Kiềm lại niềm vui sướng vì sắp được làm cô của bản thân, Trịnh Thu Thuỷ len lén nhìn sang Quân Lâm Ngạo. Sắc mặt của anh lúc này quả thật là không tốt cho lắm.
Cô ấy có thai rồi! Là với Trần Cảnh Hạo...
Đây chính là suy nghĩ duy nhất đang hiện hữu trong tâm trí Lâm Ngạo cùng Chính Thiên vào lúc này. Cả hai người đều biết rõ, khoảng thời gian này, người có thể cùng cô làmchuyện kia chỉ có một mình Cảnh Hạo, vậy thì thân phận của đứa bé kia, khỏi cần nói thì mỗi người cũng đã tự đoán được.
Lại bị chậm thêm một bước... Lần nào họ cũng là kẻ chậm chân... Nếu đứa nhỏ này của cô là con ruột của họ thì tốt biết mấy! Cả hai người thậm chí còn nghĩ tới, nếu hiện tại bản thân làm chuyện đó cùng Thái Thu, liệu có thể hay không. Chưa được cùng cô vận động một lần, trong khi đó tên Cảnh Hạo này đã lên giường với Thu hai lần, làm đến nỗi có luôn bảo bảo, bọn họ vô cùng không cam tâm! Nhưng nghĩ lại, làm như vậy nhỡ khiến em bé trong bụng cô bị kinh động hay xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ hận chết bọn họ!
Aizzz… Có làm cùng cô hay không không quan trọng a! Điều trọng yếu là tên Trần Cảnh Hạo kia con mẹ nó lại có thêm lí do để lên mặt với bọn họ rồi!
Cả hành lang tầng hầm chỉ còn lại sự tĩnh lặng tới đáng sợ, không hề có một chút không khí vui vẻ khi nhận được tin Thu mang bầu. Mà Cảnh Hạo, sau khi để lại một câu thông báo thì đã lập tức quay vào chăm sóc Thái Thu, làm gì còn tâm trạng đứng đây quan sát sắc mặt bọn họ.
#
Bảo bối, em đừng làm nữa! Mau qua đây nghỉ, để việc lại cho anh lo đi mà. Em làm vậy sẽ khiến bảo bảo bị mệt. - Trần Cảnh Hạo vội vàng giật lấy chiếc khăn lau của Thái Thu, nửa khuyên nhủ nửa ép buộc đỡ cô ra phòng khách, đặt người nào đó ngồi lên sofa. Hiện tại cô cũng đã có bầu được hơn 3 tháng, bụng đã hơi nhô lên, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn hẳn. Điều này chứng tỏ cô được nuôi rất tốt nha.
Mấy người còn lại nhàm chán ngồi tại sofa nhìn Cảnh Hạo ra vẻ đảm đang yêu thương. Lăng Chính Thiên lạnh nhạt đã quen, nhìn thấy cảnh này cũng không phản ứng quá mức lắm, nhưng người nóng nảy như Lâm Ngạo mà không lên tiếng thì thật quá phí.
“Cút! Trần Cảnh Hạo, anh CMN biết làm mấy việc này chắc, còn đứng đấy ra vẻ!”- Lâm Ngạo chính là cực kì không vừa mắt với tên chết tiệt nào đó, được lợi lại còn ra sức khoe mẽ trước mặt anh.
Cảnh Hạo cũng rất không phúc hậu mà tặng lại cho người nào đó ánh mắt khinh bỉ+ trêu trức. Tôi có năng lực tôi có quyền, cậu cấm được à?
Thái Thu ngồi một chỗ, chờ hai người họ quăng đao xong mới lên tiếng: “Em có chuyệnmuốn nói với mọi người.”
Nghe vậy, bốn người đều dừng lại cuộc chiến ngầm mà quay sang nghe.
“Sao vậy?”- Ngoài ý muốn, một người còn kiệm lời hơn kim cương vàng ngọc như Chính Thiên lại là người lên tiếng trước tiên.
Thái Thu hơn mân môi, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Sauk hi sinh đứa nhỏ, em sẽ… trở về nhà.”
“Em…”- Lâm Ngạo mở trừng mắt, còn cho rằng bản thân nghe lầm. Rõ rang baby cũng đã có, cô còn muốn rời đi.
“Tại sao phải làm vậy?”- Trong lòng nổi lên một hồi sóng to gió lớn, Cảnh Hạo rất không cam lòng đặt câu hỏi. Đây cũng chính là điều mà cả anh, Chính Thiên, Quân Lâm Ngạo cùng Thu Thủy đang thắc mắc.
“Em không muốn cả đời đều phải trốn tránh như vậy, con em cũng không cần phải chịu đựng cuộc sống đó!”- Thái Thu dứt khoát nói, ánh mắt tràn ngập ý chí. Việc này cô đã suy nghĩ rất lâu. Vốn là đã định rằng sẽ không tiếng động mà trở lại thành phố A rồi cam nguyện theo Ruki tới St Martin nhưng cô lại xảy ra quan hệ với Trần Cảnh Hạo, hơn nữa cònlàm đến nỗi có luôn cả con. Nhưng, sự việc này xảy ra, lại càng làm cho hành động của cô thêm kiên định. Dù sao cũng không thể trốn tránh được cả đời, chi bằng cứ sớm đối mặt. Cômuốn giải quyết hết những vướng mắc về thân phận của bản thân xong mới có thể đường đường chính chính trở về, cho đứa con chưa chào đời của mình có được một cuộc sống quang minh chính đại, mà không phải là nỗi lo sợ bị phát hiện thân phận qua từng ngày.
“Em… sẽ trở lại nơi này chứ?”- Chính Thiên có phần ngập ngừng. Anh không biết gia đình thực sự của cô ở nơi nào, cũng không biết bọn họ là ai, mà chỉ có thể biết được năng lực to lớn của gia tộc đó qua lời nói của Hàn Lâm. Nếu cô không muốn trở về với họ, anh biết đi đâu để tìm cô bây giờ?
“Ừ.”- Cô sẽ cố gắng thật nhiều, vì con mình, có lẽ là vì cả những người đàn ông này nữa. Cô không biết được bản thân đối với bọn họ có tình yêu hay không, chỉ là cảm giác rất muốnđược ở cạnh, không muốn làm họ tiếp tục chịu giày vò. Là một người phụ nữ, cũng tự nhận bản thân là một người khá nhạy cảm, cô biết bọn họ đã nhượng bộ bao nhiêu vì cô, cũng phần nào nhận ra được tình cảm của họ. Chỉ là, cô không thể toàn tâm toàn ý yêu bất cứ người nào cả, những cũng tham lam không muốn mất đi bất cứ ai trong ba người…
“Vậy… thời gian này, chị ở cùng em nhé?”- Thu Thủy bỗng nhiên lên tiếng.
“Chị còn phải quản lí công ty mà?”
“Không sao cả. Chỉ cần nói chị ở lại chăm sóc em và đứa cháu sắp ra đời, chị còn lo bố mẹ sẽ lập tức đẩy chị tới đây làm người phục vụ cho em, lấy công chuộc tội đấy.”- Thu Thủy cố tình pha trò mong xoa dịu được bầu không khí căng thẳng trong phòng. Nếu là trước kia, Thái Thu chắc chắn sẽ cảm thán một câu: Aizzz… Thực ra nữ chính cũng rất có tố chất Bạch Liên Hoa chính hiệu nha! Cô ấy thực hiện rất tốt vai trò người hòa giải đây này.
“Chỉ mong hai người họ không bảo em dụ dỗ chị lười biếng là được rồi.”- Thái Thu cũng rất phối hợp mà pha trò cùng với chị gái nữ chính của mình.
“Tiểu Thu, anh cũng ở lại có được không?”- Quân Lâm Ngạo dè dặt giơ tay, giống như một học sinh trung học sợ làm sai bài tập mà rụt rè không dám giơ thẳng tay.
“Mấy người đàn ông các anh thì miễn đi. Mấy người dù sao cũng là người chính thức quản lí sản nghiệp, công việc cũng nhiều, ở đây cũng không có tác dụng gì cả. Thỉnh thoáng tới là được rồi.”- Thu hơi lắc đầu, không đồng ý.
“Không được, anh là papa của đứa nhỏ, anh có quyền ở lại chơi cùng nó chứ. Mẹ đứa nhỏ, em không được cướp quền của anh!”- Cảnh Hạo không vui mà lên tiếng kháng nghị, liền rước lấy hai ánh mắt sắc như dao của hai người nào đó.
“Đứa nhỏ bảo tôi là nó không cần anh chạy tới làm phiền nó.”- Thái Thu hừ một tiếng, ra vẻ đúng tình hợp lí mà thuyết giảng: “Tôi với nó liền tâm đấy, không cần hỏi lí do vì sao tổi hiểu nó nói gì đâu.”
Cái lí luận gì vậy???
Thu Thủy suýt chút nữa thì phì cười vì câu lí giải của Thái Thu. Sao giờ cô mới biết đứa em gái này của mình cũng có một mặt đáng yêu như vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện có đứa nhỏ mà tính tình khác thường? Nhưng nghe nói phụ nữ đang mang bầu tính tình thường rất nóng nảy nha?
Người ta ít ra còn biết nén cười, còn Chính Thiên và Lâm Ngạo không thèm kiêng nể mà trực tiếp ném cho Cảnh Hạo mấy điệu cười đầy hả hê. Cho cậu đắc ý đấy, tiếp tục đắc ý đi! Haha… Ông trời đúng là có mắt!
Cảnh Hạo nghiến răng tức giận, anh rất muốn quay sang đập cho hai tên kia vài quyền đó.
Tuy là vẻ bề ngoài có vẻ khói thuốc sung nồng nặc, nhưng cuộc sống hiện tại của bọn họ cũng coi như vui vẻ, bình yên. Chỉ là, sự bình yên này, có lẽ không bao lâu nữa sẽ không còn…
Cô ấy có thai rồi! Là với Trần Cảnh Hạo...
Đây chính là suy nghĩ duy nhất đang hiện hữu trong tâm trí Lâm Ngạo cùng Chính Thiên vào lúc này. Cả hai người đều biết rõ, khoảng thời gian này, người có thể cùng cô làmchuyện kia chỉ có một mình Cảnh Hạo, vậy thì thân phận của đứa bé kia, khỏi cần nói thì mỗi người cũng đã tự đoán được.
Lại bị chậm thêm một bước... Lần nào họ cũng là kẻ chậm chân... Nếu đứa nhỏ này của cô là con ruột của họ thì tốt biết mấy! Cả hai người thậm chí còn nghĩ tới, nếu hiện tại bản thân làm chuyện đó cùng Thái Thu, liệu có thể hay không. Chưa được cùng cô vận động một lần, trong khi đó tên Cảnh Hạo này đã lên giường với Thu hai lần, làm đến nỗi có luôn bảo bảo, bọn họ vô cùng không cam tâm! Nhưng nghĩ lại, làm như vậy nhỡ khiến em bé trong bụng cô bị kinh động hay xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ hận chết bọn họ!
Aizzz… Có làm cùng cô hay không không quan trọng a! Điều trọng yếu là tên Trần Cảnh Hạo kia con mẹ nó lại có thêm lí do để lên mặt với bọn họ rồi!
Cả hành lang tầng hầm chỉ còn lại sự tĩnh lặng tới đáng sợ, không hề có một chút không khí vui vẻ khi nhận được tin Thu mang bầu. Mà Cảnh Hạo, sau khi để lại một câu thông báo thì đã lập tức quay vào chăm sóc Thái Thu, làm gì còn tâm trạng đứng đây quan sát sắc mặt bọn họ.
#
Bảo bối, em đừng làm nữa! Mau qua đây nghỉ, để việc lại cho anh lo đi mà. Em làm vậy sẽ khiến bảo bảo bị mệt. - Trần Cảnh Hạo vội vàng giật lấy chiếc khăn lau của Thái Thu, nửa khuyên nhủ nửa ép buộc đỡ cô ra phòng khách, đặt người nào đó ngồi lên sofa. Hiện tại cô cũng đã có bầu được hơn 3 tháng, bụng đã hơi nhô lên, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn hẳn. Điều này chứng tỏ cô được nuôi rất tốt nha.
Mấy người còn lại nhàm chán ngồi tại sofa nhìn Cảnh Hạo ra vẻ đảm đang yêu thương. Lăng Chính Thiên lạnh nhạt đã quen, nhìn thấy cảnh này cũng không phản ứng quá mức lắm, nhưng người nóng nảy như Lâm Ngạo mà không lên tiếng thì thật quá phí.
“Cút! Trần Cảnh Hạo, anh CMN biết làm mấy việc này chắc, còn đứng đấy ra vẻ!”- Lâm Ngạo chính là cực kì không vừa mắt với tên chết tiệt nào đó, được lợi lại còn ra sức khoe mẽ trước mặt anh.
Cảnh Hạo cũng rất không phúc hậu mà tặng lại cho người nào đó ánh mắt khinh bỉ+ trêu trức. Tôi có năng lực tôi có quyền, cậu cấm được à?
Thái Thu ngồi một chỗ, chờ hai người họ quăng đao xong mới lên tiếng: “Em có chuyệnmuốn nói với mọi người.”
Nghe vậy, bốn người đều dừng lại cuộc chiến ngầm mà quay sang nghe.
“Sao vậy?”- Ngoài ý muốn, một người còn kiệm lời hơn kim cương vàng ngọc như Chính Thiên lại là người lên tiếng trước tiên.
Thái Thu hơn mân môi, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Sauk hi sinh đứa nhỏ, em sẽ… trở về nhà.”
“Em…”- Lâm Ngạo mở trừng mắt, còn cho rằng bản thân nghe lầm. Rõ rang baby cũng đã có, cô còn muốn rời đi.
“Tại sao phải làm vậy?”- Trong lòng nổi lên một hồi sóng to gió lớn, Cảnh Hạo rất không cam lòng đặt câu hỏi. Đây cũng chính là điều mà cả anh, Chính Thiên, Quân Lâm Ngạo cùng Thu Thủy đang thắc mắc.
“Em không muốn cả đời đều phải trốn tránh như vậy, con em cũng không cần phải chịu đựng cuộc sống đó!”- Thái Thu dứt khoát nói, ánh mắt tràn ngập ý chí. Việc này cô đã suy nghĩ rất lâu. Vốn là đã định rằng sẽ không tiếng động mà trở lại thành phố A rồi cam nguyện theo Ruki tới St Martin nhưng cô lại xảy ra quan hệ với Trần Cảnh Hạo, hơn nữa cònlàm đến nỗi có luôn cả con. Nhưng, sự việc này xảy ra, lại càng làm cho hành động của cô thêm kiên định. Dù sao cũng không thể trốn tránh được cả đời, chi bằng cứ sớm đối mặt. Cômuốn giải quyết hết những vướng mắc về thân phận của bản thân xong mới có thể đường đường chính chính trở về, cho đứa con chưa chào đời của mình có được một cuộc sống quang minh chính đại, mà không phải là nỗi lo sợ bị phát hiện thân phận qua từng ngày.
“Em… sẽ trở lại nơi này chứ?”- Chính Thiên có phần ngập ngừng. Anh không biết gia đình thực sự của cô ở nơi nào, cũng không biết bọn họ là ai, mà chỉ có thể biết được năng lực to lớn của gia tộc đó qua lời nói của Hàn Lâm. Nếu cô không muốn trở về với họ, anh biết đi đâu để tìm cô bây giờ?
“Ừ.”- Cô sẽ cố gắng thật nhiều, vì con mình, có lẽ là vì cả những người đàn ông này nữa. Cô không biết được bản thân đối với bọn họ có tình yêu hay không, chỉ là cảm giác rất muốnđược ở cạnh, không muốn làm họ tiếp tục chịu giày vò. Là một người phụ nữ, cũng tự nhận bản thân là một người khá nhạy cảm, cô biết bọn họ đã nhượng bộ bao nhiêu vì cô, cũng phần nào nhận ra được tình cảm của họ. Chỉ là, cô không thể toàn tâm toàn ý yêu bất cứ người nào cả, những cũng tham lam không muốn mất đi bất cứ ai trong ba người…
“Vậy… thời gian này, chị ở cùng em nhé?”- Thu Thủy bỗng nhiên lên tiếng.
“Chị còn phải quản lí công ty mà?”
“Không sao cả. Chỉ cần nói chị ở lại chăm sóc em và đứa cháu sắp ra đời, chị còn lo bố mẹ sẽ lập tức đẩy chị tới đây làm người phục vụ cho em, lấy công chuộc tội đấy.”- Thu Thủy cố tình pha trò mong xoa dịu được bầu không khí căng thẳng trong phòng. Nếu là trước kia, Thái Thu chắc chắn sẽ cảm thán một câu: Aizzz… Thực ra nữ chính cũng rất có tố chất Bạch Liên Hoa chính hiệu nha! Cô ấy thực hiện rất tốt vai trò người hòa giải đây này.
“Chỉ mong hai người họ không bảo em dụ dỗ chị lười biếng là được rồi.”- Thái Thu cũng rất phối hợp mà pha trò cùng với chị gái nữ chính của mình.
“Tiểu Thu, anh cũng ở lại có được không?”- Quân Lâm Ngạo dè dặt giơ tay, giống như một học sinh trung học sợ làm sai bài tập mà rụt rè không dám giơ thẳng tay.
“Mấy người đàn ông các anh thì miễn đi. Mấy người dù sao cũng là người chính thức quản lí sản nghiệp, công việc cũng nhiều, ở đây cũng không có tác dụng gì cả. Thỉnh thoáng tới là được rồi.”- Thu hơi lắc đầu, không đồng ý.
“Không được, anh là papa của đứa nhỏ, anh có quyền ở lại chơi cùng nó chứ. Mẹ đứa nhỏ, em không được cướp quền của anh!”- Cảnh Hạo không vui mà lên tiếng kháng nghị, liền rước lấy hai ánh mắt sắc như dao của hai người nào đó.
“Đứa nhỏ bảo tôi là nó không cần anh chạy tới làm phiền nó.”- Thái Thu hừ một tiếng, ra vẻ đúng tình hợp lí mà thuyết giảng: “Tôi với nó liền tâm đấy, không cần hỏi lí do vì sao tổi hiểu nó nói gì đâu.”
Cái lí luận gì vậy???
Thu Thủy suýt chút nữa thì phì cười vì câu lí giải của Thái Thu. Sao giờ cô mới biết đứa em gái này của mình cũng có một mặt đáng yêu như vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện có đứa nhỏ mà tính tình khác thường? Nhưng nghe nói phụ nữ đang mang bầu tính tình thường rất nóng nảy nha?
Người ta ít ra còn biết nén cười, còn Chính Thiên và Lâm Ngạo không thèm kiêng nể mà trực tiếp ném cho Cảnh Hạo mấy điệu cười đầy hả hê. Cho cậu đắc ý đấy, tiếp tục đắc ý đi! Haha… Ông trời đúng là có mắt!
Cảnh Hạo nghiến răng tức giận, anh rất muốn quay sang đập cho hai tên kia vài quyền đó.
Tuy là vẻ bề ngoài có vẻ khói thuốc sung nồng nặc, nhưng cuộc sống hiện tại của bọn họ cũng coi như vui vẻ, bình yên. Chỉ là, sự bình yên này, có lẽ không bao lâu nữa sẽ không còn…
/62
|