhìn, chỉ thấy hai con nhện gỗ kia đã bị Thanh Mặc Nhan chém thành nhiều khối, chân dài bị phá thành mảnh nhỏ rơi vãi trên mặt đất, vẫn còn chút run rẩy, giống như là còn sống.
Ánh mắt Như Tiểu Lam gắt gao nhìn chằm chằm trên người một con nhện, thân thể căng chặt, giống như tùy thời có thể phóng đi.
Nàng thấy được tụ hồn đan.
Tụ hồn đan vừa rồi bị con rối đứng đầu thu hồi lại, bởi vì con nhện gỗ đã bị Thanh Mặc Nhan giết chết, cho nên tụ hồn đan mới một lần nữa rơi ra ngoài.
Chỉ cần ăn nó vào, nàng liền có thể biến thành hình người.
Tụ hồn đan lóe tia bạch quang rơi đến trên mặt đất, hưu một tiếng bắn lên, lập tức bay về phía con rối đứng đầu.
Như Tiểu Lam không chút do dự lao qua, tại thời khắc này, nàng quên đi tất cả nguy hiểm, trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ muốn cướp vật kia trở về. Bằng không nửa đời sau của nàng thực sự sẽ phải sống trong bộ dáng của động vật.
Hành động đột ngột của nàng vượt ngoài dự đoán của Thanh Mặc Nhan, sau khi hắn chém vỡ nhện gỗ chuẩn bị lui ra, lại kinh ngạc phát hiện Như Tiểu Lam đang vồ về phía con rối đứng đầu.
Quay lại! Thanh Mặc Nhan hét to lên.
Nhưng mà đã quá muộn. Như Tiểu Lam đã bổ nhào vào giữa không trung, tụ hồn đan xẹt qua chân nàng, bị con rối đứng đầu thu vào trong tay.
Như Tiểu Lam lắp bắp kinh hãi.
Sau khi con rối đứng đầu thu lại tụ hồn đan, liền duỗi tay về hướng nàng, mấy sợi chỉ bạc triển khai, quấn quanh hướng về phía nàng.
Xong rồi!
Đây là từ ngữ duy nhất hiện lên trong đầu nàng.
Chỉ bạc kia có bao nhiêu sắc bén, nàng rất rõ ràng.
Chỉ cần bị nó xẹt qua, thân thể nháy mắt sẽ bị cắt thành nhiều khối.
Ngu ngốc. Trong tuyệt vọng, nàng nghe thấy một thanh âm quen thuộc, có người bắt được chân sau của nàng, kéo nàng cách xa con rối đứng đầu ra.
Thanh Mặc Nhan?
Như Tiểu Lam xoay chuyển thân thể ở giữa không trung, rơi xuống trên mặt đất một cách hoàn mỹ.
Rất tốt, cuối cùng cái này cũng bắt được ngươi, Thiếu khanh đại nhân. Con rối đứng đầu mỉm cười vươn tay, chỉ bạc quấn quanh hướng về phía Thanh Mặc Nhan đi qua. Như Tiểu Lam mở to mắt nhìn, lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.
Hai cánh tay Thanh Mặc Nhan bị chỉ bạc cuốn lấy, cũng không dám di động mảy may.
Động đậy sẽ bị cắt rơi nga. Con rối đứng đầu nhếch miệng cười, sau đó đi lại gần đánh rơi trường kiếm trên tay Thanh Mặc Nhan.
Trường kiếm rơi xuống trên mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy.
Thời gian hẳn là không sai biệt lắm đi. Nếu tiếp tục dùng nội lực mà nói, cổ độc trong cơ thể ngươi sẽ phát tác, đến lúc đó sẽ rất đau nga.
Thanh Mặc Nhan vẫn đứng im không nhúc nhích. Đối phương nói không sai, thời gian của viên thuốc xác thực đã tới, hắn không thể tiếp tục sử dụng nội lực được nữa.
Thật là đáng tiếc. Các ngươi đã kém mất một bước. Con rối đứng đầu vừa lòng đánh giá con mồi trước mắt: Nếu không phải con mèo hương kia vội vã muốn tới đoạt tụ hồn đan của ta, ngươi cũng sẽ không đến mức bị rơi vào hoàn cảnh như thế này. Ta chỉ có thể nói... Thiếu khanh đại nhân, ngươi quá ngu xuẩn, vì một con động vật ngu ngốc mà vứt bỏ đi tánh mạng của mình, thật sự là không đáng a.
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam không khỏi cúi đầu.
Con rối đứng đầu nói không sai, đều là do lỗi của nàng, chỉ vì muốn biến trở lại hình người mà hành sự không suy nghĩ.
Nhưng mà câu trả lời của Thanh Mặc Nhan lại khiến nàng phải ngẩng đầu lên.
Nàng có ngốc cũng là thuộc về ta, không tới phiên ngươi tới nói ra nói vào, muốn giết liền giết, ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy.
Như Tiểu Lam liều mạng cắn sợi dây thừng trói chân nàng.
Bởi vì dây trói rất chặt, nàng cắn đến mức làm trụi cả lông ở trên chân.
Thật đúng là nhổ lông a, con mẹ nó đau.
Như Tiểu Lam dùng đầu lưỡi đem lông ở trong miệng nhổ ra.
Thiếu khanh tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta nga. Con rối đứng đầu đột nhiên vỗ tay, đồng thời đứng dậy.
Như Tiểu Lam lắc lắc thân thể nhìn qua.
Chỉ thấy nơi nối vào xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Thanh Mặc Nhan? Thật sự là hắn?
Chít chít! Đi mau a, ngươi tới làm cái gì, ngươi đấu không lại hắn!
Tiếng kêu của Như Tiểu Lam quanh quẩn trong mộ cổ, có vẻ đặc biệt chói tai.
Thanh Mặc Nhan từ trong bóng tối đi ra, nhìn Như Tiểu Lam bị trói như cái bánh chưng nằm trên mặt đất, đỉnh mày hơi hơi nhăn lại.
Xem ra con mồi lần này ta chọn rất đúng với tâm tư của ngươi. Con rối đứng đầu cười khanh khách: Chẳng qua là ngươi đã tới chậm một bước, mèo hương này... Không bao giờ có thể biến thành hình người được nữa.
Hắn khom lưng nhấc Như Tiểu Lam lên, ở trước mặt Thanh Mặc Nhan vuốt nhẹ bộ lông nàng.
Lông tơ trên người Như Tiểu Lam đều dựng đứng cả lên.
Tên biến thái, tránh xa ta ra!
Quay đầu muốn đi cắn hắn, kết quả lại bị con rối đứng đầu thoải mái chế phục, tùy ý vuốt ve cằm nàng.
Ánh mắt Thiếu khanh đại nhân thật đáng sợ a. Con rối đứng đầu nắm lấy lỗ tai Như Tiểu Lam: Sẽ không phải là hắn muốn giết ta đi?
Vô nghĩa, đến ngay cả ta cũng muốn giết ngươi có được không.
Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt, nàng không dám nhìn tới sắc mặt Thanh Mặc Nhan.
Buông nàng ra. Một giọng nam trầm thấp truyền vào lỗ tai nàng.
Thanh Mặc Nhan cầm theo kiếm đi về phía bọn họ.
Đừng tới đây a. Đồ ngốc, nơi này có bẫy rập!
Như Tiểu Lam gấp không được, nghĩ muốn nhắc nhở hắn, nhưng lại không nói ra được tiếng người, chỉ có thể kêu chít chít.
Con rối đứng đầu đột nhiên quăng Như Tiểu Lam đi.
Thanh Mặc Nhan cúi người tiếp lấy, dư quang nơi khóe mắt nhìn đến hai con nhện gỗ lớn rơi từ trên đỉnh mộ cổ xuống.
Cẩn thận!
Như Tiểu Lam trợn tròn mắt, thời gian giống như đột nhiên chậm lại, tất cả động tác ở trong mắt nàng đều trở nên chậm chạp.
Mũi kiếm Thanh Mặc Nhan xẹt qua dây thừng trói nàng, sau đó nhảy về phía sau, trốn tránh công kích của hai con nhện gỗ.
Như Tiểu Lam bốn chân được tự do, nháy mắt rơi xuống đất, Thanh Mặc Nhan bên kia đã một lần nữa tránh thoát được công kích của nhện gỗ.
Như Tiểu Lam khẩn trương dựng đứng tai, nàng rất muốn đi lên hỗ trợ, nhưng mà hiện tại nàng không thể biến thành hình người được, không có hai tay nàng liền không thể kết ấn. Cũng không thể triệu hồi ra chó ngốc, còn có Ngàn Thương.
Không đúng, dù cho nàng có thể biến thành hình người, cũng không dám triệu hồi Ngàn Thương ra.
Nếu con rối đứng đầu thật sự có thể thu phục Ngàn Thương, bọn họ sẽ càng nguy hiểm hơn nữa.
Thanh Mặc Nhan liên tục tránh đi công kích của nhện gỗ, quay đầu đột nhiên rống lên với nàng: Đi mau!
Như Tiểu Lam bị hắn rống có chút run run.
Quay đầu nhìn về phía cửa mộ cổ, Huyền Ngọc bọn họ hẳn là đang ở bên ngoài đi, bọn họ không có khả năng sẽ để Thanh Mặc Nhan một mình tiến vào đây.
Hơn nữa nhìn thân thủ vừa rồi của Thanh Mặc Nhan, hắn rõ ràng là sử dụng nội lực, hắn nhất định đã ăn viên thuốc nàng chế ra, cho nên mới có thể tạm thời sử dụng nội lực.
Nàng không thể gây thêm phiền toái cho hắn.
Nghĩ đến đây, nàng giơ chân nhảy dựng lên, tiến về phía cửa mộ.
Ngay tại lúc nàng gần đến cửa mộ, nàng nhìn thấy trước mắt hiện lên mấy đạo ngân quang.
Cửa ra vào mộ cổ bị mấy đạo chỉ bạc rất nhỏ che kín lại.
Nàng thử dùng móng vuốt khảy lên một sợi chỉ bạc, tranh một tiếng vang lên, móng vuốt của nàng bị gọt mất một khối.
Meo meo, hảo sắc bén a!
Nàng lập tức nhảy về phía sau, lông trên người bị dọa dựng hết lên.
May mắn vừa rồi nàng tránh nhanh, bằng không sẽ bị cắt thành khối thịt mèo hương đi.
Sau lưng xôn xao một trận vang, Như Tiểu Lam quay đầu nhìn, chỉ thấy hai con nhện gỗ kia đã bị Thanh Mặc Nhan chém thành nhiều khối, chân dài bị phá thành mảnh nhỏ rơi vãi trên mặt đất, vẫn còn chút run rẩy, giống như là còn sống.
Ánh mắt Như Tiểu Lam gắt gao nhìn chằm chằm trên người một con nhện, thân thể căng chặt, giống như tùy thời có thể phóng đi.
Nàng thấy được tụ hồn đan.
Tụ hồn đan vừa rồi bị con rối đứng đầu thu hồi lại, bởi vì con nhện gỗ đã bị Thanh Mặc Nhan giết chết, cho nên tụ hồn đan mới một lần nữa rơi ra ngoài.
Chỉ cần ăn nó vào, nàng liền có thể biến thành hình người.
Tụ hồn đan lóe tia bạch quang rơi đến trên mặt đất, hưu một tiếng bắn lên, lập tức bay về phía con rối đứng đầu.
Như Tiểu Lam không chút do dự lao qua, tại thời khắc này, nàng quên đi tất cả nguy hiểm, trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ muốn cướp vật kia trở về. Bằng không nửa đời sau của nàng thực sự sẽ phải sống trong bộ dáng của động vật.
Hành động đột ngột của nàng vượt ngoài dự đoán của Thanh Mặc Nhan, sau khi hắn chém vỡ nhện gỗ chuẩn bị lui ra, lại kinh ngạc phát hiện Như Tiểu Lam đang vồ về phía con rối đứng đầu.
Quay lại! Thanh Mặc Nhan hét to lên.
Nhưng mà đã quá muộn. Như Tiểu Lam đã bổ nhào vào giữa không trung, tụ hồn đan xẹt qua chân nàng, bị con rối đứng đầu thu vào trong tay.
Như Tiểu Lam lắp bắp kinh hãi.
Sau khi con rối đứng đầu thu lại tụ hồn đan, liền duỗi tay về hướng nàng, mấy sợi chỉ bạc triển khai, quấn quanh hướng về phía nàng.
Xong rồi!
Đây là từ ngữ duy nhất hiện lên trong đầu nàng.
Chỉ bạc kia có bao nhiêu sắc bén, nàng rất rõ ràng.
Chỉ cần bị nó xẹt qua, thân thể nháy mắt sẽ bị cắt thành nhiều khối.
Ngu ngốc. Trong tuyệt vọng, nàng nghe thấy một thanh âm quen thuộc, có người bắt được chân sau của nàng, kéo nàng cách xa con rối đứng đầu ra.
Thanh Mặc Nhan?
Như Tiểu Lam xoay chuyển thân thể ở giữa không trung, rơi xuống trên mặt đất một cách hoàn mỹ.
Rất tốt, cuối cùng cái này cũng bắt được ngươi, Thiếu khanh đại nhân. Con rối đứng đầu mỉm cười vươn tay, chỉ bạc quấn quanh hướng về phía Thanh Mặc Nhan đi qua. Như Tiểu Lam mở to mắt nhìn, lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.
Hai cánh tay Thanh Mặc Nhan bị chỉ bạc cuốn lấy, cũng không dám di động mảy may.
Động đậy sẽ bị cắt rơi nga. Con rối đứng đầu nhếch miệng cười, sau đó đi lại gần đánh rơi trường kiếm trên tay Thanh Mặc Nhan.
Trường kiếm rơi xuống trên mặt đất phát ra thanh âm thanh thúy.
Thời gian hẳn là không sai biệt lắm đi. Nếu tiếp tục dùng nội lực mà nói, cổ độc trong cơ thể ngươi sẽ phát tác, đến lúc đó sẽ rất đau nga.
Thanh Mặc Nhan vẫn đứng im không nhúc nhích. Đối phương nói không sai, thời gian của viên thuốc xác thực đã tới, hắn không thể tiếp tục sử dụng nội lực được nữa.
Thật là đáng tiếc. Các ngươi đã kém mất một bước. Con rối đứng đầu vừa lòng đánh giá con mồi trước mắt: Nếu không phải con mèo hương kia vội vã muốn tới đoạt tụ hồn đan của ta, ngươi cũng sẽ không đến mức bị rơi vào hoàn cảnh như thế này. Ta chỉ có thể nói... Thiếu khanh đại nhân, ngươi quá ngu xuẩn, vì một con động vật ngu ngốc mà vứt bỏ đi tánh mạng của mình, thật sự là không đáng a.
Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam không khỏi cúi đầu.
Con rối đứng đầu nói không sai, đều là do lỗi của nàng, chỉ vì muốn biến trở lại hình người mà hành sự không suy nghĩ.
Nhưng mà câu trả lời của Thanh Mặc Nhan lại khiến nàng phải ngẩng đầu lên.
Nàng có ngốc cũng là thuộc về ta, không tới phiên ngươi tới nói ra nói vào, muốn giết liền giết, ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy.
/370
|