Thuyền đến Gia Hưng, bến đò đã có nhiều người đứng chờ.
Chiêu Dương đi sau Đức An, theo mọi người xuống thuyền. Phương Hoài cùng Triệu Mạnh Ngôn một người ở bên trái, một người ở bên phải, cùng Hoàng đế cùng nhau bước lên đất liền.
Thứ Sử Gia Hưng Trần Minh Khôn dẫn người tiến lên hành lễ: “Thần Trần Minh Khôn cung nghênh Hoàng thượng thánh giá.”
Sau đó hướng về phía Phương Hoài cùng Triệu Mạnh nói lần nữa: “Ra mắt Thị lang đại nhân, Phương thống lĩnh.”
Trần Minh Khôn đã bốn mươi tuổi đầu, hai bên tóc mai đã hoa râm, khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn, ấn đường có vài nếp nhăn sâu, có lẽ là ngày thường hay nghĩ đến dân đến nước, thường xuyên nhíu mày, mới sinh ra nhiều nếp nhăn. Đây là lần đầu tiên Chiêu Dương nhìn thấy mệnh quan triều đình thanh liêm, khác hẳn với vị quan phú quý Triệu thị lang cả ngày cười mỉm.
Hoàng đế cười nói: “Trần đại nhân không cần đa lễ, lúc này trẫm đến Giang Nam là vi phục xuất tuần, không cần phô trương, lễ nghi phiền phức cũng bỏ qua đi.”
Tầm mắt của hắn dừng ở những người phía sau lưng Trần Minh Khôn, Trần Minh Khôn hiểu ý, lập tức nghiêng người tránh ra, giới thiệu từng người: “Đây là trưởng tử của vi thần, Trần Hoài Hiền; đây là trưởng nữ cùng chồng trưởng nữ của vi thần, Trần Hoài Châu, Lục Nghi Nam; đây là thứ nữ của vi thần, Trần Hoài Tuệ.”
Chiêu Dương vô thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Mạnh Ngôn, nàng nhớ rất rõ ràng, hôm trước mạn thuyền vị Thị lang đại nhân này nhắc tới Nhị cô nương Trần gia, đích thực là mặt mày hớn hở, vẻ mặt trông mong. Chỉ tiếc chưa nhìn thấy tận mặt, chỉ nhìn thấy gáy Triệu Mạnh Ngôn, nàng lại lướt qua đám người len lén nhìn trộm vị Nhị cô nương kia.
Đệ nhất mỹ nhân Gia Hưng trong truyền thuyết, quả nhiên dáng điệu ngày thường vô cùng phi phàm. Mắt ngọc mày ngài, lông mày thuôn gọn, môi son đỏ tươi, khuôn mặt động tình, nàng búi tóc phi tiên thẳng đứng, cắm cây trâm ngọc vàng ròng hình bươm bướm, bươm bướm này chế tác vô cùng tinh tế, như vỗ cánh trong gió, trông rất sống động.
So với nàng, trưởng nữ Trần gia Trần Hoài Châu này kỳ thực cũng rất đẹp, chỉ tiếc giữa hai lông mày Trần Hoài Châu dịu dàng ngoan ngoãn có thừa, đứng ở đó cười mỉm, thần sắc cẩn trọng, vừa nhìn thì thấy đó là hiền thê lương mẫu truyền thống.
Hoàng đế khen: “Cả nhà Trần gia đều là nhân trung long phượng, Trần đại nhân có phúc khí. Hoài Hiền, Hoài Châu, Hoài Tuệ, danh tự này cũng rất hay, Trần đại nhân văn thơ đối ngẫu đặt kỳ vọng vào nữ tử, trẫm thấy, đây coi như là nghĩ rằng chuyện đã thành rồi.”
Đúng không? Chiêu Dương liếc qua người Trần gia, mỗi người đều rất đẹp, chỉ là đứng ở trước mặt Hoàng đế…A, vẫn là thua kém rất nhiều.
Nàng nhịn không được đoán rằng, có phải là từ xưa đến nay Hoàng đế đều thích mỹ nhân, cho nên Hậu cung ba nghìn giai lệ đời sau diện mạo đều đẹp hơn so với đời trước, truyền tới thời Hoàng đế, mới có chủ tử gia tuấn tú như vậy?
Trần gia coi như dốc hết khả năng, phái rất nhiều xe ngựa, cỗ kiệu tới đón giá. Chiêu Dương ngồi cùng xe với tùy tùng nữ quyến, theo sát phía sau xe ngựa Hoàng đế đến Trần phủ.
Trần Minh Khôn không hổ là nhất đại trung thần, làm quan thanh liêm, thanh chính liêm khiết, ngay cả quý phủ cũng hết sức đơn giản, tuyệt không có một chút phô trương lãng phí.
Hoàng đế cùng hai vị đại nhân Phương Triệu tiến vào chính sảnh trong sự bao quanh của một đại gia tử, quản gia quý phủ cung kính tiếp đón Đại tổng quản ngự tiền Đức An, dẫn đám Chiêu Dương đi vào hậu viện, sắp xếp chỗ nghỉ chân.
Thị vệ và Thái giám ở tiền viện, cung nữ và nữ quyến quý phủ cùng nhau ở hậu viện.
Đức An có tư tâm, hỏi rõ ràng chỗ ở Hoàng đế, con ngươi đảo một vòng, chỉ vào Chiêu Dương nói với Lý quản gia: “Vị này chính là cô nương hầu hạ bên người Hoàng thượng, nếu như chúng ta ở xa, vạn nhất trong đêm Hoàng thượng có gì phân phó, nàng lại ở xa đại lão gia, chỉ sợ không thể chạy tới kịp thời. Cho nên làm phiền Lý quản gia tìm một căn phòng gần Hoàng thượng, như thế là ổn thỏa nhất.”
Cả đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đưa mắt nhìn về phía Chiêu Dương. Đều là người trong cung ra, sao có thể không biết ý nói gần nói xa này của Đức An?
Chiêu Dương đứng ở đằng kia thành bia thịt, chỉ cảm thấy tất cả các ánh mắt đều đang ghim chặt lên người nàng.
Lý quản gia dẫn Chiêu Dương xuyên qua hành lang, qua hai cổng vòm, đi vào hòn non bộ nhỏ sau phòng chính: “Cô nương, đây là chỗ ở của Hoàng thượng, tất cả đồ đạc đều đầy đủ hết rồi, nếu như ngài còn cần cái gì, có thể phân phó bất cứ lúc nào, tiểu nhân lập tức cho người an bài ổn thỏa.”
Có thể làm quản gia nhất định không phải là người hồ đồ, để tâm đến rất nhiều thứ. Đức An phân phó như thế, hắn cũng sẽ biết ý, ăn nói khách khí với Chiêu Dương.
Chiêu Dương liên tục nói lời cảm tạ, mang theo đồ nữ trang vào phòng nhỏ.bup.be#caunangPhòng này cách nhà chính của Hoàng đế chỉ có một bức tường, bày biện trang nhã, một bàn một giường, hai ghế một bàn, trên bàn bày bình sứ Thanh hoa, bên trong cắm ba cành hoa đào đang nở rất đẹp.
Nàng cười ngồi xuống bên giường, đệm giường mềm mại, ghé sát vào còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Thật tốt, sống trong cung nhiều năm mà chưa từng được ở một mình một phòng, lúc này theo xuống phía Nam lại có vận may này! Xem ra thực sự phải cảm tạ Đại Tổng quản, nếu như không phải hắn dẫn dắt, không chừng nàng sẽ còn ở trong hậu viện chen chúc với người ta trong gian phòng nhỏ. Nàng tự bỏ qua chuyện Đức An có thâm ý đem nàng đến bên ngự tiền, dù sao nàng cùng lắm chỉ là tiểu cung nữ, Hoàng đế lại là chủ tử tuấn tú, nếu cần thị tẩm gì đó, đâu có đến phiên nàng chứ?
Hắn có thể vừa ý nàng, đó mới là có quỷ.
Huống hồ nàng lại nghe nói, đương kim Hoàng thượng không trọng nữ sắc, rất lạnh nhạt đối với hậu cung.
Cũng không biết lúc này Minh Châu và Lưu Vân đang làm gì, nàng thất thần một lúc, nghĩ lại trước khi xuất cung Ngọc cô cô liên tục dặn dò nàng: “Xuất cung không bằng ở Tư thiện phòng, mọi việc có ta thay ngươi ra mặt, cũng không có ai dám làm khó ngươi. Ngươi ra khỏi cửa cung này, trời ở cao Hoàng đế ở xa, cô cô không có cách nào chiếu cố ngươi. Mong rằng ngươi cẩn thận mọi chuyện, chớ để mình dính vào, có thể chịu được thì phải chịu đựng, có hại là phúc, bình an là nhất.”
Nàng sờ sờ bùa bình an trong ngực, vành mắt có hơi hồng.
Từ lúc nàng năm tuổi tiến cung, Ngọc cô cô đã mang theo nàng, nhiều năm qua như sư như mẫu của nàng, thấy nàng phải xuất cung, còn cố ý đi cầu một lá bùa bình an. Cô cô nói ra khỏi cửa, cái gì cũng không thể quan trọng bằng bình an.
Nàng nằm ở trên chăn đệm mềm mại thơm mát, nhắm mắt nhớ lại người trong cung.
Thình lình nghe thấy đầu kia hòn non bộ truyền đến tiếng bước chân, mà không chỉ có một người, mà là vài người. Nàng vụt đứng lên, sửa sang lại xiêm y, đi tới cửa nhìn.
Phương Hoài, Triệu Mạnh Ngôn cùng Hoàng đế đã đi tới.
Hoàng đế đang cười: “Mạnh Ngôn, lúc nãy xem cũng xem rồi, ngươi cảm thấy đệ nhất mỹ nhân Gia Hưng so với đệ nhất mỹ nhân kinh thành thì rốt cuộc ai coi đẹp hơn?”
Nét mặt của Triệu Mạnh Ngôn vui vẻ, mắt như hoa đào, dáng vẻ hớn hở.
“Theo thần thấy, vẫn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành có bộ dạng thùy mị hơn chút, cười như gió xuân, ngôn từ hàm súc. Nhị tiểu thư Trần gia này đẹp thì đẹp thật, hình như thiếu đi linh khí, ngây ngô.”
Phương Hoài không đồng ý, hừ mũi một tiếng.
Hoàng đế ngạc nhiên, nhíu mày: “Ngươi hừ cái gì? Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn có nhận xét khác đối với mỹ nhân này sao?”
Phương Hoài liếc Triệu Mạnh Ngôn: “Thần không có cái nhìn khác đối với mỹ nhân, nhưng thần có chút ý kiến đối với lời nói của Triệu đại nhân. Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành là thanh quán Trích Tinh Lâu, đối với người trăng gió đương nhiên có khác. Hôm nay Nhị cô nương Trần gia này là tiểu thư khuê các, nếu bàn về chuyện mặt mũi phong tình này, hiển nhiên không thể đuổi kịp.”
Triệu Mạnh Ngôn mỉm cười liếc hắn nói: “Vậy thì sao nào? Không quan tâm đệ nhất mỹ nhân Gia Hưng này rốt cuộc như thế nào, vừa rồi chẳng lẽ ngươi không nhìn ra? Trần đại nhân và Trường tử đều để Nhị cô nương xuất hiện ở khắp nơi bưng trà rót nước, là muốn đi du thuyền phía Nam cùng với Hoàng thượng. Theo ta thấy, Trần gia này sợ là cố ý muốn Trần Nhị cô nương và Hoàng thượng loan truyền giai thoại gì đó.”
“Giai thoại?” Hoàng đế nhướng lông mày, nở nụ cười nhạt: “Trẫm không có hăng hái như vậy, ngược lại ngươi tương đối rành chuyện này, nếu không, trẫm tặng cho ngươi.”
Bọn họ vừa nói đã đến cửa phòng. Thấy Chiêu Dương đứng ở trước phòng, Triệu Mạnh Ngôn “A” một tiếng: “Ngươi ở nơi này à?”
Trên mặt Chiêu Dương có chút túng quẫn, vội nói: “Là Đại tổng quản và Lý quản gia an bài, nói là, nói là sợ ban đêm Hoàng thượng có phân phó gì, không có người chăm sóc thỏa đáng.”
Triệu Mạnh Ngôn cười ha ha, nghiêng đầu nhìn Hoàng đế nháy mắt: “Ngược lại Đại tổng quản nghĩ thật chu đáo, lo lắng Trần gia cố gắng nhét Trần Nhị cô nương tới, dứt khoát để cho người của mình đến chăm sóc cho Hoàng thượng.”
Hoàng đế liếc hắn một cái, ấn đường nhăn lại: “Ngoài miệng không có cửa, cái gì cũng dám nói hươu nói vượn. Cả ngày trong đầu ngươi có thể nghĩ chút chuyện đứng đắn không?”
Hất cằm về phía Phương Hoài: “Nhìn Phương Hoài học hỏi, được không?”
Hắn vén áo choàng lên, đi về phía nhà chính.
Phương Hoài xoay người lại mắt chạm phải dáng vẻ của Triệu Mạnh Ngôn, mặt không thay đổi chỉ vào mình: “Hoàng thượng bảo ngươi học ta, ổn trọng thành thục, ý chí như núi. Ngươi có nghe thấy không?”
Chiêu Dương muốn cười, nhưng phải kìm nén.
Triệu Mạnh Ngôn nhìn Phương Hoài một cái từ trên xuống dưới, cười hai tiếng, nói không nhanh không chậm: “Ổn trọng thành thục, ý chí như núi? Ta không nhìn ra, rõ ràng là già trước tuổi, không khí trầm lặng.”
Hắn nhấc chân rời đi, đi được một nửa nhớ tới vòng tay trong túi gấm, lại xoay người đi đến trước mặt Chiêu Dương, cười hì hì nói: “Đúng rồi, nếu như có người tìm vật ngươi rất yêu quý về giúp ngươi, ngươi định cảm tạ hắn như thế nào?”
Chiêu Dương sững sờ, a một tiếng, tỏ vẻ không hiểu.
Triệu Mạnh Ngôn nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng, khuôn mặt nho nhỏ không thoa son phấn, nhưng trắng nõn hồng hào, khóe môi có hai lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.
Hắn cố tình trêu nàng, tháo túi gấm xuống, tung tung trong tay, mỉm cười nói: “Ta là người tốt, không thể gặp người khác đau xót không nơi nương tựa mà quan tâm. Ngày ấy ở chợ…”
“Phương đại nhân, Triệu đại nhân!”
Triệu Mạnh Ngôn còn chưa nói dứt lời, đầu kia hành lang đột nhiên có người đi tới, cắt đứt lời của hắn. Hắn cùng với Phương hoài quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại gia Trần gia – Trần Hoài Hiền đã đi tới, vẻ mặt vui vẻ: “Phòng trước đã dọn xong tiệc tối, gia phụ ta tới mời Hoàng thượng cùng hai vị đại nhân đến dùng bữa.”
Chiêu Dương còn nhớ rõ mình là tiểu chuột bạch thử đồ ăn cho Hoàng đế, Đức An lại nhiều lần dặn đi dặn lại, lần này xuôi Nam, nàng cần phải xốc lại trăm phần trăm tinh thần, bất luận khi nào ở đâu đều phải không được để lại dấu vết mà thay Hoàng đế làm tốt nhiệm vụ thử đồ ăn. Lúc này nàng chấn động tinh thần, vội vàng đánh giá nhiệm vụ, đi theo Hoàng đế đã thay y phục cùng đi ra sảnh trước.
Hoàng đế hỏi nàng: “Sao lại không thay y phục?”
Chiêu Dương cười thật không có ý tứ: “Nô tỳ xuất cung tổng cộng chỉ mang theo ba bộ xiêm y, hai bộ mặc tại phòng bếp, bộ trên người này mặc là để tới gặp người.”
Đương nhiên nàng không giống hắn, nhiều tiền, người cao quý, tùy tiện thay một bộ, lại là trường sam màu xanh nhạt vân bạc, dưới chân là giày màu xanh nhạt, nhìn kỹ còn có khuy vàng. Trang phục và phụ kiện đều tốt, tuy rằng màu trắng mộc mạc, nhưng thấy thế nào cũng quý giá, Hoàng đế phối hợp thật đẹp mắt, thật sự là kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Hoàng đế dừng một chút: “Chỉ mang một bộ xiêm y có thể gặp người?”
Vừa lúc ngẩng đầu lên thấy Đức An chạy chậm đến bên cạnh, hắn dặn dò: “Nha đầu kia muốn theo hầu bên người, không thể không có xiêm y. Ngươi đi xuống sắp xếp một chút.”
Chiêu Dương giật mình, cảm kích ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, đã thấy Hoàng đế tựa hồ lơ đễnh, chỉ thuận miệng giúp nàng một chuyện thôi, hoàn toàn không có để ở trong lòng.
Đức An còn đang nhìn nàng nháy mắt cười, trái lại nàng không có bản lĩnh nhìn vào mắt hắn, chỉ lúng ta lúng túng nghĩ, chủ tử gia thật là người tốt.
Phía sau, Triệu Mạnh Ngôn và Phương Hoài nói chuyện.
Triệu Mạnh Ngôn ngượng ngùng mang theo túi gấm kia, tức giận nói: “Vì sao không được lấy cái vòng tay này ra?”
Phương Hoài liếc nhìn hắn một cái: “Nếu như ngươi không có nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp trả lại cho người ta thì đã sớm không còn. Cần gì phải lôi kéo rầy rà nửa ngày!”
Triệu Mạnh Ngôn cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Cho nên nói ngươi lớn tuổi mà vẫn còn thân trinh, cô nương giúp người là đại ân, mua đi bán lại vẫn còn vòng tay. Biết đầu óc ngươi không hiểu được cũng không dùng được, không biết còn tưởng rằng ngươi không thích nữ sắc, có long dương, thích đoạn tụ.”
Phương Hoài đen mặt, dùng chân quét qua, Triệu Mạnh Ngôn suýt nữa té ngã, cũng may vịn lấy một bên cột ổn định thân thể. Hắn ngẩng đầu trợn mắt nhìn về phía Phương Hoài, người nọ dĩ nhiên không chớp mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước đi thẳng.
Người này thật sự là, thật sự là gỗ mục không thể khắc!
Trần phủ đúng là đại trạch ba đời Trần gia, chiếm diện tích sáu mẫu, sở hữu hơn sáu mươi phòng, bốn phía dùng tường chắn thật cao ngăn cách bên ngoài. Cả tòa nhà bố cục chặt chẽ, khéo léo đẹp đẽ, điển hình của kiến trúc Giang Nam. Hai tòa hoa viên tọa lạc ở giữa, quyền thạch chước thủy, di thiên súc địa.
Chiêu Dương không kịp nhìn xem, chỉ cảm thấy Giang Nam quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần mỹ lệ, mà ngay cả tòa nhà này đúng là một trời một vực so với kinh thành, thiếu một phần đại khí, lại hơn mấy phần lịch sự tao nhã.
Nàng theo Hoàng đế vào tiền thính, lúc này mới phát hiện thay đổi xiêm y không chỉ một mình Hoàng đế, còn có Trần nhị cô nương, Trần Hoài Tuệ.
Trần Hoài Tuệ thay váy màu đỏ tươi thêu bách hoa rực rỡ, phối hợp son đỏ tươi, vẻ xinh đẹp tỏa ra bốn phía. Trên đầu cũng không còn cây trâm cài, thay vào đó là một đóa mẫu đan nở rộ, cực kỳ đẹp mắt.
Một vòng người vây quanh bàn tròn lớn trong tiền thính, Trần đại nhân, Trần gia đại gia, Trần gia trưởng nữ trưởng tế, ngược lại Trần Nhị cô nương đứng ở bên cạnh ghế đầu, hiển nhiên Trần gia cố ý an bài nàng bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng đế trông thấy nàng, lập tức ngồi xuống ở trên đệm. Phương Hoài cùng Triệu Mạnh Ngôn ở bên tay trái cũng tự giác ngồi xuống, lúc này người Trần gia mới rối rít ngồi xuống theo, Trần Nhị cô nương an vị ở bên tay phải của Hoàng đế, mặt mày ẩn tình khẽ mỉm cười hướng về phía Hoàng đế.
Chiêu Dương nhìn không chớp mắt, cụp mắt đứng ở bên cạnh Hoàng đế, bởi vì nàng là cô nương gia, không thể đứng giữa Triệu Mạnh Ngôn và Hoàng đế, bị Đức An tiện tay lôi kéo, liền đứng ở phía Trần Nhị cô nương cùng Hoàng đế, như thế rất tốt, vừa vặn chặn tầm mắt Nhị cô nương.
Nàng mơ hồ phát giác bên tay phải có một ánh mắt nóng bỏng hướng về phía nàng, trên má phải nóng hừng hực, suýt nữa bị ánh mắt kia đốt cháy. Nàng có phần không được tự nhiên, quay đầu nghiêng mắt nhìn Đức An đứng ở trong góc phòng cầu cứu, nào biết Đức An cười tủm tỉm nhìn qua nàng, ánh mắt kia tự do trong sáng vô tư.
Ai, vận hoa đào này của Hoàng đế thật sự là tốt, vừa mới đến trạm thứ nhất Gia Hưng, thì có đệ nhất mỹ nhân Gia Hưng rộn ràng sóng thu rồi. Đáng thương cho điển thiện nhỏ như nàng, phải biến thành tường thịt cắm ở giữa Hoàng đế.
Ôi chao, má phải của nàng đúng thật là đang nóng hừng hực, đau quá.
Chiêu Dương đi sau Đức An, theo mọi người xuống thuyền. Phương Hoài cùng Triệu Mạnh Ngôn một người ở bên trái, một người ở bên phải, cùng Hoàng đế cùng nhau bước lên đất liền.
Thứ Sử Gia Hưng Trần Minh Khôn dẫn người tiến lên hành lễ: “Thần Trần Minh Khôn cung nghênh Hoàng thượng thánh giá.”
Sau đó hướng về phía Phương Hoài cùng Triệu Mạnh nói lần nữa: “Ra mắt Thị lang đại nhân, Phương thống lĩnh.”
Trần Minh Khôn đã bốn mươi tuổi đầu, hai bên tóc mai đã hoa râm, khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn, ấn đường có vài nếp nhăn sâu, có lẽ là ngày thường hay nghĩ đến dân đến nước, thường xuyên nhíu mày, mới sinh ra nhiều nếp nhăn. Đây là lần đầu tiên Chiêu Dương nhìn thấy mệnh quan triều đình thanh liêm, khác hẳn với vị quan phú quý Triệu thị lang cả ngày cười mỉm.
Hoàng đế cười nói: “Trần đại nhân không cần đa lễ, lúc này trẫm đến Giang Nam là vi phục xuất tuần, không cần phô trương, lễ nghi phiền phức cũng bỏ qua đi.”
Tầm mắt của hắn dừng ở những người phía sau lưng Trần Minh Khôn, Trần Minh Khôn hiểu ý, lập tức nghiêng người tránh ra, giới thiệu từng người: “Đây là trưởng tử của vi thần, Trần Hoài Hiền; đây là trưởng nữ cùng chồng trưởng nữ của vi thần, Trần Hoài Châu, Lục Nghi Nam; đây là thứ nữ của vi thần, Trần Hoài Tuệ.”
Chiêu Dương vô thức ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Mạnh Ngôn, nàng nhớ rất rõ ràng, hôm trước mạn thuyền vị Thị lang đại nhân này nhắc tới Nhị cô nương Trần gia, đích thực là mặt mày hớn hở, vẻ mặt trông mong. Chỉ tiếc chưa nhìn thấy tận mặt, chỉ nhìn thấy gáy Triệu Mạnh Ngôn, nàng lại lướt qua đám người len lén nhìn trộm vị Nhị cô nương kia.
Đệ nhất mỹ nhân Gia Hưng trong truyền thuyết, quả nhiên dáng điệu ngày thường vô cùng phi phàm. Mắt ngọc mày ngài, lông mày thuôn gọn, môi son đỏ tươi, khuôn mặt động tình, nàng búi tóc phi tiên thẳng đứng, cắm cây trâm ngọc vàng ròng hình bươm bướm, bươm bướm này chế tác vô cùng tinh tế, như vỗ cánh trong gió, trông rất sống động.
So với nàng, trưởng nữ Trần gia Trần Hoài Châu này kỳ thực cũng rất đẹp, chỉ tiếc giữa hai lông mày Trần Hoài Châu dịu dàng ngoan ngoãn có thừa, đứng ở đó cười mỉm, thần sắc cẩn trọng, vừa nhìn thì thấy đó là hiền thê lương mẫu truyền thống.
Hoàng đế khen: “Cả nhà Trần gia đều là nhân trung long phượng, Trần đại nhân có phúc khí. Hoài Hiền, Hoài Châu, Hoài Tuệ, danh tự này cũng rất hay, Trần đại nhân văn thơ đối ngẫu đặt kỳ vọng vào nữ tử, trẫm thấy, đây coi như là nghĩ rằng chuyện đã thành rồi.”
Đúng không? Chiêu Dương liếc qua người Trần gia, mỗi người đều rất đẹp, chỉ là đứng ở trước mặt Hoàng đế…A, vẫn là thua kém rất nhiều.
Nàng nhịn không được đoán rằng, có phải là từ xưa đến nay Hoàng đế đều thích mỹ nhân, cho nên Hậu cung ba nghìn giai lệ đời sau diện mạo đều đẹp hơn so với đời trước, truyền tới thời Hoàng đế, mới có chủ tử gia tuấn tú như vậy?
Trần gia coi như dốc hết khả năng, phái rất nhiều xe ngựa, cỗ kiệu tới đón giá. Chiêu Dương ngồi cùng xe với tùy tùng nữ quyến, theo sát phía sau xe ngựa Hoàng đế đến Trần phủ.
Trần Minh Khôn không hổ là nhất đại trung thần, làm quan thanh liêm, thanh chính liêm khiết, ngay cả quý phủ cũng hết sức đơn giản, tuyệt không có một chút phô trương lãng phí.
Hoàng đế cùng hai vị đại nhân Phương Triệu tiến vào chính sảnh trong sự bao quanh của một đại gia tử, quản gia quý phủ cung kính tiếp đón Đại tổng quản ngự tiền Đức An, dẫn đám Chiêu Dương đi vào hậu viện, sắp xếp chỗ nghỉ chân.
Thị vệ và Thái giám ở tiền viện, cung nữ và nữ quyến quý phủ cùng nhau ở hậu viện.
Đức An có tư tâm, hỏi rõ ràng chỗ ở Hoàng đế, con ngươi đảo một vòng, chỉ vào Chiêu Dương nói với Lý quản gia: “Vị này chính là cô nương hầu hạ bên người Hoàng thượng, nếu như chúng ta ở xa, vạn nhất trong đêm Hoàng thượng có gì phân phó, nàng lại ở xa đại lão gia, chỉ sợ không thể chạy tới kịp thời. Cho nên làm phiền Lý quản gia tìm một căn phòng gần Hoàng thượng, như thế là ổn thỏa nhất.”
Cả đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đưa mắt nhìn về phía Chiêu Dương. Đều là người trong cung ra, sao có thể không biết ý nói gần nói xa này của Đức An?
Chiêu Dương đứng ở đằng kia thành bia thịt, chỉ cảm thấy tất cả các ánh mắt đều đang ghim chặt lên người nàng.
Lý quản gia dẫn Chiêu Dương xuyên qua hành lang, qua hai cổng vòm, đi vào hòn non bộ nhỏ sau phòng chính: “Cô nương, đây là chỗ ở của Hoàng thượng, tất cả đồ đạc đều đầy đủ hết rồi, nếu như ngài còn cần cái gì, có thể phân phó bất cứ lúc nào, tiểu nhân lập tức cho người an bài ổn thỏa.”
Có thể làm quản gia nhất định không phải là người hồ đồ, để tâm đến rất nhiều thứ. Đức An phân phó như thế, hắn cũng sẽ biết ý, ăn nói khách khí với Chiêu Dương.
Chiêu Dương liên tục nói lời cảm tạ, mang theo đồ nữ trang vào phòng nhỏ.bup.be#caunangPhòng này cách nhà chính của Hoàng đế chỉ có một bức tường, bày biện trang nhã, một bàn một giường, hai ghế một bàn, trên bàn bày bình sứ Thanh hoa, bên trong cắm ba cành hoa đào đang nở rất đẹp.
Nàng cười ngồi xuống bên giường, đệm giường mềm mại, ghé sát vào còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.
Thật tốt, sống trong cung nhiều năm mà chưa từng được ở một mình một phòng, lúc này theo xuống phía Nam lại có vận may này! Xem ra thực sự phải cảm tạ Đại Tổng quản, nếu như không phải hắn dẫn dắt, không chừng nàng sẽ còn ở trong hậu viện chen chúc với người ta trong gian phòng nhỏ. Nàng tự bỏ qua chuyện Đức An có thâm ý đem nàng đến bên ngự tiền, dù sao nàng cùng lắm chỉ là tiểu cung nữ, Hoàng đế lại là chủ tử tuấn tú, nếu cần thị tẩm gì đó, đâu có đến phiên nàng chứ?
Hắn có thể vừa ý nàng, đó mới là có quỷ.
Huống hồ nàng lại nghe nói, đương kim Hoàng thượng không trọng nữ sắc, rất lạnh nhạt đối với hậu cung.
Cũng không biết lúc này Minh Châu và Lưu Vân đang làm gì, nàng thất thần một lúc, nghĩ lại trước khi xuất cung Ngọc cô cô liên tục dặn dò nàng: “Xuất cung không bằng ở Tư thiện phòng, mọi việc có ta thay ngươi ra mặt, cũng không có ai dám làm khó ngươi. Ngươi ra khỏi cửa cung này, trời ở cao Hoàng đế ở xa, cô cô không có cách nào chiếu cố ngươi. Mong rằng ngươi cẩn thận mọi chuyện, chớ để mình dính vào, có thể chịu được thì phải chịu đựng, có hại là phúc, bình an là nhất.”
Nàng sờ sờ bùa bình an trong ngực, vành mắt có hơi hồng.
Từ lúc nàng năm tuổi tiến cung, Ngọc cô cô đã mang theo nàng, nhiều năm qua như sư như mẫu của nàng, thấy nàng phải xuất cung, còn cố ý đi cầu một lá bùa bình an. Cô cô nói ra khỏi cửa, cái gì cũng không thể quan trọng bằng bình an.
Nàng nằm ở trên chăn đệm mềm mại thơm mát, nhắm mắt nhớ lại người trong cung.
Thình lình nghe thấy đầu kia hòn non bộ truyền đến tiếng bước chân, mà không chỉ có một người, mà là vài người. Nàng vụt đứng lên, sửa sang lại xiêm y, đi tới cửa nhìn.
Phương Hoài, Triệu Mạnh Ngôn cùng Hoàng đế đã đi tới.
Hoàng đế đang cười: “Mạnh Ngôn, lúc nãy xem cũng xem rồi, ngươi cảm thấy đệ nhất mỹ nhân Gia Hưng so với đệ nhất mỹ nhân kinh thành thì rốt cuộc ai coi đẹp hơn?”
Nét mặt của Triệu Mạnh Ngôn vui vẻ, mắt như hoa đào, dáng vẻ hớn hở.
“Theo thần thấy, vẫn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành có bộ dạng thùy mị hơn chút, cười như gió xuân, ngôn từ hàm súc. Nhị tiểu thư Trần gia này đẹp thì đẹp thật, hình như thiếu đi linh khí, ngây ngô.”
Phương Hoài không đồng ý, hừ mũi một tiếng.
Hoàng đế ngạc nhiên, nhíu mày: “Ngươi hừ cái gì? Chẳng lẽ hôm nay ngươi còn có nhận xét khác đối với mỹ nhân này sao?”
Phương Hoài liếc Triệu Mạnh Ngôn: “Thần không có cái nhìn khác đối với mỹ nhân, nhưng thần có chút ý kiến đối với lời nói của Triệu đại nhân. Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành là thanh quán Trích Tinh Lâu, đối với người trăng gió đương nhiên có khác. Hôm nay Nhị cô nương Trần gia này là tiểu thư khuê các, nếu bàn về chuyện mặt mũi phong tình này, hiển nhiên không thể đuổi kịp.”
Triệu Mạnh Ngôn mỉm cười liếc hắn nói: “Vậy thì sao nào? Không quan tâm đệ nhất mỹ nhân Gia Hưng này rốt cuộc như thế nào, vừa rồi chẳng lẽ ngươi không nhìn ra? Trần đại nhân và Trường tử đều để Nhị cô nương xuất hiện ở khắp nơi bưng trà rót nước, là muốn đi du thuyền phía Nam cùng với Hoàng thượng. Theo ta thấy, Trần gia này sợ là cố ý muốn Trần Nhị cô nương và Hoàng thượng loan truyền giai thoại gì đó.”
“Giai thoại?” Hoàng đế nhướng lông mày, nở nụ cười nhạt: “Trẫm không có hăng hái như vậy, ngược lại ngươi tương đối rành chuyện này, nếu không, trẫm tặng cho ngươi.”
Bọn họ vừa nói đã đến cửa phòng. Thấy Chiêu Dương đứng ở trước phòng, Triệu Mạnh Ngôn “A” một tiếng: “Ngươi ở nơi này à?”
Trên mặt Chiêu Dương có chút túng quẫn, vội nói: “Là Đại tổng quản và Lý quản gia an bài, nói là, nói là sợ ban đêm Hoàng thượng có phân phó gì, không có người chăm sóc thỏa đáng.”
Triệu Mạnh Ngôn cười ha ha, nghiêng đầu nhìn Hoàng đế nháy mắt: “Ngược lại Đại tổng quản nghĩ thật chu đáo, lo lắng Trần gia cố gắng nhét Trần Nhị cô nương tới, dứt khoát để cho người của mình đến chăm sóc cho Hoàng thượng.”
Hoàng đế liếc hắn một cái, ấn đường nhăn lại: “Ngoài miệng không có cửa, cái gì cũng dám nói hươu nói vượn. Cả ngày trong đầu ngươi có thể nghĩ chút chuyện đứng đắn không?”
Hất cằm về phía Phương Hoài: “Nhìn Phương Hoài học hỏi, được không?”
Hắn vén áo choàng lên, đi về phía nhà chính.
Phương Hoài xoay người lại mắt chạm phải dáng vẻ của Triệu Mạnh Ngôn, mặt không thay đổi chỉ vào mình: “Hoàng thượng bảo ngươi học ta, ổn trọng thành thục, ý chí như núi. Ngươi có nghe thấy không?”
Chiêu Dương muốn cười, nhưng phải kìm nén.
Triệu Mạnh Ngôn nhìn Phương Hoài một cái từ trên xuống dưới, cười hai tiếng, nói không nhanh không chậm: “Ổn trọng thành thục, ý chí như núi? Ta không nhìn ra, rõ ràng là già trước tuổi, không khí trầm lặng.”
Hắn nhấc chân rời đi, đi được một nửa nhớ tới vòng tay trong túi gấm, lại xoay người đi đến trước mặt Chiêu Dương, cười hì hì nói: “Đúng rồi, nếu như có người tìm vật ngươi rất yêu quý về giúp ngươi, ngươi định cảm tạ hắn như thế nào?”
Chiêu Dương sững sờ, a một tiếng, tỏ vẻ không hiểu.
Triệu Mạnh Ngôn nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng, khuôn mặt nho nhỏ không thoa son phấn, nhưng trắng nõn hồng hào, khóe môi có hai lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.
Hắn cố tình trêu nàng, tháo túi gấm xuống, tung tung trong tay, mỉm cười nói: “Ta là người tốt, không thể gặp người khác đau xót không nơi nương tựa mà quan tâm. Ngày ấy ở chợ…”
“Phương đại nhân, Triệu đại nhân!”
Triệu Mạnh Ngôn còn chưa nói dứt lời, đầu kia hành lang đột nhiên có người đi tới, cắt đứt lời của hắn. Hắn cùng với Phương hoài quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại gia Trần gia – Trần Hoài Hiền đã đi tới, vẻ mặt vui vẻ: “Phòng trước đã dọn xong tiệc tối, gia phụ ta tới mời Hoàng thượng cùng hai vị đại nhân đến dùng bữa.”
Chiêu Dương còn nhớ rõ mình là tiểu chuột bạch thử đồ ăn cho Hoàng đế, Đức An lại nhiều lần dặn đi dặn lại, lần này xuôi Nam, nàng cần phải xốc lại trăm phần trăm tinh thần, bất luận khi nào ở đâu đều phải không được để lại dấu vết mà thay Hoàng đế làm tốt nhiệm vụ thử đồ ăn. Lúc này nàng chấn động tinh thần, vội vàng đánh giá nhiệm vụ, đi theo Hoàng đế đã thay y phục cùng đi ra sảnh trước.
Hoàng đế hỏi nàng: “Sao lại không thay y phục?”
Chiêu Dương cười thật không có ý tứ: “Nô tỳ xuất cung tổng cộng chỉ mang theo ba bộ xiêm y, hai bộ mặc tại phòng bếp, bộ trên người này mặc là để tới gặp người.”
Đương nhiên nàng không giống hắn, nhiều tiền, người cao quý, tùy tiện thay một bộ, lại là trường sam màu xanh nhạt vân bạc, dưới chân là giày màu xanh nhạt, nhìn kỹ còn có khuy vàng. Trang phục và phụ kiện đều tốt, tuy rằng màu trắng mộc mạc, nhưng thấy thế nào cũng quý giá, Hoàng đế phối hợp thật đẹp mắt, thật sự là kết hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Hoàng đế dừng một chút: “Chỉ mang một bộ xiêm y có thể gặp người?”
Vừa lúc ngẩng đầu lên thấy Đức An chạy chậm đến bên cạnh, hắn dặn dò: “Nha đầu kia muốn theo hầu bên người, không thể không có xiêm y. Ngươi đi xuống sắp xếp một chút.”
Chiêu Dương giật mình, cảm kích ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, đã thấy Hoàng đế tựa hồ lơ đễnh, chỉ thuận miệng giúp nàng một chuyện thôi, hoàn toàn không có để ở trong lòng.
Đức An còn đang nhìn nàng nháy mắt cười, trái lại nàng không có bản lĩnh nhìn vào mắt hắn, chỉ lúng ta lúng túng nghĩ, chủ tử gia thật là người tốt.
Phía sau, Triệu Mạnh Ngôn và Phương Hoài nói chuyện.
Triệu Mạnh Ngôn ngượng ngùng mang theo túi gấm kia, tức giận nói: “Vì sao không được lấy cái vòng tay này ra?”
Phương Hoài liếc nhìn hắn một cái: “Nếu như ngươi không có nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp trả lại cho người ta thì đã sớm không còn. Cần gì phải lôi kéo rầy rà nửa ngày!”
Triệu Mạnh Ngôn cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Cho nên nói ngươi lớn tuổi mà vẫn còn thân trinh, cô nương giúp người là đại ân, mua đi bán lại vẫn còn vòng tay. Biết đầu óc ngươi không hiểu được cũng không dùng được, không biết còn tưởng rằng ngươi không thích nữ sắc, có long dương, thích đoạn tụ.”
Phương Hoài đen mặt, dùng chân quét qua, Triệu Mạnh Ngôn suýt nữa té ngã, cũng may vịn lấy một bên cột ổn định thân thể. Hắn ngẩng đầu trợn mắt nhìn về phía Phương Hoài, người nọ dĩ nhiên không chớp mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước đi thẳng.
Người này thật sự là, thật sự là gỗ mục không thể khắc!
Trần phủ đúng là đại trạch ba đời Trần gia, chiếm diện tích sáu mẫu, sở hữu hơn sáu mươi phòng, bốn phía dùng tường chắn thật cao ngăn cách bên ngoài. Cả tòa nhà bố cục chặt chẽ, khéo léo đẹp đẽ, điển hình của kiến trúc Giang Nam. Hai tòa hoa viên tọa lạc ở giữa, quyền thạch chước thủy, di thiên súc địa.
Chiêu Dương không kịp nhìn xem, chỉ cảm thấy Giang Nam quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần mỹ lệ, mà ngay cả tòa nhà này đúng là một trời một vực so với kinh thành, thiếu một phần đại khí, lại hơn mấy phần lịch sự tao nhã.
Nàng theo Hoàng đế vào tiền thính, lúc này mới phát hiện thay đổi xiêm y không chỉ một mình Hoàng đế, còn có Trần nhị cô nương, Trần Hoài Tuệ.
Trần Hoài Tuệ thay váy màu đỏ tươi thêu bách hoa rực rỡ, phối hợp son đỏ tươi, vẻ xinh đẹp tỏa ra bốn phía. Trên đầu cũng không còn cây trâm cài, thay vào đó là một đóa mẫu đan nở rộ, cực kỳ đẹp mắt.
Một vòng người vây quanh bàn tròn lớn trong tiền thính, Trần đại nhân, Trần gia đại gia, Trần gia trưởng nữ trưởng tế, ngược lại Trần Nhị cô nương đứng ở bên cạnh ghế đầu, hiển nhiên Trần gia cố ý an bài nàng bên cạnh Hoàng đế.
Hoàng đế trông thấy nàng, lập tức ngồi xuống ở trên đệm. Phương Hoài cùng Triệu Mạnh Ngôn ở bên tay trái cũng tự giác ngồi xuống, lúc này người Trần gia mới rối rít ngồi xuống theo, Trần Nhị cô nương an vị ở bên tay phải của Hoàng đế, mặt mày ẩn tình khẽ mỉm cười hướng về phía Hoàng đế.
Chiêu Dương nhìn không chớp mắt, cụp mắt đứng ở bên cạnh Hoàng đế, bởi vì nàng là cô nương gia, không thể đứng giữa Triệu Mạnh Ngôn và Hoàng đế, bị Đức An tiện tay lôi kéo, liền đứng ở phía Trần Nhị cô nương cùng Hoàng đế, như thế rất tốt, vừa vặn chặn tầm mắt Nhị cô nương.
Nàng mơ hồ phát giác bên tay phải có một ánh mắt nóng bỏng hướng về phía nàng, trên má phải nóng hừng hực, suýt nữa bị ánh mắt kia đốt cháy. Nàng có phần không được tự nhiên, quay đầu nghiêng mắt nhìn Đức An đứng ở trong góc phòng cầu cứu, nào biết Đức An cười tủm tỉm nhìn qua nàng, ánh mắt kia tự do trong sáng vô tư.
Ai, vận hoa đào này của Hoàng đế thật sự là tốt, vừa mới đến trạm thứ nhất Gia Hưng, thì có đệ nhất mỹ nhân Gia Hưng rộn ràng sóng thu rồi. Đáng thương cho điển thiện nhỏ như nàng, phải biến thành tường thịt cắm ở giữa Hoàng đế.
Ôi chao, má phải của nàng đúng thật là đang nóng hừng hực, đau quá.
/25
|