Hôn lễ ở Thiên Đình tuy không nhiều lễ nghi như nhân gian nhưng vẫn có một vài quy tắc cần tuân thủ.
Ví dụ như ba ngày trước hôn lễ, hai bên không được gặp nhau.
Lúc Hoa Cẩm đến đón Tô Quân về, hai người bịn rịn như lần này chia ly sẽ không bao giờ gặp lại.
Hoa Cẩm ngồi ở phòng khách uống trà, còn trong phòng ngủ Lục Việt nhất quyết không chịu buông tay Tô Quân ra.
“Tiểu Quân, Thiên Đình làm gì có cái quy tắc vớ vẩn này, cái này chỉ nhân gian mới có, tại sao chúng ta không được gặp mặt trong 3 ngày?”
Tô Quân bị Sở trưởng Lục lải nhải suốt đêm, giờ thái dương bắt đầu đau nhức.
“A Việt, chỉ có 3 ngày thôi mà, anh đến Yêu Giới đưa thiệp mời là qua 3 ngày rồi...”
Tô Quân lắc đầu thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng, Lục Việt theo sát phía sau.
Hoa Cẩm đang uống trà, thấy Sở trưởng Lục và đứa con trai út nhà mình vẫn dính chặt lấy nhau, bà liền bình tĩnh xoay người coi như không thấy gì.
Có điều tách trà trên tay đã sóng sánh ra ngoài.
Vượng Tài và Cẩu Đản đứng trên nhà cây cho mèo, hai chân trước chụm vào nhau, cái đuôi dài lắc lư quấn lấy hai chân sau mập mạp, giương đôi mắt trong veo nhìn hai người cha đang lưu luyến nắm tay nhau.
Lục Việt hôn lên trán Tô Quân, nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Quân, em không cần anh, đến mèo cũng không cần nữa sao?”
Tô Quân cảm thấy có lý, cậu gật đầu trầm ngâm một lát, sau đó ôm lấy Vượng Tài và Cẩu Đản cùng về nhà.
Chỉ để lại Sở trưởng Lục cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo.
Lục Việt nhìn bóng dáng Tô Quân xa dần “.......”
Sao hắn lại có cảm giác Tô Quân muốn đào hôn?
*
Trước khi đám cưới diễn ra, cả Thiên Đình đã rất náo nhiệt.
Không một vị tiểu tiên nào dám đến quấy rầy Lục Việt nên bọn họ rủ nhau đem quà mừng đến chỗ Tô Quân, những lời chúc có thể biên soạn thành “Tuyển tập những lời chúc đám cưới hay nhất“.
Ngoài ra còn rất nhiều chuyện phải lo, ví dụ như vị trí khách mời, chuẩn bị món ăn gì và tiếp đón họ như thế nào.
Sau khi thử xong đồ cưới, gửi thiệp mời cho tất cả bạn bè và đồng nghiệp, nhận lời chúc mừng của bọn họ, Tô Quân dường như đã không còn sức ăn cơm nữa.
Cậu gục xuống giường, nhìn mục tiêu “Kiếm được 100 triệu linh thạch” dán trên tường với đôi mắt đờ đẫn.
“Tại sao mình lại quyết định kết hôn sớm như vậy?”
Trên tủ đầu giường đặt một chậu hoa xấu hổ mà Lục Việt tặng cậu.
Tô Quân vừa nói lời này, lá cây xấu hổ đột nhiên lay động, chúng nghiêng về một góc, hướng về phía Tô Quân.
Tô Quân rúc đầu vào trong chiếc gối mềm mại.
“Không kết hôn nữa, không kết hôn nữa, mệt quá đi mất...”
Cây xấu hổ như nghe được, nó rung chuyển dữ dội, ngay cả chậu cây cũng rung lên nhẹ nhàng.
Đầu Tô Quân đau như búa bổ, cậu thò đầu ra, lẩm bẩm:
“...Bây giờ từ hôn có còn kịp không?”
Những chiếc lá cây xấu hổ đang run rẩy đột nhiên đứng im.
Lúc này Tô Quân mới chú ý đến nó, cây hoa xấu hổ như đang trải qua một trận động đất lớn, từ rễ đến thân cây đến lá cây đều đang rung lắc dữ dội.
Tô Quân ngồi thẳng dậy, cậu cau mày nhìn chằm chằm cây hoa xấu hổ kỳ lạ.
Sau khi bị ánh mắt của Tô Quân ghim chặt, cây hoa xấu hổ lập tức trở lại bình thường, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Tô Quân thử gọi:
“Lục Việt?”
Lá cây xấu hổ lắc lư chậm lại rồi đứng im bất động.
Tô Quân cầm chậu hoa lên, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào lá cây, hai chiếc lá chụm đầu vào nhau.
Cậu bất ngờ nâng một chiếc lá lên:
“Lục Việt, nói chuyện.”
Hoa xấu hổ nghiêng sang một bên như bị túm lấy tai, ngoan cố im lặng.
Tô Quân tức đến bật cười, cậu đặt chậu cây về chỗ cũ, cố ý nói thật to:
“Cũng may chưa kết hôn...”
Trong nhát mắt, cây hoa tỏa ra ánh sáng, khi ánh sáng nhạt dần, bóng dáng Lục Việt xuất hiện.
Lục Việt cúi đầu đứng bên giường, cố gắng nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.
“Tiểu Quân, chỉ là anh sợ em gặp nguy hiểm...”
Tô Quân khoanh chân ngồi trên giường, chống cằm nhìn Lục Việt.
Hình như A Việt gầy đi rồi.
Cậu thấy hơi đau lòng.
Nhưng ngoài mặt cậu lại giả vờ lạnh lùng, hỏi:
“Anh nghe trộm mấy ngày rồi?”
“...Nửa ngày.”
Tô Quân gật đầu “Anh nói xem nên phạt thế nào?”
Lục Việt lập tức lấy ra một quả sầu riêng lớn phủ đầy gai ra.
Tô Quân lắc đầu.
Lục Việt tự giác đưa tay ra trước mặt Tô Quân.
Tô Quân lại lắc đầu.
Lục Việt nghĩ một hồi lâu rồi lấy một tấm ván giặt đồ phủ đầy đinh sắt ra.
Tô Quân nhìn từng chiếc đinh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo “.......”
Đây mà coi là hình phạt à?
Tô Quân ra lệnh: “Cúi đầu xuống.”
Lục Việt ngoan ngoãn cúi đầu, hai người ở rất gần nhau, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn như chiếc lông vũ chạm cọ vào cổ hắn, ngứa ngáy.
Dù đã từng hôn nhau nhiều lần nhưng mặt Tô Quân vẫn đỏ bừng mỗi khi hai người kề sát nhau.
“Nhắm mắt lại.”
Cậu còn nhấn mạnh: “Không được ăn gian.”
Lục Việt nhắm mắt lại.
Tô Quân ôm lấy mặt Lục Việt, nụ hôn bắt đầu từ trán, rời xuống mũi, cuối cùng là môi.
Nụ hôn của Tô Quân như một con mèo con khoe móng vuốt, không chút uy hiếp. Cuối cùng Tô Quân cắn mạnh lên môi Lục Việt.
“Đây là trừng phạt.”
Đôi mắt Lục Việt tối sầm lại, anh cắn lên đôi môi mềm mại của Tô Quân, giọng khàn khàn:
“Tiểu Quân, vậy sau này em phạt anh nhiều vào nhé.”
........
Hai tiếng sau, Tô Quân chỉnh lại quần áo, mặt đỏ bừng ra khỏi phòng, cậu muốn hít thở không khí cho hạ nhiệt.
Sở trưởng Lục bị bỏ lại một mình, quỳ trên tấm ván giặt đầy đinh.
Hoa Cẩm muốn nói chuyện với Tô Quân nhưng gõ cửa phòng mãi mà cậu không trả lời.
Vừa đẩy cửa vào bà liền thấy Lục Việt bị phạt quỳ đang ra vẻ ăn năn hối lỗi.
Hai người nhìn nhau, không khí vô cùng gượng gạo.
Giống như đoạn phim bị tua ngược, Hoa Cẩm chậm rãi lùi lại, đóng cửa, quay người đi không nói một lời.
Giống như đã nhìn thấy một cảnh tượng không nên nhìn.
Mấy cặp yêu nhau bây giờ thật biết chơi.
*
Đêm trước hôn lễ, Lục Bất Quy cuối cùng cũng kịp thời chạy về Thiên Đình, hắn còn mang theo một tiểu đồ đệ, chính là cậu bé được cứu ở đấu trường tỉ võ.
Hai anh em ngồi đối diện nhau trong phòng khách, trong không khí sặc mùi súng đạn.
Cậu nhóc đứng bên cạnh Lục Bất Quy, mặt không biểu cảm, hai tay buông thõng bên hông, lưng thẳng tắp.
Giống như một phiên bản nhỏ của Lục Việt.
Lục Bất Quy nhàn nhã vắt chéo chân, tay phải cầm tách trà, chậm rãi thưởng thức.
Hắn quay đầu nói với cậu nhóc:
“Tiểu Uyên, ngươi có thấy ông già mặt liệt ngồi đối diện không?”
Lục Việt đang dùng nắp tách trà để phủi bọt trà, nghe thấy lời này chợt khựng lại.
Cậu nhóc ngập ngừng nhìn Lục Việt, giọng nói hơi ồm ồm đặc trưng của thanh niên sắp vỡ giọng.
“Sư phụ, người đang nói Sở trưởng Lục ư?”
Lục Bất Quy xoa đầu cậu:
“Đúng, chính là ông già đó. Chỉ cần đánh bại ông ta, coi như ngươi đã học thành tài rồi.”
Đột nhiên, cuồng phong nổi lên, gió tụ thành một thanh kiếm trên không trung, lao về phía Lục Bất Quy.
Lục Bất Quy ngồi im, thanh kiếm đeo sau lưng rung lên, bay ra khỏi vỏ kiếm, chặn được thanh kiếm gió.
Tuy nhiên thanh kiếm không thể chịu được đòn tấn công mạnh mẽ của thanh kiếm gió, buộc phải lùi lại từng bước.
Lục Việt giơ tay lên ra hiệu cho thanh kiếm gió dừng lại, nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nhàng nói:
“Sư phụ ngươi đến bây giờ vẫn không đánh lại ta.”
Lục Bất Quy không hề tức giận, vỗ bả vai cậu nhóc:
“Nên toàn bộ hy vọng của ta đặt lên vai ngươi.”
Cậu nhóc quyết tâm siết chặt tay.
Lục Việt lười tính toán với Lục Bất Quy, hắn đứng dậy về phòng.
“Ngày mai không được dậy muộn.”
Lục Bất Quy đột nhiên thay đổi ngữ điệu:
“Anh, mẹ nhất định sẽ rất vui.”
Lục Việt dừng bước.
Lục Bất Quy nói tiếp:
“Dù sao anh cũng không phải cô độc đến già.”
Lục Việt quay đầu nhìn Lục Bất Quy vẫn đang uống trà.
“Mẹ sớm đã không hy vọng gì về anh, ngược lại là em...”
“...Bà từng nói hy vọng em sẽ ôm về cho bà thật nhiều cháu chắt.”
Tay Lục Bất Quy run lên, tay phải không vững khiến tách trà rơi xuống vỡ tan.
Hắn bị sặc, nghẹn ngào ho khan, cậu nhóc đứng bên cạnh vội vàng vỗ lưng hắn.
Giữa tiếng tách trà rơi xuống đất vỡ tan, Lục Việt bình tĩnh quay về phòng.
“Vì di nguyện của mẹ, nhớ chăm chỉ rèn luyện, còn nữa, tách trà đó đáng giá 1000 linh thạch, nhớ trả đủ.”
*
Sau hơn một tháng bận bịu chuẩn bị khiến Tô Quân ngày nào cũng lả đi vì kiệt sức, hôn lễ cuối cùng cũng diễn ra.
Tô Quân căng thẳng đến nỗi mất ngủ một đêm.
Chậu cây xấu hổ mà Lục Việt biến thành đã bị “trục xuất” vì quy định không được gặp nhau trong 3 ngày nên cậu không thể nói chuyện với anh để giải tỏa căng thẳng.
Sau khi trằn trọc trên giường khoảng 2 tiếng, trời còn chưa sáng, gà vẫn còn chưa gáy, Tô Quân đã bị Hoa Cẩm đến đánh thức.
Có người dù cơ thể đã rời khỏi giường nhưng tâm hồn vẫn lưu luyến không buông chiếc giường ra.
Tô Quân vẫn còn ngái ngủ, cậu mắt nhắm mắt mở thay bộ lễ phục mà Hoa Cẩm đã chuẩn bị từ tối hôm trước.
Hoa Cẩm dùng phấn che đi quầng thâm dưới mắt, bôi một thứ bột màu đỏ lên môi cậu, cuối cùng là cố định lại kiểu tóc.
Nhưng mấy sợi tóc ngốc trên đỉnh đầu vẫn cố chấp đứng thẳng, không làm cách nào ấn xuống được.
Hoa Cẩm đã kẹp nó lại để chúng xẹp xuống nhưng sau khi bỏ kẹp ra chúng lại phấn khích ngóc đầu dậy.
Hoa Cẩm sau khi thử rất nhiều cách: “.......”
Cuối cùng, bà chọn từ bỏ mái tóc ngu ngốc đó và bắt đầu chỉnh lại quần áo cho Tô Quân.
Từ lúc trời tối mò đến khi bình minh, cuối cùng xe rước cũng đến đón Tô Quân.
Tiểu Long cũng bị Sở trưởng Lục dựng dậy từ sáng sớm, giờ này vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài, miệng phun ra những quả cầu lửa nhỏ.
Trên người nó buộc một sợi dây đỏ rực, phía sau là kiệu rước lộng lẫy.
Nó Long Dự, phải từ bỏ niềm kiêu hãnh của loài rồng để trở thành một kẻ kéo xe, tất cả chỉ vì đồ ăn.
Trước khi đi, Lục Việt không yên tâm dặn dò:
“Bay chậm thôi, đừng làm tiểu Quân sợ.”
Tiểu Long ngáp một cái thật dài, miệng phun ra quả cầu lửa nhỏ, qua loa gật đầu:
“Sở trưởng Lục, ngươi yên tâm, việc cỏn con như kéo xe ta đã luyện tập rất nhiều lần rồi.”
Mấy ngày trước hôn lễ của Lục Việt và Tô Quân, công việc hàng ngày của nó là dậy thật sớm, bay vài vòng quanh Thiên Đình. Nó bay 3 vòng với tốc độ ổn định là vài trăm km trên 1 giờ.
Giống như tham gia một cuộc thi bay marathon.
Nó có cảm giác từ lúc sinh ra nó chưa bao giờ bay lâu như vậy, cánh như sắp gãy đến nơi.
Mấy đứa trẻ tò mò vây xung quanh Tiểu Long, vài đôi tay bé nhỏ ngập ngừng chạm vào vảy rồng vàng óng.
Có một cô bé kéo áo mẹ, ngưỡng mộ nói:
“Mẹ, con rồng kia trông thật oai phong! Sau này con cũng muốn có một con rồng kéo xe cưới cho con!”
Tiểu Long kiêu ngạo lắc sợi dây đỏ trên người, ngẩng đầu phun ra một ngọn lửa dài để phô trương sức mạnh của mình.
Hoa Cẩm tưởng Tiểu Long phun lửa thúc giục họ nên ló đầu ra đáp:
“Ra ngay đây.”
Tô Quân kéo vạt áo bước ra. Trước khi lên xe, hốc mắt Hoa Cẩm đỏ ửng, bà ôm chặt lấy Tô Quân.
“Đứa con trai bé bỏng của ta...mẹ thật sự không nỡ để con đi...”
Tô Quân thành thật đáp:
“Mẹ, chỉ cần mẹ muốn lúc nào mẹ qua thăm con cũng được.”
Hơn nữa, lát nữa mẹ cậu cũng sẽ cùng cậu đến đại điện của Sở trưởng Lục mà.
Mỗi ngày cậu đến sở Nguyệt Lão làm việc cũng phải đi qua sở Bách Hoa.
Chỉ trong một giây, Hoa Cẩm liền thu lại hết nước mắt sắp rơi xuống.
“Thằng nhóc này chẳng hiểu gì cả, ta buồn cũng đúng thôi. Có người mẹ nào vui mừng khi gả con đi chứ? Chẳng phải giống như đuổi con ra khỏi nhà sao?”
Tô Quân ôm lấy Hoa Cẩm, an ủi bà:
“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã tiết kiệm đủ tiền để mua mây Vạn Dặm rồi, từ sở Nguyệt Lão đến sở Bách Hoa rất nhanh...”
Hoa Cẩm lưu luyến xoa đầu cậu:
“Nếu Sở trưởng Lục đối xử không tốt với con...”
Hoa Cẩm thầm tính toán lại linh lực của mình, cuối cùng nuốt lại lời “Mẹ sẽ trả thù cho con” vào lòng, nói:
“...Con về nhà với mẹ, không ở cùng hắn nữa.”
“Mẹ, mẹ đừng lo.”
“Bình thường đều là Sở trưởng Lục nhường nhịn con, con đừng cố ý chọc giận Sở trưởng Lục, hắn chỉ cần phẩy tay một cái là có thể giết vô số người.”
“Mẹ, mẹ yên tâm.”
Sau khi dặn dò một lúc lâu, Hoa Cẩm mới tạm yên tâm đưa cậu lên xe.
Tiểu Long, người phải hạ mình làm kéo xe để có thức ăn, vừa nhìn thấy Tô Quân đã rơm rớm nước mắt kể tội Lục Việt:
“Tô Quân, cuối cùng ngươi cũng về nhà rồi.”
“Hai ngày rưỡi vừa qua, tâm trạng của Sở trưởng Lục rất xấu, ta không dám đến gần hắn, sợ hắn trong lúc tức giận sẽ bắc nồi lẩu làm thịt rồng...”
Tô Quân: “........”
“Còn cả Lục Bất Quy nữa, tên tiểu yêu đó thật độc ác, nó thích ngắt vảy của ta, ta sắp biến thành động vật da trơn rồi...”
Tô Quân: “........”
“Tô Quân, trong nhà này, ta chỉ trông cậy vào ngươi thôi. Sau này nếu ngươi có việc gì cần đến lửa ví dụ như nướng bánh chẳng hạn, ngươi cứ việc nói với ta, ta sẽ trở thành cái bếp ga của ngươi.”
Tô Quân: “Tiểu Long, nếu ngươi còn không bay, làm trễ giờ hành lễ, Lục Việt có thể sẽ làm thịt ngươi thật đó.”
Tiểu Long lúc này mới nhận ra mình đã muộn rồi.
Nó lập tức bay lên không trung, dùng tốc độ gấp đôi bình thường hướng về phía đại điện của Lục Việt.
Trong xe, Tô Quân nhìn những chiếc bánh quy được sắp xếp gọn gàng, trong thâm tâm đấu tranh kịch liệt.
Cậu đã nhịn đói một ngày.
Mặc dù thần tiên sẽ không chết vì đói nhưng cơn đói làm cậu bứt rứt.
Mẹ nói không được ăn.
Nhưng cái dạ dày như đang chơi một bản giao hưởng trong bụng cậu.
...Hay là ăn một miếng thôi?
Tô Quân nhón một chiếc bánh, nhanh chóng đút vào miệng, hai má phồng lên.
Bánh quy hơi khô, cậu cố gắng nuốt xuống, cơn đói cũng dịu đi nhiều.
Sau đó cậu chuyển sự chú ý sang đĩa bánh bày những chiếc bánh truyền thống.
Chiếc bánh nhỏ này trông rất giống một thứ gì đó.
Muốn ăn.
Ăn vụng vài cái chắc không ai biết đâu, mình chỉ ăn 3 cái thôi.
Nghĩ vậy, Tô Quân lại yên tâm nhón thêm vài chiếc bánh nữa.
...
Tại đại điện, Lục Việt mặc y phục màu đỏ không ngừng đi qua đi lại, lông mày cau chặt.
Cha và hai người anh của Tô Quân đều đang ở bên ngoài tiếp đón khách mời.
Chúng tiểu tiên ở bên ngoài cũng chẳng hy vọng Lục Việt sẽ đích thân ra tiếp đón bọn họ, mọi người đều vui vẻ uống rượu và thưởng thức món ngon.
Lục Bất Quy đang hướng dẫn tiểu đồ đệ sử dụng kiếm, hắn bị Lục Việt làm cho hoa mắt chóng mặt.
“Lục Việt, anh lo lắng cái gì? Có Long Dụ ở đó, Tô Quân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lục Việt không nói gì, chỉ yên lặng ngóng ra bên ngoài.
Vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Long đâu.
Lục Bất Quy nhàn nhã nói:
“Tôi biết rồi, không phải anh lo lắng mà anh sốt ruột vì chưa thấy Tô Quân.”
“Anh có thể dịch chuyển đến xe rước tìm Tô Quân.”
Lục Bất Quy vừa dứt lời, Lục Việt đã biến mất.
Lục Bất Quy ngơ ngác nhìn khoảng không trước mắt một hồi lâu, hắn không ngờ rằng anh trai mình sẽ thực sự đi tìm Tô Quân.
Dường như hắn không thể chờ thêm một giây nào nữa.
Tương tư một người khổ đến vậy sao?
Một tên cẩu độc thân như Lục Bất Quy không thể hiểu nổi, hắn đưa tay xoa đầu tiểu đồ đệ, ngả người ra sau, hai chân vắt chéo nhau.
“Đây là hậu quả của việc rơi vào tình ái, lãng phí thời gian, trì hoãn việc tu luyện. Tiểu Uyên, ngươi tuyệt đối không được học theo ông già đó.”
Khi Lục Việt đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Tô Quân vẫn đang chăm chú nhét bánh vào miệng.
Cậu bất ngờ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lục Việt.
Cậu bình tĩnh đặt chiếc bánh về chỗ cũ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đĩa bánh ngọt gần như đã bị cậu càn quét hoàn toàn.
Thấy miệng Tô Quân vẫn còn dính vụn, hai má phồng lên như con sóc cố nuốt thức ăn xuống, Lục Việt bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, đưa tay lau giúp cậu lau vụ bánh dính trên miệng.
Sau đó hắn đưa trà hoa hồng cho Tô Quân.
Tô Quân như nắm được phao cứu mạng, cúi đầu uống một ngụm lớn.
Bánh quy thực sư quá khô làm cậu nghẹn không nói nên lời.
Lục Việt nhẹ nhàng vỗ lưng cậu
“Uống từ từ thôi.”
Tô Quân cầm tách trà, hai má đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Lục Việt.
Lục Việt mặc bộ hôn phục màu đỏ có thêu chỉ vàng, mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây màu đỏ thẫm làm khí chất lãnh đạm ngày thường của hắn giảm đi rất nhiều.
Nhấp một ngụm trà, Tô Quân hỏi:
“A Việt, sao anh lại đến đây?”
Bọn họ dường như đã phá vỡ mọi quy định trước hôn lễ mất rồi.
Từ việc không được gặp nhau 3 ngày trước hôn lễ đến việc không được gặp nhau trước khi xe rước đến nhà trai, tất cả đều bị phá vỡ.
Lục Việt ngắm nhìn Tô Quân thật kỹ, ánh mắt hắn sâu thẳm, mặc hôn phục khiến da Tô Quân càng trắng hơn.
“Đến đưa nước cho em.”
Thực ra là vì hắn nhớ tiểu Quân.
Tô Quân ôm lấy Lục Việt, trao cho hắn một nụ hôn an ủi rồi đẩy hắn:
“Anh mau quay về đi.”
Tiểu Long cảm nhận được Lục Việt ở trong xe bèn tăng tốc, chuẩn bị lao thẳng về phía cổng đại điện.
Lục Việt đành dịch chuyển trở về, bước ra khỏi vòng đi đến lối vào đại điện dưới sự dõi theo của chúng tiểu tiên, chờ Long Dự đáp xuống.
Cảm nhận được xe đã dưng, Tô Quân vừa định bước xuống thì một bàn tay rắn chắc đã đưa vào trong xe.
Lục Việt đứng ở bên ngoài, Tô Quân vừa đi tay cho hắn, hắn liền nắm chặt lấy, tay ôm lấy eo cậu, cùng nhau tiến về phía Thiên Đình Trưởng - vị chủ trì hôn lễ hôm nay.
Khoảnh khắc những ngón tay đan chặt vào nhau, hai cuộc đời được gắn kết.
Họ sẽ cùng nhau già đi.
Đây là ước muốn duy nhất đời này.
...
Bạch Ly ngồi bên cạnh Tần Vô Duyên, thấy Tô Quân và Lục Việt nắm tay hạnh phúc, cậu liền đoạt lấy bình rượu trên tay Tần Vô Duyên.
“Mấy ngày nữa chúng ta cũng kết hôn đi.”
Tần Vô Duyên đang định rót cho mình một ly rượu thì đột nhiên bình rượu trong tay bị đoạt lấy, y quay đầu nhìn Bạch Ly:
“Nói lung tung cái gì đấy? Ta đồng ý với ngươi khi nào?”
Mặc dù ngoài miệng nói ra như vậy nhưng hai tai y lại bất giác đỏ lên.
Bạch Ly xoef bàn tay ra đếm:
“Kiếp trước, kiếp trước nữa, kiếp trước trước trước nữa...”
Tần Vô Duyên ngắt lời cậu: “Đều không tính.”
“Chỉ tính kiếp này thôi?”
“Phải.”
Bạch Ly chớp mắt, lao tới ôm chặt lấy Tần Vô Duyên.
“Mặc dù đối với ta là kiếp trước nhưng với ngươi chỉ là một kiếp, vậy là coi như ngươi đồng ý rồi!”
Tần Vô Duyên sửng sốt, y mất tự nhiên quay đầu đi, hai tai chuyển từ màu hồng nhạt sang màu đỏ thẫm.
“Không tính.”
Bạch Ly vẫn không chịu buông tay, cậu tựa đầu vào vai Tần Vô Duyên, cọ tới cọ lui như một chú chó lớn.
“Không sao, ta có thể tiếp tục theo đuổi ngươi.”
“Dù sao kiếp trước ngươi cũng đồng ý rồi, kiếp này ngươi nhất định sẽ đồng ý.”
Tần Vô Duyên hừ nhẹ, không rõ là khinh thường hay xấu hổ.
“Đưa bình rượu cho ta.”
“Rượu này nặng lắm, ngươi đừng uống nhiều, lần trước ngươi uống có hai ly liền không chịu được...”
Tần Vô Duyên cười lạnh, đưa tay giật lấy chai rượu, rót cho mình một ly thật đầy, một hơi liền uống hết.
“Họ Bạch kia, ngươi nói ai không chịu được hai ly?”
Chưa đầy nửa phút sau, tầm nhìn trước mặt Tần Vô Duyên liền trở nên mơ hồ, ngay cả Bạch Ly trước mặt cũng phân thành 2,3 người khua tay trước mặt y.
Giọng nói của Bạch Ly mơ hồ xuyên qua màng nhĩ y, như xa như gần.
“Duyên Duyên, không sao chứ?”
Tần Vô Duyên cố gắng mở to mắt, vẫn cứng miệng:
“Tất nhiên là không sao...Dù có uống một ngàn ly ta cũng không say... sao có thể...”
Lời còn chưa dứt, y đã ngã vào lòng Bạch Ly, ngủ thiếp đi.
Bạch Ly bất đắc dĩ lắc đầu, giúp Tần Vô Duyên chỉnh lại phần tóc trước trán.
Sau khi chằm chằm Tần Vô Duyên một hồi lâu, cậu nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi y.
Để cậu làm tiểu nhân thừa nước đục thả câu một lần vậy.
Ví dụ như ba ngày trước hôn lễ, hai bên không được gặp nhau.
Lúc Hoa Cẩm đến đón Tô Quân về, hai người bịn rịn như lần này chia ly sẽ không bao giờ gặp lại.
Hoa Cẩm ngồi ở phòng khách uống trà, còn trong phòng ngủ Lục Việt nhất quyết không chịu buông tay Tô Quân ra.
“Tiểu Quân, Thiên Đình làm gì có cái quy tắc vớ vẩn này, cái này chỉ nhân gian mới có, tại sao chúng ta không được gặp mặt trong 3 ngày?”
Tô Quân bị Sở trưởng Lục lải nhải suốt đêm, giờ thái dương bắt đầu đau nhức.
“A Việt, chỉ có 3 ngày thôi mà, anh đến Yêu Giới đưa thiệp mời là qua 3 ngày rồi...”
Tô Quân lắc đầu thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng, Lục Việt theo sát phía sau.
Hoa Cẩm đang uống trà, thấy Sở trưởng Lục và đứa con trai út nhà mình vẫn dính chặt lấy nhau, bà liền bình tĩnh xoay người coi như không thấy gì.
Có điều tách trà trên tay đã sóng sánh ra ngoài.
Vượng Tài và Cẩu Đản đứng trên nhà cây cho mèo, hai chân trước chụm vào nhau, cái đuôi dài lắc lư quấn lấy hai chân sau mập mạp, giương đôi mắt trong veo nhìn hai người cha đang lưu luyến nắm tay nhau.
Lục Việt hôn lên trán Tô Quân, nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Quân, em không cần anh, đến mèo cũng không cần nữa sao?”
Tô Quân cảm thấy có lý, cậu gật đầu trầm ngâm một lát, sau đó ôm lấy Vượng Tài và Cẩu Đản cùng về nhà.
Chỉ để lại Sở trưởng Lục cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo.
Lục Việt nhìn bóng dáng Tô Quân xa dần “.......”
Sao hắn lại có cảm giác Tô Quân muốn đào hôn?
*
Trước khi đám cưới diễn ra, cả Thiên Đình đã rất náo nhiệt.
Không một vị tiểu tiên nào dám đến quấy rầy Lục Việt nên bọn họ rủ nhau đem quà mừng đến chỗ Tô Quân, những lời chúc có thể biên soạn thành “Tuyển tập những lời chúc đám cưới hay nhất“.
Ngoài ra còn rất nhiều chuyện phải lo, ví dụ như vị trí khách mời, chuẩn bị món ăn gì và tiếp đón họ như thế nào.
Sau khi thử xong đồ cưới, gửi thiệp mời cho tất cả bạn bè và đồng nghiệp, nhận lời chúc mừng của bọn họ, Tô Quân dường như đã không còn sức ăn cơm nữa.
Cậu gục xuống giường, nhìn mục tiêu “Kiếm được 100 triệu linh thạch” dán trên tường với đôi mắt đờ đẫn.
“Tại sao mình lại quyết định kết hôn sớm như vậy?”
Trên tủ đầu giường đặt một chậu hoa xấu hổ mà Lục Việt tặng cậu.
Tô Quân vừa nói lời này, lá cây xấu hổ đột nhiên lay động, chúng nghiêng về một góc, hướng về phía Tô Quân.
Tô Quân rúc đầu vào trong chiếc gối mềm mại.
“Không kết hôn nữa, không kết hôn nữa, mệt quá đi mất...”
Cây xấu hổ như nghe được, nó rung chuyển dữ dội, ngay cả chậu cây cũng rung lên nhẹ nhàng.
Đầu Tô Quân đau như búa bổ, cậu thò đầu ra, lẩm bẩm:
“...Bây giờ từ hôn có còn kịp không?”
Những chiếc lá cây xấu hổ đang run rẩy đột nhiên đứng im.
Lúc này Tô Quân mới chú ý đến nó, cây hoa xấu hổ như đang trải qua một trận động đất lớn, từ rễ đến thân cây đến lá cây đều đang rung lắc dữ dội.
Tô Quân ngồi thẳng dậy, cậu cau mày nhìn chằm chằm cây hoa xấu hổ kỳ lạ.
Sau khi bị ánh mắt của Tô Quân ghim chặt, cây hoa xấu hổ lập tức trở lại bình thường, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Tô Quân thử gọi:
“Lục Việt?”
Lá cây xấu hổ lắc lư chậm lại rồi đứng im bất động.
Tô Quân cầm chậu hoa lên, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào lá cây, hai chiếc lá chụm đầu vào nhau.
Cậu bất ngờ nâng một chiếc lá lên:
“Lục Việt, nói chuyện.”
Hoa xấu hổ nghiêng sang một bên như bị túm lấy tai, ngoan cố im lặng.
Tô Quân tức đến bật cười, cậu đặt chậu cây về chỗ cũ, cố ý nói thật to:
“Cũng may chưa kết hôn...”
Trong nhát mắt, cây hoa tỏa ra ánh sáng, khi ánh sáng nhạt dần, bóng dáng Lục Việt xuất hiện.
Lục Việt cúi đầu đứng bên giường, cố gắng nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.
“Tiểu Quân, chỉ là anh sợ em gặp nguy hiểm...”
Tô Quân khoanh chân ngồi trên giường, chống cằm nhìn Lục Việt.
Hình như A Việt gầy đi rồi.
Cậu thấy hơi đau lòng.
Nhưng ngoài mặt cậu lại giả vờ lạnh lùng, hỏi:
“Anh nghe trộm mấy ngày rồi?”
“...Nửa ngày.”
Tô Quân gật đầu “Anh nói xem nên phạt thế nào?”
Lục Việt lập tức lấy ra một quả sầu riêng lớn phủ đầy gai ra.
Tô Quân lắc đầu.
Lục Việt tự giác đưa tay ra trước mặt Tô Quân.
Tô Quân lại lắc đầu.
Lục Việt nghĩ một hồi lâu rồi lấy một tấm ván giặt đồ phủ đầy đinh sắt ra.
Tô Quân nhìn từng chiếc đinh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo “.......”
Đây mà coi là hình phạt à?
Tô Quân ra lệnh: “Cúi đầu xuống.”
Lục Việt ngoan ngoãn cúi đầu, hai người ở rất gần nhau, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn như chiếc lông vũ chạm cọ vào cổ hắn, ngứa ngáy.
Dù đã từng hôn nhau nhiều lần nhưng mặt Tô Quân vẫn đỏ bừng mỗi khi hai người kề sát nhau.
“Nhắm mắt lại.”
Cậu còn nhấn mạnh: “Không được ăn gian.”
Lục Việt nhắm mắt lại.
Tô Quân ôm lấy mặt Lục Việt, nụ hôn bắt đầu từ trán, rời xuống mũi, cuối cùng là môi.
Nụ hôn của Tô Quân như một con mèo con khoe móng vuốt, không chút uy hiếp. Cuối cùng Tô Quân cắn mạnh lên môi Lục Việt.
“Đây là trừng phạt.”
Đôi mắt Lục Việt tối sầm lại, anh cắn lên đôi môi mềm mại của Tô Quân, giọng khàn khàn:
“Tiểu Quân, vậy sau này em phạt anh nhiều vào nhé.”
........
Hai tiếng sau, Tô Quân chỉnh lại quần áo, mặt đỏ bừng ra khỏi phòng, cậu muốn hít thở không khí cho hạ nhiệt.
Sở trưởng Lục bị bỏ lại một mình, quỳ trên tấm ván giặt đầy đinh.
Hoa Cẩm muốn nói chuyện với Tô Quân nhưng gõ cửa phòng mãi mà cậu không trả lời.
Vừa đẩy cửa vào bà liền thấy Lục Việt bị phạt quỳ đang ra vẻ ăn năn hối lỗi.
Hai người nhìn nhau, không khí vô cùng gượng gạo.
Giống như đoạn phim bị tua ngược, Hoa Cẩm chậm rãi lùi lại, đóng cửa, quay người đi không nói một lời.
Giống như đã nhìn thấy một cảnh tượng không nên nhìn.
Mấy cặp yêu nhau bây giờ thật biết chơi.
*
Đêm trước hôn lễ, Lục Bất Quy cuối cùng cũng kịp thời chạy về Thiên Đình, hắn còn mang theo một tiểu đồ đệ, chính là cậu bé được cứu ở đấu trường tỉ võ.
Hai anh em ngồi đối diện nhau trong phòng khách, trong không khí sặc mùi súng đạn.
Cậu nhóc đứng bên cạnh Lục Bất Quy, mặt không biểu cảm, hai tay buông thõng bên hông, lưng thẳng tắp.
Giống như một phiên bản nhỏ của Lục Việt.
Lục Bất Quy nhàn nhã vắt chéo chân, tay phải cầm tách trà, chậm rãi thưởng thức.
Hắn quay đầu nói với cậu nhóc:
“Tiểu Uyên, ngươi có thấy ông già mặt liệt ngồi đối diện không?”
Lục Việt đang dùng nắp tách trà để phủi bọt trà, nghe thấy lời này chợt khựng lại.
Cậu nhóc ngập ngừng nhìn Lục Việt, giọng nói hơi ồm ồm đặc trưng của thanh niên sắp vỡ giọng.
“Sư phụ, người đang nói Sở trưởng Lục ư?”
Lục Bất Quy xoa đầu cậu:
“Đúng, chính là ông già đó. Chỉ cần đánh bại ông ta, coi như ngươi đã học thành tài rồi.”
Đột nhiên, cuồng phong nổi lên, gió tụ thành một thanh kiếm trên không trung, lao về phía Lục Bất Quy.
Lục Bất Quy ngồi im, thanh kiếm đeo sau lưng rung lên, bay ra khỏi vỏ kiếm, chặn được thanh kiếm gió.
Tuy nhiên thanh kiếm không thể chịu được đòn tấn công mạnh mẽ của thanh kiếm gió, buộc phải lùi lại từng bước.
Lục Việt giơ tay lên ra hiệu cho thanh kiếm gió dừng lại, nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nhàng nói:
“Sư phụ ngươi đến bây giờ vẫn không đánh lại ta.”
Lục Bất Quy không hề tức giận, vỗ bả vai cậu nhóc:
“Nên toàn bộ hy vọng của ta đặt lên vai ngươi.”
Cậu nhóc quyết tâm siết chặt tay.
Lục Việt lười tính toán với Lục Bất Quy, hắn đứng dậy về phòng.
“Ngày mai không được dậy muộn.”
Lục Bất Quy đột nhiên thay đổi ngữ điệu:
“Anh, mẹ nhất định sẽ rất vui.”
Lục Việt dừng bước.
Lục Bất Quy nói tiếp:
“Dù sao anh cũng không phải cô độc đến già.”
Lục Việt quay đầu nhìn Lục Bất Quy vẫn đang uống trà.
“Mẹ sớm đã không hy vọng gì về anh, ngược lại là em...”
“...Bà từng nói hy vọng em sẽ ôm về cho bà thật nhiều cháu chắt.”
Tay Lục Bất Quy run lên, tay phải không vững khiến tách trà rơi xuống vỡ tan.
Hắn bị sặc, nghẹn ngào ho khan, cậu nhóc đứng bên cạnh vội vàng vỗ lưng hắn.
Giữa tiếng tách trà rơi xuống đất vỡ tan, Lục Việt bình tĩnh quay về phòng.
“Vì di nguyện của mẹ, nhớ chăm chỉ rèn luyện, còn nữa, tách trà đó đáng giá 1000 linh thạch, nhớ trả đủ.”
*
Sau hơn một tháng bận bịu chuẩn bị khiến Tô Quân ngày nào cũng lả đi vì kiệt sức, hôn lễ cuối cùng cũng diễn ra.
Tô Quân căng thẳng đến nỗi mất ngủ một đêm.
Chậu cây xấu hổ mà Lục Việt biến thành đã bị “trục xuất” vì quy định không được gặp nhau trong 3 ngày nên cậu không thể nói chuyện với anh để giải tỏa căng thẳng.
Sau khi trằn trọc trên giường khoảng 2 tiếng, trời còn chưa sáng, gà vẫn còn chưa gáy, Tô Quân đã bị Hoa Cẩm đến đánh thức.
Có người dù cơ thể đã rời khỏi giường nhưng tâm hồn vẫn lưu luyến không buông chiếc giường ra.
Tô Quân vẫn còn ngái ngủ, cậu mắt nhắm mắt mở thay bộ lễ phục mà Hoa Cẩm đã chuẩn bị từ tối hôm trước.
Hoa Cẩm dùng phấn che đi quầng thâm dưới mắt, bôi một thứ bột màu đỏ lên môi cậu, cuối cùng là cố định lại kiểu tóc.
Nhưng mấy sợi tóc ngốc trên đỉnh đầu vẫn cố chấp đứng thẳng, không làm cách nào ấn xuống được.
Hoa Cẩm đã kẹp nó lại để chúng xẹp xuống nhưng sau khi bỏ kẹp ra chúng lại phấn khích ngóc đầu dậy.
Hoa Cẩm sau khi thử rất nhiều cách: “.......”
Cuối cùng, bà chọn từ bỏ mái tóc ngu ngốc đó và bắt đầu chỉnh lại quần áo cho Tô Quân.
Từ lúc trời tối mò đến khi bình minh, cuối cùng xe rước cũng đến đón Tô Quân.
Tiểu Long cũng bị Sở trưởng Lục dựng dậy từ sáng sớm, giờ này vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài, miệng phun ra những quả cầu lửa nhỏ.
Trên người nó buộc một sợi dây đỏ rực, phía sau là kiệu rước lộng lẫy.
Nó Long Dự, phải từ bỏ niềm kiêu hãnh của loài rồng để trở thành một kẻ kéo xe, tất cả chỉ vì đồ ăn.
Trước khi đi, Lục Việt không yên tâm dặn dò:
“Bay chậm thôi, đừng làm tiểu Quân sợ.”
Tiểu Long ngáp một cái thật dài, miệng phun ra quả cầu lửa nhỏ, qua loa gật đầu:
“Sở trưởng Lục, ngươi yên tâm, việc cỏn con như kéo xe ta đã luyện tập rất nhiều lần rồi.”
Mấy ngày trước hôn lễ của Lục Việt và Tô Quân, công việc hàng ngày của nó là dậy thật sớm, bay vài vòng quanh Thiên Đình. Nó bay 3 vòng với tốc độ ổn định là vài trăm km trên 1 giờ.
Giống như tham gia một cuộc thi bay marathon.
Nó có cảm giác từ lúc sinh ra nó chưa bao giờ bay lâu như vậy, cánh như sắp gãy đến nơi.
Mấy đứa trẻ tò mò vây xung quanh Tiểu Long, vài đôi tay bé nhỏ ngập ngừng chạm vào vảy rồng vàng óng.
Có một cô bé kéo áo mẹ, ngưỡng mộ nói:
“Mẹ, con rồng kia trông thật oai phong! Sau này con cũng muốn có một con rồng kéo xe cưới cho con!”
Tiểu Long kiêu ngạo lắc sợi dây đỏ trên người, ngẩng đầu phun ra một ngọn lửa dài để phô trương sức mạnh của mình.
Hoa Cẩm tưởng Tiểu Long phun lửa thúc giục họ nên ló đầu ra đáp:
“Ra ngay đây.”
Tô Quân kéo vạt áo bước ra. Trước khi lên xe, hốc mắt Hoa Cẩm đỏ ửng, bà ôm chặt lấy Tô Quân.
“Đứa con trai bé bỏng của ta...mẹ thật sự không nỡ để con đi...”
Tô Quân thành thật đáp:
“Mẹ, chỉ cần mẹ muốn lúc nào mẹ qua thăm con cũng được.”
Hơn nữa, lát nữa mẹ cậu cũng sẽ cùng cậu đến đại điện của Sở trưởng Lục mà.
Mỗi ngày cậu đến sở Nguyệt Lão làm việc cũng phải đi qua sở Bách Hoa.
Chỉ trong một giây, Hoa Cẩm liền thu lại hết nước mắt sắp rơi xuống.
“Thằng nhóc này chẳng hiểu gì cả, ta buồn cũng đúng thôi. Có người mẹ nào vui mừng khi gả con đi chứ? Chẳng phải giống như đuổi con ra khỏi nhà sao?”
Tô Quân ôm lấy Hoa Cẩm, an ủi bà:
“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã tiết kiệm đủ tiền để mua mây Vạn Dặm rồi, từ sở Nguyệt Lão đến sở Bách Hoa rất nhanh...”
Hoa Cẩm lưu luyến xoa đầu cậu:
“Nếu Sở trưởng Lục đối xử không tốt với con...”
Hoa Cẩm thầm tính toán lại linh lực của mình, cuối cùng nuốt lại lời “Mẹ sẽ trả thù cho con” vào lòng, nói:
“...Con về nhà với mẹ, không ở cùng hắn nữa.”
“Mẹ, mẹ đừng lo.”
“Bình thường đều là Sở trưởng Lục nhường nhịn con, con đừng cố ý chọc giận Sở trưởng Lục, hắn chỉ cần phẩy tay một cái là có thể giết vô số người.”
“Mẹ, mẹ yên tâm.”
Sau khi dặn dò một lúc lâu, Hoa Cẩm mới tạm yên tâm đưa cậu lên xe.
Tiểu Long, người phải hạ mình làm kéo xe để có thức ăn, vừa nhìn thấy Tô Quân đã rơm rớm nước mắt kể tội Lục Việt:
“Tô Quân, cuối cùng ngươi cũng về nhà rồi.”
“Hai ngày rưỡi vừa qua, tâm trạng của Sở trưởng Lục rất xấu, ta không dám đến gần hắn, sợ hắn trong lúc tức giận sẽ bắc nồi lẩu làm thịt rồng...”
Tô Quân: “........”
“Còn cả Lục Bất Quy nữa, tên tiểu yêu đó thật độc ác, nó thích ngắt vảy của ta, ta sắp biến thành động vật da trơn rồi...”
Tô Quân: “........”
“Tô Quân, trong nhà này, ta chỉ trông cậy vào ngươi thôi. Sau này nếu ngươi có việc gì cần đến lửa ví dụ như nướng bánh chẳng hạn, ngươi cứ việc nói với ta, ta sẽ trở thành cái bếp ga của ngươi.”
Tô Quân: “Tiểu Long, nếu ngươi còn không bay, làm trễ giờ hành lễ, Lục Việt có thể sẽ làm thịt ngươi thật đó.”
Tiểu Long lúc này mới nhận ra mình đã muộn rồi.
Nó lập tức bay lên không trung, dùng tốc độ gấp đôi bình thường hướng về phía đại điện của Lục Việt.
Trong xe, Tô Quân nhìn những chiếc bánh quy được sắp xếp gọn gàng, trong thâm tâm đấu tranh kịch liệt.
Cậu đã nhịn đói một ngày.
Mặc dù thần tiên sẽ không chết vì đói nhưng cơn đói làm cậu bứt rứt.
Mẹ nói không được ăn.
Nhưng cái dạ dày như đang chơi một bản giao hưởng trong bụng cậu.
...Hay là ăn một miếng thôi?
Tô Quân nhón một chiếc bánh, nhanh chóng đút vào miệng, hai má phồng lên.
Bánh quy hơi khô, cậu cố gắng nuốt xuống, cơn đói cũng dịu đi nhiều.
Sau đó cậu chuyển sự chú ý sang đĩa bánh bày những chiếc bánh truyền thống.
Chiếc bánh nhỏ này trông rất giống một thứ gì đó.
Muốn ăn.
Ăn vụng vài cái chắc không ai biết đâu, mình chỉ ăn 3 cái thôi.
Nghĩ vậy, Tô Quân lại yên tâm nhón thêm vài chiếc bánh nữa.
...
Tại đại điện, Lục Việt mặc y phục màu đỏ không ngừng đi qua đi lại, lông mày cau chặt.
Cha và hai người anh của Tô Quân đều đang ở bên ngoài tiếp đón khách mời.
Chúng tiểu tiên ở bên ngoài cũng chẳng hy vọng Lục Việt sẽ đích thân ra tiếp đón bọn họ, mọi người đều vui vẻ uống rượu và thưởng thức món ngon.
Lục Bất Quy đang hướng dẫn tiểu đồ đệ sử dụng kiếm, hắn bị Lục Việt làm cho hoa mắt chóng mặt.
“Lục Việt, anh lo lắng cái gì? Có Long Dụ ở đó, Tô Quân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lục Việt không nói gì, chỉ yên lặng ngóng ra bên ngoài.
Vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Long đâu.
Lục Bất Quy nhàn nhã nói:
“Tôi biết rồi, không phải anh lo lắng mà anh sốt ruột vì chưa thấy Tô Quân.”
“Anh có thể dịch chuyển đến xe rước tìm Tô Quân.”
Lục Bất Quy vừa dứt lời, Lục Việt đã biến mất.
Lục Bất Quy ngơ ngác nhìn khoảng không trước mắt một hồi lâu, hắn không ngờ rằng anh trai mình sẽ thực sự đi tìm Tô Quân.
Dường như hắn không thể chờ thêm một giây nào nữa.
Tương tư một người khổ đến vậy sao?
Một tên cẩu độc thân như Lục Bất Quy không thể hiểu nổi, hắn đưa tay xoa đầu tiểu đồ đệ, ngả người ra sau, hai chân vắt chéo nhau.
“Đây là hậu quả của việc rơi vào tình ái, lãng phí thời gian, trì hoãn việc tu luyện. Tiểu Uyên, ngươi tuyệt đối không được học theo ông già đó.”
Khi Lục Việt đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Tô Quân vẫn đang chăm chú nhét bánh vào miệng.
Cậu bất ngờ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lục Việt.
Cậu bình tĩnh đặt chiếc bánh về chỗ cũ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đĩa bánh ngọt gần như đã bị cậu càn quét hoàn toàn.
Thấy miệng Tô Quân vẫn còn dính vụn, hai má phồng lên như con sóc cố nuốt thức ăn xuống, Lục Việt bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, đưa tay lau giúp cậu lau vụ bánh dính trên miệng.
Sau đó hắn đưa trà hoa hồng cho Tô Quân.
Tô Quân như nắm được phao cứu mạng, cúi đầu uống một ngụm lớn.
Bánh quy thực sư quá khô làm cậu nghẹn không nói nên lời.
Lục Việt nhẹ nhàng vỗ lưng cậu
“Uống từ từ thôi.”
Tô Quân cầm tách trà, hai má đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Lục Việt.
Lục Việt mặc bộ hôn phục màu đỏ có thêu chỉ vàng, mái tóc dài được buộc bằng một sợi dây màu đỏ thẫm làm khí chất lãnh đạm ngày thường của hắn giảm đi rất nhiều.
Nhấp một ngụm trà, Tô Quân hỏi:
“A Việt, sao anh lại đến đây?”
Bọn họ dường như đã phá vỡ mọi quy định trước hôn lễ mất rồi.
Từ việc không được gặp nhau 3 ngày trước hôn lễ đến việc không được gặp nhau trước khi xe rước đến nhà trai, tất cả đều bị phá vỡ.
Lục Việt ngắm nhìn Tô Quân thật kỹ, ánh mắt hắn sâu thẳm, mặc hôn phục khiến da Tô Quân càng trắng hơn.
“Đến đưa nước cho em.”
Thực ra là vì hắn nhớ tiểu Quân.
Tô Quân ôm lấy Lục Việt, trao cho hắn một nụ hôn an ủi rồi đẩy hắn:
“Anh mau quay về đi.”
Tiểu Long cảm nhận được Lục Việt ở trong xe bèn tăng tốc, chuẩn bị lao thẳng về phía cổng đại điện.
Lục Việt đành dịch chuyển trở về, bước ra khỏi vòng đi đến lối vào đại điện dưới sự dõi theo của chúng tiểu tiên, chờ Long Dự đáp xuống.
Cảm nhận được xe đã dưng, Tô Quân vừa định bước xuống thì một bàn tay rắn chắc đã đưa vào trong xe.
Lục Việt đứng ở bên ngoài, Tô Quân vừa đi tay cho hắn, hắn liền nắm chặt lấy, tay ôm lấy eo cậu, cùng nhau tiến về phía Thiên Đình Trưởng - vị chủ trì hôn lễ hôm nay.
Khoảnh khắc những ngón tay đan chặt vào nhau, hai cuộc đời được gắn kết.
Họ sẽ cùng nhau già đi.
Đây là ước muốn duy nhất đời này.
...
Bạch Ly ngồi bên cạnh Tần Vô Duyên, thấy Tô Quân và Lục Việt nắm tay hạnh phúc, cậu liền đoạt lấy bình rượu trên tay Tần Vô Duyên.
“Mấy ngày nữa chúng ta cũng kết hôn đi.”
Tần Vô Duyên đang định rót cho mình một ly rượu thì đột nhiên bình rượu trong tay bị đoạt lấy, y quay đầu nhìn Bạch Ly:
“Nói lung tung cái gì đấy? Ta đồng ý với ngươi khi nào?”
Mặc dù ngoài miệng nói ra như vậy nhưng hai tai y lại bất giác đỏ lên.
Bạch Ly xoef bàn tay ra đếm:
“Kiếp trước, kiếp trước nữa, kiếp trước trước trước nữa...”
Tần Vô Duyên ngắt lời cậu: “Đều không tính.”
“Chỉ tính kiếp này thôi?”
“Phải.”
Bạch Ly chớp mắt, lao tới ôm chặt lấy Tần Vô Duyên.
“Mặc dù đối với ta là kiếp trước nhưng với ngươi chỉ là một kiếp, vậy là coi như ngươi đồng ý rồi!”
Tần Vô Duyên sửng sốt, y mất tự nhiên quay đầu đi, hai tai chuyển từ màu hồng nhạt sang màu đỏ thẫm.
“Không tính.”
Bạch Ly vẫn không chịu buông tay, cậu tựa đầu vào vai Tần Vô Duyên, cọ tới cọ lui như một chú chó lớn.
“Không sao, ta có thể tiếp tục theo đuổi ngươi.”
“Dù sao kiếp trước ngươi cũng đồng ý rồi, kiếp này ngươi nhất định sẽ đồng ý.”
Tần Vô Duyên hừ nhẹ, không rõ là khinh thường hay xấu hổ.
“Đưa bình rượu cho ta.”
“Rượu này nặng lắm, ngươi đừng uống nhiều, lần trước ngươi uống có hai ly liền không chịu được...”
Tần Vô Duyên cười lạnh, đưa tay giật lấy chai rượu, rót cho mình một ly thật đầy, một hơi liền uống hết.
“Họ Bạch kia, ngươi nói ai không chịu được hai ly?”
Chưa đầy nửa phút sau, tầm nhìn trước mặt Tần Vô Duyên liền trở nên mơ hồ, ngay cả Bạch Ly trước mặt cũng phân thành 2,3 người khua tay trước mặt y.
Giọng nói của Bạch Ly mơ hồ xuyên qua màng nhĩ y, như xa như gần.
“Duyên Duyên, không sao chứ?”
Tần Vô Duyên cố gắng mở to mắt, vẫn cứng miệng:
“Tất nhiên là không sao...Dù có uống một ngàn ly ta cũng không say... sao có thể...”
Lời còn chưa dứt, y đã ngã vào lòng Bạch Ly, ngủ thiếp đi.
Bạch Ly bất đắc dĩ lắc đầu, giúp Tần Vô Duyên chỉnh lại phần tóc trước trán.
Sau khi chằm chằm Tần Vô Duyên một hồi lâu, cậu nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi y.
Để cậu làm tiểu nhân thừa nước đục thả câu một lần vậy.
/83
|