"Ta đi đây!" Trần Bác Văn nói: "Cho đám Sa quốc biết chỉ cần một mình ta là đủ để đánh cho bọn chúng không ngóc đầu lên được rồi!"
Tô Chính Bình nhìn Trần Bác Văn một cái, lại ngoái lên đài nhìn võ giả Sa quốc, đoạn gật đầu đáp: "Làm việc thận trọng!"
"Tướng quốc đại nhân cứ yên tâm!" Trần Bác Văn gật đầu, nhấc chân đi lên đấu tràng.
Trần Bác Văn vừa xuất hiện, dân chúng Nghiêu thành ai nấy đều bắt đầu hô lớn, tiếng hô hết lớp này tới lớp khác khiến Diệp Sở không khỏi nhớ tới trận đá bóng ở kiếp trước.
"Trần Bác Văn rốt cục xuất thủ rồi! Hừ, chúng ta muốn nhìn xem lũ Sa quốc làm sao chống được hắn đây!"
"Bác Văn ca xuất thủ rồi, nhất định là có thể quét ngang đám Tu hành giả Sa quốc!"
"Để cho bọn họ kiến thức sự lợi hại của Bác Văn ca!"
Quần chúng đang quan khán lúc này đang hưng phấn vô cùng, trong lòng họ Trần Bác Văn là Nghiêu thành đệ nhất nhân, trong lớp thanh niên ai có thể có hào quang như hắn? Nếu hắn xuất thủ thì chắc chắn sẽ dễ dàng đánh tan người Sa quốc.
"Chỉ một chiêu!" Trần Bác Văn đi tới trước mặt võ giả Sa quốc, giơ lên một ngón tay với hắn, trong giọng nói thản nhiên đầy vẻ miệt thị.
Động tác vừa khí phách vừa anh tuấn, khiến đám con gái kêu gào lên không dứt: "Đẹp trai quá, khí phách quá! Bác Văn ca, chúng em yêu anh!"
Đám nữ nhân đang đứng bên cạnh Trương Tố Nhi lúc này ả nào cũng mắt sáng trưng nhìn chằm chằm Trần Bác Văn, càng lúc càng sáng hơn.
"Đúng là nữ nhân bây giờ, không có chút phẩm vị gì cả. Nam nhân tuyệt phẩm ngay trước mắt mà không nhìn, chỉ thích nhìn mấy tên “tiểu bạch kiểm mà giả da đen” thôi!" Diệp Sở thấy thế không khỏi thở dài một tiếng, nghĩ thầm Thượng đế cho nữ nhân đôi mắt màu đen, nhưng các nàng chỉ dùng để tìm mấy thứ ngu ngốc.
"Câm miệng!" Trương Tố Nhi nổi đóa quát, nàng chưa từng chứng kiến cảnh buồn nôn như vậy nên liền phẫn nộ quát: "Những đức tính “ưu tú” kia của ngươi chúng ta thưởng thức không nổi đâu!"
"Cũng đúng! Mấy người thế tục như các ngươi làm sao có thể thưởng thức sự ưu tú thoát tục của ta chứ!" Diệp Sở thở dài thườn thượt, vẻ mặt cô đơn than: "Độc Cô Cầu Bại! Cõi đời này muốn tìm một người ưu tú như ta khó đến thế chăng? Đến khi “sơn vô lăng - thiên địa hợp” mới dám cho ta hết ưu tú chăng?"
Đám người xung quanh đã không nghe nổi Diệp Sở tự sướng nữa nên bèn đưa ánh mắt lên trên người Trần Bác Văn, các nàng sợ rằng nhìn Diệp Sở thêm một chút sẽ nhịn không thấu mà bóp hắn chết tươi. Hắn không biết xấu hổ mà còn dám so sánh với Trần Bác Văn à?
Dưới ánh nhìn nóng bỏng và sùng bái của khán giả dưới đài, Trần Bác Văn liền xuất kích. Không hề hoa lệ, gã bắn thẳng đến võ giả Sa quốc, tốc độ cực nhanh.
Sa quốc võ giả sắc mặt liền kịch biến, huy động lực lượng toàn thân hòng ngăn một kích đó của Trần Bác Văn. Nhưng hắn cũng quá quá khinh thường Trần Bác Văn, một kích kia của Trần Bác Văn giáng vào cánh tay đang giơ lên đón đỡ, cơ hồ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không còn, liền bị đánh bay thẳng ra ngoài, hộc máu ngã vật trên đất, cố gắng giãy dụa hòng đứng dậy nhưng cố thế nào cũng không thể.
"Bác Văn ca thật là đẹp trai!"
Nhìn Trần Bác Văn chỉ một kích đã đánh võ giả Sa quốc lăn đùng xuống đất, đám con gái liền vô cùng hưng phấn, thiếu điều nhảy dựng lên mà thôi.
Diệp Sở trông thấy không nhịn được mà tặc lưỡi hít hà, nghĩ thầm có đôi khi mình quả thật là lo lắng cho sự thông minh của nữ nhân. Bất kể là ở kiếp trước hay là kiếp này, nữ nhân khi cuồng lên đúng là biến thành ngu ngốc mà! Diệp Sở không khỏi nghĩ đến mấy con dở hơi luôn dại lên vì thần tượng, đến nỗi đồng ý hiến cả than. Thựcsự không biết trí thông minh của các nàng được sinh ra từ đâu nữa.
Diệp Sở nghiêng đầu sang chỗ khác, không thể nhìn nổi mấy ả này nữa, nghĩ thầm nếu mà còn đứng bên cạnh bọn họ nữa thì chỉ sợ mình bị lây bệnh bại não của mấy ả mất thôi.
Trần Bác Văn chỉ một kích đã đánh bại một tên Tu hành giả Hóa ý cảnh, khiến đám khán giả Nghiêu thành hưng phấn hô to, tiếng cổ vũ đều là tán tụng Trần Bác Văn.
"Hừ! " Chỉ có võ giả ở bên Sa quốc là hừ lạnh, gã cầm đầu đám võ giả Sa quốc quay sang một người ở bên cạnh gật đầu, trận doanh Sa quốc rất nhanh có một người bước nhanh lên quyết đấu tràng.
"Diệp Sở! Chính là hắn, chính là hắn! Tên này đã đánh ta đấy!" Bàng Thiệu không biết ở đâu chui ra, đứng ở bên cạnh Diệp Sở, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào gã tu hành giả bên Sa quốc.
Bàng Thiệu vừa xuất hiện thì đám nữ nhân bên cạnh Trương Tố Nhi liền bị dọa cho thất hồn lạc phách, nháo nhào tản ra. Tên này từ khi đến Nghiêu thành đến nay thì chỉ một mực tìm nữ nhân, các nàng chính là sợ Bàng Thiệu chấm mình.
Bàng Thiệu thấy cái đám nữ nhân kia sợ mình như sợ cọp, liền trợn mắt bất mãn: "Nếu ai dám chạy thêm một bước thì tối nay bản thiếu gia sẽ lôi người đó theo bản thiếu ngủ ngay lập tức!"
Chỉ một câu đã làm cho mấy nàng trong nháy mắt đứng lại, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Bàng Thiệu với vẻ tức giận và chán ghét.
Diệp Sở thấy thế không khỏi bật cười, nghĩ thầm Bàng Thiệu lăn lộn ở Nghiêu thành không ít thời gian, nói không chừng có thể so sánh với thanh danh của hắn.
"Trần Bác Văn mạnh thế nào?" Bàng Thiệu hỏi Tô Dung.
Mặc dù Tô Dung không muốn trả lời Bàng Thiệu nhưng vẫn trả lời: "Thất trọng Hóa ý cảnh!"
"À! Vậy thì chờ Trần Bác Văn bị đánh đi nhé!" Bàng Thiệu nói: "Tên này mạnh hơn tiểu bạch kiểm Trần Bác Văn không ít đâu!"
"Ngươi mới phải chờ bị đánh đấy!" Có một ả nghe Bàng Thiệu nói Trần Bác Văn như vậy, nhất thời dường như quên mất phải sợ Bàng Thiệu, liền quay sang mắng gã.
"Đúng vậy! Bác Văn ca mạnh như vậy sẽ dễ dàng thu thập đối thủ cho mà xem!"
"..."
Nghe một đám nữ nhân mắng mỏ mình chí chóe, Bàng Thiệu chả thèm để ý, ánh mắt liền tập trung lên cuộc quyết đấu trên đài.
Gã võ giả Sa Sơn của Sa quốc nhìn Trần Bác Văn, khóe miệng cong lên thốt: "Ngươi là tài tuấn đệ nhất nhân của Nghiêu quốc?"
"Ngươi là ai?" Trần Bác Văn nhìn đối phương, lời nói tràn ngập ngạo khí.
"Sa Sơn! Xếp thứ ba trong đám thanh niên, nhưng như vậy cũng đủ để thu thập ngươi rồi!" Sa Sơn cười nói: "Nghiêu quốc chuẩn bị mỹ nhân và thành trì chưa?"
"Xem bổn sự của các ngươi đã!" Trần Bác Văn giận dữ đáp, đoạn xuất ra một cước thật mạnh, quét ra một đường cong vô cùng lăng lệ bắn tới tựa tên bay.
Tô Chính Bình nhìn một kích đó của Trần Bác Văn, gật đầu cười nói: "Trần Bác Văn có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, phát ra chiêu này ý cảnh dùng rất là thành thạo, dung hợp vô cùng tương thích với một cước kia!"
"Đúng vậy! Lần này cũng giống như trước, Nghiêu quốc chắc chắn thắng Sa quốc!"
Nhìn Trần Bác Văn công kích vô cùng hung mãnh, vốn mọi người vẫn còn có chút lo lắng nhưng giờ đây đã hoàn toàn yên tâm.
Sa Sơn dưới một chiêu đó của Trần Bác Văn chỉ khẽ khàng né đi, khiến cho khán giả Nghiêu thành phía dưới hô lên từng tràng, hét lên hưng phấn liên hồi.
"Nếu ngươi có bản lãnh thì đừng tránh nữa!" Trần Bác Văn nhìn đối phương, nhếch miệng mang theo vẻ khinh thường, liền bay tới đá thêm một cước. Một cước này xuất ra, hắn vốn cho là Sa Sơn sẽ tránh tiếp. Nhưng lần này hắn quả thật không ngờ, Sa Sơn lại không thèm tránh né liền xuất ra một cước đối lại.
"Binh..."
Hai người đụng vào nhau, Sa Sơn và Trần Bác Văn bị đánh dạt về phía sau mấy bước, chân chấm đất liên hồi.
"Là thất trọng Hóa Ý cảnh!" Trần Bác Văn trợn mắt thốt, dường như không thể tin được chuyện thực trước mắt, đối phương là có cùng cảnh giới với hắn.
Tô Chính Bình tâm tình đang vui vẻ bỗng chốc bật cả người dậy, toàn thân căng cứng nhìn về phía trận doanh Sa quốc, ông thấy thủ lĩnh của bên kia đang nhìn mình gật đầu.
"Điều này sao có thế? Nghiêu quốc chỉ có tin tức là đối phương thực lực chỉ đến ngũ trọng Hóa ý cảnh mà thôi. Như thế nào lại lòi ra thất trọng Hóa ý cảnh chứ?"
Trong khi Tô Chính Bình vẫn còn đang chấn động thì Trần Bác Văn gằn giọng đáp: "Nhưng thất trọng thì như thế nào? Ta vẫn có thể thu thập ngươi dễ dàng!"
"Câu đó để dành cho người thì hơn!" Sa Sơn cười ha ha, không hề yếu thế đáp trả Trần Bác Văn. Gã không ngừng đánh về phía hạ bàn của Trần Bác Văn, hai người kịch chiến liên hồi, va chạm liên tục, đánh với nhau ngang tài ngang sức.
Chỉ có Bàng Thiệu bĩu môi nhìn Diệp Sở nói: "Sa Sơn có một chiêu công kích rất lợi hại, ta đã bị thiệt tó dưới một chiêu đó của gã đó! Trần Bác Văn thực lực bất quá chỉ sàng sàng với ta, thậm chí so ra còn kém ta nữa, chắc chắn sẽ không thể là đối thủ được!"
Chỉ một câu khiến cho ánh mắt Tô Dung liền chĩa ngay vào Bàng Thiệu.
Tô Chính Bình nhìn Trần Bác Văn một cái, lại ngoái lên đài nhìn võ giả Sa quốc, đoạn gật đầu đáp: "Làm việc thận trọng!"
"Tướng quốc đại nhân cứ yên tâm!" Trần Bác Văn gật đầu, nhấc chân đi lên đấu tràng.
Trần Bác Văn vừa xuất hiện, dân chúng Nghiêu thành ai nấy đều bắt đầu hô lớn, tiếng hô hết lớp này tới lớp khác khiến Diệp Sở không khỏi nhớ tới trận đá bóng ở kiếp trước.
"Trần Bác Văn rốt cục xuất thủ rồi! Hừ, chúng ta muốn nhìn xem lũ Sa quốc làm sao chống được hắn đây!"
"Bác Văn ca xuất thủ rồi, nhất định là có thể quét ngang đám Tu hành giả Sa quốc!"
"Để cho bọn họ kiến thức sự lợi hại của Bác Văn ca!"
Quần chúng đang quan khán lúc này đang hưng phấn vô cùng, trong lòng họ Trần Bác Văn là Nghiêu thành đệ nhất nhân, trong lớp thanh niên ai có thể có hào quang như hắn? Nếu hắn xuất thủ thì chắc chắn sẽ dễ dàng đánh tan người Sa quốc.
"Chỉ một chiêu!" Trần Bác Văn đi tới trước mặt võ giả Sa quốc, giơ lên một ngón tay với hắn, trong giọng nói thản nhiên đầy vẻ miệt thị.
Động tác vừa khí phách vừa anh tuấn, khiến đám con gái kêu gào lên không dứt: "Đẹp trai quá, khí phách quá! Bác Văn ca, chúng em yêu anh!"
Đám nữ nhân đang đứng bên cạnh Trương Tố Nhi lúc này ả nào cũng mắt sáng trưng nhìn chằm chằm Trần Bác Văn, càng lúc càng sáng hơn.
"Đúng là nữ nhân bây giờ, không có chút phẩm vị gì cả. Nam nhân tuyệt phẩm ngay trước mắt mà không nhìn, chỉ thích nhìn mấy tên “tiểu bạch kiểm mà giả da đen” thôi!" Diệp Sở thấy thế không khỏi thở dài một tiếng, nghĩ thầm Thượng đế cho nữ nhân đôi mắt màu đen, nhưng các nàng chỉ dùng để tìm mấy thứ ngu ngốc.
"Câm miệng!" Trương Tố Nhi nổi đóa quát, nàng chưa từng chứng kiến cảnh buồn nôn như vậy nên liền phẫn nộ quát: "Những đức tính “ưu tú” kia của ngươi chúng ta thưởng thức không nổi đâu!"
"Cũng đúng! Mấy người thế tục như các ngươi làm sao có thể thưởng thức sự ưu tú thoát tục của ta chứ!" Diệp Sở thở dài thườn thượt, vẻ mặt cô đơn than: "Độc Cô Cầu Bại! Cõi đời này muốn tìm một người ưu tú như ta khó đến thế chăng? Đến khi “sơn vô lăng - thiên địa hợp” mới dám cho ta hết ưu tú chăng?"
Đám người xung quanh đã không nghe nổi Diệp Sở tự sướng nữa nên bèn đưa ánh mắt lên trên người Trần Bác Văn, các nàng sợ rằng nhìn Diệp Sở thêm một chút sẽ nhịn không thấu mà bóp hắn chết tươi. Hắn không biết xấu hổ mà còn dám so sánh với Trần Bác Văn à?
Dưới ánh nhìn nóng bỏng và sùng bái của khán giả dưới đài, Trần Bác Văn liền xuất kích. Không hề hoa lệ, gã bắn thẳng đến võ giả Sa quốc, tốc độ cực nhanh.
Sa quốc võ giả sắc mặt liền kịch biến, huy động lực lượng toàn thân hòng ngăn một kích đó của Trần Bác Văn. Nhưng hắn cũng quá quá khinh thường Trần Bác Văn, một kích kia của Trần Bác Văn giáng vào cánh tay đang giơ lên đón đỡ, cơ hồ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không còn, liền bị đánh bay thẳng ra ngoài, hộc máu ngã vật trên đất, cố gắng giãy dụa hòng đứng dậy nhưng cố thế nào cũng không thể.
"Bác Văn ca thật là đẹp trai!"
Nhìn Trần Bác Văn chỉ một kích đã đánh võ giả Sa quốc lăn đùng xuống đất, đám con gái liền vô cùng hưng phấn, thiếu điều nhảy dựng lên mà thôi.
Diệp Sở trông thấy không nhịn được mà tặc lưỡi hít hà, nghĩ thầm có đôi khi mình quả thật là lo lắng cho sự thông minh của nữ nhân. Bất kể là ở kiếp trước hay là kiếp này, nữ nhân khi cuồng lên đúng là biến thành ngu ngốc mà! Diệp Sở không khỏi nghĩ đến mấy con dở hơi luôn dại lên vì thần tượng, đến nỗi đồng ý hiến cả than. Thựcsự không biết trí thông minh của các nàng được sinh ra từ đâu nữa.
Diệp Sở nghiêng đầu sang chỗ khác, không thể nhìn nổi mấy ả này nữa, nghĩ thầm nếu mà còn đứng bên cạnh bọn họ nữa thì chỉ sợ mình bị lây bệnh bại não của mấy ả mất thôi.
Trần Bác Văn chỉ một kích đã đánh bại một tên Tu hành giả Hóa ý cảnh, khiến đám khán giả Nghiêu thành hưng phấn hô to, tiếng cổ vũ đều là tán tụng Trần Bác Văn.
"Hừ! " Chỉ có võ giả ở bên Sa quốc là hừ lạnh, gã cầm đầu đám võ giả Sa quốc quay sang một người ở bên cạnh gật đầu, trận doanh Sa quốc rất nhanh có một người bước nhanh lên quyết đấu tràng.
"Diệp Sở! Chính là hắn, chính là hắn! Tên này đã đánh ta đấy!" Bàng Thiệu không biết ở đâu chui ra, đứng ở bên cạnh Diệp Sở, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào gã tu hành giả bên Sa quốc.
Bàng Thiệu vừa xuất hiện thì đám nữ nhân bên cạnh Trương Tố Nhi liền bị dọa cho thất hồn lạc phách, nháo nhào tản ra. Tên này từ khi đến Nghiêu thành đến nay thì chỉ một mực tìm nữ nhân, các nàng chính là sợ Bàng Thiệu chấm mình.
Bàng Thiệu thấy cái đám nữ nhân kia sợ mình như sợ cọp, liền trợn mắt bất mãn: "Nếu ai dám chạy thêm một bước thì tối nay bản thiếu gia sẽ lôi người đó theo bản thiếu ngủ ngay lập tức!"
Chỉ một câu đã làm cho mấy nàng trong nháy mắt đứng lại, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Bàng Thiệu với vẻ tức giận và chán ghét.
Diệp Sở thấy thế không khỏi bật cười, nghĩ thầm Bàng Thiệu lăn lộn ở Nghiêu thành không ít thời gian, nói không chừng có thể so sánh với thanh danh của hắn.
"Trần Bác Văn mạnh thế nào?" Bàng Thiệu hỏi Tô Dung.
Mặc dù Tô Dung không muốn trả lời Bàng Thiệu nhưng vẫn trả lời: "Thất trọng Hóa ý cảnh!"
"À! Vậy thì chờ Trần Bác Văn bị đánh đi nhé!" Bàng Thiệu nói: "Tên này mạnh hơn tiểu bạch kiểm Trần Bác Văn không ít đâu!"
"Ngươi mới phải chờ bị đánh đấy!" Có một ả nghe Bàng Thiệu nói Trần Bác Văn như vậy, nhất thời dường như quên mất phải sợ Bàng Thiệu, liền quay sang mắng gã.
"Đúng vậy! Bác Văn ca mạnh như vậy sẽ dễ dàng thu thập đối thủ cho mà xem!"
"..."
Nghe một đám nữ nhân mắng mỏ mình chí chóe, Bàng Thiệu chả thèm để ý, ánh mắt liền tập trung lên cuộc quyết đấu trên đài.
Gã võ giả Sa Sơn của Sa quốc nhìn Trần Bác Văn, khóe miệng cong lên thốt: "Ngươi là tài tuấn đệ nhất nhân của Nghiêu quốc?"
"Ngươi là ai?" Trần Bác Văn nhìn đối phương, lời nói tràn ngập ngạo khí.
"Sa Sơn! Xếp thứ ba trong đám thanh niên, nhưng như vậy cũng đủ để thu thập ngươi rồi!" Sa Sơn cười nói: "Nghiêu quốc chuẩn bị mỹ nhân và thành trì chưa?"
"Xem bổn sự của các ngươi đã!" Trần Bác Văn giận dữ đáp, đoạn xuất ra một cước thật mạnh, quét ra một đường cong vô cùng lăng lệ bắn tới tựa tên bay.
Tô Chính Bình nhìn một kích đó của Trần Bác Văn, gật đầu cười nói: "Trần Bác Văn có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, phát ra chiêu này ý cảnh dùng rất là thành thạo, dung hợp vô cùng tương thích với một cước kia!"
"Đúng vậy! Lần này cũng giống như trước, Nghiêu quốc chắc chắn thắng Sa quốc!"
Nhìn Trần Bác Văn công kích vô cùng hung mãnh, vốn mọi người vẫn còn có chút lo lắng nhưng giờ đây đã hoàn toàn yên tâm.
Sa Sơn dưới một chiêu đó của Trần Bác Văn chỉ khẽ khàng né đi, khiến cho khán giả Nghiêu thành phía dưới hô lên từng tràng, hét lên hưng phấn liên hồi.
"Nếu ngươi có bản lãnh thì đừng tránh nữa!" Trần Bác Văn nhìn đối phương, nhếch miệng mang theo vẻ khinh thường, liền bay tới đá thêm một cước. Một cước này xuất ra, hắn vốn cho là Sa Sơn sẽ tránh tiếp. Nhưng lần này hắn quả thật không ngờ, Sa Sơn lại không thèm tránh né liền xuất ra một cước đối lại.
"Binh..."
Hai người đụng vào nhau, Sa Sơn và Trần Bác Văn bị đánh dạt về phía sau mấy bước, chân chấm đất liên hồi.
"Là thất trọng Hóa Ý cảnh!" Trần Bác Văn trợn mắt thốt, dường như không thể tin được chuyện thực trước mắt, đối phương là có cùng cảnh giới với hắn.
Tô Chính Bình tâm tình đang vui vẻ bỗng chốc bật cả người dậy, toàn thân căng cứng nhìn về phía trận doanh Sa quốc, ông thấy thủ lĩnh của bên kia đang nhìn mình gật đầu.
"Điều này sao có thế? Nghiêu quốc chỉ có tin tức là đối phương thực lực chỉ đến ngũ trọng Hóa ý cảnh mà thôi. Như thế nào lại lòi ra thất trọng Hóa ý cảnh chứ?"
Trong khi Tô Chính Bình vẫn còn đang chấn động thì Trần Bác Văn gằn giọng đáp: "Nhưng thất trọng thì như thế nào? Ta vẫn có thể thu thập ngươi dễ dàng!"
"Câu đó để dành cho người thì hơn!" Sa Sơn cười ha ha, không hề yếu thế đáp trả Trần Bác Văn. Gã không ngừng đánh về phía hạ bàn của Trần Bác Văn, hai người kịch chiến liên hồi, va chạm liên tục, đánh với nhau ngang tài ngang sức.
Chỉ có Bàng Thiệu bĩu môi nhìn Diệp Sở nói: "Sa Sơn có một chiêu công kích rất lợi hại, ta đã bị thiệt tó dưới một chiêu đó của gã đó! Trần Bác Văn thực lực bất quá chỉ sàng sàng với ta, thậm chí so ra còn kém ta nữa, chắc chắn sẽ không thể là đối thủ được!"
Chỉ một câu khiến cho ánh mắt Tô Dung liền chĩa ngay vào Bàng Thiệu.
/164
|