"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Len qua đám người, có một người đi ra được cả đám đông nhìn chằm chằm. Khi đi xuyên qua đó, ai trong đám đông cũng lên tiếng chào hỏi với hắn.
"Sao mọi người lại vây quanh đây vậy?" Gã nam nhân đi ra nhìn Tô Dung hỏi, khóe miệng vẻ ra một nụ cười chân thành, khá là hấp dẫn.
Người thanh niên này khá là cao ráo, tuổi cũng không lớn nhưng khiến cho người ta cảm giác rất chững chạc. Từ lúc gã xuất hiện, ánh mắt tất cả các thiếu nữ đều bị hấp dẫn.
"Bác Văn ca!" Tô Dung thấy chàng thanh niên kia đi ra thì khẽ cười, mang theo vẻ ngượng ngùng chào.
"Sao muội lại trốn chỗ này? Không cùng bọn ca họp mặt à? Đã lâu không gặp, muội đúng là càng ngày càng đẹp, hôm nay nghe nói muội tổ chức yến hội có mời khách, ca không mời mà tới muội đừng trách nhé!" Trần Bác Văn cười ha ha đáp, trong giọng cười hàm chứa sự tự tin vô hạn, ánh mắt gã rơi vào trên người Tô Dung như lẽ tất nhiên. Từ khi hắn xuất hiện, liền trở thành tiêu điểm của cả đám người.
"Bác Văn ca đã lâu không gặp, muội sao dám trách cứ!" Tô Dung cười cười đáp: "Vốn là định mời Bác Văn ca nhưng nghĩ đến ca bận bịu tu hành nên không dám đường đột quấy rầy."
Trần Bác Văn cười đáp: "Quốc sư cũng đã từng nói, nếu muội dụng tâm tu hành nhất định là sẽ vượt qua ca thôi. Nhưng muội không chú tâm vào chuyện tu hành cho nên ta mới may mắn đứng thứ nhất đó!"
Trong lúc đang nói chuyện, ánh mắt Trần Bác Văn chuyển hướng Diệp Sở, cười nói: "Ngươi chính là Diệp Sở sao? Nghe nói ngươi đánh bại Đinh Khải Uy à? Chà chà, đúng là ngoài dự liệu! Sớm đã nghe danh của ngươi, hi vọng sau này chúng ta có thể làm bằng hữu!"
Diệp Sở nhìn gã thanh niên đang đứng trước mặt, từ trong ánh mắt hắn nhìn ra được một cái nhìn miệt thị mà người ta không thể thấy dù trông là hết sức hào phóng rộng rãi kia.
"Làm bằng hữu với ta, ngươi không sợ người khác mắng ngươi là tên cặn bã bại hoại sao?" Diệp Sở nhìn Trần Bác Văn cười hỏi, trong lòng tự hỏi thằng này chui ở đâu ra vậy.
"Ngươi không cho ta mặt mũi, thôi thì coi như xong vậy!" Trần Bác Văn cười đáp: "Có lẽ là ta không xứng với trở thành bằng hữu với ngươi!"
Một câu nói khiến lòng Diệp Sở khẽ nhảy lên một cái, không khỏi nhìn thoáng qua Trần Bác Văn lần nữa.
Quả nhiên, sau đó Diệp Sở nghe được một tràng mắng chửi: "Ngươi tưởng Bác Văn ca muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu à? Chỉ là một tên bại hoại, nói một câu với Bác Văn ca cũng chả xứng đâu!"
"Bác Văn ca, chúng ta biết ngươi là người tốt, nhưng cũng phải nhìn là tốt với ai chứ? Một tên bại hoại Nghiêu thành thôi, ca khách khí với hắn như vậy làm gì?"
"Bác Văn ca, hắn không xứng với trở thành bằng hữu với ca, ca chính là người tốt, quá dễ nói chuyện, đó là nhục nhã bản thân ca đó!"
"!@#$%^&.."
Diệp Sở nghe từng tràng mắng mỏ, khóe miệng nở nụ cười mỗi lúc một tươi hơn, ánh mắt rơi vào trên người Trần Bác Văn, quả nhiên hắn mất tự nhiên mà tránh đi ánh mắt.
Nghe những tràng mắng mỏ như vậy, Lương Thiện nhỏ giọng nhìn Diệp Sở nói: "Hắn là công tử của Trần tướng quân ở vương quốc, là thanh niên tài tuấn số một ở Nghiêu thành. Đừng dại mà xung đột với hắn, bằng không mỗi người một miệng sẽ mắng ngươi chết tươi đó!"
"Đệ nhất tài tuấn Nghiêu thành sao?" Diệp Sở không nhịn được lại nhìn thêm một cái, hắn vậy mà có thể vượt qua vị đại ca đó ở phủ Uy Viễn hầu, đúng là quả thật không tệ!
Nhìn thoáng qua đám nữ nhân ở xung quanh, ánh mắt của mấy ả đều dán cả vào người Trần Bác Văn, ả nào cũng cười tươi như hoa vậy. Thậm chí là cả Tô Dung, ánh nhìn của nàng đối với hắn cũng nhu hòa hơn một chút so với người khác nữa.
"Bác Văn ca! Ca phải thu thập tên Diệp Sở đó thật nặng mới được, không thôi hắn lại ở nơi này nói hưu nói vượn đấy!" Có một ả nhích tới gần Trần Bác Văn, sắc mặt thì đỏ ửng, tức giận ngó chừng Diệp Sở mách.
"Phải không?" Trần Bác Văn cười hỏi, đoạn quay đầu nhìn về phía Tô Dung dường như đợi chờ Tô Dung trả lời.
"À! Không có gì đâu!" Tô Dung lắc đầu, nàng không muốn Trần Bác Văn biết chuyện tình ở vương cung. Ánh mắt nàng nhìn thoáng qua Diệp Sở, thấy Diệp Sở không có chút ý tứ nào nói thật với mình thì Tô Dung rốt cục cũng bỏ qua, quay sang Trần Bác Văn thốt: "Bác Văn ca, chúng ta đi thôi! Xem thử ca bận rộn tu hành đến như vậy thì văn tài có kém đi không nhé!"
Nhìn Tô Dung cười nói tự nhiên, đám người ai nấy cũng đều thổn thức, ngay đến Lương Thiện cũng không khỏi thở dài một hơi. Hắn còn tưởng rằng Tô Dung có chút ý tứ với Diệp Sở, nhưng bây giờ nhìn lại thì đúng là hắn đã lầm. Nhìn đứng cảnh Tô Dung đứng bên cạnh Trần Bác Văn, Lương Thiện thầm cảm thấy vô lực.
Trần Bác Văn quả thật rất xứng đôi với Tô Dung, một người là nghĩa nữ của nhà vua, một giai nhân hoàng gia, một kẻ là con trai hổ tướng, là thiên tài tuấn kiệt. Gia thế tương đồng, một đôi nam nữ đời thứ hai tài sắc ở Nghiêu thành, quả là trời sinh một cặp.
Hơn nữa nhìn thái độ của Tô Dung đối với Trần Bác Văn, quả là khác với những nam nhân khác.
"Ngươi không có cửa rồi!" Lương Thiện lắc đầu nhìn Diệp Sở than: "Lúc đầu Tô Dung mời ngươi ta đúng là tưởng ngươi nghịch tập đã thành công rồi chứ! "
Nghe được câu này Diệp Sở bật cười. Biết Lương Thiện vẫn cho là gã vẫn thầm mến Tô Dung, nhưng hắn cũng không cách nào giải thích chuyện này được.
Nhìn Tô Dung và Trần Bác Văn cười cười nói nói, Diệp Sở cũng cười cười. Tô Dung có lẽ không thích Trần Bác Văn nhưng có hảo cảm với Trần Bác Văn quả thật là chẳng sai.
Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, ai không muốn tiếp xúc với người tài giỏi khác phái? Vừa có sắc, vừa có tài, lại có gia thế, quả thực chính là bạch mã vương tử trong lòng người đẹp rồi.
Rất nhiều nam nhân đối Diệp Sở có thể lộ ra sự ghen ghét, nhưng đối với Trần Bác Văn thì chỉ có thể cảm thấy thất bại. Trần Bác Văn ở điểm nào cũng vượt mặt bọn họ, đúng là làm bọn họ tự ti.
"Tô Dung và Bác Văn ca đúng là trời sinh một đôi!" Có người không khỏi thốt lên cảm thán, ý niệm trong lòng cũng triệt tiêu mất. Kể cả nữ nhân cũng vậy, nếu Tô Dung mà có thích Trần Bác Văn thì... các nàng chắc là hết hi vọng rồi.
"Nàng đi tìm cha của đứa nhỏ đi nhé! Ta đi trước!" Diệp Sở quay sang Tô Dung cười cười, trong lòng biết là con mụ này là định là hắn rồi, gã chỉ có thể giả ngơ, Tô Dung làm gì có biện pháp bắt hắn.
"Ngươi trốn không được đâu!" Tô Dung dù không dám xác định là trăm phần trăm, nhưng đúng là quá xảo hợp rồi. Diệp Sở vừa hỏi nàng quyển Hồng Sát cô bản, Bàng Thiệu thì đêm đó thần sắc cổ quái, cộng thêm nàng biết được đêm đó Bàng Thiệu đã mang Diệp Sở vào cung nhưng hắn lại không xuất hiện, mọi mâu thuẫn đều quy ngay đầu mối là Diệp Sở.
"Được! Đợi hài tử sinh ra rồi nếu như lớn lên giống ta thì ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà!" Diệp Sở khoát tay nhìn Tô Dung đáp.
"!@#$%^..." Một câu kia của Diệp Sở liền khiến cho đám gái tơ nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.
"Diệp Sở, không thể vô lại với nữ nhân như vậy!" Trần Bác Văn nhìn Diệp Sở, cười cười nói.
Diệp Sở ánh mắt chuyển sang Trần Bác Văn, cười đáp: "Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào?"
"Quân tử dám làm dám chịu, đặc biệt là ở trước mặt nữ nhân. Ta mặc dù không biết các ngươi nói gì nhưng Tô Dung đã hỏi ngươi, ngươi cũng nên nói thật cho nàng biết chứ?" Khóe miệng Trần Bác Văn khẽ vểnh lên, nhìn Diệp Sở với ánh mắt kẻ bề trên.
"Quân tử dám làm dám chịu thì đúng rồi! Nhưng xin lỗi, cảnh giới quân tử ta đã vượt qua lâu rồi, nếu bây giờ mà xét thì… ta nghĩ ta hẳn là ở giai đoạn thánh nhân." Diệp Sở thở dài than: "Ngươi muốn thánh nhân sống kiểu cấp thấp, đúng là làm nhục người ta quá mà!"
"..."
Lương Thiện cảm thấy rằng phải cách xa tên Diệp Sở này một chút, bằng không rất có thể bị nước miếng dìm đến chết hồi nào không biết.
Trần Bác Văn cười đáp: "Ngươi quả thật rất biết xảo ngôn, nhưng vũ nhục thánh nhân sẽ chỉ làm thế nhân càng thêm chán ghét ngươi mà thôi. Ngươi không biết làm nam nhân chân chính là gì rồi!"
Diệp Sở cũng cười đáp: "Buồn cười! Không ai hiểu hơn ta đâu. Có thể làm phụ nữ mang thai thì chính là đàn ông!"
Thấy Trần Bác Văn cũng không nói gì, Diệp Sở tiếp tục cười hỏi: "Chẳng lẽ ngươi thấy không đúng? Cũng được nha! Thấy không đúng cũng không sao, ngươi nếu ngươi thấy ta không phải là nam nhân vậy thì chính là nữ nhân. Tối nay ta có thể tới phủ đệ nhà ngươi không, ngủ chung với muội muội hay là tỷ tỷ ngươi chẳng hạn. Đều là nữ nhân, ngủ chung một chỗ cũng là bình thường mà, ai cũng biết đó!"
Ai nấy đều lặng cả đi, nữ nhân thì mặt đỏ lên, không ít nam nhân lúc này mới hiểu, thì ra vô sỉ cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy.
Len qua đám người, có một người đi ra được cả đám đông nhìn chằm chằm. Khi đi xuyên qua đó, ai trong đám đông cũng lên tiếng chào hỏi với hắn.
"Sao mọi người lại vây quanh đây vậy?" Gã nam nhân đi ra nhìn Tô Dung hỏi, khóe miệng vẻ ra một nụ cười chân thành, khá là hấp dẫn.
Người thanh niên này khá là cao ráo, tuổi cũng không lớn nhưng khiến cho người ta cảm giác rất chững chạc. Từ lúc gã xuất hiện, ánh mắt tất cả các thiếu nữ đều bị hấp dẫn.
"Bác Văn ca!" Tô Dung thấy chàng thanh niên kia đi ra thì khẽ cười, mang theo vẻ ngượng ngùng chào.
"Sao muội lại trốn chỗ này? Không cùng bọn ca họp mặt à? Đã lâu không gặp, muội đúng là càng ngày càng đẹp, hôm nay nghe nói muội tổ chức yến hội có mời khách, ca không mời mà tới muội đừng trách nhé!" Trần Bác Văn cười ha ha đáp, trong giọng cười hàm chứa sự tự tin vô hạn, ánh mắt gã rơi vào trên người Tô Dung như lẽ tất nhiên. Từ khi hắn xuất hiện, liền trở thành tiêu điểm của cả đám người.
"Bác Văn ca đã lâu không gặp, muội sao dám trách cứ!" Tô Dung cười cười đáp: "Vốn là định mời Bác Văn ca nhưng nghĩ đến ca bận bịu tu hành nên không dám đường đột quấy rầy."
Trần Bác Văn cười đáp: "Quốc sư cũng đã từng nói, nếu muội dụng tâm tu hành nhất định là sẽ vượt qua ca thôi. Nhưng muội không chú tâm vào chuyện tu hành cho nên ta mới may mắn đứng thứ nhất đó!"
Trong lúc đang nói chuyện, ánh mắt Trần Bác Văn chuyển hướng Diệp Sở, cười nói: "Ngươi chính là Diệp Sở sao? Nghe nói ngươi đánh bại Đinh Khải Uy à? Chà chà, đúng là ngoài dự liệu! Sớm đã nghe danh của ngươi, hi vọng sau này chúng ta có thể làm bằng hữu!"
Diệp Sở nhìn gã thanh niên đang đứng trước mặt, từ trong ánh mắt hắn nhìn ra được một cái nhìn miệt thị mà người ta không thể thấy dù trông là hết sức hào phóng rộng rãi kia.
"Làm bằng hữu với ta, ngươi không sợ người khác mắng ngươi là tên cặn bã bại hoại sao?" Diệp Sở nhìn Trần Bác Văn cười hỏi, trong lòng tự hỏi thằng này chui ở đâu ra vậy.
"Ngươi không cho ta mặt mũi, thôi thì coi như xong vậy!" Trần Bác Văn cười đáp: "Có lẽ là ta không xứng với trở thành bằng hữu với ngươi!"
Một câu nói khiến lòng Diệp Sở khẽ nhảy lên một cái, không khỏi nhìn thoáng qua Trần Bác Văn lần nữa.
Quả nhiên, sau đó Diệp Sở nghe được một tràng mắng chửi: "Ngươi tưởng Bác Văn ca muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu à? Chỉ là một tên bại hoại, nói một câu với Bác Văn ca cũng chả xứng đâu!"
"Bác Văn ca, chúng ta biết ngươi là người tốt, nhưng cũng phải nhìn là tốt với ai chứ? Một tên bại hoại Nghiêu thành thôi, ca khách khí với hắn như vậy làm gì?"
"Bác Văn ca, hắn không xứng với trở thành bằng hữu với ca, ca chính là người tốt, quá dễ nói chuyện, đó là nhục nhã bản thân ca đó!"
"!@#$%^&.."
Diệp Sở nghe từng tràng mắng mỏ, khóe miệng nở nụ cười mỗi lúc một tươi hơn, ánh mắt rơi vào trên người Trần Bác Văn, quả nhiên hắn mất tự nhiên mà tránh đi ánh mắt.
Nghe những tràng mắng mỏ như vậy, Lương Thiện nhỏ giọng nhìn Diệp Sở nói: "Hắn là công tử của Trần tướng quân ở vương quốc, là thanh niên tài tuấn số một ở Nghiêu thành. Đừng dại mà xung đột với hắn, bằng không mỗi người một miệng sẽ mắng ngươi chết tươi đó!"
"Đệ nhất tài tuấn Nghiêu thành sao?" Diệp Sở không nhịn được lại nhìn thêm một cái, hắn vậy mà có thể vượt qua vị đại ca đó ở phủ Uy Viễn hầu, đúng là quả thật không tệ!
Nhìn thoáng qua đám nữ nhân ở xung quanh, ánh mắt của mấy ả đều dán cả vào người Trần Bác Văn, ả nào cũng cười tươi như hoa vậy. Thậm chí là cả Tô Dung, ánh nhìn của nàng đối với hắn cũng nhu hòa hơn một chút so với người khác nữa.
"Bác Văn ca! Ca phải thu thập tên Diệp Sở đó thật nặng mới được, không thôi hắn lại ở nơi này nói hưu nói vượn đấy!" Có một ả nhích tới gần Trần Bác Văn, sắc mặt thì đỏ ửng, tức giận ngó chừng Diệp Sở mách.
"Phải không?" Trần Bác Văn cười hỏi, đoạn quay đầu nhìn về phía Tô Dung dường như đợi chờ Tô Dung trả lời.
"À! Không có gì đâu!" Tô Dung lắc đầu, nàng không muốn Trần Bác Văn biết chuyện tình ở vương cung. Ánh mắt nàng nhìn thoáng qua Diệp Sở, thấy Diệp Sở không có chút ý tứ nào nói thật với mình thì Tô Dung rốt cục cũng bỏ qua, quay sang Trần Bác Văn thốt: "Bác Văn ca, chúng ta đi thôi! Xem thử ca bận rộn tu hành đến như vậy thì văn tài có kém đi không nhé!"
Nhìn Tô Dung cười nói tự nhiên, đám người ai nấy cũng đều thổn thức, ngay đến Lương Thiện cũng không khỏi thở dài một hơi. Hắn còn tưởng rằng Tô Dung có chút ý tứ với Diệp Sở, nhưng bây giờ nhìn lại thì đúng là hắn đã lầm. Nhìn đứng cảnh Tô Dung đứng bên cạnh Trần Bác Văn, Lương Thiện thầm cảm thấy vô lực.
Trần Bác Văn quả thật rất xứng đôi với Tô Dung, một người là nghĩa nữ của nhà vua, một giai nhân hoàng gia, một kẻ là con trai hổ tướng, là thiên tài tuấn kiệt. Gia thế tương đồng, một đôi nam nữ đời thứ hai tài sắc ở Nghiêu thành, quả là trời sinh một cặp.
Hơn nữa nhìn thái độ của Tô Dung đối với Trần Bác Văn, quả là khác với những nam nhân khác.
"Ngươi không có cửa rồi!" Lương Thiện lắc đầu nhìn Diệp Sở than: "Lúc đầu Tô Dung mời ngươi ta đúng là tưởng ngươi nghịch tập đã thành công rồi chứ! "
Nghe được câu này Diệp Sở bật cười. Biết Lương Thiện vẫn cho là gã vẫn thầm mến Tô Dung, nhưng hắn cũng không cách nào giải thích chuyện này được.
Nhìn Tô Dung và Trần Bác Văn cười cười nói nói, Diệp Sở cũng cười cười. Tô Dung có lẽ không thích Trần Bác Văn nhưng có hảo cảm với Trần Bác Văn quả thật là chẳng sai.
Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, ai không muốn tiếp xúc với người tài giỏi khác phái? Vừa có sắc, vừa có tài, lại có gia thế, quả thực chính là bạch mã vương tử trong lòng người đẹp rồi.
Rất nhiều nam nhân đối Diệp Sở có thể lộ ra sự ghen ghét, nhưng đối với Trần Bác Văn thì chỉ có thể cảm thấy thất bại. Trần Bác Văn ở điểm nào cũng vượt mặt bọn họ, đúng là làm bọn họ tự ti.
"Tô Dung và Bác Văn ca đúng là trời sinh một đôi!" Có người không khỏi thốt lên cảm thán, ý niệm trong lòng cũng triệt tiêu mất. Kể cả nữ nhân cũng vậy, nếu Tô Dung mà có thích Trần Bác Văn thì... các nàng chắc là hết hi vọng rồi.
"Nàng đi tìm cha của đứa nhỏ đi nhé! Ta đi trước!" Diệp Sở quay sang Tô Dung cười cười, trong lòng biết là con mụ này là định là hắn rồi, gã chỉ có thể giả ngơ, Tô Dung làm gì có biện pháp bắt hắn.
"Ngươi trốn không được đâu!" Tô Dung dù không dám xác định là trăm phần trăm, nhưng đúng là quá xảo hợp rồi. Diệp Sở vừa hỏi nàng quyển Hồng Sát cô bản, Bàng Thiệu thì đêm đó thần sắc cổ quái, cộng thêm nàng biết được đêm đó Bàng Thiệu đã mang Diệp Sở vào cung nhưng hắn lại không xuất hiện, mọi mâu thuẫn đều quy ngay đầu mối là Diệp Sở.
"Được! Đợi hài tử sinh ra rồi nếu như lớn lên giống ta thì ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà!" Diệp Sở khoát tay nhìn Tô Dung đáp.
"!@#$%^..." Một câu kia của Diệp Sở liền khiến cho đám gái tơ nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.
"Diệp Sở, không thể vô lại với nữ nhân như vậy!" Trần Bác Văn nhìn Diệp Sở, cười cười nói.
Diệp Sở ánh mắt chuyển sang Trần Bác Văn, cười đáp: "Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào?"
"Quân tử dám làm dám chịu, đặc biệt là ở trước mặt nữ nhân. Ta mặc dù không biết các ngươi nói gì nhưng Tô Dung đã hỏi ngươi, ngươi cũng nên nói thật cho nàng biết chứ?" Khóe miệng Trần Bác Văn khẽ vểnh lên, nhìn Diệp Sở với ánh mắt kẻ bề trên.
"Quân tử dám làm dám chịu thì đúng rồi! Nhưng xin lỗi, cảnh giới quân tử ta đã vượt qua lâu rồi, nếu bây giờ mà xét thì… ta nghĩ ta hẳn là ở giai đoạn thánh nhân." Diệp Sở thở dài than: "Ngươi muốn thánh nhân sống kiểu cấp thấp, đúng là làm nhục người ta quá mà!"
"..."
Lương Thiện cảm thấy rằng phải cách xa tên Diệp Sở này một chút, bằng không rất có thể bị nước miếng dìm đến chết hồi nào không biết.
Trần Bác Văn cười đáp: "Ngươi quả thật rất biết xảo ngôn, nhưng vũ nhục thánh nhân sẽ chỉ làm thế nhân càng thêm chán ghét ngươi mà thôi. Ngươi không biết làm nam nhân chân chính là gì rồi!"
Diệp Sở cũng cười đáp: "Buồn cười! Không ai hiểu hơn ta đâu. Có thể làm phụ nữ mang thai thì chính là đàn ông!"
Thấy Trần Bác Văn cũng không nói gì, Diệp Sở tiếp tục cười hỏi: "Chẳng lẽ ngươi thấy không đúng? Cũng được nha! Thấy không đúng cũng không sao, ngươi nếu ngươi thấy ta không phải là nam nhân vậy thì chính là nữ nhân. Tối nay ta có thể tới phủ đệ nhà ngươi không, ngủ chung với muội muội hay là tỷ tỷ ngươi chẳng hạn. Đều là nữ nhân, ngủ chung một chỗ cũng là bình thường mà, ai cũng biết đó!"
Ai nấy đều lặng cả đi, nữ nhân thì mặt đỏ lên, không ít nam nhân lúc này mới hiểu, thì ra vô sỉ cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy.
/164
|