“Tôi nói này…” William Kỳ nhìn cô vẫn thản nhiên như lúc ban đầu, mở miệng nói.
Sở Hạ Nghi không nói gì, liếc mắt nhìn sang, ra hiệu ý là “cứ nói đi”.
“Cô lấy đâu ra lắm trâm vậy?” Rốt cuộc cô gái này có bao nhiêu trâm cài vậy, lúc nào cũng có thể tùy tiện phóng ra chục cây trâm, hắn cũng có bao giờ thấy cô nhặt lại trâm đâu.
“Cướp!” Sở Hạ Nghi nhanh chóng đáp. Mỗi lần xuyên đến vị diện cổ đại hoặc huyền huyễn cô đều vận hết sức bình sinh mà càn quét lấy trâm bỏ vào không gian. Nếu xuyên tới hiện đại, thiếu tiền có thể đem trâm đi bán, mà lúc khẩn cấp lại có thể dùng trâm. Quá tiện lợi!
William Kỳ: “…” Cướp có thể nhiều vậy sao? Hắn nhìn chằm chằm cô rồi lại nói: “Từ nay đừng cướp nữa. Hoàng hậu đi cướp đồ, rất mất mặt.”
Sở Hạ Nghi vung tay gấp quạt, lần này là quay cả đầu sang người hắn, “So ra thì cũng không mất mặt bằng Hoàng thượng từng mặc y phục cô nương.”
William Kỳ: “…” Được rồi, hắn nghẹn lời.
Hệ thống: “…” Người anh em, tôi rất thông cảm với đồng chí. Cảm giác này, tôi trải qua n +1 lần rồi. Quá khứ, hiện tại và tương lai vẫn sẽ tiếp tục trải nghiệm cảm giác ức nghẹn đó! Huhu, bản hệ thống đáng thương quá!
Sở Hạ Nghi đứng dậy rời khỏi điện đi về phía cung điện dành riêng cho Hoàng hậu ở ngay bên cạnh.
Phượng Nghi Cung.
Vừa bước vào đại điện, mắt Sở Hạ Nghi không khỏi sáng lên rực rỡ. Quả nhiên là cung điện Hoàng hậu có khác.
Đại điện bài trí tinh tế trang nhã nhưng vẫn toát được vẻ uy nghi bề thế của bậc mẫu nghi thiên hạ bởi tượng hai con chim phượng to lớn được đặt đằng sau ghế Hậu. Một giá lớn làm bằng gỗ đặt những bình hoa với họa tiết đậm vẻ cổ xưa, Sở Hạ Nghi vừa nhìn là biết, thứ này rất đáng tiền! Cô tiếp tục tiến bước vào phòng ngủ ngay đằng sau đại điện.
Phòng ngủ rất rộng. Đối diện cánh cửa màu son là bộ bàn trà. Sát bên cạnh cửa sổ là nhuyễn tháp. Trên tường có treo một bức họa mẫu đơn được vẽ y như thật. Sở Hạ Nghi phát hiện, bức họa mẫu đơn này chính là bông mẫu đơn trên phượng bào của cô. Không một chút gì do dự, Sở Hạ Nghi nhẹ nhàng rút bức tranh xuống, cất trong không gian. Tại sao phải nhẹ nhàng à? Đây là tiền đó!
Hệ thống: “…” Nó đã nói rồi, lại không tin nó đi. Ký chủ nhà nó không yêu tiền thì ai yêu tiền?
Cô đi vào đằng sau tấm bình phong, giường ngủ cùng tủ đựng đồ liền hiện ra trước mắt. Sở Hạ Nghi chỉ tùy ý lướt sơ qua chứ không vội gom vào không gian. Cô quệt tay lên mặt tủ gần đó, kế tiếp liền đưa lên miệng thổi.
Không một chút bụi nào bay ra, ánh mắt Sở Hạ Nghi bỗng trở nên có chút âm trầm.
Từ khi bước vào đại điện cô đã thấy là lạ rồi. Trước đây tứ quốc liên minh xông vào kinh thành, bước vào Hoàng cung, chẳng nhẽ lại không có tên nào vào cung của Hoàng hậu mà tàn sát càn quét sao? Huống chi bên ngoài điện, cô không thấy bất kì bóng dáng một cành hoa ngọn cỏ nào hết. Bình thường các vị Hoàng hậu ít nhiều điều trồng hoa cỏ bên ngoài, nhưng giờ lại không còn ngọn nào. Chứng minh cái gì? Chứng minh chắc chắn Phượng Nghi Cung đã bị người ta càn quét qua, phá hủy mọi thứ kể cả hoa cỏ, sau đó có người đem dọn đi. Những bình hoa cổ quý giá bên ngoài đại điện, bức mẫu đơn ngoài kia, còn có trâm vòng trang sức trong đây sao có thể còn tồn tại, chẳng lẽ lại không có tên nào dòm ngó vào mấy thứ này sao? Cứ cho rằng đám hoa cỏ bên ngoài là do cung nhân trong cung dọn đi để đón Tân đế, vậy thì mọi thứ quý giá tồn tại trong đây phải giải thích như thế nào? Tân đế mới lên có hai ngày, quần thần bên dưới còn đang dữ dội phản đối. Huyền Dạ* lo đối phó với đám đó còn chưa xong, sao có thể có tâm tư đi dọn dẹp sạch sẽ rồi bài trí nơi này để chờ Hoàng hậu tương lai được? Việc cô khoác phượng bào đến đây muốn làm Hoàng hậu, cho dù có dọn dẹp nhanh thế nào thì làm sao mà có thể trong phút chốc, chưa đầy một canh giờ đem tất cả mọi thứ trở lại vẻ khang trang của ngày xưa?
Nói cho cùng, cũng chỉ có một giải thích hợp lý, mà lại vô lý: Huyền Dạ đã sớm biết cô sẽ tới đây, cho nên sai người dọn dẹp!
Có vô lý không? Làm mẫu nghi thiên hạ là nhiệm vụ mà Hệ thống đã phát cho cô, ngoài cô và con hàng Hệ thống giả chết dẫm kia, làm gì có ai biết? Hơn nữa cô chưa từng nhắc một chữ nào với người ngoài, tên Huyền Dạ kia chắc chắn có vấn đề! Từ việc hắn là người xuyên không, giờ lại biết cô sẽ tới đây làm Hoàng hậu, chuyện này bắt đầu có chút nguy hiểm rồi.
Hệ thống: “Ký chủ cho đến lúc suy luận vẫn gọi ta là con hàng Hệ thống giả!!! Ký chủ, cô sao gặm cắn không buông tha như vậy?”
“Cắn là hành động của chó, ta không phải chó!” Sở Hạ Nghi nghiêm nghị đáp.
Hệ thống không nói gì nữa, cũng không phải là lại bị cô làm cho nghẹn chết. Chỉ là hiện tại nó đang muốn cười vui vẻ. Nhìn xem, ký chủ đang suy đoán người ta có âm mưu với mình. Nó sao có thể tiết lộ với cô rằng, cả hành trình này của cô hoàn toàn là rong chơi trong thế giới giả tưởng, sao có thể tồn tại cái gọi là “nguy hiểm” được? Cả việc Huyền Dạ kia đoán được cô sẽ tới đây làm Hoàng hậu nữa, Hệ thống không chút lo lắng. Tuy rằng nó không biết tại sao tiểu tử kia lại có thể đoán như vậy, nhưng thân là một Hệ thống chính thống, nắm mọi quyền kiểm soát trong tay, nó có thể khẳng định tên Hhuyền Dạ kia sẽ không gây nên được sóng to gió lớn gì.
P.s: Nhắc lại cho bạn nào quên: Huyền Dạ là tên nhân vật của William Kỳ.
Sở Hạ Nghi không nói gì, liếc mắt nhìn sang, ra hiệu ý là “cứ nói đi”.
“Cô lấy đâu ra lắm trâm vậy?” Rốt cuộc cô gái này có bao nhiêu trâm cài vậy, lúc nào cũng có thể tùy tiện phóng ra chục cây trâm, hắn cũng có bao giờ thấy cô nhặt lại trâm đâu.
“Cướp!” Sở Hạ Nghi nhanh chóng đáp. Mỗi lần xuyên đến vị diện cổ đại hoặc huyền huyễn cô đều vận hết sức bình sinh mà càn quét lấy trâm bỏ vào không gian. Nếu xuyên tới hiện đại, thiếu tiền có thể đem trâm đi bán, mà lúc khẩn cấp lại có thể dùng trâm. Quá tiện lợi!
William Kỳ: “…” Cướp có thể nhiều vậy sao? Hắn nhìn chằm chằm cô rồi lại nói: “Từ nay đừng cướp nữa. Hoàng hậu đi cướp đồ, rất mất mặt.”
Sở Hạ Nghi vung tay gấp quạt, lần này là quay cả đầu sang người hắn, “So ra thì cũng không mất mặt bằng Hoàng thượng từng mặc y phục cô nương.”
William Kỳ: “…” Được rồi, hắn nghẹn lời.
Hệ thống: “…” Người anh em, tôi rất thông cảm với đồng chí. Cảm giác này, tôi trải qua n +1 lần rồi. Quá khứ, hiện tại và tương lai vẫn sẽ tiếp tục trải nghiệm cảm giác ức nghẹn đó! Huhu, bản hệ thống đáng thương quá!
Sở Hạ Nghi đứng dậy rời khỏi điện đi về phía cung điện dành riêng cho Hoàng hậu ở ngay bên cạnh.
Phượng Nghi Cung.
Vừa bước vào đại điện, mắt Sở Hạ Nghi không khỏi sáng lên rực rỡ. Quả nhiên là cung điện Hoàng hậu có khác.
Đại điện bài trí tinh tế trang nhã nhưng vẫn toát được vẻ uy nghi bề thế của bậc mẫu nghi thiên hạ bởi tượng hai con chim phượng to lớn được đặt đằng sau ghế Hậu. Một giá lớn làm bằng gỗ đặt những bình hoa với họa tiết đậm vẻ cổ xưa, Sở Hạ Nghi vừa nhìn là biết, thứ này rất đáng tiền! Cô tiếp tục tiến bước vào phòng ngủ ngay đằng sau đại điện.
Phòng ngủ rất rộng. Đối diện cánh cửa màu son là bộ bàn trà. Sát bên cạnh cửa sổ là nhuyễn tháp. Trên tường có treo một bức họa mẫu đơn được vẽ y như thật. Sở Hạ Nghi phát hiện, bức họa mẫu đơn này chính là bông mẫu đơn trên phượng bào của cô. Không một chút gì do dự, Sở Hạ Nghi nhẹ nhàng rút bức tranh xuống, cất trong không gian. Tại sao phải nhẹ nhàng à? Đây là tiền đó!
Hệ thống: “…” Nó đã nói rồi, lại không tin nó đi. Ký chủ nhà nó không yêu tiền thì ai yêu tiền?
Cô đi vào đằng sau tấm bình phong, giường ngủ cùng tủ đựng đồ liền hiện ra trước mắt. Sở Hạ Nghi chỉ tùy ý lướt sơ qua chứ không vội gom vào không gian. Cô quệt tay lên mặt tủ gần đó, kế tiếp liền đưa lên miệng thổi.
Không một chút bụi nào bay ra, ánh mắt Sở Hạ Nghi bỗng trở nên có chút âm trầm.
Từ khi bước vào đại điện cô đã thấy là lạ rồi. Trước đây tứ quốc liên minh xông vào kinh thành, bước vào Hoàng cung, chẳng nhẽ lại không có tên nào vào cung của Hoàng hậu mà tàn sát càn quét sao? Huống chi bên ngoài điện, cô không thấy bất kì bóng dáng một cành hoa ngọn cỏ nào hết. Bình thường các vị Hoàng hậu ít nhiều điều trồng hoa cỏ bên ngoài, nhưng giờ lại không còn ngọn nào. Chứng minh cái gì? Chứng minh chắc chắn Phượng Nghi Cung đã bị người ta càn quét qua, phá hủy mọi thứ kể cả hoa cỏ, sau đó có người đem dọn đi. Những bình hoa cổ quý giá bên ngoài đại điện, bức mẫu đơn ngoài kia, còn có trâm vòng trang sức trong đây sao có thể còn tồn tại, chẳng lẽ lại không có tên nào dòm ngó vào mấy thứ này sao? Cứ cho rằng đám hoa cỏ bên ngoài là do cung nhân trong cung dọn đi để đón Tân đế, vậy thì mọi thứ quý giá tồn tại trong đây phải giải thích như thế nào? Tân đế mới lên có hai ngày, quần thần bên dưới còn đang dữ dội phản đối. Huyền Dạ* lo đối phó với đám đó còn chưa xong, sao có thể có tâm tư đi dọn dẹp sạch sẽ rồi bài trí nơi này để chờ Hoàng hậu tương lai được? Việc cô khoác phượng bào đến đây muốn làm Hoàng hậu, cho dù có dọn dẹp nhanh thế nào thì làm sao mà có thể trong phút chốc, chưa đầy một canh giờ đem tất cả mọi thứ trở lại vẻ khang trang của ngày xưa?
Nói cho cùng, cũng chỉ có một giải thích hợp lý, mà lại vô lý: Huyền Dạ đã sớm biết cô sẽ tới đây, cho nên sai người dọn dẹp!
Có vô lý không? Làm mẫu nghi thiên hạ là nhiệm vụ mà Hệ thống đã phát cho cô, ngoài cô và con hàng Hệ thống giả chết dẫm kia, làm gì có ai biết? Hơn nữa cô chưa từng nhắc một chữ nào với người ngoài, tên Huyền Dạ kia chắc chắn có vấn đề! Từ việc hắn là người xuyên không, giờ lại biết cô sẽ tới đây làm Hoàng hậu, chuyện này bắt đầu có chút nguy hiểm rồi.
Hệ thống: “Ký chủ cho đến lúc suy luận vẫn gọi ta là con hàng Hệ thống giả!!! Ký chủ, cô sao gặm cắn không buông tha như vậy?”
“Cắn là hành động của chó, ta không phải chó!” Sở Hạ Nghi nghiêm nghị đáp.
Hệ thống không nói gì nữa, cũng không phải là lại bị cô làm cho nghẹn chết. Chỉ là hiện tại nó đang muốn cười vui vẻ. Nhìn xem, ký chủ đang suy đoán người ta có âm mưu với mình. Nó sao có thể tiết lộ với cô rằng, cả hành trình này của cô hoàn toàn là rong chơi trong thế giới giả tưởng, sao có thể tồn tại cái gọi là “nguy hiểm” được? Cả việc Huyền Dạ kia đoán được cô sẽ tới đây làm Hoàng hậu nữa, Hệ thống không chút lo lắng. Tuy rằng nó không biết tại sao tiểu tử kia lại có thể đoán như vậy, nhưng thân là một Hệ thống chính thống, nắm mọi quyền kiểm soát trong tay, nó có thể khẳng định tên Hhuyền Dạ kia sẽ không gây nên được sóng to gió lớn gì.
P.s: Nhắc lại cho bạn nào quên: Huyền Dạ là tên nhân vật của William Kỳ.
/65
|