Hai nàng trừng mắt giận dữ nhìn Diệp Sở, đôi ngươi mỹ miều như bắn ra lửa mà hận đến nghiến răng nghiến lợi. Các nàng không phải là kẻ ngốc, làm sao không hiểu được mục đích thật sự của Diệp Sở là gì! Buồn cười nhất là lúc trước cả bọn đều tin là thật, suýt chút nữa đã bị hắn lừa. Cũng vì thế các nàng không tin được, thầm nghĩ có phải nội tâm Diệp Sở thật sự đau khổ như vậy hay không?
Nhưng nghĩ đến chỗ đó, người này hoàn toàn muốn đùa giỡn với các nàng, giải trí bằng tình cảm của các nàng.
“Sao ngươi không chết luôn đi?” Trương Tố Nhi tức thì giận dữ, trở tay nắm chiếc ghế phía sau, hung hăng đập thẳng vào Diệp Sở.
Diệp Sở vội vàng tránh đi, chiếc ghế bay thẳng vào chỗ hắn vừa đứng rồi vỡ vụn. Nhìn Trương Tố Nhi lại muốn lấy thêm cái khác đập tiếp, Diệp Sở vội vàng khoát tay nói: “Dừng tay, dừng tay! Chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng cuối cùng của ta các cô cũng không thỏa mãn được sao? Thật sự hận ta đến độ như vậy?”
“Ngươi chết thì chúng ta sẽ hết hận!” Trương Tố Nhi nổi bão, lửa giận hừng hực mà nắm lấy chiếc ghế Tô Dung vừa ngồi, một lần nữa hung hăng đánh tới hướng Diệp Sở.
Diệp Sở lắc đầu, không nhịn nổi mà nhìn thoáng qua trước ngực Tô Dung và Trương Tố Nhi thấy được hai ngọn sóng đào cuồn cuộn như muốn phá áo chui ra. Diệp Sở thấp giọng mắng một câu: “Thằng khốn nào dám nói ngực to không não? Hai cô nàng này dù rất lớn nhưng lại cũng rất thông minh nha! Mình vờn lâu như vậy, ngay cả bản thân còn không chịu nổi nhưng vẫn chưa thu được đáp án đó!”
Nhìn chiếc ghế sắp nên trúng người mình, Diệp Sở hoành tay cản lại. Bị Diệp Sở đỡ được, chiếc ghế bèn gãy nát, vụn gỗ bắn ra nhanh vùn vụt.
Tô Dung cách Diệp Sở tương đối gần, bị vụn gỗ bay tới khiến nàng thất kinh bèn vội nhảy vọt ra. Nhưng bởi vì nhảy quá nhanh, bàn chân lại vướng vào cạnh bàn nên đứng không vững, đột nhiên ngã sấp xuống mặt đất.
“A...” Tô Dung sợ mất vía, chỉ biết trơ mắt nhìn đầu mình sắp nện xuống mặt đất, sắc mặt tái mét.
Lúc Tô Dung nhắm mắt lại và thét lên chói tai, một đôi tay bất chợt ôm lấy nàng, dùng sức kéo nàng lên, tránh khỏi phát sinh ra bi kịch mỹ nữ nát đầu.
Vì đột nhiên xuất thủ ôm lấy Tô Dung và dùng sức quá độ, Diệp Sở cũng bởi thế mà ôm chặt lấy thân thể mềm mại thơm tho, cùng lúc nửa thân dưới cũng dán sát vào người nàng. Cách một làn vải mỏng, hắn liền cảm giác được thân hình ấm áp và đàn hồi kinh người của Tô Dung. Diệp Sở không ngờ được thoáng cái đã hưởng thụ được cảnh hương diễm như vậy, muốn lui về sau một chút nhưng thân thể không nghe lời chỉ huy mà lại nhích lên trên thêm mấy phần, ngực cũng đè sát vào người nàng. Tô Dung và Diệp Sở mắt đối mắt ở khoảng cách không tới một tấc, cơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt câu hồn đang tràn ra hai vệt nước trong veo. Hai người mặt đối mặt, đều cảm giác được hơi thở ấm áp của đối phương phả lên mặt nhau, khiến lòng người rục rịch.
Diệp Sở cúi đầu, nhìn xuyên qua cổ áo có thể thấy được một cái khe sâu ngút mắt màu trắng nõn khiến thân thể không nhịn được mà có chút phản ứng. Nơi nào đó đang dán vào vùng bụng mềm mại của Tô Dung “không lùi mà tiến” phải dựng bắn lên. Mặc dù vẫn chưa làm gì nhưng cứ đung đưa qua lại như thế thì cũng tiêu hồn dị thường.
“Á...”
Rốt cuộc Tô Dung đã khôi phục bình thường, tựa như một chú thỏ kinh hãi mà đẩy mạnh Diệp Sở, mặt đỏ tận đến mang tai, càng lúc càng nóng bừng bừng.
Đẩy Diệp Sở ra nhưng Tô Dung lại quên mất chiếc bàn phía sau, lần nữa lại hụt chân ngã xuống khiến nàng đột nhiên bổ nhào về phía Diệp Sở. Ngay tiếp đó đã cùng Diệp Sở ngã lăn xuống mặt đất.
Trương Tố Nhi không thấy cảnh Tô Dung trượt chân vướng chiếc bàn mà ngã xuống, chỉ nhìn thoáng qua cứ tưởng Tô Dung chủ động “đưa thân bắt cọp”. Một màn này khiến cho nàng ta trợn mắt há mồm, cả người dại ra, đứng cứng đờ nơi đó.
Diệp Sở cũng không ngờ được tình huống này xảy ra. Bị Tô Dung bổ nhào vào người nên không kịp phản ứng, toàn thân bị nàng đè ngã xuống đất. Bộ ngực đầy đặn vun cao ép lên người hắn, cảm giác thân hình mềm mại nóng bỏng trong lòng, Diệp Sở cũng bất chấp sau gáy bị đập đang rất đau mà tâm tư lại say mê hưởng thụ cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc đang phủ lên người.
Tô Dung và hắn mặt đối mặt, chỉ cách không tới mười li. Nhìn nét kiều diễm vô cùng, cũng hít được hương thơm thoang thoảng trên người Tô Dung.
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Tô Dung trong lúc bối rối đã quên béng đi mọi chuyện, dùng bàn tay nhỏ bé chống lên ngực Diệp Sở cố gắng bò dậy. Gương mặt ửng hồng của nàng khiến cho người ta phải choáng váng.
“Coi như thật lòng muốn an ủi ta, cũng không cần phải yêu thương ôm ấp như vậy chứ!” Diệp Sở nhìn Tô Dung kiều diễm đang trước mặt, không nhịn được nhớ về chỗ cũ vẫn còn hương thơm.
Tô Dung cảm thấy vô cùng quẫn bách, nghĩ đến cảnh tượng ướt át vừa rồi, đặc biệt là lúc thứ đồ đặc biệt chống lên bụng, tim cũng bởi thế mà muốn rớt ra ngoài.
Diệp Sở đứng trước mặt nàng không xa nhưng Tô Dung chẳng còn dùng khí nhìn lên một cái: “Tố Nhi, gọi người đến đuổi hắn đi!”
Trương Tố Nhi vốn còn tưởng Tô Dung chủ động ôm ấp âu yếm, giờ phút này thấy bộ dạng Tô Dung như thế, trong nháy mắt bèn nghĩ Diệp Sở lại dùng thủ đoạn để chiếm tiện nghi của Tô Dung tức thì nóng giận. Nàng quát lớn: “Người đâu, dùng loạn côn đánh người này lăn ra ngoài!”
Nhìn hai nàng nổi giận, Diệp Sở cũng dở khóc dở cười, thầm nghĩ chẳng qua mình chỉ đến hỏi một vấn đề mà lại xuống tay ác đến vậy sao? Về phần tất cả tình huống vừa phát sinh, cũng không thể đổ tội hết lên người mình mà! Tính về thiệt thòi, mình mới chính là người rất thiệt thòi đó nha! Dù sao mình cũng là một mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại, có một không hai đó!
Diệp Sở nghĩ gì nói đó: “Cô động tình là bèn lôi kéo ôm ấp! Ta trong trắng như vậy lại bị các người kéo kéo ôm ôm, vậy chẳng phải ta chẳng đáng một đồng hay sao? Bị cô chiếm tiện nghi, có thiệt thòi thì cũng phải tính lên đầu ta chứ! Mỗi người một nữa, tính như vậy có được hay không hả?”
“Ngươi...!!” Tô Dung cảm thấy mình tức đến phát điên rồi. Tên này còn mặt mũi nào nói hắn bị thiệt thòi hả? Nghĩ đến cái vật ác tâm vừa mới chống lên bụng mình, Tô Dung thật sự muốn lấy kéo ra mà tiễn hắn ra ngoài cho rảnh nợ.
“Loạn côn, đánh!” Trương Tố Nhi cả giận nói: “Dám đến phủ Tướng quốc dương oai, ngươi thật là chán sống!”
“Đợi một chút!” Diệp Sở nhìn đám người đang tràn tới, vội vàng khoát tay nói: “Trước khi cô muốn dùng loạn côn đánh chết ta, trước tiên hãy nói cho ta biết Hồng Sát cô bản ở đâu? Để cho ta chết cũng nhắm mắt!”
Tô Dung giận điếng người, không ngờ lúc này tên khốn ấy vẫn còn nhớ cái cô bản đó. Nghĩ lại cảnh ướt át vừa rồi, Tô Dung xấu hổ đến cùng cực: “Nói cho ngươi biết thì sao? Hồng Sát cô bản đang ở phòng vương thượng, ngươi có bản lĩnh thì lấy đi! Chỉ sợ ngươi không dám thôi!”
Tô Dung coi như đã hiểu người kia đến tìm mình là vì thứ này. Hết lần này tới lần khác, cách nói chuyện của hắn khiến mình phát rồ, lại còn dùng cái thứ hiểm độc kia ép lên người mình nữa. Giờ phút này, Tô Dung chỉ hận sao mình không thể há mồm cắn chết Diệp Sở.
Từ bé đến lớn, có bao giờ nàng đã bị ức hiếp đâu?! Chưa từng bị một tên đàn ông nào làm chuyện bỉ ổi như vậy chưa?
Tô Dung liền nói cho hắn biết nơi đó, khiến hắn đoạn tuyệt hy vọng, cho hắn tức chết!
Mặc dù hộ viện phủ Tướng quốc không biết vì sao Tô Dung lại nổi điên đến như vậy, nhưng nàng đã ra lệnh thì tất nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình. Cả đám đều vung loạn côn đánh tới tấp về phía Diệp Sở.
Diệp Sở nhìn một đám hộ viện đánh về phía mình, không nhịn được mà cười nói: “Tô Tiểu Dung, xem ra cô đã quên chuyện ở Định Võ Quán rồi! Đám giá áo túi cơm này cũng mơ làm gì được ta?”
“Hừ, hôm nay ngươi dám gây chuyện ở phủ Tướng quốc, Nghiêu thành cũng không còn đất cho ngươi đặt chân!” Trương Tố Nhi trừng mắt nhìn Diệp Sở nói, cảm thấy người này quá mức đồi bại, ngay cả từ cùng hung cực ác cũng không đủ hình dung hắn. Trương Tố Nhi cảm thấy mình mắng hắn là đồ cặn bã một chút cũng không sai.
“Buồn cười, một phủ Tướng quốc mà thôi! Ngay cả hoàng cung Đế quốc ta còn từng đi qua, cái chỗ nát bét này còn dám hù ta?” Diệp Sở cười không chút bận tâm, đảo bước muốn quay ra ngoài.
“Khẩu khí thật lớn! Kẻ nào dám mắng chỗ này của ta là nơi nát bét?”
Khi Diệp Sở vừa định bước ra, một thanh âm uy nghiêm bất chợt vang lên. Ánh mắt Trương Tố Nhi sáng rực, nhìn về phía Tô Dung.
“Là Tướng quốc đại nhân!”
Nhưng nghĩ đến chỗ đó, người này hoàn toàn muốn đùa giỡn với các nàng, giải trí bằng tình cảm của các nàng.
“Sao ngươi không chết luôn đi?” Trương Tố Nhi tức thì giận dữ, trở tay nắm chiếc ghế phía sau, hung hăng đập thẳng vào Diệp Sở.
Diệp Sở vội vàng tránh đi, chiếc ghế bay thẳng vào chỗ hắn vừa đứng rồi vỡ vụn. Nhìn Trương Tố Nhi lại muốn lấy thêm cái khác đập tiếp, Diệp Sở vội vàng khoát tay nói: “Dừng tay, dừng tay! Chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng cuối cùng của ta các cô cũng không thỏa mãn được sao? Thật sự hận ta đến độ như vậy?”
“Ngươi chết thì chúng ta sẽ hết hận!” Trương Tố Nhi nổi bão, lửa giận hừng hực mà nắm lấy chiếc ghế Tô Dung vừa ngồi, một lần nữa hung hăng đánh tới hướng Diệp Sở.
Diệp Sở lắc đầu, không nhịn nổi mà nhìn thoáng qua trước ngực Tô Dung và Trương Tố Nhi thấy được hai ngọn sóng đào cuồn cuộn như muốn phá áo chui ra. Diệp Sở thấp giọng mắng một câu: “Thằng khốn nào dám nói ngực to không não? Hai cô nàng này dù rất lớn nhưng lại cũng rất thông minh nha! Mình vờn lâu như vậy, ngay cả bản thân còn không chịu nổi nhưng vẫn chưa thu được đáp án đó!”
Nhìn chiếc ghế sắp nên trúng người mình, Diệp Sở hoành tay cản lại. Bị Diệp Sở đỡ được, chiếc ghế bèn gãy nát, vụn gỗ bắn ra nhanh vùn vụt.
Tô Dung cách Diệp Sở tương đối gần, bị vụn gỗ bay tới khiến nàng thất kinh bèn vội nhảy vọt ra. Nhưng bởi vì nhảy quá nhanh, bàn chân lại vướng vào cạnh bàn nên đứng không vững, đột nhiên ngã sấp xuống mặt đất.
“A...” Tô Dung sợ mất vía, chỉ biết trơ mắt nhìn đầu mình sắp nện xuống mặt đất, sắc mặt tái mét.
Lúc Tô Dung nhắm mắt lại và thét lên chói tai, một đôi tay bất chợt ôm lấy nàng, dùng sức kéo nàng lên, tránh khỏi phát sinh ra bi kịch mỹ nữ nát đầu.
Vì đột nhiên xuất thủ ôm lấy Tô Dung và dùng sức quá độ, Diệp Sở cũng bởi thế mà ôm chặt lấy thân thể mềm mại thơm tho, cùng lúc nửa thân dưới cũng dán sát vào người nàng. Cách một làn vải mỏng, hắn liền cảm giác được thân hình ấm áp và đàn hồi kinh người của Tô Dung. Diệp Sở không ngờ được thoáng cái đã hưởng thụ được cảnh hương diễm như vậy, muốn lui về sau một chút nhưng thân thể không nghe lời chỉ huy mà lại nhích lên trên thêm mấy phần, ngực cũng đè sát vào người nàng. Tô Dung và Diệp Sở mắt đối mắt ở khoảng cách không tới một tấc, cơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt câu hồn đang tràn ra hai vệt nước trong veo. Hai người mặt đối mặt, đều cảm giác được hơi thở ấm áp của đối phương phả lên mặt nhau, khiến lòng người rục rịch.
Diệp Sở cúi đầu, nhìn xuyên qua cổ áo có thể thấy được một cái khe sâu ngút mắt màu trắng nõn khiến thân thể không nhịn được mà có chút phản ứng. Nơi nào đó đang dán vào vùng bụng mềm mại của Tô Dung “không lùi mà tiến” phải dựng bắn lên. Mặc dù vẫn chưa làm gì nhưng cứ đung đưa qua lại như thế thì cũng tiêu hồn dị thường.
“Á...”
Rốt cuộc Tô Dung đã khôi phục bình thường, tựa như một chú thỏ kinh hãi mà đẩy mạnh Diệp Sở, mặt đỏ tận đến mang tai, càng lúc càng nóng bừng bừng.
Đẩy Diệp Sở ra nhưng Tô Dung lại quên mất chiếc bàn phía sau, lần nữa lại hụt chân ngã xuống khiến nàng đột nhiên bổ nhào về phía Diệp Sở. Ngay tiếp đó đã cùng Diệp Sở ngã lăn xuống mặt đất.
Trương Tố Nhi không thấy cảnh Tô Dung trượt chân vướng chiếc bàn mà ngã xuống, chỉ nhìn thoáng qua cứ tưởng Tô Dung chủ động “đưa thân bắt cọp”. Một màn này khiến cho nàng ta trợn mắt há mồm, cả người dại ra, đứng cứng đờ nơi đó.
Diệp Sở cũng không ngờ được tình huống này xảy ra. Bị Tô Dung bổ nhào vào người nên không kịp phản ứng, toàn thân bị nàng đè ngã xuống đất. Bộ ngực đầy đặn vun cao ép lên người hắn, cảm giác thân hình mềm mại nóng bỏng trong lòng, Diệp Sở cũng bất chấp sau gáy bị đập đang rất đau mà tâm tư lại say mê hưởng thụ cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc đang phủ lên người.
Tô Dung và hắn mặt đối mặt, chỉ cách không tới mười li. Nhìn nét kiều diễm vô cùng, cũng hít được hương thơm thoang thoảng trên người Tô Dung.
“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” Tô Dung trong lúc bối rối đã quên béng đi mọi chuyện, dùng bàn tay nhỏ bé chống lên ngực Diệp Sở cố gắng bò dậy. Gương mặt ửng hồng của nàng khiến cho người ta phải choáng váng.
“Coi như thật lòng muốn an ủi ta, cũng không cần phải yêu thương ôm ấp như vậy chứ!” Diệp Sở nhìn Tô Dung kiều diễm đang trước mặt, không nhịn được nhớ về chỗ cũ vẫn còn hương thơm.
Tô Dung cảm thấy vô cùng quẫn bách, nghĩ đến cảnh tượng ướt át vừa rồi, đặc biệt là lúc thứ đồ đặc biệt chống lên bụng, tim cũng bởi thế mà muốn rớt ra ngoài.
Diệp Sở đứng trước mặt nàng không xa nhưng Tô Dung chẳng còn dùng khí nhìn lên một cái: “Tố Nhi, gọi người đến đuổi hắn đi!”
Trương Tố Nhi vốn còn tưởng Tô Dung chủ động ôm ấp âu yếm, giờ phút này thấy bộ dạng Tô Dung như thế, trong nháy mắt bèn nghĩ Diệp Sở lại dùng thủ đoạn để chiếm tiện nghi của Tô Dung tức thì nóng giận. Nàng quát lớn: “Người đâu, dùng loạn côn đánh người này lăn ra ngoài!”
Nhìn hai nàng nổi giận, Diệp Sở cũng dở khóc dở cười, thầm nghĩ chẳng qua mình chỉ đến hỏi một vấn đề mà lại xuống tay ác đến vậy sao? Về phần tất cả tình huống vừa phát sinh, cũng không thể đổ tội hết lên người mình mà! Tính về thiệt thòi, mình mới chính là người rất thiệt thòi đó nha! Dù sao mình cũng là một mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại, có một không hai đó!
Diệp Sở nghĩ gì nói đó: “Cô động tình là bèn lôi kéo ôm ấp! Ta trong trắng như vậy lại bị các người kéo kéo ôm ôm, vậy chẳng phải ta chẳng đáng một đồng hay sao? Bị cô chiếm tiện nghi, có thiệt thòi thì cũng phải tính lên đầu ta chứ! Mỗi người một nữa, tính như vậy có được hay không hả?”
“Ngươi...!!” Tô Dung cảm thấy mình tức đến phát điên rồi. Tên này còn mặt mũi nào nói hắn bị thiệt thòi hả? Nghĩ đến cái vật ác tâm vừa mới chống lên bụng mình, Tô Dung thật sự muốn lấy kéo ra mà tiễn hắn ra ngoài cho rảnh nợ.
“Loạn côn, đánh!” Trương Tố Nhi cả giận nói: “Dám đến phủ Tướng quốc dương oai, ngươi thật là chán sống!”
“Đợi một chút!” Diệp Sở nhìn đám người đang tràn tới, vội vàng khoát tay nói: “Trước khi cô muốn dùng loạn côn đánh chết ta, trước tiên hãy nói cho ta biết Hồng Sát cô bản ở đâu? Để cho ta chết cũng nhắm mắt!”
Tô Dung giận điếng người, không ngờ lúc này tên khốn ấy vẫn còn nhớ cái cô bản đó. Nghĩ lại cảnh ướt át vừa rồi, Tô Dung xấu hổ đến cùng cực: “Nói cho ngươi biết thì sao? Hồng Sát cô bản đang ở phòng vương thượng, ngươi có bản lĩnh thì lấy đi! Chỉ sợ ngươi không dám thôi!”
Tô Dung coi như đã hiểu người kia đến tìm mình là vì thứ này. Hết lần này tới lần khác, cách nói chuyện của hắn khiến mình phát rồ, lại còn dùng cái thứ hiểm độc kia ép lên người mình nữa. Giờ phút này, Tô Dung chỉ hận sao mình không thể há mồm cắn chết Diệp Sở.
Từ bé đến lớn, có bao giờ nàng đã bị ức hiếp đâu?! Chưa từng bị một tên đàn ông nào làm chuyện bỉ ổi như vậy chưa?
Tô Dung liền nói cho hắn biết nơi đó, khiến hắn đoạn tuyệt hy vọng, cho hắn tức chết!
Mặc dù hộ viện phủ Tướng quốc không biết vì sao Tô Dung lại nổi điên đến như vậy, nhưng nàng đã ra lệnh thì tất nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình. Cả đám đều vung loạn côn đánh tới tấp về phía Diệp Sở.
Diệp Sở nhìn một đám hộ viện đánh về phía mình, không nhịn được mà cười nói: “Tô Tiểu Dung, xem ra cô đã quên chuyện ở Định Võ Quán rồi! Đám giá áo túi cơm này cũng mơ làm gì được ta?”
“Hừ, hôm nay ngươi dám gây chuyện ở phủ Tướng quốc, Nghiêu thành cũng không còn đất cho ngươi đặt chân!” Trương Tố Nhi trừng mắt nhìn Diệp Sở nói, cảm thấy người này quá mức đồi bại, ngay cả từ cùng hung cực ác cũng không đủ hình dung hắn. Trương Tố Nhi cảm thấy mình mắng hắn là đồ cặn bã một chút cũng không sai.
“Buồn cười, một phủ Tướng quốc mà thôi! Ngay cả hoàng cung Đế quốc ta còn từng đi qua, cái chỗ nát bét này còn dám hù ta?” Diệp Sở cười không chút bận tâm, đảo bước muốn quay ra ngoài.
“Khẩu khí thật lớn! Kẻ nào dám mắng chỗ này của ta là nơi nát bét?”
Khi Diệp Sở vừa định bước ra, một thanh âm uy nghiêm bất chợt vang lên. Ánh mắt Trương Tố Nhi sáng rực, nhìn về phía Tô Dung.
“Là Tướng quốc đại nhân!”
/164
|