Thành phố S, tập đoàn Lục thị
Một phút trước khi cuộc họp bắt đầu, trợ lý một mặt cười lúng túng xoa dịu những giám đốc đối tác đang chờ trong phòng họp, mặt khác điên cuồng gọi điện thoại cho Lục Việt.
Nửa tiếng trước Lục tổng của bọn họ sẽ không ở cái miếu Nguyệt Lão trong rừng núi hoang vắng kia chứ?
Tịch tổng của công ty đối tác thấy trợ lý gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bèn an ủi anh ta:
"Không cần lo lắng, tôi cùng Lục tổng hợp tác nhiều năm rồi, cho đến bây giờ anh ta chưa từng đến muộn, nhất định là có chuyện gấp."
Tịch tổng vừa dứt lời tay cầm cửa phòng họp liền bị vặn ra, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của Lục Việt vang lên: "Rất xin lỗi vì để các vị đợi lâu."
Thời điểm Lục Việt đi vào vừa đúng với thời gian mà hai bên đã hẹn trước, cuối cùng cũng giữ lại được chút uy tín bên mình.
Trợ lý thầm thở dài một hơi.
Bất quá...
Nửa phút trước bảo vệ còn nói với bọn họ là không thấy Lục tổng đến công ty vậy Lục tổng từ đâu xuất hiện nhỉ?
Trợ lý ngơ ngác trong lòng thầm phỏng đoán chẳng lẽ còn có con đường tắt thứ ba đến công ty?
Sau khi cuộc họp kết thúc, trước khi đi, Tịch tổng nắm tay Lục Việt thật chặt, thở dài:
"Lục tổng, việc ở công ty quá nhiều, tôi thực sự không tìm được cơ hội tốt để báo đáp ân tình lần trước cậu cứu mạng con gái tôi, hay là thế này đi, cậu gần đây có rảnh không, đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm."
Tiểu Long dùng móng vuốt chọc một cái vào gáy Lục Việt, nhắc nhở hắn: " Con gái ông ta chính là "Tống Táng Giả" (1) mà lần trước ngươi cứu
Vẻ mặt Lục Việt không chút thay đổi, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm kia
"Thứ hai tuần sau có được không?"
Tịch tổng vui mừng khôn xiết: "Được, được, vậy đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu."
"Được"
Sau khi Tịch tổng rời đi, Tiểu Long từ trong quần áo của Lục Việt chui ra, vươn vai một cái rồi bĩu môi
"Túy ông chi ý bất tại tửu (2), ông ta ngoài miệng nói là muốn báo ân, thực chất là muốn làm mối cho con gái mình."
"Con gái ông ta tên gì?"
Tiểu Long không chắc chắn nói: "Ta nhớ không lầm thì hình như tên là Tịch Tuyết."
Ánh sáng trong mắt Lục Việt chợt tối đi: "Ngươi có nhớ vừa rồi Tần Vô Duyên đã nói gì với Tiểu Nguyệt Lão kia không?"
"Tiểu Nguyệt Lão nói thân phận người phàm này của ngươi đã 99 lần cắt đứt dây tơ hồng, Tần Vô Duyên nói nhân duyên tiếp theo của ngươi chính là Tịch Tuyết."
Lục Việt khẽ nói: "Thật kỳ lạ, thân phận dưới nhân gian này của ta luôn dây dưa với người bị cúng tế của Vị Vong Nhân và Tống Táng Giả."
Tiểu Long hiếm khi nghiêm túc nói: "Ngươi hoài nghi nội gián trên Thiên Đình đã phát hiện ra việc ngươi xuất hồn xuống nhân gian?"
Lục Việt lắc đầu, xoay cái bút trên tay, rơi vào trầm tư.
Còn chưa đợi đến lúc hắn nghĩ ra đáp án, điện thoại trong tay đã kêu lên, là điện thoại từ trụ sở của Thiên Đình dưới nhân gian."
"Lục Thịnh, anh bây giờ có bận không?"
"Bận"
Sau khi âm thanh lạnh như băng này truyền qua, cuộc đối thoại giữa hai người suýt nữa bị cắt đứt ở đây
Người ở đầu dây bên kia cười hì hì nói
" Lục Thịnh, trụ sở vừa nhận một cuộc điện thoại báo án, phiền đại nhân của sở Giám Phạt là anh đi điều tra một chuyến."
"Nói"
"Bên chỗ miếu Nguyệt Lão trên núi Lạc Thu, anh cũng biết đó, chính là chỗ gần đây xảy ra rất nhiều vụ tự sát không bình thường ấy."
"Ừ"
"Có một tiểu Nguyệt Lão vừa mới xuống nhân gian, cậu ta gọi điện cho trụ sở chúng ta nói cậu ta bị lạc đường cả ngày trời, hiện tại sắp chết đói trong miếu Nguyệt Lão, xin được cứu trợ khẩn cấp..."
"..."
Lục Việt trầm mặc hồi lâu, phát hiện hôm nay mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất, chính là không xách tiểu Nguyệt Lão lơ ngơ kia mang về.
Người ở đầu dây bên kia nghĩ sự trầm mặc này chính là khúc dạo đầu của việc cúp điện thoại, tốc độ nói cũng tăng nhanh, vội vàng nói
"Ấy ấy ấy đừng vội cúp máy! Đằng sau còn có liên quan đến Vị Vong Nhân!"
"Tiểu Nguyệt Lão kia nói cậu ta phát hiện ra một cô gái nghi là bị yêu ma thao túng muốn dùng mạng sống để đổi lấy nhân duyên, sau đó cậu ta vung gậy Vấn Duyên lên đập cho tiểu đệ của con yêu quái một phát — — — một con quạ đen bị đánh đến ngất xỉu, giờ đang bị trói bằng dây tơ hồng"
Gậy Vấn Duyên dùng để hỏi Tình Duyên ở nhân gian với dây tơ hồng để nối nhân duyên còn có thể bị tiểu Nguyệt Lão này khai phá ra công dụng hàng yêu?
Tiểu Long nghe được có chút sửng sốt, tiểu Nguyệt Lão kia rõ ràng có một khuôn mặt trẻ con thanh tú đáng yêu, nhìn cứ tưởng yếu đuối dễ bắt nạt, thật không ngờ cậu ta lại có bản lĩnh bắt yêu như vậy.
Lục Việt trầm giọng nói: "Hắc Nha cùng Tống Táng Giả"
"Đúng đúng! Bất quá, tiểu Nguyệt Lão nói sau khi bắt xong yêu hậu, linh lực bị tiêu hao đến mức cạn kiệt, thỉnh cầu chúng ta mau chóng đến đó đem cậu ta cùng quạ đen trở về, nếu không cậu ta đói đến hoa mắt sẽ thực sự đem con quạ đen đó vặt lông rồi ăn mất..."
Tiểu Long trừng lớn mắt: "... Ăn ăn ăn ăn rồi?!"
Hắc Nha cũng không phải yêu quái yếu, nó xuất quỷ nhập thần, lại mang trong mình lời nguyền rủa cực kỳ ghê gớm.
Nếu như không thể một kích trúng đích thì người đấu với nó phần lớn sẽ bị lời nguyền phản phệ.
Cho nên thần tiên không phải hệ chiến đấu trên Thiên Đình đều không dám tùy tiện trêu chọc nó.
Tiểu Long chậc chậc vài tiếng lấy làm kỳ lạ, nó luôn cho rằng việc ăn đại yêu quái như thế chỉ có Sở Trưởng Lục của bọn nó mới dám làm, không ngờ tiểu Nguyệt Lão này cũng dám.
Quả thực là một nhân tài
Lục Việt đứng dậy: "Được, giờ ta đi luôn."
"Ơ, Lục Thịnh, đây là lần đầu tiên anh vui vẻ tiếp nhận vụ án như vậy đó, có phải cuối cùng anh cũng nhận ra mình gánh trên vai trách nhiệm cứu vớt thế giới rồi không?"
Nhưng người kia còn chưa nói xong, liền cảm nhận được điện thoại bên tai khẽ rung lên
Màn hình ban đầu còn phát sáng đang tối dần, giao diện hiển thị thông báo "Cuộc gọi đã kết thúc"
Người kia: "..."
Sau khi Tô Quân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đạp Hắc Nha dưới chân, liền cảm thấy một trận run chân, bước lên phía trước một bước mà xém chút té ngã xuống đất.
Trời đất quay cuồng, cậu thẩm chí còn còn thấy ảo giác vô số linh thạch đang cầm tay xoay vòng vòng trên đỉnh đầu.
Không ổn rồi, cậu đau đớn nghĩ, tỏ ra đẹp trai quá sức, tác dụng phụ của việc tiêu hao linh lực nghiêm trọng cũng xuất hiện rồi.
Vì thế cậu thắt chặt sợi dây tơ hồng đang buộc Hắc Nha, từng bước một chậm rãi đi đến trước mặt nữ nhân, làm bộ trầm ổn ngồi xuống.
Lại làm bộ rất bình tĩnh móc từ bọc hành lý ra một bình chất lỏng màu trắng đục như sữa, uống từng ngụm từng ngụm.
Hết thảy giống như một vị dũng sĩ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, cứu người xong nhẹ nhàng như gió mây uống chút nước giải khát mà thôi.
...Sự thật là Tô Quân tiêu hao linh lực quá độ, cần uống mấy bình Linh Dịch để bổ sung thể lực.
Nếu không uống mấy bình cậu chắc sẽ té xỉu trước mặt nữ nhân kia mất.
Gió lớn trong miếu chậm rãi dừng lại, Tô Quân không xác định được nữ nhân kia đã trông thấy bao nhiêu sự việc kỳ dị, cậu bèn đưa bình sứ trắng đựng thuốc trị thương cho cô.
"Xin chào, tôi tên Tô Quân, cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại dùng máu viết lên "tờ giấy trắng" đó không?"
Cô ấy không trực tiếp trả lời, im lặng trong chốc lát, đưa tay vuốt nhẹ vết sẹo kéo dài đến tận cổ tay rồi hỏi ngược lại:
"Tôi tên Tịch Tuyết, anh... có tin trên đời này có thần tiên không?"
Tô Quân hiếm khi nhíu mày, nghiêm túc ngước lên tự hỏi.
Nữ nhân trước mặt tên Tịch Tuyết?
Đây không phải là đối tượng nhân duyên lần này của Lục Thịnh sao?
Tô Quân gật đầu "Tin chứ"
Cậu chẳng phải chính là thần tiên đang ngồi sờ sờ trước mặt cô ấy đấy thôi.
Tịch Tuyết có chút kinh ngạc nhìn qua cậu, vừa cười khổ vừa đổi chủ đề
"Vừa rồi cậu xông tới có phải là vì nghĩ rằng ta định tự sát đúng không?"
Tô Quân ngoài mặt đón ý hùa theo Tịch Tuyết nhưng trong lòng lại nghĩ "Cô dùng mực máu viết linh tinh lên sổ Vận Mệnh thì chính là tự sát chứ còn gì."
"Thật ra tôi chỉ muốn dùng máu viết một tờ hôn thư rồi đốt cho Nguyệt Lão mà thôi."
Tô Quân xém chút không khống chế được sự kinh hãi trong lòng mình, một câu "Cô bị điên rồi" suýt nữa bật ra khỏi cửa miệng,
Dùng máu viết hôn thư rồi lại đem nó đốt thành tro bụi, cô định kết âm hôn à?
Cũng tương đương với đổi tuổi thọ còn lại của mình để đổi lấy một nhân duyên ở cõi âm đó cô nương!
Hơn nữa Sở trưởng Tần Vô Duyên của bọn cậu cho rằng kết âm hôn tại dương gian là vi phạm luân lý, 800 năm trước đã đem âm hôn trong sổ Nhân Duyên triệt để gạch bỏ rồi.
Tịch Tuyết thì thào nói: "10 ngày trước tôi đến miếu Nguyệt Lão này cầu duyên đã tận mắt nhìn thấy... Nguyệt Lão."
"Thế bộ dạng của Nguyệt Lão đó thế nào?"
"Ông ấy đội mũ trùm, mặc một bộ trường bào màu trắng, khuôn mặt phúc hậu..."
Khi Tịch Tuyết còn đang cố gắng nhớ lại tướng mạo của "Nguyệt Lão", Tô Quân đã chém đinh chặt sắt (3) phủ nhận:
"Đó không phải là Nguyệt Lão thật"
Bởi vì Tần Vô Duyên có gu thẩm mỹ cực kỳ độc lạ cho nên mọi người ở sở Nguyệt Lão đều phải ăn mặc như một ngọn lửa biết đi.
Hồng hồng đỏ đỏ, không khí vui mừng hớn hở như mỗi ngày đều tổ chức đám cưới vậy.
Tịch Tuyết kinh ngạc nói: "Làm sao cậu biết?"
Tô Quân lấy ra một quyển sách cổ đã ố vàng và rách nát, nói có sách mách có chứng
"Cô nhìn đi, trên sách ghi Nguyệt Lão đều khoác áo bào lụa màu đỏ bên ngoài lớp áo trắng, tay phải cầm gậy Vấn Duyên, cổ tay trái quấn dây tơ hồng, người mà cô nhìn thấy rõ ràng là giả mạo."
Trên sách chính là ghi lại bộ dáng Sở trưởng Tần Vô Duyên lần đầu tiên hạ phàm.
Tần Tuyết có chút ngơ ngẩn nhìn quyển sách cổ, tay run rẩy kịch liệt đến nỗi không thể lật được trang sách
"Ông ta lấy một đoạn dây tơ hồng quấn vào giữa ngón tay của tôi, ông ta nói bị sự chân thành của tôi làm cảm động, chỉ cần tôi đem..."
Lời của Tịch Tuyết bị cắt ngang đúng vào thời khắc mấu chốt, con quạ đen bị dây tơ hồng trói chặt ở góc bên kia giống như bị kích hoạt bởi một mệnh lệnh không thể làm trái, đột nhiên tỉnh lại.
Nó vẫn giữ nguyên nguyên hình là một con quạ nhưng miệng lại phát ra tiếng người, tiếng cười khà khà quỷ dị vang lên: "Ta nguyền rủa ngươi..."
Hắc Nha còn chưa kịp nguyền rủa xong đã bị Tô Quân nhanh tay lẹ mắt lấy một đống rơm rạ tanh hôi nhét vào miệng.
Tô Quân cướp lời nói: "Nguyền rủa ta thân thể khỏe mạnh, ăn gì cũng thấy ngon, một đường thăng chức tăng lương, cưới được một nam thần cao phú soái, mỗi ngày phát sầu vì không biết tiêu tiền như thế nào. OK, nguyền rủa hoàn tất."
Hắc Nha trợn trừng đôi mắt nhỏ, miệng bị chặn chỉ có thể miễn cưỡng phát ra mấy tiếng ô ô, lại tức đến hôn mê bất tỉnh.
Tô Quân "nguyền rủa" xong, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, Tịch Tuyết hoảng hốt, lo âu nhìn cậu.
Cậu mất hết sức lực dựa vào tường nghỉ ngơi, ngoài mặt lại tỏ ra vẻ không có gì đáng kể cười nói
"Mấy con tiểu yêu quái này, đến một đứa tôi đánh một đứa, đến một đàn tôi đánh một đàn, không tốn một chút sức lực nào."
Tô Quân thầm nghĩ nếu mình có thể biến ra một bộ râu thì thật tốt, lúc nói chuyện vân vê sợi râu dài sẽ càng có khí khái cao nhân hơn.
Nhưng mà thực tế chứng minh, mạnh miệng thì không thể nói quá lớn, nếu để trời cao nghe thấy, rất có thể giây tiếp theo sẽ gặp báo ứng.
Tịch Tuyết nghĩ Tô Quân thật là không sao,hơi yên lòng một chút, nói tiếp:
"... Nguyệt Lão kia nói với tôi chỉ cần dùng máu của mình viết tên cùng ngày sinh tháng để của tôi và người tôi yêu, rồi đốt cho ông ta, ông ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của tôi."
Tô Quân có khuôn mặt rất đáng yêu, lúc xụ mặt nghiêm túc cũng giống một cái bánh bao trắng trắng mềm mềm.
"Hắn ta nói hươu nói vượn! Tự ý thay đổi nhân duyên nhất định sẽ bị trời phạt, cô có biết cái giá mình phải trả đắt thế nào không?"
Tịch Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi nhìn lên đống mạng nhện xà nhà cũ nát.
Cô trầm mặc hồi lâu, lúc quay đầu lại, trên mặt đã có mấy vệt nước mắt đã khô.
"... Tôi biết, 10 năm tuổi thọ."
Trong chốc lát một trận cuồng phong lại nổi lên, sắc trời u ám quỷ dị tựa như một khắc sau liền nhỏ ra máu
Gió thổi mạnh giống như muốn phá sập ngôi miếu, khi quét đến người tựa như những lưỡi dao sắc nhọn găm vào xương sườn.
Tô Quân mơ hồ nghe thấy trong tiếng gió gào thét có tiếng gõ mõ, từng tiếng từng tiếng từ xa vọng lại.
Màu sắc sặc sỡ đến chói mắt trên thân bức tượng Nguyệt Lão cũ kỹ đã phai đi gần hết, để lộ lớp đất nung bên trong
Giờ phút này bức tượng chậm rãi mở ra đôi mắt vẩn đục, con ngươi đất nung ùng ục đảo quanh.
Sau đó đôi môi nó nhếch lên một nụ cười quỷ dị, trong cuống họng phát ra một tiếng hát khàn khàn
"Thế gian lắm kẻ ngu dốt, đen trắng đảo điên thiện ác bất phân..."
Tô Quân khoanh tay, tê dại lắng nghe bức tượng gào thét một hồi, trong 10 câu thì có đến 7 8 câu là ê ê a a không có ý nghĩa
Đây đều là những chiêu trò dọa người của mấy con yêu quái không có thực lực
Đại yêu có thực lực chân chính xưa nay không lãng phí thời gian nói nhảm, trực tiếp xông lên một đao lấy mạng.
Đại yêu nào sẽ rảnh rỗi mở buổi hòa nhạc cho con mồi của mình?
Mãi đến đoạn cuối, cậu mới nghe rõ bức tượng thét lên một âm cao kết thúc công việc bằng một câu hát bi thương:
"Ai là nông phu, ai là xà?"
"Không cần sợ"
Tô Quân bị lấy lỗ tai của Tịch Tuyết bị dọa đến phát khóc nói
"Nếu Sở Trưởng nhìn thấy mình bị làm xấu mặt đến mức này thì con yêu quái này bất luận là có luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần, thì nhất định đều là chịu số cô độc cả đời."
Sau đó cậu còn nghiêm túc bổ sung: "Với lại bài này nó hát sai nhạc rồi."
Khi Lục Việt đến nơi, những gì hắn nhìn thấy chính là tiểu Nguyệt Lão vui vẻ nướng một con quạ đen, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Bên cạnh tiểu Nguyệt Lão chỉ còn một con quạ đen bị rơm nhét đầy miệng may mắn sống sót, một con khác đã bị rắc bột thì là đặt trên vỉ nướng lật qua lật lại.
Những con khác có khả năng là đã chôn thây trong bụng cậu.
Người ở trụ sở nói với hắn tiểu Nguyệt Lão chỉ bắt được một con quạ đen, những con khác không phải là vì đói quá mà ra ngoài bắt về đó chứ?
Bức tượng kỳ dị trước mặt bọn họ tựa như một cái máy lặp đi lặp lại, không ngừng hú lên bài hát đó.
Trên mặt nữ nhân còn mang vẻ sợ hãi vốn có, tiểu Nguyệt Lão gan to bằng trời kia thì dường như không để vào mắt cái bức tượng kỳ dị kia, thậm chí còn muốn bịt miệng của nó lại.
Lục Việt lạnh lùng nghi, hắn thật sự là đến muộn.
Muộn đến mức bọn họ đã dọn xong bát đũa chuẩn bị ăn cơm rồi.
(1): người đưa tang
(2): Một câu thơ trong bài thơ "Bùi Viên đối ẩm trích cú ca" của Âu Dương Tu đời Tống ý chỉ lời nói còn có dụng ý khác
(3): thể hiện sự chắc chắn, dứt khoát
Một phút trước khi cuộc họp bắt đầu, trợ lý một mặt cười lúng túng xoa dịu những giám đốc đối tác đang chờ trong phòng họp, mặt khác điên cuồng gọi điện thoại cho Lục Việt.
Nửa tiếng trước Lục tổng của bọn họ sẽ không ở cái miếu Nguyệt Lão trong rừng núi hoang vắng kia chứ?
Tịch tổng của công ty đối tác thấy trợ lý gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bèn an ủi anh ta:
"Không cần lo lắng, tôi cùng Lục tổng hợp tác nhiều năm rồi, cho đến bây giờ anh ta chưa từng đến muộn, nhất định là có chuyện gấp."
Tịch tổng vừa dứt lời tay cầm cửa phòng họp liền bị vặn ra, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của Lục Việt vang lên: "Rất xin lỗi vì để các vị đợi lâu."
Thời điểm Lục Việt đi vào vừa đúng với thời gian mà hai bên đã hẹn trước, cuối cùng cũng giữ lại được chút uy tín bên mình.
Trợ lý thầm thở dài một hơi.
Bất quá...
Nửa phút trước bảo vệ còn nói với bọn họ là không thấy Lục tổng đến công ty vậy Lục tổng từ đâu xuất hiện nhỉ?
Trợ lý ngơ ngác trong lòng thầm phỏng đoán chẳng lẽ còn có con đường tắt thứ ba đến công ty?
Sau khi cuộc họp kết thúc, trước khi đi, Tịch tổng nắm tay Lục Việt thật chặt, thở dài:
"Lục tổng, việc ở công ty quá nhiều, tôi thực sự không tìm được cơ hội tốt để báo đáp ân tình lần trước cậu cứu mạng con gái tôi, hay là thế này đi, cậu gần đây có rảnh không, đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm."
Tiểu Long dùng móng vuốt chọc một cái vào gáy Lục Việt, nhắc nhở hắn: " Con gái ông ta chính là "Tống Táng Giả" (1) mà lần trước ngươi cứu
Vẻ mặt Lục Việt không chút thay đổi, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm kia
"Thứ hai tuần sau có được không?"
Tịch tổng vui mừng khôn xiết: "Được, được, vậy đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu."
"Được"
Sau khi Tịch tổng rời đi, Tiểu Long từ trong quần áo của Lục Việt chui ra, vươn vai một cái rồi bĩu môi
"Túy ông chi ý bất tại tửu (2), ông ta ngoài miệng nói là muốn báo ân, thực chất là muốn làm mối cho con gái mình."
"Con gái ông ta tên gì?"
Tiểu Long không chắc chắn nói: "Ta nhớ không lầm thì hình như tên là Tịch Tuyết."
Ánh sáng trong mắt Lục Việt chợt tối đi: "Ngươi có nhớ vừa rồi Tần Vô Duyên đã nói gì với Tiểu Nguyệt Lão kia không?"
"Tiểu Nguyệt Lão nói thân phận người phàm này của ngươi đã 99 lần cắt đứt dây tơ hồng, Tần Vô Duyên nói nhân duyên tiếp theo của ngươi chính là Tịch Tuyết."
Lục Việt khẽ nói: "Thật kỳ lạ, thân phận dưới nhân gian này của ta luôn dây dưa với người bị cúng tế của Vị Vong Nhân và Tống Táng Giả."
Tiểu Long hiếm khi nghiêm túc nói: "Ngươi hoài nghi nội gián trên Thiên Đình đã phát hiện ra việc ngươi xuất hồn xuống nhân gian?"
Lục Việt lắc đầu, xoay cái bút trên tay, rơi vào trầm tư.
Còn chưa đợi đến lúc hắn nghĩ ra đáp án, điện thoại trong tay đã kêu lên, là điện thoại từ trụ sở của Thiên Đình dưới nhân gian."
"Lục Thịnh, anh bây giờ có bận không?"
"Bận"
Sau khi âm thanh lạnh như băng này truyền qua, cuộc đối thoại giữa hai người suýt nữa bị cắt đứt ở đây
Người ở đầu dây bên kia cười hì hì nói
" Lục Thịnh, trụ sở vừa nhận một cuộc điện thoại báo án, phiền đại nhân của sở Giám Phạt là anh đi điều tra một chuyến."
"Nói"
"Bên chỗ miếu Nguyệt Lão trên núi Lạc Thu, anh cũng biết đó, chính là chỗ gần đây xảy ra rất nhiều vụ tự sát không bình thường ấy."
"Ừ"
"Có một tiểu Nguyệt Lão vừa mới xuống nhân gian, cậu ta gọi điện cho trụ sở chúng ta nói cậu ta bị lạc đường cả ngày trời, hiện tại sắp chết đói trong miếu Nguyệt Lão, xin được cứu trợ khẩn cấp..."
"..."
Lục Việt trầm mặc hồi lâu, phát hiện hôm nay mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất, chính là không xách tiểu Nguyệt Lão lơ ngơ kia mang về.
Người ở đầu dây bên kia nghĩ sự trầm mặc này chính là khúc dạo đầu của việc cúp điện thoại, tốc độ nói cũng tăng nhanh, vội vàng nói
"Ấy ấy ấy đừng vội cúp máy! Đằng sau còn có liên quan đến Vị Vong Nhân!"
"Tiểu Nguyệt Lão kia nói cậu ta phát hiện ra một cô gái nghi là bị yêu ma thao túng muốn dùng mạng sống để đổi lấy nhân duyên, sau đó cậu ta vung gậy Vấn Duyên lên đập cho tiểu đệ của con yêu quái một phát — — — một con quạ đen bị đánh đến ngất xỉu, giờ đang bị trói bằng dây tơ hồng"
Gậy Vấn Duyên dùng để hỏi Tình Duyên ở nhân gian với dây tơ hồng để nối nhân duyên còn có thể bị tiểu Nguyệt Lão này khai phá ra công dụng hàng yêu?
Tiểu Long nghe được có chút sửng sốt, tiểu Nguyệt Lão kia rõ ràng có một khuôn mặt trẻ con thanh tú đáng yêu, nhìn cứ tưởng yếu đuối dễ bắt nạt, thật không ngờ cậu ta lại có bản lĩnh bắt yêu như vậy.
Lục Việt trầm giọng nói: "Hắc Nha cùng Tống Táng Giả"
"Đúng đúng! Bất quá, tiểu Nguyệt Lão nói sau khi bắt xong yêu hậu, linh lực bị tiêu hao đến mức cạn kiệt, thỉnh cầu chúng ta mau chóng đến đó đem cậu ta cùng quạ đen trở về, nếu không cậu ta đói đến hoa mắt sẽ thực sự đem con quạ đen đó vặt lông rồi ăn mất..."
Tiểu Long trừng lớn mắt: "... Ăn ăn ăn ăn rồi?!"
Hắc Nha cũng không phải yêu quái yếu, nó xuất quỷ nhập thần, lại mang trong mình lời nguyền rủa cực kỳ ghê gớm.
Nếu như không thể một kích trúng đích thì người đấu với nó phần lớn sẽ bị lời nguyền phản phệ.
Cho nên thần tiên không phải hệ chiến đấu trên Thiên Đình đều không dám tùy tiện trêu chọc nó.
Tiểu Long chậc chậc vài tiếng lấy làm kỳ lạ, nó luôn cho rằng việc ăn đại yêu quái như thế chỉ có Sở Trưởng Lục của bọn nó mới dám làm, không ngờ tiểu Nguyệt Lão này cũng dám.
Quả thực là một nhân tài
Lục Việt đứng dậy: "Được, giờ ta đi luôn."
"Ơ, Lục Thịnh, đây là lần đầu tiên anh vui vẻ tiếp nhận vụ án như vậy đó, có phải cuối cùng anh cũng nhận ra mình gánh trên vai trách nhiệm cứu vớt thế giới rồi không?"
Nhưng người kia còn chưa nói xong, liền cảm nhận được điện thoại bên tai khẽ rung lên
Màn hình ban đầu còn phát sáng đang tối dần, giao diện hiển thị thông báo "Cuộc gọi đã kết thúc"
Người kia: "..."
Sau khi Tô Quân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đạp Hắc Nha dưới chân, liền cảm thấy một trận run chân, bước lên phía trước một bước mà xém chút té ngã xuống đất.
Trời đất quay cuồng, cậu thẩm chí còn còn thấy ảo giác vô số linh thạch đang cầm tay xoay vòng vòng trên đỉnh đầu.
Không ổn rồi, cậu đau đớn nghĩ, tỏ ra đẹp trai quá sức, tác dụng phụ của việc tiêu hao linh lực nghiêm trọng cũng xuất hiện rồi.
Vì thế cậu thắt chặt sợi dây tơ hồng đang buộc Hắc Nha, từng bước một chậm rãi đi đến trước mặt nữ nhân, làm bộ trầm ổn ngồi xuống.
Lại làm bộ rất bình tĩnh móc từ bọc hành lý ra một bình chất lỏng màu trắng đục như sữa, uống từng ngụm từng ngụm.
Hết thảy giống như một vị dũng sĩ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, cứu người xong nhẹ nhàng như gió mây uống chút nước giải khát mà thôi.
...Sự thật là Tô Quân tiêu hao linh lực quá độ, cần uống mấy bình Linh Dịch để bổ sung thể lực.
Nếu không uống mấy bình cậu chắc sẽ té xỉu trước mặt nữ nhân kia mất.
Gió lớn trong miếu chậm rãi dừng lại, Tô Quân không xác định được nữ nhân kia đã trông thấy bao nhiêu sự việc kỳ dị, cậu bèn đưa bình sứ trắng đựng thuốc trị thương cho cô.
"Xin chào, tôi tên Tô Quân, cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại dùng máu viết lên "tờ giấy trắng" đó không?"
Cô ấy không trực tiếp trả lời, im lặng trong chốc lát, đưa tay vuốt nhẹ vết sẹo kéo dài đến tận cổ tay rồi hỏi ngược lại:
"Tôi tên Tịch Tuyết, anh... có tin trên đời này có thần tiên không?"
Tô Quân hiếm khi nhíu mày, nghiêm túc ngước lên tự hỏi.
Nữ nhân trước mặt tên Tịch Tuyết?
Đây không phải là đối tượng nhân duyên lần này của Lục Thịnh sao?
Tô Quân gật đầu "Tin chứ"
Cậu chẳng phải chính là thần tiên đang ngồi sờ sờ trước mặt cô ấy đấy thôi.
Tịch Tuyết có chút kinh ngạc nhìn qua cậu, vừa cười khổ vừa đổi chủ đề
"Vừa rồi cậu xông tới có phải là vì nghĩ rằng ta định tự sát đúng không?"
Tô Quân ngoài mặt đón ý hùa theo Tịch Tuyết nhưng trong lòng lại nghĩ "Cô dùng mực máu viết linh tinh lên sổ Vận Mệnh thì chính là tự sát chứ còn gì."
"Thật ra tôi chỉ muốn dùng máu viết một tờ hôn thư rồi đốt cho Nguyệt Lão mà thôi."
Tô Quân xém chút không khống chế được sự kinh hãi trong lòng mình, một câu "Cô bị điên rồi" suýt nữa bật ra khỏi cửa miệng,
Dùng máu viết hôn thư rồi lại đem nó đốt thành tro bụi, cô định kết âm hôn à?
Cũng tương đương với đổi tuổi thọ còn lại của mình để đổi lấy một nhân duyên ở cõi âm đó cô nương!
Hơn nữa Sở trưởng Tần Vô Duyên của bọn cậu cho rằng kết âm hôn tại dương gian là vi phạm luân lý, 800 năm trước đã đem âm hôn trong sổ Nhân Duyên triệt để gạch bỏ rồi.
Tịch Tuyết thì thào nói: "10 ngày trước tôi đến miếu Nguyệt Lão này cầu duyên đã tận mắt nhìn thấy... Nguyệt Lão."
"Thế bộ dạng của Nguyệt Lão đó thế nào?"
"Ông ấy đội mũ trùm, mặc một bộ trường bào màu trắng, khuôn mặt phúc hậu..."
Khi Tịch Tuyết còn đang cố gắng nhớ lại tướng mạo của "Nguyệt Lão", Tô Quân đã chém đinh chặt sắt (3) phủ nhận:
"Đó không phải là Nguyệt Lão thật"
Bởi vì Tần Vô Duyên có gu thẩm mỹ cực kỳ độc lạ cho nên mọi người ở sở Nguyệt Lão đều phải ăn mặc như một ngọn lửa biết đi.
Hồng hồng đỏ đỏ, không khí vui mừng hớn hở như mỗi ngày đều tổ chức đám cưới vậy.
Tịch Tuyết kinh ngạc nói: "Làm sao cậu biết?"
Tô Quân lấy ra một quyển sách cổ đã ố vàng và rách nát, nói có sách mách có chứng
"Cô nhìn đi, trên sách ghi Nguyệt Lão đều khoác áo bào lụa màu đỏ bên ngoài lớp áo trắng, tay phải cầm gậy Vấn Duyên, cổ tay trái quấn dây tơ hồng, người mà cô nhìn thấy rõ ràng là giả mạo."
Trên sách chính là ghi lại bộ dáng Sở trưởng Tần Vô Duyên lần đầu tiên hạ phàm.
Tần Tuyết có chút ngơ ngẩn nhìn quyển sách cổ, tay run rẩy kịch liệt đến nỗi không thể lật được trang sách
"Ông ta lấy một đoạn dây tơ hồng quấn vào giữa ngón tay của tôi, ông ta nói bị sự chân thành của tôi làm cảm động, chỉ cần tôi đem..."
Lời của Tịch Tuyết bị cắt ngang đúng vào thời khắc mấu chốt, con quạ đen bị dây tơ hồng trói chặt ở góc bên kia giống như bị kích hoạt bởi một mệnh lệnh không thể làm trái, đột nhiên tỉnh lại.
Nó vẫn giữ nguyên nguyên hình là một con quạ nhưng miệng lại phát ra tiếng người, tiếng cười khà khà quỷ dị vang lên: "Ta nguyền rủa ngươi..."
Hắc Nha còn chưa kịp nguyền rủa xong đã bị Tô Quân nhanh tay lẹ mắt lấy một đống rơm rạ tanh hôi nhét vào miệng.
Tô Quân cướp lời nói: "Nguyền rủa ta thân thể khỏe mạnh, ăn gì cũng thấy ngon, một đường thăng chức tăng lương, cưới được một nam thần cao phú soái, mỗi ngày phát sầu vì không biết tiêu tiền như thế nào. OK, nguyền rủa hoàn tất."
Hắc Nha trợn trừng đôi mắt nhỏ, miệng bị chặn chỉ có thể miễn cưỡng phát ra mấy tiếng ô ô, lại tức đến hôn mê bất tỉnh.
Tô Quân "nguyền rủa" xong, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, Tịch Tuyết hoảng hốt, lo âu nhìn cậu.
Cậu mất hết sức lực dựa vào tường nghỉ ngơi, ngoài mặt lại tỏ ra vẻ không có gì đáng kể cười nói
"Mấy con tiểu yêu quái này, đến một đứa tôi đánh một đứa, đến một đàn tôi đánh một đàn, không tốn một chút sức lực nào."
Tô Quân thầm nghĩ nếu mình có thể biến ra một bộ râu thì thật tốt, lúc nói chuyện vân vê sợi râu dài sẽ càng có khí khái cao nhân hơn.
Nhưng mà thực tế chứng minh, mạnh miệng thì không thể nói quá lớn, nếu để trời cao nghe thấy, rất có thể giây tiếp theo sẽ gặp báo ứng.
Tịch Tuyết nghĩ Tô Quân thật là không sao,hơi yên lòng một chút, nói tiếp:
"... Nguyệt Lão kia nói với tôi chỉ cần dùng máu của mình viết tên cùng ngày sinh tháng để của tôi và người tôi yêu, rồi đốt cho ông ta, ông ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của tôi."
Tô Quân có khuôn mặt rất đáng yêu, lúc xụ mặt nghiêm túc cũng giống một cái bánh bao trắng trắng mềm mềm.
"Hắn ta nói hươu nói vượn! Tự ý thay đổi nhân duyên nhất định sẽ bị trời phạt, cô có biết cái giá mình phải trả đắt thế nào không?"
Tịch Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi nhìn lên đống mạng nhện xà nhà cũ nát.
Cô trầm mặc hồi lâu, lúc quay đầu lại, trên mặt đã có mấy vệt nước mắt đã khô.
"... Tôi biết, 10 năm tuổi thọ."
Trong chốc lát một trận cuồng phong lại nổi lên, sắc trời u ám quỷ dị tựa như một khắc sau liền nhỏ ra máu
Gió thổi mạnh giống như muốn phá sập ngôi miếu, khi quét đến người tựa như những lưỡi dao sắc nhọn găm vào xương sườn.
Tô Quân mơ hồ nghe thấy trong tiếng gió gào thét có tiếng gõ mõ, từng tiếng từng tiếng từ xa vọng lại.
Màu sắc sặc sỡ đến chói mắt trên thân bức tượng Nguyệt Lão cũ kỹ đã phai đi gần hết, để lộ lớp đất nung bên trong
Giờ phút này bức tượng chậm rãi mở ra đôi mắt vẩn đục, con ngươi đất nung ùng ục đảo quanh.
Sau đó đôi môi nó nhếch lên một nụ cười quỷ dị, trong cuống họng phát ra một tiếng hát khàn khàn
"Thế gian lắm kẻ ngu dốt, đen trắng đảo điên thiện ác bất phân..."
Tô Quân khoanh tay, tê dại lắng nghe bức tượng gào thét một hồi, trong 10 câu thì có đến 7 8 câu là ê ê a a không có ý nghĩa
Đây đều là những chiêu trò dọa người của mấy con yêu quái không có thực lực
Đại yêu có thực lực chân chính xưa nay không lãng phí thời gian nói nhảm, trực tiếp xông lên một đao lấy mạng.
Đại yêu nào sẽ rảnh rỗi mở buổi hòa nhạc cho con mồi của mình?
Mãi đến đoạn cuối, cậu mới nghe rõ bức tượng thét lên một âm cao kết thúc công việc bằng một câu hát bi thương:
"Ai là nông phu, ai là xà?"
"Không cần sợ"
Tô Quân bị lấy lỗ tai của Tịch Tuyết bị dọa đến phát khóc nói
"Nếu Sở Trưởng nhìn thấy mình bị làm xấu mặt đến mức này thì con yêu quái này bất luận là có luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần, thì nhất định đều là chịu số cô độc cả đời."
Sau đó cậu còn nghiêm túc bổ sung: "Với lại bài này nó hát sai nhạc rồi."
Khi Lục Việt đến nơi, những gì hắn nhìn thấy chính là tiểu Nguyệt Lão vui vẻ nướng một con quạ đen, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Bên cạnh tiểu Nguyệt Lão chỉ còn một con quạ đen bị rơm nhét đầy miệng may mắn sống sót, một con khác đã bị rắc bột thì là đặt trên vỉ nướng lật qua lật lại.
Những con khác có khả năng là đã chôn thây trong bụng cậu.
Người ở trụ sở nói với hắn tiểu Nguyệt Lão chỉ bắt được một con quạ đen, những con khác không phải là vì đói quá mà ra ngoài bắt về đó chứ?
Bức tượng kỳ dị trước mặt bọn họ tựa như một cái máy lặp đi lặp lại, không ngừng hú lên bài hát đó.
Trên mặt nữ nhân còn mang vẻ sợ hãi vốn có, tiểu Nguyệt Lão gan to bằng trời kia thì dường như không để vào mắt cái bức tượng kỳ dị kia, thậm chí còn muốn bịt miệng của nó lại.
Lục Việt lạnh lùng nghi, hắn thật sự là đến muộn.
Muộn đến mức bọn họ đã dọn xong bát đũa chuẩn bị ăn cơm rồi.
(1): người đưa tang
(2): Một câu thơ trong bài thơ "Bùi Viên đối ẩm trích cú ca" của Âu Dương Tu đời Tống ý chỉ lời nói còn có dụng ý khác
(3): thể hiện sự chắc chắn, dứt khoát
/83
|