Đệ thập chương
Edit: Quảng Hằng
Sơn động Âm Trầm lâm đã biến thành một gian nhà đá thoải mái lại mát mẻ.
Đều là do nam chủ nhân võ công cao cường ban tặng, dùng Quân tử đao vung lên, chạm khắc vài lần đã trở thành một ngôi nhà đẹp đẽ và những thứ đồ vật đầy tiện nghi được làm từ… đá.
「 Đại ca thật sự quá rộng rãi, đã tặng chúng ta đủ loại dụng cụ sang quý như thế này.」 Na Lan tràn ngập cảm ơn khi nhìn những đồ vật được Lãnh Điệp cho người mang đến, trong đó có chiếc giường ấm áp và bộ bàn ghế trang điểm lấp lánh ánh vàng.
Phi Ngọc lúc này đang thoải mái ôm kiều thê nằm tựa vào trên giường. Vừa cơm nước xong, ngắm trăng xong, còn cùng Na Lan đem chú chim nhỏ bay lạc về tổ, hiện tại, hắn thật sự không muốn động đậy.
「Nếu nàng thích, ta mua tặng nàng thì được rồi, cần gì phải nhận lễ vật của hắn tặng chứ?」Trọng giọng nói của hắn thoáng hàm chứa bất mãn,. Hắn cũng muốn sắm sửa đầy đủ để tiểu Oa nhi Na Lan của hắn vui vẻ a!
「 Huynh ấy là đại ca của ngươi đó.」Đầu ngón tay út của Na Lan không ngừng họa những vòng tròn ở trước ngực hắn「 Hơn nữa, sau chuyện xảy ra lần trước, không phải huynh đệ các người không hờn giận nhau nữa hay sao?」
Kỳ thật không phải hoàn toàn không tức giận, dù sao trên người có mặt quỷ khủng bố, không ai dám tới gần như vậy. Trường kỳ bị người đời chán ghét cùng cự tuyệt, sẽ làm tâm một người bị thương tổn rất sâu. Phi Ngọc lẳng lặng suy nghĩ.
Nguyệt có lẽ bởi vì những lời nói của Na Lan, giải trừ một ít hiểu lầm đói với cha mẹ không biết kia, nhưng những huynh đệ khác của hắn......
「Thống khổ của Nguyệt nhất định so với những người khác càng sâu hơn một chút.」 Na Lan đột nhiên mở miệng, không hẹn mà cùng nói ra suy nghĩ trong lòng Phi Ngọc.
「 Ý nàng là sao?」
「 Bởi vì bốn huynh đệ, chỉ có hắn có hình xăm ở trên mặt, đúng không?」
Phi Ngọc trầm mặc một chút, rồi mới mới nặng nề gật gật đầu.
「 Của ngươi bên cánh tay phải, đại ca bên cánh tay trái. Nhưng ở trên mặt muốn che dấu, chỉ sợ là rất khó , nếu không có được ý chí kiên cường mạnh mẽ hơn so với những người khác, căn bản là không thể thừa nhận ánh mắt khác thường của người ngoài.」
「 Ừm!」 Hắn càng thêm gắt gao ôm nàng, trong lúc vô ý toát ra yếu ớt trong lòng, bởi vì trong trí nhớ của hắn lại xuất hiện những chuyện đau khổ trước kia chỉ bởi vì dòng máu quỷ và hình xăm trên thân thể hắn.
Những ngày lưu lạc thật thống khổ.
「 Ta hy vọng có một ngày bọn họ có thể gặp được một nữ tử yêu bọn họ như ta yêu ngươi vậy, có thể dùng tình yêu thương cả đời của bọn họ giúp bọn họ lành miệng vết thương.」 Na Lan nói thật lòng, trong tâm cũng âm thầm quyết định mỗi ngày sẽ cầu nguyện Phật tổ có thể chúc phúc cho ba người sớm ngày tìm được người mình yêu nhất.
Phi Ngọc hôn nàng thật sâu, đem tất cả những cảm tình trong lòng hóa thành nụ hôn nhiệt tình triền miên nhắn nhủ với nàng.
Từ lúc gặp được nàng, một khắc đó, hắn đã cảm thấy được ánh sáng ngời của hắn trong thế giới đầy tuyệt vọng như thế này.
「 Bất quá chúng ta có lẽ cũng không cần phải lo lắng, dù sao mỗi người bọn họ đều có lực hấp dẫn đặc biệt.」
Nghe được trong miệng người yêu của mình ca ngợi nam nhân khác, cho dù là chính huynh đệ mình cũng không được, Phi Ngọc lập tức giận tái mặt,「Lực hấp dẫn gì?」
Ác ác! Không thể nào? Như vậy cũng ghen sao?
Na Lan vội vàng giả ngu, nở nụ cười một chút.
「 Đúng rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải thức dậy sớm.」 Na Lan đem Phi Ngọc kéo đến vị trí hắn thích nhất, rồi mới thoải mái nằm xuống, nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ.
「 Tại sao?」 Phi Ngọc tham lam ôm thân thể ấm áp của nàng, nghĩ rằng, đã muốn dưỡng thành thói quen , nếu có một ngày không ôm nàng ngủ, mình khẳng định sẽ mất ngủ.
「 Ta tìm được Kim phật rồi.」
Hắn kinh ngạc đứng dậy, hại đầu của nàng lập tức mất đi chỗ dựa vào, toàn bộ phía sau đầu đụng vào giường, làm nàng đau kêu một tiếng.
「 A! Cốc Phi Ngọc!」 Nàng tức giận kêu tên của hắn.
「 Thực xin lỗi, ta thổi thổi, sẽ không đau .」
「 Hôn ta một chút mới không đau.」 Nàng làm nũng nói.
Hắn lập tức liền cho nàng một nụ hôn cháy bỏng.
「 Chờ...... Chờ một chút...... Một cái hôn môi thì tốt rồi......」 Không cần hôn nhiều như vậy.
「Ai bảo nàng khơi dậy dục hỏa của ta, nàng cũng biết ta trúng độc , một khi dục hỏa đốt người, nhất định phải làm đến khi tắt lửa mới được.」
「Độc của ngươi làm sao bây giờ? Sẽ có nguy hiểm đến tính mạng sao?」
「 Sẽ không.」 Lãnh Điệp đã giúp hắn xem qua , vốn hắn còn vì chuyện Dạ minh châu, cáu kỉnh không muốn giải độc giúp hắn, nhưng nay hắn đã biết được nhược điểm của tên kia.
Chỉ cần nhắc tới cô nương câm, tên ấy sẽ sẽ đầu hàng.
Cho nên độc của hắn chẳng những giải xong rồi, còn cùng Điệp móp méo cưỡng bức thêm vài viên thần đan bồi bổ công lực, nói không chừng số phận Điệp cũng không tốt hơn hắn là bao đâu.
Như vậy cũng tốt, sau này sẽ không sợ hắn nữa.
Hơn nữa, hơn nữa biết nhược điểm của Điệp, tương lai thật sự là một mảnh ngời sáng a!
「 Phi Ngọc, ngươi đừng mãi cười ngây ngô như vậy a! Nói với ta đi, ta rất lo lắng!」
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của ái thê, thật sự là rất đáng yêu a!
Phi Ngọc đau lòng ấn hạ vô số nụ hôn vô cùng thân thiết trên mặt của nàng, thì thào nói:「 Nàng thật sự rất quan tâm ta.」
「 Đương nhiên, ta yêu ngươi a!」
「 Ta cũng vậy.」
「 Ngươi phải biết rằng ta vì ngươi, có thể làm bất cứ chuyện gì, sẽ không nhíu mày một chút.」 Na Lan từng thềm nhất định nàng sẽ bảo vệ trái tim yếu ớt của nam nhân này...... Không cần hoài nghi, hắn chính là bề ngoài cứng rắn chống đỡ kiên cường, máu lạnh, trên thực tế, hắn là một tiểu nam hài cần người ta hảo hảo yêu thương.
Nàng muốn đem tất cả những tình yêu thương hắn đã mất trước đây, bồi hoàn lại cho hắn đầy đủ.
Xem ra, tiểu nữ nhân này là thật lòng , ra dáng muốn độ hóa hắn. Phi Ngọc không khỏi mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ.
Sau đó, Na Lan lơ đãng liếm liếm môi một cái, cái lưỡi thơm tho sắc hồng nhanh chóng khiến cho dục hỏa trong cơ thể của hắn xôn xao.
Hắn chậm rãi ôm lấy khuôn mặt trái đào đáng yêu của nàng, khẩu khí có chút xấu xa nói: “Điệp xấu xa nói độc của ta càng lúc càng nạng rồi .」
「 Vậy làm sao bây giờ?」Sắc mặt Na Lan kinh hãi,「 Chúng ta lập tức đi tìm đại ca.」
「 Không cần, hắn có dạy ta một phương pháp đem độc hút ra.」
「 Phải không?」
「 Nàng nguyện ý giúp ta sao?」
「 Được.」 Na Lan gật gật đầu. Vậy thì có cái vấn đề gì! Edit: Quảng Hằng
Khi Phi Ngọc mới suy nghĩ muốn mở miệng như thế nào, đã thấy mặt Na Lan đỏ hồng vươn tay nhỏ bé đem quần hắn cởi bỏ, rồi mới đem dục vọng của hắn lấy ra, bắt đầu thật cẩn thận cao thấp vuốt ve.
「 Nàng đang làm cái gì?」 Hắn cố gắng cưỡng chế cảm giác khi bị bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve, nảy lên khoái cảm kỳ dị lan tràn cả toàn thân thể hắn.
「 Đại ca có nói qua với ta, nếu độc của ngươi có khuynh hướng trở nên nghiêm trọng, mà thân mình của ta đến lúc đó không thể thỏa mãn cho ngươi, có thể dùng miệng giúp ngươi hút chất độc ra, như vậy ngươi có vẻ sẽ không khó chịu.」 Tuy rằng đã là vợ chồng , nhưng phải nói ra những lời này, đã làm cho Na Lan mặt đỏ, tim đập thật nhanh.
「 Cái gì?!」
Vốn dĩ Na Lan chỉ dùng đôi tay nhỏ bé sờ sờ, dục vọng thật lớn cũng đã càng thêm ngang dài, sưng to, làm hắn cảm thấy sắp bùng nổ.
Đừng nói đến khi tiểu nữ nhân đang mở cái miệng hồng nộn nhỏ nhắn ngọt ngào, ngậm lấy đỉnh dục vọng sưng to của hắn, thực chuyên tâm mút hắn.
「 A......」Toàn thân hắn nhịn không được run rẩy mãnh liệt một trận, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
Thật đáng thương ác! Nhất định rất đau, mới có thể làm cho một nam nhân kiên cường như Phi Ngọc phát ra tiếng khóc thét thống khổ như thế. Na Lan cảm thấy thật đau lòng.
Vì muốn làm cho hắn sớm thoát ly loại thống khổ này một chút, sau này nàng nhất định phải giúp hắn hút chất độc ra thật nhiều lần mới được.
「 Dùng...... Đầu lưỡi...... Của nàng」
Na Lan nghe được hắn yêu cầu, liền ngoan ngoãn dùng đầu lưỡi liếm mút lên nam căn của hắn.
Tiếng thở dốc của Phi Ngọc càng lúc càng dồn dập, cuối cùng cuối cùng tới hắn cực hạn, hắn cảm giác được trong đầu một trận cảm xúc mê muội mãnh liệt, tiếp theo nửa người dưới liền truyền đến khoái cảm được phát tiết.
Hắn đem tất cả những gì của hắn phun hết vào cái miệng nhỏ của Na Lan, có chút còn phun đến trên mặt của nàng.
「 Thực xin lỗi......」 Mặt hắn đỏ ửng, giải thích với ái thê, dù sao bản thân mất đi khống chế như vậy thật sự là hiếm thấy, làm hắn không biết làm sao.
Na Lan đem chất lỏng trắng trong miệng cùng trên mặt lau đi, rồi mới mỉm cười hỏi hắn,「 Như vậy có thoải mái hơn hay không?」
Hắn gật gật đầu.
「 Sau này nếu ngươi không thoải mái, nhất định phải nói với ta, không cần thẹn thùng.」 Nàng vừa nói mặt lại đỏ hồng,「 Ta nói là thời điểm độc của ngươi phát tác......」
Hắn cảm động vươn bàn tay to, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng, tràn ngập cảm kích nói nhỏ,「 Cám ơn nàng để ý ta như vậy.」
Na Lan có chút kinh ngạc, nhưng là lộ ra mỉm cười ngọt ngào rúc vào trong khuỷu tay cường tráng của hắn, tuy rằng mỗi lần đều cảm giác được hắn mỗi khi ôm nàng đều dùng sức thật mạnh, bất quá nàng sẽ không để ý.
Bởi vì nàng biết một người khi đã mất đi quá nhiều thứ, sẽ rất sợ hãi bị mất đi thứ gì đó của mình lần nữa, cho nên mặc dù thường xuyên bị hắn ôm đến mức muốn nghẹn thở, nhưng nàng tin tưởng sẽ có một ngày, hắn sẽ biết dùng lực lượng như thế nào để ôm một người.
Mà trước đó, nàng sẽ ngoan ngoãn để cho hắn dùng lực ôm nàng.
「 Nhưng Kim phật là của Thiên Ân Tự, còn có bài vị của sư phụ......」 Nghĩ đến sư phụ, nàng liền nhịn không được rơi nước mắt, đáng thương vô cùng giống như sắp khóc òa lên.
「 Được rồi! Đừng khóc , hiện tại trong bụng nàng đã có cục cưng, không thích hợp lặn lội đường xa, cho nên ta sẽ nhờ một người thay nàng hộ tống Kim phật cùng với bài vị sư phụ của nàng đến Thiên Ân Tự.」Khẩu khí của hắn càng lúc càng sủng nịch , nếu có một ngày, bị thê tử của mình cương quyết leo lên đỉnh núi gì đó, hắn nhất định sẽ không chịu nổi.
Đương nhiên hắn cũng là vì dự phòng có vị đại sư trong núi gì đó sẽ giúp ái thê của hắn quy y, vậy hạnh phúc kiếp sau của hắn không phải bị hủy hoàn toàn sao.
「 Nhờ ai đi a?」 Na Lan hoang mang hỏi. Ai sẽ có lòng tốt giúp đỡ đi một chuyến như vậy? Rất xa đấy!
「 Một người phi thường cần được cảm hóa.
***********
Giữa trưa ngày hôm sau, lửa nóng từ vầng thái dương kiêu ngạo đang nhiệt tình phát huy tất cả sức nóng của mình, chờ mong nhân loại khi nhận được ánh sang thiên nhiên tươi đẹp này sẽ nhiệt tình cảm kích.
Nhưng người đi trên đường tuyệt đối không có chút cảm kích nào, còn có người nhịn không được oán hận lão thiên.
「 Ai nha! Trời nóng như thế này, tiểu câm điếc lại không cảm thấy hoa mắt chóng mặt hay sao a?」 Phượng Lãnh Điệp đi theo phía sau Tiếu Điệp duy trì khoảng cách khoảng trăm thước, buồn bực nói.
Hắn thực sự không hiểu, loại khổ sai này tiểu câm điếc cư nhiên không nói hai lời đã gật đầu đáp ứng.
Nói muốn hộ tống Kim phật quỷ quái gì đó, còn thêm bài vị linh tinh kỳ quái đến Thiên Ân Tự.
Lúc trước xú tiểu tử Phi Ngọc đến nhờ vả hắn, vốn hắn không muốn nhúng tay vào, nhưng...... Hắn quên còn có một tiểu câm điếc luôn thích tranh giành cùng hắn.
Cho nên nhiệm vụ kia lại bị nàng đoạt đi.
Bất quá, hắn cũng thực giận chính mình, sao không ở lại Dược Thần cốc an nhàn sung sương hưởng thụ cuộc sống đại thiếu gia của hắn, cố tình đi theo nàng?
Phượng Lãnh Điệp nhìn trừng trừng vào hai chân của mình, giận chúng nó cư nhiên phản bội chủ nhân của chúng nó.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe được ‘phịch’ một tiếng, hắn khẩn trương ngẩng đầu vừa thấy --
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn phía trước ngay cả đường cũng đi không tốt, không cẩn thận ngả nhào trên đất, cái mũi, trên mặt đều dính đầy tro bụi, thoạt nhìn giống như con mèo nhỏ lăn lộn chơi đùa trên mặt đất.
「 Không thể nào?」 Phượng Lãnh Điệp bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai! Không có Thần y võ công cao cường lại hiểu được cứu người như hắn bảo hộ nàng, tiểu câm điếc kia chỉ sợ đến kiếp sau vẫn chưa đến được Thiên Ân Tự!
Vì muốn để cho Tam đệ cùng Tam đệ muội có thể sống hảo hảo ân ái, đại ca này như hắn cũng nên tốn chút tâm tư vậy .
「 Trùng hợp quá! Tiểu câm điếc, nhìn xem là ai đến đây?」 Phượng Lãnh Điệp lộ ra nụ cười xinh đẹp, giống như con bướm ngây thơ và vô hại, chậm rãi phi về phía Tiếu Điệp đang trợn mắt há hốc mồm.
Rồi sau đó sẽ ra sao? (Mời xem Quỷ Thần Y)
Toàn Văn Hoàn Tà Lang quân
Tác giả: Lâm Uyển Du
Người edit: Lạc Lạc, Quảng Hằng
Tình yêu như một cơn gió lạ...Gió thổi đến rồi nhưng gió cũng có thể bay đi...GIó mang cho ta những hơi mát dịu dàng nhưng cũng dễ dàng làm cho lòng ta buốt giá....
Tà Lang quân là một chuyện tình đẹp. Nó không chỉ đẹp bởi những tình cảm chân thật mà hai nhân vật chính dành cho nhau, mà còn đẹp bởi nó mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.Na Lan và Phi Ngọc, hai con người..hai hoàn cảnh khác nhau, cùng hội ngộ và sau đó đã tạo nên một thiên diễm tình kì diệu, đẹp đến động lòng người...Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh vô cùng... “ác liệt”: Phi Ngọc đã trúng dâm độc của dâm nữ, mặc dù rất thống khổ nhưng vẫn cương quyết không muốn nhận “giúp đỡ” của Phượng Lãnh Điệp, còn Na Lan, vô tình vào căn miếu hoang để trú mưa, lại ngây thơ hỏi han và còn đảm bảo “Các vị yên tâm, tiểu ni tuyệt đối không nghe lén, bởi vì sư phụ có công đạo quá người xuất gia không thể nghe loạn...” Sự ngây thơ thiện lương của nàng đã làm cho Phi Ngọc chú ý và hắn đã chọn nàng để “giải độc”, mặc cho Phượng Lãnh điệp ngăn cản, hắn vẫn nhất quyết khăng khăng với sự chọn lựa của mình.Và chính sự lựa chọn ấy đã đem hai người buộc chặt lại với nhau...Ba tháng sau...nàng gặp lại Phi Ngọc.Có lẽ, trong lòng của Na Lan và Phi Ngọc, hình bóng đối phương đã chậm rãi khắc vào lòng. Một lần hạnh ngộ, duyên kiếp trăm năm...Vừa nhìn thấy bóng dáng anh tuấn kia, Na Lan đã nhận ra đó là người đã cùng với mình trong ngôi miếu hoang..Mặc dù nàng tưởng rằng mình đã quên tất cả về hắn, nhưng không ngờ vừa gặp đã nhận ra ngay. Một chút xao xuyến, một chút nhớ nhung, một chút kinh ngạc, một chút vui mừng cùng hoà quyện.Còn Phi Ngọc, hắn cũng rất ngạc nhiên khi gặp Na Lan..Và không do dự khi đem điều kiện trao đổi với Trương tiểu thư, chính là hắn muốn nàng...Phi Ngọc lúc này đã tuyên thệ với chính lòng mình, cả đời này hắn chỉ cần nàng mà thôi, và hắn cuồng ngạo tuyên bố “chết cũng không buông”. Một Đao Diêm La anh tuấn tiêu sái,lãnh khốc vô tình, yêu tiền hơn tính mạng lại không để ý đến mĩ nhân thiên hạ lại động tâm với một tiểu ni cô vô cùng thiện lương và trong sáng. Có lẽ, Phi Ngọc cảm nhận được, Na Lan chính là mùa xuân của hắn chăng?
KHi Phi Ngọc dẫn Na Lan về “căn nhà” của mình, và cùng nàng nói chuyện, trong lòng Na Lan lúc này đã bắt đầu gợn sóng. Biết được hoàn cảnh của hắn, nàng bỗng thấy xót xa thương cảm. Mặc dù còn sợ hãi hắn, nhưng trái tim nhân hậu của Na Lan đã xao động nghĩ hắn bị bệnh và thấy hắn thật đáng thương...Chính vậy, khi nghe hắn nói về đêm hôm đó, nàng không những không trách hắn mà còn cảm thấy mình đã không sai khi cứu người. Nàng thiện lương, nàng trong sáng, nàng nhân hậu..tất cả đã khiến cho hình bóng Na Lan nhẹ nhàng đi vào, chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng Phi Ngọc.CHo đến khi Na lan nhìn thấy vết bớt của Phi Ngọc...Nhìn nàng sững sờ, hắn ngỡ rằng nàng cũng như bao người khác, khinh bỉ hắn, ghét bỏ hắn,coi hắn ác ma. Ác ma thì sao chứ??? Vẫn là luôn khao khát tình người, vẫn là luôn mong nhận được tình yêu thương của phụ mẫu và của mọi người xung quanh..Tức giận, Phi Ngọc như mất đi lý trí, phát tiết mọi oán hận trong lòng. Hắn nghĩ rằng Na Lan cũng sẽ coi thường hắn, một chút hi vọng cuối cùng cũng bị vùi dập..Đau...Cô độc, lạnh lẽo, bị người đời khinh bỉ, đối với hắn đã đủ đau đớn rồi..Nhưng so với việc hắn sợ hãi nghĩ rằng Na Lan- người hắn yêu thương cũng như bọn họ, lại càng đau hơn. Nhưng rồi..ấm áp quay về bên Phi Ngọc..Na Lan không đi, không bỏ hắn trốn chạy một mình...Và khi nghe được những lời nói của nàng,trong lòng Phi ngọc không ngừng có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng ôn nhu băng bó cho hắn, đem đến hắn cảm giác ngọt ngào khi được yêu thương,làm cho hắn an tâm khi không sợ cái bớt ác ma của hắn mà chỉ lo lắng vết thương trên tay của hắn....Khi nàng khẳng định “thích, ta thích ngươi nhất” , Phi Ngọc đã vui mừng tới mức nói đi nói lại hàng trăm lần “ngươi thích ta”. Chỉ mấy câu nói giản đơn, tưởng chừng ai cũng làm được nhưng lại có ý nghĩa vô cùng to lớn. Cuộc đời của một con người bước sang trang mới chính là đây, mọi đau thương vì nỗi ám ảnh một tuổi thơ dữ dội, mọi đau đớn khi bị người ta khinh bỉ như lùi lại nhường chỗ cho cuộc sống ấm áp tình người. Chỉ một câu nói, cả linh hồn của người con trai đó như được cứu rỗi.Ta không còn thấy một sát thủ vô tình nữa, mà là một cậu bé hạnh phúc khi được quan tâm.Ấm áp..Là khi có người yêu thương để ý...Ngọt ngào..là khi nhận được sự chăm sóc chân thành..Và hạnh phúc..là khi được nằm trong vòng tay người mình yêu thương...Còn Na Lan, có lẽ lúc này, trong lòng nàng cũng đã lấp đầy hình bóng của Phi Ngọc.Ánh mắt, nụ cười của Phi Ngọc đã khắc sâu vào tâm nàng, suốt đời không phai.Yêu thương và hạnh phúc, hai con người tưởng chừng đối lập nhau hoàn toàn giờ đang cùng nhau tận hưởng cảm giác ngọt ngào đó.
KHi hai người đi gặp Ngải Liên Quân, nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô nương ấy,Na Lan cũng nghĩ rằng mình mà mặc trang phục kia lên, liệu có xinh đẹp không? Bất cứ một cô nương nào cũng mông mình thật xinh đẹp trước mặt người yêu thương, nhưng nhìn lại áo quần đơn sơ bạc màu của mình, so sánh với một cô nương như hoa như ngọc, mặc cảm là chuyện đương nhiên. Và khi nghe Thiết Thần Hầu nói Phi Ngọc từng khẳng định là chỉ yêu một mình Ngải Liên Quân, lòng cô không khỏi mất mát. Có lẽ là nàng tự ti về mình chăng? Nhưng như vậy, đã chứng tỏ Na Lan thật lòng yêu thương Phi Ngọc...Nàng cảm thấy bản thân mình chưa xinh đẹp, lo lắng rằng Phi Ngọc sẽ không yêu thương nàng mà không biết rằng, trong tim của hắn chỉ cất giữ hình bóng của một mình nàng mà thôi. Khi Na Lan xinh xắn như hoa xuất hiện trước mặt mọi người, Phi Ngọc không chần chừ kéo Na Lan về khách điếm. Không phải dâm độc phát tác, cũng chẳng phải nổi máu yêu hùng mà Phi Ngọc là đang..ghen. Hắn bá đạo giữu lẫy, không muốn cho nam nhân khác nhìn bộ dạng mê người của nàng một chút nào. Nàng- chỉ một mình hắn là được tận hưởng mà thôi...Tình yêu Phi Ngọc dành cho Na Lan được minh chứng rõ ràng hơn.Khi Ngải Liên Quân thử thách Phi Ngọc, chúng ta đều có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm chân thành mà hắn dành cho Na Lan. Phi Ngọc liên tục bảo vệ Na Lan trước những lời nói của Liên Quân. Hắn không cho phép Liên Quân nói nàng như vậy, không cho phép bất cứ ai làm tổn thương nàng, khẳng định người mình yêu thương chính là Na Lan mặc dù Liên Quân có nói thế nào đi chăng nữa. Và quan trọng hơn, hắn nguyện ý bảo vệ nàng suốt đời, còn khẳng định “ bất kì ai cũng không cho phép phá hư”. Đó là lời thề của một nam nhân chân chính, sẵn lòng yêu thương và chấp nhận tất cả để bảo vệ nữ nhân yêu thương của mình. Phi Ngọc không những yêu thương mà còn thấu hiểu Na Lan..Hắn biết nàng cần cái gì và sẵn sàng cho nàng một bờ vai ấp áp, vững chắc để dựa vào cả cuộc đời này. Kiên định là vậy, nhưng những lời nói của Ngải Liên Quân như một nhát dao đâm thẳng vào ngực hắn, hắn sững người nhớ lại hoàn cảnh éo le của mình..Cô nhi không cha không mẹ...Trên người lại mang dấu vết của ác ma...Khi về sơn động không thấy nàng, trái tim Phi Ngọc như bị ngàn vạn mũi pha lê nhọn hoắt xuyên vào. Đau đớn nghĩ rằng mình một lần nữa bị bỏ rơi, trong lòng Phi Ngọc như nguội lạnh. Lúc này, một cảm giác phẫn nộ cùng sợ hãi, đau thương bao phủ tâm hồn Phi Ngọc.Vì cái gì người hắn yêu thương nhất lại muốn bỏ hắn ra đi?Không suy nghĩ được nhiều, lí trí mất kiểm soát, Phi Ngọc đã có hành động nông nổi mà không nghĩ rằng nó sẽ có hậu quả thế nào. Một nhát đao uy lực vung lên, mọi thứ như tan ra thành bột vụn..Nhưng, ngay tại lúc ấy, một tiếng nói trong veo cất lên...Phi Ngọc chết sững. Tâm tàn liệt phế! Nhìn bóng dáng nàng ngã xuống Phi Ngọc sợ hãi, đau đớn không nguôi.Có được một người, rồi mất đi là điều đau khổ nhất. Và thương tâm hơn, chính mình là người gây ra...KHông quan tâm đến việc mình có thể mắc nợ ân tình người ta, Phi Ngọc mang Na Lan đến đại ca của mình- Phượng Lãnh Điệp. Bỗng nhớ lại khi Phi Ngọc bị trúng độc, Phượng Lãnh Điệp mang đến cho hắn ba cô nương, nhưng hắn không muốn. CHính là vì không muốn nợ người, hắn không muốn “sa vào ác ma”. Nhưng giờ đây, vì Na Lan, hắn không còn quan tâm nữa. Chỉ cần nàng được sống hắn sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Bỏ qua cả kiêu ngạo của một Đao Diêm La, bỏ qua tất cả kiêu hãnh của mình, hắn sẵn sàng cầu xin Lãnh Điệp.Tình yêu đã tiếp thêm nghị lực cho Phi Ngọc. Biết là cái giá phải trả rất lớn, nhưng Phi Ngọc đã cương quyết” vì Na Lan, muốn mạng hắn cũng không sao”. Thật cảm động! Vì người mình yêu thương hi sinh tất cả, có lẽ chúng ta không phải ai cũng làm được. Đặt trong bối cảnh này, lại càng cao đẹp hơn: nam nhân tuấn tú như Phi Ngọc, rất dễ dàng tìm được một người con gái khác, nhưng Phi Ngọc không làm vậy. Trong cái xã hội bóng đen nam quyền đang đè nặng lên đầu người phụ nữ, việc làm của Phi Ngọc là minh chứng cho một tình yêu đẹp, trong sáng và thuỷ chung. KHi đọc đến đây ta bỗng nhận ra một điều: Người ta bao giờ cũng ghê tởm, khinh bỉ ác ma nhưng có những người còn tàn bạo hơn ác ma cả ngàn lần. Vì cái gì khinh bỉ họ?Họ có muốn mình như vậy đâu? “Ác ma” hay “người thiện” thì cũng chỉ là cái tên mà thôi.Ác ma cũng có tâm hồn, cũng cần được yêu thương và cũng có chữ “Nhân”, không như nhiều người tự xưng bác ái mà hai bàn tay nhuốm đầy máu đỏ.
Phượng Lãnh Điệp không chịu cứu Na Lan đã làm cho Phi Ngọc gần như đánh mất lí trí. Từng giờ từng khắc trôi qua, khắc khoải, lo âu, đau đớn....Nhưng Phi Ngọc chỉ biết cách chờ đợi. Na Lan đau nhưng hắn cũng không kém gì. Nỗi đau tận đáy lòng, chính là thứ vũ khí làm người ta thương tổn nhiều nhất.Thần giao cách cảm? Trên đời này liệu có hay không? Chỉ cần biết rằng, khi Phi Ngọc cúi xuống nhỏ nhẹ vào tai Na Lan “Không phải sợ, ta sẽ cho ngươi sống thật tốt, theo giúp ta cả đời” thì nàng mặc dù đang hôn mê nhưng khoé miệng vẫn cong lên cười thoả mãn. Phi Ngọc biết với một người yêu tiền hơn tính mạng như Phượng Lãnh Điệp, việc muốn đoạt lấy Dạ Minh châu trong tay hắn đúng là khó hơn đòi mạng, nhưng vì Na Lan, hắn sẵn sàng làm tất cả.
Na Lan tỉnh lại, Phi Ngọc trong lòng kinh hỉ biết bao nhiêu. Cúi đầu bá đạo hôn nàng, trong nụ hôn đó chứa bao nhiêu mừng rỡ, yêu thương sủng nịnh, bao nhiêu hạnh phúc trộn lẫn với đau thương.Ngày mai tươi sáng, có lẽ đã tới rồi.
Nhưng rồi Na Lan lại hiểu lầm Phi Ngọc khi nhìn thấy Tiểu Điệp và một nam nhân không rõ mặt trong vườn dược. Cái chính là trên tay nam nhân đó có vết bớt y hệt của Phi Ngọc.Vạn tiễn xuyên tâm, phút chốc Na Lan đau đớn đến tan nát cõi lòng, nghĩ rằng Phi Ngọc không còn cần mình nữa.Nỗi đau khi bị bỏ rơi là không cảm giác gì sánh được.Một thoáng tuyệt vọng, đau xót trào dâng trong lòng. Đau thương mất đi lí trí,nàng chạy đi giải toả...Thật may, khi nơi đó, Na Lan cũng được Phi Ngọc giải thích rõ ngọn ngành. Đã yêu lại càng yêu sâu đậm, nguyện cả đời này cũng không bao giờ buông tay...Hạnh phúc mỉm cười cùng họ, hai người cùng ngắm trăng ấm áp như một gia đình. Có lẽ, đó là niềm hạnh phúc không gì sánh được của cả hai con người thiếu thốn tình yêu thương.Trong giây phút hạnh phúc đó, Na Lan nói ra ước mơ sinh hài tử, một nhà hạnh phúc cảu mình. Một ước mơ đẹp..Nhưng Phi Ngọc lại thẳng thừng từ chối. Tại sao? Có lẽ rằng Na Lan giận dỗi Phi Ngọc mà đã thoáng quên rằng, hắn không muốn cho nàng sinh là vì sợ. Hắn sợ quá khứ sẽ tái diễn, sợ đứa con hắn sinh ra có dấu vết ác quỷ sẽ bị người khác hắt hủi, sợ Na Lan bị mọi người khinh thường. Nỗi đau đớn thống khổ trong bao nhiêu năm quá hắn phải chịu, hắn không muốn để hài tử của hắn cảm nhận một lần nào.Thốt ra câu nói “Không cho phép sinh!” hắn cũng đau xót biết bao. Nhưng...dù thế nào thì cũng không thể để cho người hắn thương yêu bị phỉ báng...
Đỉnh điểm của câu chuyện được đẩy lên khi Na Lan bị Nguyệt Hiên Hoa bắt đi. Đây là đoạn hay nhất trong câu truyện và cũng hàm chứa nhiều giá trị nhân văn sâu sắc nhất. Na Lan nói chuyện với Nguyệt Hiên Hoa.Tất cả mọi thứ, nỗi đau, tuổi thơ bất hạnh của bốn huynh đệ bọn họ, nàng đều có thể cảm nhận được. Thương xót họ bao nhiêu, Na Lan càng cảm thấy đau đớn ân hận bấy nhiêu.Đau đớn bởi nàng cảm thương cho Phi Ngọc, và ân hận bởi lẽ lúc đó, phải chăng nàng đã vô tình xát muối vào vết thương của hắn...Bị bỏ rơi..bị hắt hủi...đó là những gì tồi tệ nhất với tâm hồn trẻ thơ...Và Phi Ngọc của nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu năm?Lòng Na Lan quặn thắt.Khi nghe Nguyệt nói thêm một lúc, Na Lan đã không ngồi yên nữa. Bản tính thiện lương và những tức giận trong lòng trỗi dậy, nàng không muốn bọn họ mãi hiểu lầm cha mẹ cũng như tự coi thường, hắt hủi chính mình. Nàng chỉ rõ cho bọn họ biết tình yêu thương mà mẫu thân dành cho bọn họ, nói cho bọn họ biết bọn họ không phải là con của ác quỷ mà là kết tinh của tình yêu-Tình yêu của cô gái Mông Cổ kia và Quỷ vương. Dù thế nào, đó cũng là một tình yêu đẹp, không phải bi kịch như bốn người vẫn nghĩ. Nàng nói cho họ phaỉ biết trân trọng bản thân mình và khẳng định “huynh đệ các ngươi là ác quỷ gì chứ?Làm sao thuộc về ác ma? Ta nhìn thấy chính là những tiểu hài tử người đời không biết làm tổn thương mà thôi”. Lời nói đó, thật chân thành, là lời nói xuất ra từ tận đáy lòng của một cô gái thiện thương hết lòng yêu thương và muốn bảo vệ trái tim phải chịu quá nhiều đau khổ của người yêu. Lời nói của nàng không chỉ tiếp thêm cho họ sức mạnh mà còn là lời động viên để họ thoát khỏi mặc cảm, tiến về tương lai tươi sáng để tìm lấy hạnh phúc chân chính của cuộc đời mình.
Câu truyện khép lại với một kết thúc có hậu, để lại hương vị ngọt ngào của tình yêu sau sóng gió. Chúng ta ấn tượng với một Cốc Phi Ngọc lãnh huyết nhưng lại rất chung tình, với một tiểu Na Lan trong sáng thiện lương mà lại rất dũng cảm. Dũng cảm yêu thương và đón nhận...dũng cảm bảo vệ và chở che cho người mình yêu thương trọn đời. Cốt truyện hay, mang giá trị nhân văn sâu sắc, lôi cuốn người đọc bởi những tình tiết bất ngờ và hướng con người ta đến với cái thiện. Người hay ác ma, đó cũng chỉ là những khái niệm mà thôi. Cái quan trọng là phải biết trân trong bản thân và yêu thương con người, đem tình yêu thương sưởi ấm cho những trái tim bất hạnh. Tình yêu trải qua bao sóng gió, sẽ càng đẹp và để người ta biết trân trọng, giữu gìn. Nó cho ta sức mạnh để cảm hoá con người, hướng họ vượt lên những sợ hãi của bóng đêm để hướng tới một ngày mai tươi sáng, đầy ánh nắng bình minh và những điều tốt đẹp, để người ta biết đem tình yêu của mình dành cho nhân loại. Mỗi người sẽ có một ý nghĩ, nhưng với tôi, câu truyện cho tôi biết rằng: một trong những điều hạnh phúc nhất của con người là được yêu thương và chính bản thân mình cũng đem tình yêu thương nhân ái cho người khác, để họ nhận được hạnh phúc và niềm vui trong cuộc sống.
Edit: Quảng Hằng
Sơn động Âm Trầm lâm đã biến thành một gian nhà đá thoải mái lại mát mẻ.
Đều là do nam chủ nhân võ công cao cường ban tặng, dùng Quân tử đao vung lên, chạm khắc vài lần đã trở thành một ngôi nhà đẹp đẽ và những thứ đồ vật đầy tiện nghi được làm từ… đá.
「 Đại ca thật sự quá rộng rãi, đã tặng chúng ta đủ loại dụng cụ sang quý như thế này.」 Na Lan tràn ngập cảm ơn khi nhìn những đồ vật được Lãnh Điệp cho người mang đến, trong đó có chiếc giường ấm áp và bộ bàn ghế trang điểm lấp lánh ánh vàng.
Phi Ngọc lúc này đang thoải mái ôm kiều thê nằm tựa vào trên giường. Vừa cơm nước xong, ngắm trăng xong, còn cùng Na Lan đem chú chim nhỏ bay lạc về tổ, hiện tại, hắn thật sự không muốn động đậy.
「Nếu nàng thích, ta mua tặng nàng thì được rồi, cần gì phải nhận lễ vật của hắn tặng chứ?」Trọng giọng nói của hắn thoáng hàm chứa bất mãn,. Hắn cũng muốn sắm sửa đầy đủ để tiểu Oa nhi Na Lan của hắn vui vẻ a!
「 Huynh ấy là đại ca của ngươi đó.」Đầu ngón tay út của Na Lan không ngừng họa những vòng tròn ở trước ngực hắn「 Hơn nữa, sau chuyện xảy ra lần trước, không phải huynh đệ các người không hờn giận nhau nữa hay sao?」
Kỳ thật không phải hoàn toàn không tức giận, dù sao trên người có mặt quỷ khủng bố, không ai dám tới gần như vậy. Trường kỳ bị người đời chán ghét cùng cự tuyệt, sẽ làm tâm một người bị thương tổn rất sâu. Phi Ngọc lẳng lặng suy nghĩ.
Nguyệt có lẽ bởi vì những lời nói của Na Lan, giải trừ một ít hiểu lầm đói với cha mẹ không biết kia, nhưng những huynh đệ khác của hắn......
「Thống khổ của Nguyệt nhất định so với những người khác càng sâu hơn một chút.」 Na Lan đột nhiên mở miệng, không hẹn mà cùng nói ra suy nghĩ trong lòng Phi Ngọc.
「 Ý nàng là sao?」
「 Bởi vì bốn huynh đệ, chỉ có hắn có hình xăm ở trên mặt, đúng không?」
Phi Ngọc trầm mặc một chút, rồi mới mới nặng nề gật gật đầu.
「 Của ngươi bên cánh tay phải, đại ca bên cánh tay trái. Nhưng ở trên mặt muốn che dấu, chỉ sợ là rất khó , nếu không có được ý chí kiên cường mạnh mẽ hơn so với những người khác, căn bản là không thể thừa nhận ánh mắt khác thường của người ngoài.」
「 Ừm!」 Hắn càng thêm gắt gao ôm nàng, trong lúc vô ý toát ra yếu ớt trong lòng, bởi vì trong trí nhớ của hắn lại xuất hiện những chuyện đau khổ trước kia chỉ bởi vì dòng máu quỷ và hình xăm trên thân thể hắn.
Những ngày lưu lạc thật thống khổ.
「 Ta hy vọng có một ngày bọn họ có thể gặp được một nữ tử yêu bọn họ như ta yêu ngươi vậy, có thể dùng tình yêu thương cả đời của bọn họ giúp bọn họ lành miệng vết thương.」 Na Lan nói thật lòng, trong tâm cũng âm thầm quyết định mỗi ngày sẽ cầu nguyện Phật tổ có thể chúc phúc cho ba người sớm ngày tìm được người mình yêu nhất.
Phi Ngọc hôn nàng thật sâu, đem tất cả những cảm tình trong lòng hóa thành nụ hôn nhiệt tình triền miên nhắn nhủ với nàng.
Từ lúc gặp được nàng, một khắc đó, hắn đã cảm thấy được ánh sáng ngời của hắn trong thế giới đầy tuyệt vọng như thế này.
「 Bất quá chúng ta có lẽ cũng không cần phải lo lắng, dù sao mỗi người bọn họ đều có lực hấp dẫn đặc biệt.」
Nghe được trong miệng người yêu của mình ca ngợi nam nhân khác, cho dù là chính huynh đệ mình cũng không được, Phi Ngọc lập tức giận tái mặt,「Lực hấp dẫn gì?」
Ác ác! Không thể nào? Như vậy cũng ghen sao?
Na Lan vội vàng giả ngu, nở nụ cười một chút.
「 Đúng rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải thức dậy sớm.」 Na Lan đem Phi Ngọc kéo đến vị trí hắn thích nhất, rồi mới thoải mái nằm xuống, nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ.
「 Tại sao?」 Phi Ngọc tham lam ôm thân thể ấm áp của nàng, nghĩ rằng, đã muốn dưỡng thành thói quen , nếu có một ngày không ôm nàng ngủ, mình khẳng định sẽ mất ngủ.
「 Ta tìm được Kim phật rồi.」
Hắn kinh ngạc đứng dậy, hại đầu của nàng lập tức mất đi chỗ dựa vào, toàn bộ phía sau đầu đụng vào giường, làm nàng đau kêu một tiếng.
「 A! Cốc Phi Ngọc!」 Nàng tức giận kêu tên của hắn.
「 Thực xin lỗi, ta thổi thổi, sẽ không đau .」
「 Hôn ta một chút mới không đau.」 Nàng làm nũng nói.
Hắn lập tức liền cho nàng một nụ hôn cháy bỏng.
「 Chờ...... Chờ một chút...... Một cái hôn môi thì tốt rồi......」 Không cần hôn nhiều như vậy.
「Ai bảo nàng khơi dậy dục hỏa của ta, nàng cũng biết ta trúng độc , một khi dục hỏa đốt người, nhất định phải làm đến khi tắt lửa mới được.」
「Độc của ngươi làm sao bây giờ? Sẽ có nguy hiểm đến tính mạng sao?」
「 Sẽ không.」 Lãnh Điệp đã giúp hắn xem qua , vốn hắn còn vì chuyện Dạ minh châu, cáu kỉnh không muốn giải độc giúp hắn, nhưng nay hắn đã biết được nhược điểm của tên kia.
Chỉ cần nhắc tới cô nương câm, tên ấy sẽ sẽ đầu hàng.
Cho nên độc của hắn chẳng những giải xong rồi, còn cùng Điệp móp méo cưỡng bức thêm vài viên thần đan bồi bổ công lực, nói không chừng số phận Điệp cũng không tốt hơn hắn là bao đâu.
Như vậy cũng tốt, sau này sẽ không sợ hắn nữa.
Hơn nữa, hơn nữa biết nhược điểm của Điệp, tương lai thật sự là một mảnh ngời sáng a!
「 Phi Ngọc, ngươi đừng mãi cười ngây ngô như vậy a! Nói với ta đi, ta rất lo lắng!」
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của ái thê, thật sự là rất đáng yêu a!
Phi Ngọc đau lòng ấn hạ vô số nụ hôn vô cùng thân thiết trên mặt của nàng, thì thào nói:「 Nàng thật sự rất quan tâm ta.」
「 Đương nhiên, ta yêu ngươi a!」
「 Ta cũng vậy.」
「 Ngươi phải biết rằng ta vì ngươi, có thể làm bất cứ chuyện gì, sẽ không nhíu mày một chút.」 Na Lan từng thềm nhất định nàng sẽ bảo vệ trái tim yếu ớt của nam nhân này...... Không cần hoài nghi, hắn chính là bề ngoài cứng rắn chống đỡ kiên cường, máu lạnh, trên thực tế, hắn là một tiểu nam hài cần người ta hảo hảo yêu thương.
Nàng muốn đem tất cả những tình yêu thương hắn đã mất trước đây, bồi hoàn lại cho hắn đầy đủ.
Xem ra, tiểu nữ nhân này là thật lòng , ra dáng muốn độ hóa hắn. Phi Ngọc không khỏi mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ.
Sau đó, Na Lan lơ đãng liếm liếm môi một cái, cái lưỡi thơm tho sắc hồng nhanh chóng khiến cho dục hỏa trong cơ thể của hắn xôn xao.
Hắn chậm rãi ôm lấy khuôn mặt trái đào đáng yêu của nàng, khẩu khí có chút xấu xa nói: “Điệp xấu xa nói độc của ta càng lúc càng nạng rồi .」
「 Vậy làm sao bây giờ?」Sắc mặt Na Lan kinh hãi,「 Chúng ta lập tức đi tìm đại ca.」
「 Không cần, hắn có dạy ta một phương pháp đem độc hút ra.」
「 Phải không?」
「 Nàng nguyện ý giúp ta sao?」
「 Được.」 Na Lan gật gật đầu. Vậy thì có cái vấn đề gì! Edit: Quảng Hằng
Khi Phi Ngọc mới suy nghĩ muốn mở miệng như thế nào, đã thấy mặt Na Lan đỏ hồng vươn tay nhỏ bé đem quần hắn cởi bỏ, rồi mới đem dục vọng của hắn lấy ra, bắt đầu thật cẩn thận cao thấp vuốt ve.
「 Nàng đang làm cái gì?」 Hắn cố gắng cưỡng chế cảm giác khi bị bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve, nảy lên khoái cảm kỳ dị lan tràn cả toàn thân thể hắn.
「 Đại ca có nói qua với ta, nếu độc của ngươi có khuynh hướng trở nên nghiêm trọng, mà thân mình của ta đến lúc đó không thể thỏa mãn cho ngươi, có thể dùng miệng giúp ngươi hút chất độc ra, như vậy ngươi có vẻ sẽ không khó chịu.」 Tuy rằng đã là vợ chồng , nhưng phải nói ra những lời này, đã làm cho Na Lan mặt đỏ, tim đập thật nhanh.
「 Cái gì?!」
Vốn dĩ Na Lan chỉ dùng đôi tay nhỏ bé sờ sờ, dục vọng thật lớn cũng đã càng thêm ngang dài, sưng to, làm hắn cảm thấy sắp bùng nổ.
Đừng nói đến khi tiểu nữ nhân đang mở cái miệng hồng nộn nhỏ nhắn ngọt ngào, ngậm lấy đỉnh dục vọng sưng to của hắn, thực chuyên tâm mút hắn.
「 A......」Toàn thân hắn nhịn không được run rẩy mãnh liệt một trận, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
Thật đáng thương ác! Nhất định rất đau, mới có thể làm cho một nam nhân kiên cường như Phi Ngọc phát ra tiếng khóc thét thống khổ như thế. Na Lan cảm thấy thật đau lòng.
Vì muốn làm cho hắn sớm thoát ly loại thống khổ này một chút, sau này nàng nhất định phải giúp hắn hút chất độc ra thật nhiều lần mới được.
「 Dùng...... Đầu lưỡi...... Của nàng」
Na Lan nghe được hắn yêu cầu, liền ngoan ngoãn dùng đầu lưỡi liếm mút lên nam căn của hắn.
Tiếng thở dốc của Phi Ngọc càng lúc càng dồn dập, cuối cùng cuối cùng tới hắn cực hạn, hắn cảm giác được trong đầu một trận cảm xúc mê muội mãnh liệt, tiếp theo nửa người dưới liền truyền đến khoái cảm được phát tiết.
Hắn đem tất cả những gì của hắn phun hết vào cái miệng nhỏ của Na Lan, có chút còn phun đến trên mặt của nàng.
「 Thực xin lỗi......」 Mặt hắn đỏ ửng, giải thích với ái thê, dù sao bản thân mất đi khống chế như vậy thật sự là hiếm thấy, làm hắn không biết làm sao.
Na Lan đem chất lỏng trắng trong miệng cùng trên mặt lau đi, rồi mới mỉm cười hỏi hắn,「 Như vậy có thoải mái hơn hay không?」
Hắn gật gật đầu.
「 Sau này nếu ngươi không thoải mái, nhất định phải nói với ta, không cần thẹn thùng.」 Nàng vừa nói mặt lại đỏ hồng,「 Ta nói là thời điểm độc của ngươi phát tác......」
Hắn cảm động vươn bàn tay to, gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng, tràn ngập cảm kích nói nhỏ,「 Cám ơn nàng để ý ta như vậy.」
Na Lan có chút kinh ngạc, nhưng là lộ ra mỉm cười ngọt ngào rúc vào trong khuỷu tay cường tráng của hắn, tuy rằng mỗi lần đều cảm giác được hắn mỗi khi ôm nàng đều dùng sức thật mạnh, bất quá nàng sẽ không để ý.
Bởi vì nàng biết một người khi đã mất đi quá nhiều thứ, sẽ rất sợ hãi bị mất đi thứ gì đó của mình lần nữa, cho nên mặc dù thường xuyên bị hắn ôm đến mức muốn nghẹn thở, nhưng nàng tin tưởng sẽ có một ngày, hắn sẽ biết dùng lực lượng như thế nào để ôm một người.
Mà trước đó, nàng sẽ ngoan ngoãn để cho hắn dùng lực ôm nàng.
「 Nhưng Kim phật là của Thiên Ân Tự, còn có bài vị của sư phụ......」 Nghĩ đến sư phụ, nàng liền nhịn không được rơi nước mắt, đáng thương vô cùng giống như sắp khóc òa lên.
「 Được rồi! Đừng khóc , hiện tại trong bụng nàng đã có cục cưng, không thích hợp lặn lội đường xa, cho nên ta sẽ nhờ một người thay nàng hộ tống Kim phật cùng với bài vị sư phụ của nàng đến Thiên Ân Tự.」Khẩu khí của hắn càng lúc càng sủng nịch , nếu có một ngày, bị thê tử của mình cương quyết leo lên đỉnh núi gì đó, hắn nhất định sẽ không chịu nổi.
Đương nhiên hắn cũng là vì dự phòng có vị đại sư trong núi gì đó sẽ giúp ái thê của hắn quy y, vậy hạnh phúc kiếp sau của hắn không phải bị hủy hoàn toàn sao.
「 Nhờ ai đi a?」 Na Lan hoang mang hỏi. Ai sẽ có lòng tốt giúp đỡ đi một chuyến như vậy? Rất xa đấy!
「 Một người phi thường cần được cảm hóa.
***********
Giữa trưa ngày hôm sau, lửa nóng từ vầng thái dương kiêu ngạo đang nhiệt tình phát huy tất cả sức nóng của mình, chờ mong nhân loại khi nhận được ánh sang thiên nhiên tươi đẹp này sẽ nhiệt tình cảm kích.
Nhưng người đi trên đường tuyệt đối không có chút cảm kích nào, còn có người nhịn không được oán hận lão thiên.
「 Ai nha! Trời nóng như thế này, tiểu câm điếc lại không cảm thấy hoa mắt chóng mặt hay sao a?」 Phượng Lãnh Điệp đi theo phía sau Tiếu Điệp duy trì khoảng cách khoảng trăm thước, buồn bực nói.
Hắn thực sự không hiểu, loại khổ sai này tiểu câm điếc cư nhiên không nói hai lời đã gật đầu đáp ứng.
Nói muốn hộ tống Kim phật quỷ quái gì đó, còn thêm bài vị linh tinh kỳ quái đến Thiên Ân Tự.
Lúc trước xú tiểu tử Phi Ngọc đến nhờ vả hắn, vốn hắn không muốn nhúng tay vào, nhưng...... Hắn quên còn có một tiểu câm điếc luôn thích tranh giành cùng hắn.
Cho nên nhiệm vụ kia lại bị nàng đoạt đi.
Bất quá, hắn cũng thực giận chính mình, sao không ở lại Dược Thần cốc an nhàn sung sương hưởng thụ cuộc sống đại thiếu gia của hắn, cố tình đi theo nàng?
Phượng Lãnh Điệp nhìn trừng trừng vào hai chân của mình, giận chúng nó cư nhiên phản bội chủ nhân của chúng nó.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe được ‘phịch’ một tiếng, hắn khẩn trương ngẩng đầu vừa thấy --
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn phía trước ngay cả đường cũng đi không tốt, không cẩn thận ngả nhào trên đất, cái mũi, trên mặt đều dính đầy tro bụi, thoạt nhìn giống như con mèo nhỏ lăn lộn chơi đùa trên mặt đất.
「 Không thể nào?」 Phượng Lãnh Điệp bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai! Không có Thần y võ công cao cường lại hiểu được cứu người như hắn bảo hộ nàng, tiểu câm điếc kia chỉ sợ đến kiếp sau vẫn chưa đến được Thiên Ân Tự!
Vì muốn để cho Tam đệ cùng Tam đệ muội có thể sống hảo hảo ân ái, đại ca này như hắn cũng nên tốn chút tâm tư vậy .
「 Trùng hợp quá! Tiểu câm điếc, nhìn xem là ai đến đây?」 Phượng Lãnh Điệp lộ ra nụ cười xinh đẹp, giống như con bướm ngây thơ và vô hại, chậm rãi phi về phía Tiếu Điệp đang trợn mắt há hốc mồm.
Rồi sau đó sẽ ra sao? (Mời xem Quỷ Thần Y)
Toàn Văn Hoàn Tà Lang quân
Tác giả: Lâm Uyển Du
Người edit: Lạc Lạc, Quảng Hằng
Tình yêu như một cơn gió lạ...Gió thổi đến rồi nhưng gió cũng có thể bay đi...GIó mang cho ta những hơi mát dịu dàng nhưng cũng dễ dàng làm cho lòng ta buốt giá....
Tà Lang quân là một chuyện tình đẹp. Nó không chỉ đẹp bởi những tình cảm chân thật mà hai nhân vật chính dành cho nhau, mà còn đẹp bởi nó mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.Na Lan và Phi Ngọc, hai con người..hai hoàn cảnh khác nhau, cùng hội ngộ và sau đó đã tạo nên một thiên diễm tình kì diệu, đẹp đến động lòng người...Hai người gặp nhau trong hoàn cảnh vô cùng... “ác liệt”: Phi Ngọc đã trúng dâm độc của dâm nữ, mặc dù rất thống khổ nhưng vẫn cương quyết không muốn nhận “giúp đỡ” của Phượng Lãnh Điệp, còn Na Lan, vô tình vào căn miếu hoang để trú mưa, lại ngây thơ hỏi han và còn đảm bảo “Các vị yên tâm, tiểu ni tuyệt đối không nghe lén, bởi vì sư phụ có công đạo quá người xuất gia không thể nghe loạn...” Sự ngây thơ thiện lương của nàng đã làm cho Phi Ngọc chú ý và hắn đã chọn nàng để “giải độc”, mặc cho Phượng Lãnh điệp ngăn cản, hắn vẫn nhất quyết khăng khăng với sự chọn lựa của mình.Và chính sự lựa chọn ấy đã đem hai người buộc chặt lại với nhau...Ba tháng sau...nàng gặp lại Phi Ngọc.Có lẽ, trong lòng của Na Lan và Phi Ngọc, hình bóng đối phương đã chậm rãi khắc vào lòng. Một lần hạnh ngộ, duyên kiếp trăm năm...Vừa nhìn thấy bóng dáng anh tuấn kia, Na Lan đã nhận ra đó là người đã cùng với mình trong ngôi miếu hoang..Mặc dù nàng tưởng rằng mình đã quên tất cả về hắn, nhưng không ngờ vừa gặp đã nhận ra ngay. Một chút xao xuyến, một chút nhớ nhung, một chút kinh ngạc, một chút vui mừng cùng hoà quyện.Còn Phi Ngọc, hắn cũng rất ngạc nhiên khi gặp Na Lan..Và không do dự khi đem điều kiện trao đổi với Trương tiểu thư, chính là hắn muốn nàng...Phi Ngọc lúc này đã tuyên thệ với chính lòng mình, cả đời này hắn chỉ cần nàng mà thôi, và hắn cuồng ngạo tuyên bố “chết cũng không buông”. Một Đao Diêm La anh tuấn tiêu sái,lãnh khốc vô tình, yêu tiền hơn tính mạng lại không để ý đến mĩ nhân thiên hạ lại động tâm với một tiểu ni cô vô cùng thiện lương và trong sáng. Có lẽ, Phi Ngọc cảm nhận được, Na Lan chính là mùa xuân của hắn chăng?
KHi Phi Ngọc dẫn Na Lan về “căn nhà” của mình, và cùng nàng nói chuyện, trong lòng Na Lan lúc này đã bắt đầu gợn sóng. Biết được hoàn cảnh của hắn, nàng bỗng thấy xót xa thương cảm. Mặc dù còn sợ hãi hắn, nhưng trái tim nhân hậu của Na Lan đã xao động nghĩ hắn bị bệnh và thấy hắn thật đáng thương...Chính vậy, khi nghe hắn nói về đêm hôm đó, nàng không những không trách hắn mà còn cảm thấy mình đã không sai khi cứu người. Nàng thiện lương, nàng trong sáng, nàng nhân hậu..tất cả đã khiến cho hình bóng Na Lan nhẹ nhàng đi vào, chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng Phi Ngọc.CHo đến khi Na lan nhìn thấy vết bớt của Phi Ngọc...Nhìn nàng sững sờ, hắn ngỡ rằng nàng cũng như bao người khác, khinh bỉ hắn, ghét bỏ hắn,coi hắn ác ma. Ác ma thì sao chứ??? Vẫn là luôn khao khát tình người, vẫn là luôn mong nhận được tình yêu thương của phụ mẫu và của mọi người xung quanh..Tức giận, Phi Ngọc như mất đi lý trí, phát tiết mọi oán hận trong lòng. Hắn nghĩ rằng Na Lan cũng sẽ coi thường hắn, một chút hi vọng cuối cùng cũng bị vùi dập..Đau...Cô độc, lạnh lẽo, bị người đời khinh bỉ, đối với hắn đã đủ đau đớn rồi..Nhưng so với việc hắn sợ hãi nghĩ rằng Na Lan- người hắn yêu thương cũng như bọn họ, lại càng đau hơn. Nhưng rồi..ấm áp quay về bên Phi Ngọc..Na Lan không đi, không bỏ hắn trốn chạy một mình...Và khi nghe được những lời nói của nàng,trong lòng Phi ngọc không ngừng có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng ôn nhu băng bó cho hắn, đem đến hắn cảm giác ngọt ngào khi được yêu thương,làm cho hắn an tâm khi không sợ cái bớt ác ma của hắn mà chỉ lo lắng vết thương trên tay của hắn....Khi nàng khẳng định “thích, ta thích ngươi nhất” , Phi Ngọc đã vui mừng tới mức nói đi nói lại hàng trăm lần “ngươi thích ta”. Chỉ mấy câu nói giản đơn, tưởng chừng ai cũng làm được nhưng lại có ý nghĩa vô cùng to lớn. Cuộc đời của một con người bước sang trang mới chính là đây, mọi đau thương vì nỗi ám ảnh một tuổi thơ dữ dội, mọi đau đớn khi bị người ta khinh bỉ như lùi lại nhường chỗ cho cuộc sống ấm áp tình người. Chỉ một câu nói, cả linh hồn của người con trai đó như được cứu rỗi.Ta không còn thấy một sát thủ vô tình nữa, mà là một cậu bé hạnh phúc khi được quan tâm.Ấm áp..Là khi có người yêu thương để ý...Ngọt ngào..là khi nhận được sự chăm sóc chân thành..Và hạnh phúc..là khi được nằm trong vòng tay người mình yêu thương...Còn Na Lan, có lẽ lúc này, trong lòng nàng cũng đã lấp đầy hình bóng của Phi Ngọc.Ánh mắt, nụ cười của Phi Ngọc đã khắc sâu vào tâm nàng, suốt đời không phai.Yêu thương và hạnh phúc, hai con người tưởng chừng đối lập nhau hoàn toàn giờ đang cùng nhau tận hưởng cảm giác ngọt ngào đó.
KHi hai người đi gặp Ngải Liên Quân, nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô nương ấy,Na Lan cũng nghĩ rằng mình mà mặc trang phục kia lên, liệu có xinh đẹp không? Bất cứ một cô nương nào cũng mông mình thật xinh đẹp trước mặt người yêu thương, nhưng nhìn lại áo quần đơn sơ bạc màu của mình, so sánh với một cô nương như hoa như ngọc, mặc cảm là chuyện đương nhiên. Và khi nghe Thiết Thần Hầu nói Phi Ngọc từng khẳng định là chỉ yêu một mình Ngải Liên Quân, lòng cô không khỏi mất mát. Có lẽ là nàng tự ti về mình chăng? Nhưng như vậy, đã chứng tỏ Na Lan thật lòng yêu thương Phi Ngọc...Nàng cảm thấy bản thân mình chưa xinh đẹp, lo lắng rằng Phi Ngọc sẽ không yêu thương nàng mà không biết rằng, trong tim của hắn chỉ cất giữ hình bóng của một mình nàng mà thôi. Khi Na Lan xinh xắn như hoa xuất hiện trước mặt mọi người, Phi Ngọc không chần chừ kéo Na Lan về khách điếm. Không phải dâm độc phát tác, cũng chẳng phải nổi máu yêu hùng mà Phi Ngọc là đang..ghen. Hắn bá đạo giữu lẫy, không muốn cho nam nhân khác nhìn bộ dạng mê người của nàng một chút nào. Nàng- chỉ một mình hắn là được tận hưởng mà thôi...Tình yêu Phi Ngọc dành cho Na Lan được minh chứng rõ ràng hơn.Khi Ngải Liên Quân thử thách Phi Ngọc, chúng ta đều có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm chân thành mà hắn dành cho Na Lan. Phi Ngọc liên tục bảo vệ Na Lan trước những lời nói của Liên Quân. Hắn không cho phép Liên Quân nói nàng như vậy, không cho phép bất cứ ai làm tổn thương nàng, khẳng định người mình yêu thương chính là Na Lan mặc dù Liên Quân có nói thế nào đi chăng nữa. Và quan trọng hơn, hắn nguyện ý bảo vệ nàng suốt đời, còn khẳng định “ bất kì ai cũng không cho phép phá hư”. Đó là lời thề của một nam nhân chân chính, sẵn lòng yêu thương và chấp nhận tất cả để bảo vệ nữ nhân yêu thương của mình. Phi Ngọc không những yêu thương mà còn thấu hiểu Na Lan..Hắn biết nàng cần cái gì và sẵn sàng cho nàng một bờ vai ấp áp, vững chắc để dựa vào cả cuộc đời này. Kiên định là vậy, nhưng những lời nói của Ngải Liên Quân như một nhát dao đâm thẳng vào ngực hắn, hắn sững người nhớ lại hoàn cảnh éo le của mình..Cô nhi không cha không mẹ...Trên người lại mang dấu vết của ác ma...Khi về sơn động không thấy nàng, trái tim Phi Ngọc như bị ngàn vạn mũi pha lê nhọn hoắt xuyên vào. Đau đớn nghĩ rằng mình một lần nữa bị bỏ rơi, trong lòng Phi Ngọc như nguội lạnh. Lúc này, một cảm giác phẫn nộ cùng sợ hãi, đau thương bao phủ tâm hồn Phi Ngọc.Vì cái gì người hắn yêu thương nhất lại muốn bỏ hắn ra đi?Không suy nghĩ được nhiều, lí trí mất kiểm soát, Phi Ngọc đã có hành động nông nổi mà không nghĩ rằng nó sẽ có hậu quả thế nào. Một nhát đao uy lực vung lên, mọi thứ như tan ra thành bột vụn..Nhưng, ngay tại lúc ấy, một tiếng nói trong veo cất lên...Phi Ngọc chết sững. Tâm tàn liệt phế! Nhìn bóng dáng nàng ngã xuống Phi Ngọc sợ hãi, đau đớn không nguôi.Có được một người, rồi mất đi là điều đau khổ nhất. Và thương tâm hơn, chính mình là người gây ra...KHông quan tâm đến việc mình có thể mắc nợ ân tình người ta, Phi Ngọc mang Na Lan đến đại ca của mình- Phượng Lãnh Điệp. Bỗng nhớ lại khi Phi Ngọc bị trúng độc, Phượng Lãnh Điệp mang đến cho hắn ba cô nương, nhưng hắn không muốn. CHính là vì không muốn nợ người, hắn không muốn “sa vào ác ma”. Nhưng giờ đây, vì Na Lan, hắn không còn quan tâm nữa. Chỉ cần nàng được sống hắn sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Bỏ qua cả kiêu ngạo của một Đao Diêm La, bỏ qua tất cả kiêu hãnh của mình, hắn sẵn sàng cầu xin Lãnh Điệp.Tình yêu đã tiếp thêm nghị lực cho Phi Ngọc. Biết là cái giá phải trả rất lớn, nhưng Phi Ngọc đã cương quyết” vì Na Lan, muốn mạng hắn cũng không sao”. Thật cảm động! Vì người mình yêu thương hi sinh tất cả, có lẽ chúng ta không phải ai cũng làm được. Đặt trong bối cảnh này, lại càng cao đẹp hơn: nam nhân tuấn tú như Phi Ngọc, rất dễ dàng tìm được một người con gái khác, nhưng Phi Ngọc không làm vậy. Trong cái xã hội bóng đen nam quyền đang đè nặng lên đầu người phụ nữ, việc làm của Phi Ngọc là minh chứng cho một tình yêu đẹp, trong sáng và thuỷ chung. KHi đọc đến đây ta bỗng nhận ra một điều: Người ta bao giờ cũng ghê tởm, khinh bỉ ác ma nhưng có những người còn tàn bạo hơn ác ma cả ngàn lần. Vì cái gì khinh bỉ họ?Họ có muốn mình như vậy đâu? “Ác ma” hay “người thiện” thì cũng chỉ là cái tên mà thôi.Ác ma cũng có tâm hồn, cũng cần được yêu thương và cũng có chữ “Nhân”, không như nhiều người tự xưng bác ái mà hai bàn tay nhuốm đầy máu đỏ.
Phượng Lãnh Điệp không chịu cứu Na Lan đã làm cho Phi Ngọc gần như đánh mất lí trí. Từng giờ từng khắc trôi qua, khắc khoải, lo âu, đau đớn....Nhưng Phi Ngọc chỉ biết cách chờ đợi. Na Lan đau nhưng hắn cũng không kém gì. Nỗi đau tận đáy lòng, chính là thứ vũ khí làm người ta thương tổn nhiều nhất.Thần giao cách cảm? Trên đời này liệu có hay không? Chỉ cần biết rằng, khi Phi Ngọc cúi xuống nhỏ nhẹ vào tai Na Lan “Không phải sợ, ta sẽ cho ngươi sống thật tốt, theo giúp ta cả đời” thì nàng mặc dù đang hôn mê nhưng khoé miệng vẫn cong lên cười thoả mãn. Phi Ngọc biết với một người yêu tiền hơn tính mạng như Phượng Lãnh Điệp, việc muốn đoạt lấy Dạ Minh châu trong tay hắn đúng là khó hơn đòi mạng, nhưng vì Na Lan, hắn sẵn sàng làm tất cả.
Na Lan tỉnh lại, Phi Ngọc trong lòng kinh hỉ biết bao nhiêu. Cúi đầu bá đạo hôn nàng, trong nụ hôn đó chứa bao nhiêu mừng rỡ, yêu thương sủng nịnh, bao nhiêu hạnh phúc trộn lẫn với đau thương.Ngày mai tươi sáng, có lẽ đã tới rồi.
Nhưng rồi Na Lan lại hiểu lầm Phi Ngọc khi nhìn thấy Tiểu Điệp và một nam nhân không rõ mặt trong vườn dược. Cái chính là trên tay nam nhân đó có vết bớt y hệt của Phi Ngọc.Vạn tiễn xuyên tâm, phút chốc Na Lan đau đớn đến tan nát cõi lòng, nghĩ rằng Phi Ngọc không còn cần mình nữa.Nỗi đau khi bị bỏ rơi là không cảm giác gì sánh được.Một thoáng tuyệt vọng, đau xót trào dâng trong lòng. Đau thương mất đi lí trí,nàng chạy đi giải toả...Thật may, khi nơi đó, Na Lan cũng được Phi Ngọc giải thích rõ ngọn ngành. Đã yêu lại càng yêu sâu đậm, nguyện cả đời này cũng không bao giờ buông tay...Hạnh phúc mỉm cười cùng họ, hai người cùng ngắm trăng ấm áp như một gia đình. Có lẽ, đó là niềm hạnh phúc không gì sánh được của cả hai con người thiếu thốn tình yêu thương.Trong giây phút hạnh phúc đó, Na Lan nói ra ước mơ sinh hài tử, một nhà hạnh phúc cảu mình. Một ước mơ đẹp..Nhưng Phi Ngọc lại thẳng thừng từ chối. Tại sao? Có lẽ rằng Na Lan giận dỗi Phi Ngọc mà đã thoáng quên rằng, hắn không muốn cho nàng sinh là vì sợ. Hắn sợ quá khứ sẽ tái diễn, sợ đứa con hắn sinh ra có dấu vết ác quỷ sẽ bị người khác hắt hủi, sợ Na Lan bị mọi người khinh thường. Nỗi đau đớn thống khổ trong bao nhiêu năm quá hắn phải chịu, hắn không muốn để hài tử của hắn cảm nhận một lần nào.Thốt ra câu nói “Không cho phép sinh!” hắn cũng đau xót biết bao. Nhưng...dù thế nào thì cũng không thể để cho người hắn thương yêu bị phỉ báng...
Đỉnh điểm của câu chuyện được đẩy lên khi Na Lan bị Nguyệt Hiên Hoa bắt đi. Đây là đoạn hay nhất trong câu truyện và cũng hàm chứa nhiều giá trị nhân văn sâu sắc nhất. Na Lan nói chuyện với Nguyệt Hiên Hoa.Tất cả mọi thứ, nỗi đau, tuổi thơ bất hạnh của bốn huynh đệ bọn họ, nàng đều có thể cảm nhận được. Thương xót họ bao nhiêu, Na Lan càng cảm thấy đau đớn ân hận bấy nhiêu.Đau đớn bởi nàng cảm thương cho Phi Ngọc, và ân hận bởi lẽ lúc đó, phải chăng nàng đã vô tình xát muối vào vết thương của hắn...Bị bỏ rơi..bị hắt hủi...đó là những gì tồi tệ nhất với tâm hồn trẻ thơ...Và Phi Ngọc của nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu năm?Lòng Na Lan quặn thắt.Khi nghe Nguyệt nói thêm một lúc, Na Lan đã không ngồi yên nữa. Bản tính thiện lương và những tức giận trong lòng trỗi dậy, nàng không muốn bọn họ mãi hiểu lầm cha mẹ cũng như tự coi thường, hắt hủi chính mình. Nàng chỉ rõ cho bọn họ biết tình yêu thương mà mẫu thân dành cho bọn họ, nói cho bọn họ biết bọn họ không phải là con của ác quỷ mà là kết tinh của tình yêu-Tình yêu của cô gái Mông Cổ kia và Quỷ vương. Dù thế nào, đó cũng là một tình yêu đẹp, không phải bi kịch như bốn người vẫn nghĩ. Nàng nói cho họ phaỉ biết trân trọng bản thân mình và khẳng định “huynh đệ các ngươi là ác quỷ gì chứ?Làm sao thuộc về ác ma? Ta nhìn thấy chính là những tiểu hài tử người đời không biết làm tổn thương mà thôi”. Lời nói đó, thật chân thành, là lời nói xuất ra từ tận đáy lòng của một cô gái thiện thương hết lòng yêu thương và muốn bảo vệ trái tim phải chịu quá nhiều đau khổ của người yêu. Lời nói của nàng không chỉ tiếp thêm cho họ sức mạnh mà còn là lời động viên để họ thoát khỏi mặc cảm, tiến về tương lai tươi sáng để tìm lấy hạnh phúc chân chính của cuộc đời mình.
Câu truyện khép lại với một kết thúc có hậu, để lại hương vị ngọt ngào của tình yêu sau sóng gió. Chúng ta ấn tượng với một Cốc Phi Ngọc lãnh huyết nhưng lại rất chung tình, với một tiểu Na Lan trong sáng thiện lương mà lại rất dũng cảm. Dũng cảm yêu thương và đón nhận...dũng cảm bảo vệ và chở che cho người mình yêu thương trọn đời. Cốt truyện hay, mang giá trị nhân văn sâu sắc, lôi cuốn người đọc bởi những tình tiết bất ngờ và hướng con người ta đến với cái thiện. Người hay ác ma, đó cũng chỉ là những khái niệm mà thôi. Cái quan trọng là phải biết trân trong bản thân và yêu thương con người, đem tình yêu thương sưởi ấm cho những trái tim bất hạnh. Tình yêu trải qua bao sóng gió, sẽ càng đẹp và để người ta biết trân trọng, giữu gìn. Nó cho ta sức mạnh để cảm hoá con người, hướng họ vượt lên những sợ hãi của bóng đêm để hướng tới một ngày mai tươi sáng, đầy ánh nắng bình minh và những điều tốt đẹp, để người ta biết đem tình yêu của mình dành cho nhân loại. Mỗi người sẽ có một ý nghĩ, nhưng với tôi, câu truyện cho tôi biết rằng: một trong những điều hạnh phúc nhất của con người là được yêu thương và chính bản thân mình cũng đem tình yêu thương nhân ái cho người khác, để họ nhận được hạnh phúc và niềm vui trong cuộc sống.
/10
|