Lúc này Mạc Bình U mới phát hoảng, chỉ là một cung nữ có thể gây nên chuyện gì, đến mức xuống tay giết cả nhà nàng ta, ra tay ác vừa ác độc vừa sạch sẽ lưu loát. Nàng bưng trà uống một ngụm, nghe Tòng Văn kia nói tiếp, “Dân chúng nếu có gì oan khuất có thể tới Đại Lý Tự giải oan, nhưng Trường Thu chưa từng có thẩm thẩm thúc thúc nào, một ngọn lửa thiêu sạch sẽ, nếu không phải mấy ngày trước nô tài gửi bạc về, nghe nói bọn họ đều không còn, thì sợ là… sợ là cứ uổng mạng như vậy rồi.
Trường Thu vừa mới chết, hài cốt còn chưa lạnh đã sai người giết cả nhà nàng, bảo nàng làm sao nhắm mắt. Dù nàng chỉ là một cung nữ nhưng từ khi tiến cung luôn tận tâm hầu hạ chủ tử. Nô tài cầu xin tới trước mặt nương nương cũng không chỉ vì giải oan cho Trường Thu, chuyện như vậy bẩm báo tới chỗ nương nương không khỏi quá làm phiền nương nương, chỉ là trước kia Trường Thu từng đề cập với nô tài, cái chết của Triệu Dung Hoa e là có kỳ quái, nô tài sợ hung thủ chân chính nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến Đại hoàng tử trên trời có linh cũng ngủ không yên!”
Mạc Bình U nhướng cao lông mày, người này nói chuyện rất đúng mực, nếu ngươi chỉ vì một cung nữ đã chết, cho dù bị diệt cả nhà cũng không lý nào bẩm báo tới chỗ Hoàng Hậu, đây cũng là nguyên nhân hôm nay các nàng tới đây, bên trong việc này ắt hẳn liên quan tới vụ án của Đại hoàng tử. Lúc đó vội vàng kết án là theo ý của Hoàng Thượng, nay lấy chuyện xưa ra nhắc lại, cho dù Hoàng Thượng không vừa ý cũng không còn cách nào khác.
Trừ khi hắn nói thẳng rằng, chỉ là chết vài người thôi có gì quan trọng đâu. Nhưng ai cũng biết hắn sẽ không làm thế. Nên sự việc sẽ không còn dễ dàng kết thúc.
…
Khi nghe kể đến đó Mạc Yên Nhiên mới buông cái cốc, “Vậy ý của ngươi là, Tòng Văn kia luôn miệng nói cái chết của Trường Thu liên quan đến cái chết của Đại hoàng tử?”
Thanh Thiển vừa đấm chân cho nàng vừa đáp, “Còn sao được nữa, nói chắc như đinh đóng cột, cứ như hắn tận mắt nhìn thấy vậy. Cũng may Hoàng Hậu nương nương nhân từ mới nghe hắn nói lâu thế.”
Mạc Yên Nhiên bật cười, vỗ vỗ đầu nàng ta, “Nếu mọi người đều chỉ có cái đầu như ngươi thì vô số oan hồn không ngủ yên rồi.”
Thư Nhu nhìn nàng một cái, “Vậy ý của chủ tử là, cái chết của Trường Thu thật sự liên quan tới vụ án Đại hoàng tử?”
“Có liên quan hay không ta không dám nói, không phải bệ hạ đã có dặn dò sao, nếu không liên quan mà chúng ta tự tiện đoán chẳng phải đã phản đối ý của bệ hạ rồi?”
“Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương cũng mặc kệ chuyện này? Làm ầm ĩ như vậy có lẽ sẽ không dễ dẹp yên.”
“Đương nhiên không dễ dẹp yên, có lẽ là sẽ lục soát phòng thôi.”
“Lục soát?” Tay Thanh Thiển hơi ngừng, Mạc Yên Nhiên bảo nàng ấy đứng lên không cần đấm nữa, nàng ta lại như không chịu rảnh rỗi đi cời than lửa, rồi quay đầu hỏi, “Dù lục soát phóng thì làm gì được? Qua lâu vậy rồi có thể lục soát ra cái gì?”
“Chuyện này à, thứ gì cần thì tự nhiên sẽ lục soát ra thôi.” Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, cầm chén trà lên uống một ngụm, đột nhiên lại ho lên, nhất thời có vẻ ngừng không được.
Thư Nhu vội vàng đi lấy viên thuốc cho nàng uống nàng mới ngừng được, lại uống một ngụm trà, thấy bọn họ đều lo lắng nhìn mình liền bật cười, “Làm gì thế, bệnh cũ thôi, vẻ mặt các ngươi giống như lần đầu tiên ta bị thế vậy.”
“Nương nương, thân thể ngài...”
“Thân thể của ta, ta cũng biết thân thể của ta rất quan trọng.” Tay Mạc Yên Nhiên hơi siết chặt, một lát sau mới chậm rãi buông ra, “Nghe Thái Y nói thì là bệnh từ trong bụng mẹ rồi, có biện pháp nào được, đành chậm rãi dưỡng thôi.”
“Nương nương.” Sơ Ảnh đứng bên cạnh gần nhất, vốn chưa từng nói chuyện lúc này lại tiếp lời, “Không biết nương nương có còn nhớ hay không, khi nương nương khoảng mười tuổi từng gặp một đại phu, luc đó thân thể nương nương cực yếu, rất nhiều đại phu xem xong đều nói khó chữa, nhưng vị đại phu kia mở mấy phương thuốc xong thân thể nương nương đã khá hơn không ít...” Sơ Ảnh rất ít khi một hơi nói nhiều như vậy, tựa như do dự một thoáng rồi mới nói tiếp, “Lúc ấy, đại phu khi là do Vương...”
“Sơ Ảnh!” Thanh Thiển đột nhiên hô lên, lớn tới mức người trong phòng đều giật mình, nàng ta trước nay bộp chộp giờ lại nghiêm túc nhìn Sơ Ảnh, “Ngươi đừng nói lung tung.”
Sơ Ảnh dường như biết có điều không ổn, cũng yên lặng vén váy thi lễ với Mạc Yên Nhiên, “Nương nương, là nô tỳ lỡ lời.”
Mạc Yên Nhiên nghe nàng ta nói đến một nửa thì bị Thanh Thiển cắt đứt, nàng biết tình cảm của hai nha đầu này không tệ, nhưng Sơ Ảnh chững chạc hơn, Thanh Thiển mọi chuyện nghe theo Sơ Ảnh, phản bác Sơ Ảnh như vậy đúng là hiếm thấy, nàng không hỏi gì chỉ thản nhiên nói, “Được rồi, đều tự đi làm việc đi. Ta muốn đi ngủ.”
Nàng nghe tiếng bọn họ chậm rãi đi ra ngoài, còn nghe Sơ Ảnh đi chưa xa nhẹ giọng nói, “Thanh Thiển, tại ta không biết đúng mực.”
Thanh Thiển hình như còn chưa bình tĩnh lại được, ngay cả giọng nói cũng hơi khàn khàn, “Ngươi làm ta sợ muốn chết đi được.”
“Thật ra, cũng không quá quan trọng, nương nương đã...”
“Ta biết, nhưng mà...”
Rồi không nghe rõ nữa, nàng không giữ được nhiều trí nhớ của nguyên chủ nên hoàn toàn không nhớ được đại phu năm đó bọn họ nói là ai, cũng hoàn toàn không đoán được vì sao không nên nhắc tới chuyện này. Nàng đã không biết thì không cần nghĩ nữa, nằm xuống nặng nề ngủ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mạc Yên Nhiên, Hoàng Hậu hạ lệnh lục soát. Quảng Dương Cung vốn đã là tòa cung điện bỏ không, không có gì phải lục soát, cố tình lại tìm được không ít thứ không nên có từ phòng Trường Thu.
Một chiếc vòng ngọc lưu ly tử đàn.
Khi thứ này được trình đến Vĩnh Khang Cung, chúng hậu phi đều ở đây, trước mặt Hoàng Hậu, Tập Hương cô cô tự mình vạch cái khăn đỏ bên trên lên, thứ kia rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người. Trong chính điện thoáng chốc yên tĩnh.
Một lúc lâu sau bỗng nghe Thục Phi mở miệng, “A, cái vòng ngọc tím này cũng thật hiếm lạ.” Nàng ta không hề kiêng dè, nhìn chằm chằm người ngồi đối diện, “Thứ này không thể là vật cung đình ngự ban bình thường, đây là thứ vừa lấy ra đã biết là của ai.” Nàng nở nụ cười, cẩm lấy chén trà nhưng không uống, chỉ nhấc nắp lên gạt, “Không biết Đức Phi ngươi có chuyện gì trọng đại phải giao cho một tiểu nha hoàn, còn lấy ra cả chiếc vòng tay ngự ban khi ngươi phong phi.”
Nàng ta không chờ Đức Phi đáp lời đã tự nói tiếp, “Chắc là chuyện lớn rồi, có điều thật đáng tiếc, nha hoàn kia chết quá sớm, không biết đã làm xong chuyện ngươi giao hay chưa. Lần sau nếu còn có loại chuyện này chi bằng giao cho nha hoàn của bản cung làm đi, chiếc vòng tay kia nhất định sẽ không tùy tiện bị người tìm ra như thế.”
Không ai dám nói tiếp, người tính tình luôn dễ chịu như Đức Phi giờ cũng phải vội đến đỏ mặt, “Thục Phi nương nương có ý gì? Lẽ nào vu cho thần thiếp là kẻ khả nghi...”
Thục Phi không kiên nhẫn, phất tay cực kỳ không lễ phép, tùy ý ngắt lời Đức Phi, cố tình Đức Phi còn thật sự dừng lại, “Vu cho ngươi?” Nàng ta cười một tiếng, “Có phải vu oan hay không tranh cãi võ mồm với bản cung có ích lợi gì, bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương đều có chủ trương.”
Xem Đức Phi kia giận đến thở không thông, nàng ta càng cười tươi hơn, “Đừng luôn dùng cái bệnh cũ của ngươi để che giấu cái gì, nếu ngươi thật sự là kẻ khả nghi độc hại hoàng tử, sát hại cung phi, chỉ sợ dù bệnh cũ của ngươi có tái phát một vạn lần bệ hạ cũng sẽ không để ý ngươi...” Nàng ta không nói tiếp nữa mà hướng về phía Hoàng Hậu nở nụ cười, “A, nương nương, ngài nên tự mình hỏi đi, miễn cho Đức Phi nói thần thiếp nhằm vào nàng ta.”
Sự bao dung của Hoàng Hậu đối với Thục Phi trước nay chỉ thua Hoàng Thượng, cũng cười vỗ trán mình, “Ngươi thật là.” Rồi quay sang nhìn Đức Phi, sắc mặt nàng ta đã như tờ giấy trắng, mềm yếu quỳ trên mặt đất, nàng ý bảo cung nữ phía sau Đức Phi nâng nàng ta dậy, chỉ thấy thân thể nàng ta dù mất hết sức lực vẫn ngang ngạnh quỳ trên mặt đất, nàng thở dài một hơi, “Đức Phi, chuyện này Thục Phi nói quá đáng chút, chưa có chứng cứ mười phần thì cũng chỉ là đoán thôi, ngươi không cần như thế, ngồi lại trước đi, giải thích rõ ràng vòng tay này rốt cuộc là thế nào thì ngươi sẽ không có việc gì.”
“Hoàng Hậu nương nương dung bẩm.”
“Ngươi nói đi.”
“Vòng tay này khi thần thiếp phong phi đã được ngự ban, đúng như lời của Thục Phi nương nương, giống như trâm phượng của nương nương và trâm kim thiền ngọc diệp của Thục Phi nương nương, đều là thứ gặp vật như gặp người, thần thiếp không có ý bất kính mong nương nương hiểu cho. Thần thiếp muốn nói, thân thể thần thiếp trước nay không tốt, nương nương cũng rõ ràng, nhờ có nương nương xưa nay quan tâm thần thiếp, thường xuyên miễn thần thiếp tới thỉnh an, thần thiếp ít ra ngoài nên vật thế này trước nay bảo quản cẩn thận, không tùy tiện lấy ra, bình thường chỉ giấu trong kho, thỉnh thoảng lễ tết mới đeo. Vài ngày trước là nghi thức phong vị của Di Tần và Lục Tu Nghi, thần thiếp biết là quan trọng mới gọi nha hoàn tìm ra, cố tình ngày ấy không cách nào tìm thấy. Thần thiếp nóng vội, nhưng biết không thể thất lễ, ngày đó dù thế nào cũng là ngày tốt của hai vị muội muội, nên sai người lấy một cái vòng tay khác ra.” Nàng ta khẽ nhấc tay áo, nhìn thấy trên tay nàng ta là một chiếc vòng lưu ly tử đàn, nhìn qua có vẻ không khác nhiều lắm, nhưng người tinh mắt đều biết đấy chỉ là nhìn qua thôi, dù cũng là vật ngự ban, ngày thường cũng chỉ là vật áp đáy hòm của các nương nương khác, vậy mà Đức Phi cũng lấy ra đeo được.
Thục Phi an vị ở đối diện nàng ta, lúc này còn ngậm cười nhìn nàng ta, Đức Phi dường như kinh sợ, run lên một cái mới buông tay áo, nói tiếp, “Cái này nhìn thoáng qua xem ra cũng tương tự. Chiếc vòng ngọc lưu ly kia thật sự quá trân quý, thần thiếp nào dám truyền ra, chỉ bảo nha hoàn bên dưới cẩn thận tìm, tìm khắp trong kho vài lần cũng không thấy. Thần thiếp không kịp thời bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương là lỗi của thần thiếp. Nhưng lỗi độc hại hoàng tự, mưu hại phi tần thần thiếp vạn vạn lần không dám nhận!”
Còn chưa chờ Hoàng Hậu nói gì Thục Phi đã mở miệng, nàng ta vẫn còn mang ý cười, có điều lần này là nói với Hoàng Hậu, “Nương nương người xem, Đức Phi nói nhiều như vậy tóm lại cũng chỉ một câu, vòng tay này trước đó vài ngày nàng ta đã không tìm thấy, cố tình hôm nay lục soát ra thì là hãm hại rồi.” Hoàng Hậu nương nương không trả lời, nàng ta dường như cũng không chờ Hoàng Hậu nói gì, “Nhưng Đức Phi ngươi cũng thật thú vị, Hoàng Hậu nương nương nhân từ nói không có chứng cớ mười phần mười thì không cách nào luận tội ngươi, có điều chính ngươi phải trong sạch mới được.” Nàng ta thu ý cười, “Nếu ngươi không mười phần mười chứng minh vòng tay này không phải ngươi dùng để mua chuộc Trường Thu, không có chứng cớ chứng minh được không phải Trường Thu bị ngươi diệt khẩu rồi hại đến cả nhà, thì ngươi đừng có ở đây kêu oan, hoàn toàn vô dụng.”
Từng câu từng chữ của Thục Phi như đâm vào tim, gương mặt Đức Phi vốn đỏ vì tức giận, lúc này còn thở hổn hển nhìn Thục Phi, không dời một phân.
Mạc Yên Nhiên mới chỉ chớp mắt một cái đã nghe nha hoàn của Đức Phi kêu lên, “Hoàng Hậu nương nương khai ân, Đức Phi nương nương hôn mê rồi!”
Trường Thu vừa mới chết, hài cốt còn chưa lạnh đã sai người giết cả nhà nàng, bảo nàng làm sao nhắm mắt. Dù nàng chỉ là một cung nữ nhưng từ khi tiến cung luôn tận tâm hầu hạ chủ tử. Nô tài cầu xin tới trước mặt nương nương cũng không chỉ vì giải oan cho Trường Thu, chuyện như vậy bẩm báo tới chỗ nương nương không khỏi quá làm phiền nương nương, chỉ là trước kia Trường Thu từng đề cập với nô tài, cái chết của Triệu Dung Hoa e là có kỳ quái, nô tài sợ hung thủ chân chính nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến Đại hoàng tử trên trời có linh cũng ngủ không yên!”
Mạc Bình U nhướng cao lông mày, người này nói chuyện rất đúng mực, nếu ngươi chỉ vì một cung nữ đã chết, cho dù bị diệt cả nhà cũng không lý nào bẩm báo tới chỗ Hoàng Hậu, đây cũng là nguyên nhân hôm nay các nàng tới đây, bên trong việc này ắt hẳn liên quan tới vụ án của Đại hoàng tử. Lúc đó vội vàng kết án là theo ý của Hoàng Thượng, nay lấy chuyện xưa ra nhắc lại, cho dù Hoàng Thượng không vừa ý cũng không còn cách nào khác.
Trừ khi hắn nói thẳng rằng, chỉ là chết vài người thôi có gì quan trọng đâu. Nhưng ai cũng biết hắn sẽ không làm thế. Nên sự việc sẽ không còn dễ dàng kết thúc.
…
Khi nghe kể đến đó Mạc Yên Nhiên mới buông cái cốc, “Vậy ý của ngươi là, Tòng Văn kia luôn miệng nói cái chết của Trường Thu liên quan đến cái chết của Đại hoàng tử?”
Thanh Thiển vừa đấm chân cho nàng vừa đáp, “Còn sao được nữa, nói chắc như đinh đóng cột, cứ như hắn tận mắt nhìn thấy vậy. Cũng may Hoàng Hậu nương nương nhân từ mới nghe hắn nói lâu thế.”
Mạc Yên Nhiên bật cười, vỗ vỗ đầu nàng ta, “Nếu mọi người đều chỉ có cái đầu như ngươi thì vô số oan hồn không ngủ yên rồi.”
Thư Nhu nhìn nàng một cái, “Vậy ý của chủ tử là, cái chết của Trường Thu thật sự liên quan tới vụ án Đại hoàng tử?”
“Có liên quan hay không ta không dám nói, không phải bệ hạ đã có dặn dò sao, nếu không liên quan mà chúng ta tự tiện đoán chẳng phải đã phản đối ý của bệ hạ rồi?”
“Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương cũng mặc kệ chuyện này? Làm ầm ĩ như vậy có lẽ sẽ không dễ dẹp yên.”
“Đương nhiên không dễ dẹp yên, có lẽ là sẽ lục soát phòng thôi.”
“Lục soát?” Tay Thanh Thiển hơi ngừng, Mạc Yên Nhiên bảo nàng ấy đứng lên không cần đấm nữa, nàng ta lại như không chịu rảnh rỗi đi cời than lửa, rồi quay đầu hỏi, “Dù lục soát phóng thì làm gì được? Qua lâu vậy rồi có thể lục soát ra cái gì?”
“Chuyện này à, thứ gì cần thì tự nhiên sẽ lục soát ra thôi.” Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, cầm chén trà lên uống một ngụm, đột nhiên lại ho lên, nhất thời có vẻ ngừng không được.
Thư Nhu vội vàng đi lấy viên thuốc cho nàng uống nàng mới ngừng được, lại uống một ngụm trà, thấy bọn họ đều lo lắng nhìn mình liền bật cười, “Làm gì thế, bệnh cũ thôi, vẻ mặt các ngươi giống như lần đầu tiên ta bị thế vậy.”
“Nương nương, thân thể ngài...”
“Thân thể của ta, ta cũng biết thân thể của ta rất quan trọng.” Tay Mạc Yên Nhiên hơi siết chặt, một lát sau mới chậm rãi buông ra, “Nghe Thái Y nói thì là bệnh từ trong bụng mẹ rồi, có biện pháp nào được, đành chậm rãi dưỡng thôi.”
“Nương nương.” Sơ Ảnh đứng bên cạnh gần nhất, vốn chưa từng nói chuyện lúc này lại tiếp lời, “Không biết nương nương có còn nhớ hay không, khi nương nương khoảng mười tuổi từng gặp một đại phu, luc đó thân thể nương nương cực yếu, rất nhiều đại phu xem xong đều nói khó chữa, nhưng vị đại phu kia mở mấy phương thuốc xong thân thể nương nương đã khá hơn không ít...” Sơ Ảnh rất ít khi một hơi nói nhiều như vậy, tựa như do dự một thoáng rồi mới nói tiếp, “Lúc ấy, đại phu khi là do Vương...”
“Sơ Ảnh!” Thanh Thiển đột nhiên hô lên, lớn tới mức người trong phòng đều giật mình, nàng ta trước nay bộp chộp giờ lại nghiêm túc nhìn Sơ Ảnh, “Ngươi đừng nói lung tung.”
Sơ Ảnh dường như biết có điều không ổn, cũng yên lặng vén váy thi lễ với Mạc Yên Nhiên, “Nương nương, là nô tỳ lỡ lời.”
Mạc Yên Nhiên nghe nàng ta nói đến một nửa thì bị Thanh Thiển cắt đứt, nàng biết tình cảm của hai nha đầu này không tệ, nhưng Sơ Ảnh chững chạc hơn, Thanh Thiển mọi chuyện nghe theo Sơ Ảnh, phản bác Sơ Ảnh như vậy đúng là hiếm thấy, nàng không hỏi gì chỉ thản nhiên nói, “Được rồi, đều tự đi làm việc đi. Ta muốn đi ngủ.”
Nàng nghe tiếng bọn họ chậm rãi đi ra ngoài, còn nghe Sơ Ảnh đi chưa xa nhẹ giọng nói, “Thanh Thiển, tại ta không biết đúng mực.”
Thanh Thiển hình như còn chưa bình tĩnh lại được, ngay cả giọng nói cũng hơi khàn khàn, “Ngươi làm ta sợ muốn chết đi được.”
“Thật ra, cũng không quá quan trọng, nương nương đã...”
“Ta biết, nhưng mà...”
Rồi không nghe rõ nữa, nàng không giữ được nhiều trí nhớ của nguyên chủ nên hoàn toàn không nhớ được đại phu năm đó bọn họ nói là ai, cũng hoàn toàn không đoán được vì sao không nên nhắc tới chuyện này. Nàng đã không biết thì không cần nghĩ nữa, nằm xuống nặng nề ngủ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mạc Yên Nhiên, Hoàng Hậu hạ lệnh lục soát. Quảng Dương Cung vốn đã là tòa cung điện bỏ không, không có gì phải lục soát, cố tình lại tìm được không ít thứ không nên có từ phòng Trường Thu.
Một chiếc vòng ngọc lưu ly tử đàn.
Khi thứ này được trình đến Vĩnh Khang Cung, chúng hậu phi đều ở đây, trước mặt Hoàng Hậu, Tập Hương cô cô tự mình vạch cái khăn đỏ bên trên lên, thứ kia rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người. Trong chính điện thoáng chốc yên tĩnh.
Một lúc lâu sau bỗng nghe Thục Phi mở miệng, “A, cái vòng ngọc tím này cũng thật hiếm lạ.” Nàng ta không hề kiêng dè, nhìn chằm chằm người ngồi đối diện, “Thứ này không thể là vật cung đình ngự ban bình thường, đây là thứ vừa lấy ra đã biết là của ai.” Nàng nở nụ cười, cẩm lấy chén trà nhưng không uống, chỉ nhấc nắp lên gạt, “Không biết Đức Phi ngươi có chuyện gì trọng đại phải giao cho một tiểu nha hoàn, còn lấy ra cả chiếc vòng tay ngự ban khi ngươi phong phi.”
Nàng ta không chờ Đức Phi đáp lời đã tự nói tiếp, “Chắc là chuyện lớn rồi, có điều thật đáng tiếc, nha hoàn kia chết quá sớm, không biết đã làm xong chuyện ngươi giao hay chưa. Lần sau nếu còn có loại chuyện này chi bằng giao cho nha hoàn của bản cung làm đi, chiếc vòng tay kia nhất định sẽ không tùy tiện bị người tìm ra như thế.”
Không ai dám nói tiếp, người tính tình luôn dễ chịu như Đức Phi giờ cũng phải vội đến đỏ mặt, “Thục Phi nương nương có ý gì? Lẽ nào vu cho thần thiếp là kẻ khả nghi...”
Thục Phi không kiên nhẫn, phất tay cực kỳ không lễ phép, tùy ý ngắt lời Đức Phi, cố tình Đức Phi còn thật sự dừng lại, “Vu cho ngươi?” Nàng ta cười một tiếng, “Có phải vu oan hay không tranh cãi võ mồm với bản cung có ích lợi gì, bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương đều có chủ trương.”
Xem Đức Phi kia giận đến thở không thông, nàng ta càng cười tươi hơn, “Đừng luôn dùng cái bệnh cũ của ngươi để che giấu cái gì, nếu ngươi thật sự là kẻ khả nghi độc hại hoàng tử, sát hại cung phi, chỉ sợ dù bệnh cũ của ngươi có tái phát một vạn lần bệ hạ cũng sẽ không để ý ngươi...” Nàng ta không nói tiếp nữa mà hướng về phía Hoàng Hậu nở nụ cười, “A, nương nương, ngài nên tự mình hỏi đi, miễn cho Đức Phi nói thần thiếp nhằm vào nàng ta.”
Sự bao dung của Hoàng Hậu đối với Thục Phi trước nay chỉ thua Hoàng Thượng, cũng cười vỗ trán mình, “Ngươi thật là.” Rồi quay sang nhìn Đức Phi, sắc mặt nàng ta đã như tờ giấy trắng, mềm yếu quỳ trên mặt đất, nàng ý bảo cung nữ phía sau Đức Phi nâng nàng ta dậy, chỉ thấy thân thể nàng ta dù mất hết sức lực vẫn ngang ngạnh quỳ trên mặt đất, nàng thở dài một hơi, “Đức Phi, chuyện này Thục Phi nói quá đáng chút, chưa có chứng cứ mười phần thì cũng chỉ là đoán thôi, ngươi không cần như thế, ngồi lại trước đi, giải thích rõ ràng vòng tay này rốt cuộc là thế nào thì ngươi sẽ không có việc gì.”
“Hoàng Hậu nương nương dung bẩm.”
“Ngươi nói đi.”
“Vòng tay này khi thần thiếp phong phi đã được ngự ban, đúng như lời của Thục Phi nương nương, giống như trâm phượng của nương nương và trâm kim thiền ngọc diệp của Thục Phi nương nương, đều là thứ gặp vật như gặp người, thần thiếp không có ý bất kính mong nương nương hiểu cho. Thần thiếp muốn nói, thân thể thần thiếp trước nay không tốt, nương nương cũng rõ ràng, nhờ có nương nương xưa nay quan tâm thần thiếp, thường xuyên miễn thần thiếp tới thỉnh an, thần thiếp ít ra ngoài nên vật thế này trước nay bảo quản cẩn thận, không tùy tiện lấy ra, bình thường chỉ giấu trong kho, thỉnh thoảng lễ tết mới đeo. Vài ngày trước là nghi thức phong vị của Di Tần và Lục Tu Nghi, thần thiếp biết là quan trọng mới gọi nha hoàn tìm ra, cố tình ngày ấy không cách nào tìm thấy. Thần thiếp nóng vội, nhưng biết không thể thất lễ, ngày đó dù thế nào cũng là ngày tốt của hai vị muội muội, nên sai người lấy một cái vòng tay khác ra.” Nàng ta khẽ nhấc tay áo, nhìn thấy trên tay nàng ta là một chiếc vòng lưu ly tử đàn, nhìn qua có vẻ không khác nhiều lắm, nhưng người tinh mắt đều biết đấy chỉ là nhìn qua thôi, dù cũng là vật ngự ban, ngày thường cũng chỉ là vật áp đáy hòm của các nương nương khác, vậy mà Đức Phi cũng lấy ra đeo được.
Thục Phi an vị ở đối diện nàng ta, lúc này còn ngậm cười nhìn nàng ta, Đức Phi dường như kinh sợ, run lên một cái mới buông tay áo, nói tiếp, “Cái này nhìn thoáng qua xem ra cũng tương tự. Chiếc vòng ngọc lưu ly kia thật sự quá trân quý, thần thiếp nào dám truyền ra, chỉ bảo nha hoàn bên dưới cẩn thận tìm, tìm khắp trong kho vài lần cũng không thấy. Thần thiếp không kịp thời bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương là lỗi của thần thiếp. Nhưng lỗi độc hại hoàng tự, mưu hại phi tần thần thiếp vạn vạn lần không dám nhận!”
Còn chưa chờ Hoàng Hậu nói gì Thục Phi đã mở miệng, nàng ta vẫn còn mang ý cười, có điều lần này là nói với Hoàng Hậu, “Nương nương người xem, Đức Phi nói nhiều như vậy tóm lại cũng chỉ một câu, vòng tay này trước đó vài ngày nàng ta đã không tìm thấy, cố tình hôm nay lục soát ra thì là hãm hại rồi.” Hoàng Hậu nương nương không trả lời, nàng ta dường như cũng không chờ Hoàng Hậu nói gì, “Nhưng Đức Phi ngươi cũng thật thú vị, Hoàng Hậu nương nương nhân từ nói không có chứng cớ mười phần mười thì không cách nào luận tội ngươi, có điều chính ngươi phải trong sạch mới được.” Nàng ta thu ý cười, “Nếu ngươi không mười phần mười chứng minh vòng tay này không phải ngươi dùng để mua chuộc Trường Thu, không có chứng cớ chứng minh được không phải Trường Thu bị ngươi diệt khẩu rồi hại đến cả nhà, thì ngươi đừng có ở đây kêu oan, hoàn toàn vô dụng.”
Từng câu từng chữ của Thục Phi như đâm vào tim, gương mặt Đức Phi vốn đỏ vì tức giận, lúc này còn thở hổn hển nhìn Thục Phi, không dời một phân.
Mạc Yên Nhiên mới chỉ chớp mắt một cái đã nghe nha hoàn của Đức Phi kêu lên, “Hoàng Hậu nương nương khai ân, Đức Phi nương nương hôn mê rồi!”
/99
|