(1)
Kể từ khi được Lục Việt cứu lúc nhỏ, Tô Quân luôn ấp ủ lý tưởng vĩ đại là trở thành nhân viên sở Giám Phạt.
Sở Giám Phạt chỉ có khoảng 100 nhân viên, Sở trưởng Lục là người thần bí và nghiêm khắc nhất.
Chiếc mặt nạ đen chưa từng được tháo ra, hành tung thần bí, mọi người thậm chí còn không biết tên thật của ngài ấy.
Đại điện miễn cưỡng coi là "nhà" chẳng khác nào một tòa thành ma, xung quanh chỉ toàn là núi linh thạch, bên trong chỉ có một con rồng hết ăn lại ngủ.
Một phần vì muốn trả ơn cứu mạng, phần nhiều vì muốn nhìn thấy khuôn mặt sau tấm mặt nạ ấy, Tô Quân đã phải chịu nhiều cực khổ.
Cậu treo tóc lên xà ngang, lấy dùi đục đùi mình, quyết tâm phải thu thập được hết các câu hỏi thi viết và câu hỏi phỏng vấn của sở Giám Phạt, sau đó đặt ra kế hoạch học tập hằng ngày.
Một người thích ngủ nướng như cậu thậm chí còn dậy sớm luyện kiếm, mấy bộ kiếm thuật đều bị cậu lật giở đến nhàu nát.
Đến khi cậu đã luyện tập kỹ càng, chuẩn bị đến sở Giám Phạt báo danh...
Ầm một tiếng, cửa lớn của sở Giám Phạt bỗng đóng sập, hơn 100 năm không tuyển người mới.
Mưa phùn gió lạnh đổ ập xuống cơ thể nhỏ bé và trái tim tuyệt vọng của Tô Quân, cậu không còn cách nào khác là sà vào vòng tay của sở Nguyệt Lão.
Cuối cùng cậu cũng được như ý nguyện là "tiếp xúc gần" với Sở trưởng Lục.
Chỉ có điều, thời khắc đó chính là đêm tân hôn, hơn nữa khoảng cách giữa 2 người còn bằng 0.
Buổi sáng tỉnh dậy, cậu vừa khóc lóc vừa xoa phần eo mỏi nhừ, đau khổ nghĩ, chuyện này chắc chắn đã đi sai quỹ đạo ngay từ đầu rồi.
(2)
Sau khi Lục Việt kết hôn, sở Giám Phạt cuối cùng cũng mở cửa tuyển nhân viên mới.
Tô Quân biết được tin tức này từ văn phòng của Sở trưởng sở Giám Phạt.
Khi đó cậu đang nằm ngủ ngon lành trên đùi Lục Việt, cậu nép dưới gầm bàn, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ trong lòng Lục Việt.
Lục Việt giống như cưng nựng một con mèo, một tay vuốt ve tóc hắn, một tay nhàn nhã xem hồ sơ.
Lúc Sở phó báo cáo tình hình tuyển dụng, Tô Quân mơ mơ màng màng nghe thấy Lục Việt dặn dò "Ngươi đi chuẩn bị đơn đăng ký".
Nghe thấy thế cậu liền bật người ngồi dậy, bởi vì quá kích động mà đầu va vào cạnh bàn.
Cậu ôm trán, dựa vào bàn, hai mắt sáng quắc nhìn Sở phó xoay người rời đi.
"Sở phó Trần! Tôi muốn đăng ký!"
Bước chân của Sở phó Trần chợt khựng lại.
Chúng tiên trên Thiên Đình đều biết, kỳ thi tuyển nhân viên của sở Giám Phạt vô cùng khắc nghiệt, bị thương là điều khó tránh khỏi, chỉ có điều là trầy xước ngoài da hay gãy tay gãy chân thôi.
...Nhưng khó khăn nhất thì phải kể đến cánh cửa cuối cùng.
Y cứng ngắc quay đầu, lại thấy Sở trưởng không có ý ngăn cản, thậm chí còn bình tĩnh đưa tay vén mấy sợi tóc rủ trên trán tiểu Nguyệt Lão.
Sở phó Trần: "........."
Phải rồi, sao y có thể quên là Sở trưởng không mấy quan tâm đến kỳ thi tuyển nhân viên cơ chứ.
"Vâng, thưa phu nhân. Lát nữa tôi sẽ đưa cho người đơn đăng ký."
Ngay cả khi đã kết hôn với Sở trưởng sở Giám Phạt thì Tô Quân cũng không thể dùng quan hệ với Lục Việt để đi cửa sau vào sở Giám Phạt được.
Nghĩ thế cậu bèn chạy đi mua đề thi, bắt đầu chế độ luyện đề đến không ăn không ngủ.
Tiếp tục treo tóc lên xà ngang, lấy dùi tự đâm đùi.
Đối mặt với núi linh thạch, khó khăn nào cũng có thể vượt qua.
Nhưng Lục Việt bị ghẻ lạnh thì vô cùng bất mãn.
Bình thường, sau khi Tô Quân tan làm ở sở Nguyệt Lão về sẽ vui vẻ nhào vào lòng hắn, sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, ngâm suối nước nóng, "vận động" một chút.
Cuộc sống tuy bình đạm nhưng vô cùng hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, sau khi tan làm, Tô Quân liền ngồi vào bàn, vùi thân hình nhỏ bé vào giữa đống đề dày cộp.
Đắm chìm vào bể học vô tận, không thèm để ý đến hắn.
Lục Việt nằm trên giường, tay lật giở cuộn giấy nhàm chán, chờ tiểu Tô Quân leo lên giường.
Nhưng không có gì hết.
Tiểu Tô Quân của hắn đã hoàn toàn quên mất hắn.
Một tiếng sau, Lục Việt cô đơn trèo xuống giường, ôm eo Tô Quân từ đằng sau, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Quân, nghỉ ngơi thôi."
Trên đầu Tô Quân buộc một dải ruy băng đỏ, bên trên viết mấy chữ "Đếm ngược 100 ngày, thề sẽ thi đỗ vào sở Giám Phạt".
Cậu đánh nhẹ một cái vào bàn tay không an phận của Lục Việt, không thèm nhìn Lục Việt lấy một cái, tiếp tục chăm chú viết câu trả lời lên giấy.
Cậu vừa viết vừa nhẩm "...Gặp phải rắn yêu thì phải làm sao? Điểm yếu của nó nằm ở con ngươi, đầu tiên phải dùng thuật mê hoặc..."
Cậu bỏ ngoài tai lời nói của Lục Việt, chỉ tập trung làm bài.
Lục Việt sửa lại:
"Là thuật công kích."
Tô Quân dừng tay nhưng vẫn không quay lại nói chuyện với Lục Việt, chỉ im lặng sửa lại câu trả lời.
"...Đầu tiên phải thi triển thuật công kích."
Lục Việt cảm thấy mình như người vợ lẽ thất sủng bị tống vào lãnh cung.
Hắn im lặng đứng bên cạnh nhìn Tô Quân làm xong 3 bộ đề, cẩn thận chấm điểm và sửa lại câu trả lời.
Hắn cứ tưởng rằng Tô Quân cuối cùng cũng chịu lên giường "sủng ái" mình, ai ngờ Tô Quân lại rút quyển "Bách khoa toàn thư về linh thuật khống chế yêu quái" ở bên cạnh ra, tiếp tục cúi đầu "tụng kinh".
Sở trưởng Lục không thể chịu được nữa: "........"
Trước đây hắn hầu như không quan tâm đến kỳ thi tuyển nhân viên, ngoại trừ cửa ải cuối cùng.
Nhưng bây giờ hắn hận không thể lập tức gọi Sở phó đến hỏi tại sao kỳ thi tuyển nhân viên lại phức tạp như vậy, khiến cho tiểu Quân nhà hắn phải thức khuya làm đề, không có thời gian nghỉ ngơi?
Sở trưởng Lục phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc, trằn trọc không ngủ được.
Đến tận khuya, khi Tiểu Long không còn tùy tiện phun lửa nữa, Tô Quân mới tắt đèn lên giường, cuộn mình trong vòng tay Lục Việt.
Lục Việt ôm lấy Tô Quân đã mệt mỏi rã rời, cùng nhau chìm vào giấc ngủ yên bình.
Ngày hôm sau, Lục Việt gần như cả đêm mất ngủ, mặt mày ủ rũ, tựa trán vào đống hồ sơ.
"Đưa ta xem đề thi viết của sở Giám Phạt."
(3).
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Sở phó lập tức run rẩy đưa đề thi lên, đây là lần đầu tiên Lục Việt nhìn thấy đề thi viết của sở Giám Phạt.
Hắn lật từng trang, vừa lật vừa lẩm nhẩm.
Hắn chỉ cần khoanh tròn những điểm chính cho Tô Quân thì cậu sẽ không phải học hành vất vả như vậy nữa.
Nhưng sau khi đọc qua một lượt, hắn phát hiện góc độ đánh giá của các câu hỏi rất rõ ràng, hoàn toàn không giống với phương hướng ôn tập của Tô Quân.
Chủ đề ôn tập của Tô Quân là "Nên làm gì khi gặp rắn yêu?", mà câu hỏi trong đề lại là "Làm thế nào để tìm ra chính xác rắn yêu ẩn thân trong đám đông?"
Lục Việt không hài lòng ngẩng đầu: "Năm nay ai ra đề? Đổi người khác rồi à?"
Sở phó lập tức trả lời:
"Vâng thưa Sở trưởng. Người năm ngoái ra đề đã được điều đến vị trí khác nên năm nay là người khác ra đề..."
Lục Việt cắt ngang lời y: "Hắn không tham khảo đề năm ngoái sao?"
Sở phó Trần do dự hỏi: "Vậy...vậy Sở trưởng, để tôi bảo hắn kiểm tra lại một chút?"
Sở trưởng, trước đây ngài rõ ràng không có nói như vậy.
Sở phó Trần chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, y nhớ rõ ràng những năm trước hướng dẫn ra đề của Sở trưởng Lục chỉ có 4 chữ: càng khó càng tốt.
Lục Việt gấp cuộn giấy lại, thầm nhẩm lại đề thi.
"Ngươi đi đi. Xong thì mang qua đây để ta kiểm tra."
Về đến nhà, Sở trưởng Lục sau khi đã học thuộc lòng đề thi lẳng lặng đứng sau lưng Tô Quân, nhìn Tô Quân đau khổ cắn bút, nhìn chằm chằm một câu hỏi khó.
Mấy sợi tóc ngốc cũng ủ rũ theo tâm tình của chủ nhân.
Hắn không nhịn được đưa tay xoa xoa như muốn an ủi vỗ về chúng.
"Câu này sẽ không thi vào đâu."
Nhưng Tô Quân lại không vui vẻ hào hứng như hắn tưởng tượng.
Cậu đột nhiên quay người lại, đẩy hắn ra, chính trực nói:
"Anh không được giúp em gian lận. Năm nay em không thi đỗ thì năm sau tiếp tục cố gắng."
Lục Việt trầm mặc: "........."
...Còn có năm sau?
Tô Quân tàn nhẫn đẩy Lục Việt ra khỏi phòng.
"Anh còn để lộ đề thi cho em biết, em sẽ về nhà mẹ để tránh bị nghi ngờ đấy."
Lời nói của Tô Quân như sấm sét giữa trời quang, Sở trưởng Lục tủi thân đứng ngoài đại điện.
Mỗi đêm phải chịu cảnh cô độc cũng không sao, nhưng hôm nay tiểu Quân của hắn lại dọa hắn sẽ trở về nhà mẹ.
Đường đường là Sở trưởng sở Giám Phạt nhưng Lục Việt hắn sắp không biết cách viết 2 chữ "tôn nghiêm" nữa rồi.
Lục Việt đếm từng ngày, cuối cùng cũng chờ được đến ngày thi, tiểu Quân nhà hắn cuối cùng cũng được thả ra.
Sau khi thu lại phiếu làm bài, thấy Sở phó Trần chuẩn bị chấm điểm, Lục Việt liền "vô tình" đi ngang qua, sau đó ngồi xuống, lấy phiếu làm bài của Tô Quân ra.
Hắn nhìn qua một lượt, lời ít ý nhiều nói "Chấm đi".
Sở phó Trần đáng thương cắn răng chấm bài dưới ánh mắt "Ta xem xem ngươi sẽ trừ điểm vợ ta kiểu gì?" của Sở trưởng Lục.
May mắn thay câu trả lời của Tô Quân đều không tệ, kể cả khi y không phải chịu áp lực ngàn cân từ Sở trưởng thì Tô Quân vẫn có thể vượt qua bài thi viết.
Y thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp lại kết quả thi viết một lượt rồi nộp lại cho Sở trưởng.
Lục Việt ngơ ngác nhìn bài thi, nửa ngày không lên tiếng.
Hồi lâu sau hắn mới cười, ánh mắt cong cong, trông còn vui vẻ hơn cả khi bản thân đạt được thành tựu.
Hắn thậm chí còn bắt đầu nghĩ phải đóng khung bài thi này lại, treo ở chỗ dễ thấy nhất trong nhà.
Sở phó Trần: "........"
....Haizz, mùi vị của cẩu lương, thực sự là ngọt chết người.
(4)
Sau khi thông qua bài thi viết, các ứng viên sẽ đến phần thi phỏng vấn.
Bài thi viết chỉ là bước dạo đầu, vòng phỏng vấn mới thực sự thách thức đối với các ứng viên.
Mà lần phỏng vấn này đặc biệt cho người ta cảm giác tuyệt vọng.
Bởi vì giám khảo chính là Sở phó Trần
Trước đây giám khảo chỉ là nhân viên bình thường nhưng năm nay Sở phó sở Giám Phạt lại đích thân ra tay.
Mọi người đều điên cuồng tích trữ tiên đan và linh sương, Sở trưởng Hoa phụ trách việc trị thương đặc biệt được điều đến túc trực ở cổng sở Giám Phạt.
Ứng viên có bị làm sao thì có thể kịp thời chữa trị.
Sau khi vượt qua bài thi viết, Tô Quân nghiêm túc theo Lục Việt luyện kiếm thuật và cách sử dụng linh thuật.
Trời vừa rạng sáng, hai cái đầu bù xù một lớn một nhỏ ló từ trong giường ra.
Tô Quân bị Lục Việt ôm chặt, tay chân đều bị trói trong lòng hắn.
Cậu cúi đầu cố gắng bẻ tay Lục Việt, nhưng tay hắn cứng rắn như sắt thép, làm thế nào cũng không lay chuyển được.
Lăn qua lộn lại một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng rút được tay ra, hai má đỏ bừng đấm nhẹ vào bộ ngực trần trụi của Lục Việt, hét vào tai hắn:
"Lục Việt! Dậy luyện kiếm!"
Lục Việt mở mắt, xoa đầu Tô Quân, hôn nhẹ lên trán cậu
"Tiểu Quân, tối qua em đi ngủ muộn như vậy, hôm nay cứ ngủ thêm chút nữa đi."
Tô Quân lại đẩy tay Lục Việt ra, không chút do dự từ chối:
"Em không mệt, em phải dậy luyện kiếm."
Trong lòng Lục Việt bỗng trống rỗng: "........."
Hắn cảm thấy bây giờ mình giống như một bông hoa tàn, không còn chút hấp dẫn nào đối với tiểu Nguyệt Lão nữa.
Lục Việt gác tay lên trán, giả vờ bình thản:
"Tiểu Quân, có một linh thuật có thể trói tay đối thủ, em có muốn học không?"
Tô Quân vẫn còn chưa mặc xong quần áo đã quay phắt người lại, hai mắt sáng quắc:
"Muốn."
Khóe miệng Lục Việt khẽ nhếch lên: "Vậy để anh biểu diễn cho em xem."
Một giây sau, hai tay Tô Quân bị một sợi lụa đen trói chặt, cả người bị kéo lên giường, dưới eo đặt một cái gối mềm.
Tô Quân vẫn chưa hiểu rõ tình hình, ngây ngốc nhìn Lục Việt, có chút bối rối.
".........?"
Tiếp đến là cảnh không thể miêu tả bằng lời.
Sau một hồi trời lay đất chuyển qua đi, tiểu Nguyệt Lão đã hoàn toàn bị ăn sạch.
Tô Quân lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, một chân đá Lục Việt xuống giường.
"Đồ dối trá! Mấy ngày tới anh đừng hòng lên giường!"
(5)
Sau khi bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, Lục Việt đã trải qua những ngày tháng vô cùng ảm đạm.
Chờ mãi chờ mãi cuối cùng cũng đến ngày thi.
Quy tắc của vòng thi phỏng vấn lần này là có thể chịu được 5 chiêu của Sở phó Trần.
Tô Quân kinh hãi nhìn rất nhiều người hấp hối trên cáng cứu thương, toàn thân bê bết máu, hai tay buông thõng như đã bị bẻ gãy.
Cậu lo lắng nắm chặt thanh kiếm.
Nhưng người lo lắng hơn cả là Sở phó Trần, nhất là khi y nhìn thấy Tô Quân cầm kiếm bước vào, cúi gập người hành lễ.
Sở trưởng đã dành cả một ngày chỉ để nhắc nhở y "Không được để tiểu Quân nhà ta bị thương", "Ra tay nhẹ một chút, đừng đả kích lòng tin của em ấy".
...Có lẽ chỉ cần Tô Quân mất một sợi tóc thì cái đầu trên cổ y cũng rơi xuống.
Từ sáng sớm cho đến tận lúc Tô Quân bước vào, Sở trưởng đã nhắc đi nhắc lại hơn 20 lần.
Số chữ mà Sở trưởng nói lần này còn nhiều hơn số chữ của cả năm trước cộng lại.
Sở phó Trần đau khổ thở dài.
Y có thể giơ cờ trắng đầu hàng luôn không?
Lục Việt vẫn không yên tâm để Tô Quân để thi.
Nhất là khi nhìn thấy cấp dưới của mình đánh mấy ứng viên trước không còn manh giáp.
Hắn bèn đứng dậy, chậm rãi rút kiếm ra.
Hắn bay lên đài thi, nói với Sở phó:
"Còn lại để ta phụ trách."
Sở phó Trần như không tin vào mắt mình, y buông tay, thanh kiếm rơi xuống đất.
...Sở trưởng đích thân lên đài?
Vậy những ứng viên tiếp theo sẽ sống thế nào đây?
Có ứng viên bên dưới đã trực tiếp ngất đi.
Đến "Thái Tử" cũng chỉ có thể chịu được 10 chiêu của Sở trưởng, bọn họ...bọn họ chỉ cần sống sót là có thể thông qua đúng không?
Các ứng viên bên dưới nhao nhao hỏi quy tắc có phải thay đổi rồi không.
Sở phó Trần cảm thấy mình nên khoan dung một chút, vì thế y khó khăn hỏi Lục Việt:
"...Sở trưởng, thần nghĩ nếu là ngài ra tay, các ứng viên chỉ cần sống sót là được..."
Đối mặt với Sở trưởng Lục, đừng nói là tay chân còn nguyên vẹn, chỉ cần còn lại một hơi thở cũng không dễ dàng gì rồi.
Hầu hết những người đã thấy qua kiếm pháp của Sở trưởng Lục đều đã biến thành một đống tro tàn.
Dân ăn dưa còn sợ tình hình chưa đủ loạn, đồng loạt chạy đến hóng hớt.
Ngoại trừ lần đối đầu với Vị Vong Nhân và Thái Tử, Sở trưởng đã rất lâu rồi chưa xuất kiếm.
Lục Việt quét mắt qua đám đông hỗn loạn xung quanh, mặt lạnh như tiền, đôi môi khẽ mấp máy:
"Các ngươi rảnh rỗi lắm sao?"
Các nhân viên vừa nghe thấy lời này, sống lưng lạnh toát, lập tức vắt chân lên cổ chạy:
"Ôi, Sở phó Trần, việc lần trước ngài giao tôi còn chưa làm xong..."
"Sở trưởng, sổ sách ngài giao thần vẫn chưa kiểm tra hết, thần xin cáo lui!"
Trên đài thi chỉ còn lại 3 người Lục Việt, Sở phó Trần và Tô Quân.
Tô Quân nghiêm túc nâng kiếm, đôi mắt trong veo lóe lên một tia sắc bén.
Tim Lục Việt đập mạnh, tay cầm kiếm có khẽ run.
Tiểu Tô Quân nhà hắn lúc tức giận vẫn rất đáng yêu.
Sau khi thử vài chiêu, Tô Quân mặt đỏ bừng bừng, đánh rơi kiếm trên tay.
"A Việt, anh xuống đi! Để Sở phó Trần lên!"
Sở phó Trần đau khổ cầm kiếm bước lên.
Một người dám đánh vào tay Sở trưởng Lục, sao y có thể xuất chiêu được đây?
Họ thường xuyên nhìn thấy cảnh Tô Quân hung dữ đánh vào tay Sở trưởng Lục.
"Có phải hôm qua anh lại thức khuya tăng ca không?"
"Có phải anh lại không ăn uống đúng giờ không?"
Tô Quân giả vờ nhéo vào tay Lục Việt, cậu giơ cao tay nhưng lúc đánh xuống lại rất nhẹ nhàng.
Sở trưởng sủng nịnh nhìn tiểu Nguyệt Lão, khẽ cười, giọng nói có chút khàn khàn.
Cảnh sau đó, y không tiện miêu tả.
Tóm lại, toàn bộ nhân viên của sở Giám Phạt đều tin rằng Tô Quân chính là người quyền lực nhất ở đây.
Không nghi ngờ gì cả.
Nhưng suy cho cùng thời gian tu luyện của Tô Quân quá ngắn, chỉ miễn cưỡng chịu được 4 chiêu liền bị đánh bại.
Cậu thất vọng hạ đài, không nói lời nào ôm lấy Lục Việt, dụi đầu vào lòng Lục Việt.
Lục Việt đau lòng hôn lên tóc cậu, an ủi:
"Tiểu Quân, đừng buồn, lần sau nhất định sẽ được."
Tô Quân uể oải đáp: "Ò..."
"Mỗi buổi sáng anh sẽ dạy em một linh thuật."
Tô Quân lại nhớ đến cảnh "thần tiên đánh nhau" vào buổi sáng hôm ấy, giả vờ cắn vào tay Lục Việt.
"Em không thèm."
Âm mưu của Lục Việt vì thế mà thất bại.
Sở phó Trần nhìn hai người thân mật ôm nhau, phát cẩu lương như chốn không người mà hai mắt dại ra.
"........."
...Năm sau, tiểu Nguyệt Lão lại đến thách thức giới hạn ăn cẩu lương của nhân viên sở Giám Phạt sao?
Haizz, phận làm cấp dưới thật khổ!
Kể từ khi được Lục Việt cứu lúc nhỏ, Tô Quân luôn ấp ủ lý tưởng vĩ đại là trở thành nhân viên sở Giám Phạt.
Sở Giám Phạt chỉ có khoảng 100 nhân viên, Sở trưởng Lục là người thần bí và nghiêm khắc nhất.
Chiếc mặt nạ đen chưa từng được tháo ra, hành tung thần bí, mọi người thậm chí còn không biết tên thật của ngài ấy.
Đại điện miễn cưỡng coi là "nhà" chẳng khác nào một tòa thành ma, xung quanh chỉ toàn là núi linh thạch, bên trong chỉ có một con rồng hết ăn lại ngủ.
Một phần vì muốn trả ơn cứu mạng, phần nhiều vì muốn nhìn thấy khuôn mặt sau tấm mặt nạ ấy, Tô Quân đã phải chịu nhiều cực khổ.
Cậu treo tóc lên xà ngang, lấy dùi đục đùi mình, quyết tâm phải thu thập được hết các câu hỏi thi viết và câu hỏi phỏng vấn của sở Giám Phạt, sau đó đặt ra kế hoạch học tập hằng ngày.
Một người thích ngủ nướng như cậu thậm chí còn dậy sớm luyện kiếm, mấy bộ kiếm thuật đều bị cậu lật giở đến nhàu nát.
Đến khi cậu đã luyện tập kỹ càng, chuẩn bị đến sở Giám Phạt báo danh...
Ầm một tiếng, cửa lớn của sở Giám Phạt bỗng đóng sập, hơn 100 năm không tuyển người mới.
Mưa phùn gió lạnh đổ ập xuống cơ thể nhỏ bé và trái tim tuyệt vọng của Tô Quân, cậu không còn cách nào khác là sà vào vòng tay của sở Nguyệt Lão.
Cuối cùng cậu cũng được như ý nguyện là "tiếp xúc gần" với Sở trưởng Lục.
Chỉ có điều, thời khắc đó chính là đêm tân hôn, hơn nữa khoảng cách giữa 2 người còn bằng 0.
Buổi sáng tỉnh dậy, cậu vừa khóc lóc vừa xoa phần eo mỏi nhừ, đau khổ nghĩ, chuyện này chắc chắn đã đi sai quỹ đạo ngay từ đầu rồi.
(2)
Sau khi Lục Việt kết hôn, sở Giám Phạt cuối cùng cũng mở cửa tuyển nhân viên mới.
Tô Quân biết được tin tức này từ văn phòng của Sở trưởng sở Giám Phạt.
Khi đó cậu đang nằm ngủ ngon lành trên đùi Lục Việt, cậu nép dưới gầm bàn, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ trong lòng Lục Việt.
Lục Việt giống như cưng nựng một con mèo, một tay vuốt ve tóc hắn, một tay nhàn nhã xem hồ sơ.
Lúc Sở phó báo cáo tình hình tuyển dụng, Tô Quân mơ mơ màng màng nghe thấy Lục Việt dặn dò "Ngươi đi chuẩn bị đơn đăng ký".
Nghe thấy thế cậu liền bật người ngồi dậy, bởi vì quá kích động mà đầu va vào cạnh bàn.
Cậu ôm trán, dựa vào bàn, hai mắt sáng quắc nhìn Sở phó xoay người rời đi.
"Sở phó Trần! Tôi muốn đăng ký!"
Bước chân của Sở phó Trần chợt khựng lại.
Chúng tiên trên Thiên Đình đều biết, kỳ thi tuyển nhân viên của sở Giám Phạt vô cùng khắc nghiệt, bị thương là điều khó tránh khỏi, chỉ có điều là trầy xước ngoài da hay gãy tay gãy chân thôi.
...Nhưng khó khăn nhất thì phải kể đến cánh cửa cuối cùng.
Y cứng ngắc quay đầu, lại thấy Sở trưởng không có ý ngăn cản, thậm chí còn bình tĩnh đưa tay vén mấy sợi tóc rủ trên trán tiểu Nguyệt Lão.
Sở phó Trần: "........."
Phải rồi, sao y có thể quên là Sở trưởng không mấy quan tâm đến kỳ thi tuyển nhân viên cơ chứ.
"Vâng, thưa phu nhân. Lát nữa tôi sẽ đưa cho người đơn đăng ký."
Ngay cả khi đã kết hôn với Sở trưởng sở Giám Phạt thì Tô Quân cũng không thể dùng quan hệ với Lục Việt để đi cửa sau vào sở Giám Phạt được.
Nghĩ thế cậu bèn chạy đi mua đề thi, bắt đầu chế độ luyện đề đến không ăn không ngủ.
Tiếp tục treo tóc lên xà ngang, lấy dùi tự đâm đùi.
Đối mặt với núi linh thạch, khó khăn nào cũng có thể vượt qua.
Nhưng Lục Việt bị ghẻ lạnh thì vô cùng bất mãn.
Bình thường, sau khi Tô Quân tan làm ở sở Nguyệt Lão về sẽ vui vẻ nhào vào lòng hắn, sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, ngâm suối nước nóng, "vận động" một chút.
Cuộc sống tuy bình đạm nhưng vô cùng hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, sau khi tan làm, Tô Quân liền ngồi vào bàn, vùi thân hình nhỏ bé vào giữa đống đề dày cộp.
Đắm chìm vào bể học vô tận, không thèm để ý đến hắn.
Lục Việt nằm trên giường, tay lật giở cuộn giấy nhàm chán, chờ tiểu Tô Quân leo lên giường.
Nhưng không có gì hết.
Tiểu Tô Quân của hắn đã hoàn toàn quên mất hắn.
Một tiếng sau, Lục Việt cô đơn trèo xuống giường, ôm eo Tô Quân từ đằng sau, nhẹ nhàng nói:
"Tiểu Quân, nghỉ ngơi thôi."
Trên đầu Tô Quân buộc một dải ruy băng đỏ, bên trên viết mấy chữ "Đếm ngược 100 ngày, thề sẽ thi đỗ vào sở Giám Phạt".
Cậu đánh nhẹ một cái vào bàn tay không an phận của Lục Việt, không thèm nhìn Lục Việt lấy một cái, tiếp tục chăm chú viết câu trả lời lên giấy.
Cậu vừa viết vừa nhẩm "...Gặp phải rắn yêu thì phải làm sao? Điểm yếu của nó nằm ở con ngươi, đầu tiên phải dùng thuật mê hoặc..."
Cậu bỏ ngoài tai lời nói của Lục Việt, chỉ tập trung làm bài.
Lục Việt sửa lại:
"Là thuật công kích."
Tô Quân dừng tay nhưng vẫn không quay lại nói chuyện với Lục Việt, chỉ im lặng sửa lại câu trả lời.
"...Đầu tiên phải thi triển thuật công kích."
Lục Việt cảm thấy mình như người vợ lẽ thất sủng bị tống vào lãnh cung.
Hắn im lặng đứng bên cạnh nhìn Tô Quân làm xong 3 bộ đề, cẩn thận chấm điểm và sửa lại câu trả lời.
Hắn cứ tưởng rằng Tô Quân cuối cùng cũng chịu lên giường "sủng ái" mình, ai ngờ Tô Quân lại rút quyển "Bách khoa toàn thư về linh thuật khống chế yêu quái" ở bên cạnh ra, tiếp tục cúi đầu "tụng kinh".
Sở trưởng Lục không thể chịu được nữa: "........"
Trước đây hắn hầu như không quan tâm đến kỳ thi tuyển nhân viên, ngoại trừ cửa ải cuối cùng.
Nhưng bây giờ hắn hận không thể lập tức gọi Sở phó đến hỏi tại sao kỳ thi tuyển nhân viên lại phức tạp như vậy, khiến cho tiểu Quân nhà hắn phải thức khuya làm đề, không có thời gian nghỉ ngơi?
Sở trưởng Lục phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc, trằn trọc không ngủ được.
Đến tận khuya, khi Tiểu Long không còn tùy tiện phun lửa nữa, Tô Quân mới tắt đèn lên giường, cuộn mình trong vòng tay Lục Việt.
Lục Việt ôm lấy Tô Quân đã mệt mỏi rã rời, cùng nhau chìm vào giấc ngủ yên bình.
Ngày hôm sau, Lục Việt gần như cả đêm mất ngủ, mặt mày ủ rũ, tựa trán vào đống hồ sơ.
"Đưa ta xem đề thi viết của sở Giám Phạt."
(3).
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Sở phó lập tức run rẩy đưa đề thi lên, đây là lần đầu tiên Lục Việt nhìn thấy đề thi viết của sở Giám Phạt.
Hắn lật từng trang, vừa lật vừa lẩm nhẩm.
Hắn chỉ cần khoanh tròn những điểm chính cho Tô Quân thì cậu sẽ không phải học hành vất vả như vậy nữa.
Nhưng sau khi đọc qua một lượt, hắn phát hiện góc độ đánh giá của các câu hỏi rất rõ ràng, hoàn toàn không giống với phương hướng ôn tập của Tô Quân.
Chủ đề ôn tập của Tô Quân là "Nên làm gì khi gặp rắn yêu?", mà câu hỏi trong đề lại là "Làm thế nào để tìm ra chính xác rắn yêu ẩn thân trong đám đông?"
Lục Việt không hài lòng ngẩng đầu: "Năm nay ai ra đề? Đổi người khác rồi à?"
Sở phó lập tức trả lời:
"Vâng thưa Sở trưởng. Người năm ngoái ra đề đã được điều đến vị trí khác nên năm nay là người khác ra đề..."
Lục Việt cắt ngang lời y: "Hắn không tham khảo đề năm ngoái sao?"
Sở phó Trần do dự hỏi: "Vậy...vậy Sở trưởng, để tôi bảo hắn kiểm tra lại một chút?"
Sở trưởng, trước đây ngài rõ ràng không có nói như vậy.
Sở phó Trần chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, y nhớ rõ ràng những năm trước hướng dẫn ra đề của Sở trưởng Lục chỉ có 4 chữ: càng khó càng tốt.
Lục Việt gấp cuộn giấy lại, thầm nhẩm lại đề thi.
"Ngươi đi đi. Xong thì mang qua đây để ta kiểm tra."
Về đến nhà, Sở trưởng Lục sau khi đã học thuộc lòng đề thi lẳng lặng đứng sau lưng Tô Quân, nhìn Tô Quân đau khổ cắn bút, nhìn chằm chằm một câu hỏi khó.
Mấy sợi tóc ngốc cũng ủ rũ theo tâm tình của chủ nhân.
Hắn không nhịn được đưa tay xoa xoa như muốn an ủi vỗ về chúng.
"Câu này sẽ không thi vào đâu."
Nhưng Tô Quân lại không vui vẻ hào hứng như hắn tưởng tượng.
Cậu đột nhiên quay người lại, đẩy hắn ra, chính trực nói:
"Anh không được giúp em gian lận. Năm nay em không thi đỗ thì năm sau tiếp tục cố gắng."
Lục Việt trầm mặc: "........."
...Còn có năm sau?
Tô Quân tàn nhẫn đẩy Lục Việt ra khỏi phòng.
"Anh còn để lộ đề thi cho em biết, em sẽ về nhà mẹ để tránh bị nghi ngờ đấy."
Lời nói của Tô Quân như sấm sét giữa trời quang, Sở trưởng Lục tủi thân đứng ngoài đại điện.
Mỗi đêm phải chịu cảnh cô độc cũng không sao, nhưng hôm nay tiểu Quân của hắn lại dọa hắn sẽ trở về nhà mẹ.
Đường đường là Sở trưởng sở Giám Phạt nhưng Lục Việt hắn sắp không biết cách viết 2 chữ "tôn nghiêm" nữa rồi.
Lục Việt đếm từng ngày, cuối cùng cũng chờ được đến ngày thi, tiểu Quân nhà hắn cuối cùng cũng được thả ra.
Sau khi thu lại phiếu làm bài, thấy Sở phó Trần chuẩn bị chấm điểm, Lục Việt liền "vô tình" đi ngang qua, sau đó ngồi xuống, lấy phiếu làm bài của Tô Quân ra.
Hắn nhìn qua một lượt, lời ít ý nhiều nói "Chấm đi".
Sở phó Trần đáng thương cắn răng chấm bài dưới ánh mắt "Ta xem xem ngươi sẽ trừ điểm vợ ta kiểu gì?" của Sở trưởng Lục.
May mắn thay câu trả lời của Tô Quân đều không tệ, kể cả khi y không phải chịu áp lực ngàn cân từ Sở trưởng thì Tô Quân vẫn có thể vượt qua bài thi viết.
Y thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp lại kết quả thi viết một lượt rồi nộp lại cho Sở trưởng.
Lục Việt ngơ ngác nhìn bài thi, nửa ngày không lên tiếng.
Hồi lâu sau hắn mới cười, ánh mắt cong cong, trông còn vui vẻ hơn cả khi bản thân đạt được thành tựu.
Hắn thậm chí còn bắt đầu nghĩ phải đóng khung bài thi này lại, treo ở chỗ dễ thấy nhất trong nhà.
Sở phó Trần: "........"
....Haizz, mùi vị của cẩu lương, thực sự là ngọt chết người.
(4)
Sau khi thông qua bài thi viết, các ứng viên sẽ đến phần thi phỏng vấn.
Bài thi viết chỉ là bước dạo đầu, vòng phỏng vấn mới thực sự thách thức đối với các ứng viên.
Mà lần phỏng vấn này đặc biệt cho người ta cảm giác tuyệt vọng.
Bởi vì giám khảo chính là Sở phó Trần
Trước đây giám khảo chỉ là nhân viên bình thường nhưng năm nay Sở phó sở Giám Phạt lại đích thân ra tay.
Mọi người đều điên cuồng tích trữ tiên đan và linh sương, Sở trưởng Hoa phụ trách việc trị thương đặc biệt được điều đến túc trực ở cổng sở Giám Phạt.
Ứng viên có bị làm sao thì có thể kịp thời chữa trị.
Sau khi vượt qua bài thi viết, Tô Quân nghiêm túc theo Lục Việt luyện kiếm thuật và cách sử dụng linh thuật.
Trời vừa rạng sáng, hai cái đầu bù xù một lớn một nhỏ ló từ trong giường ra.
Tô Quân bị Lục Việt ôm chặt, tay chân đều bị trói trong lòng hắn.
Cậu cúi đầu cố gắng bẻ tay Lục Việt, nhưng tay hắn cứng rắn như sắt thép, làm thế nào cũng không lay chuyển được.
Lăn qua lộn lại một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng rút được tay ra, hai má đỏ bừng đấm nhẹ vào bộ ngực trần trụi của Lục Việt, hét vào tai hắn:
"Lục Việt! Dậy luyện kiếm!"
Lục Việt mở mắt, xoa đầu Tô Quân, hôn nhẹ lên trán cậu
"Tiểu Quân, tối qua em đi ngủ muộn như vậy, hôm nay cứ ngủ thêm chút nữa đi."
Tô Quân lại đẩy tay Lục Việt ra, không chút do dự từ chối:
"Em không mệt, em phải dậy luyện kiếm."
Trong lòng Lục Việt bỗng trống rỗng: "........."
Hắn cảm thấy bây giờ mình giống như một bông hoa tàn, không còn chút hấp dẫn nào đối với tiểu Nguyệt Lão nữa.
Lục Việt gác tay lên trán, giả vờ bình thản:
"Tiểu Quân, có một linh thuật có thể trói tay đối thủ, em có muốn học không?"
Tô Quân vẫn còn chưa mặc xong quần áo đã quay phắt người lại, hai mắt sáng quắc:
"Muốn."
Khóe miệng Lục Việt khẽ nhếch lên: "Vậy để anh biểu diễn cho em xem."
Một giây sau, hai tay Tô Quân bị một sợi lụa đen trói chặt, cả người bị kéo lên giường, dưới eo đặt một cái gối mềm.
Tô Quân vẫn chưa hiểu rõ tình hình, ngây ngốc nhìn Lục Việt, có chút bối rối.
".........?"
Tiếp đến là cảnh không thể miêu tả bằng lời.
Sau một hồi trời lay đất chuyển qua đi, tiểu Nguyệt Lão đã hoàn toàn bị ăn sạch.
Tô Quân lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, một chân đá Lục Việt xuống giường.
"Đồ dối trá! Mấy ngày tới anh đừng hòng lên giường!"
(5)
Sau khi bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, Lục Việt đã trải qua những ngày tháng vô cùng ảm đạm.
Chờ mãi chờ mãi cuối cùng cũng đến ngày thi.
Quy tắc của vòng thi phỏng vấn lần này là có thể chịu được 5 chiêu của Sở phó Trần.
Tô Quân kinh hãi nhìn rất nhiều người hấp hối trên cáng cứu thương, toàn thân bê bết máu, hai tay buông thõng như đã bị bẻ gãy.
Cậu lo lắng nắm chặt thanh kiếm.
Nhưng người lo lắng hơn cả là Sở phó Trần, nhất là khi y nhìn thấy Tô Quân cầm kiếm bước vào, cúi gập người hành lễ.
Sở trưởng đã dành cả một ngày chỉ để nhắc nhở y "Không được để tiểu Quân nhà ta bị thương", "Ra tay nhẹ một chút, đừng đả kích lòng tin của em ấy".
...Có lẽ chỉ cần Tô Quân mất một sợi tóc thì cái đầu trên cổ y cũng rơi xuống.
Từ sáng sớm cho đến tận lúc Tô Quân bước vào, Sở trưởng đã nhắc đi nhắc lại hơn 20 lần.
Số chữ mà Sở trưởng nói lần này còn nhiều hơn số chữ của cả năm trước cộng lại.
Sở phó Trần đau khổ thở dài.
Y có thể giơ cờ trắng đầu hàng luôn không?
Lục Việt vẫn không yên tâm để Tô Quân để thi.
Nhất là khi nhìn thấy cấp dưới của mình đánh mấy ứng viên trước không còn manh giáp.
Hắn bèn đứng dậy, chậm rãi rút kiếm ra.
Hắn bay lên đài thi, nói với Sở phó:
"Còn lại để ta phụ trách."
Sở phó Trần như không tin vào mắt mình, y buông tay, thanh kiếm rơi xuống đất.
...Sở trưởng đích thân lên đài?
Vậy những ứng viên tiếp theo sẽ sống thế nào đây?
Có ứng viên bên dưới đã trực tiếp ngất đi.
Đến "Thái Tử" cũng chỉ có thể chịu được 10 chiêu của Sở trưởng, bọn họ...bọn họ chỉ cần sống sót là có thể thông qua đúng không?
Các ứng viên bên dưới nhao nhao hỏi quy tắc có phải thay đổi rồi không.
Sở phó Trần cảm thấy mình nên khoan dung một chút, vì thế y khó khăn hỏi Lục Việt:
"...Sở trưởng, thần nghĩ nếu là ngài ra tay, các ứng viên chỉ cần sống sót là được..."
Đối mặt với Sở trưởng Lục, đừng nói là tay chân còn nguyên vẹn, chỉ cần còn lại một hơi thở cũng không dễ dàng gì rồi.
Hầu hết những người đã thấy qua kiếm pháp của Sở trưởng Lục đều đã biến thành một đống tro tàn.
Dân ăn dưa còn sợ tình hình chưa đủ loạn, đồng loạt chạy đến hóng hớt.
Ngoại trừ lần đối đầu với Vị Vong Nhân và Thái Tử, Sở trưởng đã rất lâu rồi chưa xuất kiếm.
Lục Việt quét mắt qua đám đông hỗn loạn xung quanh, mặt lạnh như tiền, đôi môi khẽ mấp máy:
"Các ngươi rảnh rỗi lắm sao?"
Các nhân viên vừa nghe thấy lời này, sống lưng lạnh toát, lập tức vắt chân lên cổ chạy:
"Ôi, Sở phó Trần, việc lần trước ngài giao tôi còn chưa làm xong..."
"Sở trưởng, sổ sách ngài giao thần vẫn chưa kiểm tra hết, thần xin cáo lui!"
Trên đài thi chỉ còn lại 3 người Lục Việt, Sở phó Trần và Tô Quân.
Tô Quân nghiêm túc nâng kiếm, đôi mắt trong veo lóe lên một tia sắc bén.
Tim Lục Việt đập mạnh, tay cầm kiếm có khẽ run.
Tiểu Tô Quân nhà hắn lúc tức giận vẫn rất đáng yêu.
Sau khi thử vài chiêu, Tô Quân mặt đỏ bừng bừng, đánh rơi kiếm trên tay.
"A Việt, anh xuống đi! Để Sở phó Trần lên!"
Sở phó Trần đau khổ cầm kiếm bước lên.
Một người dám đánh vào tay Sở trưởng Lục, sao y có thể xuất chiêu được đây?
Họ thường xuyên nhìn thấy cảnh Tô Quân hung dữ đánh vào tay Sở trưởng Lục.
"Có phải hôm qua anh lại thức khuya tăng ca không?"
"Có phải anh lại không ăn uống đúng giờ không?"
Tô Quân giả vờ nhéo vào tay Lục Việt, cậu giơ cao tay nhưng lúc đánh xuống lại rất nhẹ nhàng.
Sở trưởng sủng nịnh nhìn tiểu Nguyệt Lão, khẽ cười, giọng nói có chút khàn khàn.
Cảnh sau đó, y không tiện miêu tả.
Tóm lại, toàn bộ nhân viên của sở Giám Phạt đều tin rằng Tô Quân chính là người quyền lực nhất ở đây.
Không nghi ngờ gì cả.
Nhưng suy cho cùng thời gian tu luyện của Tô Quân quá ngắn, chỉ miễn cưỡng chịu được 4 chiêu liền bị đánh bại.
Cậu thất vọng hạ đài, không nói lời nào ôm lấy Lục Việt, dụi đầu vào lòng Lục Việt.
Lục Việt đau lòng hôn lên tóc cậu, an ủi:
"Tiểu Quân, đừng buồn, lần sau nhất định sẽ được."
Tô Quân uể oải đáp: "Ò..."
"Mỗi buổi sáng anh sẽ dạy em một linh thuật."
Tô Quân lại nhớ đến cảnh "thần tiên đánh nhau" vào buổi sáng hôm ấy, giả vờ cắn vào tay Lục Việt.
"Em không thèm."
Âm mưu của Lục Việt vì thế mà thất bại.
Sở phó Trần nhìn hai người thân mật ôm nhau, phát cẩu lương như chốn không người mà hai mắt dại ra.
"........."
...Năm sau, tiểu Nguyệt Lão lại đến thách thức giới hạn ăn cẩu lương của nhân viên sở Giám Phạt sao?
Haizz, phận làm cấp dưới thật khổ!
/83
|