Một quán cafe nhỏ yên tĩnh cách phim trường không xa. Vì bây giờ mới hơn chín rưỡi sáng nên quán vắng khách, chỉ có Sở Hạ Nghi cùng Cố An - hay thực chất chính là William Kỳ làm khách.
Cũng bởi thế, nên hai ly cafe nghi ngút khói rất nhanh được bưng lên.
Không nghĩ tới sẽ thực sự gặp anh . Sở hạ Nghi phá vỡ không gian yên tĩnh, nhẹ nhàng nói.
Duyên chúng ta chưa tận. Cô tới đây lâu chưa? William Kỳ cười đáp.
Chưa được một tuần, anh thì sao?
Tôi hơn tháng rồi.
Sở Hạ Nghi lại nhấp một ngụm cafe: Lần này anh tới đây là vì việc gì?
Không có nhiệm vụ gì quan trọng cả. William Kỳ nhún vai, có vẻ bất đắc dĩ, Ngay từ đầu ông bố tống cổ tôi vào đây là có ý để tôi đi tìm ý nghĩa cuộc sống rồi. Còn cô thì sao? Tôi nghĩ người như cô thì sẽ không thích lăn lộn showbiz đâu chứ?
Nhưng mà nguyên chủ muốn làm ảnh hậu, tôi cũng đành chịu thôi. Nếu không phải vì ước vọng này của nguyên chủ, cô đã sớm quay về An gia yên phận làm An tiểu thư rồi.
William Kỳ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn suy tính, sau đó cất giọng: Cô có muốn đầu quân dưới giải trí Minh Vượng của tôi không?
Sở Hạ Nghi dường như không có vẻ gì là bất ngờ khi gặp một lời đề nghị như vậy. Không phải vì cô biết trước, mà là vì cô thật sự không có ý định đầu quân cho bất kì công ty nào cả.
Tôi không có ý định đó, anh hiểu mà. Sở Hạ Nghi mân mê chiếc cốc sứ trong tay, đáp.
Tôi sẽ không bạc đãi cô. William Kỳ nghiêng đầu nói.
Sở Hạ Nghi nhướn mày: Đã vậy, chúng ta làm giao dịch đi?
Giao dịch? William Kỳ nhắc lại hai chữ, hiển nhiên không rõ ý cô.
Tôi không đầu quân vào Minh Vượng, nhưng mỗi lần có tài nguyên, sẽ ưu tiên Minh Vượng các anh. Sở Hạ Nghi nói.
Cái giá là gì? William Kỳ trầm giọng. Tuy rằng đã có duyên hai kiếp với cô, nhìn thì tưởng sâu đậm, mà thực chất họ đều hiểu rõ, giao tình cả hai có chăng có chút đậm hơn so với hai người khách qua đường, nhưng tựu chung lại thì vẫn chưa đến mức làm việc cho nhau mà không một chút suy tính.
Tiền lương. Các anh tự đánh giá số tiền mà tài nguyên tôi mang đến có thể đem bao nhiêu tiền về cho nghệ sĩ nhà anh, cho công ty các anh. Tôi chỉ lấy 45% của quý công ty.
William Kỳ không khỏi bất ngờ, 45% thôi sao? Cô có chắc không?
Tài nguyên mang về cho nghệ sĩ, sẽ bị chia 75% cho nghệ sĩ, công ty hưởng 25% còn lại. Mà trong 25% ít ỏi đó, cô lại chỉ lấy có 45%.
Cứ nói là ít ỏi, nhưng cũng đến mấy chục triệu. Sở Hạ Nghi nhẹ giọng nhắc nhở.
Vẫn là quá ít. Mấy chục triệu, có thể bì so với con số mấy trăm triệu không? Thậm chí còn có thể là mấy chục tỉ ấy chứ. William Kỳ âm thầm ngẫm nghĩ.
Chúng ta 5:5 . Anh ta đề xuất.
Cũng được. Sở Hạ Nghi thoải mái đồng ý. Xưa nay đâu ai chê nhiều tiền? Mà có chê thì người đó chắc chắn không phải cô.
Hợp tác vui vẻ. William Kỳ chìa bàn tay ra trước mắt Sở Hạ Nghi. Cô cũng vô cùng phối hợp, nắm chặt tay anh ta:
Không có hợp đồng gì hết sao?
Tôi tin cô mà. Dẫu cho duyên tương giao chẳng có gì thâm sâu, nhưng chút tin tưởng này William Kỳ vẫn có. Hắn biết một người kiêu ngạo như cô sẽ không làm mấy chuyện hèn hạ đâu.
oOo
Cuộc gặp gỡ tưởng chừng chỉ như khúc nhạc đệm, nào ngờ loạt ảnh hai người ngồi uống cafe với nhau bị papazzari chụp được. Khúc nhạc đệm nháy mắt trở thành đoạn nhạc chính.
Tình huống có chút tương tự so với lúc ảnh của Sở Hạ Nghi cùng Tịch Ảnh bị tung ra. Dù sao Tịch Ảnh cũng là thần tượng, còn người lần này lại là tổng giám đốc của một công ty lớn, không những thế còn là con trai độc nhất của đạo diễn Cố Khuynh, phóng viên biết điều đều làm mờ mặt hắn lại. Nói gì thì nói, cũng không thể để mình mất chén cơm được. Làm cái nghề này, nếu không đủ tinh ý, mất việc như chơi!
Nhưng chung quy, cho dù có bị người ta che mặt, thì tin tức này vẫn bùng nổ mạng xã hội. Instagram của cô liên tiếp thông báo bị người ta tag vào bài viết xyz, Sở Hạ Nghi phiền phức tới mức gỡ luôn ứng dụng khỏi điện thoại.
Vừa gỡ xong, lập tức nhận được điện thoại Vương Lịch, dò hỏi cô có quan hệ gì với Cố An thế, cậu ta thậm chí còn giúp đỡ cô xử lý đống lùm xùm này. Sở Hạ Nghi nói thật lòng, mình với hắn ta chính là quen từ kiếp trước, lại bị Vương Lịch cho rằng cô đang nói bừa ứng phó qua loa.
Sở Hạ Nghi vô tội bày tỏ, cô nói thật mà?
Hệ thống hả hê sỉ vả: Ký chủ, ai mà cho là cô nói thật mới là thần kinh bất bình thường đó!
Nhưng đây chính là sự thật nha?
Ta vốn dĩ chính là nói thật, tại sao không ai tin?
Thậm chí còn cho rằng thần kinh ta có vấn đề?
Có vấn đề không phải là các ngươi sao?
Lúc ta nói, mặt không đỏ, tim không run, mạch đập bình thường, đồng tử không giãn nở, rõ ràng chính là nói thật!
Nói dối thì các ngươi tin, nói sự thật thì mọi người lại không tin.
Đây...các ngươi quả thực có vấn đề về thần kinh mà?!
Bé ngoan như ta, chăm học ngoan ngoãn, con ngoan trò giỏi, là tinh anh của xã hội, là công dân tốt của nhà nước, luôn có tinh thần tích cực lạc quan cầu tiến, sao ta có thể nói dối chứ?
Hệ thống: ... Ký chủ nó lại lên cơn điên rồi! Tránh xa tránh xa, tránh xa người điên, kẻo rước họa vô thân.
Amen, ký chủ thân mến, cô trở lại bình thường dùm tôi đi!!!
Hệ thống nói, nếu nó có tay chân như người bình thường, nhất định sẽ cầm mấy bó hương nghi ngút khói chạy quanh ký chủ, dán lên người ký chủ mấy cái bùa, gọi hồn ký chủ về.
Còn tác giả nói, nếu Hệ thống dám làm vậy, tác giả đảm bảo, nó sẽ tan xác
Cũng bởi thế, nên hai ly cafe nghi ngút khói rất nhanh được bưng lên.
Không nghĩ tới sẽ thực sự gặp anh . Sở hạ Nghi phá vỡ không gian yên tĩnh, nhẹ nhàng nói.
Duyên chúng ta chưa tận. Cô tới đây lâu chưa? William Kỳ cười đáp.
Chưa được một tuần, anh thì sao?
Tôi hơn tháng rồi.
Sở Hạ Nghi lại nhấp một ngụm cafe: Lần này anh tới đây là vì việc gì?
Không có nhiệm vụ gì quan trọng cả. William Kỳ nhún vai, có vẻ bất đắc dĩ, Ngay từ đầu ông bố tống cổ tôi vào đây là có ý để tôi đi tìm ý nghĩa cuộc sống rồi. Còn cô thì sao? Tôi nghĩ người như cô thì sẽ không thích lăn lộn showbiz đâu chứ?
Nhưng mà nguyên chủ muốn làm ảnh hậu, tôi cũng đành chịu thôi. Nếu không phải vì ước vọng này của nguyên chủ, cô đã sớm quay về An gia yên phận làm An tiểu thư rồi.
William Kỳ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn suy tính, sau đó cất giọng: Cô có muốn đầu quân dưới giải trí Minh Vượng của tôi không?
Sở Hạ Nghi dường như không có vẻ gì là bất ngờ khi gặp một lời đề nghị như vậy. Không phải vì cô biết trước, mà là vì cô thật sự không có ý định đầu quân cho bất kì công ty nào cả.
Tôi không có ý định đó, anh hiểu mà. Sở Hạ Nghi mân mê chiếc cốc sứ trong tay, đáp.
Tôi sẽ không bạc đãi cô. William Kỳ nghiêng đầu nói.
Sở Hạ Nghi nhướn mày: Đã vậy, chúng ta làm giao dịch đi?
Giao dịch? William Kỳ nhắc lại hai chữ, hiển nhiên không rõ ý cô.
Tôi không đầu quân vào Minh Vượng, nhưng mỗi lần có tài nguyên, sẽ ưu tiên Minh Vượng các anh. Sở Hạ Nghi nói.
Cái giá là gì? William Kỳ trầm giọng. Tuy rằng đã có duyên hai kiếp với cô, nhìn thì tưởng sâu đậm, mà thực chất họ đều hiểu rõ, giao tình cả hai có chăng có chút đậm hơn so với hai người khách qua đường, nhưng tựu chung lại thì vẫn chưa đến mức làm việc cho nhau mà không một chút suy tính.
Tiền lương. Các anh tự đánh giá số tiền mà tài nguyên tôi mang đến có thể đem bao nhiêu tiền về cho nghệ sĩ nhà anh, cho công ty các anh. Tôi chỉ lấy 45% của quý công ty.
William Kỳ không khỏi bất ngờ, 45% thôi sao? Cô có chắc không?
Tài nguyên mang về cho nghệ sĩ, sẽ bị chia 75% cho nghệ sĩ, công ty hưởng 25% còn lại. Mà trong 25% ít ỏi đó, cô lại chỉ lấy có 45%.
Cứ nói là ít ỏi, nhưng cũng đến mấy chục triệu. Sở Hạ Nghi nhẹ giọng nhắc nhở.
Vẫn là quá ít. Mấy chục triệu, có thể bì so với con số mấy trăm triệu không? Thậm chí còn có thể là mấy chục tỉ ấy chứ. William Kỳ âm thầm ngẫm nghĩ.
Chúng ta 5:5 . Anh ta đề xuất.
Cũng được. Sở Hạ Nghi thoải mái đồng ý. Xưa nay đâu ai chê nhiều tiền? Mà có chê thì người đó chắc chắn không phải cô.
Hợp tác vui vẻ. William Kỳ chìa bàn tay ra trước mắt Sở Hạ Nghi. Cô cũng vô cùng phối hợp, nắm chặt tay anh ta:
Không có hợp đồng gì hết sao?
Tôi tin cô mà. Dẫu cho duyên tương giao chẳng có gì thâm sâu, nhưng chút tin tưởng này William Kỳ vẫn có. Hắn biết một người kiêu ngạo như cô sẽ không làm mấy chuyện hèn hạ đâu.
oOo
Cuộc gặp gỡ tưởng chừng chỉ như khúc nhạc đệm, nào ngờ loạt ảnh hai người ngồi uống cafe với nhau bị papazzari chụp được. Khúc nhạc đệm nháy mắt trở thành đoạn nhạc chính.
Tình huống có chút tương tự so với lúc ảnh của Sở Hạ Nghi cùng Tịch Ảnh bị tung ra. Dù sao Tịch Ảnh cũng là thần tượng, còn người lần này lại là tổng giám đốc của một công ty lớn, không những thế còn là con trai độc nhất của đạo diễn Cố Khuynh, phóng viên biết điều đều làm mờ mặt hắn lại. Nói gì thì nói, cũng không thể để mình mất chén cơm được. Làm cái nghề này, nếu không đủ tinh ý, mất việc như chơi!
Nhưng chung quy, cho dù có bị người ta che mặt, thì tin tức này vẫn bùng nổ mạng xã hội. Instagram của cô liên tiếp thông báo bị người ta tag vào bài viết xyz, Sở Hạ Nghi phiền phức tới mức gỡ luôn ứng dụng khỏi điện thoại.
Vừa gỡ xong, lập tức nhận được điện thoại Vương Lịch, dò hỏi cô có quan hệ gì với Cố An thế, cậu ta thậm chí còn giúp đỡ cô xử lý đống lùm xùm này. Sở Hạ Nghi nói thật lòng, mình với hắn ta chính là quen từ kiếp trước, lại bị Vương Lịch cho rằng cô đang nói bừa ứng phó qua loa.
Sở Hạ Nghi vô tội bày tỏ, cô nói thật mà?
Hệ thống hả hê sỉ vả: Ký chủ, ai mà cho là cô nói thật mới là thần kinh bất bình thường đó!
Nhưng đây chính là sự thật nha?
Ta vốn dĩ chính là nói thật, tại sao không ai tin?
Thậm chí còn cho rằng thần kinh ta có vấn đề?
Có vấn đề không phải là các ngươi sao?
Lúc ta nói, mặt không đỏ, tim không run, mạch đập bình thường, đồng tử không giãn nở, rõ ràng chính là nói thật!
Nói dối thì các ngươi tin, nói sự thật thì mọi người lại không tin.
Đây...các ngươi quả thực có vấn đề về thần kinh mà?!
Bé ngoan như ta, chăm học ngoan ngoãn, con ngoan trò giỏi, là tinh anh của xã hội, là công dân tốt của nhà nước, luôn có tinh thần tích cực lạc quan cầu tiến, sao ta có thể nói dối chứ?
Hệ thống: ... Ký chủ nó lại lên cơn điên rồi! Tránh xa tránh xa, tránh xa người điên, kẻo rước họa vô thân.
Amen, ký chủ thân mến, cô trở lại bình thường dùm tôi đi!!!
Hệ thống nói, nếu nó có tay chân như người bình thường, nhất định sẽ cầm mấy bó hương nghi ngút khói chạy quanh ký chủ, dán lên người ký chủ mấy cái bùa, gọi hồn ký chủ về.
Còn tác giả nói, nếu Hệ thống dám làm vậy, tác giả đảm bảo, nó sẽ tan xác
/65
|