Anh Lương Chủ sai ma khí kéo Nhược Nhất tới trước mặt mình, trong mắt hắn tràn đầy vẻ căm hận: “Đáng thương? Ai đáng thương?”.
Lúc này, Nhược Nhất đã vô cùng yếu ớt, sắc mặt xanh đen, môi cũng chuyển màu đỏ tím. Tất cả âm thanh bên tai đều lùi xa, chỉ còn lại những tiếng ong ong. Lúc này, Nhược Nhất bỗng nhớ tới trước đây, ở phía sau Anh Lương sơn, ánh trăng rất đẹp; cô nhớ cả vẻ mặt khó coi của Thương Tiêu khi nhìn sợi mỳ “bị úp ngược mà không đổ”.
Hạnh phúc vụn vặt tới đáng thương.
Lần ấy Thương Tiêu đã nấu cho cô bát mỳ suông như thế. Ngọc bội bị vỡ, Thương Tiêu đã nhập thần, ước hẹn giữa họ không bao giờ thực hiện được nữa.
Tay của Anh Lương chủ trên cổ Nhược Nhất càng lúc càng siết chặt, hắn hỏi như điên cuồng: “Ai đáng thương?”.
Nhược Nhất nhìn hình bóng của Thương Tiêu trên không trung, cô từ từ nhắm mắt, ai bi thảm hơn, cô phải đánh giá thế nào đây…
Anh Lương chủ mất đi hy vọng phục sinh tộc phượng hoàng, ngay cả Nguyệt Hoàng – chú chim phượng hoàng còn lại duy nhất cũng chết đi. Thương Tiêu đã thành thần bất tử bất diệt, không thể cảm nhận được niềm vui trong thế gian này được nữa, Nhan Nhược Nhất đã từ bỏ trái tim thần minh, mất đi Huân Trì, không cứu được Hồng Liên, không tìm lại được Thương Tiêu, bây giờ ngay cả tính mạng của cô cũng mất.
Có lẽ trong vở kịch này, không có ai là người chiến thắng. Nhược Nhất nghĩ, nếu có thể, cô thà chưa bao giờ tới Cửu Châu; Thương Tiêu vẫn là bá chủ Cửu Châu; Huân Trì vẫn bảo vệ Không Tang; Nguyệt Hoàng tìm thấy Thành Hạo; Mạc Mặc cũng không cần gặp Quý Tử Hiên, vẫn sống thoải mái, chỉ biết đến bản thân; cô vẫn chỉ là một cô thợ may nhỏ, ngày ngày may quần áo, tiếp khách hàng, chờ đợi một người, sống tạm bợ qua ngày. Nếu có thể như thế thì tốt biết bao.
Nhưng chỉ có thể là “nếu”.
Phía chân trời có một tia sáng vàng bay tới. Trong lúc mơ màng, Nhược Nhất chỉ cảm thấy có một cảm giác ấm áp bao trùm cơ thể, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ. Cả thế giới như đang xoay chuyển lùi lại phía sau. Cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Nhược Nhất như nghe thấy Mạc Mặc thì thầm bên tai: “Nhược Nhất, cố lên, chúng ta sẽ trở về”. Gió nhẹ lướt qua, hơi thở của Nhan Nhược Nhất đột nhiên ngừng lại giữa đất trời bao la.
Thế gian như một vùng tĩnh lặng chết chóc.
Cảm giác thiêu đốt trong cơ thể dần tan biến, Thương Tiêu ngây người nhìn Nhược Nhất ở phía dưới. Thần ấn ở ấn đường lúc sáng lúc tối, cuối cùng chỉ để lại một ấn ký nửa đen nửa trắng. Không biết đó là gì.
“Biểu ca?”. Võ La cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Thương Tiêu dần thả lỏng.
Đột nhiên ánh sáng bạc lan tỏa trên bầu trời, Võ La chỉ thấy cơ thể đau đớn rồi bị đánh bật ra. Cửu Diệm kinh hãi, hắn bỏ mặc tất cả, vung tay, thoát khỏi sự bám riết của ma khí, lập tức phi lên đỡ Võ La.
Anh Lương chủ liếc nhìn Nguyệt Hoàng nằm dưới đất đang dần bị ánh sáng bạc nuốt lấy. Thần trí liền trở nên tỉnh táo, hắn kêu lên đau đớn, ném Nhược Nhất đi, rồi nhảy tới bên cạnh Nguyệt Hoàng. Hắn ôm chặt Nguyệt Hoàng, để mặc cho ánh sáng bạc nóng rát thiêu đốt từng thớ thịt trên cơ thể. Anh Lương chủ nhìn Nguyệt Hoàng nhưng lại cười thoải mái: “Hoàng Nhi, ta ở bên nàng được không?”. Hắn ôm chặt Nguyệt Hoàng. “Đừng đi theo người ta nữa. Sư phụ sẽ rất đau lòng”.
Nhưng tất cả điều đó đã không còn liên quan tới Nhược Nhất nữa. Cô giống như một con rối, bị ném dưới đất, toàn thân rách nát, vô cùng thê thảm. Trong ánh sáng bạc, vị thần minh áo trắng ấy chầm chậm bước xuống, ngón tay dài và đẹp xuyên qua mái tóc của Nhược Nhất, bế cô lên, cũng không bận tâm tới chiếc áo dính đầy máu của cô.
Cửu Diệm vừa đỡ được Võ La, bỗng thấy phía sau có người, hắn quay lại nhìn thì thấy Tử Đàn lặng lẽ đứng trên đám mây, lạnh lùng nhìn xuống dưới. Võ La ở trong lòng Cửu Diệm vui sướng gọi: “Tử Đàn tỷ! Tỷ mau đến xem, biểu ca làm sao vậy!”.
“Đang trải qua kiếp số mà thôi”, giọng nói của Tử Đàn thờ ơ, không chút cảm xúc, “Kiếp số cuối cùng”.
Võ La sững người: “Chẳng phải biểu ca đã thành thần rồi sao? Vì sao vẫn còn kiếp số?”.
“Chúng ta đều tưởng rằng đệ ấy đã trải qua hết kiếp số, nhưng không nghĩ rằng đây là trò đùa của ông trời, kiếp này của Tiêu Nhi chắc là không qua được rồi”. Nói rồi, khóe môi Tử Đàn nở nụ cười, mặc dù trong đôi mắt nàng còn giấu tiếng thở dài bất lực.
Võ La sững người: “Kiếp gì?”.
Tử Đàn nhìn về xa xăm: “Cả tôc cửu vĩ bạch hồ cuối cùng vẫn bị mắc ở kiếp này, không ai thoát nổi”.
Cửu Diệm dõi theo ánh mắt của Tử Đàn nhìn ra xa, liền sững người: “Quý Tử Hiên?”.
Tử Đàn khẽ cười: “Tình kiếp khó qua, không thể qua được tình kiếp. Cửu Châu này, thần đã diệt rồi thì sẽ không xuất hiện nữa!”.
Tử Đàn vừa dứt lời, hình bóng trong lòng Thương Tiêu dần mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chiếc áo dính đầy máu rơi xuống đầu gối của Thương Tiêu. Thương Tiêu từ từ nhắm mắt, thở dài một tiếng. Ma cũng được, thần cũng được, bất kể làm gì, cuối cùng người mà hắn không thể từ bỏ nhất chính là Nhan Nhược Nhất.
Nếu Nhược Nhất không ở đây… nếu Nhược Nhất không ở đây…
***
Mùa đông năm 2011. Một khu phố nhỏ ở thành phố C, Trung Quốc.
“Nhan Nhược Nhất khốn nạn! Cô muốn làm bà đây bị bỏng chết hả!”, tiếng hét phẫn nộ truyền ra từ một căn phòng.
Đặt mạnh bát cháo lên bàn, Nhược Nhất tức giận nói: “Mẹ kiếp, không thích ăn thì thôi, cửa hàng tôi còn có việc, bị một cú điện thoại của cô gọi về để hầu hạ cô, tôi đâu có nợ cô tiền!”.
“Cô nợ tôi một mạng! Nếu không phải cuối cùng tôi liều chết bảo Quý Tử Hiên đưa tôi tới Thanh Khâu thì cô đã chết ở Cửu Châu rồi!”.
“Vậy sao”, Nhược Nhất lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi trả mạng cho cô, này, cô lấy đi, lấy đi!”.
Toàn thân Mạc Mặc bôi thuốc mỡ có mùi quái lạ, bị băng bó giống như xác ướp đông cứng nằm trên giường, hằm hằm nhìn Nhược Nhất: “Nhan Nhược Nhất, cô càng ngày càng không biết xấu hổ”.
“Chẳng phải cô đã nói sao, mặt là thứ bản thân không nhìn thấy, lại không thể bán lấy tiền, tôi cần nó làm gì(*)? Rốt cuộc cô có ăn không, cho cô ăn xong tôi còn phải tới cửa hàng nữa đấy! Cô tưởng kinh doanh nhỏ lẻ dễ làm lắm sao?”.
(*) Trong tiếng Trung, từ “不要脸” (bùyàoliǎn) nghĩa là không biết xấu hổ, nghĩa mặt chữ là “không cần mặt”.
Mạc Mặc tức giận, quát: “Cút! Đừng để bà đây nhìn thấy cô nữa”.
Nhược Nhất xách túi đi thật. Sau khi ra ngoài cửa, cô gọi điện cho công ty môi giới việc làm để thuê một người tới chăm sóc Mạc Mặc, rồi lại vội vàng tới cửa hàng. Hôm nay có mấy khách hàng khó tính tới lấy quần áo, vẫn còn một chi tiết nữa chưa làm xong nên cô phải tranh thủ thời gian để làm cho xong.
Sau khi trở về từ Cửu Châu, cũng giống như lần trước, Nhược Nhất phải tới bệnh viện truyền máu, nghỉ dưỡng ở nhà một, hai ngày rồi bắt đầu nghiêm túc lao vào công việc, không nhớ lại chuyện ở Cửu Châu nữa. Chỉ là, thỉnh thoảng nhìn thấy những đôi tình nhân nắm tay nhau đi qua cửa hàng, cô sẽ nhớ tới người trong ký ức, nhớ tới mỳ suông.
Cô nghĩ: Có lẽ Thương Tiêu đã đứng trên đỉnh Cửu Châu, làm một vị thần bất tử bất diệt, không buồn không vui. Sau một thời gian dài hắn sẽ dần quên mình. Vì thế mình cũng không nên nhớ hắn, nhớ tới chỉ khiến mình đau khổ.
Còn Mạc Mặc, sau khi quay về trái đất, toàn thân bắt đầu nổi mụn nước, linh lực của thế giới khác xâm nhập vào cơ thể khiến cô ấy phải chịu đựng không ít khổ sở. Nhưng cô ấy vẫn ngày ngày ầm ĩ đòi quay về Cửu Châu. Mạc Mặc muốn đi thăm con trai và chồng của cô ấy, muốn quay về xử lý Thương Tiêu, muốn xưng bá Cửu Châu, muốn làm một nữ vương. Lần nào Nhược Nhất cũng cười khẩy, chọc mạnh vào mụn nước trên người cô ấy.
Tóm lại, ngày tháng vẫn trôi qua như vậy. Trái đất quả nhiên không vì cuộc sống khác biệt của vài người mà ngừng xoay chuyển.
Nhược Nhất tới cửa hàng, nhanh chóng may xong quần áo rồi xem qua đơn đặt hàng mới trên mạng. Cảm nhận có người đi vào cửa hàng, cô không quay lại mà nói theo thói quen: “Xin chào quý khách! Quý khách cần may đồ như thế nào?”.
Người đó im lặng một lúc, khẽ nói: “Cửu vĩ bạch hồ”.
Tiếng click chuột đột ngột dừng lại, Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn, cô không dám tin, cô chỉ thấy người ấy đưa một miếng ngọc trắng, trên đó khắc hai chữ “mỳ suông” rõ nét.
Hắn nói: “Tạm thời tôi không biết tiền ở đây như thế nào nên dùng cái này để thế chấp”.
Không khí im lặng rất lâu, Nhược Nhất nói: “Cái này, e là không mua được”.
Người đó nhướn mày.
Nhược Nhất nói: “Vậy bán thân đi”.
Lúc này, Nhược Nhất đã vô cùng yếu ớt, sắc mặt xanh đen, môi cũng chuyển màu đỏ tím. Tất cả âm thanh bên tai đều lùi xa, chỉ còn lại những tiếng ong ong. Lúc này, Nhược Nhất bỗng nhớ tới trước đây, ở phía sau Anh Lương sơn, ánh trăng rất đẹp; cô nhớ cả vẻ mặt khó coi của Thương Tiêu khi nhìn sợi mỳ “bị úp ngược mà không đổ”.
Hạnh phúc vụn vặt tới đáng thương.
Lần ấy Thương Tiêu đã nấu cho cô bát mỳ suông như thế. Ngọc bội bị vỡ, Thương Tiêu đã nhập thần, ước hẹn giữa họ không bao giờ thực hiện được nữa.
Tay của Anh Lương chủ trên cổ Nhược Nhất càng lúc càng siết chặt, hắn hỏi như điên cuồng: “Ai đáng thương?”.
Nhược Nhất nhìn hình bóng của Thương Tiêu trên không trung, cô từ từ nhắm mắt, ai bi thảm hơn, cô phải đánh giá thế nào đây…
Anh Lương chủ mất đi hy vọng phục sinh tộc phượng hoàng, ngay cả Nguyệt Hoàng – chú chim phượng hoàng còn lại duy nhất cũng chết đi. Thương Tiêu đã thành thần bất tử bất diệt, không thể cảm nhận được niềm vui trong thế gian này được nữa, Nhan Nhược Nhất đã từ bỏ trái tim thần minh, mất đi Huân Trì, không cứu được Hồng Liên, không tìm lại được Thương Tiêu, bây giờ ngay cả tính mạng của cô cũng mất.
Có lẽ trong vở kịch này, không có ai là người chiến thắng. Nhược Nhất nghĩ, nếu có thể, cô thà chưa bao giờ tới Cửu Châu; Thương Tiêu vẫn là bá chủ Cửu Châu; Huân Trì vẫn bảo vệ Không Tang; Nguyệt Hoàng tìm thấy Thành Hạo; Mạc Mặc cũng không cần gặp Quý Tử Hiên, vẫn sống thoải mái, chỉ biết đến bản thân; cô vẫn chỉ là một cô thợ may nhỏ, ngày ngày may quần áo, tiếp khách hàng, chờ đợi một người, sống tạm bợ qua ngày. Nếu có thể như thế thì tốt biết bao.
Nhưng chỉ có thể là “nếu”.
Phía chân trời có một tia sáng vàng bay tới. Trong lúc mơ màng, Nhược Nhất chỉ cảm thấy có một cảm giác ấm áp bao trùm cơ thể, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ. Cả thế giới như đang xoay chuyển lùi lại phía sau. Cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Nhược Nhất như nghe thấy Mạc Mặc thì thầm bên tai: “Nhược Nhất, cố lên, chúng ta sẽ trở về”. Gió nhẹ lướt qua, hơi thở của Nhan Nhược Nhất đột nhiên ngừng lại giữa đất trời bao la.
Thế gian như một vùng tĩnh lặng chết chóc.
Cảm giác thiêu đốt trong cơ thể dần tan biến, Thương Tiêu ngây người nhìn Nhược Nhất ở phía dưới. Thần ấn ở ấn đường lúc sáng lúc tối, cuối cùng chỉ để lại một ấn ký nửa đen nửa trắng. Không biết đó là gì.
“Biểu ca?”. Võ La cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Thương Tiêu dần thả lỏng.
Đột nhiên ánh sáng bạc lan tỏa trên bầu trời, Võ La chỉ thấy cơ thể đau đớn rồi bị đánh bật ra. Cửu Diệm kinh hãi, hắn bỏ mặc tất cả, vung tay, thoát khỏi sự bám riết của ma khí, lập tức phi lên đỡ Võ La.
Anh Lương chủ liếc nhìn Nguyệt Hoàng nằm dưới đất đang dần bị ánh sáng bạc nuốt lấy. Thần trí liền trở nên tỉnh táo, hắn kêu lên đau đớn, ném Nhược Nhất đi, rồi nhảy tới bên cạnh Nguyệt Hoàng. Hắn ôm chặt Nguyệt Hoàng, để mặc cho ánh sáng bạc nóng rát thiêu đốt từng thớ thịt trên cơ thể. Anh Lương chủ nhìn Nguyệt Hoàng nhưng lại cười thoải mái: “Hoàng Nhi, ta ở bên nàng được không?”. Hắn ôm chặt Nguyệt Hoàng. “Đừng đi theo người ta nữa. Sư phụ sẽ rất đau lòng”.
Nhưng tất cả điều đó đã không còn liên quan tới Nhược Nhất nữa. Cô giống như một con rối, bị ném dưới đất, toàn thân rách nát, vô cùng thê thảm. Trong ánh sáng bạc, vị thần minh áo trắng ấy chầm chậm bước xuống, ngón tay dài và đẹp xuyên qua mái tóc của Nhược Nhất, bế cô lên, cũng không bận tâm tới chiếc áo dính đầy máu của cô.
Cửu Diệm vừa đỡ được Võ La, bỗng thấy phía sau có người, hắn quay lại nhìn thì thấy Tử Đàn lặng lẽ đứng trên đám mây, lạnh lùng nhìn xuống dưới. Võ La ở trong lòng Cửu Diệm vui sướng gọi: “Tử Đàn tỷ! Tỷ mau đến xem, biểu ca làm sao vậy!”.
“Đang trải qua kiếp số mà thôi”, giọng nói của Tử Đàn thờ ơ, không chút cảm xúc, “Kiếp số cuối cùng”.
Võ La sững người: “Chẳng phải biểu ca đã thành thần rồi sao? Vì sao vẫn còn kiếp số?”.
“Chúng ta đều tưởng rằng đệ ấy đã trải qua hết kiếp số, nhưng không nghĩ rằng đây là trò đùa của ông trời, kiếp này của Tiêu Nhi chắc là không qua được rồi”. Nói rồi, khóe môi Tử Đàn nở nụ cười, mặc dù trong đôi mắt nàng còn giấu tiếng thở dài bất lực.
Võ La sững người: “Kiếp gì?”.
Tử Đàn nhìn về xa xăm: “Cả tôc cửu vĩ bạch hồ cuối cùng vẫn bị mắc ở kiếp này, không ai thoát nổi”.
Cửu Diệm dõi theo ánh mắt của Tử Đàn nhìn ra xa, liền sững người: “Quý Tử Hiên?”.
Tử Đàn khẽ cười: “Tình kiếp khó qua, không thể qua được tình kiếp. Cửu Châu này, thần đã diệt rồi thì sẽ không xuất hiện nữa!”.
Tử Đàn vừa dứt lời, hình bóng trong lòng Thương Tiêu dần mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chiếc áo dính đầy máu rơi xuống đầu gối của Thương Tiêu. Thương Tiêu từ từ nhắm mắt, thở dài một tiếng. Ma cũng được, thần cũng được, bất kể làm gì, cuối cùng người mà hắn không thể từ bỏ nhất chính là Nhan Nhược Nhất.
Nếu Nhược Nhất không ở đây… nếu Nhược Nhất không ở đây…
***
Mùa đông năm 2011. Một khu phố nhỏ ở thành phố C, Trung Quốc.
“Nhan Nhược Nhất khốn nạn! Cô muốn làm bà đây bị bỏng chết hả!”, tiếng hét phẫn nộ truyền ra từ một căn phòng.
Đặt mạnh bát cháo lên bàn, Nhược Nhất tức giận nói: “Mẹ kiếp, không thích ăn thì thôi, cửa hàng tôi còn có việc, bị một cú điện thoại của cô gọi về để hầu hạ cô, tôi đâu có nợ cô tiền!”.
“Cô nợ tôi một mạng! Nếu không phải cuối cùng tôi liều chết bảo Quý Tử Hiên đưa tôi tới Thanh Khâu thì cô đã chết ở Cửu Châu rồi!”.
“Vậy sao”, Nhược Nhất lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi trả mạng cho cô, này, cô lấy đi, lấy đi!”.
Toàn thân Mạc Mặc bôi thuốc mỡ có mùi quái lạ, bị băng bó giống như xác ướp đông cứng nằm trên giường, hằm hằm nhìn Nhược Nhất: “Nhan Nhược Nhất, cô càng ngày càng không biết xấu hổ”.
“Chẳng phải cô đã nói sao, mặt là thứ bản thân không nhìn thấy, lại không thể bán lấy tiền, tôi cần nó làm gì(*)? Rốt cuộc cô có ăn không, cho cô ăn xong tôi còn phải tới cửa hàng nữa đấy! Cô tưởng kinh doanh nhỏ lẻ dễ làm lắm sao?”.
(*) Trong tiếng Trung, từ “不要脸” (bùyàoliǎn) nghĩa là không biết xấu hổ, nghĩa mặt chữ là “không cần mặt”.
Mạc Mặc tức giận, quát: “Cút! Đừng để bà đây nhìn thấy cô nữa”.
Nhược Nhất xách túi đi thật. Sau khi ra ngoài cửa, cô gọi điện cho công ty môi giới việc làm để thuê một người tới chăm sóc Mạc Mặc, rồi lại vội vàng tới cửa hàng. Hôm nay có mấy khách hàng khó tính tới lấy quần áo, vẫn còn một chi tiết nữa chưa làm xong nên cô phải tranh thủ thời gian để làm cho xong.
Sau khi trở về từ Cửu Châu, cũng giống như lần trước, Nhược Nhất phải tới bệnh viện truyền máu, nghỉ dưỡng ở nhà một, hai ngày rồi bắt đầu nghiêm túc lao vào công việc, không nhớ lại chuyện ở Cửu Châu nữa. Chỉ là, thỉnh thoảng nhìn thấy những đôi tình nhân nắm tay nhau đi qua cửa hàng, cô sẽ nhớ tới người trong ký ức, nhớ tới mỳ suông.
Cô nghĩ: Có lẽ Thương Tiêu đã đứng trên đỉnh Cửu Châu, làm một vị thần bất tử bất diệt, không buồn không vui. Sau một thời gian dài hắn sẽ dần quên mình. Vì thế mình cũng không nên nhớ hắn, nhớ tới chỉ khiến mình đau khổ.
Còn Mạc Mặc, sau khi quay về trái đất, toàn thân bắt đầu nổi mụn nước, linh lực của thế giới khác xâm nhập vào cơ thể khiến cô ấy phải chịu đựng không ít khổ sở. Nhưng cô ấy vẫn ngày ngày ầm ĩ đòi quay về Cửu Châu. Mạc Mặc muốn đi thăm con trai và chồng của cô ấy, muốn quay về xử lý Thương Tiêu, muốn xưng bá Cửu Châu, muốn làm một nữ vương. Lần nào Nhược Nhất cũng cười khẩy, chọc mạnh vào mụn nước trên người cô ấy.
Tóm lại, ngày tháng vẫn trôi qua như vậy. Trái đất quả nhiên không vì cuộc sống khác biệt của vài người mà ngừng xoay chuyển.
Nhược Nhất tới cửa hàng, nhanh chóng may xong quần áo rồi xem qua đơn đặt hàng mới trên mạng. Cảm nhận có người đi vào cửa hàng, cô không quay lại mà nói theo thói quen: “Xin chào quý khách! Quý khách cần may đồ như thế nào?”.
Người đó im lặng một lúc, khẽ nói: “Cửu vĩ bạch hồ”.
Tiếng click chuột đột ngột dừng lại, Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn, cô không dám tin, cô chỉ thấy người ấy đưa một miếng ngọc trắng, trên đó khắc hai chữ “mỳ suông” rõ nét.
Hắn nói: “Tạm thời tôi không biết tiền ở đây như thế nào nên dùng cái này để thế chấp”.
Không khí im lặng rất lâu, Nhược Nhất nói: “Cái này, e là không mua được”.
Người đó nhướn mày.
Nhược Nhất nói: “Vậy bán thân đi”.
/72
|