“Ngẫu nhiên biết được!” Diệp Sở không muốn nói quá nhiều nhưng trong lòng hưng phấn không thôi. Được một cường giả như thế bên cạnh thì xác xuất tiến vào bên trong gia tăng rất lớn. Diệp Sở đang mong đợi đụng phải đám Diệp Nguyên Vọng lần nữa. Có một hậu thuẫn như vậy thì Diệp Sở có thể chơi chết y rồi.
...
Trong lúc Diệp Sở một đường thẳng tiến, khắp nơi đều có người không ngừng đi vào bên trong. Mục đích của tất cả mọi người chỉ có một, đó tiến thẳng về phía trung tâm.
Càng ngày càng có nhiều Tu hành giả tiến vào trong nhưng mộ Đại tướng quân hung hiểm, cũng liên tục gặt hái tính mạng con người. Tuy mạng người ngã xuống chồng chất nhưng với thủ đoạn của Đại tu hành giả, tất cả vẫn không ngừng tiến về phía trước không hề chùn bước.
Tại phía Bắc mộ huyệt, Thượng Quan Mẫn Đạt và Diệp Nguyên Vọng dẫn một đám Tu hành giả, ai cũng khu động lực lượng bản thân xua tan sát khí, ngăn cản công kích như tên nhọn của mộ huyệt. Thỉnh thoàng gặp phải cổng vòm, tất cả cũng đều hợp lực ra tay phá vỡ để tiến vào sâu hơn.
Phía Nam, đám người Bàng Thiệu, Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân đồng thời dẫn theo rất nhiều Tu hành giả, dùng các loại lực lượng không ngừng trùng kích, đập tan nguy hiểm mà đi.
Bàng Thiệu chưa đến Tiên thiên nên nấp tận hàng chót, mà đi đầu là Diệp gia cùng Bàng gia hai vị lão nhân. Khí tức bọn họ phát ra khủng bố đến cực điểm.
Hiển nhiên, khi Bàng Thiệu và Diệp Tĩnh Vân muốn tiến vào mộ Đại tướng quân thì gia tộc đều huy động cường giả bảo vệ, sợ họ gặp chuyện ngoài ý muốn.
Phía Tây có một lão giả, khi ra tay thì khiến nước cuộn trào. Lực lượng không ngừng gây chấn động đánh vỡ cổng vòm rồi chui vào bên trong, theo sau là một đám người hưng phấn ùa theo.
Phía Đông, một đám nữ tử xinh đẹp mê người mà cầm đầu là mấy vị lão phụ đang bảo vệ xung quanh một cô gái. Một lực đạo cường đại trùng kích ra bạo phát ra sức mạnh ngất trời, phá vỡ cổng vòm phía Đông.
Đông Tây Nam Bắc, bốn cánh cổng vòm đồng lớn nhất đồng thời bị công phá, đây là chuyện tuyệt đối chưa từng phát sinh qua. Thế nhưng lần này dưới sự hợp lực của các thế lực lớn đã bị phá vỡ.
“Oanh... Oanh...”
Tiếng vang khổng lồ phát ra khiến màng nhĩ mọi người rung lên ong ong. Tất cả mọi người trong mộ huyệt đột nhiên cảm thấy mặt đất nhô lên, ngọc thạch phát ra hào quang chói lóa. Từng vầng sáng chớp động phát ra ngũ sắc thập quang như muốn nổ nát phá tan mộ huyệt. Hào quang trùng kích bầu trời tựa như được nhuộm năm sắc cầu vồng.
Trong lúc đi, Diệp Sở và Nhược Thủy cảm giác được mặt đất nhấp nhô rung động. Cả hai đều biến sắc, nhìn mọi nơi trong mộ huyệt đều nổ tung, ngọc thạch không ngừng rơi xuống cản đường. Điều này khiến Diệp Sở thầm kinh hãi.
“Tràng diện lớn sắp xuất thế!” Nhược Thủy mắt sáng rực lên.
Diệp Sở lấy quyển bút ký ra. Màu sắc của nó vốn nhạt nhòa nhưng hiện giờ bắt đầu lóe hào quang, từng đường cong thật nhỏ kia cũng chớp động liên hồi. Nhìn cảnh tượng này, đôi mắt Diệp Sở phát sáng mãnh liệt.
“Thì ra là thế!” Diệp Sở thầm lưu ý đến một điểm đỏ như máu, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn. Lúc trước Bạch Báo nói có thể dùng quyển bút ký để đi vào chỗ sâu nhất trong mộ huyệt nhưng lại không tìm thấy chỗ táng thi thể Đại tướng quân.
Diệp Sở nhìn chằm chằm vào một điểm đỏ đang chớp tắt, thầm nghĩ có phải nó là vị trí trọng yếu nhất mộ Đại tướng quân hay không?!
“Căn cơ bốn phương mộ Đại tướng quân đều bị phá huỷ!” Nhược Thủy đột nhiên cất lời.
Nghe Nhược Thủy nói, Diệp Sở chợt sáng tỏ. Chẳng lẽ khi bốn phương đều bị phá thì mới có thể tìm được hạch tâm mộ Đại tướng quân sao?
“Ầm ầm...”
Mộ huyệt biến động không cho Diệp Sở có cơ hội suy nghĩ. Ngũ quang thập sắc trùng kích, sát khí không ngừng lan ra. Từng luồng sát khí âm hàn bắn ra, trùng kích lên những Tu hành giả khiến cả đám người kêu la thảm thiết, chết oan uổng.
Phần đông Tu hành giả sắc mặt kịch biến, cả đám cùng ra tay hội tụ lực lượng lại một chỗ, phối hợp với người cầm đầu cường hãn, tạo nên sức mạnh như sóng cao ngàn trượng.
Cường giả bốn phương đồng thời ra tay, lực lượng ngất trời ngăn cản sát khí trùng kích, chặn chúng lại bên ngoài hòng bảo vệ toàn thân. Hai loại lực lượng so đấu khiến cả bầu trời đều rung động.
Chỉ có tại trung tâm, nơi hai người Diệp Sở cùng Nhược Thủy đang đứng thì không bị sát khí trùng kích, điều này khiến Nhược Thủy càng kinh ngạc nhìn Diệp Sở. Không ngờ tên này lại quen thuộc mộ Đại tướng quân đến mức này, lộ tuyến hắn đi đúng là vô cùng an toàn.
“Đi!” Diệp Sở hô lên với Nhược Thủy rồi nhanh chân bước theo đường cong chớp động trên bút ký. Mặt khác, đám Tu hành giả bị sát khí cản trở nên hai người vừa vặn là nhóm bước vào trung tâm mộ huyệt đầu tiên.
Có bút ký chỉ đường, Diệp Sở cùng Nhược Thủy hai người bay thẳng đi, không đến nửa canh giờ đã tới một chỗ.
Hiện ra trước mắt họ là một không gian bao la, bên trong có một cổ điện chắc là phần mộ. Toàn thân nó màu xanh bị sát khí khủng bố quấn quanh, sát khí có linh hoá thành hai đầu hung thú canh giữ lối vào.
Cho dù chỉ là một toà cổ điện giống như phần mộ nhưng lại bạo phát ra uy thế ngập trời, kinh thế bá đạo.
“Mộ chính của Đại tướng quân!” Diệp Sở không nhịn được nói ra. Chỉ có phần mộ chính mới bộc phát uy thế như vậy. Diệp Sở nhìn thoáng qua bút ký trong tay, thấy vị trí điểm đỏ tương ứng với phương hướng này.
“Thi thể Đại tướng quân ở bên trong!” Yết hầu Diệp Sở giần giật, hận không thể lập tức xông vào nhưng lý trí lại cho hắn biết làm vậy sợ rằng chết không có chỗ chôn.
Có lời đồn, Thái thượng hoàng năm xưa cũng đi đến nơi đây nhưng có điều không khai huyệt nên chỉ có thể trở ra, không còn tơ tưởng quá lớn đến mộ Đại tướng quân nữa.
“Ngươi tin rằng trong đó có thi hài Đại tướng quân?” Nhược Thủy nhìn Diệp Sở.
“Gần kề mộ huyệt mà có uy thế kinh thế như vậy, không phải mai táng ông ta còn có thể là cái gì?” Diệp Sở hỏi lại Nhược Thủy.
“Ông ta đã từng công tham tạo hóa! Một nhân vật như vậy sẽ không dễ để kẻ khác quấy rầy khi mình chết. Toà mộ huyệt này thoạt nhìn như thật, nhưng cũng không nhất định!” Nhược Thủy nói.
Diệp Sở sững sờ, nhịn không được nhìn về ngôi mộ bèn thấy một cái ghế đá, hẳn là bên trên từng có vật gì đó nhưng bây giờ lại trống trơn. Điều này khiến Diệp Sở nghi hoặc, thầm nhủ chẳng lẽ đồ vật đã bị Bạch Báo lấy đi? Thái thượng hoàng cũng đã từng đến đây, vì sao ông ta không lấy mà để lại cho Bạch Báo?
Diệp Sở không hiểu nhưng điều duy nhất hắn có thể xác định là, Bạch Báo tuyệt đối cũng không đến được ngôi mộ này. Chỉ bằng thực lực của Bạch Báo thì vốn không có khả năng đi vào.
“Có phải phần mộ chính hay không, đi vào sẽ biết!” Diệp Sở nói: “Vật bên trong đều cho ngươi nhưng nếu có một vật, thỉnh ngươi lấy giúp ta! Sao hả?”
“Ngươi muốn thứ gì?” Nhược Thủy nhìn Diệp Sở mà trong lòng nghi hoặc. Diệp Sở trả giá lớn như thế, lại quen thuộc mộ Đại tướng quân... Vậy hắn muốn vật gì?!?
...
Trong lúc Diệp Sở một đường thẳng tiến, khắp nơi đều có người không ngừng đi vào bên trong. Mục đích của tất cả mọi người chỉ có một, đó tiến thẳng về phía trung tâm.
Càng ngày càng có nhiều Tu hành giả tiến vào trong nhưng mộ Đại tướng quân hung hiểm, cũng liên tục gặt hái tính mạng con người. Tuy mạng người ngã xuống chồng chất nhưng với thủ đoạn của Đại tu hành giả, tất cả vẫn không ngừng tiến về phía trước không hề chùn bước.
Tại phía Bắc mộ huyệt, Thượng Quan Mẫn Đạt và Diệp Nguyên Vọng dẫn một đám Tu hành giả, ai cũng khu động lực lượng bản thân xua tan sát khí, ngăn cản công kích như tên nhọn của mộ huyệt. Thỉnh thoàng gặp phải cổng vòm, tất cả cũng đều hợp lực ra tay phá vỡ để tiến vào sâu hơn.
Phía Nam, đám người Bàng Thiệu, Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân đồng thời dẫn theo rất nhiều Tu hành giả, dùng các loại lực lượng không ngừng trùng kích, đập tan nguy hiểm mà đi.
Bàng Thiệu chưa đến Tiên thiên nên nấp tận hàng chót, mà đi đầu là Diệp gia cùng Bàng gia hai vị lão nhân. Khí tức bọn họ phát ra khủng bố đến cực điểm.
Hiển nhiên, khi Bàng Thiệu và Diệp Tĩnh Vân muốn tiến vào mộ Đại tướng quân thì gia tộc đều huy động cường giả bảo vệ, sợ họ gặp chuyện ngoài ý muốn.
Phía Tây có một lão giả, khi ra tay thì khiến nước cuộn trào. Lực lượng không ngừng gây chấn động đánh vỡ cổng vòm rồi chui vào bên trong, theo sau là một đám người hưng phấn ùa theo.
Phía Đông, một đám nữ tử xinh đẹp mê người mà cầm đầu là mấy vị lão phụ đang bảo vệ xung quanh một cô gái. Một lực đạo cường đại trùng kích ra bạo phát ra sức mạnh ngất trời, phá vỡ cổng vòm phía Đông.
Đông Tây Nam Bắc, bốn cánh cổng vòm đồng lớn nhất đồng thời bị công phá, đây là chuyện tuyệt đối chưa từng phát sinh qua. Thế nhưng lần này dưới sự hợp lực của các thế lực lớn đã bị phá vỡ.
“Oanh... Oanh...”
Tiếng vang khổng lồ phát ra khiến màng nhĩ mọi người rung lên ong ong. Tất cả mọi người trong mộ huyệt đột nhiên cảm thấy mặt đất nhô lên, ngọc thạch phát ra hào quang chói lóa. Từng vầng sáng chớp động phát ra ngũ sắc thập quang như muốn nổ nát phá tan mộ huyệt. Hào quang trùng kích bầu trời tựa như được nhuộm năm sắc cầu vồng.
Trong lúc đi, Diệp Sở và Nhược Thủy cảm giác được mặt đất nhấp nhô rung động. Cả hai đều biến sắc, nhìn mọi nơi trong mộ huyệt đều nổ tung, ngọc thạch không ngừng rơi xuống cản đường. Điều này khiến Diệp Sở thầm kinh hãi.
“Tràng diện lớn sắp xuất thế!” Nhược Thủy mắt sáng rực lên.
Diệp Sở lấy quyển bút ký ra. Màu sắc của nó vốn nhạt nhòa nhưng hiện giờ bắt đầu lóe hào quang, từng đường cong thật nhỏ kia cũng chớp động liên hồi. Nhìn cảnh tượng này, đôi mắt Diệp Sở phát sáng mãnh liệt.
“Thì ra là thế!” Diệp Sở thầm lưu ý đến một điểm đỏ như máu, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn. Lúc trước Bạch Báo nói có thể dùng quyển bút ký để đi vào chỗ sâu nhất trong mộ huyệt nhưng lại không tìm thấy chỗ táng thi thể Đại tướng quân.
Diệp Sở nhìn chằm chằm vào một điểm đỏ đang chớp tắt, thầm nghĩ có phải nó là vị trí trọng yếu nhất mộ Đại tướng quân hay không?!
“Căn cơ bốn phương mộ Đại tướng quân đều bị phá huỷ!” Nhược Thủy đột nhiên cất lời.
Nghe Nhược Thủy nói, Diệp Sở chợt sáng tỏ. Chẳng lẽ khi bốn phương đều bị phá thì mới có thể tìm được hạch tâm mộ Đại tướng quân sao?
“Ầm ầm...”
Mộ huyệt biến động không cho Diệp Sở có cơ hội suy nghĩ. Ngũ quang thập sắc trùng kích, sát khí không ngừng lan ra. Từng luồng sát khí âm hàn bắn ra, trùng kích lên những Tu hành giả khiến cả đám người kêu la thảm thiết, chết oan uổng.
Phần đông Tu hành giả sắc mặt kịch biến, cả đám cùng ra tay hội tụ lực lượng lại một chỗ, phối hợp với người cầm đầu cường hãn, tạo nên sức mạnh như sóng cao ngàn trượng.
Cường giả bốn phương đồng thời ra tay, lực lượng ngất trời ngăn cản sát khí trùng kích, chặn chúng lại bên ngoài hòng bảo vệ toàn thân. Hai loại lực lượng so đấu khiến cả bầu trời đều rung động.
Chỉ có tại trung tâm, nơi hai người Diệp Sở cùng Nhược Thủy đang đứng thì không bị sát khí trùng kích, điều này khiến Nhược Thủy càng kinh ngạc nhìn Diệp Sở. Không ngờ tên này lại quen thuộc mộ Đại tướng quân đến mức này, lộ tuyến hắn đi đúng là vô cùng an toàn.
“Đi!” Diệp Sở hô lên với Nhược Thủy rồi nhanh chân bước theo đường cong chớp động trên bút ký. Mặt khác, đám Tu hành giả bị sát khí cản trở nên hai người vừa vặn là nhóm bước vào trung tâm mộ huyệt đầu tiên.
Có bút ký chỉ đường, Diệp Sở cùng Nhược Thủy hai người bay thẳng đi, không đến nửa canh giờ đã tới một chỗ.
Hiện ra trước mắt họ là một không gian bao la, bên trong có một cổ điện chắc là phần mộ. Toàn thân nó màu xanh bị sát khí khủng bố quấn quanh, sát khí có linh hoá thành hai đầu hung thú canh giữ lối vào.
Cho dù chỉ là một toà cổ điện giống như phần mộ nhưng lại bạo phát ra uy thế ngập trời, kinh thế bá đạo.
“Mộ chính của Đại tướng quân!” Diệp Sở không nhịn được nói ra. Chỉ có phần mộ chính mới bộc phát uy thế như vậy. Diệp Sở nhìn thoáng qua bút ký trong tay, thấy vị trí điểm đỏ tương ứng với phương hướng này.
“Thi thể Đại tướng quân ở bên trong!” Yết hầu Diệp Sở giần giật, hận không thể lập tức xông vào nhưng lý trí lại cho hắn biết làm vậy sợ rằng chết không có chỗ chôn.
Có lời đồn, Thái thượng hoàng năm xưa cũng đi đến nơi đây nhưng có điều không khai huyệt nên chỉ có thể trở ra, không còn tơ tưởng quá lớn đến mộ Đại tướng quân nữa.
“Ngươi tin rằng trong đó có thi hài Đại tướng quân?” Nhược Thủy nhìn Diệp Sở.
“Gần kề mộ huyệt mà có uy thế kinh thế như vậy, không phải mai táng ông ta còn có thể là cái gì?” Diệp Sở hỏi lại Nhược Thủy.
“Ông ta đã từng công tham tạo hóa! Một nhân vật như vậy sẽ không dễ để kẻ khác quấy rầy khi mình chết. Toà mộ huyệt này thoạt nhìn như thật, nhưng cũng không nhất định!” Nhược Thủy nói.
Diệp Sở sững sờ, nhịn không được nhìn về ngôi mộ bèn thấy một cái ghế đá, hẳn là bên trên từng có vật gì đó nhưng bây giờ lại trống trơn. Điều này khiến Diệp Sở nghi hoặc, thầm nhủ chẳng lẽ đồ vật đã bị Bạch Báo lấy đi? Thái thượng hoàng cũng đã từng đến đây, vì sao ông ta không lấy mà để lại cho Bạch Báo?
Diệp Sở không hiểu nhưng điều duy nhất hắn có thể xác định là, Bạch Báo tuyệt đối cũng không đến được ngôi mộ này. Chỉ bằng thực lực của Bạch Báo thì vốn không có khả năng đi vào.
“Có phải phần mộ chính hay không, đi vào sẽ biết!” Diệp Sở nói: “Vật bên trong đều cho ngươi nhưng nếu có một vật, thỉnh ngươi lấy giúp ta! Sao hả?”
“Ngươi muốn thứ gì?” Nhược Thủy nhìn Diệp Sở mà trong lòng nghi hoặc. Diệp Sở trả giá lớn như thế, lại quen thuộc mộ Đại tướng quân... Vậy hắn muốn vật gì?!?
/164
|