Sau khi tới công ty, Thu vẫn làm việc như ngày thường, chỉ là tốc độ nhanh hơn hẳn. Điều này làm mấy người đồng nghiệp cùng phòng có phần nghi hoặc nhưng cũng không buồn hỏi, dù sao thì cũng không liên quan gì đến họ cả.
Đến cuối giờ, khi người trong phòng đã tan làm gần hết, Thu mới ngừng lại động tác gõ bàn phím của mình, còn vươn vai cùng hít thở sâu vài cái. Sau khi thấy tệp văn bản có thông báo đã gửi, cô còn cẩn thận lưu lại bài trong máy xong mới tắt máy đứng dậy.
Bộ phận phụ trách khách hàng doanh nghiệp nước ngoài này, tuy cô mới chỉ vào làm không lâu nhưng nghĩ tới việc chính mình sắp phải rời khỏi, trong lòng vẫn không khỏi sinh ra một chút tiếc nuối. Nhưng là, cô không còn lựa chọn nào khác…
Sau khi đã chào hết những đồng nghiệp còn lại trong phòng, cô mới chậm rãi rời đi. Vào trong thang máy, cô ngược lại không có đi xuống mà lại nhấn tầng 30 của văn phòng chủ tịch. Vào giờ này, chủ tịch hẳn là vẫn chưa rời đi, những mối làm ăn cần ông trực tiếp tham gia chắc cũng không nhiều lắm.
#
“ Con muốn thôi việc?”- Giọng Lưu Huy trầm trầm đặt câu hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Thái Thu.
“ Dạ.”
“ Có thể cho ta biết lí do không?”
“ …”
Thái Thu trầm mặc. Cô nghĩ rằng, chuyện kia có càng ít người biết càng tốt. Vả lại, dù sao bố mẹ nuôi cũng là người quen của mẹ ruột cô, việc họ có thể vì tình nghĩa ngày xưa mà nói ra chuyện của cô là điều có thể xảy ra, dù sao thì lí do họ nhận nuôi cô cũng là vì người đó mà.
“ Hôm nay con tới Lưu gia chơi nhé? Từ khi nhận nuôi tới giờ con vẫn chưa tới nhà chúng ta lần nào cả.”- Biết cô không muốn nói nguyên nhân, Lưu Huy liền lập tức đổi chủ đề.
“ Dạ.”- Thái Thu nhu thuận gật đầu đồng ý. Cô cũng muốn tới nhà bố mẹ nuôi chơi một chút, có thể gặp được anh chị em nuôi gì đó có vẻ cũng khá vui mà? Cô chính là chưa bao giờ có một người thân nào đâu, à, không tính những người thân giả là người Trịnh gia a.
#
“ Có chuyện gì sao? Thế nào lại gọi tôi đến chỗ này?”- Quân Lâm Ngạo liếc mắt nhìn Trần Cảnh Hạo cùng Lăng Chính Thiên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên thoáng hiện rồi biến mất ngay sau đó.
Không chỉ Lâm Ngạo, Chính Thiên cũng có đôi phần ngạc nhiên với đề nghị tụ tập đột ngột của Cảnh Hạo, nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì khác biệt. Mặt than muôn đời vẫn chỉ là mặt than a~
“ Có việc cần sự giúp đỡ của hai người...”- Chưa để Chính Thiên cùng Lâm Ngạo nói thêm câu nào, Cảnh Hạo đã nhanh chóng lên tiếng bổ sung: “ … liên quan tới tiểu Thu.”
Quân Lâm Ngạo mới nghe vậy quả nhiên liền ngậm miệng ngay tức khắc.
Chính Thiên hơi nhếch mày lên, tỏ ý rằng mình vẫn đang chú ý lắng nghe. Đây cũng là lần đầu tiên ba người nói chuyện từ trước tới giờ, cũng là lần đầu tiên anh cùng với Cảnh Hạo cùng ngồi lại nói chuyện với nhau kể từ khi anh quyết định tới tranh giành tình cảm của Thái Thu cùng với bọn họ.
“ Hai người chắc hẳn cũng đã suy nghĩ về gia thế của gia đình tiểu Thu rồi nhỉ? Cũng đã nghĩ đến thế lực của bọn họ cường đại bao nhiêu rồi đúng không?”- Trần Cảnh Hạo chậm rãi đặt ra câu hỏi.
“ Anh có ý gì?”- Lâm Ngạo nhíu mày.
“ Nói vào vấn đề chính.”- Chính Thiên không kiên nhẫn nêu kiến nghị.
“ Được rồi.”- Cảnh Hạo cười nhạt một tiếng: “ Tiểu Thu không muốn về, tôi cũng không muốn và tin chắc các người cũng vậy. Tuy nhiên, tôi tự biết chỉ một mình tôi sẽ không giúp đỡ được cô ấy nên mới hạ mình nhờ các cậu giúp. Thế nào?”
“ A? Vậy hai người các anh không muốn chính thức giới thiệu lại với thân phận thật sao?”- Lâm Ngạo cười như không cười nhìn hai người Cảnh Hạo cùng Lăng Chính Thiên. Anh chính là không hoàn toàn tin vào thân phận của bọn họ đang dùng.
“ Thật nhạy bén!”- Cảnh Hạo không tiếc nói ra một câu khen ngợi, nhưng trong mắt đã không còn ý cười ấm áp mà anh luôn dùng để ngụy trang, thay vào đó là đôi mắt sắc bén, thâm trầm khó dò: “ Chủ tịch Kaindonesu, đặc công Iris, chính thức ra mắt cậu, Quân đại thiếu gia.”
“ Thiếu chủ Huyết Long.”- Ngắn gọn, súc tích, lạnh như băng, đây chính là những từ ngữ quen thuộc dùng để đặc tả Lăng Chính Thiên.
Quân Lâm Ngạo ném cho Trần Cảnh Hạo một ánh mắt khinh bỉ nặng nề. Tên này chính là lưu manh giả danh trí thức! Làm sát thủ đi giết người lại còn học đòi làm bác sĩ cứu người, cũng không sợ có ngày sẽ bị tâm thần phân liệt à? Nhưng mà… anh cũng chưa nghĩ đến thân phận thực sự của hai tên này khủng bố như vậy đâu.
Đối với thân thế của Lăng Chính Thiên, Lâm Ngạo ngược lại không hề kinh ngạc. Tên này quá lạnh lùng a! Làm người thừa kế của bang hội kia chính là siêu cấp hợp lí, ờ, tuy rằng anh chưa được chứng kiến năng lực của hắn.
“ Xong rồi, ngài Iris, giờ anh liền nói ra kế hoạch của anh đi.”- Lâm Ngạo trở lại với vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“ Quân Lâm Ngạo, trước tiên anh liền tìm một nơi ở an toàn cho cô ấy trước đã, Chính Thiên sẽ lo việc che mắt người của Ruki Matsukari. Khi làm xong việc của mình, anh liền tới giúp Chính Thiên, chúng ta cũng không thể để Hàn Lâm biết được chuyện này.”- Cảnh Hạo cảm thấy bản thân không thể tin tưởng được người đàn ông kia. Anh cảm nhận được người đàn ông tên Hàn Lâm này tuyệt đối không đơn giản, là đối tượng nguy hiểm cần nhận cách ly. Trọng yếu là, tên này biết được thân phận thật của bảo bối nhà anh rồi, aizzz, rất không thoải mái a. Hơn nữa, với năng lực của ba người là anh, Lăng Chính Thiên cùng Quân Lâm Ngạo, khi ba người hợp tác với nhau, Cảnh Hạo đã nắm chắc được đến tám, chin phần mười rồi. Mặc dù anh cực kì khó chịu khi phải nhờ đến mấy tình địch của mình lo chuyện người yêu bảo bối, nhưng mà, đành chịu thôi, ai kêu anh không có năng lực chứ.
Thái Thu mà biết được suy nghĩ này của Trần Cảnh Hạo chắc chắn sẽ không do dự mà hét thẳng vào mặt anh. Đùa sao? Đường đường là nam chính đại thần quyền lực đầy mình mà còn kêu than rằng bản thân không có năng lực, vậy thì một người vốn bình thường như cô chẳng phải chính là phế vật hay sao?
#
“ Người yêu của tôi chẳng lẽ cũng không được phép vào nhà tôi à?”- Thái Thu trừng mắt bất mãn, giọng điệu gay gắt nói với người mà Ruki để lại trông chừng hành động củ cô. Ai nha, cô chẳng qua là muốn cùng Trần Cảnh Hạo nói một chút về việc “ đưa nhau đi trốn”, khụ, là mang cô đi trốn mà bọn họ lại có tình làm vật cản, khiến cô vô cùng không hài lòng. Bởi vậy, để đuổi mấy tên đáng ghét này đi, cô phải cho Trần Cảnh Hạo một thân phận quang minh chính đại, có thể đường đường chính chính mà gặp cô, lại không khiến cho người khác nghi ngờ a!
Trong khi Thái Thu đang khổ não suy nghĩ, Cảnh Hạo lại cực kì vui vẻ mà nở nụ cười tươi rói. Là do ư? Đương nhiên là vì cô nói với người khác rằng anh là người yêu của cô rồi! Thân phận chính thức được thừa nhận và được người khác biết đến đôi khi cũng là một việc đáng vui mừng, tuy rằng công việc của mấy tên này thật khiến anh khó chịu. Hiện tại anh nhìn bọn họ hình như đã có chút thuận mắt rồi nha. Nhưng dù là có chút thuận mắt, chung quy vẫn là người của cái gai chết tiệt kia, anh cũng không muốn buông tha dễ dàng như vậy.
“ Nếu không thì chúng ta tới nhà anh đi.”- Trần Cảnh Hạo nhanh chóng nêu lên sang kiến. Dẫn cô về xem nhà mình a, chẳng phải thân càng thêm thân sao? Hắc hắc… Vả lại, ai mà biết được tên Ruki kia có cài đặt thiết bị đặc biệt nào đó bên trong căn hộ của cô không chứ.
Thái Thu cũng đã nghĩ đến việc này nên khi nghe Cảnh Hạo nói vậy cũng có đôi phần bị thuyết phục. Nhưng mà, một nam một nữ ở chung với nhau, còn là ở trong nhà anh ta, sẽ không xảy ra việc gì đó chứ? Nhưng nói chuyện trong nhà chắc cũng không an toàn…
Suy nghĩ trong đầu Thu liền rối thành một đoàn. Đi, hay không đi đây?
So sánh một chút xem tự do về sau quan trọng hơn hay chuyện tình cảm quan trọng hơn, một hồi sau, Thu liền đưa ra quyết định.
Đi chứ! Tại sao phải sợ!
Đến cuối giờ, khi người trong phòng đã tan làm gần hết, Thu mới ngừng lại động tác gõ bàn phím của mình, còn vươn vai cùng hít thở sâu vài cái. Sau khi thấy tệp văn bản có thông báo đã gửi, cô còn cẩn thận lưu lại bài trong máy xong mới tắt máy đứng dậy.
Bộ phận phụ trách khách hàng doanh nghiệp nước ngoài này, tuy cô mới chỉ vào làm không lâu nhưng nghĩ tới việc chính mình sắp phải rời khỏi, trong lòng vẫn không khỏi sinh ra một chút tiếc nuối. Nhưng là, cô không còn lựa chọn nào khác…
Sau khi đã chào hết những đồng nghiệp còn lại trong phòng, cô mới chậm rãi rời đi. Vào trong thang máy, cô ngược lại không có đi xuống mà lại nhấn tầng 30 của văn phòng chủ tịch. Vào giờ này, chủ tịch hẳn là vẫn chưa rời đi, những mối làm ăn cần ông trực tiếp tham gia chắc cũng không nhiều lắm.
#
“ Con muốn thôi việc?”- Giọng Lưu Huy trầm trầm đặt câu hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Thái Thu.
“ Dạ.”
“ Có thể cho ta biết lí do không?”
“ …”
Thái Thu trầm mặc. Cô nghĩ rằng, chuyện kia có càng ít người biết càng tốt. Vả lại, dù sao bố mẹ nuôi cũng là người quen của mẹ ruột cô, việc họ có thể vì tình nghĩa ngày xưa mà nói ra chuyện của cô là điều có thể xảy ra, dù sao thì lí do họ nhận nuôi cô cũng là vì người đó mà.
“ Hôm nay con tới Lưu gia chơi nhé? Từ khi nhận nuôi tới giờ con vẫn chưa tới nhà chúng ta lần nào cả.”- Biết cô không muốn nói nguyên nhân, Lưu Huy liền lập tức đổi chủ đề.
“ Dạ.”- Thái Thu nhu thuận gật đầu đồng ý. Cô cũng muốn tới nhà bố mẹ nuôi chơi một chút, có thể gặp được anh chị em nuôi gì đó có vẻ cũng khá vui mà? Cô chính là chưa bao giờ có một người thân nào đâu, à, không tính những người thân giả là người Trịnh gia a.
#
“ Có chuyện gì sao? Thế nào lại gọi tôi đến chỗ này?”- Quân Lâm Ngạo liếc mắt nhìn Trần Cảnh Hạo cùng Lăng Chính Thiên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên thoáng hiện rồi biến mất ngay sau đó.
Không chỉ Lâm Ngạo, Chính Thiên cũng có đôi phần ngạc nhiên với đề nghị tụ tập đột ngột của Cảnh Hạo, nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì khác biệt. Mặt than muôn đời vẫn chỉ là mặt than a~
“ Có việc cần sự giúp đỡ của hai người...”- Chưa để Chính Thiên cùng Lâm Ngạo nói thêm câu nào, Cảnh Hạo đã nhanh chóng lên tiếng bổ sung: “ … liên quan tới tiểu Thu.”
Quân Lâm Ngạo mới nghe vậy quả nhiên liền ngậm miệng ngay tức khắc.
Chính Thiên hơi nhếch mày lên, tỏ ý rằng mình vẫn đang chú ý lắng nghe. Đây cũng là lần đầu tiên ba người nói chuyện từ trước tới giờ, cũng là lần đầu tiên anh cùng với Cảnh Hạo cùng ngồi lại nói chuyện với nhau kể từ khi anh quyết định tới tranh giành tình cảm của Thái Thu cùng với bọn họ.
“ Hai người chắc hẳn cũng đã suy nghĩ về gia thế của gia đình tiểu Thu rồi nhỉ? Cũng đã nghĩ đến thế lực của bọn họ cường đại bao nhiêu rồi đúng không?”- Trần Cảnh Hạo chậm rãi đặt ra câu hỏi.
“ Anh có ý gì?”- Lâm Ngạo nhíu mày.
“ Nói vào vấn đề chính.”- Chính Thiên không kiên nhẫn nêu kiến nghị.
“ Được rồi.”- Cảnh Hạo cười nhạt một tiếng: “ Tiểu Thu không muốn về, tôi cũng không muốn và tin chắc các người cũng vậy. Tuy nhiên, tôi tự biết chỉ một mình tôi sẽ không giúp đỡ được cô ấy nên mới hạ mình nhờ các cậu giúp. Thế nào?”
“ A? Vậy hai người các anh không muốn chính thức giới thiệu lại với thân phận thật sao?”- Lâm Ngạo cười như không cười nhìn hai người Cảnh Hạo cùng Lăng Chính Thiên. Anh chính là không hoàn toàn tin vào thân phận của bọn họ đang dùng.
“ Thật nhạy bén!”- Cảnh Hạo không tiếc nói ra một câu khen ngợi, nhưng trong mắt đã không còn ý cười ấm áp mà anh luôn dùng để ngụy trang, thay vào đó là đôi mắt sắc bén, thâm trầm khó dò: “ Chủ tịch Kaindonesu, đặc công Iris, chính thức ra mắt cậu, Quân đại thiếu gia.”
“ Thiếu chủ Huyết Long.”- Ngắn gọn, súc tích, lạnh như băng, đây chính là những từ ngữ quen thuộc dùng để đặc tả Lăng Chính Thiên.
Quân Lâm Ngạo ném cho Trần Cảnh Hạo một ánh mắt khinh bỉ nặng nề. Tên này chính là lưu manh giả danh trí thức! Làm sát thủ đi giết người lại còn học đòi làm bác sĩ cứu người, cũng không sợ có ngày sẽ bị tâm thần phân liệt à? Nhưng mà… anh cũng chưa nghĩ đến thân phận thực sự của hai tên này khủng bố như vậy đâu.
Đối với thân thế của Lăng Chính Thiên, Lâm Ngạo ngược lại không hề kinh ngạc. Tên này quá lạnh lùng a! Làm người thừa kế của bang hội kia chính là siêu cấp hợp lí, ờ, tuy rằng anh chưa được chứng kiến năng lực của hắn.
“ Xong rồi, ngài Iris, giờ anh liền nói ra kế hoạch của anh đi.”- Lâm Ngạo trở lại với vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“ Quân Lâm Ngạo, trước tiên anh liền tìm một nơi ở an toàn cho cô ấy trước đã, Chính Thiên sẽ lo việc che mắt người của Ruki Matsukari. Khi làm xong việc của mình, anh liền tới giúp Chính Thiên, chúng ta cũng không thể để Hàn Lâm biết được chuyện này.”- Cảnh Hạo cảm thấy bản thân không thể tin tưởng được người đàn ông kia. Anh cảm nhận được người đàn ông tên Hàn Lâm này tuyệt đối không đơn giản, là đối tượng nguy hiểm cần nhận cách ly. Trọng yếu là, tên này biết được thân phận thật của bảo bối nhà anh rồi, aizzz, rất không thoải mái a. Hơn nữa, với năng lực của ba người là anh, Lăng Chính Thiên cùng Quân Lâm Ngạo, khi ba người hợp tác với nhau, Cảnh Hạo đã nắm chắc được đến tám, chin phần mười rồi. Mặc dù anh cực kì khó chịu khi phải nhờ đến mấy tình địch của mình lo chuyện người yêu bảo bối, nhưng mà, đành chịu thôi, ai kêu anh không có năng lực chứ.
Thái Thu mà biết được suy nghĩ này của Trần Cảnh Hạo chắc chắn sẽ không do dự mà hét thẳng vào mặt anh. Đùa sao? Đường đường là nam chính đại thần quyền lực đầy mình mà còn kêu than rằng bản thân không có năng lực, vậy thì một người vốn bình thường như cô chẳng phải chính là phế vật hay sao?
#
“ Người yêu của tôi chẳng lẽ cũng không được phép vào nhà tôi à?”- Thái Thu trừng mắt bất mãn, giọng điệu gay gắt nói với người mà Ruki để lại trông chừng hành động củ cô. Ai nha, cô chẳng qua là muốn cùng Trần Cảnh Hạo nói một chút về việc “ đưa nhau đi trốn”, khụ, là mang cô đi trốn mà bọn họ lại có tình làm vật cản, khiến cô vô cùng không hài lòng. Bởi vậy, để đuổi mấy tên đáng ghét này đi, cô phải cho Trần Cảnh Hạo một thân phận quang minh chính đại, có thể đường đường chính chính mà gặp cô, lại không khiến cho người khác nghi ngờ a!
Trong khi Thái Thu đang khổ não suy nghĩ, Cảnh Hạo lại cực kì vui vẻ mà nở nụ cười tươi rói. Là do ư? Đương nhiên là vì cô nói với người khác rằng anh là người yêu của cô rồi! Thân phận chính thức được thừa nhận và được người khác biết đến đôi khi cũng là một việc đáng vui mừng, tuy rằng công việc của mấy tên này thật khiến anh khó chịu. Hiện tại anh nhìn bọn họ hình như đã có chút thuận mắt rồi nha. Nhưng dù là có chút thuận mắt, chung quy vẫn là người của cái gai chết tiệt kia, anh cũng không muốn buông tha dễ dàng như vậy.
“ Nếu không thì chúng ta tới nhà anh đi.”- Trần Cảnh Hạo nhanh chóng nêu lên sang kiến. Dẫn cô về xem nhà mình a, chẳng phải thân càng thêm thân sao? Hắc hắc… Vả lại, ai mà biết được tên Ruki kia có cài đặt thiết bị đặc biệt nào đó bên trong căn hộ của cô không chứ.
Thái Thu cũng đã nghĩ đến việc này nên khi nghe Cảnh Hạo nói vậy cũng có đôi phần bị thuyết phục. Nhưng mà, một nam một nữ ở chung với nhau, còn là ở trong nhà anh ta, sẽ không xảy ra việc gì đó chứ? Nhưng nói chuyện trong nhà chắc cũng không an toàn…
Suy nghĩ trong đầu Thu liền rối thành một đoàn. Đi, hay không đi đây?
So sánh một chút xem tự do về sau quan trọng hơn hay chuyện tình cảm quan trọng hơn, một hồi sau, Thu liền đưa ra quyết định.
Đi chứ! Tại sao phải sợ!
/62
|