Có bút ký chỉ dẫn, Diệp Sở một mực xâm nhập nhưng đương nhiên càng gần trung tâm thì sát khí càng khủng bố. Diệp Sở ngẫu nhiên cũng đi nhầm và đụng phải lực lượng khủng bố, may có Nhược Thủy và Tình Văn Đình ra tay thì hắn mới an toàn.
Sát khí dày đặc. Càng gần trung tâm thì sát khí khủng bố khiến cho Đại tu hành giả cũng phải đau đầu và cẩn thận từng li từng tí, dốc toàn lực bảo vệ bản thân ngăn sát khí xâm nhập nhưng linh khí bản thân vẫn bị sát khí ăn mòn, điều này khiến họ cảm thấy cố hết sức cũng khó có thể chịu đựng nổi.
Nhưng điều khiến cho họ hiếu kỳ nhất là, tuy dẫn đầu nhưng Diệp Sở vẫn đi lại tự nhiên, cho dù mặt mày lấm lem nhưng vẫn sống tốt.
Điều này làm mọi người không nhịn được liếc nhau, ai cũng đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương. Họ thầm nghĩ, nếu sắc mặt người bình thường mà biến thành như vậy thì đã sớm chết từ lâu rồi, thế nhưng thằng này vẫn đi lại tự nhiên.
Nhược Thủy đồng dạng cũng kinh dị, trong mắt thoáng lộ vẻ suy tư.
Diệp Sở đi đầu, hiện giờ hắn cũng cảm thấy khá kiệt sức. Tuy hắn có thể chất đặc thù nhưng đối mặt với sát khí hung mãnh trùng kích liên tục thì toàn thân vẫn vô cùng khó chịu, thậm chí hô hấp cũng khó khăn. Tuy chưa đến mức lấy mạng của hắn nhưng đau khổ thì vẫn phải chịu.
Cơ thể đau đớn lại làm cho Diệp Sở nghĩ đến bút ký của vị Sát linh giả kia, luyện hóa sát khí thành linh khí cho bản thân sử dụng
Diệp Sở không biết Sát linh giả có thủ đoạn gì để chuyển hóa sát khí thành linh khí, vì trên bút ký cũng không đề cập. Cũng chính điều này làm Diệp Sở đau như hoạn. Sát khí khủng bố mà tinh thuần như thế, nếu có thể luyện hoá hấp thu thì thực lực của hắn tất nhiên sẽ tăng mạnh.
Nhưng bây giờ, hắn căn bản không làm gì được, chỉ có thể dùng cơ thể mình ngưng tụ sát khí thành từng viên sát châu hiện ra trong lòng bàn tay.
...
Diệp Sở đương nhiên đã thử qua các loại biện pháp luyện hóa sát khí dung nhập bản thân cho mình sử dụng nhưng cũng không thành công.
Mộ phần chính cũng không quá lớn nhưng Diệp Sở vẫn cẩn thận từng bước. Hắn mất không ít thời gian mới tới chỗ trung tâm cô bản. Phía trước là một cổng vòm có ngũ thải quang mang chớp động, đồng thời sát khí cuồn cuộn bốc lên.
“A...”
Theo tiếng hét thảm, một Đại tu hành giả rốt cục không ngăn cản nổi sát khí ăn mòn bèn kêu thảm một tiếng, linh khí hộ vệ vỡ nát, toàn thân bị sát khí bao trùm. Sát khí âm hàn dung nhập vào cơ thể, chỉ sau mấy hơi thở thì y đã biến thành một đống xương trắng ngã xuống.
Nhìn một Đại tu hành giả cứ chết khơi khơi như vậy, mọi người không nhịn được hít một hơi thật sâu, sau lưng toát mồ hôi lạnh, sởn cả gai ốc. Sát khí quá mức khủng bố khiến ngay cả Đại tu hành giả cũng bị luyện hoá. Ngọn nguồn sát khí này sao lại khủng bố đến thế?
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Sắc mặt mọi người đều nhăn nhúm nhìn về đạo cổng vòm trước mặt kia.
“Chắc là trong đó!” Diệp Sở nhìn Nhược Thủy nói, gật nhẹ đầu rồi lao vào bên trong.
Nhược Thủy đuổi theo, Tình Văn Đình cùng Kỷ Điệp cũng không cam lòng yếu thế. Những Đại tu hành giả khác tuy sợ hãi nhưng nghĩ đến sự hấp dẫn của bảo vật nên không nhịn được nữa mà cũng lao vào bên trong.
Cùng lúc mọi người hành động, cổng vòm tuôn ra sát khí đánh vào một số Đại tu hành giả. Ngay lập tức đã có hai người không ngăn nổi sát khí, toàn thân bị ăn mòn thành xương trắng.
Mà sắc mặt những Đại tu hành giả khác đều tái nhợt, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Diệp Sở trong hoàn cảnh này thì trở nên khá bối rối. Sát khí nhập thể khiến hắn cảm thấy đau đớn như bị dao cắt, thậm chí linh khí trong người cũng bị sát khí ăn mòn ngày càng mạnh.
Diệp Sở cả kinh, cố gắng dẫn linh khí vào cùng một chỗ, không cho chúng va chạm với sát khí. Chỉ bằng thực lực yếu ớt hiện thời, căn bản hắn không có khả năng giao phong với sát khí. Nếu thật sự bị sát khí xâm phạm, linh khí ba năm nay tu luyện sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Thông qua cổng vòm, mọi người tiến đến một không gian rộng lớn, sạch sẽ thoáng mát đến dị thường, ngay cả sát khí cũng không có. Dường như đứng ở nơi đó có thể cảm nhận được khí tức nhật nguyệt, phảng phất đây là một không gian đầy nắng sáng ngời.
So với mộ huyệt âm trầm lúc trước, nơi đây giống như là ngoại đào nguyên, nắng ráo sáng ngời khiến mọi người không thể tưởng tượng được.
Toàn bộ không gian được kim quang chiếu rọi khiến sự mệt mỏi trước đó của mọi người đều biến mất. Ánh mắt họ dõi theo hướng kim quang thì thấy trung tâm nơi đó có một quan tài thủy tinh. Nó không lớn, chỉ dài chừng hai thước, cao chưa đầy một thước nằm lẳng lặng nơi đó, thậm chí không có vẻ gì thần kỳ cả.
Thế nhưng khi nhìn thấy một chiếc quan tài này, con mắt mọi người đều trố lớn nhìn chằm chằm vào nó, thậm chí có một số Đại tu hành giả không nhịn được mà đôi vai bắt đầu rung động.
Hoàng tử Đế quốc được hai Đại tu hành giả hộ vệ tiến vào. Chứng kiến quan tài thủy tinh, hiện thời toàn thân y không khỏi run lên.
“Tướng quân mộ! Tướng quân mộ chính thức!” Hoàng tử Đế quốc mặt đỏ lên hưng phấn. Ngay cả Hoàng tổ cũng không nhìn thấy mộ Tướng quân, y lại có thể vào được.
Nhược Thủy và Kỷ Điệp đứng phía trước quan tài, thần sắc mỗi người không còn bình tĩnh. Họ nhìn vầng sáng lưu chuyển quanh quan tài, sắc mặt lộ ra vẻ tôn sùng sâu sắc.
Đây là một vị cường giả tuyệt thế uy chấn một phương, trụ cột chống đỡ cả một Đế quốc rộng lớn. Bởi vì ông ta, Đế quốc chưa bao giờ có ngoại tộc dám trêu chọc vào.
Ông ta là người tao nhã tuyệt thế nhưng cũng có lực lượng khoáng thế. Nhưng chính một người như vậy cuối cùng cũng phải nằm xuống nơi đây.
Mọi người kính sợ, sùng bái nhưng lại không nhịn được phải cất tiếng thở dài.
Mọi người tưởng nhớ cường giả, nhớ tuyệt thế chi uy của ông ta nhưng cũng vì sắp lấy được tuyệt thế chi vật mà kích động.
Ai cũng thấy đươc bên trên quan tài có một cuốn kim thư, kim quang mênh mông là do nó phát ra. Kim thư có được khí tức tuyệt thế. Cho dù ở xa, mọi người đều thấy rõ sự bất phàm của nó.
“Cửu thiên kim sa, Nhật nguyệt hà quang rèn luyện mà thành Kim thư! Truyền thuyết quả nhiên là sự thật!” Hoàng tử Đế quốc sững sờ nhìn về Kim thư, trong lòng không ngừng run lên.
Mọi người nghe hắn nói, trong lòng cũng chợt đánh thót.
Cửu thiên kim sa, Nhật nguyệt hà quang. Mỗi thứ đều là vật tuyệt thế chi vật, không nằm trong trí tưởng tượng của mọi người. Chỉ có Chí tôn mới có thể lợi dụng rèn luyện chúng, nếu là người thường cho dù có được thì cũng không biết rèn luyện ra sao.
Thế nhưng giờ phút này chúng lại hoá thành một tờ Kim thư, lẳng lặng nằm im nơi đó.
Đôi mắt long lanh của Tình Văn Đình cũng bắn ra hào quang không dám tin: “Đại tướng quân thật đúng đã đạt được chí bảo của nhân vật Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn?”
Năm đó Đại tướng quân tuy khủng bố nhưng cũng chưa từng nghe nói ông ta có được Cửu thiên kim sa, Nhật nguyệt hà quang. Mà giờ này có được bảo vật như vậy, lý giải duy nhất đó là Đại tướng quân từng đạt được di chỉ của nhân vật cấp Chí tôn vô địch.
Truyền thuyết là thực: Đại tướng quân quả thật có liên quan với nhân vật cấp Chí tôn, có được công pháp tu luyện nguyên linh tuyệt thế.
Con mắt mọi người đều đỏ lên. Công pháp cấp Chí tôn, đó là đệ nhất thế gian! Vật của ông ta, cho dù trăm vạn món Thiên địa chi khí đều không thể sánh được. Thế gian này không thứ nào có thể siêu việt pháp môn tu hành của nhân vật cấp Cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn!
Sát khí dày đặc. Càng gần trung tâm thì sát khí khủng bố khiến cho Đại tu hành giả cũng phải đau đầu và cẩn thận từng li từng tí, dốc toàn lực bảo vệ bản thân ngăn sát khí xâm nhập nhưng linh khí bản thân vẫn bị sát khí ăn mòn, điều này khiến họ cảm thấy cố hết sức cũng khó có thể chịu đựng nổi.
Nhưng điều khiến cho họ hiếu kỳ nhất là, tuy dẫn đầu nhưng Diệp Sở vẫn đi lại tự nhiên, cho dù mặt mày lấm lem nhưng vẫn sống tốt.
Điều này làm mọi người không nhịn được liếc nhau, ai cũng đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương. Họ thầm nghĩ, nếu sắc mặt người bình thường mà biến thành như vậy thì đã sớm chết từ lâu rồi, thế nhưng thằng này vẫn đi lại tự nhiên.
Nhược Thủy đồng dạng cũng kinh dị, trong mắt thoáng lộ vẻ suy tư.
Diệp Sở đi đầu, hiện giờ hắn cũng cảm thấy khá kiệt sức. Tuy hắn có thể chất đặc thù nhưng đối mặt với sát khí hung mãnh trùng kích liên tục thì toàn thân vẫn vô cùng khó chịu, thậm chí hô hấp cũng khó khăn. Tuy chưa đến mức lấy mạng của hắn nhưng đau khổ thì vẫn phải chịu.
Cơ thể đau đớn lại làm cho Diệp Sở nghĩ đến bút ký của vị Sát linh giả kia, luyện hóa sát khí thành linh khí cho bản thân sử dụng
Diệp Sở không biết Sát linh giả có thủ đoạn gì để chuyển hóa sát khí thành linh khí, vì trên bút ký cũng không đề cập. Cũng chính điều này làm Diệp Sở đau như hoạn. Sát khí khủng bố mà tinh thuần như thế, nếu có thể luyện hoá hấp thu thì thực lực của hắn tất nhiên sẽ tăng mạnh.
Nhưng bây giờ, hắn căn bản không làm gì được, chỉ có thể dùng cơ thể mình ngưng tụ sát khí thành từng viên sát châu hiện ra trong lòng bàn tay.
...
Diệp Sở đương nhiên đã thử qua các loại biện pháp luyện hóa sát khí dung nhập bản thân cho mình sử dụng nhưng cũng không thành công.
Mộ phần chính cũng không quá lớn nhưng Diệp Sở vẫn cẩn thận từng bước. Hắn mất không ít thời gian mới tới chỗ trung tâm cô bản. Phía trước là một cổng vòm có ngũ thải quang mang chớp động, đồng thời sát khí cuồn cuộn bốc lên.
“A...”
Theo tiếng hét thảm, một Đại tu hành giả rốt cục không ngăn cản nổi sát khí ăn mòn bèn kêu thảm một tiếng, linh khí hộ vệ vỡ nát, toàn thân bị sát khí bao trùm. Sát khí âm hàn dung nhập vào cơ thể, chỉ sau mấy hơi thở thì y đã biến thành một đống xương trắng ngã xuống.
Nhìn một Đại tu hành giả cứ chết khơi khơi như vậy, mọi người không nhịn được hít một hơi thật sâu, sau lưng toát mồ hôi lạnh, sởn cả gai ốc. Sát khí quá mức khủng bố khiến ngay cả Đại tu hành giả cũng bị luyện hoá. Ngọn nguồn sát khí này sao lại khủng bố đến thế?
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Sắc mặt mọi người đều nhăn nhúm nhìn về đạo cổng vòm trước mặt kia.
“Chắc là trong đó!” Diệp Sở nhìn Nhược Thủy nói, gật nhẹ đầu rồi lao vào bên trong.
Nhược Thủy đuổi theo, Tình Văn Đình cùng Kỷ Điệp cũng không cam lòng yếu thế. Những Đại tu hành giả khác tuy sợ hãi nhưng nghĩ đến sự hấp dẫn của bảo vật nên không nhịn được nữa mà cũng lao vào bên trong.
Cùng lúc mọi người hành động, cổng vòm tuôn ra sát khí đánh vào một số Đại tu hành giả. Ngay lập tức đã có hai người không ngăn nổi sát khí, toàn thân bị ăn mòn thành xương trắng.
Mà sắc mặt những Đại tu hành giả khác đều tái nhợt, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Diệp Sở trong hoàn cảnh này thì trở nên khá bối rối. Sát khí nhập thể khiến hắn cảm thấy đau đớn như bị dao cắt, thậm chí linh khí trong người cũng bị sát khí ăn mòn ngày càng mạnh.
Diệp Sở cả kinh, cố gắng dẫn linh khí vào cùng một chỗ, không cho chúng va chạm với sát khí. Chỉ bằng thực lực yếu ớt hiện thời, căn bản hắn không có khả năng giao phong với sát khí. Nếu thật sự bị sát khí xâm phạm, linh khí ba năm nay tu luyện sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Thông qua cổng vòm, mọi người tiến đến một không gian rộng lớn, sạch sẽ thoáng mát đến dị thường, ngay cả sát khí cũng không có. Dường như đứng ở nơi đó có thể cảm nhận được khí tức nhật nguyệt, phảng phất đây là một không gian đầy nắng sáng ngời.
So với mộ huyệt âm trầm lúc trước, nơi đây giống như là ngoại đào nguyên, nắng ráo sáng ngời khiến mọi người không thể tưởng tượng được.
Toàn bộ không gian được kim quang chiếu rọi khiến sự mệt mỏi trước đó của mọi người đều biến mất. Ánh mắt họ dõi theo hướng kim quang thì thấy trung tâm nơi đó có một quan tài thủy tinh. Nó không lớn, chỉ dài chừng hai thước, cao chưa đầy một thước nằm lẳng lặng nơi đó, thậm chí không có vẻ gì thần kỳ cả.
Thế nhưng khi nhìn thấy một chiếc quan tài này, con mắt mọi người đều trố lớn nhìn chằm chằm vào nó, thậm chí có một số Đại tu hành giả không nhịn được mà đôi vai bắt đầu rung động.
Hoàng tử Đế quốc được hai Đại tu hành giả hộ vệ tiến vào. Chứng kiến quan tài thủy tinh, hiện thời toàn thân y không khỏi run lên.
“Tướng quân mộ! Tướng quân mộ chính thức!” Hoàng tử Đế quốc mặt đỏ lên hưng phấn. Ngay cả Hoàng tổ cũng không nhìn thấy mộ Tướng quân, y lại có thể vào được.
Nhược Thủy và Kỷ Điệp đứng phía trước quan tài, thần sắc mỗi người không còn bình tĩnh. Họ nhìn vầng sáng lưu chuyển quanh quan tài, sắc mặt lộ ra vẻ tôn sùng sâu sắc.
Đây là một vị cường giả tuyệt thế uy chấn một phương, trụ cột chống đỡ cả một Đế quốc rộng lớn. Bởi vì ông ta, Đế quốc chưa bao giờ có ngoại tộc dám trêu chọc vào.
Ông ta là người tao nhã tuyệt thế nhưng cũng có lực lượng khoáng thế. Nhưng chính một người như vậy cuối cùng cũng phải nằm xuống nơi đây.
Mọi người kính sợ, sùng bái nhưng lại không nhịn được phải cất tiếng thở dài.
Mọi người tưởng nhớ cường giả, nhớ tuyệt thế chi uy của ông ta nhưng cũng vì sắp lấy được tuyệt thế chi vật mà kích động.
Ai cũng thấy đươc bên trên quan tài có một cuốn kim thư, kim quang mênh mông là do nó phát ra. Kim thư có được khí tức tuyệt thế. Cho dù ở xa, mọi người đều thấy rõ sự bất phàm của nó.
“Cửu thiên kim sa, Nhật nguyệt hà quang rèn luyện mà thành Kim thư! Truyền thuyết quả nhiên là sự thật!” Hoàng tử Đế quốc sững sờ nhìn về Kim thư, trong lòng không ngừng run lên.
Mọi người nghe hắn nói, trong lòng cũng chợt đánh thót.
Cửu thiên kim sa, Nhật nguyệt hà quang. Mỗi thứ đều là vật tuyệt thế chi vật, không nằm trong trí tưởng tượng của mọi người. Chỉ có Chí tôn mới có thể lợi dụng rèn luyện chúng, nếu là người thường cho dù có được thì cũng không biết rèn luyện ra sao.
Thế nhưng giờ phút này chúng lại hoá thành một tờ Kim thư, lẳng lặng nằm im nơi đó.
Đôi mắt long lanh của Tình Văn Đình cũng bắn ra hào quang không dám tin: “Đại tướng quân thật đúng đã đạt được chí bảo của nhân vật Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn?”
Năm đó Đại tướng quân tuy khủng bố nhưng cũng chưa từng nghe nói ông ta có được Cửu thiên kim sa, Nhật nguyệt hà quang. Mà giờ này có được bảo vật như vậy, lý giải duy nhất đó là Đại tướng quân từng đạt được di chỉ của nhân vật cấp Chí tôn vô địch.
Truyền thuyết là thực: Đại tướng quân quả thật có liên quan với nhân vật cấp Chí tôn, có được công pháp tu luyện nguyên linh tuyệt thế.
Con mắt mọi người đều đỏ lên. Công pháp cấp Chí tôn, đó là đệ nhất thế gian! Vật của ông ta, cho dù trăm vạn món Thiên địa chi khí đều không thể sánh được. Thế gian này không thứ nào có thể siêu việt pháp môn tu hành của nhân vật cấp Cửu thiên thập địa duy ngã độc tôn!
/164
|