“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…” Nguyên Trà Di nghe được câu này, như được cứu sống, vội vàng đẩy A Hạ, chạy vội về phía Ân Mạc Thần.
Ngay khi Ân Mạc Thần vừa bước vào điện, đã bị Nguyên Trà Di hai má sưng tấy níu vạt áo bào, miệng gào khóc thảm thiết : “Hoàng Thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, phải làm chủ cho thần thiếp…”
Mạc Tử Kỳ không hốt hoảng. Nàng đứng lên, khoan thai nhún người : “Tham kiến bệ hạ.”
Ân Mạc Thần sắc mặt đầy tức giận : “Quý Phi có thể giải thích hộ trẫm tình cảnh hiện nay là sao ?”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, là ả ta vô duyên vô cớ đánh thần thiếp, còn sai thị vệ đánh chết toàn bộ cung nữ của thần thiếp. Hoàng Thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp….”Nguyên Trà Di khóc lóc, gào thảm thiết.
Mạc Tử Kỳ đã nhức đầu với vị Đức Phi đang gào này, lớn giọng : “Câm miệng. Hoàng Thượng hỏi ta, tới lượt Đức Phi như ngươi xen vào ?”
Ân Mạc Thần cũng muốn nghe sự việc chứ không phải tiếng ồn ào gào khóc của cái người đang được mọi nguời nói là được mình ân sủng này, nhẹ nhành : “Nàng đừng nói nữa.”
Hướng ánh mắt lên phía nàng, lại hỏi lại câu cũ : “Quý Phi có thể giải thích hộ trẫm tình cảnh hiện nay là sao ?”
Mạc Tử Kỳ không có dáng vẻ sợ hãi như kiểu mình làm chuyện xấu mà bắt gặp, nàng khoan thai đi từ trên ghế xuống gần Hoàng Thượng, nhẹ nhàng thưa : “Bẩm Hoàng Thượng. Hôm nay thiếp nhìn thấy Đức Phi mặc y phục màu vàng, mang quạt hoa mẫu đơn. Theo quy định về trang phục của Hậu cung, y phục màu vàng, mẫu đơn là đồ của Hoàng Hậu. Di muội muội chỉ là Đức Phi mà lại mang hai thứ này, không đúng quy củ nên thần thiếp mới mạo muội dạy dỗ nàng ấy một chút. Còn chuyện cung nữ của nàng ấy là do cản trở người thi hành công vụ, dám hô to gọi nhỏ với thần thiếp, không có xưng hô Bẩm hay báo gì, nên mới mang ra ngoài đánh.”
Lý luận như thế này, Ân Mạc Thần làm sao có thể phản bác. Nguyên Trà Di trừng lớn mắt : “Ngươi…”
Nàng quay đầu lại, ánh mắt sắc lẹm : “Đức Phi có từng học qua cung quy trong cung chưa ? Gọi người trên mình một bậc là ngươi ?”
Ân Mạc Thần biết sủng phi của mình không thể đấu lại người đã có 10 năm bên cạnh hắn, kéo tay : “Di Nhi, đi về thôi.”
Nguyên Trà Di nghe Hoàng Thượng nói vậy, dù trong lòng bất mãn cũng không dám không tuân theo.
Mạc Tử Kỳ lại xoay người vào phòng. Di Nhi, người gọi hai tiếng này êm ái và dịu dàng quá.
Ân Mạc Thần, ta đã bao lần tưởng tượng rằng có một ngày chàng nhẹ nhàng ôm thiếp vào lòng, gọi hai tiếng Kỳ Kỳ.
10 năm, nhanh thật.
Mới đó đã 10 năm nàng ở bên Ân Mạc Thần. Mười năm nàng từ tiểu cô nương nghịch ngợm, vô tư cười đùa, làm loạn cả phủ đã trở thành người biết tính toán, biết hãm hại, ăn nói sắc sảo.
Tình, khó dứt. Rõ ràng nàng tôn thờ chủ nghĩa một vợ một chồng, Ân Mạc Thần phụ một lòng tình yêu của nàng, nàng nên vứt đi tình cảm, cớ sao tình không cắt được ? Đăng bởi: admin
Ngay khi Ân Mạc Thần vừa bước vào điện, đã bị Nguyên Trà Di hai má sưng tấy níu vạt áo bào, miệng gào khóc thảm thiết : “Hoàng Thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, phải làm chủ cho thần thiếp…”
Mạc Tử Kỳ không hốt hoảng. Nàng đứng lên, khoan thai nhún người : “Tham kiến bệ hạ.”
Ân Mạc Thần sắc mặt đầy tức giận : “Quý Phi có thể giải thích hộ trẫm tình cảnh hiện nay là sao ?”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, là ả ta vô duyên vô cớ đánh thần thiếp, còn sai thị vệ đánh chết toàn bộ cung nữ của thần thiếp. Hoàng Thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp….”Nguyên Trà Di khóc lóc, gào thảm thiết.
Mạc Tử Kỳ đã nhức đầu với vị Đức Phi đang gào này, lớn giọng : “Câm miệng. Hoàng Thượng hỏi ta, tới lượt Đức Phi như ngươi xen vào ?”
Ân Mạc Thần cũng muốn nghe sự việc chứ không phải tiếng ồn ào gào khóc của cái người đang được mọi nguời nói là được mình ân sủng này, nhẹ nhành : “Nàng đừng nói nữa.”
Hướng ánh mắt lên phía nàng, lại hỏi lại câu cũ : “Quý Phi có thể giải thích hộ trẫm tình cảnh hiện nay là sao ?”
Mạc Tử Kỳ không có dáng vẻ sợ hãi như kiểu mình làm chuyện xấu mà bắt gặp, nàng khoan thai đi từ trên ghế xuống gần Hoàng Thượng, nhẹ nhàng thưa : “Bẩm Hoàng Thượng. Hôm nay thiếp nhìn thấy Đức Phi mặc y phục màu vàng, mang quạt hoa mẫu đơn. Theo quy định về trang phục của Hậu cung, y phục màu vàng, mẫu đơn là đồ của Hoàng Hậu. Di muội muội chỉ là Đức Phi mà lại mang hai thứ này, không đúng quy củ nên thần thiếp mới mạo muội dạy dỗ nàng ấy một chút. Còn chuyện cung nữ của nàng ấy là do cản trở người thi hành công vụ, dám hô to gọi nhỏ với thần thiếp, không có xưng hô Bẩm hay báo gì, nên mới mang ra ngoài đánh.”
Lý luận như thế này, Ân Mạc Thần làm sao có thể phản bác. Nguyên Trà Di trừng lớn mắt : “Ngươi…”
Nàng quay đầu lại, ánh mắt sắc lẹm : “Đức Phi có từng học qua cung quy trong cung chưa ? Gọi người trên mình một bậc là ngươi ?”
Ân Mạc Thần biết sủng phi của mình không thể đấu lại người đã có 10 năm bên cạnh hắn, kéo tay : “Di Nhi, đi về thôi.”
Nguyên Trà Di nghe Hoàng Thượng nói vậy, dù trong lòng bất mãn cũng không dám không tuân theo.
Mạc Tử Kỳ lại xoay người vào phòng. Di Nhi, người gọi hai tiếng này êm ái và dịu dàng quá.
Ân Mạc Thần, ta đã bao lần tưởng tượng rằng có một ngày chàng nhẹ nhàng ôm thiếp vào lòng, gọi hai tiếng Kỳ Kỳ.
10 năm, nhanh thật.
Mới đó đã 10 năm nàng ở bên Ân Mạc Thần. Mười năm nàng từ tiểu cô nương nghịch ngợm, vô tư cười đùa, làm loạn cả phủ đã trở thành người biết tính toán, biết hãm hại, ăn nói sắc sảo.
Tình, khó dứt. Rõ ràng nàng tôn thờ chủ nghĩa một vợ một chồng, Ân Mạc Thần phụ một lòng tình yêu của nàng, nàng nên vứt đi tình cảm, cớ sao tình không cắt được ? Đăng bởi: admin
/94
|