#Cũng có kẻ muốn bị zombie cắn# #Nam chính lộ diện#
Đường phố vắng tanh không một bóng người. Cả đoạn đường dài như vậy, thỉnh thoảng cũng chỉ vài có vài phóng viên tinh thần không sợ chết tác nghiệp, lại thêm vài thanh niên nữa. Cũng vì gần như mọi người tránh trong nhà nên đường vô cùng vắng vẻ, Sở Hạ Nghi lái xe mui trần màu vàng chói mắt lướt nhanh trên đường.
Vừa vào đến rìa thành phố B, đã thấy zombie. Cô lái xe theo hướng bản đồ, tiến vào một khu rừng. Để zombie cắn mình, không nên để người khác chứng kiến thì hơn.
Khu rừng âm u, khá tối dù ngoài trời đang là buổi sáng, Sở Hạ Nghi vừa bật đèn pha lên, đã thấy thấp thoáng bóng zombie phía trước. Cô khẽ cười, bước khỏi xe.
Nào, nào, đến đây. Tuy rằng là gọi chúng nó tới đây, kì thực lại là Sở Hạ Nghi bước chân nhanh đến phía chúng. Zombie nhìn thấy cô, nở nụ cười hềnh hệch.
Và khi zombie cách cô chưa đến 2m:
Này!
Sở Hạ Nghi giật mình, chưa kịp định thần thì đã nhảy ra một bóng người đẩy cô ra chỗ khác.
Người tới mặc đồ đen, gương mặt điển trai rất hút mắt nhìn. Anh ta cũng không hề tệ, cô vừa đứng dậy, phủi xong quần áo, anh ta cũng đã xử xong đám zombie kia.
Cô điên rồi hả?
Không liên quan tới anh. Sở Hạ Nghi lùi lại một bước, quay người bỏ đi. Trên người anh ta toàn mùi máu, mà mùi máu là thứ cô ghét nhất. Nhưng mà...
Người kia cũng không hề níu giữ gì cả. Sở Hạ Nghi trở lại xe, lái một mạch ra khỏi rừng, dù sao cũng không phải tất cả zombie đều ở đó.
Thật là. Sau khi cô đi, người nọ thở hắt một cái: Phải đi kiếm chỗ khác thôi. Tại cô ta cả.
William thiếu, hình như anh mới là người đánh chúng nó mà. Y Y lên tiếng: Đâu liên quan tới cô ta.
Hừ, nếu không phải tại cô ta thì giờ ta đã có dị năng rồi.
Thật sự chẳng thấy ai biến thái như anh.
Còn không phải tại ngươi sao? Nếu không phải ngươi, sao ta có thể lạc trôi tới đây. Cái loại Hệ thống chọn tiểu thuyết giống như ngươi, đến quỳ.
William thiếu, tôi chọn như vậy còn quá bình thường. Không phải chỉ là xem quyển nào dày hơn quyển nào sao? Anh trai song sinh của tôi, mới thực sự là tùy tiện.
Hừ.
Đường phố vắng tanh không một bóng người. Cả đoạn đường dài như vậy, thỉnh thoảng cũng chỉ vài có vài phóng viên tinh thần không sợ chết tác nghiệp, lại thêm vài thanh niên nữa. Cũng vì gần như mọi người tránh trong nhà nên đường vô cùng vắng vẻ, Sở Hạ Nghi lái xe mui trần màu vàng chói mắt lướt nhanh trên đường.
Vừa vào đến rìa thành phố B, đã thấy zombie. Cô lái xe theo hướng bản đồ, tiến vào một khu rừng. Để zombie cắn mình, không nên để người khác chứng kiến thì hơn.
Khu rừng âm u, khá tối dù ngoài trời đang là buổi sáng, Sở Hạ Nghi vừa bật đèn pha lên, đã thấy thấp thoáng bóng zombie phía trước. Cô khẽ cười, bước khỏi xe.
Nào, nào, đến đây. Tuy rằng là gọi chúng nó tới đây, kì thực lại là Sở Hạ Nghi bước chân nhanh đến phía chúng. Zombie nhìn thấy cô, nở nụ cười hềnh hệch.
Và khi zombie cách cô chưa đến 2m:
Này!
Sở Hạ Nghi giật mình, chưa kịp định thần thì đã nhảy ra một bóng người đẩy cô ra chỗ khác.
Người tới mặc đồ đen, gương mặt điển trai rất hút mắt nhìn. Anh ta cũng không hề tệ, cô vừa đứng dậy, phủi xong quần áo, anh ta cũng đã xử xong đám zombie kia.
Cô điên rồi hả?
Không liên quan tới anh. Sở Hạ Nghi lùi lại một bước, quay người bỏ đi. Trên người anh ta toàn mùi máu, mà mùi máu là thứ cô ghét nhất. Nhưng mà...
Người kia cũng không hề níu giữ gì cả. Sở Hạ Nghi trở lại xe, lái một mạch ra khỏi rừng, dù sao cũng không phải tất cả zombie đều ở đó.
Thật là. Sau khi cô đi, người nọ thở hắt một cái: Phải đi kiếm chỗ khác thôi. Tại cô ta cả.
William thiếu, hình như anh mới là người đánh chúng nó mà. Y Y lên tiếng: Đâu liên quan tới cô ta.
Hừ, nếu không phải tại cô ta thì giờ ta đã có dị năng rồi.
Thật sự chẳng thấy ai biến thái như anh.
Còn không phải tại ngươi sao? Nếu không phải ngươi, sao ta có thể lạc trôi tới đây. Cái loại Hệ thống chọn tiểu thuyết giống như ngươi, đến quỳ.
William thiếu, tôi chọn như vậy còn quá bình thường. Không phải chỉ là xem quyển nào dày hơn quyển nào sao? Anh trai song sinh của tôi, mới thực sự là tùy tiện.
Hừ.
/65
|