Linh lăng hương vẫn còn trên góc giường, sau giao thừa, Thẩm Sơ Hàn ngoại trừ tới Vĩnh Khang Cung thì nơi đầu tiên đặt chân đến chính là Di Hòa Điện của Di Tần. Người ta không khỏi than Di Tần nương nương vẫn cực được thánh sủng, có thể níu bệ hạ không tới chỗ ba vị nương nương trên Phi vị, có điều tin tức sau này khiến bọn họ càng chấn động.
“Cái gì? Vậy là ý gì? Sửa cung?”
“Thưa nương nương, đúng là như thế. Nay trong cung đều đang truyền, nói là Linh Tê Cung vốn ban cho Di Tần nương nương đã nhận ý chỉ trùng tu của bệ hạ.”
“Di Tần kia có gì bất mãn với Linh Tê Cung mà còn thuyết phục được bệ hạ sửa cung cho nàng ta?” Ngồi phía trên chính là Lục Thanh Vu, nàng đang tự mình bóc một quả nho, nho này do nhóm cung nhân mắc dàn trồng cho các nương nương, vừa chín đã đưa đến cung của nàng.
Xương Bồ đấm chân cho nàng, nhìn nhìn sắc mặt nàng, một lúc lâu cũng không dám trả lời, Lục Thanh Vu liếc nàng ta một cái, nàng ta mới nhỏ giọng nói ra, “Nghe người trong Di Hòa Điện truyền ra, nói là Di Tần nương nương nói với bệ hạ không thích ở tầng dưới, muốn sửa thành cung điện cao tầng...”
Móng tay Lục Thanh Vu trực tiếp chọc bục quả nho, chất lỏng bắn tung tóe lên tay nàng, Xương Bồ vội vàng đứng dậy cầm khăn lau tay cho nàng, Lục Thanh Vu rút tay mình về, lại hỏi, “Lời này cũng được đấy, một Tần vị thôi mà dám làm càn nói mình không thích ở tầng dưới, bệ hạ cũng nghe nàng ta? Sửa cung tốn không ít bạc, bách quan không tiến gián?”
Xương Bồ sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống, lại không dám không đáp, “Nương nương, nghe nói, bệ hạ vì ngăn miệng bách quan mà nói dùng tiền riêng...” Nàng ta không cần nói hết, đến đây là Lục Thanh Vu hiểu được mấy phần rồi.
Lục Thanh Vu chỉ cảm thấy chính mình muốn hộc máu, cùng làm đại lễ sắc phong với Mạc Yên Nhiên đã là hành động mất mặt nàng rồi, nay bệ hạ còn mở kho riêng sửa cung cho nàng ta, Mạc Yên Nhiên này đúng là không sợ chết nhận hết nổi bật.
Xương Bồ nhìn sắc mặt Lục Thanh Vu trầm tĩnh xuống lại chậm rãi hỏi, “Nương nương, Di Tần này cũng thật là, không biết chim đầu đàn không dễ sống sao? Hành vi bây giờ của nàng ta có lẽ khiến người người trong hậu cung chán ghét, nàng ta tứ cố vô thân, Hiền Phi kia...”
“Hiền Phi làm gì có chuyện giúp nàng ta.” Lục Thanh Vu đã tỉnh táo lại, nàng uống một ngụm trà lạnh, tự mình day huyệt thái dương, “Nàng ta cũng không cần Hiền Phi giúp. Hành vi của nàng ta hẳn là đang thể hiện cho hậu cung biết nàng ta hiện được thánh sủng, nay là người trên đầu quả tim của bệ hạ, cho dù nàng ta chỉ ở Tần vị cũng không cho chúng ta coi thường, về phần chán ghét? Ha.” Nàng cười lạnh, ánh mắt lóe tia sáng chỉ có lưỡi kiếm tẩm độc mới có, ”Mấy vị trong hậu cung có chán ghét mình hay không, đối với nàng ta mà nói có gì quan trọng. Chỉ cần bệ hạ không chán ghét thì hậu cung chỉ có kiêng kỵ nàng ta. Ngươi xem hậu cung bây giờ ai chẳng biết Di Tần là một thế lực mới, còn là thế lực mà Đế Hậu song song đỡ lên.”
Xương Bồ trừng lớn mắt, “Hoàng Hậu nương nương sao? Đây là vì sao, ngài ấy không sợ...”
“Ta cũng nghĩ không thông vì sao, ý của Hoàng Hậu nương nương quá mức rõ ràng, hành động như đang mượn sức Mạc Yên Nhiên, nhưng Mạc Yên Nhiên dường như hoàn toàn không nể mặt, lúc nên tranh giành tình cảm là không do dự chút nào, Hoàng Hậu nương nương cũng luôn chịu đựng, bằng không bằng hành vi hiện nay của bệ hạ, nếu Hoàng Hậu không tán thành thì đã sớm tiến Vị Ương Cung tiến gián rồi. Vậy mà không truyền ra lời đồn Đế Hậu có tranh cãi gì.” Nàng ý bảo Xương Bồ không cần quỳ nữa, mới tiếp tục nói, “Đây mới chỗ ta không hiểu nhất, Mạc Yên Nhiên rốt cuộc đã biết cái gì, đã nắm được nhược điểm gì của Hoàng Hậu.”
Giờ phút này Mạc Yên Nhiên không để ý bên ngoài nghị luận gì về nàng, nàng đang nằm dài trên bàn học nghĩ tới những gì muốn sửa cho cung điện của mình. Thẩm Sơ Hàn an vị bên cạnh nàng, Ninh An chuyển tấu chương đến cho hắn, hắn cúi đầu phê duyệt, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Nghĩ ra cái gì rồi?”
“Cũng không phải, bản thiết kế lần trước lang quân mang đến cho ta ta đã rất thích rồi, chẳng qua...” Nàng từ trên ghế dựa nhảy xuống, cầm lấy tờ giấy nàng vừa vẽ linh tinh đặt lên trên tấu chương của hắn, nhất thời không để ý bút son của hắn còn dừng trên tấu chương, dính vết mực lên tấu chương, nàng ngượng ngùng thè lưỡi. Thẩm Sơ Hàn cũng không trách nàng, chỉ nhướng mày buông bút son, gạt đống tấu chương sang một bên, nghiêm túc nghiên cứu cấu tạo cung điện cùng nàng.
Có điều Mạc Yên Nhiên mà vẽ thì chắc chỉ mình nàng xem hiểu, Thẩm Sơ Hàn cũng chỉ có thể cẩn thận nghe nàng nói.
“Ta muốn bắc một giàn nho phía trước cung điện, dưới giàn nho có thể để một chiếc ghế dài, mùa hè chúng ta không cần ở trong phòng cả ngày, chờ hơi nóng ban ngày tan bớt chúng ta sẽ hứng gió ngay dưới giàn nho, cũng có thể ngắm sao qua cái giàn.”
“Còn nữa, ta muốn dựng một bàn đu dây, ta không muốn trong sân quá trống trải, lang quân dựng cho ta một bàn đu dây được không? Đến mùa thu, bên cạnh là cây hạnh, lá cây màu vàng rơi dưới chân ta, lang quân ở phía sau đẩy bàn đu dây cho ta...”
Đột nhiên im bặt. Môi hắn chạm vào môi nàng, nhất thời nàng chưa phản ứng lại, hắn dường như mất kiên nhẫn vươn đầu lưỡi tách môi nàng ra. Nàng vẫn thất thần, không phải đang thảo luận vấn đề thiết kế sao, gió máy sao lại chuyển hướng nhanh thế. Nàng cứ ngẩn ngơ, Thẩm Sơ Hàn cũng tựa như không tiến hành tiếp được, khi rời khỏi nàng còn kéo ra một sợi chỉ bạc, đầu ghé lên đầu nàng, cười rộ lên.
Mặt nàng bỗng nóng bừng lên.
“Lang quân làm gì vậy!” Nàng đẩy hắn ra, chu môi nói, “Người ta đang nói mà.”
Thẩm Sơ Hàn căn bản không giận nàng, nắm lấy tay nàng đặt lên môi hôn, “Vậy nàng nói tiếp đi, trẫm tiếp tục nghe?”
Mặt Mạc Yên Nhiên càng đỏ hơn, rút tay về, cầm bức vẽ rối tinh rối mù kia về ngồi xuống trước bàn học nhỏ của mình, rồi mới nghiêm túc nhìn Thẩm Sơ Hàn, “Lang quân còn phải phê tấu chương kìa, không được...”
Thẩm Sơ Hàn có lòng đùa nàng, “Không được làm sao?”
“Không được động tay động chân!” Nàng nói xong không dám nhìn hắn, coi như hắn không ở bên cạnh, chỉ một lòng nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, cũng không để ý Thẩm Sơ Hàn ở bên cạnh cúi đầu cười.
Hắn lại tựa hồ không muốn thôi, luôn cười không ngừng, Mạc Yên Nhiên mới không nhịn được chuyển qua trừng mắt nhìn hắn một cái, “Không được cười.”
“Được.” Hắn rất nghe lời, nói không cười là lập tức ngừng cười, nhưng vẫn nhìn nàng chằm chằm, Mạc Yên Nhiên cho rằng hắn không mở miệng hắn lại nói, “Vừa rồi trẫm nghĩ nàng sinh cho trẫm một hoàng tử, hoặc một công chúa.” Hắn còn nhớ lần trước nàng trách hắn không thích công chúa, “Một nhà chúng ta đều ở dưới giàn nho, nàng nằm trên đầu gối trẫm, nhìn bọn nhỏ ở dưới chơi đùa. Bàn đu dây kia cũng thế, chỉ sợ không chỉ nàng thích, bọn nhỏ hẳn cũng rất thích...”
Vẻ mặt Mạc Yên Nhiên hơi thay đổi, nhìn ánh mắt sáng lên của hắn, “Bọn... trẻ?”
“Đương nhiên rồi, lẽ nào nàng chỉ nghĩ sinh một? Đương nhiên phải sinh nhiều chút, nhiều trẻ con mới náo nhiệt.”
Nhưng ngươi không phải chỉ có một phi tử là ta, không cần ta sinh nhiều, không phải sao? Nàng hỏi không ra lời, giả bộ thẹn thùng, “Nhưng ta còn chưa muốn đứa nhỏ, ta tuổi còn nhỏ, sợ chính mình nuôi đứa nhỏ không tốt...”
Thẩm Sơ Hàn cách hai cái bàn cười với nàng, “Nhưng trẫm đã không còn nhỏ, có thể nuôi dạy đứa bé rất tốt. Chính nàng còn là một đứa trẻ, vậy trẫm coi như nuôi hai đứa bé là được rồi.”
Khóe miệng nàng giật giật, nhìn vẻ mặt ôn hòa có chút chờ mong của hắn, một lúc lâu sau cũng không nói lên lời, chỉ biết ngập ngừng gật đầu, “Vâng. Vậy lang quân vất vả.”
Thẩm Sơ Hàn bật cười lắc đầu, không nói tiếp với nàng nữa mà cúi đầu đọc tấu chương.
Mạc Yên Nhiên nhìn bản vẽ loằng ngoằng không nghĩ nổi gì nữa, đang thất thần thì đột nhiên kịch liệt ho khan, nhất thời không ngừng được. Ngay cả Thẩm Sơ Hàn cũng phải chú ý tới, hắn buông bút đi tới vỗ vỗ nàng lưng, lại cầm chén trà ở góc bàn lên đưa cho nàng, xem nàng miễn cưỡng uống một ngụm rồi tiếp tục ho khan, hắn không nhịn được nhíu mày hô, “Ninh An, truyền Thái Y.” Lại nhìn về phía nàng, “Sao lại thế này, đang yên đang lành tự nhiên ho, không phải nói ngày ngày uống thuốc đã tốt lên không ít rồi à?”
Mạc Yên Nhiên không mở miệng được, cảm thấy sắp ho nổ cả phổi, đám Thư Nhu bên ngoài nối đuôi mà vào hầu hạ nàng ăn viên thuốc mới khiến nàng hơi dừng ho, nàng túm tay áo Thẩm Sơ Hàn, “Bệ hạ không cần bảo Ninh An đi truyền Thái Y, chỉ là bệnh cũ thôi, Thái Y cũng đã làm thuốc viên, ăn một viên sẽ không khó chịu nữa.”
Bàn tay Thẩm Sơ Hàn buông xuống nắm tay nàng, “Ho vậy rồi chỉ uống thuốc sao được, đã bảo Ninh An đi rồi, gọi Thái Y lại đây xem xem trẫm mới an tâm.” Lại chuyển qua đến hỏi đám Thư Nhu, “Chủ tử các ngươi thường xuyên ho vậy à?”
Đám Thư Nhu không hoảng sợ, chỉ cung kính đáp, “Thưa bệ hạ, thân mình nương nương từ nhỏ không tốt, ho khan cũng thường xuyên.”
“Ngay cả đám nha hoàn của nàng cái gì cũng học nàng, chuyện gì cũng nói nhẹ như không.” Hắn không nhịn được vỗ đầu Mạc Yên Nhiên một cái, Mạc Yên Nhiên không giận, kéo tay hắn xuống, thè lưỡi nói, “Học ta có gì không tốt.”
Thẩm Sơ Hàn mặc kệ nàng, tiếp tục nói chuyện với đám Thư Nhu, “Lần sau chủ tử các ngươi nếu ốm đau gì đều phải báo với trẫm ngay.”
“Nô tỳ tuân chỉ.” Các nàng đáp rõ ràng, nhưng biết thật sự đến lúc đó vẫn làm việc theo ý chủ tử.
Thấy lúc này Mạc Yên Nhiên đã có tinh thần cười hì hì nhìn hắn, lời hắn muốn dạy dỗ nàng nghẹn trong cổ họng, may mà lúc này Thái Y đến hắn mới có chỗ đổ lửa, “Còn chưa lăn vào đây, chờ trẫm ra ngoài mời ngươi à?”
Thái Y kia sợ tới mức suýt nữa lăn vào thật, vào rồi cũng không dám nhiều lời, thỉnh an rồi trực tiếp đặt tay lên mạch của Mạc Yên Nhiên, còn nói mấy câu sinh ra thân thể đã kém gì đó, Thẩm Sơ Hàn cũng lười nghe, trực tiếp hỏi hắn, “Bệnh này của Di Tần đã không phải ngày đầu tiên gọi ngươi đến xem mạch, vừa rồi trẫm thấy nàng ho không có chuyển biến tốt, Thái Y như ngươi làm ăn thế nào vậy!”
Thái Y kia lập tức quỳ xuống dập đầu, “Bệ hạ tha lỗi, bệnh của Di Tần là bẩm sinh, sau đó có lẽ có ẩn sĩ dùng thuốc mạnh Di Tần nương nương mới bớt không ít chứng bệnh có từ trong thai, nhưng sau này còn phải ngày ngày dưỡng, thường thường có tái phát cũng là bình thường.”
Thẩm Sơ Hàn chỉ cảm thấy càng tức giận, hắn có chỗ nào không phải ngày ngày nuông chiều nàng, nắm xương nhỏ kia của nàng ngay cả ở trên giường cũng ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận, mỗi khi nàng khóc khàn giọng, dù nơi đó của hắn còn... chẳng phải vẫn theo ý nàng? Đối với người khác hắn nào nghĩ nhiều như thế. Biết chính mình nghĩ lạc đề, hắn khụ một cái muốn quay đầu sang trách cứ nàng, lại thấy nàng ho khan xong sắc mặt vẫn còn tái nhợt đành phải trút giận vào Thái Y, “Trước nay Di Tần không thích uống thuốc, ngươi đi viết vài loại dược thiện cải thiện chứng bệnh này cho Ngự Thiện Phòng...” Hắn ngừng lại, quay sang hỏi nàng, “Nàng phải có phòng bếp riêng rồi chứ?”
Thấy Mạc Yên Nhiên ngây thơ nhìn hắn, ngược lại là Thư Nhu đáp lời, “Thưa bệ hạ, chủ tử còn ở Di Hòa Điện, còn chưa thích hợp có phòng bếp riêng...”
“Có gì không thích hợp, sau này dược thiện gì đó trực tiếp từ phòng bếp riêng phụ trách, không cần đi Ngự Thiện Phòng.”
Ninh An đáp một tiếng rồi khom lưng ra ngoài sắp xếp.
Thái Y đã đi được nửa đường lại bị Thẩm Sơ Hàn gọi lại, “Bệnh của Di Tần có ảnh hưởng gì tới mang thai không?”
“Cái gì? Vậy là ý gì? Sửa cung?”
“Thưa nương nương, đúng là như thế. Nay trong cung đều đang truyền, nói là Linh Tê Cung vốn ban cho Di Tần nương nương đã nhận ý chỉ trùng tu của bệ hạ.”
“Di Tần kia có gì bất mãn với Linh Tê Cung mà còn thuyết phục được bệ hạ sửa cung cho nàng ta?” Ngồi phía trên chính là Lục Thanh Vu, nàng đang tự mình bóc một quả nho, nho này do nhóm cung nhân mắc dàn trồng cho các nương nương, vừa chín đã đưa đến cung của nàng.
Xương Bồ đấm chân cho nàng, nhìn nhìn sắc mặt nàng, một lúc lâu cũng không dám trả lời, Lục Thanh Vu liếc nàng ta một cái, nàng ta mới nhỏ giọng nói ra, “Nghe người trong Di Hòa Điện truyền ra, nói là Di Tần nương nương nói với bệ hạ không thích ở tầng dưới, muốn sửa thành cung điện cao tầng...”
Móng tay Lục Thanh Vu trực tiếp chọc bục quả nho, chất lỏng bắn tung tóe lên tay nàng, Xương Bồ vội vàng đứng dậy cầm khăn lau tay cho nàng, Lục Thanh Vu rút tay mình về, lại hỏi, “Lời này cũng được đấy, một Tần vị thôi mà dám làm càn nói mình không thích ở tầng dưới, bệ hạ cũng nghe nàng ta? Sửa cung tốn không ít bạc, bách quan không tiến gián?”
Xương Bồ sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống, lại không dám không đáp, “Nương nương, nghe nói, bệ hạ vì ngăn miệng bách quan mà nói dùng tiền riêng...” Nàng ta không cần nói hết, đến đây là Lục Thanh Vu hiểu được mấy phần rồi.
Lục Thanh Vu chỉ cảm thấy chính mình muốn hộc máu, cùng làm đại lễ sắc phong với Mạc Yên Nhiên đã là hành động mất mặt nàng rồi, nay bệ hạ còn mở kho riêng sửa cung cho nàng ta, Mạc Yên Nhiên này đúng là không sợ chết nhận hết nổi bật.
Xương Bồ nhìn sắc mặt Lục Thanh Vu trầm tĩnh xuống lại chậm rãi hỏi, “Nương nương, Di Tần này cũng thật là, không biết chim đầu đàn không dễ sống sao? Hành vi bây giờ của nàng ta có lẽ khiến người người trong hậu cung chán ghét, nàng ta tứ cố vô thân, Hiền Phi kia...”
“Hiền Phi làm gì có chuyện giúp nàng ta.” Lục Thanh Vu đã tỉnh táo lại, nàng uống một ngụm trà lạnh, tự mình day huyệt thái dương, “Nàng ta cũng không cần Hiền Phi giúp. Hành vi của nàng ta hẳn là đang thể hiện cho hậu cung biết nàng ta hiện được thánh sủng, nay là người trên đầu quả tim của bệ hạ, cho dù nàng ta chỉ ở Tần vị cũng không cho chúng ta coi thường, về phần chán ghét? Ha.” Nàng cười lạnh, ánh mắt lóe tia sáng chỉ có lưỡi kiếm tẩm độc mới có, ”Mấy vị trong hậu cung có chán ghét mình hay không, đối với nàng ta mà nói có gì quan trọng. Chỉ cần bệ hạ không chán ghét thì hậu cung chỉ có kiêng kỵ nàng ta. Ngươi xem hậu cung bây giờ ai chẳng biết Di Tần là một thế lực mới, còn là thế lực mà Đế Hậu song song đỡ lên.”
Xương Bồ trừng lớn mắt, “Hoàng Hậu nương nương sao? Đây là vì sao, ngài ấy không sợ...”
“Ta cũng nghĩ không thông vì sao, ý của Hoàng Hậu nương nương quá mức rõ ràng, hành động như đang mượn sức Mạc Yên Nhiên, nhưng Mạc Yên Nhiên dường như hoàn toàn không nể mặt, lúc nên tranh giành tình cảm là không do dự chút nào, Hoàng Hậu nương nương cũng luôn chịu đựng, bằng không bằng hành vi hiện nay của bệ hạ, nếu Hoàng Hậu không tán thành thì đã sớm tiến Vị Ương Cung tiến gián rồi. Vậy mà không truyền ra lời đồn Đế Hậu có tranh cãi gì.” Nàng ý bảo Xương Bồ không cần quỳ nữa, mới tiếp tục nói, “Đây mới chỗ ta không hiểu nhất, Mạc Yên Nhiên rốt cuộc đã biết cái gì, đã nắm được nhược điểm gì của Hoàng Hậu.”
Giờ phút này Mạc Yên Nhiên không để ý bên ngoài nghị luận gì về nàng, nàng đang nằm dài trên bàn học nghĩ tới những gì muốn sửa cho cung điện của mình. Thẩm Sơ Hàn an vị bên cạnh nàng, Ninh An chuyển tấu chương đến cho hắn, hắn cúi đầu phê duyệt, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Nghĩ ra cái gì rồi?”
“Cũng không phải, bản thiết kế lần trước lang quân mang đến cho ta ta đã rất thích rồi, chẳng qua...” Nàng từ trên ghế dựa nhảy xuống, cầm lấy tờ giấy nàng vừa vẽ linh tinh đặt lên trên tấu chương của hắn, nhất thời không để ý bút son của hắn còn dừng trên tấu chương, dính vết mực lên tấu chương, nàng ngượng ngùng thè lưỡi. Thẩm Sơ Hàn cũng không trách nàng, chỉ nhướng mày buông bút son, gạt đống tấu chương sang một bên, nghiêm túc nghiên cứu cấu tạo cung điện cùng nàng.
Có điều Mạc Yên Nhiên mà vẽ thì chắc chỉ mình nàng xem hiểu, Thẩm Sơ Hàn cũng chỉ có thể cẩn thận nghe nàng nói.
“Ta muốn bắc một giàn nho phía trước cung điện, dưới giàn nho có thể để một chiếc ghế dài, mùa hè chúng ta không cần ở trong phòng cả ngày, chờ hơi nóng ban ngày tan bớt chúng ta sẽ hứng gió ngay dưới giàn nho, cũng có thể ngắm sao qua cái giàn.”
“Còn nữa, ta muốn dựng một bàn đu dây, ta không muốn trong sân quá trống trải, lang quân dựng cho ta một bàn đu dây được không? Đến mùa thu, bên cạnh là cây hạnh, lá cây màu vàng rơi dưới chân ta, lang quân ở phía sau đẩy bàn đu dây cho ta...”
Đột nhiên im bặt. Môi hắn chạm vào môi nàng, nhất thời nàng chưa phản ứng lại, hắn dường như mất kiên nhẫn vươn đầu lưỡi tách môi nàng ra. Nàng vẫn thất thần, không phải đang thảo luận vấn đề thiết kế sao, gió máy sao lại chuyển hướng nhanh thế. Nàng cứ ngẩn ngơ, Thẩm Sơ Hàn cũng tựa như không tiến hành tiếp được, khi rời khỏi nàng còn kéo ra một sợi chỉ bạc, đầu ghé lên đầu nàng, cười rộ lên.
Mặt nàng bỗng nóng bừng lên.
“Lang quân làm gì vậy!” Nàng đẩy hắn ra, chu môi nói, “Người ta đang nói mà.”
Thẩm Sơ Hàn căn bản không giận nàng, nắm lấy tay nàng đặt lên môi hôn, “Vậy nàng nói tiếp đi, trẫm tiếp tục nghe?”
Mặt Mạc Yên Nhiên càng đỏ hơn, rút tay về, cầm bức vẽ rối tinh rối mù kia về ngồi xuống trước bàn học nhỏ của mình, rồi mới nghiêm túc nhìn Thẩm Sơ Hàn, “Lang quân còn phải phê tấu chương kìa, không được...”
Thẩm Sơ Hàn có lòng đùa nàng, “Không được làm sao?”
“Không được động tay động chân!” Nàng nói xong không dám nhìn hắn, coi như hắn không ở bên cạnh, chỉ một lòng nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, cũng không để ý Thẩm Sơ Hàn ở bên cạnh cúi đầu cười.
Hắn lại tựa hồ không muốn thôi, luôn cười không ngừng, Mạc Yên Nhiên mới không nhịn được chuyển qua trừng mắt nhìn hắn một cái, “Không được cười.”
“Được.” Hắn rất nghe lời, nói không cười là lập tức ngừng cười, nhưng vẫn nhìn nàng chằm chằm, Mạc Yên Nhiên cho rằng hắn không mở miệng hắn lại nói, “Vừa rồi trẫm nghĩ nàng sinh cho trẫm một hoàng tử, hoặc một công chúa.” Hắn còn nhớ lần trước nàng trách hắn không thích công chúa, “Một nhà chúng ta đều ở dưới giàn nho, nàng nằm trên đầu gối trẫm, nhìn bọn nhỏ ở dưới chơi đùa. Bàn đu dây kia cũng thế, chỉ sợ không chỉ nàng thích, bọn nhỏ hẳn cũng rất thích...”
Vẻ mặt Mạc Yên Nhiên hơi thay đổi, nhìn ánh mắt sáng lên của hắn, “Bọn... trẻ?”
“Đương nhiên rồi, lẽ nào nàng chỉ nghĩ sinh một? Đương nhiên phải sinh nhiều chút, nhiều trẻ con mới náo nhiệt.”
Nhưng ngươi không phải chỉ có một phi tử là ta, không cần ta sinh nhiều, không phải sao? Nàng hỏi không ra lời, giả bộ thẹn thùng, “Nhưng ta còn chưa muốn đứa nhỏ, ta tuổi còn nhỏ, sợ chính mình nuôi đứa nhỏ không tốt...”
Thẩm Sơ Hàn cách hai cái bàn cười với nàng, “Nhưng trẫm đã không còn nhỏ, có thể nuôi dạy đứa bé rất tốt. Chính nàng còn là một đứa trẻ, vậy trẫm coi như nuôi hai đứa bé là được rồi.”
Khóe miệng nàng giật giật, nhìn vẻ mặt ôn hòa có chút chờ mong của hắn, một lúc lâu sau cũng không nói lên lời, chỉ biết ngập ngừng gật đầu, “Vâng. Vậy lang quân vất vả.”
Thẩm Sơ Hàn bật cười lắc đầu, không nói tiếp với nàng nữa mà cúi đầu đọc tấu chương.
Mạc Yên Nhiên nhìn bản vẽ loằng ngoằng không nghĩ nổi gì nữa, đang thất thần thì đột nhiên kịch liệt ho khan, nhất thời không ngừng được. Ngay cả Thẩm Sơ Hàn cũng phải chú ý tới, hắn buông bút đi tới vỗ vỗ nàng lưng, lại cầm chén trà ở góc bàn lên đưa cho nàng, xem nàng miễn cưỡng uống một ngụm rồi tiếp tục ho khan, hắn không nhịn được nhíu mày hô, “Ninh An, truyền Thái Y.” Lại nhìn về phía nàng, “Sao lại thế này, đang yên đang lành tự nhiên ho, không phải nói ngày ngày uống thuốc đã tốt lên không ít rồi à?”
Mạc Yên Nhiên không mở miệng được, cảm thấy sắp ho nổ cả phổi, đám Thư Nhu bên ngoài nối đuôi mà vào hầu hạ nàng ăn viên thuốc mới khiến nàng hơi dừng ho, nàng túm tay áo Thẩm Sơ Hàn, “Bệ hạ không cần bảo Ninh An đi truyền Thái Y, chỉ là bệnh cũ thôi, Thái Y cũng đã làm thuốc viên, ăn một viên sẽ không khó chịu nữa.”
Bàn tay Thẩm Sơ Hàn buông xuống nắm tay nàng, “Ho vậy rồi chỉ uống thuốc sao được, đã bảo Ninh An đi rồi, gọi Thái Y lại đây xem xem trẫm mới an tâm.” Lại chuyển qua đến hỏi đám Thư Nhu, “Chủ tử các ngươi thường xuyên ho vậy à?”
Đám Thư Nhu không hoảng sợ, chỉ cung kính đáp, “Thưa bệ hạ, thân mình nương nương từ nhỏ không tốt, ho khan cũng thường xuyên.”
“Ngay cả đám nha hoàn của nàng cái gì cũng học nàng, chuyện gì cũng nói nhẹ như không.” Hắn không nhịn được vỗ đầu Mạc Yên Nhiên một cái, Mạc Yên Nhiên không giận, kéo tay hắn xuống, thè lưỡi nói, “Học ta có gì không tốt.”
Thẩm Sơ Hàn mặc kệ nàng, tiếp tục nói chuyện với đám Thư Nhu, “Lần sau chủ tử các ngươi nếu ốm đau gì đều phải báo với trẫm ngay.”
“Nô tỳ tuân chỉ.” Các nàng đáp rõ ràng, nhưng biết thật sự đến lúc đó vẫn làm việc theo ý chủ tử.
Thấy lúc này Mạc Yên Nhiên đã có tinh thần cười hì hì nhìn hắn, lời hắn muốn dạy dỗ nàng nghẹn trong cổ họng, may mà lúc này Thái Y đến hắn mới có chỗ đổ lửa, “Còn chưa lăn vào đây, chờ trẫm ra ngoài mời ngươi à?”
Thái Y kia sợ tới mức suýt nữa lăn vào thật, vào rồi cũng không dám nhiều lời, thỉnh an rồi trực tiếp đặt tay lên mạch của Mạc Yên Nhiên, còn nói mấy câu sinh ra thân thể đã kém gì đó, Thẩm Sơ Hàn cũng lười nghe, trực tiếp hỏi hắn, “Bệnh này của Di Tần đã không phải ngày đầu tiên gọi ngươi đến xem mạch, vừa rồi trẫm thấy nàng ho không có chuyển biến tốt, Thái Y như ngươi làm ăn thế nào vậy!”
Thái Y kia lập tức quỳ xuống dập đầu, “Bệ hạ tha lỗi, bệnh của Di Tần là bẩm sinh, sau đó có lẽ có ẩn sĩ dùng thuốc mạnh Di Tần nương nương mới bớt không ít chứng bệnh có từ trong thai, nhưng sau này còn phải ngày ngày dưỡng, thường thường có tái phát cũng là bình thường.”
Thẩm Sơ Hàn chỉ cảm thấy càng tức giận, hắn có chỗ nào không phải ngày ngày nuông chiều nàng, nắm xương nhỏ kia của nàng ngay cả ở trên giường cũng ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận, mỗi khi nàng khóc khàn giọng, dù nơi đó của hắn còn... chẳng phải vẫn theo ý nàng? Đối với người khác hắn nào nghĩ nhiều như thế. Biết chính mình nghĩ lạc đề, hắn khụ một cái muốn quay đầu sang trách cứ nàng, lại thấy nàng ho khan xong sắc mặt vẫn còn tái nhợt đành phải trút giận vào Thái Y, “Trước nay Di Tần không thích uống thuốc, ngươi đi viết vài loại dược thiện cải thiện chứng bệnh này cho Ngự Thiện Phòng...” Hắn ngừng lại, quay sang hỏi nàng, “Nàng phải có phòng bếp riêng rồi chứ?”
Thấy Mạc Yên Nhiên ngây thơ nhìn hắn, ngược lại là Thư Nhu đáp lời, “Thưa bệ hạ, chủ tử còn ở Di Hòa Điện, còn chưa thích hợp có phòng bếp riêng...”
“Có gì không thích hợp, sau này dược thiện gì đó trực tiếp từ phòng bếp riêng phụ trách, không cần đi Ngự Thiện Phòng.”
Ninh An đáp một tiếng rồi khom lưng ra ngoài sắp xếp.
Thái Y đã đi được nửa đường lại bị Thẩm Sơ Hàn gọi lại, “Bệnh của Di Tần có ảnh hưởng gì tới mang thai không?”
/99
|