Mấy ngày nay trong lòng Chiêu Dương suy nghĩ vô số lần việc cáo trạng bí mật sau lưng. Nàng đã nghĩ, hễ Hoàng đế nhớ tới nàng, truyền nàng đến bên cạnh, nàng cần phải dứt khoát có gì nói nấy, không mong Hoàng đế làm chỗ dựa thay nàng, ít nhất cũng phải hung dữ mà xả giận, làm cho hai vị cô cô quý báu không có kết quả tốt ở trước mặt Hoàng đế.
Nhưng lúc Hoàng đế thật sự ngồi ở trước mặt nàng, chuẩn bị tính nhẫn nại giương mắt nghe nàng tố cáo, nàng lại không nói ra miệng được.
Hắn là Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, trong đầu suốt ngày chỉ suy nghĩ tới chuyện quốc gia đại sự.bup$be$cau1nangSao nàng có thể không biết xấu hổ chà đạp lên mặt, nói Lưu cô cô suốt ngày nhìn nàng mà chửi chó mắng mèo, ỷ vào mình từng trải sai khiến nàng làm hết cái này đến cái khác, ngay cả một giấc ngủ cũng bắt nàng phải thay đổi sàng ba lần? Việc này thực khiến cho người ta cười rụng răng.
Mặt nàng đỏ lên, ấp úng không nói nên lời.
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng: “Là ngươi muốn tố cáo, lúc này cho ngươi cơ hội, ngươi lại không muốn tố cáo. Trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc chịu oan ức gì? Qua thôn này sẽ không còn được nữa rồi.”
Nàng không nhìn hắn, ánh mắt hoảng loạn, nắm chặt ống tay áo nhỏ giọng nói: “Dù sao các cô cô ỷ vào thân phận của mình cao, không để một điển thiện nho nhỏ như ta vào mắt.Đi về phía Nam thiếu nhân công, phục vụ đồ ăn hàng ngày chỉ có ba người, các cô cô sống an nhàn sung sướng đã quen, việc mệt nhọc cũng chỉ có một mình ta làm. Nô tỳ nghĩ gặp được Hoàng thượng, làm cách nào cũng phải tố cáo tội ác tày trời của các nàng, nhưng không biết làm sao, khi thực sự gặp người cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra.”
Hoàng đế nhận thấy tính tình của nàng, ước chừng cũng không dám làm trái ý ai ở Tư thiện phòng, nếu không sao vừa có lòng dạ ngay thẳng lại vừa có bộ dáng ngay thẳng? Nhưng lúc này bộ y phục của nàng vô cùng bẩn thỉu, trên trán cũng có vết bẩn, hình như mấy ngày này cũng gầy đi không ít.
Trong cung, hắn đã gặp nhiều những kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, chớ nói đến nô tài phía dưới, mà ngay cả hắn là Hoàng đế, lúc trước hắn lên chức Thái tử cũng bởi vì không được tiên đế coi trọng nên chó cậy thế chủ bắt nạt. Nàng cũng không cần nhiều lời.
*Chó cậy thế chủ: chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng;
Nếu nàng trực tiếp tố cáo, hắn có thể sẽ thay nàng xả giận, nhưng dù sao cũng chỉ là xả giận thôi, dù thế nào cũng là hắn tự mình phân phó nàng đi theo, không nể mặt nàng, vậy cũng là không để hắn vào trong mắt. Nhưng hôm nay nàng không tố cáo, mặt mũi đỏ lên thật thà nói mình không có ý qua mặt, ngược lại hắn cảm thấy thật thú vị.
“Thật không tố cáo?” Hắn liếc mắt nhìn nàng.
Chiêu Dương đỏ mặt cười gượng hai tiếng: “Nói đều đã nói, cũng coi như là cáo trạng. Nô tỳ thấy đỡ rồi, tránh để Hoàng thượng nói ta vượt mặt người.”
Dùng xong bữa trưa, Hoàng đế đưa mắt nhìn theo Chiêu Dương ra khỏi cửa, nghiêng đầu dặn dò Đức An: “Thay trẫm đi xem thử, rốt cuộc nàng chịu khổ cực ra sao.”
Đức An lĩnh chỉ, ra ngoài rồi vẫn không nhịn được, xoay người lại cẩn thận hỏi Hoàng đế: “Chủ tử, lần này người xuống Giang Nam, ngay cả một thiếp thân cung nữ hầu hạ cũng không mang theo, nô tài và Tiểu Xuân Tử tuy nói là thường làm việc bên cạnh người, nhưng cái khó là không có cô nương cẩn thận chu toàn giúp đỡ. Theo nô tài thấy, tuy tính tình Chiêu Dương cô nương có chút ngang ngược, nhưng làm việc hay là tri kỉ cũng đáng tin cậy, hay là, nô tài chuyển nàng từ phòng bếp đến bên cạnh chủ tử…”
Hoàng đế liếc hắn dò xét, nhướng lông mi: “Giỏi thật, trong đầu ngươi cả ngày nghĩ cái gì vậy!” Tiện tay quơ lấy quyển sách nhỏ trên bàn ném vế phía hắn, trúng ngay gáy, “Trẫm thấy ngươi ăn no quá đến nỗi không có chuyện gì để làm nên mới có thời gian rảnh rỗi nghĩ tới mấy việc thiếu suy nghĩ này!”
Đức An mang theo cái đuôi chuồn ra bên ngoài, mở miệng nói một tiếng “Nô tài biết sai rồi”.
Sau giờ ngọ, thuyền đến bến đò, dừng lại nghỉ nửa ngày, cung nhân trên thuyền đến thị trấn Lâm Giang phía trên mua tiếp tế.
Từ lúc Chiêu Dương ở chỗ Hoàng đế trở về dưới boong tàu, Lưu cô cô không nói chuyện với nàng, cũng không thèm nhìn nàng. Nếu Chiêu Dương tố cáo với Hoàng đế, Lưu cô cô thấy cho dù bây giờ sắc mặt nàng tốt, cũng có cái gì không tốt, cho nên không để ý tới.
Ngược lại Lý cô cô nói: “Sau khi cập bến chúng ta phải đến trấn trên chọn mua trái cây và rau dưa cho mấy ngày tiếp, ngươi cũng đi theo.”
Nhẫn nhịn trên thuyền bốn ngày, Chiêu Dương cũng rất nhớ tới cảm giác an toàn trên đất.
Bến đò bên cạnh thành trấn không lớn, lá cờ bên ngoài tửu quán đón gió tung bay, mặt trời nhô lên cao, phơi nắng làm người ấm áp. Chợ cách bến đò không xa, ước chừng là thuận tiện cho việc tàu thuyền lui tới nhận tiếp tế, đồ chơi tạp nham đủ cả, rực rỡ muôn màu.
Lưu cô cô cầm hà bao, dùng bạc ở trong mua sắm đồ tiếp tế. Lý cô cô chọn mua rau dưa và trái cây, nàng ta mặc cả bạc cùng người bán. Chiêu Dương không có việc gì làm, chỉ có thể đi theo hai vị cô cô một đoạn rồi dừng.
Bên cạnh cửa hàng bán gạo có một bao vải bố, một tiểu cô nương sáu bảy tuổi ngồi xổm phía trước sạp, trông coi một đống cây dương mai nhỏ. Tuy rằng đã đến tháng tư, nhưng trong gió vẫn còn mang theo chút hơi lạnh, nàng lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng rộng tay rách rưới không vừa người, sắc mặt trắng bệch nhìn người qua lại trên đường.
Người trong cung không tầm thường, sẽ không cò kè mặc cả, chọn mua số lượng cũng lớn. Lưu cô cô thương lượng mua dưa và trái cây không ngừng đưa bạc nhiều, còn nhiều hơn mấy khối bạc vụn, khiến cho tiểu nhị của cửa hàng vắt chân lên cổ chạy mang tiếp tế lên thuyền để nhận bạc.
Tiểu cô nương cứ mở to đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm các nàng, cẩn thận dè dặt nói: “Tỷ tỷ, mua cây dương mai đi ạ? Cây dương mai tươi, đều là ta tự mình đi hái từ lúc trời còn chưa sáng, nhưng ăn ngọt lắm.”
Y phục của nàng không vừa người, nhìn là có thể nhận ra đây là y phục của ca ca tỷ tỷ trong nhà, được may vá lại cho vừa người nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao vàng vọt, cánh tay gầy trơ cả xương lộ ra ngoài tay áo rộng thùng thình.
Chiêu Dương hỏi nàng: “Cha nương ngươi đâu rồi, sao lại để một mình ngươi buôn bán ở đây?”
Nàng sợ hãi nhìn sang Chiêu Dương: “Năm ngoái cha ta lên núi đốn củi, không cẩn thận té xuống núi. Thân thể nương ta không tốt, bị bệnh quanh năm.” Dễ dàng nhận thấy nàng cũng không muốn nghĩ thêm tới cha mẹ nữa, tha thiết nhìn chằm chằm vào hà bao căng phồng trong tay Lưu cô cô, cầu xin Chiêu Dương, “Tỷ tỷ, người mua cây dương của ta nhé, cây dương mai nhà ta ăn rất ngon. Nương ta bị bệnh, ta không có tiền bốc thuốc cho nàng, xin ngươi thương xót, mua cây dương mai của ta!”
Tuổi của nàng cũng không khác mấy lúc Chiêu Dương mất mẫu thân, trong mắt khát khao giống như con kiến ở trong nước, biết rõ con đường phía trước khó khăn, nhưng vẫn liều mạng giãy dụa giữa cõi hồng trần.
Chiêu Dương dường như thấy được chính bản thân mình.
Tim nàng đập mạnh và loạn nhịp một lát, nghiêng đầu về phía Lưu cô cô nói: “Mấy ngày nay lão gia thèm ăn đồ nhẹ, cô cô, làm phiền người cho tiểu cô nương này chút ít ngân lượng, để ta mua cây dương mai về được không?”
Lưu cô cô cười hai tiếng, khách khí nói: “Ai da, lời nói của cô nương đây…, đã suy nghĩ cho long thể của lão gia, ta nào dám có ý kiến gì? Chỉ là ngân lượng mua đồ tiếp tế này đều đã có mục đích, trong danh sách đồ mua sắm cũng không có cây dương mai hạng nhất này. Lão gia muốn đồ ăn nhẹ, trong phòng bếp của chúng ta có rất nhiều trái cây để ăn nhẹ, không biết cây dương mai này dùng để làm gì, không bằng cô nương chấp nhận dùng nguyên liệu có sẵn trong nhà bếp mà nấu ăn.”
“Cô cô, tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài mưu sinh, người xem nàng quá đáng thương, tạm thời phân phát từ bi, để ta mua cho nàng cây dương mai, được không? Sau này người muốn ta làm việc gì, ta đều không có nửa câu oán hận, cũng không tranh luận với người.” Chiêu Dương xị mặt xuống cầu xin nàng ta.
Lưu cô cô ôi một tiếng: “Cô nương đừng nói chuyện với ta như vậy, người là đại hồng nhân bên người lão gia, tương lai sau này cô cô đều trông cậy vào người dìu dắt. Cái cây dương mai này thật sự không mua được, người biết rõ, chúng ta đều là người quy củ, làm việc đều phải theo quy củ. Ta không giúp người được chuyện này!”
Thái độ của nàng ta hoàn toàn bất đồng so với lúc trước, nhưng nói gần nói xa vẫn đều là cố ý gây khó dễ cho Chiêu Dương. Nàng ta nói đường hoàng, nghĩ đến cho dù Chiêu Dương trở về tố cáo, Hoàng đế cũng không thể tìm ra chỗ sai. Huống chi nàng ta càng không tin Chiêu Dương có thể diện lớn, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng đến lượt Hoàng đế phân xử thay nàng sao?
Ánh mắt tiểu cô nương buồn bã, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Lý cô cô không lên tiếng, nhìn Chiêu Dương một cái, đi theo Lưu cô cô tiếp tục đi lên phía trước, vào cửa hàng dầu gạo. Chiêu Dương đi hai bước, quay đầu lại nhìn tiểu cô nương thân thể gầy yếu kia, lại vội vàng nắm tay quay đầu trở lại.
“Tiểu cô nương, gói cây dương mai lại cho ta.” Nàng khẽ cắn môi, tháo chiếc vòng tay phỉ thúy hảo hạng trên cổ tay ra đưa tới, “Đây là chiếc vòng tay nương ta để lại cho ta, chất ngọc vô cùng tốt, có lẽ có thể đổi được không ít ngân lượng. Ngươi cầm lấy đi hiệu cầm đồ đổi thành bạc, bốc thuốc cho nương ngươi, còn dư lại giữ thật kĩ, có lúc cần đến.”
Tiểu cô nương không nghĩ tới sẽ gặp phải người có lòng tốt như vậy, cầm vòng tay nửa ngày không nói được câu nào, sau đó nước mắt bắt đầu rơi dập đầu nàng: “Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ…”
Chiêu Dương đỡ nàng dậy, cố gắng cười cười: “Tiện tay mà thôi, mong thân thể nương ngươi sớm hồi phục.”
Nàng không có hứng thú đi dạo nữa, mang theo cây dương mai, kiềm chế bản thân không được quay đầu lại nhìn vòng tay phỉ thúy kia, Chiêu Dương đi nhanh tới bến đò. Nàng an ủi mình, đồ vật là chết, người là sống, một chiếc vòng tay có thể cứu mẫu thân tiểu cô nương kia một mạng, cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, không phải nàng mua bán. Huống chi mẫu thân ở trong lòng, vòng tay mất thì mất, chỉ cần trong lòng nàng ghi nhớ là quá đủ rồi.
Nàng không nhìn thấy trong tửu quán trên lầu hai, Triệu Mạnh Ngôn cùng với Phương Hoài ngồi ở bên cửa sổ nói chuyện, thu hết một cảnh này vào mắt.
Triệu Mạnh Ngôn cười nói: “Chiếc vòng tay này nhìn hàm lượng rất tốt, với thân phận một cung nữ, có lẽ không phải là đồ gia truyền thì chính là của hồi môn, huống hồ nàng cũng nói là nương nàng cho nàng, có thể mang tặng cho người khác, thật đúng là hào phòng.”
Phương Hoài nói: “Tâm địa nàng rất tốt.”
“Đúng, rất tốt.” Triệu Mạnh ngôn nói xong thấy tiểu cô nương kia chuẩn bị dọn đồ rời đi, đột nhiên đứng dậy đi xuống dưới lầu, đi một mạch đến trước mặt tiểu cô nương, quần áo lay động.
“Tiểu muội muội, ta rất thích chiếc vòng này, chẳng biết có thể bán lại cho ca ca được không?” Lúc hắn cười rộ lên lông mày cong cong, phảng phất như hoa đào nở rộ, làm cho lòng người nảy sinh cảm giác thân thiết.
Tiểu cô nương kia bán tín bán nghi nhìn hắn, lui về sau một bước.
Triệu Mạnh ngôn nói xong gỡ túi gấm từ bên hông xuống, lấy ra một vốc vàng: “Ta dùng cái này đổi với ngươi.”
Vàng sao?
Cả đời này tiểu cô nương kia chưa từng trông thấy một vốc vàng to như vậy? Lập tức trợn tròn mắt, há mồm nhìn đồ trong tay hắn.
“Ca ca không hãm hại người, nếu ngươi đổi cái vòng tay này ở hiệu cầm đồ, dù sao cũng chỉ được ba bốn mươi lượng bạc, chi bằng trực tiếp đổi vàng với ta.” Hắn cười tủm tỉm, hòa nhã.
Tiểu cô nương suy nghĩ một lát rồi đưa vòng tay. Triệu Mạnh Ngôn nhận lấy, thuận tay để vàng vào trong tay nàng.
Phương Hoài bước thong thả xuống lầu, đi đến bên cạnh hắn: “Cần gì nhiều chuyện?”
Hắn vuốt ve chiếc vòng tay phỉ thúy trong tay, cong môi cười: “Ngươi cũng không phải không biết ta tự xưng là quý công tử phong lưu, tốn chút tiền đổi lấy nụ cười của mỹ nhân, chẳng phải có lời sao?”
“Nàng là người trong cung, không phải loại mỹ nhân…. bình thường ngươi có thể trêu chọc.” Phương Hoài nhàn nhạt nhắc nhở.
“Ai nói ta muốn đùa giỡn nàng?” Triệu Mạnh nói rồi bỏ vòng tay vào túi gấm, nhẹ nhàng đáp, “Ta nhìn nàng cười, không động thủ cũng không hành động, chẳng lẽ muốn xem một chút cũng không được?”
Phương Hoài biết rõ gần đây tính tình của hắn đều như thế, phóng đãng không chịu gò bó, với ai cũng không đếm xỉa tới, bộ dáng không đứng đắn. Cũng may hắn còn chính trực, không đến nỗi hồ đồ trước mặt Hoàng đế, cũng có tài cán với đại sự đất nước.Nhưng mà nhìn tên đi ở phía trước kia, rõ ràng là theo giá vi hành, lại ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dải tơ vàng xanh ngọc thướt tha dưới ánh mặt trời rực rỡ, thật không hiểu hắn đi theo tùy giá, hay là rêu rao bản thân khắp nơi.
Phương Hoài thở dài, không phải ai cũng giống như mình, nghiêm túc với việc đại sự, việc nhỏ cũng trang nghiêm hạn chế.
Nhưng lúc Hoàng đế thật sự ngồi ở trước mặt nàng, chuẩn bị tính nhẫn nại giương mắt nghe nàng tố cáo, nàng lại không nói ra miệng được.
Hắn là Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, trong đầu suốt ngày chỉ suy nghĩ tới chuyện quốc gia đại sự.bup$be$cau1nangSao nàng có thể không biết xấu hổ chà đạp lên mặt, nói Lưu cô cô suốt ngày nhìn nàng mà chửi chó mắng mèo, ỷ vào mình từng trải sai khiến nàng làm hết cái này đến cái khác, ngay cả một giấc ngủ cũng bắt nàng phải thay đổi sàng ba lần? Việc này thực khiến cho người ta cười rụng răng.
Mặt nàng đỏ lên, ấp úng không nói nên lời.
Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng: “Là ngươi muốn tố cáo, lúc này cho ngươi cơ hội, ngươi lại không muốn tố cáo. Trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc chịu oan ức gì? Qua thôn này sẽ không còn được nữa rồi.”
Nàng không nhìn hắn, ánh mắt hoảng loạn, nắm chặt ống tay áo nhỏ giọng nói: “Dù sao các cô cô ỷ vào thân phận của mình cao, không để một điển thiện nho nhỏ như ta vào mắt.Đi về phía Nam thiếu nhân công, phục vụ đồ ăn hàng ngày chỉ có ba người, các cô cô sống an nhàn sung sướng đã quen, việc mệt nhọc cũng chỉ có một mình ta làm. Nô tỳ nghĩ gặp được Hoàng thượng, làm cách nào cũng phải tố cáo tội ác tày trời của các nàng, nhưng không biết làm sao, khi thực sự gặp người cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra.”
Hoàng đế nhận thấy tính tình của nàng, ước chừng cũng không dám làm trái ý ai ở Tư thiện phòng, nếu không sao vừa có lòng dạ ngay thẳng lại vừa có bộ dáng ngay thẳng? Nhưng lúc này bộ y phục của nàng vô cùng bẩn thỉu, trên trán cũng có vết bẩn, hình như mấy ngày này cũng gầy đi không ít.
Trong cung, hắn đã gặp nhiều những kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ, chớ nói đến nô tài phía dưới, mà ngay cả hắn là Hoàng đế, lúc trước hắn lên chức Thái tử cũng bởi vì không được tiên đế coi trọng nên chó cậy thế chủ bắt nạt. Nàng cũng không cần nhiều lời.
*Chó cậy thế chủ: chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng;
Nếu nàng trực tiếp tố cáo, hắn có thể sẽ thay nàng xả giận, nhưng dù sao cũng chỉ là xả giận thôi, dù thế nào cũng là hắn tự mình phân phó nàng đi theo, không nể mặt nàng, vậy cũng là không để hắn vào trong mắt. Nhưng hôm nay nàng không tố cáo, mặt mũi đỏ lên thật thà nói mình không có ý qua mặt, ngược lại hắn cảm thấy thật thú vị.
“Thật không tố cáo?” Hắn liếc mắt nhìn nàng.
Chiêu Dương đỏ mặt cười gượng hai tiếng: “Nói đều đã nói, cũng coi như là cáo trạng. Nô tỳ thấy đỡ rồi, tránh để Hoàng thượng nói ta vượt mặt người.”
Dùng xong bữa trưa, Hoàng đế đưa mắt nhìn theo Chiêu Dương ra khỏi cửa, nghiêng đầu dặn dò Đức An: “Thay trẫm đi xem thử, rốt cuộc nàng chịu khổ cực ra sao.”
Đức An lĩnh chỉ, ra ngoài rồi vẫn không nhịn được, xoay người lại cẩn thận hỏi Hoàng đế: “Chủ tử, lần này người xuống Giang Nam, ngay cả một thiếp thân cung nữ hầu hạ cũng không mang theo, nô tài và Tiểu Xuân Tử tuy nói là thường làm việc bên cạnh người, nhưng cái khó là không có cô nương cẩn thận chu toàn giúp đỡ. Theo nô tài thấy, tuy tính tình Chiêu Dương cô nương có chút ngang ngược, nhưng làm việc hay là tri kỉ cũng đáng tin cậy, hay là, nô tài chuyển nàng từ phòng bếp đến bên cạnh chủ tử…”
Hoàng đế liếc hắn dò xét, nhướng lông mi: “Giỏi thật, trong đầu ngươi cả ngày nghĩ cái gì vậy!” Tiện tay quơ lấy quyển sách nhỏ trên bàn ném vế phía hắn, trúng ngay gáy, “Trẫm thấy ngươi ăn no quá đến nỗi không có chuyện gì để làm nên mới có thời gian rảnh rỗi nghĩ tới mấy việc thiếu suy nghĩ này!”
Đức An mang theo cái đuôi chuồn ra bên ngoài, mở miệng nói một tiếng “Nô tài biết sai rồi”.
Sau giờ ngọ, thuyền đến bến đò, dừng lại nghỉ nửa ngày, cung nhân trên thuyền đến thị trấn Lâm Giang phía trên mua tiếp tế.
Từ lúc Chiêu Dương ở chỗ Hoàng đế trở về dưới boong tàu, Lưu cô cô không nói chuyện với nàng, cũng không thèm nhìn nàng. Nếu Chiêu Dương tố cáo với Hoàng đế, Lưu cô cô thấy cho dù bây giờ sắc mặt nàng tốt, cũng có cái gì không tốt, cho nên không để ý tới.
Ngược lại Lý cô cô nói: “Sau khi cập bến chúng ta phải đến trấn trên chọn mua trái cây và rau dưa cho mấy ngày tiếp, ngươi cũng đi theo.”
Nhẫn nhịn trên thuyền bốn ngày, Chiêu Dương cũng rất nhớ tới cảm giác an toàn trên đất.
Bến đò bên cạnh thành trấn không lớn, lá cờ bên ngoài tửu quán đón gió tung bay, mặt trời nhô lên cao, phơi nắng làm người ấm áp. Chợ cách bến đò không xa, ước chừng là thuận tiện cho việc tàu thuyền lui tới nhận tiếp tế, đồ chơi tạp nham đủ cả, rực rỡ muôn màu.
Lưu cô cô cầm hà bao, dùng bạc ở trong mua sắm đồ tiếp tế. Lý cô cô chọn mua rau dưa và trái cây, nàng ta mặc cả bạc cùng người bán. Chiêu Dương không có việc gì làm, chỉ có thể đi theo hai vị cô cô một đoạn rồi dừng.
Bên cạnh cửa hàng bán gạo có một bao vải bố, một tiểu cô nương sáu bảy tuổi ngồi xổm phía trước sạp, trông coi một đống cây dương mai nhỏ. Tuy rằng đã đến tháng tư, nhưng trong gió vẫn còn mang theo chút hơi lạnh, nàng lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng rộng tay rách rưới không vừa người, sắc mặt trắng bệch nhìn người qua lại trên đường.
Người trong cung không tầm thường, sẽ không cò kè mặc cả, chọn mua số lượng cũng lớn. Lưu cô cô thương lượng mua dưa và trái cây không ngừng đưa bạc nhiều, còn nhiều hơn mấy khối bạc vụn, khiến cho tiểu nhị của cửa hàng vắt chân lên cổ chạy mang tiếp tế lên thuyền để nhận bạc.
Tiểu cô nương cứ mở to đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm các nàng, cẩn thận dè dặt nói: “Tỷ tỷ, mua cây dương mai đi ạ? Cây dương mai tươi, đều là ta tự mình đi hái từ lúc trời còn chưa sáng, nhưng ăn ngọt lắm.”
Y phục của nàng không vừa người, nhìn là có thể nhận ra đây là y phục của ca ca tỷ tỷ trong nhà, được may vá lại cho vừa người nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao vàng vọt, cánh tay gầy trơ cả xương lộ ra ngoài tay áo rộng thùng thình.
Chiêu Dương hỏi nàng: “Cha nương ngươi đâu rồi, sao lại để một mình ngươi buôn bán ở đây?”
Nàng sợ hãi nhìn sang Chiêu Dương: “Năm ngoái cha ta lên núi đốn củi, không cẩn thận té xuống núi. Thân thể nương ta không tốt, bị bệnh quanh năm.” Dễ dàng nhận thấy nàng cũng không muốn nghĩ thêm tới cha mẹ nữa, tha thiết nhìn chằm chằm vào hà bao căng phồng trong tay Lưu cô cô, cầu xin Chiêu Dương, “Tỷ tỷ, người mua cây dương của ta nhé, cây dương mai nhà ta ăn rất ngon. Nương ta bị bệnh, ta không có tiền bốc thuốc cho nàng, xin ngươi thương xót, mua cây dương mai của ta!”
Tuổi của nàng cũng không khác mấy lúc Chiêu Dương mất mẫu thân, trong mắt khát khao giống như con kiến ở trong nước, biết rõ con đường phía trước khó khăn, nhưng vẫn liều mạng giãy dụa giữa cõi hồng trần.
Chiêu Dương dường như thấy được chính bản thân mình.
Tim nàng đập mạnh và loạn nhịp một lát, nghiêng đầu về phía Lưu cô cô nói: “Mấy ngày nay lão gia thèm ăn đồ nhẹ, cô cô, làm phiền người cho tiểu cô nương này chút ít ngân lượng, để ta mua cây dương mai về được không?”
Lưu cô cô cười hai tiếng, khách khí nói: “Ai da, lời nói của cô nương đây…, đã suy nghĩ cho long thể của lão gia, ta nào dám có ý kiến gì? Chỉ là ngân lượng mua đồ tiếp tế này đều đã có mục đích, trong danh sách đồ mua sắm cũng không có cây dương mai hạng nhất này. Lão gia muốn đồ ăn nhẹ, trong phòng bếp của chúng ta có rất nhiều trái cây để ăn nhẹ, không biết cây dương mai này dùng để làm gì, không bằng cô nương chấp nhận dùng nguyên liệu có sẵn trong nhà bếp mà nấu ăn.”
“Cô cô, tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài mưu sinh, người xem nàng quá đáng thương, tạm thời phân phát từ bi, để ta mua cho nàng cây dương mai, được không? Sau này người muốn ta làm việc gì, ta đều không có nửa câu oán hận, cũng không tranh luận với người.” Chiêu Dương xị mặt xuống cầu xin nàng ta.
Lưu cô cô ôi một tiếng: “Cô nương đừng nói chuyện với ta như vậy, người là đại hồng nhân bên người lão gia, tương lai sau này cô cô đều trông cậy vào người dìu dắt. Cái cây dương mai này thật sự không mua được, người biết rõ, chúng ta đều là người quy củ, làm việc đều phải theo quy củ. Ta không giúp người được chuyện này!”
Thái độ của nàng ta hoàn toàn bất đồng so với lúc trước, nhưng nói gần nói xa vẫn đều là cố ý gây khó dễ cho Chiêu Dương. Nàng ta nói đường hoàng, nghĩ đến cho dù Chiêu Dương trở về tố cáo, Hoàng đế cũng không thể tìm ra chỗ sai. Huống chi nàng ta càng không tin Chiêu Dương có thể diện lớn, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng đến lượt Hoàng đế phân xử thay nàng sao?
Ánh mắt tiểu cô nương buồn bã, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Lý cô cô không lên tiếng, nhìn Chiêu Dương một cái, đi theo Lưu cô cô tiếp tục đi lên phía trước, vào cửa hàng dầu gạo. Chiêu Dương đi hai bước, quay đầu lại nhìn tiểu cô nương thân thể gầy yếu kia, lại vội vàng nắm tay quay đầu trở lại.
“Tiểu cô nương, gói cây dương mai lại cho ta.” Nàng khẽ cắn môi, tháo chiếc vòng tay phỉ thúy hảo hạng trên cổ tay ra đưa tới, “Đây là chiếc vòng tay nương ta để lại cho ta, chất ngọc vô cùng tốt, có lẽ có thể đổi được không ít ngân lượng. Ngươi cầm lấy đi hiệu cầm đồ đổi thành bạc, bốc thuốc cho nương ngươi, còn dư lại giữ thật kĩ, có lúc cần đến.”
Tiểu cô nương không nghĩ tới sẽ gặp phải người có lòng tốt như vậy, cầm vòng tay nửa ngày không nói được câu nào, sau đó nước mắt bắt đầu rơi dập đầu nàng: “Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ…”
Chiêu Dương đỡ nàng dậy, cố gắng cười cười: “Tiện tay mà thôi, mong thân thể nương ngươi sớm hồi phục.”
Nàng không có hứng thú đi dạo nữa, mang theo cây dương mai, kiềm chế bản thân không được quay đầu lại nhìn vòng tay phỉ thúy kia, Chiêu Dương đi nhanh tới bến đò. Nàng an ủi mình, đồ vật là chết, người là sống, một chiếc vòng tay có thể cứu mẫu thân tiểu cô nương kia một mạng, cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp, không phải nàng mua bán. Huống chi mẫu thân ở trong lòng, vòng tay mất thì mất, chỉ cần trong lòng nàng ghi nhớ là quá đủ rồi.
Nàng không nhìn thấy trong tửu quán trên lầu hai, Triệu Mạnh Ngôn cùng với Phương Hoài ngồi ở bên cửa sổ nói chuyện, thu hết một cảnh này vào mắt.
Triệu Mạnh Ngôn cười nói: “Chiếc vòng tay này nhìn hàm lượng rất tốt, với thân phận một cung nữ, có lẽ không phải là đồ gia truyền thì chính là của hồi môn, huống hồ nàng cũng nói là nương nàng cho nàng, có thể mang tặng cho người khác, thật đúng là hào phòng.”
Phương Hoài nói: “Tâm địa nàng rất tốt.”
“Đúng, rất tốt.” Triệu Mạnh ngôn nói xong thấy tiểu cô nương kia chuẩn bị dọn đồ rời đi, đột nhiên đứng dậy đi xuống dưới lầu, đi một mạch đến trước mặt tiểu cô nương, quần áo lay động.
“Tiểu muội muội, ta rất thích chiếc vòng này, chẳng biết có thể bán lại cho ca ca được không?” Lúc hắn cười rộ lên lông mày cong cong, phảng phất như hoa đào nở rộ, làm cho lòng người nảy sinh cảm giác thân thiết.
Tiểu cô nương kia bán tín bán nghi nhìn hắn, lui về sau một bước.
Triệu Mạnh ngôn nói xong gỡ túi gấm từ bên hông xuống, lấy ra một vốc vàng: “Ta dùng cái này đổi với ngươi.”
Vàng sao?
Cả đời này tiểu cô nương kia chưa từng trông thấy một vốc vàng to như vậy? Lập tức trợn tròn mắt, há mồm nhìn đồ trong tay hắn.
“Ca ca không hãm hại người, nếu ngươi đổi cái vòng tay này ở hiệu cầm đồ, dù sao cũng chỉ được ba bốn mươi lượng bạc, chi bằng trực tiếp đổi vàng với ta.” Hắn cười tủm tỉm, hòa nhã.
Tiểu cô nương suy nghĩ một lát rồi đưa vòng tay. Triệu Mạnh Ngôn nhận lấy, thuận tay để vàng vào trong tay nàng.
Phương Hoài bước thong thả xuống lầu, đi đến bên cạnh hắn: “Cần gì nhiều chuyện?”
Hắn vuốt ve chiếc vòng tay phỉ thúy trong tay, cong môi cười: “Ngươi cũng không phải không biết ta tự xưng là quý công tử phong lưu, tốn chút tiền đổi lấy nụ cười của mỹ nhân, chẳng phải có lời sao?”
“Nàng là người trong cung, không phải loại mỹ nhân…. bình thường ngươi có thể trêu chọc.” Phương Hoài nhàn nhạt nhắc nhở.
“Ai nói ta muốn đùa giỡn nàng?” Triệu Mạnh nói rồi bỏ vòng tay vào túi gấm, nhẹ nhàng đáp, “Ta nhìn nàng cười, không động thủ cũng không hành động, chẳng lẽ muốn xem một chút cũng không được?”
Phương Hoài biết rõ gần đây tính tình của hắn đều như thế, phóng đãng không chịu gò bó, với ai cũng không đếm xỉa tới, bộ dáng không đứng đắn. Cũng may hắn còn chính trực, không đến nỗi hồ đồ trước mặt Hoàng đế, cũng có tài cán với đại sự đất nước.Nhưng mà nhìn tên đi ở phía trước kia, rõ ràng là theo giá vi hành, lại ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dải tơ vàng xanh ngọc thướt tha dưới ánh mặt trời rực rỡ, thật không hiểu hắn đi theo tùy giá, hay là rêu rao bản thân khắp nơi.
Phương Hoài thở dài, không phải ai cũng giống như mình, nghiêm túc với việc đại sự, việc nhỏ cũng trang nghiêm hạn chế.
/25
|