Tà Lang Quân – Chương 4.1
Edit: Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
Đệ tứ chương
Na Lan gắt gao ôm lấy Phi Ngọc, để cho bản thân hòa tan cùng với hắn phiêu du nơi nguồn ân bể ái, ít nhất trong nháy mắt này, nàng không thể cự tuyệt khát vọng của hắn.
「 a……」 Na Lan vô lực thừa nhận , trên làn da mềm mại mịn màng non tơ của nàng đã nhiễm một màu đỏ ửng, ngực sữa bởi vì thân thể lay động mà trở nên thực mê người.
Hai người đang quấn quýt lấy nhau, cùng nhau hòa mình trong bản nhạc điệu muôn thuở của tình yêu,
Khi nàng phát hiện sự ôn nhu vốn có của đối phương trong cuộc tấn công đâm sâu vào bên trong nàng cải biến, tốc độ luật động càng lúc càng rất nhanh làm cho nàng gần như không thể thở nổi, chỉ có thể liều mình cầm lấy bờ vai của hắn, đong đưa thân mình hòa theo nhịp điệu kia của hắn càng lúc càng cuồng dã tiến lên.
「 Phi Ngọc…… Phi Ngọc…… A……」
Khi cao trào lại tiến đến, thân mình Na Lan bởi vì sướng khoái cuồng dại ập đến bùng nổ trong nháy mắt, nhịn không được run run , Phi Ngọc cũng đồng thời đạt tới đỉnh khoái cảm, cảm giác một bộ phận nào đó của chính mình hòa tan vào cơ thể của nàng…..
Không chỉ là mầm móng chính mình, phảng phất còn có một cái gì đó mà hắn không biết chảy vào trong thân thể đối phương, dung hợp lẫn nhau cùng một chỗ, không thể chia lìa .
Loại cảm giác này thật thần kỳ, lại làm hắn có loại an tâm trước nay chưa từng có.
Hắn cảm thấy mỹ mãn, nằm trên chiếc giường lạnh như băng cũng không còn lạnh như băng như dĩ vãng nữa.
Thì ra hắn không có đoán sai, thân thể hắn chỉ đối với nàng có phản ứng mà thôi.
Ngay tại phía sau, hắn phát hiện tiểu nữ nhân bên người tựa hồ rục rịch, vừa thấy Na Lan muốn trộm đi, hắn lập tức đem nàng ôm trở về,「 Đi nơi nào?」
「 Ta không muốn ngủ với ngươi……」 Nàng nghẹn ngào nói nhỏ , một bộ dáng muốn khóc lại không muốn khóc ở trước mặt hắn.
Người ta lại cũng không nói sẽ giúp hắn giải độc gì, hắn cư nhiên lại tự chủ trương động thủ , một chút cũng không tôn trọng người khác. Ở trong lòng Na Lan đầy ủy khuất oán giận .
Nghĩ đến chính mình vừa mới lại khống chế không được, biến thành một người khác chính mình không biết chính mình, còn kêu dâm đãng như vậy……
Trời ạ! Sư phụ, thỉnh tha thứ cho Na Lan, Na Lan sẽ niệm một nghìn lần đại bi chú tỉnh lại .
Hắn trừng mắt bộ dáng quật cường của nàng, thật sự là không rõ nàng tại sao lại không chịu thỏa hiệp một chút nhỉ?
「 Ngươi không phải cũng thực thoải mái sao?」
「 Ngươi là ác ma!」
Nhìn thấy nàng vừa giận lại vừa sợ đến phát run, Phi Ngọc cảm thấy phẫn nộ trước nay chưa có, hắn đưa tay khẽ kéo tóc của nàng, không có lộng đau nàng, nhưng là ý tứ hiếp bức hàm xúc thập phần rõ ràng,「 Cho dù ta là ác ma thì như thế nào? Là do ngươi không may mắn, ta trúng độc di chứng, nhưng lại đối với thân thể ngươi có phản ứng.」
「 Không có khả năng…… Không thể……」 Nàng rốt cục khóc, không thể tin được chuyện này là thật.
「 Ngươi không có con đường nào để lựa chọn.」
「 Không cần!」 Nàng dùng sức đẩy hắn ra, cố gắng sửa sang quần áo không chỉnh tề trên người, trong lòng thầm muốn chạy nhanh về cửa sơn động, tuy rằng căn bản không biết mình ở nơi nào, và làm sao để có thể chạy thoát, nhưng thực sự nàng không thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn chạy trốn thật xa khỏi tên ác ma đáng sợ này.
Nhưng là chân của nàng ngay cả cơ hội chạm đến bùn đất bên ngoài đều không có, cả người đã muốn bay lên không.
「 A!」
Hắn từ ở phía sau đem nàng ôm lấy, một đôi cánh tay cứng như sắt thép giống như ôm lấy đứa bé bướng bỉnh không ngoan, chỉ đơn giản đem nàng ôm chặt vào lòng.
「 Buông ra! Buông ra!」
「 Thả ngươi? Ta muốn là cái nam nhân cần, làm sao bây giờ?」
「 Ta không muốn làm công cụ tiết dục của ngươi.」
「 Thực xin lỗi, ta cũng không muốn như thế, nhưng trong khoảng thời gian ta chưa tìm được giải dược này, đành phải miễn cưỡng ngươi .」
Hắn đem nàng ôm trở lại bên giường, dùng cái đệm bông đơn giản trải thành giường, nàng muốn giãy dụa đứng dậy, lại bị hắn dùng thân thể ngăn chận, sau đó đầu của nàng cũng bị hắn đè lại, động cũng không động đậy được.
「 Ngoan ngoãn ngủ đi, buổi sáng ngày mai mới có tinh thần.」
Nàng thật sự không dám hỏi hắn có tinh thần để làm gì, nhưng mà hiện tại nàng ngoài ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tựa hồ cũng không có biện pháp nào khác.
Nước mắt thương tâm yên lặng tuôn xuống như mưa, nàng tiếp tục kháng cự có tác dụng gì? Nàng đã không còn có gì có thể mất đi, tiếp tục xấu xa thêm nữa cũng chính là như vậy .
Nàng còn có nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, không thể dễ dàng nói muốn hy sinh sinh mệnh là được, huống hồ sư phụ đã nói qua, không thể tự sát, đó là chuyện thiên địa không tha.
Cho nên nếu ngay cả tử vong còn không sợ , nàng còn có cái gì phải sợ ?
Ác ma phải không?
Hắn có thể giữ lấy thân thể của nàng, nhưng tuyệt đối không hề chạm được linh hồn của nàng.
Chờ nàng ngủ no rồi, nàng nhất định phải siêu độ linh hồn đang sa đọa này.
Phi Ngọc vất vả bắt vài con thỏ hoang muốn cho Na Lan ăn ngon, nhưng lập tức lại phát hiện, nàng ăn chay.
Nhớ tới thân thể nàng đơn bạc như vậy, mặt Phi Ngọc nhăn càng nhanh, hắn từ trong đầu hy vọng nàng có thể mập mạp tròn trịa, như vậy mới khỏe mạnh.
Giới cấm kị đệ nhất nàng đều đã muốn phá giới , tiếp tục phá thêm một giớ nữa chắc cũng không sao, hơn nữa nàng vẫn chưa quy y, căn bản là không xem như xuất gia.
Hơn nữa, hắn cũng không khả năng làm cho nàng xuất gia .
Bởi vì hắn cần nàng.
Những ý niệm này bất chợt xuất hiện trong đầu, làm hắn kinh hoàng, nhưng là lập tức bị hắn xua đi, hắn nói cho chính mình, hắn chính là cần thân thể của nàng, thẳng đến tìm được giải dược mới thôi.
Nghĩ đến một lát nữa muốn nàng ăn mấy con thỏ này, nàng có thể vừa tức vù vù mắng hắn tàn nhẫn, nói hắn là ác ma hay không?
Phi Ngọc nhịn không được cười khổ.
Ác ma sao?
Có lẽ hắn đã sớm đã như thế rồi.
Hắn cúi đầu nhìn hình xăm trải dài trên khắp cánh tay phải của mình, đây là dấu vết tội ác mà cả đời hắn cũng không cách nào xóa được!
Trở lại căn nhà chính mình, hắn dừng lại bước chân, trừng mắt nhìn cô nương nhỏ bé đang cố gắng di chuyển tất cả đồ vật bên trong nhà hắn ra ngoài.
「 Muốn trộm đồ thì cũng nên tham lam một chút, ngươi nên trộm châu báu hoặc là vàng bạc .」Miệng hắn bất giác nở nụ cười, hoàn toàn không để tâm đến nàng muốn đem nhà của hắn dời hết ra ngoài.
Na Lan vừa nghe đến thanh âm của hắn, lập tức đứng lên xoay người lại đối diện với hắn, trên mặt đỏ ửng「 Ta là muốn nói ngươi một mình ở tại địa phương lạnh lẽo đã thấy không khỏe mạnh , cư nhiên còn ở trong sơn động vừa loạn vừa bẩn……….」 Tà Lang Quân – Chương 4.2
Edit: Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
Đệ tứ chương
Lời cuối của nàng biến mất ở trong gió, chỉ sợ hắn nghe xong sẽ không vui.
「 Cho nên?」
Thấy hắn vẫn là vẻ mặt mỉm cười, hẳn là không có tức giận chứ?
「 Cho nên ta nghĩ, nếu ta muốn ở cùng ngươi một thời gian, sẽ bảo trì hoàn cảnh bên người sạch sẽ chỉnh tề, sau đó ta liền……」
「 Giống như chú mèo con thích sạch sẽ, nên tìm mấy con chuột bảo nó dọn nhà đi hết?」 Hắn thay nàng đem câu cho hết lời.
「 Ta sẽ sửa sang lại tốt.」
Hắn một bên xử lý con thỏ, vừa nói nói:「 Nam nhân đều không thích sạch sẽ , đây là thiên tính.」
「 Ai nói ?」
「 đây là mệnh định.」
「 Ai nói ?」
「 Bằng không tại sao nam nhân lại luôn không thể thiếu nữ nhân?」
「 Ách!」 Nàng ngẫm lại, dường như cũng có đạo lý.
「 Đi sửa sang lại cho tốt đi! Đây là chuyện ngươi phải làm .」
Na Lan đứng ở tại chỗ, trong lòng cũng rất muốn hỏi hắn nói những lời này ý tứ là cái gì? Ý tứ là nói hắn là nam nhân của nàng, cho nên nàng phải thay hắn quét tước trong nhà sao?
Nhưng mà nàng cũng không có gan hỏi.
Na Lan cố gắng đem bên trong đều quét tước thu dọn sạch sẽ, chuẩn bị đem một ngăn tủ nhỏ cất vào, nhưng thật nặng…….
Đột nhiên một bàn to đơn giản liền đem cái ngăn tủ kia nâng lên dễ dàng, Na Lan ngẩng đầu nhìn người vừa mới ra tay giúp, chỉ thấy hắn nhìn nàng hỏi:「 Muốn để ở nơi nào?」
「 Ách! Đặt ở bên này là được rồi.」
Hắn nắm tay nàng cùng với ngăn tủ để ngay vị trí nàng vừa chỉ, hắn nhưng không buông tay nàng ra, ngược lại nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé kia có chút thô ráp.
「 Ngươi vẫn luôn chăm chỉ như vậy sao?」
「 Sư phụ nói, thân là một nữ nhân, nên chăm chỉ lo lắng chuyện trong nhà, cố gắng không lười biếng, nghe lời, tôn kính người lớn tuổi, như thế mới được người yêu mến. 」 Nàng phải thực cố gắng, thực cố gắng, mới có thể làm cho chính mình không cần run run.
Nàng thật muốn bảo hắn đừng nhìn nàng như thế, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm với những tia sang lấp lánh như những ánh sao nhỏ vẫn đang nhìn nàng chăm chú.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng ngắm đến cánh tay phải của hắn tựa hồ dấu vết có màu đỏ,「 Ngươi bị thương sao?」
「 Chờ……」
Không kịp ngăn trở, Na Lan đã xốc ống tay áo hắn lên, lộ ra nhất hơn phân nửa hình xăm màu đỏ, nhìn đến gương mặt nửa người nửa quỷ của hình xăm la sát đỏ tẳm đang lườm nàng, màu sắc rực rỡ trên hình xăm giống như máu tươi chảy tràn khắp khuôn mặt quỷ dữ, và phía trên đó là những vế thương to nhỏ, chằng chịt những vết sẹo to nhỏ không đồng nhất, miệng vết thương hư thối lở loét, nàng cảm thấy một trận ghê tởm.
Nàng đẩy hắn ra, vọt ra bên ngoài nôn mửa liên tục.
「 Rất ghê tởm phải không?」
Na Lan ngây ngẩn cả người, cảm giác không khí phía sau hoàn toàn ngưng kết, toàn bộ những cơn gió lạnh giống như quanh quẩn ngưng tụ lại đâu đây, không khí âm trầm ngột ngạt yên lặng như bình yên trước cơn giông bão sắp đến, làm người ta không thể hô hấp.
「 Ngươi……」
Cả người nàng bị dùng sức kéo mạnh đến, hai tay Phi Ngọc phẫn nộ nắm bắt bả vai của nàng, giống như là muốn đem nàng bóp nát ra,「 Ngươi hiện tại thấy được rồi, sợ sao?」
「 Thả…… Thả ta ra……」 Nàng sợ hãi muốn đẩy hắn ra, ánh mắt vẫn tránh né không nhìn đến cánh tay đầy màu sắc xanh đỏ kia, hắn vừa động, hình xăm kia lập tức sống động như ác quỷ sắp tỉnh dậy muốn xông ra cắn người, thật đáng sợ.
Sợ hãi cùng kháng cự của nàng chọc giận hắn, vốn tưởng rằng nàng ít nhất cùng những người khác không giống nhau, thật không ngờ hắn vẫn là sai lầm rồi.
「 Tại sao ta lại nghĩ đến ngươi sẽ ngoại lệ? Là bởi vì đôi mắt trong suốt ngây thơ của ngươi mê hoặc sao? Hay là nghĩ bởi vì ngươi mặc quần áo của người xuất gia, nên nghĩ ngươi cũng sẽ từ bi? Hay trong tiềm thức của ta hy vọng có thể được một người nào đó cứu vớt, mới có thể cảm thấy ngươi là đặc biệt ?」
Đột nhiên, hắn dùng lực đẩy nàng ra, cả người nàng ngã ngồi trên mặt đất nhưng không nhìn hắn, cho nên không hề nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên mặt hắn, cùng nhẫn nại cô tịch cùng đau thương trong mắt hắn.
「 Như thế nào, không muốn nhìn ta?」 Hắn bấu chặt lấy nàng, không cho nàng có cơ hội giãy dụa,「 Ngươi nói chuyện! Nói chuyện đi!」
「 không…… Không nên đụng ta……」 Nàng giống như con mèo nhỏ phát cuồng cố gắng chống đẩy hắn, không thể chịu đựng được hắn đối diện đến mình.
「 Ngươi không muốn ta chạm vào ngươi? Ta càng muốn chạm vào!」
「 Đừng!」
Nàng giống như một con búp bê, bị hắn bế lên đặt ở trên cây, làm sao cũng không giãy được.
Đôi môi của hắn rất nhanh che nàng lại, một tay gần như thô bạo ở trên thân thể của nàng sờ loạn, bấu đau nàng, nàng biết hắn là cố ý muốn nàng đau .
「 Phi Ngọc, ngươi làm đau ta .」
「 Ta muốn làm đau ngươi.」
「 Ngươi hãy nghe ta nói, ta sẽ không ghét bỏ ngươi……」 Nàng còn chưa nói xong, liền cảm thấy hai má bị người nào đó quăng một cái tát.
Lập tức lỗ tai của nàng lung bùng một trận, cái gì cũng nghe không thấy.
「Mọi người toàn thế gian này đều ghét bỏ ta, ta cũng không để ý, nhưng ngươi thì không thể.」 Hắn nghiêm khắc gầm nhẹ , vẻ mặt phẫn nộ như là đã mất đi lý trí.
Na Lan thương tâm khóc lớn lên,「 Ngươi đánh ta!」
Nhìn thấy nước mắt của nàng, hắn giống như vừa bị người tạt một chậu nước lạnh, từ trong cơn giận dữ hoang đường bừng tỉnh lại, hắn đột nhiên buông ra tay nàng, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
「 Ta……」
「 Chưa từng có ai đánh ta, ngươi lại động thủ đánh ta, ta chán ghét ngươi!」 Nàng giống như tiểu oa nhi bị bắt nạt, khóc xoay người chạy đi.
Phi Ngọc vươn tay muốn giữ chặt nàng, nhưng nhìn đến tay phải của mình, cảm giác được lòng bàn tay còn tê dại .
Hắn đánh lần này chỉ sợ là rất đau . Tà Lang Quân – Chương 4.3
Edit: Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
Chương 4.3
Đáng chết! Hắn thống khổ nắm chặt nắm tay, thống hận chính mình tại sao lại làm ra loại chuyện để cho bản thân đau lòng và hối hận này.
Càng thêm làm hắn khiếp sợ là, hắn đã yêu thương nàng !
Nhưng hắn làm sao xứng đôi với nàng!
Làm sao xứng!
Nàng đã nhìn thấy bộ mặt thật xấu xí ghê tởm của hắn, và còn nhìn thấy vẻ mặt mất đi lý trí của mình, như vậy nàng làm sao còn dám thương hắn!
Hắn vô lực ngồi xổm trên mặt đất, đầu gục xuống giống như tướng quân bại trận mất hết hy vọng, chỉ thấy mắt đất trước mắt hắn từng giọt, từng giọt nước mưa rơi xuống, sau đó hóa thành vô hạn nước mắt hối hận không nguôi.
「 Na Lan!」 Hắn giống như một con dã thú thống khổ ngửa mặt nhìn trời thét thật to, nhưng là trả lời hắn , lại là tiếng gió càng thêm thê lương.
Hắn đã mất đi nàng .
Khi Phi Ngọc nghe được thanh âm nho nhỏ, cũng không có mở to mắt, hắn nghĩ, có lẽ là một động vật nhỏ gì đó!
Tuyệt đối sẽ không là nữ nhân mà hắn muốn kia, nàng hiện tại nhất định không biết chạy trốn đến nơi nào rồi.
Trốn! Đã trốn rồi!
Dù sao hắn trước nay vẫn luôn sống một mình mà, không có gì phải sợ hãi.
Phi Ngọc lẳng lặng nằm ở trên giường lạnh như băng, gương mặt hắn nằm giống như là một người đang chờ chết.
Cả ngày nay hắn vẫn không có di động .
Ngay tại phía sau, ánh mắt La sát ở cánh tay phải cư nhiên chậm rãi chảy ra huyết lệ, vẻ mặt đau thương như là một đầu dã thú bị thương, sau khi trải qua một phen đả kích, không phải càng thêm kiên cường, thì chính là từ nay về sau rơi xuống trong thế giới tà ác hắc ám.
Na Lan! Vốn tưởng rằng ngươi có thể cứu ta . Phi Ngọc chua sót thở dài .
Khi hắn tuyệt vọng, lại nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Đây là……
Hắn đột nhiên mở to mắt, phát hiện Na Lan đang ôm một đống dược thảo lớn, ngồi ở phía trước đống lửa, chuyên tâm giã thuốc.
「 Ngươi không đi?」Nội tâm hắn quá độ áp lực không thể tin được mừng như điên, cho nên giọng điệu khi xuất khẩu liền biến thành chất vấn có chút không được tự nhiên.
「 Tại sao ta lại phải đi?」 Nàng đầu cũng không quay lại nói.
「 Nhưng không phải ngươi chán ghét ta sao?」
Na Lan quay đầu lại, đôi mắt ngập nước , trên mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ đáng thương vô cùng,「 Bụng của ta không thoải mái.」
「 Cái gì?」 Hắn sửng sốt một chút.
「 Bụng ta vừa rồi không thoải mái, ghê tởm muốn phun, kết quả ngươi vẫn lắc ta, hại ta đau muốn chết được.」
「 Nhưng ngươi không phải bảo ta không nên đụng ngươi?」
「 Đúng vậy! Ta sắp ói ra, ngươi còn vẫn lắc.」
「 Nhưng tại sao ngươi lại không nói?」
「 Ngươi không cho cơ hội để ta nói a! Hơn nữa nếu ta nói , làm sao biết ngươi cần ta như vậy?」
Phi Ngọc vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ lên.
「 Nhưng mà ta thực tức giận, chưa từng có ai đánh ta, huống chi ngươi là đại nam nhân, lại có thể đánh ta, tiểu nữ nhân tay không tấc sắt này, ta rất giận.」
「 Ta…… Ta là nhất thời không khống chế được.」
「 Ngươi tốt nhất nên hứa với ta phải sửa đổi, bằng không về sau nếu ta làm bù nhìn cho ngươi vừa đập vừa đánh, ngươi nghĩ rằng ta có mấy cái mạng có thể chống đỡ được?」
「 Ta hứa, về sau ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đánh ngươi !」 Hắn giống như một tiểu hài tử nhấc tay thề.
「 Thật vậy chăng?」Cả người Na Lan đứng ở trước mặt hắn.
Phi Ngọc không có chuẩn bị tâm lý, bị nàng làm cho kinh hoàng,「Mặt ngươi……」
Mặt nàng bị đánh sưng phù giống như mặt rùa, thoạt nhìn dường như rất đau.
「 Thật sự không đánh ta nữa.」 Nàng vươn ngón trỏ, thập phần nghiêm túc lắc lắc, giống như lão nhân nghiêm túc nói,「 Thiếu chút nữa đã bị ngươi hủy dung .」
Nhìn thấy nàng đứng ở trước mặt mình tự nhiên nói chuyện như vậy, tuy rằng là thở phì phì giận dữ, nhưng Phi Ngọc lại cảm thấy trên mặt một bên sưng to như mai rùa, tiểu nữ nhân này là nữ nhân xinh đẹp nhất khắp thiên hạ.
Nàng không có đi, không có giống như những người khác nhìn thấy cánh tay xấu xí kinh tởm của hắn vội vã chạy mất mạng.
Nàng cũng không giận hắn.
Phi Ngọc cảm giác được những bức tường thành phòng ngự mình đã cố tình xây cất bao lâu nay trong lòng nay đã dần dần sụp đổ……
Na Lan lại tiếp tục trở lại đống lửa cố gắng phân dược thảo, sau đó đem thuốc đã nghiền nát đặt trên một mảnh vải sạch sẽ, cuối cùng đi đến bên cạnh hắn nói:「 Đưa tay phải cho ta.」
Hắn nâng cánh tay phải lên, hoang mang hỏi:「 Ngươi không sợ sao?」
「 Sợ a!」
「 Vậy ngươi đang làm cái gì?」
「 Ta sợ miệng vết thương này nếu xử lý không tốt, tay phải của ngươi chắc chắn sẽ bị phế đi, đương nhiên nếu có thể để cho ngươi không thể giết người cũng tốt! Nhưng muốn cho tay phải của ngươi phải phế đi mới sẽ không giết người, như thế cũng thực quá đáng , cho nên ta muốn, vẫn là đem miệng vết thương trị liệu cho tốt rồi nói sau.」
Phi Ngọc lẳng lặng nhìn nàng thực sự nghiêm túc thay hắn băng bó miệng vết thương, trong lòng đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm không hiểu, hắn quay mặt qua chỗ khác nhẹ nhàng nói:「 Chưa từng có ai thay ta băng bó miệng vết thương.」
Na Lan ngừng một chút, có chút kinh ngạc hỏi:「 Phải không?」
「 Ừm!」
「Người nhà của ngươi đâu?」
「 Ta không có người nhà.」
「 Ngươi là cô nhi?」
「 Xem như vậy.」 Hắn nhìn chăm chú vào nàng, thanh âm thấp dần xuống , chua xót hỏi:「 Ngươi sẽ khinh thường ta sao?」
「 Sẽ không, trừ phi ngươi tự khinh thường chính ngươi trước.」 Nàng chân thành nói, nhưng ngay lập tức vừa tức vù vù cảnh cáo ,「 Nhưng mà nếu ngươi lại đánh ta, mặc kệ vì lý do gì, ta đều tuyệt đối sẽ khinh thường ngươi.」
Hắn không trả lời, chỉ dùng cặp mắt đen xinh đẹp đầy sức sống thâm tình chân thành kia nhìn chăm chú vào nàng, nhìn nàng đến mức trái tim nàng kinh hoàng đập loạn không ngừng.
「 Ngươi…… Có khả năng thích ta hay không?」
Na Lan vừa nghe thấy hắn trắng trợn hỏi như vậy, tim đột nhiên thiếu nhảy lên một chút, trong nháy mắt này, nàng tựa hồ nhìn thấy một tiểu nam hài đang hy vọng có người có thể thích hắn mà thôi, không quan hệ tình dục hoặc là hứa hẹn, chỉ là thực đơn thuần hỏi nàng, có thích hắn hay không?
Nàng không nên cùng nam nhân trong lòng tràn đầy bị thương này dây dưa nhiều lắm, bởi vì nàng không có nắm chắc có thể trị liệu vết thương không tên trong lòng hắn hay không, nàng không có vĩ đại như vậy.
Nhưng giờ này khắc này, nàng sao lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt hắn được?
Gần như là không nghe sai khiến , nàng vươn hai tay gắt gao ôm hắn, như là muốn cho hắn sức mạnh an ủi hắn, lại như là đang nói ra tình cảm chân thật nhất của chính nội tâm mình.
「 Thích, ta thích ngươi nhất.」
Hí hí, các chap sau anh í dễ thương lắm nha!
Edit: Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
Đệ tứ chương
Na Lan gắt gao ôm lấy Phi Ngọc, để cho bản thân hòa tan cùng với hắn phiêu du nơi nguồn ân bể ái, ít nhất trong nháy mắt này, nàng không thể cự tuyệt khát vọng của hắn.
「 a……」 Na Lan vô lực thừa nhận , trên làn da mềm mại mịn màng non tơ của nàng đã nhiễm một màu đỏ ửng, ngực sữa bởi vì thân thể lay động mà trở nên thực mê người.
Hai người đang quấn quýt lấy nhau, cùng nhau hòa mình trong bản nhạc điệu muôn thuở của tình yêu,
Khi nàng phát hiện sự ôn nhu vốn có của đối phương trong cuộc tấn công đâm sâu vào bên trong nàng cải biến, tốc độ luật động càng lúc càng rất nhanh làm cho nàng gần như không thể thở nổi, chỉ có thể liều mình cầm lấy bờ vai của hắn, đong đưa thân mình hòa theo nhịp điệu kia của hắn càng lúc càng cuồng dã tiến lên.
「 Phi Ngọc…… Phi Ngọc…… A……」
Khi cao trào lại tiến đến, thân mình Na Lan bởi vì sướng khoái cuồng dại ập đến bùng nổ trong nháy mắt, nhịn không được run run , Phi Ngọc cũng đồng thời đạt tới đỉnh khoái cảm, cảm giác một bộ phận nào đó của chính mình hòa tan vào cơ thể của nàng…..
Không chỉ là mầm móng chính mình, phảng phất còn có một cái gì đó mà hắn không biết chảy vào trong thân thể đối phương, dung hợp lẫn nhau cùng một chỗ, không thể chia lìa .
Loại cảm giác này thật thần kỳ, lại làm hắn có loại an tâm trước nay chưa từng có.
Hắn cảm thấy mỹ mãn, nằm trên chiếc giường lạnh như băng cũng không còn lạnh như băng như dĩ vãng nữa.
Thì ra hắn không có đoán sai, thân thể hắn chỉ đối với nàng có phản ứng mà thôi.
Ngay tại phía sau, hắn phát hiện tiểu nữ nhân bên người tựa hồ rục rịch, vừa thấy Na Lan muốn trộm đi, hắn lập tức đem nàng ôm trở về,「 Đi nơi nào?」
「 Ta không muốn ngủ với ngươi……」 Nàng nghẹn ngào nói nhỏ , một bộ dáng muốn khóc lại không muốn khóc ở trước mặt hắn.
Người ta lại cũng không nói sẽ giúp hắn giải độc gì, hắn cư nhiên lại tự chủ trương động thủ , một chút cũng không tôn trọng người khác. Ở trong lòng Na Lan đầy ủy khuất oán giận .
Nghĩ đến chính mình vừa mới lại khống chế không được, biến thành một người khác chính mình không biết chính mình, còn kêu dâm đãng như vậy……
Trời ạ! Sư phụ, thỉnh tha thứ cho Na Lan, Na Lan sẽ niệm một nghìn lần đại bi chú tỉnh lại .
Hắn trừng mắt bộ dáng quật cường của nàng, thật sự là không rõ nàng tại sao lại không chịu thỏa hiệp một chút nhỉ?
「 Ngươi không phải cũng thực thoải mái sao?」
「 Ngươi là ác ma!」
Nhìn thấy nàng vừa giận lại vừa sợ đến phát run, Phi Ngọc cảm thấy phẫn nộ trước nay chưa có, hắn đưa tay khẽ kéo tóc của nàng, không có lộng đau nàng, nhưng là ý tứ hiếp bức hàm xúc thập phần rõ ràng,「 Cho dù ta là ác ma thì như thế nào? Là do ngươi không may mắn, ta trúng độc di chứng, nhưng lại đối với thân thể ngươi có phản ứng.」
「 Không có khả năng…… Không thể……」 Nàng rốt cục khóc, không thể tin được chuyện này là thật.
「 Ngươi không có con đường nào để lựa chọn.」
「 Không cần!」 Nàng dùng sức đẩy hắn ra, cố gắng sửa sang quần áo không chỉnh tề trên người, trong lòng thầm muốn chạy nhanh về cửa sơn động, tuy rằng căn bản không biết mình ở nơi nào, và làm sao để có thể chạy thoát, nhưng thực sự nàng không thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn chạy trốn thật xa khỏi tên ác ma đáng sợ này.
Nhưng là chân của nàng ngay cả cơ hội chạm đến bùn đất bên ngoài đều không có, cả người đã muốn bay lên không.
「 A!」
Hắn từ ở phía sau đem nàng ôm lấy, một đôi cánh tay cứng như sắt thép giống như ôm lấy đứa bé bướng bỉnh không ngoan, chỉ đơn giản đem nàng ôm chặt vào lòng.
「 Buông ra! Buông ra!」
「 Thả ngươi? Ta muốn là cái nam nhân cần, làm sao bây giờ?」
「 Ta không muốn làm công cụ tiết dục của ngươi.」
「 Thực xin lỗi, ta cũng không muốn như thế, nhưng trong khoảng thời gian ta chưa tìm được giải dược này, đành phải miễn cưỡng ngươi .」
Hắn đem nàng ôm trở lại bên giường, dùng cái đệm bông đơn giản trải thành giường, nàng muốn giãy dụa đứng dậy, lại bị hắn dùng thân thể ngăn chận, sau đó đầu của nàng cũng bị hắn đè lại, động cũng không động đậy được.
「 Ngoan ngoãn ngủ đi, buổi sáng ngày mai mới có tinh thần.」
Nàng thật sự không dám hỏi hắn có tinh thần để làm gì, nhưng mà hiện tại nàng ngoài ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tựa hồ cũng không có biện pháp nào khác.
Nước mắt thương tâm yên lặng tuôn xuống như mưa, nàng tiếp tục kháng cự có tác dụng gì? Nàng đã không còn có gì có thể mất đi, tiếp tục xấu xa thêm nữa cũng chính là như vậy .
Nàng còn có nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, không thể dễ dàng nói muốn hy sinh sinh mệnh là được, huống hồ sư phụ đã nói qua, không thể tự sát, đó là chuyện thiên địa không tha.
Cho nên nếu ngay cả tử vong còn không sợ , nàng còn có cái gì phải sợ ?
Ác ma phải không?
Hắn có thể giữ lấy thân thể của nàng, nhưng tuyệt đối không hề chạm được linh hồn của nàng.
Chờ nàng ngủ no rồi, nàng nhất định phải siêu độ linh hồn đang sa đọa này.
Phi Ngọc vất vả bắt vài con thỏ hoang muốn cho Na Lan ăn ngon, nhưng lập tức lại phát hiện, nàng ăn chay.
Nhớ tới thân thể nàng đơn bạc như vậy, mặt Phi Ngọc nhăn càng nhanh, hắn từ trong đầu hy vọng nàng có thể mập mạp tròn trịa, như vậy mới khỏe mạnh.
Giới cấm kị đệ nhất nàng đều đã muốn phá giới , tiếp tục phá thêm một giớ nữa chắc cũng không sao, hơn nữa nàng vẫn chưa quy y, căn bản là không xem như xuất gia.
Hơn nữa, hắn cũng không khả năng làm cho nàng xuất gia .
Bởi vì hắn cần nàng.
Những ý niệm này bất chợt xuất hiện trong đầu, làm hắn kinh hoàng, nhưng là lập tức bị hắn xua đi, hắn nói cho chính mình, hắn chính là cần thân thể của nàng, thẳng đến tìm được giải dược mới thôi.
Nghĩ đến một lát nữa muốn nàng ăn mấy con thỏ này, nàng có thể vừa tức vù vù mắng hắn tàn nhẫn, nói hắn là ác ma hay không?
Phi Ngọc nhịn không được cười khổ.
Ác ma sao?
Có lẽ hắn đã sớm đã như thế rồi.
Hắn cúi đầu nhìn hình xăm trải dài trên khắp cánh tay phải của mình, đây là dấu vết tội ác mà cả đời hắn cũng không cách nào xóa được!
Trở lại căn nhà chính mình, hắn dừng lại bước chân, trừng mắt nhìn cô nương nhỏ bé đang cố gắng di chuyển tất cả đồ vật bên trong nhà hắn ra ngoài.
「 Muốn trộm đồ thì cũng nên tham lam một chút, ngươi nên trộm châu báu hoặc là vàng bạc .」Miệng hắn bất giác nở nụ cười, hoàn toàn không để tâm đến nàng muốn đem nhà của hắn dời hết ra ngoài.
Na Lan vừa nghe đến thanh âm của hắn, lập tức đứng lên xoay người lại đối diện với hắn, trên mặt đỏ ửng「 Ta là muốn nói ngươi một mình ở tại địa phương lạnh lẽo đã thấy không khỏe mạnh , cư nhiên còn ở trong sơn động vừa loạn vừa bẩn……….」 Tà Lang Quân – Chương 4.2
Edit: Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
Đệ tứ chương
Lời cuối của nàng biến mất ở trong gió, chỉ sợ hắn nghe xong sẽ không vui.
「 Cho nên?」
Thấy hắn vẫn là vẻ mặt mỉm cười, hẳn là không có tức giận chứ?
「 Cho nên ta nghĩ, nếu ta muốn ở cùng ngươi một thời gian, sẽ bảo trì hoàn cảnh bên người sạch sẽ chỉnh tề, sau đó ta liền……」
「 Giống như chú mèo con thích sạch sẽ, nên tìm mấy con chuột bảo nó dọn nhà đi hết?」 Hắn thay nàng đem câu cho hết lời.
「 Ta sẽ sửa sang lại tốt.」
Hắn một bên xử lý con thỏ, vừa nói nói:「 Nam nhân đều không thích sạch sẽ , đây là thiên tính.」
「 Ai nói ?」
「 đây là mệnh định.」
「 Ai nói ?」
「 Bằng không tại sao nam nhân lại luôn không thể thiếu nữ nhân?」
「 Ách!」 Nàng ngẫm lại, dường như cũng có đạo lý.
「 Đi sửa sang lại cho tốt đi! Đây là chuyện ngươi phải làm .」
Na Lan đứng ở tại chỗ, trong lòng cũng rất muốn hỏi hắn nói những lời này ý tứ là cái gì? Ý tứ là nói hắn là nam nhân của nàng, cho nên nàng phải thay hắn quét tước trong nhà sao?
Nhưng mà nàng cũng không có gan hỏi.
Na Lan cố gắng đem bên trong đều quét tước thu dọn sạch sẽ, chuẩn bị đem một ngăn tủ nhỏ cất vào, nhưng thật nặng…….
Đột nhiên một bàn to đơn giản liền đem cái ngăn tủ kia nâng lên dễ dàng, Na Lan ngẩng đầu nhìn người vừa mới ra tay giúp, chỉ thấy hắn nhìn nàng hỏi:「 Muốn để ở nơi nào?」
「 Ách! Đặt ở bên này là được rồi.」
Hắn nắm tay nàng cùng với ngăn tủ để ngay vị trí nàng vừa chỉ, hắn nhưng không buông tay nàng ra, ngược lại nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé kia có chút thô ráp.
「 Ngươi vẫn luôn chăm chỉ như vậy sao?」
「 Sư phụ nói, thân là một nữ nhân, nên chăm chỉ lo lắng chuyện trong nhà, cố gắng không lười biếng, nghe lời, tôn kính người lớn tuổi, như thế mới được người yêu mến. 」 Nàng phải thực cố gắng, thực cố gắng, mới có thể làm cho chính mình không cần run run.
Nàng thật muốn bảo hắn đừng nhìn nàng như thế, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm với những tia sang lấp lánh như những ánh sao nhỏ vẫn đang nhìn nàng chăm chú.
Đột nhiên, ánh mắt của nàng ngắm đến cánh tay phải của hắn tựa hồ dấu vết có màu đỏ,「 Ngươi bị thương sao?」
「 Chờ……」
Không kịp ngăn trở, Na Lan đã xốc ống tay áo hắn lên, lộ ra nhất hơn phân nửa hình xăm màu đỏ, nhìn đến gương mặt nửa người nửa quỷ của hình xăm la sát đỏ tẳm đang lườm nàng, màu sắc rực rỡ trên hình xăm giống như máu tươi chảy tràn khắp khuôn mặt quỷ dữ, và phía trên đó là những vế thương to nhỏ, chằng chịt những vết sẹo to nhỏ không đồng nhất, miệng vết thương hư thối lở loét, nàng cảm thấy một trận ghê tởm.
Nàng đẩy hắn ra, vọt ra bên ngoài nôn mửa liên tục.
「 Rất ghê tởm phải không?」
Na Lan ngây ngẩn cả người, cảm giác không khí phía sau hoàn toàn ngưng kết, toàn bộ những cơn gió lạnh giống như quanh quẩn ngưng tụ lại đâu đây, không khí âm trầm ngột ngạt yên lặng như bình yên trước cơn giông bão sắp đến, làm người ta không thể hô hấp.
「 Ngươi……」
Cả người nàng bị dùng sức kéo mạnh đến, hai tay Phi Ngọc phẫn nộ nắm bắt bả vai của nàng, giống như là muốn đem nàng bóp nát ra,「 Ngươi hiện tại thấy được rồi, sợ sao?」
「 Thả…… Thả ta ra……」 Nàng sợ hãi muốn đẩy hắn ra, ánh mắt vẫn tránh né không nhìn đến cánh tay đầy màu sắc xanh đỏ kia, hắn vừa động, hình xăm kia lập tức sống động như ác quỷ sắp tỉnh dậy muốn xông ra cắn người, thật đáng sợ.
Sợ hãi cùng kháng cự của nàng chọc giận hắn, vốn tưởng rằng nàng ít nhất cùng những người khác không giống nhau, thật không ngờ hắn vẫn là sai lầm rồi.
「 Tại sao ta lại nghĩ đến ngươi sẽ ngoại lệ? Là bởi vì đôi mắt trong suốt ngây thơ của ngươi mê hoặc sao? Hay là nghĩ bởi vì ngươi mặc quần áo của người xuất gia, nên nghĩ ngươi cũng sẽ từ bi? Hay trong tiềm thức của ta hy vọng có thể được một người nào đó cứu vớt, mới có thể cảm thấy ngươi là đặc biệt ?」
Đột nhiên, hắn dùng lực đẩy nàng ra, cả người nàng ngã ngồi trên mặt đất nhưng không nhìn hắn, cho nên không hề nhìn thấy vẻ phẫn nộ trên mặt hắn, cùng nhẫn nại cô tịch cùng đau thương trong mắt hắn.
「 Như thế nào, không muốn nhìn ta?」 Hắn bấu chặt lấy nàng, không cho nàng có cơ hội giãy dụa,「 Ngươi nói chuyện! Nói chuyện đi!」
「 không…… Không nên đụng ta……」 Nàng giống như con mèo nhỏ phát cuồng cố gắng chống đẩy hắn, không thể chịu đựng được hắn đối diện đến mình.
「 Ngươi không muốn ta chạm vào ngươi? Ta càng muốn chạm vào!」
「 Đừng!」
Nàng giống như một con búp bê, bị hắn bế lên đặt ở trên cây, làm sao cũng không giãy được.
Đôi môi của hắn rất nhanh che nàng lại, một tay gần như thô bạo ở trên thân thể của nàng sờ loạn, bấu đau nàng, nàng biết hắn là cố ý muốn nàng đau .
「 Phi Ngọc, ngươi làm đau ta .」
「 Ta muốn làm đau ngươi.」
「 Ngươi hãy nghe ta nói, ta sẽ không ghét bỏ ngươi……」 Nàng còn chưa nói xong, liền cảm thấy hai má bị người nào đó quăng một cái tát.
Lập tức lỗ tai của nàng lung bùng một trận, cái gì cũng nghe không thấy.
「Mọi người toàn thế gian này đều ghét bỏ ta, ta cũng không để ý, nhưng ngươi thì không thể.」 Hắn nghiêm khắc gầm nhẹ , vẻ mặt phẫn nộ như là đã mất đi lý trí.
Na Lan thương tâm khóc lớn lên,「 Ngươi đánh ta!」
Nhìn thấy nước mắt của nàng, hắn giống như vừa bị người tạt một chậu nước lạnh, từ trong cơn giận dữ hoang đường bừng tỉnh lại, hắn đột nhiên buông ra tay nàng, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
「 Ta……」
「 Chưa từng có ai đánh ta, ngươi lại động thủ đánh ta, ta chán ghét ngươi!」 Nàng giống như tiểu oa nhi bị bắt nạt, khóc xoay người chạy đi.
Phi Ngọc vươn tay muốn giữ chặt nàng, nhưng nhìn đến tay phải của mình, cảm giác được lòng bàn tay còn tê dại .
Hắn đánh lần này chỉ sợ là rất đau . Tà Lang Quân – Chương 4.3
Edit: Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
Chương 4.3
Đáng chết! Hắn thống khổ nắm chặt nắm tay, thống hận chính mình tại sao lại làm ra loại chuyện để cho bản thân đau lòng và hối hận này.
Càng thêm làm hắn khiếp sợ là, hắn đã yêu thương nàng !
Nhưng hắn làm sao xứng đôi với nàng!
Làm sao xứng!
Nàng đã nhìn thấy bộ mặt thật xấu xí ghê tởm của hắn, và còn nhìn thấy vẻ mặt mất đi lý trí của mình, như vậy nàng làm sao còn dám thương hắn!
Hắn vô lực ngồi xổm trên mặt đất, đầu gục xuống giống như tướng quân bại trận mất hết hy vọng, chỉ thấy mắt đất trước mắt hắn từng giọt, từng giọt nước mưa rơi xuống, sau đó hóa thành vô hạn nước mắt hối hận không nguôi.
「 Na Lan!」 Hắn giống như một con dã thú thống khổ ngửa mặt nhìn trời thét thật to, nhưng là trả lời hắn , lại là tiếng gió càng thêm thê lương.
Hắn đã mất đi nàng .
Khi Phi Ngọc nghe được thanh âm nho nhỏ, cũng không có mở to mắt, hắn nghĩ, có lẽ là một động vật nhỏ gì đó!
Tuyệt đối sẽ không là nữ nhân mà hắn muốn kia, nàng hiện tại nhất định không biết chạy trốn đến nơi nào rồi.
Trốn! Đã trốn rồi!
Dù sao hắn trước nay vẫn luôn sống một mình mà, không có gì phải sợ hãi.
Phi Ngọc lẳng lặng nằm ở trên giường lạnh như băng, gương mặt hắn nằm giống như là một người đang chờ chết.
Cả ngày nay hắn vẫn không có di động .
Ngay tại phía sau, ánh mắt La sát ở cánh tay phải cư nhiên chậm rãi chảy ra huyết lệ, vẻ mặt đau thương như là một đầu dã thú bị thương, sau khi trải qua một phen đả kích, không phải càng thêm kiên cường, thì chính là từ nay về sau rơi xuống trong thế giới tà ác hắc ám.
Na Lan! Vốn tưởng rằng ngươi có thể cứu ta . Phi Ngọc chua sót thở dài .
Khi hắn tuyệt vọng, lại nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Đây là……
Hắn đột nhiên mở to mắt, phát hiện Na Lan đang ôm một đống dược thảo lớn, ngồi ở phía trước đống lửa, chuyên tâm giã thuốc.
「 Ngươi không đi?」Nội tâm hắn quá độ áp lực không thể tin được mừng như điên, cho nên giọng điệu khi xuất khẩu liền biến thành chất vấn có chút không được tự nhiên.
「 Tại sao ta lại phải đi?」 Nàng đầu cũng không quay lại nói.
「 Nhưng không phải ngươi chán ghét ta sao?」
Na Lan quay đầu lại, đôi mắt ngập nước , trên mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ đáng thương vô cùng,「 Bụng của ta không thoải mái.」
「 Cái gì?」 Hắn sửng sốt một chút.
「 Bụng ta vừa rồi không thoải mái, ghê tởm muốn phun, kết quả ngươi vẫn lắc ta, hại ta đau muốn chết được.」
「 Nhưng ngươi không phải bảo ta không nên đụng ngươi?」
「 Đúng vậy! Ta sắp ói ra, ngươi còn vẫn lắc.」
「 Nhưng tại sao ngươi lại không nói?」
「 Ngươi không cho cơ hội để ta nói a! Hơn nữa nếu ta nói , làm sao biết ngươi cần ta như vậy?」
Phi Ngọc vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ lên.
「 Nhưng mà ta thực tức giận, chưa từng có ai đánh ta, huống chi ngươi là đại nam nhân, lại có thể đánh ta, tiểu nữ nhân tay không tấc sắt này, ta rất giận.」
「 Ta…… Ta là nhất thời không khống chế được.」
「 Ngươi tốt nhất nên hứa với ta phải sửa đổi, bằng không về sau nếu ta làm bù nhìn cho ngươi vừa đập vừa đánh, ngươi nghĩ rằng ta có mấy cái mạng có thể chống đỡ được?」
「 Ta hứa, về sau ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đánh ngươi !」 Hắn giống như một tiểu hài tử nhấc tay thề.
「 Thật vậy chăng?」Cả người Na Lan đứng ở trước mặt hắn.
Phi Ngọc không có chuẩn bị tâm lý, bị nàng làm cho kinh hoàng,「Mặt ngươi……」
Mặt nàng bị đánh sưng phù giống như mặt rùa, thoạt nhìn dường như rất đau.
「 Thật sự không đánh ta nữa.」 Nàng vươn ngón trỏ, thập phần nghiêm túc lắc lắc, giống như lão nhân nghiêm túc nói,「 Thiếu chút nữa đã bị ngươi hủy dung .」
Nhìn thấy nàng đứng ở trước mặt mình tự nhiên nói chuyện như vậy, tuy rằng là thở phì phì giận dữ, nhưng Phi Ngọc lại cảm thấy trên mặt một bên sưng to như mai rùa, tiểu nữ nhân này là nữ nhân xinh đẹp nhất khắp thiên hạ.
Nàng không có đi, không có giống như những người khác nhìn thấy cánh tay xấu xí kinh tởm của hắn vội vã chạy mất mạng.
Nàng cũng không giận hắn.
Phi Ngọc cảm giác được những bức tường thành phòng ngự mình đã cố tình xây cất bao lâu nay trong lòng nay đã dần dần sụp đổ……
Na Lan lại tiếp tục trở lại đống lửa cố gắng phân dược thảo, sau đó đem thuốc đã nghiền nát đặt trên một mảnh vải sạch sẽ, cuối cùng đi đến bên cạnh hắn nói:「 Đưa tay phải cho ta.」
Hắn nâng cánh tay phải lên, hoang mang hỏi:「 Ngươi không sợ sao?」
「 Sợ a!」
「 Vậy ngươi đang làm cái gì?」
「 Ta sợ miệng vết thương này nếu xử lý không tốt, tay phải của ngươi chắc chắn sẽ bị phế đi, đương nhiên nếu có thể để cho ngươi không thể giết người cũng tốt! Nhưng muốn cho tay phải của ngươi phải phế đi mới sẽ không giết người, như thế cũng thực quá đáng , cho nên ta muốn, vẫn là đem miệng vết thương trị liệu cho tốt rồi nói sau.」
Phi Ngọc lẳng lặng nhìn nàng thực sự nghiêm túc thay hắn băng bó miệng vết thương, trong lòng đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm không hiểu, hắn quay mặt qua chỗ khác nhẹ nhàng nói:「 Chưa từng có ai thay ta băng bó miệng vết thương.」
Na Lan ngừng một chút, có chút kinh ngạc hỏi:「 Phải không?」
「 Ừm!」
「Người nhà của ngươi đâu?」
「 Ta không có người nhà.」
「 Ngươi là cô nhi?」
「 Xem như vậy.」 Hắn nhìn chăm chú vào nàng, thanh âm thấp dần xuống , chua xót hỏi:「 Ngươi sẽ khinh thường ta sao?」
「 Sẽ không, trừ phi ngươi tự khinh thường chính ngươi trước.」 Nàng chân thành nói, nhưng ngay lập tức vừa tức vù vù cảnh cáo ,「 Nhưng mà nếu ngươi lại đánh ta, mặc kệ vì lý do gì, ta đều tuyệt đối sẽ khinh thường ngươi.」
Hắn không trả lời, chỉ dùng cặp mắt đen xinh đẹp đầy sức sống thâm tình chân thành kia nhìn chăm chú vào nàng, nhìn nàng đến mức trái tim nàng kinh hoàng đập loạn không ngừng.
「 Ngươi…… Có khả năng thích ta hay không?」
Na Lan vừa nghe thấy hắn trắng trợn hỏi như vậy, tim đột nhiên thiếu nhảy lên một chút, trong nháy mắt này, nàng tựa hồ nhìn thấy một tiểu nam hài đang hy vọng có người có thể thích hắn mà thôi, không quan hệ tình dục hoặc là hứa hẹn, chỉ là thực đơn thuần hỏi nàng, có thích hắn hay không?
Nàng không nên cùng nam nhân trong lòng tràn đầy bị thương này dây dưa nhiều lắm, bởi vì nàng không có nắm chắc có thể trị liệu vết thương không tên trong lòng hắn hay không, nàng không có vĩ đại như vậy.
Nhưng giờ này khắc này, nàng sao lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt hắn được?
Gần như là không nghe sai khiến , nàng vươn hai tay gắt gao ôm hắn, như là muốn cho hắn sức mạnh an ủi hắn, lại như là đang nói ra tình cảm chân thật nhất của chính nội tâm mình.
「 Thích, ta thích ngươi nhất.」
Hí hí, các chap sau anh í dễ thương lắm nha!
/10
|