chap 1: trùng sinh (1)
Cuộc đời Lưu Phong này đúng là thảm hại, chết trong tay ai không chết ta lại chết trong tay một kẻ bị điên khi ta sắp 20 tuổi.
Ta từ tiểu thư danh giá sao lại đến bước đường này??
Haha không phải do ta yêu hắn – Âu Dương Lãnh – em rể của ta – trúc mã của ta – vị hôn thê của ta.
Cũng do ta có em gái xinh đẹp, lại lanh lợi ngây thơ làm hôn thê ta vừa gặp đã thương, sống chết có nhau. Ta dành lại tình yêu của vị hôn thê không từ thủ đoạn, chán ghét em gái, còn ra tay hại em gái. Kết cục ta thật thảm, không chia cắt đc họ, tình yêu cũng dành không đc, lại bị kinh thường, đến mức chán ghét. Ta lại càng không phục, hành vi càng hung ác hơn, để cuối cùng không nhịn được ta nữa bọn họ bắt ta vào trại điên Vĩnh Phúc bắt ta không điên phải điên.
Ta sống ở đây, ngày rồi lại đêm, đêm nối tiếp ngày đến ta cũng không rõ đã được bao lâu. Ta cũng đã thích nghi dần với cái nơi bình yên tách biệt với bên ngoài này, quen với tiếp xúc với những tâm hồn mãi bị nhốt ở một khoảnh khắc trong quá khứ, hôm nay vui vẻ với ta ngày mai lại là như xa lạ.
Nhưng không phải lúc nào cũng thanh bình như vậy, lắm lúc lại ồn ào, kích động không kiểm soát. Nó chính là nhắc nhở, chúng ta vốn cũng có một cuộc sống bình thường như bao người nhưng chính xã hội đó không có chỗ cho chúng ta. Như là đêm đó, ta phát hiện tên tâm thần phân liệt có í định đốt phòng, ta la hét kêu dập lửa thì trại điên có thiếu gì kẻ lên cơn nửa đêm, hộ tá có đến cũng nghĩ - ai biết là thật hay giả, cũng không cần gấp với loại người điên như chúng ta.
Ta lên cướp cái bật lửa của hắn thì bị hắn hất ngã, sức ta sao lại thanh niên trưởng thành, đã vậy hắn còn lên cơn hung tợn như vậy. Khi lửa bùng hết cả căn phòng, rèm cửa cùng chăn mền hắn cười sặc sặc điên dại, bổ nhào lên bóp cổ ta
- Cho ngươi chết, ta phải giết chết ngươi, người như ngươi phải chết chết....
Chết ư??? Ta phải chết như vậy ư??? Trong khi cả căn phòng ngập sắc đỏ mãnh liệt của lửa, nhìn vào đôi mắt quen thuộc bừng bừng 2 ngọn lửa đó ta nghe tiếng chạy tấp nập bên hành lang, la hét dập lửa. Ta lại nghĩ – đừng gấp vậy chứ?? Ta phải chết trong tay tên điên này rồi, não ta chỉ có 4 phút để sống, họ không cứu kịp ta, ít nhất phải để hắn chết ngạt với ta chứ?? Hắn bị điên sẽ không bị trừng phạt vì giết kẻ điên khác (ta), vậy ta chết cũng không muốn chết một mình, hắn tên điên này nhưng ít nhất cũng là người bạn hiếm hoi của ta, có hắn chết chung ít nhất ta không phải cô đơn một mình.
/17
|