Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 163 - Nói Rõ Ngọn Ngành Với Thiếu Khanh, Năng Lực Đặc Thù Của Độc Phu Nhân
/370
|
Như Tiểu Lam cùng Thanh Mặc Nhan đi vào bên trong mộ cổ.
Vừa mới bắt đầu đường đi vẫn còn rất hẹp, chỉ có thể vừa cho một người đi qua, càng đi sâu vào bên trong, đường đi càng thêm rộng mở.
Thanh Mặc Nhan lấy dụng cụ mồi lửa ra chiếu sáng ở phía trước.
Như Tiểu Lam đặc biệt quen thuộc với lối đi phức tạp của mộ cổ, dù cho xuất hiện nhiều lối rẽ nàng cũng không nhận sai.
Nơi này quả nhiên giống hệt với tòa mộ cổ mà ông nội bảo hộ kia.
Thẳng đến khi phía trước bị một cái cửa đá chặn ngang, nàng mới dừng lại.
Chính là nơi này sao? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Ta không biết, từ trước đến giờ ta chưa tiến vào nơi này qua. Như Tiểu Lam không suy nghĩ gì, buột miệng nói ra.
Quả nhiên ngươi có chuyện gạt ta. Thanh Mặc Nhan dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng: Nói đi, ngươi đã biết những gì?
Hắn ép nàng đến bên tường, toàn bộ thân thể đều áp ở trên người nàng, phảng phất như chỉ làm như vậy mới khiến nàng không thể rời khỏi người hắn.
Ta thật sự không biết nên giải thích với ngươi thế nào. Như Tiểu Lam vội la lên: Ta chưa từng tới qua nơi này, nhưng mà ông nội ta có bảo hộ một tòa mộ cổ, nó giống hệt với nơi này.
Ông nội ngươi? Chính là lão yêu quái lông trắng kia?
Ta đã nói rất nhiều lần, hắn không phải yêu quái, hắn là Âm Dương sư! Lúc này đây Như Tiểu Lam thực sự bực bội, tốt xấu gì ông nội cũng đã nuôi lớn nàng, nàng không thể để Thanh Mặc Nhan tiếp tục hiểu lầm như thế được.
Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người: Ông nội ngươi... Là người?
Hắn đương nhiên là người rồi. Như Tiểu Lam oán hận cắn răng nhỏ, nàng chưa từng nói qua ông nội là yêu quái, là do hắn tự hiểu lầm.
Chờ một chút... Thanh Mặc Nhan đỡ trán: Nói như vậy những thứ ngươi biết, đều là do con người dạy cho ngươi?
Như Tiểu Lam gật đầu.
Là hắn nhận nuôi ngươi?
Hắn nhặt được ta ở trong núi.
Thanh Mặc Nhan nheo mắt: Nếu nói như thế chỉ trong vòng mấy ngày ngươi đã học được hết bản lĩnh của hắn?
Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người, ai có thể vừa sinh ra đã học được mấy thứ này a.
Chẳng lẽ không đúng? Thanh Mặc Nhan nhìn kỹ nàng: Từ Tề Quốc đến đây nhanh nhất cũng phải mất một tháng, lần đầu tiên ta thấy ngươi, ngươi còn chưa đến ba tháng tuổi...
Những lời sau hắn không cần nói nữa, Như Tiểu Lam đã hiểu rõ nghi hoặc trong lòng hắn.
Dù có là thiên tài thì khi mới sinh ra cũng không thể biết nhiều thứ như thế được.
Những thứ thuật pháp đó... Ta học được trước khi bị biến thành mèo hương... Như Tiểu Lam ấp úng.
Ngươi nói cái gì? Thanh Mặc Nhan ép sát từng bước.
Như Tiểu Lam phiền muộn cắn móng tay, nàng nên giải thích với hắn như thế nào đây.
Thanh Mặc Nhan nắm lấy cằm nàng, làm nàng phải buông ngón tay chính mình ra.
Nói đi, ta nghe.
Ta muốn nói... Kỳ thực ta cũng là con người, ngươi sẽ tin sao? Nàng dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Dụng cụ mồi lửa sắp cháy hết, khuôn mặt Thanh Mặc Nhan lúc sáng lúc tối, khiến cho người ta nhìn không rõ vui buồn trên mặt hắn.
Như Tiểu Lam nuốt vào một ngụm nước bọt, cúi đầu thở dài: Đã nói... Ngươi sẽ không tin...
Ai nói? Thanh Mặc Nhan hơi mở miệng: Nói tiếp đi.
Ta cũng không biết chuyện này là sao, ta chỉ động vào vòng tay đá ngũ sắc mà ông nội để lại thôi, kết quả chờ đến khi mở mắt ra liền phát hiện mình đã bị biến thành động vật.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay cầm lấy vòng cổ của nàng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, vì sao nàng lại để ý đến mấy khối đá ngũ sắc này như vậy, còn muốn kết giao với bát điện hạ.
Cho nên ngươi đang thu thập đá ngũ sắc?
Như Tiểu Lam càng thêm chột dạ: Chỉ cần tìm đủ bốn khối đá ngũ sắc, ta có thể trở về.
Thanh âm nàng càng ngày càng thấp trước ánh mắt lạnh như băng của Thanh Mặc Nhan, cuối cùng quả thực nhỏ giống như là muỗi kêu.
Hai tay nàng gắt gao che đá ngũ sắc ở trên cổ lại, nàng đã hạ quyết tâm, dù cho có chọc giận Thanh Mặc Nhan cũng sẽ không giao hai viên đá này ra.
Nhưng mà, lửa giận của Thanh Mặc Nhan lại không hề xuất hiện.
Trầm mặc nửa ngày, Thanh Mặc Nhan nâng dụng cụ mồi lửa lên: Cửa này, làm sao mới mở được ra?
Như Tiểu Lam chỉ vào khối đá vuông bên cạnh cửa đá.
Thanh Mặc Nhan ấn xuống, cửa đá từ từ mở ra.
Sau cửa lộ ra một mảnh ánh sáng nhạt.
Thanh Mặc Nhan một tay ôm Như Tiểu Lam một tay mồi lửa lên một lần nữa.
Ở giữa mộ thất, có một đài ngọc thạch hình tròn, bốn phía đài ngọc thạch đều được khắc những ký hiệu kỳ quái.
Chính là nơi này. Như Tiểu Lam chỉ vào đài ngọc thạch: Chỉ cần khởi động pháp trận, tòa mộ cổ này sẽ trấn áp tử khí ở đây.
Thanh Mặc Nhan nắm chặt tay lại, trầm giọng nói: Ta mang ngươi qua đó.
Như Tiểu Lam có chút ngoài ý muốn: Ngươi không sợ ta sẽ đột nhiên trở về sao?
Thanh Mặc Nhan cười khẽ khinh thường: Chủ nhân còn ở đây, là một sủng vật, ngươi dám chạy đi một mình?
Như Tiểu Lam buồn rầu cắn môi: Ta đã nói, ta không phải động vật.
Mặc kệ trước kia ngươi là cái gì, dù sao hiện tại ngươi cũng là sủng vật của ta, là ta nuôi ngươi, không có sự đồng ý của ta, ngươi không được phép đi đâu hết, nếu ngươi dám tự tiện chạy đi, mặc kệ ra sao ta cũng sẽ bắt được ngươi trở về, nấu lên rồi ăn thịt.
Bản năng động vật khiến nàng run lên một cái.
Cái gì mà ngươi nuôi, tại sao lời này nghe qua lại có chút kỳ quái đây?
Vẻ mặt Như Tiểu Lam đau khổ, bị Thanh Mặc Nhan đặt ở trước đài ngọc thạch.
Thoáng tập trung tinh thần, nàng bắt đầu khởi động trận pháp.
Huyền Ngọc cùng chó ngốc chờ ở bên ngoài, đột nhiên cảm giác được mặt đất chấn động.
Cùng lúc đó, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi ra khỏi mộ cổ.
Trở về. Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, đồng thời quay đầu nhìn thật sâu vào tòa mộ cổ kia, nắm chặt lấy tay nhỏ bé của Như Tiểu Lam.
Tựa như hắn nói, mặc kệ nàng là ai, là người như thế nào, nếu hiện tại nàng đã thuộc về hắn, chỉ cần hắn không buông tay, bất luận kẻ nào cũng không được phép mang nàng đi.
Trong trạch viện của Độc phu nhân.
Hai tên nam tử trẻ tuổi áp giải A Nhiễm vào cửa: Phu nhân, chúng ta đã mang nàng đến.
Độc phu nhân lười biếng tựa vào ghế trúc, nâng mí mắt lên đánh giá A Nhiễm.
Tiểu nha đầu lớn lên không tệ, đáng tiếc.
A Nhiễm đứng ở nơi đó, cả người không ngừng run rẩy.
Nàng không biết tại sao mình lại tới đây, tuy nàng chưa từng gặp qua Độc phu nhân, nhưng mà ở Thạch Phường trấn, không có ai là không sợ nữ nhân này, đặc biệt là những nữ hài tử như nàng.
Trong Thạch Phường trấn nổi lên tin đồn Độc phu nhân có sở thích yêu thương những nữ hài tử từ mười đến mười năm tuổi, cho nên trấn trên mới xuất hiện nhiều vụ án mất tích như thế.
Ngươi sợ ta? Độc phu nhân mỉm cười vươn tay về phía nàng: Đến chỗ ta, hài tử.
Thân mình A Nhiễm lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Bộ dạng này rất không tốt, ta không thích những hài tử không biết nghe lời. Ánh mắt Độc phu nhân xẹt qua trên người A Nhiễm, chậm rãi ngồi thẳng thân thể.
Trên người A Nhiễm quấn không ít băng vải, những nơi bị gấu tấn công vừa hồng vừa sưng, nàng có thể đứng ở đây đã là quá miễn cưỡng rồi.
Ngươi muốn về nhà không? Độc phu nhân thăm dò hỏi.
Thân mình A Nhiễm co rúm lại một chút.
Nga? Không nghĩ tới ngươi lại nhát gan như vậy... Độc phu nhân quay đầu nói với hai nam tử trẻ tuổi: Lại đây đỡ ta.
Hai người cúi đầu tiến lên, một tả một hữu đỡ lấy bờ vai nàng.
Bất quá nhìn như vậy, lại giống như họ đang bắt nàng hơn.
A Nhiễm còn đang nghi hoặc, chợt thấy đôi mắt Độc phu nhân lóe lên, tựa như đang muốn hút nàng vào trong.
Cảm thấy hoa mắt, thân thể A Nhiễm cứng lại tại chỗ.
Một lát sau, A Nhiễm chậm rãi đứng thẳng dậy, sợ hãi trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười nhạt mị hoặc.
Nguyên lai nha đầu này muốn leo lên cành cao, nghĩ đi theo Thanh công tử rời khỏi Thạch Phường trấn. A Nhiễm xuy một tiếng cười nhạo, thần thái giống hệt với Độc phu nhân.
Mà Độc phu nhân ngồi trên ghế trúc ánh mắt lại dại ra, ở dưới sự kiềm chế của hai tên nam tử trẻ tuổi, không thể động đậy...
Vừa mới bắt đầu đường đi vẫn còn rất hẹp, chỉ có thể vừa cho một người đi qua, càng đi sâu vào bên trong, đường đi càng thêm rộng mở.
Thanh Mặc Nhan lấy dụng cụ mồi lửa ra chiếu sáng ở phía trước.
Như Tiểu Lam đặc biệt quen thuộc với lối đi phức tạp của mộ cổ, dù cho xuất hiện nhiều lối rẽ nàng cũng không nhận sai.
Nơi này quả nhiên giống hệt với tòa mộ cổ mà ông nội bảo hộ kia.
Thẳng đến khi phía trước bị một cái cửa đá chặn ngang, nàng mới dừng lại.
Chính là nơi này sao? Thanh Mặc Nhan hỏi.
Ta không biết, từ trước đến giờ ta chưa tiến vào nơi này qua. Như Tiểu Lam không suy nghĩ gì, buột miệng nói ra.
Quả nhiên ngươi có chuyện gạt ta. Thanh Mặc Nhan dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng: Nói đi, ngươi đã biết những gì?
Hắn ép nàng đến bên tường, toàn bộ thân thể đều áp ở trên người nàng, phảng phất như chỉ làm như vậy mới khiến nàng không thể rời khỏi người hắn.
Ta thật sự không biết nên giải thích với ngươi thế nào. Như Tiểu Lam vội la lên: Ta chưa từng tới qua nơi này, nhưng mà ông nội ta có bảo hộ một tòa mộ cổ, nó giống hệt với nơi này.
Ông nội ngươi? Chính là lão yêu quái lông trắng kia?
Ta đã nói rất nhiều lần, hắn không phải yêu quái, hắn là Âm Dương sư! Lúc này đây Như Tiểu Lam thực sự bực bội, tốt xấu gì ông nội cũng đã nuôi lớn nàng, nàng không thể để Thanh Mặc Nhan tiếp tục hiểu lầm như thế được.
Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người: Ông nội ngươi... Là người?
Hắn đương nhiên là người rồi. Như Tiểu Lam oán hận cắn răng nhỏ, nàng chưa từng nói qua ông nội là yêu quái, là do hắn tự hiểu lầm.
Chờ một chút... Thanh Mặc Nhan đỡ trán: Nói như vậy những thứ ngươi biết, đều là do con người dạy cho ngươi?
Như Tiểu Lam gật đầu.
Là hắn nhận nuôi ngươi?
Hắn nhặt được ta ở trong núi.
Thanh Mặc Nhan nheo mắt: Nếu nói như thế chỉ trong vòng mấy ngày ngươi đã học được hết bản lĩnh của hắn?
Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người, ai có thể vừa sinh ra đã học được mấy thứ này a.
Chẳng lẽ không đúng? Thanh Mặc Nhan nhìn kỹ nàng: Từ Tề Quốc đến đây nhanh nhất cũng phải mất một tháng, lần đầu tiên ta thấy ngươi, ngươi còn chưa đến ba tháng tuổi...
Những lời sau hắn không cần nói nữa, Như Tiểu Lam đã hiểu rõ nghi hoặc trong lòng hắn.
Dù có là thiên tài thì khi mới sinh ra cũng không thể biết nhiều thứ như thế được.
Những thứ thuật pháp đó... Ta học được trước khi bị biến thành mèo hương... Như Tiểu Lam ấp úng.
Ngươi nói cái gì? Thanh Mặc Nhan ép sát từng bước.
Như Tiểu Lam phiền muộn cắn móng tay, nàng nên giải thích với hắn như thế nào đây.
Thanh Mặc Nhan nắm lấy cằm nàng, làm nàng phải buông ngón tay chính mình ra.
Nói đi, ta nghe.
Ta muốn nói... Kỳ thực ta cũng là con người, ngươi sẽ tin sao? Nàng dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Dụng cụ mồi lửa sắp cháy hết, khuôn mặt Thanh Mặc Nhan lúc sáng lúc tối, khiến cho người ta nhìn không rõ vui buồn trên mặt hắn.
Như Tiểu Lam nuốt vào một ngụm nước bọt, cúi đầu thở dài: Đã nói... Ngươi sẽ không tin...
Ai nói? Thanh Mặc Nhan hơi mở miệng: Nói tiếp đi.
Ta cũng không biết chuyện này là sao, ta chỉ động vào vòng tay đá ngũ sắc mà ông nội để lại thôi, kết quả chờ đến khi mở mắt ra liền phát hiện mình đã bị biến thành động vật.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay cầm lấy vòng cổ của nàng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, vì sao nàng lại để ý đến mấy khối đá ngũ sắc này như vậy, còn muốn kết giao với bát điện hạ.
Cho nên ngươi đang thu thập đá ngũ sắc?
Như Tiểu Lam càng thêm chột dạ: Chỉ cần tìm đủ bốn khối đá ngũ sắc, ta có thể trở về.
Thanh âm nàng càng ngày càng thấp trước ánh mắt lạnh như băng của Thanh Mặc Nhan, cuối cùng quả thực nhỏ giống như là muỗi kêu.
Hai tay nàng gắt gao che đá ngũ sắc ở trên cổ lại, nàng đã hạ quyết tâm, dù cho có chọc giận Thanh Mặc Nhan cũng sẽ không giao hai viên đá này ra.
Nhưng mà, lửa giận của Thanh Mặc Nhan lại không hề xuất hiện.
Trầm mặc nửa ngày, Thanh Mặc Nhan nâng dụng cụ mồi lửa lên: Cửa này, làm sao mới mở được ra?
Như Tiểu Lam chỉ vào khối đá vuông bên cạnh cửa đá.
Thanh Mặc Nhan ấn xuống, cửa đá từ từ mở ra.
Sau cửa lộ ra một mảnh ánh sáng nhạt.
Thanh Mặc Nhan một tay ôm Như Tiểu Lam một tay mồi lửa lên một lần nữa.
Ở giữa mộ thất, có một đài ngọc thạch hình tròn, bốn phía đài ngọc thạch đều được khắc những ký hiệu kỳ quái.
Chính là nơi này. Như Tiểu Lam chỉ vào đài ngọc thạch: Chỉ cần khởi động pháp trận, tòa mộ cổ này sẽ trấn áp tử khí ở đây.
Thanh Mặc Nhan nắm chặt tay lại, trầm giọng nói: Ta mang ngươi qua đó.
Như Tiểu Lam có chút ngoài ý muốn: Ngươi không sợ ta sẽ đột nhiên trở về sao?
Thanh Mặc Nhan cười khẽ khinh thường: Chủ nhân còn ở đây, là một sủng vật, ngươi dám chạy đi một mình?
Như Tiểu Lam buồn rầu cắn môi: Ta đã nói, ta không phải động vật.
Mặc kệ trước kia ngươi là cái gì, dù sao hiện tại ngươi cũng là sủng vật của ta, là ta nuôi ngươi, không có sự đồng ý của ta, ngươi không được phép đi đâu hết, nếu ngươi dám tự tiện chạy đi, mặc kệ ra sao ta cũng sẽ bắt được ngươi trở về, nấu lên rồi ăn thịt.
Bản năng động vật khiến nàng run lên một cái.
Cái gì mà ngươi nuôi, tại sao lời này nghe qua lại có chút kỳ quái đây?
Vẻ mặt Như Tiểu Lam đau khổ, bị Thanh Mặc Nhan đặt ở trước đài ngọc thạch.
Thoáng tập trung tinh thần, nàng bắt đầu khởi động trận pháp.
Huyền Ngọc cùng chó ngốc chờ ở bên ngoài, đột nhiên cảm giác được mặt đất chấn động.
Cùng lúc đó, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi ra khỏi mộ cổ.
Trở về. Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, đồng thời quay đầu nhìn thật sâu vào tòa mộ cổ kia, nắm chặt lấy tay nhỏ bé của Như Tiểu Lam.
Tựa như hắn nói, mặc kệ nàng là ai, là người như thế nào, nếu hiện tại nàng đã thuộc về hắn, chỉ cần hắn không buông tay, bất luận kẻ nào cũng không được phép mang nàng đi.
Trong trạch viện của Độc phu nhân.
Hai tên nam tử trẻ tuổi áp giải A Nhiễm vào cửa: Phu nhân, chúng ta đã mang nàng đến.
Độc phu nhân lười biếng tựa vào ghế trúc, nâng mí mắt lên đánh giá A Nhiễm.
Tiểu nha đầu lớn lên không tệ, đáng tiếc.
A Nhiễm đứng ở nơi đó, cả người không ngừng run rẩy.
Nàng không biết tại sao mình lại tới đây, tuy nàng chưa từng gặp qua Độc phu nhân, nhưng mà ở Thạch Phường trấn, không có ai là không sợ nữ nhân này, đặc biệt là những nữ hài tử như nàng.
Trong Thạch Phường trấn nổi lên tin đồn Độc phu nhân có sở thích yêu thương những nữ hài tử từ mười đến mười năm tuổi, cho nên trấn trên mới xuất hiện nhiều vụ án mất tích như thế.
Ngươi sợ ta? Độc phu nhân mỉm cười vươn tay về phía nàng: Đến chỗ ta, hài tử.
Thân mình A Nhiễm lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Bộ dạng này rất không tốt, ta không thích những hài tử không biết nghe lời. Ánh mắt Độc phu nhân xẹt qua trên người A Nhiễm, chậm rãi ngồi thẳng thân thể.
Trên người A Nhiễm quấn không ít băng vải, những nơi bị gấu tấn công vừa hồng vừa sưng, nàng có thể đứng ở đây đã là quá miễn cưỡng rồi.
Ngươi muốn về nhà không? Độc phu nhân thăm dò hỏi.
Thân mình A Nhiễm co rúm lại một chút.
Nga? Không nghĩ tới ngươi lại nhát gan như vậy... Độc phu nhân quay đầu nói với hai nam tử trẻ tuổi: Lại đây đỡ ta.
Hai người cúi đầu tiến lên, một tả một hữu đỡ lấy bờ vai nàng.
Bất quá nhìn như vậy, lại giống như họ đang bắt nàng hơn.
A Nhiễm còn đang nghi hoặc, chợt thấy đôi mắt Độc phu nhân lóe lên, tựa như đang muốn hút nàng vào trong.
Cảm thấy hoa mắt, thân thể A Nhiễm cứng lại tại chỗ.
Một lát sau, A Nhiễm chậm rãi đứng thẳng dậy, sợ hãi trên mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười nhạt mị hoặc.
Nguyên lai nha đầu này muốn leo lên cành cao, nghĩ đi theo Thanh công tử rời khỏi Thạch Phường trấn. A Nhiễm xuy một tiếng cười nhạo, thần thái giống hệt với Độc phu nhân.
Mà Độc phu nhân ngồi trên ghế trúc ánh mắt lại dại ra, ở dưới sự kiềm chế của hai tên nam tử trẻ tuổi, không thể động đậy...
/370
|