Kẻ xui xẻo nhỏ bé Tô Quân yếu ớt nhìn về phía Lục Việt đã sớm chuẩn bị tâm lý
"Đây... đây thực sự là trụ sở Thiên Đình dưới nhân gian chuyên hàng yêu phục ma, nối dây tơ hồng, thay đổi vận mệnh sao?"
Trụ sở Thiên Đình dưới nhân gian có tên đầy đủ là trụ sở làm việc của Thiên Đình hàng yêu phục ma nối dây tơ hồng thay đổi vận mệnh.
Bởi vậy có thể thấy được trụ sở Thiên Đình dưới nhân gian có rất nhiều ngành nghề, phạm vi phủ sóng rất lớn.
Tô Quân không chắc chắn hỏi lại một lần nữa: "Chúng ta không phải là đi lạc vào ổ bán hàng đa cấp đó chứ?"
Tòa nhà đổ nát này, vị trưởng phòng mặc áo ba lỗ quần đùi hoa phóng khoáng này, khoảng sân đìu hiu mọc đầy cỏ dại này
Còn có một ông lão đang cầm chổi đứng giữa cửa lớn ngăn cậu rời đi này
Nhìn thế nào cũng không phù hợp với phong cách sang trọng, động một chút là đốt linh lực tạo ra hiệu ứng xanh vàng lộng lẫy của Thiên Đình.
Trưởng phòng hình như là đứng mệt quá liền tùy tiện ngồi xổm xuống, húp xì xụp bát mì mới úp.
Tô Quân cảm thấy trưởng phòng thực sự rất dụng tâm để ẩn thân, bộ dạng này mà bị bắt gặp trên đường cũng chẳng ai nghĩ mình gặp phải thần tiên hạ phàm.
Lục Việt còn chưa đáp lời, trưởng phòng đã nghiêm túc nói:
"Haizz, tiểu Nguyệt Lão, chỗ này của chúng ta làm sao có thể là ổ bán hàng đa cấp được chứ."
Sau đó ông ta rất mãn nguyện húp nốt hớp nước mì cuối cùng, ợ một cái rồi mới nói tiếp:
"Làm gì có ổ bán hàng đa cấp nào có thể nghèo như vậy, đúng không tiểu huynh đệ?"
Tô Quân từ giọng nói của trưởng phòng nghe ra một mùi cảm thán nồng nặc, đồng thời cũng dự đoán được tương lai thê thảm của mình.
"..."
Trưởng phòng qua loa lau cái miệng đầy dầu mỡ của mình, lấy một tờ đơn đưa cho Tô Quân
"Tiểu huynh đệ, cậu trước tiên điền "Bản kê khai thông tin cơ bản của thần tiên hạ phàm" này đi, Lục giám ti cũng đừng đi vội, tôi còn có chuyện muốn bàn với anh."
Lục Việt giống như phớt lờ lời của trưởng phòng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho ông ấy.
Trên mặt quả thực viết mấy chữ: "Muốn sống chớ làm phiền"
Trong lúc Tô Quân đang nghiêm túc điền bản kê khai, trưởng phòng chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt Lục Việt, không biết đang than thở chuyện gì.
Ông ta nói như bắn súng liên thanh, ngôn ngữ cơ thể cũng cực kỳ phong phú có thể kết hợp thành một bài nhảy hậu hiện đại kỳ dị.
Mà lời nói của Lục Việt lại cực kỳ giản lược, trong mười mấy phút, Tô Quân chỉ nghe được mỗi tiếng "Ừ" của hắn.
Tiếng "Ừ" này ngắn gọn mà hữu lực, giống như là Hoàng Đế thời cổ đại ấn chữ "Đã duyệt" lên tấu chương, cũng đại biểu cho tâm tình của Lục giám ti "Ta biết rồi, lui ra đi."
Tô Quân vểnh tai nghe lén cuộc đối thoại của hai người, cũng chỉ từ đôi câu của trưởng phòng mà nghe được loáng thoáng cái gì mà "Vị Vong Nhân" với "Tống Táng Giả".
Sau khi loạt xoạt điền xong những thông tin cơ, tại cột tình trạng hôn nhân, Tô Quân do dự hồi lâu liền điền "Tạm thời độc thân".
Linh thạch sẽ có, bạn trai sớm muộn cũng sẽ có.
Tô Quân nộp lại bản kê khai cho trưởng phòng, trưởng phòng đơn giản nhìn lướt qua một cái, cảm khái nói:
"Thì ra Sở Nguyệt Lão cũng phái một tiểu Nguyệt Lão còn độc thân tới đây, cơ quan của chúng ta còn có bao nhiêu người có thể thoát khỏi kiếp độc thân trong 100 năm này đây."
Tô Quân ngay lập tức chào hàng gói dịch vụ "Nối dây tơ hồng cho thần tiên" của sở Nguyệt Lão
"Lại đến mùa xuân mùa của vạn vật giao phối, bạn vẫn còn một mình vượt qua đêm dài đằng đẵng sao? Còn không có người cùng bạn ngắm hoàng hôn, hỏi bạn cháo có nóng không? Còn đầy một bụng tâm sự nhưng chỉ có thể nói cho bản thân mình nghe sao?"
Tô Quân không biết lấy từ đâu ra một tờ truyền đơn chữ đậm nét to nền đỏ, nhét vào tay trưởng phòng
"Hiện tại sở Nguyệt Lão đang có một combo hoàn toàn mới "Bao tìm đối tượng, bao sắp đặt hôn lễ, bao cả tuần trăng mật trên Thiên Đình.". Không cần đến hai ba ngàn, chỉ cần 998 linh thạch, bạn sẽ nhận được phục vụ tốt nhất, đảm bảo khiến bạn hài lòng!"
Trưởng phòng trong lòng biết rõ lộ ra bộ mặt "Tôi hiểu rồi"
"Gần cuối năm rồi, sở Nguyệt Lão cũng phải chạy KPI đúng không."
Tô Quân đau khổ thở dài: "Ở đâu cũng vậy thôi."
Sau khi hai người trao cho nhau ánh mắt "Cuộc sống đúng là không dễ dàng", trưởng phòng liền dẫn Tô Quân vào trong
"Trước tiên tôi đưa cậu đi thăm quan cơ quan "đơn giản" của chúng ta"
Vừa quay đầu lại trưởng phòng chợt phát hiện Lục giám ti thế mà cũng theo sau tiểu Nguyệt Lão, không hề có ý định dịch chuyển tức thời biến mất.
Trưởng phòng buồn bực hỏi: "Lục giám ti, anh..."
Sao vẫn còn cắm rễ ở đây? Bình thường không phải đã sớm nháy mắt một cái liền không thấy sao?
Lục Việt vẫn không chút nhúc nhích, hắn nhàn nhạt giải thích "Đi xem cùng."
Hắn vẫn còn muốn tìm cơ hội hỏi thăm tiểu Nguyệt Lão về mấy cánh hoa Nhân Duyên dính máu kia.
Điếu thuốc trưởng phòng đang cắn trong miệng suýt nữa rơi xuống.
Hôm nay là ngày gì thế này, Lục giám ti còn có tâm tình đi dạo cái cơ quan rách nát chỉ có tro bụi không có phong cảnh này của bọn họ?
Sàn gỗ ngoài hành lang bị sập mấy chỗ, ba người chen chúc nhau trên một cái hành lang vừa hẹp vừa dài, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo như tránh mìn.
"Đầu tiên trụ sở của chúng ta bao cơm hàng tháng. Rẽ trái đến căn phòng thứ 2, ở đấy tất cả là mì gói, hãng nào vị nào cũng đều có, thêm trứng kho hoặc xúc xích nướng thì phải trả tiền."
"Ngoài ra trụ sở còn bao ở, phòng ký túc của cậu ở..."
Trưởng phòng nói đến đây thì dừng lại, lúc đi đến gia phòng cuối cùng, ông ta nhìn chằm chằm vào vách tường máu trắng cuối hành lang, xấu hổ cười trừ:
"Ừm, hình như phòng trống trong ký túc hết rồi, cậu xem có thể ở ghép cùng người khác không?"
Tô Quân cam chịu gật đầu, tỏ vẻ mình cũng không để ý đến việc cùng người khác chen chúc trong một căn phòng
Bằng không còn có thể như nào? Chẳng lẽ định lang thang ngoài đường.
Trưởng phòng ngậm điếu thuốc, loạt xoạt giở sổ ghi chép ký túc.
Có vài thần tiên không thích ở cùng người khác, có người lại hay tha chó mèo về, khu này có đến hơn chục con, huyên huyên náo náo nhồi đầy một phòng.
Hơn nữa kinh phí mà Thiên Đình cấp cho bọn họ có hạn, một số phòng vừa nhỏ hẹp vừa tàn tạ không chịu nổi, thực sự không thể nhét thêm người thứ hai nữa.
Lật đến trang cuối cùng, trưởng phòng mới nhớ ra trụ sở có một phòng chỉ có một người ở.
Là căn phòng lớn nằm trên tầng cao nhất hướng ra sông của Lục giám ti.
Chỉ là Lục giám ti xưa nay không ở trụ sở, căn phòng có thể coi là xa hoa nhất ký túc xá kia cứ thế bị bỏ xó trong nhiều năm.
Trưởng phòng một mặt giả vờ như đang tìm phòng trống, một mặt dè dặt liếc trộm Lục Việt, thăm dò sắc mặt hắn.
Lục Việt lãnh đạm mở miệng "Nói"
Trưởng phòng kẹp điếu thuốc trên tay, làm màu thở ra một ngụm khói nhưng làm màu không thành, chỉ có một chút khói trắng bay ra từ miệng ông ta.
"Lục giám ti, trên thế gian này sắp có một tiểu Nguyệt Lão đáng thương không có chỗ dung thân rồi, ngài xem căn phòng lớn xa hoa nhìn ra sông kia bỏ trống đã lâu..."
"Có gì thì nói thẳng ra."
"... Có thể chừa cho tiểu Nguyệt Lão này 1m vuông không?"
Tô Quân vẫn đang ủ rủ nháy mắt liền kinh ngạc ngẩng đầu, mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng lên.
Xa hoa! Hướng ra sông! Phòng lớn!
Cậu ở Thiên Đình còn chưa được ở phòng nào như vậy đâu!
Lục Việt mím chặt môi, căn phòng đó hắn đang định làm nơi để dụ Vị Vong Nhân.
Hắn hờ hững dời mắt, đang chuẩn bị cự tuyệt, liền liếc thấy tiểu Nguyệt Lão vô cùng đáng thương ôm túi nhỏ bên cạnh.
Tô Quân lắp bắp nói
"Lục giám ti ngài yên tâm, mỗi ngày ba bữa cùng việc dọn dẹp phòng tôi đều thầu hết, anh xem, tôi có thể làm trứng bác cà chua, trứng hấp.
Cậu một hơi không ngừng nghỉ liệt kê một đống tên món ăn, nhiều đến mức chính mình cũng thèm đến nuốt nước bọt.
Lục Việt nhìn mấy sợi tóc ngốc nghếch giật giật trên đầu tiểu Nguyệt Lõa, cậu còn cực kỳ nghiêm túc liệt kê xem mình có thể nấu những món gì.
Hắn thu lại tầm mắt, thay đổi chủ ý nói "Không quan trọng."
Sau đó liền bổ sung: "Dù sao ta cũng không ở đây."
Trưởng phòng mừng rớt nước mắt, khép sổ ghi chép ký túc lại, vỗ mạnh vào vai tiểu Nguyệt Lão
"Tiểu huynh đệ, còn không mau quỳ xuống tạ...à không cảm ơn Lục giám ti."
Lục Việt lúc này mới nhớ ra mình hình như còn chưa hỏi tên tiểu Nguyệt Lão.
Hắn mím môi hỏi: "Cậu tên gì?"
Tô Quân ngây ngốc đáp: "Tôi tên Tô Quân, Quân có nghĩa là ánh sáng mặt trời, bên cạnh bộ nhật có một chữ vân trong "đều đặn"".(1)
Cậu dè dặt hỏi: "Vậy Lục giám tư, bình thường anh ở đâu?"
Không đợi Lục Việt trả lời, Tô Quân đã bày ra vẻ mặt đột nhiên tỉnh ngộ, cảm động nói:
"Tôi hiểu rồi! Lục giám ti, anh nhất định là lòng hướng chúng sinh, bốn bể là nhà!"
Đối mặt với ánh mắt kính nể của tiểu Nguyệt Lão, Lục Việt tức thời lạnh lùng ngậm miệng lại.
Cũng may hắn không ở lại trụ sở, chứ nếu như thực sự ở cùng một chỗ hắn nhất định sẽ bị tiểu Nguyệt Lão này nhao nhao đến đau đầu.
Sau khi tra chìa khóa vào ổ, két một tiếng, cánh cửa rỉ sắt bị đẩy ra.
Căn phòng 60m vuông, tuy không lớn nhưng bài trí rất ấm cúng.
Trong phòng khách bày một bộ sofa đơn giản với TV, thông với phòng ăn bên canh, ở giữa dùng một quầy bar ngăn cách, vài chai rượu vang đỏ bày trên quầy bar rất hợp với khung cảnh.
Ban công bên ngoài còn được đặt một chiếc sofa đơn nhỏ, phối cùng với một bàn trà thấp và 2 tủ sách mini.
Tô Quân tò mò ngó đông ngó tây, nhìn mọi ngóc ngách trong phòng như đang khám phá một lục địa mới.
Cuối cùng cậu đứng ở ban công, thoáng nhìn liền thấy "dòng sông lớn" mà trưởng phòng nói - một con mương xanh bốc mùi hôi thối.
Mấy sợi tóc ngốc nghếch vốn đang bừng bừng khí thế trên đầu Tô Quân xoạt một cái liền cụp xuống "..."
Không lẽ trưởng phòng xuất thân từ phòng kinh doanh của một công ty bất động sản?
Lục Việt nhìn dáng vẻ uể oải của tiểu Nguyệt Lão, vươn tay cầm mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cậu nhấc lên.
Tô Quân quay đầu ngây ngốc nhìn hắn.
Lục Việt chỉ nhấc lên trong chốc lát, vừa buông tay, mấy sợi tóc ngốc kia lại mềm mại đổ oặt xuống.
Mấy sợi tóc ngốc này căn cứ vào tâm tình của tiểu Nguyệt Lão để lựa chọn trạng thái sao?
Lục Việt hỏi: "Thất vọng à?"
Tô Quân rưng rưng, mấy sợi tóc ngốc cũng gắng gượng nhổm dậy:
"Không thất vọng! Tôi là chọn Lục giám ti chứ không phải căn phòng lớn xa hoa nhìn ra sông này."
Lục Việt nhìn đi chỗ khác: "Ừm"
Lục Việt rốt cuộc nhớ ra hắn đã từng móc tiền túi ra để gọi người đến lắp đặt thiết bị ở đây.
Chỉ là căn phòng này đã lâu không có người ở nên bụi bẩn bám khắp nơi.
Lục Việt không chút biến sắc phất phất tay áo, gió xuyên qua trong phòng tựa như có ý thức, bị hắn điều khiển thổi bay tất cả bụi bẩn bám trên đồ đạc.
Thuật dọn dẹp này thật là cao cấp nha.
Tô Quân kinh ngạc học theo động tác của Lục Việt, phất phất ống tay áo rộng của mình, thậm chí hai cánh tay còn dừng giữa không trung một lúc.
Nửa phút sau, chẳng có gì xảy ra.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Lục Việt, cậu lặng lẽ đem cánh tay như đã đông cứng trên không trung hạ xuống.
Đồng thời lĩnh ngộ một đạo lý đầy bi thương: Động tác không quan trọng, linh thuật cùng linh lực mới quan trọng.
Căn phòng 60m vuông này vốn dĩ chỉ là phòng cho một người ở, chính giữa phòng ngủ chỉ có một cái giường đôi được kê một cách vụng về.
Tô Quân ôm cái chăn bông rất dày, cùng trưởng phòng trợn tròn mắt nhìn cái giường.
Mặc dù Lục Việt nói không ở đây, nhưng ít nhất cũng phải chừa cho anh một cái giường ngủ để thể hiện sự tôn trọng chứ.
Trưởng phòng do dự nửa ngày, không biết móc từ trong túi Bách Bảo nào ra một con dao rựa dài cả nửa phòng.
"Tiểu huynh đệ cậu nói xem, tôi nên đem cái giường này chia thành 2 khúc thế nào?"
Cũng không thể trực tiếp bảo Lục giám ti cùng tiểu Nguyệt Lão này chung chăn chung gối được.
Tô Quân lưu luyến không rời nhìn cái giường ấm áp mềm mại, cuối cùng cắn răng ôm chăn gối đi ra
"... Không sao, ghế sofa cứng rắn càng thích hợp cho tôi rèn luyện ý chí sắt thép."
Lục Việt ngước mắt nhìn tình trạng khó xử trong phòng, khí thế không cho người khác cự tuyệt nói:
"Cậu ngủ trên giường."
Tô Quân ló đầu ra từ tấm chăn dày
"Đến lúc Lục giám ti muốn quay lại đây ở thì phải làm sao?"
"Tôi không quay lại."
Lục Việt vừa dứt lời, tiểu Nguyệt Lão vốn còn đang chần chờ đã biến mất trước mắt hắn.
Tô Quân cả người kích động ngào cả lên giường, đắm chìm vào chắn ấm đệm êm.
Giường ấm, đồ ăn ngon cùng Linh Thạch là điểm đến cuối cùng trong cuộc đời thần tiên của cậu.
Tiểu Nguyệt Lão sung sướng lăn qua lộn lại trên giường, giống như một tên ngốc hạnh phúc ôm lấy chăn nhỏ, rưng rưng nói với Lục Việt:
"Lục giám ti, anh thật tốt!"
Trong lúc Tô Quân còn đang lăn lộn trên giường, trưởng phòng liếc mắt nhìn thoáng qua chăn bông trong lòng cậu.
"Tiểu huynh đệ, cái chăn bông này của cậu tuy đơn giản, không cầu kỳ nhưng lại toát lên khí chất cao quý, sang trọng nha!"
Giản dị tự nhiên là vì chỉ có một loại hoa văn, xa xỉ sang trọng vì trên mỗi hoa văn đều vẽ một hình núi Linh Thạch.
Lục Việt liếc nhìn cái chăn trong tay Tô Quân, cảm thấy hình mỏ Linh Thạch in trên đó có chút quen mắt.
...Hình như là một ngọn núi dưới danh nghĩa của mình?
Không nhớ rõ nữa, tại nhiều quá.
Tô Quân đem chăn gối của mình gấp gọn lại, lại lấy từ trong hành lý ra một con rồng nhồi bông cỡ bự, ôm lên trên giường.
Lục Việt nhìn con rồng nhồi bông cỡ bự được đặt giữa giường, cảm thấy hình như cũng có chút quen mắt.
Hình như giống con rồng mà một ngày phải ngủ 18 tiếng mà hắn nuôi.
Trưởng phòng vừa mới rời đi, Tô Quân liền từ trên giường lăn xuống đất, lắp bắp gọi hắn
"Lục giám ti, anh..."
Lục Việt rốt cuộc chán ghét cái cách xưng hô xa cách của tiểu Nguyệt Lão đối với hắn, lạnh lùng nói:
"Không cần gọi tôi là giám ti, gọi tôi..."
Hắn nói đến đây liền im bặt
Những thượng tiên trên Thiên Đình cùng thời với hắn đã lần lượt ngã xuống trong cuộc chiến với Yêu giới trăm năm trước rồi.
Bây giờ ngoại trừ Tiểu Long, chỉ có vài sở trưởng trên Thiên Đình biết tên thật của hắn, nhưng đều một mực cung kính gọi hắn một tiếng Sở trưởng Lục.
Trừ Tiểu Long, hắn đã thật lâu không nghe thấy cái tên Lục Việt này từ miệng người khác.
Hắn nhìn qua chỗ khác, tiếp tục nói "...Gọi Lục Việt là được."
Tô Quân không nhận thấy có gì khác lạ, chỉ là càng thấy "Thụ sủng nhược kinh" mà liên tục lẩm nhẩm cái tên Lục Việt này mấy lần.
Mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cũng dựng lên thẳng tắp.
Sau đó, cậu lấy ra một quyển sổ nhỏ đã được ủ đến ấm nóng trong ngực, lấy hết dũng khí hỏi:
"Lục Việt, anh có thể giúp tôi... xin chữ ký Sở trưởng Lục của anh không?"
(1): Chữ 昀(Quân)= 日(Nhật)+ 匀 (均匀:đều đặn)
"Đây... đây thực sự là trụ sở Thiên Đình dưới nhân gian chuyên hàng yêu phục ma, nối dây tơ hồng, thay đổi vận mệnh sao?"
Trụ sở Thiên Đình dưới nhân gian có tên đầy đủ là trụ sở làm việc của Thiên Đình hàng yêu phục ma nối dây tơ hồng thay đổi vận mệnh.
Bởi vậy có thể thấy được trụ sở Thiên Đình dưới nhân gian có rất nhiều ngành nghề, phạm vi phủ sóng rất lớn.
Tô Quân không chắc chắn hỏi lại một lần nữa: "Chúng ta không phải là đi lạc vào ổ bán hàng đa cấp đó chứ?"
Tòa nhà đổ nát này, vị trưởng phòng mặc áo ba lỗ quần đùi hoa phóng khoáng này, khoảng sân đìu hiu mọc đầy cỏ dại này
Còn có một ông lão đang cầm chổi đứng giữa cửa lớn ngăn cậu rời đi này
Nhìn thế nào cũng không phù hợp với phong cách sang trọng, động một chút là đốt linh lực tạo ra hiệu ứng xanh vàng lộng lẫy của Thiên Đình.
Trưởng phòng hình như là đứng mệt quá liền tùy tiện ngồi xổm xuống, húp xì xụp bát mì mới úp.
Tô Quân cảm thấy trưởng phòng thực sự rất dụng tâm để ẩn thân, bộ dạng này mà bị bắt gặp trên đường cũng chẳng ai nghĩ mình gặp phải thần tiên hạ phàm.
Lục Việt còn chưa đáp lời, trưởng phòng đã nghiêm túc nói:
"Haizz, tiểu Nguyệt Lão, chỗ này của chúng ta làm sao có thể là ổ bán hàng đa cấp được chứ."
Sau đó ông ta rất mãn nguyện húp nốt hớp nước mì cuối cùng, ợ một cái rồi mới nói tiếp:
"Làm gì có ổ bán hàng đa cấp nào có thể nghèo như vậy, đúng không tiểu huynh đệ?"
Tô Quân từ giọng nói của trưởng phòng nghe ra một mùi cảm thán nồng nặc, đồng thời cũng dự đoán được tương lai thê thảm của mình.
"..."
Trưởng phòng qua loa lau cái miệng đầy dầu mỡ của mình, lấy một tờ đơn đưa cho Tô Quân
"Tiểu huynh đệ, cậu trước tiên điền "Bản kê khai thông tin cơ bản của thần tiên hạ phàm" này đi, Lục giám ti cũng đừng đi vội, tôi còn có chuyện muốn bàn với anh."
Lục Việt giống như phớt lờ lời của trưởng phòng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho ông ấy.
Trên mặt quả thực viết mấy chữ: "Muốn sống chớ làm phiền"
Trong lúc Tô Quân đang nghiêm túc điền bản kê khai, trưởng phòng chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt Lục Việt, không biết đang than thở chuyện gì.
Ông ta nói như bắn súng liên thanh, ngôn ngữ cơ thể cũng cực kỳ phong phú có thể kết hợp thành một bài nhảy hậu hiện đại kỳ dị.
Mà lời nói của Lục Việt lại cực kỳ giản lược, trong mười mấy phút, Tô Quân chỉ nghe được mỗi tiếng "Ừ" của hắn.
Tiếng "Ừ" này ngắn gọn mà hữu lực, giống như là Hoàng Đế thời cổ đại ấn chữ "Đã duyệt" lên tấu chương, cũng đại biểu cho tâm tình của Lục giám ti "Ta biết rồi, lui ra đi."
Tô Quân vểnh tai nghe lén cuộc đối thoại của hai người, cũng chỉ từ đôi câu của trưởng phòng mà nghe được loáng thoáng cái gì mà "Vị Vong Nhân" với "Tống Táng Giả".
Sau khi loạt xoạt điền xong những thông tin cơ, tại cột tình trạng hôn nhân, Tô Quân do dự hồi lâu liền điền "Tạm thời độc thân".
Linh thạch sẽ có, bạn trai sớm muộn cũng sẽ có.
Tô Quân nộp lại bản kê khai cho trưởng phòng, trưởng phòng đơn giản nhìn lướt qua một cái, cảm khái nói:
"Thì ra Sở Nguyệt Lão cũng phái một tiểu Nguyệt Lão còn độc thân tới đây, cơ quan của chúng ta còn có bao nhiêu người có thể thoát khỏi kiếp độc thân trong 100 năm này đây."
Tô Quân ngay lập tức chào hàng gói dịch vụ "Nối dây tơ hồng cho thần tiên" của sở Nguyệt Lão
"Lại đến mùa xuân mùa của vạn vật giao phối, bạn vẫn còn một mình vượt qua đêm dài đằng đẵng sao? Còn không có người cùng bạn ngắm hoàng hôn, hỏi bạn cháo có nóng không? Còn đầy một bụng tâm sự nhưng chỉ có thể nói cho bản thân mình nghe sao?"
Tô Quân không biết lấy từ đâu ra một tờ truyền đơn chữ đậm nét to nền đỏ, nhét vào tay trưởng phòng
"Hiện tại sở Nguyệt Lão đang có một combo hoàn toàn mới "Bao tìm đối tượng, bao sắp đặt hôn lễ, bao cả tuần trăng mật trên Thiên Đình.". Không cần đến hai ba ngàn, chỉ cần 998 linh thạch, bạn sẽ nhận được phục vụ tốt nhất, đảm bảo khiến bạn hài lòng!"
Trưởng phòng trong lòng biết rõ lộ ra bộ mặt "Tôi hiểu rồi"
"Gần cuối năm rồi, sở Nguyệt Lão cũng phải chạy KPI đúng không."
Tô Quân đau khổ thở dài: "Ở đâu cũng vậy thôi."
Sau khi hai người trao cho nhau ánh mắt "Cuộc sống đúng là không dễ dàng", trưởng phòng liền dẫn Tô Quân vào trong
"Trước tiên tôi đưa cậu đi thăm quan cơ quan "đơn giản" của chúng ta"
Vừa quay đầu lại trưởng phòng chợt phát hiện Lục giám ti thế mà cũng theo sau tiểu Nguyệt Lão, không hề có ý định dịch chuyển tức thời biến mất.
Trưởng phòng buồn bực hỏi: "Lục giám ti, anh..."
Sao vẫn còn cắm rễ ở đây? Bình thường không phải đã sớm nháy mắt một cái liền không thấy sao?
Lục Việt vẫn không chút nhúc nhích, hắn nhàn nhạt giải thích "Đi xem cùng."
Hắn vẫn còn muốn tìm cơ hội hỏi thăm tiểu Nguyệt Lão về mấy cánh hoa Nhân Duyên dính máu kia.
Điếu thuốc trưởng phòng đang cắn trong miệng suýt nữa rơi xuống.
Hôm nay là ngày gì thế này, Lục giám ti còn có tâm tình đi dạo cái cơ quan rách nát chỉ có tro bụi không có phong cảnh này của bọn họ?
Sàn gỗ ngoài hành lang bị sập mấy chỗ, ba người chen chúc nhau trên một cái hành lang vừa hẹp vừa dài, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo như tránh mìn.
"Đầu tiên trụ sở của chúng ta bao cơm hàng tháng. Rẽ trái đến căn phòng thứ 2, ở đấy tất cả là mì gói, hãng nào vị nào cũng đều có, thêm trứng kho hoặc xúc xích nướng thì phải trả tiền."
"Ngoài ra trụ sở còn bao ở, phòng ký túc của cậu ở..."
Trưởng phòng nói đến đây thì dừng lại, lúc đi đến gia phòng cuối cùng, ông ta nhìn chằm chằm vào vách tường máu trắng cuối hành lang, xấu hổ cười trừ:
"Ừm, hình như phòng trống trong ký túc hết rồi, cậu xem có thể ở ghép cùng người khác không?"
Tô Quân cam chịu gật đầu, tỏ vẻ mình cũng không để ý đến việc cùng người khác chen chúc trong một căn phòng
Bằng không còn có thể như nào? Chẳng lẽ định lang thang ngoài đường.
Trưởng phòng ngậm điếu thuốc, loạt xoạt giở sổ ghi chép ký túc.
Có vài thần tiên không thích ở cùng người khác, có người lại hay tha chó mèo về, khu này có đến hơn chục con, huyên huyên náo náo nhồi đầy một phòng.
Hơn nữa kinh phí mà Thiên Đình cấp cho bọn họ có hạn, một số phòng vừa nhỏ hẹp vừa tàn tạ không chịu nổi, thực sự không thể nhét thêm người thứ hai nữa.
Lật đến trang cuối cùng, trưởng phòng mới nhớ ra trụ sở có một phòng chỉ có một người ở.
Là căn phòng lớn nằm trên tầng cao nhất hướng ra sông của Lục giám ti.
Chỉ là Lục giám ti xưa nay không ở trụ sở, căn phòng có thể coi là xa hoa nhất ký túc xá kia cứ thế bị bỏ xó trong nhiều năm.
Trưởng phòng một mặt giả vờ như đang tìm phòng trống, một mặt dè dặt liếc trộm Lục Việt, thăm dò sắc mặt hắn.
Lục Việt lãnh đạm mở miệng "Nói"
Trưởng phòng kẹp điếu thuốc trên tay, làm màu thở ra một ngụm khói nhưng làm màu không thành, chỉ có một chút khói trắng bay ra từ miệng ông ta.
"Lục giám ti, trên thế gian này sắp có một tiểu Nguyệt Lão đáng thương không có chỗ dung thân rồi, ngài xem căn phòng lớn xa hoa nhìn ra sông kia bỏ trống đã lâu..."
"Có gì thì nói thẳng ra."
"... Có thể chừa cho tiểu Nguyệt Lão này 1m vuông không?"
Tô Quân vẫn đang ủ rủ nháy mắt liền kinh ngạc ngẩng đầu, mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng lên.
Xa hoa! Hướng ra sông! Phòng lớn!
Cậu ở Thiên Đình còn chưa được ở phòng nào như vậy đâu!
Lục Việt mím chặt môi, căn phòng đó hắn đang định làm nơi để dụ Vị Vong Nhân.
Hắn hờ hững dời mắt, đang chuẩn bị cự tuyệt, liền liếc thấy tiểu Nguyệt Lão vô cùng đáng thương ôm túi nhỏ bên cạnh.
Tô Quân lắp bắp nói
"Lục giám ti ngài yên tâm, mỗi ngày ba bữa cùng việc dọn dẹp phòng tôi đều thầu hết, anh xem, tôi có thể làm trứng bác cà chua, trứng hấp.
Cậu một hơi không ngừng nghỉ liệt kê một đống tên món ăn, nhiều đến mức chính mình cũng thèm đến nuốt nước bọt.
Lục Việt nhìn mấy sợi tóc ngốc nghếch giật giật trên đầu tiểu Nguyệt Lõa, cậu còn cực kỳ nghiêm túc liệt kê xem mình có thể nấu những món gì.
Hắn thu lại tầm mắt, thay đổi chủ ý nói "Không quan trọng."
Sau đó liền bổ sung: "Dù sao ta cũng không ở đây."
Trưởng phòng mừng rớt nước mắt, khép sổ ghi chép ký túc lại, vỗ mạnh vào vai tiểu Nguyệt Lão
"Tiểu huynh đệ, còn không mau quỳ xuống tạ...à không cảm ơn Lục giám ti."
Lục Việt lúc này mới nhớ ra mình hình như còn chưa hỏi tên tiểu Nguyệt Lão.
Hắn mím môi hỏi: "Cậu tên gì?"
Tô Quân ngây ngốc đáp: "Tôi tên Tô Quân, Quân có nghĩa là ánh sáng mặt trời, bên cạnh bộ nhật có một chữ vân trong "đều đặn"".(1)
Cậu dè dặt hỏi: "Vậy Lục giám tư, bình thường anh ở đâu?"
Không đợi Lục Việt trả lời, Tô Quân đã bày ra vẻ mặt đột nhiên tỉnh ngộ, cảm động nói:
"Tôi hiểu rồi! Lục giám ti, anh nhất định là lòng hướng chúng sinh, bốn bể là nhà!"
Đối mặt với ánh mắt kính nể của tiểu Nguyệt Lão, Lục Việt tức thời lạnh lùng ngậm miệng lại.
Cũng may hắn không ở lại trụ sở, chứ nếu như thực sự ở cùng một chỗ hắn nhất định sẽ bị tiểu Nguyệt Lão này nhao nhao đến đau đầu.
Sau khi tra chìa khóa vào ổ, két một tiếng, cánh cửa rỉ sắt bị đẩy ra.
Căn phòng 60m vuông, tuy không lớn nhưng bài trí rất ấm cúng.
Trong phòng khách bày một bộ sofa đơn giản với TV, thông với phòng ăn bên canh, ở giữa dùng một quầy bar ngăn cách, vài chai rượu vang đỏ bày trên quầy bar rất hợp với khung cảnh.
Ban công bên ngoài còn được đặt một chiếc sofa đơn nhỏ, phối cùng với một bàn trà thấp và 2 tủ sách mini.
Tô Quân tò mò ngó đông ngó tây, nhìn mọi ngóc ngách trong phòng như đang khám phá một lục địa mới.
Cuối cùng cậu đứng ở ban công, thoáng nhìn liền thấy "dòng sông lớn" mà trưởng phòng nói - một con mương xanh bốc mùi hôi thối.
Mấy sợi tóc ngốc nghếch vốn đang bừng bừng khí thế trên đầu Tô Quân xoạt một cái liền cụp xuống "..."
Không lẽ trưởng phòng xuất thân từ phòng kinh doanh của một công ty bất động sản?
Lục Việt nhìn dáng vẻ uể oải của tiểu Nguyệt Lão, vươn tay cầm mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cậu nhấc lên.
Tô Quân quay đầu ngây ngốc nhìn hắn.
Lục Việt chỉ nhấc lên trong chốc lát, vừa buông tay, mấy sợi tóc ngốc kia lại mềm mại đổ oặt xuống.
Mấy sợi tóc ngốc này căn cứ vào tâm tình của tiểu Nguyệt Lão để lựa chọn trạng thái sao?
Lục Việt hỏi: "Thất vọng à?"
Tô Quân rưng rưng, mấy sợi tóc ngốc cũng gắng gượng nhổm dậy:
"Không thất vọng! Tôi là chọn Lục giám ti chứ không phải căn phòng lớn xa hoa nhìn ra sông này."
Lục Việt nhìn đi chỗ khác: "Ừm"
Lục Việt rốt cuộc nhớ ra hắn đã từng móc tiền túi ra để gọi người đến lắp đặt thiết bị ở đây.
Chỉ là căn phòng này đã lâu không có người ở nên bụi bẩn bám khắp nơi.
Lục Việt không chút biến sắc phất phất tay áo, gió xuyên qua trong phòng tựa như có ý thức, bị hắn điều khiển thổi bay tất cả bụi bẩn bám trên đồ đạc.
Thuật dọn dẹp này thật là cao cấp nha.
Tô Quân kinh ngạc học theo động tác của Lục Việt, phất phất ống tay áo rộng của mình, thậm chí hai cánh tay còn dừng giữa không trung một lúc.
Nửa phút sau, chẳng có gì xảy ra.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Lục Việt, cậu lặng lẽ đem cánh tay như đã đông cứng trên không trung hạ xuống.
Đồng thời lĩnh ngộ một đạo lý đầy bi thương: Động tác không quan trọng, linh thuật cùng linh lực mới quan trọng.
Căn phòng 60m vuông này vốn dĩ chỉ là phòng cho một người ở, chính giữa phòng ngủ chỉ có một cái giường đôi được kê một cách vụng về.
Tô Quân ôm cái chăn bông rất dày, cùng trưởng phòng trợn tròn mắt nhìn cái giường.
Mặc dù Lục Việt nói không ở đây, nhưng ít nhất cũng phải chừa cho anh một cái giường ngủ để thể hiện sự tôn trọng chứ.
Trưởng phòng do dự nửa ngày, không biết móc từ trong túi Bách Bảo nào ra một con dao rựa dài cả nửa phòng.
"Tiểu huynh đệ cậu nói xem, tôi nên đem cái giường này chia thành 2 khúc thế nào?"
Cũng không thể trực tiếp bảo Lục giám ti cùng tiểu Nguyệt Lão này chung chăn chung gối được.
Tô Quân lưu luyến không rời nhìn cái giường ấm áp mềm mại, cuối cùng cắn răng ôm chăn gối đi ra
"... Không sao, ghế sofa cứng rắn càng thích hợp cho tôi rèn luyện ý chí sắt thép."
Lục Việt ngước mắt nhìn tình trạng khó xử trong phòng, khí thế không cho người khác cự tuyệt nói:
"Cậu ngủ trên giường."
Tô Quân ló đầu ra từ tấm chăn dày
"Đến lúc Lục giám ti muốn quay lại đây ở thì phải làm sao?"
"Tôi không quay lại."
Lục Việt vừa dứt lời, tiểu Nguyệt Lão vốn còn đang chần chờ đã biến mất trước mắt hắn.
Tô Quân cả người kích động ngào cả lên giường, đắm chìm vào chắn ấm đệm êm.
Giường ấm, đồ ăn ngon cùng Linh Thạch là điểm đến cuối cùng trong cuộc đời thần tiên của cậu.
Tiểu Nguyệt Lão sung sướng lăn qua lộn lại trên giường, giống như một tên ngốc hạnh phúc ôm lấy chăn nhỏ, rưng rưng nói với Lục Việt:
"Lục giám ti, anh thật tốt!"
Trong lúc Tô Quân còn đang lăn lộn trên giường, trưởng phòng liếc mắt nhìn thoáng qua chăn bông trong lòng cậu.
"Tiểu huynh đệ, cái chăn bông này của cậu tuy đơn giản, không cầu kỳ nhưng lại toát lên khí chất cao quý, sang trọng nha!"
Giản dị tự nhiên là vì chỉ có một loại hoa văn, xa xỉ sang trọng vì trên mỗi hoa văn đều vẽ một hình núi Linh Thạch.
Lục Việt liếc nhìn cái chăn trong tay Tô Quân, cảm thấy hình mỏ Linh Thạch in trên đó có chút quen mắt.
...Hình như là một ngọn núi dưới danh nghĩa của mình?
Không nhớ rõ nữa, tại nhiều quá.
Tô Quân đem chăn gối của mình gấp gọn lại, lại lấy từ trong hành lý ra một con rồng nhồi bông cỡ bự, ôm lên trên giường.
Lục Việt nhìn con rồng nhồi bông cỡ bự được đặt giữa giường, cảm thấy hình như cũng có chút quen mắt.
Hình như giống con rồng mà một ngày phải ngủ 18 tiếng mà hắn nuôi.
Trưởng phòng vừa mới rời đi, Tô Quân liền từ trên giường lăn xuống đất, lắp bắp gọi hắn
"Lục giám ti, anh..."
Lục Việt rốt cuộc chán ghét cái cách xưng hô xa cách của tiểu Nguyệt Lão đối với hắn, lạnh lùng nói:
"Không cần gọi tôi là giám ti, gọi tôi..."
Hắn nói đến đây liền im bặt
Những thượng tiên trên Thiên Đình cùng thời với hắn đã lần lượt ngã xuống trong cuộc chiến với Yêu giới trăm năm trước rồi.
Bây giờ ngoại trừ Tiểu Long, chỉ có vài sở trưởng trên Thiên Đình biết tên thật của hắn, nhưng đều một mực cung kính gọi hắn một tiếng Sở trưởng Lục.
Trừ Tiểu Long, hắn đã thật lâu không nghe thấy cái tên Lục Việt này từ miệng người khác.
Hắn nhìn qua chỗ khác, tiếp tục nói "...Gọi Lục Việt là được."
Tô Quân không nhận thấy có gì khác lạ, chỉ là càng thấy "Thụ sủng nhược kinh" mà liên tục lẩm nhẩm cái tên Lục Việt này mấy lần.
Mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu cũng dựng lên thẳng tắp.
Sau đó, cậu lấy ra một quyển sổ nhỏ đã được ủ đến ấm nóng trong ngực, lấy hết dũng khí hỏi:
"Lục Việt, anh có thể giúp tôi... xin chữ ký Sở trưởng Lục của anh không?"
(1): Chữ 昀(Quân)= 日(Nhật)+ 匀 (均匀:đều đặn)
/83
|