(1) Tiểu Nguyệt Lão tự cho rằng bản thân che giấu rất tốt.
Một buổi sáng bình thường, trước khi chiếc đồng hồ báo thức hình xương rồng kêu lên như súng liên thanh, Lục Việt đang ôm Tô Quân ngủ ngon thì bỗng cảm nhận được tiểu Nguyệt Lão trong lòng cẩn thận xoay người lại, nằm đối mặt với hắn.
Tiểu Nguyệt Lão ngẩng đầu, khẽ khàng gọi "A Việt" vài tiếng, thấy hắn không đáp lại, cậu liền mổ nhẹ vào môi hắn như chuồn chuồn đạp nước.
Sau đó cậu cẩn thận gỡ tay hắn ra, rón rén bước xuống giường.
Thấy tiểu Nguyệt Lão ra khỏi phòng ngủ, Lục Việt quay đầu nhìn đồng hồ báo thức xương rồng trên tủ đầu giường.
Mới 6 giờ, trời còn vừa mới sáng.
Bình thường tiểu Nguyệt Lão phải nằm đến 8 rưỡi, thậm chí còn phải lăn lộn trong lòng hắn một lúc mới mở nổi mắt.
Nếu hắn gọi cậu dậy sớm hơn vài phút, cậu sẽ dụi cái đầu nhỏ bù xù vào lòng hắn, mắt nhắm chặt, giọng ngái ngủ ư a vài tiếng làm nũng.
Sao hôm nay tiểu Nguyệt Lão lại rời giường sớm như vậy?
Vài phút sau, Lục Việt cũng lặng lẽ ngồi dậy, vừa ra khỏi cửa đã thấy tiểu Nguyệt Lão ngẩn người nhìn cục bột cứng ngắc trên bàn.
Cậu khoanh tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm cục bột như nhìn một quả bom hẹn giờ, sau đó cẩn thận thêm nước vào.
Cục bột lại trở nên nhão nhoét, rơi xuống mặt bàn như một cục bùn.
Tô Quân cau mày, không cam tâm đổ thêm bột vào, tiếp tục ra sức nhào nặn.
Cục bột không phụ lòng của cậu trở về hình dạng ban đầu - cứng như đá.
Tô Quân tức giận đấm cục bột một cái.
Trên cục bột lõm xuống hình một nắm tay nhưng vẫn trơ trơ nằm đó như muốn trêu ngươi Tô Quân.
Lục Việt nghĩ tiểu Nguyệt Lão chợt có hứng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng để làm hắn bất ngờ, hắn lắc đầu cười, định quay về phòng giả vờ ngủ.
Nhưng hắn vừa xoay người liền nghe thấy phòng bếp vang lên tiếng "đánh nhau" ầm ĩ.
Hắn vội vàng quay đầu, phát hiện tiểu Quân đang biến trượng Vấn Duyên thành cây lăn bột, hai mắt rực lửa thi với cục bột xem ai cứng đầu hơn.
Miệng còn lẩm bẩm: "Ta không tin ngay cả một bát mì ta cũng không làm được! Xem thuật làm mềm của ta đây!"
Dưới bóng đèn lắc lư loạn xạ, cuối cùng cục bột cũng bị tình yêu của Tô Quân cảm hóa mềm ra.
Lục Việt: "......."
Tiểu Quân quả nhiên không hợp với việc bếp núc, mỗi lần xuống bếp là giống như đi đánh trận khiến cho căn bếp muốn nổ tung.
Lục Việt bất lực nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, trong ánh mắt hắn dịu dàng tràn ngập ý cười.
Không sao, nếu căn bếp này bị nổ tung hắn sẽ xây cho tiểu Quân thêm vài căn bếp nữa để cậu tùy ý quậy phá.
(2) Mì trường thọ do tiểu Quân làm, cho dù quỳ cũng phải ăn cho hết.
Kể từ khi vô tình biết được sinh nhật của Lục Việt, Tô Quân đã nghĩ mọi cách để tổ chức cho Lục Việt một sinh nhật khó quên.
Đầu tiên là dậy sớm nấu một bát mì trường thọ thơm ngon.
Vì thời gian quá gấp nên Tô Quân chỉ có thể quan sát đại khái quá trình mẹ làm mì trường thọ, sau đó ghi chép lại, còn cẩn thận mua thêm một cuốn sách dạy nấu ăn.
Sau đó xắn tay áo lên ra trận.
Trong tưởng tượng của cậu, mì trường thọ được đặt trong một cái chén sứ tinh xảo, khói bốc lên nghi ngút, những sợi mì thon dài đẹp mắt nằm gọn gàng trong nước dùng thơm phức, quả trứng chiên vàng đều hai mặt ở giữa chén, hành lá xanh mướt tô điểm phía trên.
Hương thơm từ phòng bếp bay đến phòng ngủ, kích thích cảm giác thèm ăn của Lục Việt
Nhưng thứ cậu làm ra thảm đến nỗi không biết dùng từ gì để miêu tả.
Tô Quân nhìn những sợi mì xấu xí có độ dài không đều nhau, quả trứng chiên cháy đen, hành lá lộn xộn bên trên, cậu rơi vào trầm tư.
Cậu dùng đũa nhúng vào nước dùng nếm thử.
Mặn quá.
...Hay là nhân lúc Lục Việt còn chưa dậy làm lại một bát khác?
Không đúng, mấy giờ rồi?
Cậu đột ngột ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện gần 8 rưỡi rồi, cậu hốt hoảng trở về phòng ngủ, lặng lẽ chui vào lòng Lục Việt.
Lục Việt đang giả vờ ngủ vô thức đưa tay ra đặt lên eo Tô Quân, nhẹ nhàng xoa lưng cậu.
Tô Quân tựa đầu vào ngực Lục Việt, tim vẫn đập thình thịch.
...Lát nữa có nên tặng bát mì trường thọ kia cho Lục Việt không?
Nhưng lỡ như cậu bị quy vào tội mưu sát phu quân thì sao?
Tô Quân nhắm mắt rơi vào trầm tư.
Mãi cho đến khi có một bàn tay luồn vào trong chiếc áo lỏng lẻo trên người cậu, trên đỉnh đầu phát ra tiếng khàn khàn.
"Tiểu Quân, em tỉnh rồi à?"
Tô Quân giả vờ đang ngủ, nhưng cánh tay lại siết chặt lấy eo Lục Việt.
Cậu đang đợi đồng hồ báo thức xương rồng kêu lên.
Kim phút chỉ đến số 6, đồng hồ báo thức xương rồng vang lên như thường lệ.
Chỉ có điều tiếng chuông báo thức không còn là tiếng choe chóe "Giá nhà ở trung tâm Thiên Đình là 100 nghìn linh thạch một mét vuông, mây vạn dặm cũng phải mấy trăm nghìn linh thạch, mày còn không mau dậy đi làm?" mà đổi thành một giọng hát.
"Mừng ngày sinh nhật của anh! Mừng ngày sinh nhật của anh!..."
Giọng hát lanh lảnh như oanh vàng của Tô Quân vang lên bên tai, Lục Việt vẫn đang cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn của Tô Quân bỗng sửng sốt.
...Sinh nhật?
Từ rất lâu rồi hắn đã quên mất khái niệm sinh nhật này.
Cha mẹ hắn rất bận rộn, trừ những lúc dạy hắn linh thuật thì rất hiếm khi thấy họ ở nhà, thời gian ăn một bữa cơm với nhau còn không có chứ đừng nói đến chuyện tổ chức sinh nhật cho hắn.
Thỉnh thoảng họ cũng nhớ ra và tặng quà sinh nhật cho cậu, nhưng hầu hết đều là sách cổ dạy linh thuật.
Em trai Lục Bất Quy của hắn đôi lúc cũng sẽ tạo bất ngờ cho hắn, ví dụ như sẽ thách đấu linh lực với hắn, nó nói nếu hắn thắng thì sẽ tặng hắn một thanh kiếm mới.
Vì thế, đối với hắn mà nói sinh nhật chẳng mang ý nghĩa đặc biệt nào cả.
Sau này hắn tiếp nhận sở Giám Phạt, công việc bận rộn nên hắn cũng quên mất ngày sinh nhật chẳng mấy quan trọng này.
Lúc tiểu Quân hỏi hắn, hắn đã nghĩ rất lâu mà cũng không thể nhớ ra ngày sinh nhật mình, vì vậy hắn đã nói với tiểu Quân là sinh nhật không quan trọng, kỉ niệm ngày cưới của bọn họ mới là quan trọng nhất.
...Không ngờ tiểu Quân vẫn nhớ chuyện này.
Một lúc sau, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, Lục Việt dịu dàng xoa đầu Tô Quân, giọng khàn khàn hỏi:
"Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh, đến anh còn không nhớ..."
Khóe mắt Tô Quân cong cong, hai lúm đồng tiền ngọt ngào hiện lên, cậu ôm lấy cổ Lục Việt, đắc ý nói:
"Em tìm được cái vòng bạc anh đeo hồi nhỏ trong nhà kho, bên trên có khắc sinh nhật của anh."
Thấy Tô Quân đã biết năm sinh của mình, Lục Việt căng thẳng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Tiểu Quân, em có chê anh già không?"
Ngón tay Tô Quân nghịch nghịch lông mày của Lục Việt, ánh mắt cậu như sắp chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Việt nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói:
"Để xem biểu hiện của anh."
Lục Việt nheo mắt lại, đang muốn lật người bắt đầu một bài "thể dục cường độ cao" bồi đắp tình cảm vợ chồng thì Tô Quân đã sợ hãi đẩy hắn ra để tránh cho cái eo của mình bị hành hạ.
"Đi ăn mì trường thọ đã!"
Lục Việt cười, cúi đầu hôn lên trán Tô Quân, sau đó bế cậu rời khỏi phòng ngủ.
"Được."
Khi bưng bát mì trường thọ lên, Tô Quân vẫn cảm thấy áy náy.
Cậu chắp tay sau lưng, ngập ngừng nói:
"Đây là lần đầu tiên em vào bếp, hình...hình như mì có hơi mặn, nhìn cũng không được đẹp mắt."
Tiểu Long cũng ngồi vào bàn ăn, ái ngại nhìn món ăn không biết là thứ gì trước mặt.
Sau khi ăn xong, con rồng duy nhất của Thiên Đình là nó liệu còn có thể sống tiếp không?
Lục Việt lại không hề do dự gắp mì đưa lên miệng, cẩn thận nếm thử.
...Ồ, đúng là cho hơi nhiều muối rồi.
Tô Quân nhìn thấy biểu cảm không tự nhiên trên mặt Lục Việt, đang muốn giật lấy bát mì trong tay Lục Việt thì hắn lại nở nụ cười mãn nguyện.
"Tiểu Quân, ăn ngon lắm."
Thấy Lục Việt vô tư ăn hết nửa bát mì, Tiểu Long cũng tò mò thử một miếng.
Sợi mì vừa cho vào miệng, vị mặn đã xộc thẳng vào cổ họng khiến vị giác của nó tê liệt hoàn toàn.
Tiểu Long trước đây chỉ nghe qua cay đến phát khóc, chưa từng thấy mặn đến phát khóc như này.
Hai mắt nó rưng rưng quay sang nhìn Lục Việt không hề sợ chết chậm rãi thưởng thức bát mì trường thọ.
Nó nhìn thấy một nụ cười miễn cưỡng trên mặt chủ nhân của mình.
Đúng là lợi hại.
Chỉ vì dỗ cho tiểu Nguyệt Lão vui mà không tiếc từ bỏ vị giác của mình.
Lục Việt lườm Tiểu Long: "Có ngon không?"
Nhận được ánh mắt cảnh cáo sắc như dao găm của Lục Việt, Tiểu Long không còn cách nào khác đành vùi đầu vào bát mì lần nữa, nước mắt mằn mặt rơi xuống bát mì.
"...Rất ngon, vô cùng ngon!"
Sở trưởng Lục sau khi kết hôn quả nhiên ngày càng không có tiếng nói trong nhà.
Đến cả nói thật cũng không dám.
Tô Quân nhìn chằm chằm Lục Việt, ngượng ngùng chớp mắt:
"Ăn ngon thì tốt."
Lục Việt húp xong ngụm nước mì cuối cùng, tao nhã lau miệng dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Long.
"Anh rất thích bát mì này, tiểu Quân, vất vả cho em rồi."
Tiểu Long lẩm bẩm: "Sở trưởng Lục chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn, sống lâu vạn tuổi..."
Ăn xong bát mì này không biết Sở trưởng Lục có chịu được đến ngày mai không.
Có thể ăn sạch sẽ bát mì không chừa lại một giọt nước nào, quả thật lợi hại.
Tô Quân vừa nãy quá lo lắng về phản ứng của Lục Việt nên chỉ đứng nhìn chằm chằm hắn, bây giờ thấy hắn ăn ngon lành như vậy cũng muốn thử một miếng.
Lục Việt đứng dậy, một tia sáng từ đầu ngón tay hắn bay ra, bắn về phía tay Tô Quân làm rơi đôi đũa xuống đất.
Tô Quân còn tưởng là mình cầm đũa không chắc, nhặt đôi đũa lên bỏ vào chậu rửa rồi lấy một đôi khác.
Lúc cậu quay lại thì nhìn thấy nước mì đổ đầy ra bàn, Lục Việt ngồi đó áy này nhìn cậu.
Lục Việt giả vờ hối lỗi nói: "Tiểu Quân, anh không cẩn thận làm đổ bát mì mất rồi."
Tô Quân vừa lau bàn, vừa an ủi Lục Việt:
"Không sao, em mua tạm cái gì ăn cũng được."
Tiểu Long không nói một lời nằm nhoài ra bàn gẩy gẩy sợi mì, cô đơn húp nước mì mặn chát.
Sở trưởng Lục quả là lao tâm khổ tứ.
Để cứu lấy vị giác của tiểu Nguyệt Lão mà lật đổ cả bát mì.
Còn nó thì sao?
Nó đã làm sai chuyện gì? Tại sao không có ai giúp nó ăn hết bát mì này?
Tiểu Long hiểu rồi.
Bữa sáng thực sự của nó không phải là bát mì này mà là cơm chó của đôi vợ chồng độc ác kia.
Lục Việt bình tĩnh uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng, sau đó dỗ dành tiểu Nguyệt Lão người vừa mất đi cơ hội nếm thử "tuyệt tác" mà mình tạo ra.
"Buổi tối về anh sẽ nấu cơm cho em ăn chịu không?"
Tô Quân lắc đầu: "A Việt, hôm nay là sinh nhật của anh, sao có thể để anh xuống bếp được?"
Mặc dù bình thường ba bữa đều là do Lục Việt nấu.
Lục Việt cúi đầu hôn lên mắt Tô Quân.
"Anh sợ em bị thương, ngoan."
Tiểu Long chết lặng nhìn hai con người đang ôm ôm ấp ấp trước mặt, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nó.
Thiên Đình có phải nên suy xét thành lập "Sở bảo hộ rồng thần" để bảo vệ quyền lợi chính đáng của nó không?
Suốt ngày bị tọng cơm chó vào mồm thế này, ai mà chịu được?
(3)
Vì trước khi đi làm còn lôi lôi kéo kéo một hồi nên lúc Tô Quân cưỡi mây Vạn Dặm đến sở Nguyệt Lão thì đã muộn mất 10 phút.
Tần Vô Duyên đứng ở cổng sở Nguyệt Lão, thấy Lục Việt đưa Tô Quân đi làm, cung kính hành lễ:
"Sở trưởng, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
"Tiểu Quân nói cho ngươi biết à?"
"Vâng. Sở trưởng, đây là cuốn kiếm phổ quý, mong ngài nhận lấy tâm ý của thần."
Y quỳ một chân xuống đất, hai tay dâng kiếm phổ lên. Lục Việt nhận lấy, gật đầu:
"Cảm ơn ngươi."
Tần Vô Duyên liếc nhìn Tô Quân đang cố tránh không bị phạt bên cạnh, lạnh lùng nói:
"Đi làm muộn, trừ 100 linh thạch."
Mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân lập tức ỉu xìu, cậu buồn bã cúi đầu:
"Vâng, Sở trưởng."
Lục Việt vừa thầm liếc xéo Tần Vô Duyên, vừa xoa đầu an ủi tiểu Nguyệt Lão.
"Về nhà anh đền cho em."
Tô Quân đẩy Lục Việt: "A Việt, em đi làm đây, anh cũng về sở Giám Phạt đi."
Nói xong, cậu kiễng chân lên, hôn nhẹ vào môi Lục Việt, sau đó chạy vào sở Nguyệt Lão.
Tần Vô Duyên coi như mình bị mù, đứng lật xem sổ Nhân Duyên ở bên cạnh.
Lục Việt nhìn bóng lưng Tô Quân biến mất sau cánh cổng, một lúc sau mới phất nhẹ tay áo, dịch chuyển đến sở Giám Phạt.
.......
Vừa bước chân vào cổng, Lục Việt đã cảm nhận được không khí của sở Giám Phạt hôm nay khác hẳn ngày thường.
Nhân viên đeo mặt nạ mặc y phục đen trang nghiêm xếp thành một hàng dài, đồng thanh hát bài hát chúc mừng sinh nhật Lục Việt như mấy đứa trẻ ở trường mẫu giáo.
Sở phó Trần đứng ở đầu hàng, nghiêm túc chỉ đạo dàn đồng ca.
Nhưng hiển nhiên, nhân viên của sở Giám Phạt không có năng khiếu âm nhạc, hát không những không đều mà thậm chí còn có vài giọng lạc nhịp.
Sau khi bài hát kết thúc, sở Giám Phạt rơi vào sự im lặng kỳ lạ, từ Lục Việt đến các nhân viên, không ai nói lời nào.
Không gian im ắng đến lặng người.
Dù sao thì một đám đàn ông mặt lạnh như tiền hát bài hát chúc mừng sinh nhật không những không làm cho người ta cảm động mà còn khiến mọi người có cảm giác sởn gai ốc.
Nhìn cảnh tượng kỳ quái này, Lục Việt đành lên tiếng phá tan sự im lặng.
"Cảm ơn."
Sau đó hắn hỏi: "Ai kêu các ngươi làm như vậy?"
Sở phó Trần tưởng rằng Lục Việt tức giận vì bọn họ không tập trung làm việc, lập tức đẩy Tô Quân ra làm bia đỡ đạn.
"...Là phu nhân bảo."
Lục Việt gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tình rõ ràng tốt lên.
Thảo nào mấy ngày nay tiểu Quân hay lén lút thủ thỉ gì đó với Sở phó Trần, hóa ra lên kế hoạch tạo bất ngờ cho hắn.
Hắn vào phòng làm việc, nhẹ nhàng ra lệnh:
"Mọi người đều vất vả rồi, tháng này thưởng cho mỗi người một nghìn linh thạch, cứ trừ vào lương của ta."
"Cảm ơn Sở trưởng!!"
Lần này mọi người đều đồng thanh hô lên, không có một giọng nào lệch ra như lúc hát nữa.
Vừa nãy lúc hát chúc mừng sinh nhật Sở trưởng, mọi người ai nấy đều lo lắng.
Sợ rằng Sở trưởng cảm thấy họ không tập trung làm việc, sẽ trừ lương của họ.
Lục Việt vừa mở cửa, một quả tơ hồng mềm mại rơi xuống quấn quanh cổ tay hắn, kéo hắn đi.
Lục Việt vẫn bất động, quay đầu nhìn Sở phó Trần.
Trán Sở phó Trần đổ mồ hôi lạnh, y lại tiếp tục đẩy Tô Quân ra như kim bài miễn tử.
"Là phu nhân đã đặt nó trong phòng, người còn dặn dò chúng thần không được nói với ngài."
Sợi tơ hồng không kéo được Lục Việt bắt đầu suốt rột, nó lại kéo thêm mấy lần nữa. Lục Việt khẽ nhướng mày, đi theo nó vào phòng.
Trong phòng bày đầy những món quà lớn nhỏ, sợi tơ hồng kéo hắn đến bên bàn, sau đó cẩn thận giúp hắn mở món quà đầu tiên.
Bên trong là một tờ giấy trắng và một bông hoa Nhân Duyên chưa nở.
Trên tờ giấy trắng đánh số 1 và hai hình hai người que nhìn nhau, dưới chân là một bông hoa Nhân Duyên.
Bên cạnh có một dòng chữ.
"Ngày đầu tiên gặp được A Việt cũng là ngày đầu tiên A Việt giả vờ không nhìn thấy em, có một bông hoa Nhân Duyên vì chúng ta mà nở rộ."
Đầu ngón tay Lục Việt vuốt ve tấm hình, khóe miệng cong lên, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt ngập tràn ý cười.
Sợi tơ hồng thấy Lục Việt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh, nó không chờ được hào hứng mở món quà thứ hai.
Không ngoài dự liệu, bên trong vẫn là bức tranh người que mà Tô Quân vẽ và một quyển sách hướng dẫn an toàn giao thông.
Người que cầm gậy không màng sống chết đuổi theo chiếc Porsche đằng trước.
"Ngày thứ hai gặp A Việt, em cố gắng giúp A Việt thắt dây tơ hồng, nhưng tâm nguyện lớn nhất của em là A Việt có thể giảm vận tốc xuống 30km/h để em có thể đuổi kịp xe cái xe chạy còn nhanh hơn thần tiên của anh."
Món quà thứ ba là một chiếc áo len tơ hồng.
Người que kiễng chân cẩn thận lấy số đo của khối băng di động.
"Làm thế nào mà A Việt có thể bình tĩnh giữ vẻ mặt lạnh lùng ấy trong suốt quá trình em lấy số đo cho anh? Đến bây giờ em vẫn không hiểu."
.......
Không biết đã mở được bao nhiêu món quà, mãi đến món quà cuối cùng là một chiếc hộp khổng lồ.
Sợi tơ hồng mềm mại nằm rạp xuống đất, không giúp Lục Việt mở quà nữa.
Lục Việt ngắm nhìn hộp quà, cẩn thận tháo dây ruy băng.
Nhưng không ngờ hắn mới mở được một nửa thì hộp quà bỗng rung lên, nhân lúc Lục Việt không kịp phòng bị, một tiểu Nguyệt Lão đáng yêu nhảy ra.
Tô Quân vẫn mặc trường bào đỏ của sở Nguyệt Lão, ôm lấy cổ Lục Việt, xấu hổ vùi đầu vào hõm vai Lục Việt, còn dụi dụi vài cái.
Trên ngực cậu dán một bức tranh.
Hai người que nắm tay nhau, ngồi dưới ánh nắng rực rỡ, nhìn nhau hạnh phúc.
"Em muốn ở bên A Việt cả đời."
Lục Việt nhìn chằm chằm dòng chữ, hốc mắt hơi nóng, trực tiếp cúi đầu hôn Tô Quân thật sâu, thanh âm có chút run rẩy:
"Ừ, thiếu một phút một giây cũng không được."
Một buổi sáng bình thường, trước khi chiếc đồng hồ báo thức hình xương rồng kêu lên như súng liên thanh, Lục Việt đang ôm Tô Quân ngủ ngon thì bỗng cảm nhận được tiểu Nguyệt Lão trong lòng cẩn thận xoay người lại, nằm đối mặt với hắn.
Tiểu Nguyệt Lão ngẩng đầu, khẽ khàng gọi "A Việt" vài tiếng, thấy hắn không đáp lại, cậu liền mổ nhẹ vào môi hắn như chuồn chuồn đạp nước.
Sau đó cậu cẩn thận gỡ tay hắn ra, rón rén bước xuống giường.
Thấy tiểu Nguyệt Lão ra khỏi phòng ngủ, Lục Việt quay đầu nhìn đồng hồ báo thức xương rồng trên tủ đầu giường.
Mới 6 giờ, trời còn vừa mới sáng.
Bình thường tiểu Nguyệt Lão phải nằm đến 8 rưỡi, thậm chí còn phải lăn lộn trong lòng hắn một lúc mới mở nổi mắt.
Nếu hắn gọi cậu dậy sớm hơn vài phút, cậu sẽ dụi cái đầu nhỏ bù xù vào lòng hắn, mắt nhắm chặt, giọng ngái ngủ ư a vài tiếng làm nũng.
Sao hôm nay tiểu Nguyệt Lão lại rời giường sớm như vậy?
Vài phút sau, Lục Việt cũng lặng lẽ ngồi dậy, vừa ra khỏi cửa đã thấy tiểu Nguyệt Lão ngẩn người nhìn cục bột cứng ngắc trên bàn.
Cậu khoanh tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm cục bột như nhìn một quả bom hẹn giờ, sau đó cẩn thận thêm nước vào.
Cục bột lại trở nên nhão nhoét, rơi xuống mặt bàn như một cục bùn.
Tô Quân cau mày, không cam tâm đổ thêm bột vào, tiếp tục ra sức nhào nặn.
Cục bột không phụ lòng của cậu trở về hình dạng ban đầu - cứng như đá.
Tô Quân tức giận đấm cục bột một cái.
Trên cục bột lõm xuống hình một nắm tay nhưng vẫn trơ trơ nằm đó như muốn trêu ngươi Tô Quân.
Lục Việt nghĩ tiểu Nguyệt Lão chợt có hứng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng để làm hắn bất ngờ, hắn lắc đầu cười, định quay về phòng giả vờ ngủ.
Nhưng hắn vừa xoay người liền nghe thấy phòng bếp vang lên tiếng "đánh nhau" ầm ĩ.
Hắn vội vàng quay đầu, phát hiện tiểu Quân đang biến trượng Vấn Duyên thành cây lăn bột, hai mắt rực lửa thi với cục bột xem ai cứng đầu hơn.
Miệng còn lẩm bẩm: "Ta không tin ngay cả một bát mì ta cũng không làm được! Xem thuật làm mềm của ta đây!"
Dưới bóng đèn lắc lư loạn xạ, cuối cùng cục bột cũng bị tình yêu của Tô Quân cảm hóa mềm ra.
Lục Việt: "......."
Tiểu Quân quả nhiên không hợp với việc bếp núc, mỗi lần xuống bếp là giống như đi đánh trận khiến cho căn bếp muốn nổ tung.
Lục Việt bất lực nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, trong ánh mắt hắn dịu dàng tràn ngập ý cười.
Không sao, nếu căn bếp này bị nổ tung hắn sẽ xây cho tiểu Quân thêm vài căn bếp nữa để cậu tùy ý quậy phá.
(2) Mì trường thọ do tiểu Quân làm, cho dù quỳ cũng phải ăn cho hết.
Kể từ khi vô tình biết được sinh nhật của Lục Việt, Tô Quân đã nghĩ mọi cách để tổ chức cho Lục Việt một sinh nhật khó quên.
Đầu tiên là dậy sớm nấu một bát mì trường thọ thơm ngon.
Vì thời gian quá gấp nên Tô Quân chỉ có thể quan sát đại khái quá trình mẹ làm mì trường thọ, sau đó ghi chép lại, còn cẩn thận mua thêm một cuốn sách dạy nấu ăn.
Sau đó xắn tay áo lên ra trận.
Trong tưởng tượng của cậu, mì trường thọ được đặt trong một cái chén sứ tinh xảo, khói bốc lên nghi ngút, những sợi mì thon dài đẹp mắt nằm gọn gàng trong nước dùng thơm phức, quả trứng chiên vàng đều hai mặt ở giữa chén, hành lá xanh mướt tô điểm phía trên.
Hương thơm từ phòng bếp bay đến phòng ngủ, kích thích cảm giác thèm ăn của Lục Việt
Nhưng thứ cậu làm ra thảm đến nỗi không biết dùng từ gì để miêu tả.
Tô Quân nhìn những sợi mì xấu xí có độ dài không đều nhau, quả trứng chiên cháy đen, hành lá lộn xộn bên trên, cậu rơi vào trầm tư.
Cậu dùng đũa nhúng vào nước dùng nếm thử.
Mặn quá.
...Hay là nhân lúc Lục Việt còn chưa dậy làm lại một bát khác?
Không đúng, mấy giờ rồi?
Cậu đột ngột ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện gần 8 rưỡi rồi, cậu hốt hoảng trở về phòng ngủ, lặng lẽ chui vào lòng Lục Việt.
Lục Việt đang giả vờ ngủ vô thức đưa tay ra đặt lên eo Tô Quân, nhẹ nhàng xoa lưng cậu.
Tô Quân tựa đầu vào ngực Lục Việt, tim vẫn đập thình thịch.
...Lát nữa có nên tặng bát mì trường thọ kia cho Lục Việt không?
Nhưng lỡ như cậu bị quy vào tội mưu sát phu quân thì sao?
Tô Quân nhắm mắt rơi vào trầm tư.
Mãi cho đến khi có một bàn tay luồn vào trong chiếc áo lỏng lẻo trên người cậu, trên đỉnh đầu phát ra tiếng khàn khàn.
"Tiểu Quân, em tỉnh rồi à?"
Tô Quân giả vờ đang ngủ, nhưng cánh tay lại siết chặt lấy eo Lục Việt.
Cậu đang đợi đồng hồ báo thức xương rồng kêu lên.
Kim phút chỉ đến số 6, đồng hồ báo thức xương rồng vang lên như thường lệ.
Chỉ có điều tiếng chuông báo thức không còn là tiếng choe chóe "Giá nhà ở trung tâm Thiên Đình là 100 nghìn linh thạch một mét vuông, mây vạn dặm cũng phải mấy trăm nghìn linh thạch, mày còn không mau dậy đi làm?" mà đổi thành một giọng hát.
"Mừng ngày sinh nhật của anh! Mừng ngày sinh nhật của anh!..."
Giọng hát lanh lảnh như oanh vàng của Tô Quân vang lên bên tai, Lục Việt vẫn đang cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn của Tô Quân bỗng sửng sốt.
...Sinh nhật?
Từ rất lâu rồi hắn đã quên mất khái niệm sinh nhật này.
Cha mẹ hắn rất bận rộn, trừ những lúc dạy hắn linh thuật thì rất hiếm khi thấy họ ở nhà, thời gian ăn một bữa cơm với nhau còn không có chứ đừng nói đến chuyện tổ chức sinh nhật cho hắn.
Thỉnh thoảng họ cũng nhớ ra và tặng quà sinh nhật cho cậu, nhưng hầu hết đều là sách cổ dạy linh thuật.
Em trai Lục Bất Quy của hắn đôi lúc cũng sẽ tạo bất ngờ cho hắn, ví dụ như sẽ thách đấu linh lực với hắn, nó nói nếu hắn thắng thì sẽ tặng hắn một thanh kiếm mới.
Vì thế, đối với hắn mà nói sinh nhật chẳng mang ý nghĩa đặc biệt nào cả.
Sau này hắn tiếp nhận sở Giám Phạt, công việc bận rộn nên hắn cũng quên mất ngày sinh nhật chẳng mấy quan trọng này.
Lúc tiểu Quân hỏi hắn, hắn đã nghĩ rất lâu mà cũng không thể nhớ ra ngày sinh nhật mình, vì vậy hắn đã nói với tiểu Quân là sinh nhật không quan trọng, kỉ niệm ngày cưới của bọn họ mới là quan trọng nhất.
...Không ngờ tiểu Quân vẫn nhớ chuyện này.
Một lúc sau, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, Lục Việt dịu dàng xoa đầu Tô Quân, giọng khàn khàn hỏi:
"Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh, đến anh còn không nhớ..."
Khóe mắt Tô Quân cong cong, hai lúm đồng tiền ngọt ngào hiện lên, cậu ôm lấy cổ Lục Việt, đắc ý nói:
"Em tìm được cái vòng bạc anh đeo hồi nhỏ trong nhà kho, bên trên có khắc sinh nhật của anh."
Thấy Tô Quân đã biết năm sinh của mình, Lục Việt căng thẳng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Tiểu Quân, em có chê anh già không?"
Ngón tay Tô Quân nghịch nghịch lông mày của Lục Việt, ánh mắt cậu như sắp chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Việt nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói:
"Để xem biểu hiện của anh."
Lục Việt nheo mắt lại, đang muốn lật người bắt đầu một bài "thể dục cường độ cao" bồi đắp tình cảm vợ chồng thì Tô Quân đã sợ hãi đẩy hắn ra để tránh cho cái eo của mình bị hành hạ.
"Đi ăn mì trường thọ đã!"
Lục Việt cười, cúi đầu hôn lên trán Tô Quân, sau đó bế cậu rời khỏi phòng ngủ.
"Được."
Khi bưng bát mì trường thọ lên, Tô Quân vẫn cảm thấy áy náy.
Cậu chắp tay sau lưng, ngập ngừng nói:
"Đây là lần đầu tiên em vào bếp, hình...hình như mì có hơi mặn, nhìn cũng không được đẹp mắt."
Tiểu Long cũng ngồi vào bàn ăn, ái ngại nhìn món ăn không biết là thứ gì trước mặt.
Sau khi ăn xong, con rồng duy nhất của Thiên Đình là nó liệu còn có thể sống tiếp không?
Lục Việt lại không hề do dự gắp mì đưa lên miệng, cẩn thận nếm thử.
...Ồ, đúng là cho hơi nhiều muối rồi.
Tô Quân nhìn thấy biểu cảm không tự nhiên trên mặt Lục Việt, đang muốn giật lấy bát mì trong tay Lục Việt thì hắn lại nở nụ cười mãn nguyện.
"Tiểu Quân, ăn ngon lắm."
Thấy Lục Việt vô tư ăn hết nửa bát mì, Tiểu Long cũng tò mò thử một miếng.
Sợi mì vừa cho vào miệng, vị mặn đã xộc thẳng vào cổ họng khiến vị giác của nó tê liệt hoàn toàn.
Tiểu Long trước đây chỉ nghe qua cay đến phát khóc, chưa từng thấy mặn đến phát khóc như này.
Hai mắt nó rưng rưng quay sang nhìn Lục Việt không hề sợ chết chậm rãi thưởng thức bát mì trường thọ.
Nó nhìn thấy một nụ cười miễn cưỡng trên mặt chủ nhân của mình.
Đúng là lợi hại.
Chỉ vì dỗ cho tiểu Nguyệt Lão vui mà không tiếc từ bỏ vị giác của mình.
Lục Việt lườm Tiểu Long: "Có ngon không?"
Nhận được ánh mắt cảnh cáo sắc như dao găm của Lục Việt, Tiểu Long không còn cách nào khác đành vùi đầu vào bát mì lần nữa, nước mắt mằn mặt rơi xuống bát mì.
"...Rất ngon, vô cùng ngon!"
Sở trưởng Lục sau khi kết hôn quả nhiên ngày càng không có tiếng nói trong nhà.
Đến cả nói thật cũng không dám.
Tô Quân nhìn chằm chằm Lục Việt, ngượng ngùng chớp mắt:
"Ăn ngon thì tốt."
Lục Việt húp xong ngụm nước mì cuối cùng, tao nhã lau miệng dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Long.
"Anh rất thích bát mì này, tiểu Quân, vất vả cho em rồi."
Tiểu Long lẩm bẩm: "Sở trưởng Lục chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn, sống lâu vạn tuổi..."
Ăn xong bát mì này không biết Sở trưởng Lục có chịu được đến ngày mai không.
Có thể ăn sạch sẽ bát mì không chừa lại một giọt nước nào, quả thật lợi hại.
Tô Quân vừa nãy quá lo lắng về phản ứng của Lục Việt nên chỉ đứng nhìn chằm chằm hắn, bây giờ thấy hắn ăn ngon lành như vậy cũng muốn thử một miếng.
Lục Việt đứng dậy, một tia sáng từ đầu ngón tay hắn bay ra, bắn về phía tay Tô Quân làm rơi đôi đũa xuống đất.
Tô Quân còn tưởng là mình cầm đũa không chắc, nhặt đôi đũa lên bỏ vào chậu rửa rồi lấy một đôi khác.
Lúc cậu quay lại thì nhìn thấy nước mì đổ đầy ra bàn, Lục Việt ngồi đó áy này nhìn cậu.
Lục Việt giả vờ hối lỗi nói: "Tiểu Quân, anh không cẩn thận làm đổ bát mì mất rồi."
Tô Quân vừa lau bàn, vừa an ủi Lục Việt:
"Không sao, em mua tạm cái gì ăn cũng được."
Tiểu Long không nói một lời nằm nhoài ra bàn gẩy gẩy sợi mì, cô đơn húp nước mì mặn chát.
Sở trưởng Lục quả là lao tâm khổ tứ.
Để cứu lấy vị giác của tiểu Nguyệt Lão mà lật đổ cả bát mì.
Còn nó thì sao?
Nó đã làm sai chuyện gì? Tại sao không có ai giúp nó ăn hết bát mì này?
Tiểu Long hiểu rồi.
Bữa sáng thực sự của nó không phải là bát mì này mà là cơm chó của đôi vợ chồng độc ác kia.
Lục Việt bình tĩnh uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng, sau đó dỗ dành tiểu Nguyệt Lão người vừa mất đi cơ hội nếm thử "tuyệt tác" mà mình tạo ra.
"Buổi tối về anh sẽ nấu cơm cho em ăn chịu không?"
Tô Quân lắc đầu: "A Việt, hôm nay là sinh nhật của anh, sao có thể để anh xuống bếp được?"
Mặc dù bình thường ba bữa đều là do Lục Việt nấu.
Lục Việt cúi đầu hôn lên mắt Tô Quân.
"Anh sợ em bị thương, ngoan."
Tiểu Long chết lặng nhìn hai con người đang ôm ôm ấp ấp trước mặt, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nó.
Thiên Đình có phải nên suy xét thành lập "Sở bảo hộ rồng thần" để bảo vệ quyền lợi chính đáng của nó không?
Suốt ngày bị tọng cơm chó vào mồm thế này, ai mà chịu được?
(3)
Vì trước khi đi làm còn lôi lôi kéo kéo một hồi nên lúc Tô Quân cưỡi mây Vạn Dặm đến sở Nguyệt Lão thì đã muộn mất 10 phút.
Tần Vô Duyên đứng ở cổng sở Nguyệt Lão, thấy Lục Việt đưa Tô Quân đi làm, cung kính hành lễ:
"Sở trưởng, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."
"Tiểu Quân nói cho ngươi biết à?"
"Vâng. Sở trưởng, đây là cuốn kiếm phổ quý, mong ngài nhận lấy tâm ý của thần."
Y quỳ một chân xuống đất, hai tay dâng kiếm phổ lên. Lục Việt nhận lấy, gật đầu:
"Cảm ơn ngươi."
Tần Vô Duyên liếc nhìn Tô Quân đang cố tránh không bị phạt bên cạnh, lạnh lùng nói:
"Đi làm muộn, trừ 100 linh thạch."
Mấy sợi tóc ngốc trên đầu Tô Quân lập tức ỉu xìu, cậu buồn bã cúi đầu:
"Vâng, Sở trưởng."
Lục Việt vừa thầm liếc xéo Tần Vô Duyên, vừa xoa đầu an ủi tiểu Nguyệt Lão.
"Về nhà anh đền cho em."
Tô Quân đẩy Lục Việt: "A Việt, em đi làm đây, anh cũng về sở Giám Phạt đi."
Nói xong, cậu kiễng chân lên, hôn nhẹ vào môi Lục Việt, sau đó chạy vào sở Nguyệt Lão.
Tần Vô Duyên coi như mình bị mù, đứng lật xem sổ Nhân Duyên ở bên cạnh.
Lục Việt nhìn bóng lưng Tô Quân biến mất sau cánh cổng, một lúc sau mới phất nhẹ tay áo, dịch chuyển đến sở Giám Phạt.
.......
Vừa bước chân vào cổng, Lục Việt đã cảm nhận được không khí của sở Giám Phạt hôm nay khác hẳn ngày thường.
Nhân viên đeo mặt nạ mặc y phục đen trang nghiêm xếp thành một hàng dài, đồng thanh hát bài hát chúc mừng sinh nhật Lục Việt như mấy đứa trẻ ở trường mẫu giáo.
Sở phó Trần đứng ở đầu hàng, nghiêm túc chỉ đạo dàn đồng ca.
Nhưng hiển nhiên, nhân viên của sở Giám Phạt không có năng khiếu âm nhạc, hát không những không đều mà thậm chí còn có vài giọng lạc nhịp.
Sau khi bài hát kết thúc, sở Giám Phạt rơi vào sự im lặng kỳ lạ, từ Lục Việt đến các nhân viên, không ai nói lời nào.
Không gian im ắng đến lặng người.
Dù sao thì một đám đàn ông mặt lạnh như tiền hát bài hát chúc mừng sinh nhật không những không làm cho người ta cảm động mà còn khiến mọi người có cảm giác sởn gai ốc.
Nhìn cảnh tượng kỳ quái này, Lục Việt đành lên tiếng phá tan sự im lặng.
"Cảm ơn."
Sau đó hắn hỏi: "Ai kêu các ngươi làm như vậy?"
Sở phó Trần tưởng rằng Lục Việt tức giận vì bọn họ không tập trung làm việc, lập tức đẩy Tô Quân ra làm bia đỡ đạn.
"...Là phu nhân bảo."
Lục Việt gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm tình rõ ràng tốt lên.
Thảo nào mấy ngày nay tiểu Quân hay lén lút thủ thỉ gì đó với Sở phó Trần, hóa ra lên kế hoạch tạo bất ngờ cho hắn.
Hắn vào phòng làm việc, nhẹ nhàng ra lệnh:
"Mọi người đều vất vả rồi, tháng này thưởng cho mỗi người một nghìn linh thạch, cứ trừ vào lương của ta."
"Cảm ơn Sở trưởng!!"
Lần này mọi người đều đồng thanh hô lên, không có một giọng nào lệch ra như lúc hát nữa.
Vừa nãy lúc hát chúc mừng sinh nhật Sở trưởng, mọi người ai nấy đều lo lắng.
Sợ rằng Sở trưởng cảm thấy họ không tập trung làm việc, sẽ trừ lương của họ.
Lục Việt vừa mở cửa, một quả tơ hồng mềm mại rơi xuống quấn quanh cổ tay hắn, kéo hắn đi.
Lục Việt vẫn bất động, quay đầu nhìn Sở phó Trần.
Trán Sở phó Trần đổ mồ hôi lạnh, y lại tiếp tục đẩy Tô Quân ra như kim bài miễn tử.
"Là phu nhân đã đặt nó trong phòng, người còn dặn dò chúng thần không được nói với ngài."
Sợi tơ hồng không kéo được Lục Việt bắt đầu suốt rột, nó lại kéo thêm mấy lần nữa. Lục Việt khẽ nhướng mày, đi theo nó vào phòng.
Trong phòng bày đầy những món quà lớn nhỏ, sợi tơ hồng kéo hắn đến bên bàn, sau đó cẩn thận giúp hắn mở món quà đầu tiên.
Bên trong là một tờ giấy trắng và một bông hoa Nhân Duyên chưa nở.
Trên tờ giấy trắng đánh số 1 và hai hình hai người que nhìn nhau, dưới chân là một bông hoa Nhân Duyên.
Bên cạnh có một dòng chữ.
"Ngày đầu tiên gặp được A Việt cũng là ngày đầu tiên A Việt giả vờ không nhìn thấy em, có một bông hoa Nhân Duyên vì chúng ta mà nở rộ."
Đầu ngón tay Lục Việt vuốt ve tấm hình, khóe miệng cong lên, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt ngập tràn ý cười.
Sợi tơ hồng thấy Lục Việt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh, nó không chờ được hào hứng mở món quà thứ hai.
Không ngoài dự liệu, bên trong vẫn là bức tranh người que mà Tô Quân vẽ và một quyển sách hướng dẫn an toàn giao thông.
Người que cầm gậy không màng sống chết đuổi theo chiếc Porsche đằng trước.
"Ngày thứ hai gặp A Việt, em cố gắng giúp A Việt thắt dây tơ hồng, nhưng tâm nguyện lớn nhất của em là A Việt có thể giảm vận tốc xuống 30km/h để em có thể đuổi kịp xe cái xe chạy còn nhanh hơn thần tiên của anh."
Món quà thứ ba là một chiếc áo len tơ hồng.
Người que kiễng chân cẩn thận lấy số đo của khối băng di động.
"Làm thế nào mà A Việt có thể bình tĩnh giữ vẻ mặt lạnh lùng ấy trong suốt quá trình em lấy số đo cho anh? Đến bây giờ em vẫn không hiểu."
.......
Không biết đã mở được bao nhiêu món quà, mãi đến món quà cuối cùng là một chiếc hộp khổng lồ.
Sợi tơ hồng mềm mại nằm rạp xuống đất, không giúp Lục Việt mở quà nữa.
Lục Việt ngắm nhìn hộp quà, cẩn thận tháo dây ruy băng.
Nhưng không ngờ hắn mới mở được một nửa thì hộp quà bỗng rung lên, nhân lúc Lục Việt không kịp phòng bị, một tiểu Nguyệt Lão đáng yêu nhảy ra.
Tô Quân vẫn mặc trường bào đỏ của sở Nguyệt Lão, ôm lấy cổ Lục Việt, xấu hổ vùi đầu vào hõm vai Lục Việt, còn dụi dụi vài cái.
Trên ngực cậu dán một bức tranh.
Hai người que nắm tay nhau, ngồi dưới ánh nắng rực rỡ, nhìn nhau hạnh phúc.
"Em muốn ở bên A Việt cả đời."
Lục Việt nhìn chằm chằm dòng chữ, hốc mắt hơi nóng, trực tiếp cúi đầu hôn Tô Quân thật sâu, thanh âm có chút run rẩy:
"Ừ, thiếu một phút một giây cũng không được."
/83
|