Một hôm trời tối.
Lý Huyền đang đi về nhà của mình, bỗng nhiên gặp một đạo bóng người chặn đường, nhìn qua người này thì lập tức Lý Huyền biết là ai. Không ai khác chính là Danzo.
Danzo hướng về phía Lý Huyền giới thiệu mình, sau đó yêu cầu Lý Huyền gia nhập ROOT.
“ Ta không có hứng thú, tránh ra.” Vừa nói Lý Huyền lại tiến về phía trước, coi Danzo như là không khí, nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Danzo thấy vậy hai cả người phát lạnh, âm trầm nói: “ ROOT ra lệnh không kẻ nào được làm trái, làm trái giết không tha.”
“ Ngươi đang uy hiếp ta sao!? Chó ngoan không cản đường, cút!” Lý Huyền nghe được Danzo uy hiếp liền kinh bỉ nói, đồng thời lấy tay xua xua như kiểu chủ nhân ra hiệu một con chó tránh sang một bên.
Danzo đằng đằng sát khí, hắn chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, hắn tay trái giờ lên ra hiệu lệnh, lập tức chục người đeo mặt nạ lưng đeo kiếm xuất hiện bao vậy Lý Huyền.
Nhíu mày một cái, Lý Huyền đang định xuất thủ bỗng dừng lại, cười lạnh sau đó dùng Rinnegan khiến cho cả đám người không ai động đậy được, thậm chí là mở miệng cũng không mở miệng được.
Động tác cực nhanh, Lý Huyền lấy đầu ngón tay điểm vào đầu từng người một, ngón tay truyền một đạo khí tức xông thằng vào não từng người, sau đó tất cả ánh mắt đờ đẫn, thậm chí cả Danzo. Đây chính là thuật khống chế mà Lý Huyền tự sáng tạo, hắn nhìn về đám người ra lệnh: “ Về sau tuyệt đối không tìm ta, chuyện đêm nay không tiết lộ cho kẻ nào, nếu có ai hỏi về ta thì tuyệt đối không được hé răng một lời. Nhớ rõ chưa!?”
“ Rõ!” Danzo và đám thuộc hạ gật đầu trả lời, sau đó tự động tản ra khiến nơi đây chưa từng có gì phát sinh.
Giải quyết xong sự việc phiền phức, Lý Huyền về tới nhà rồi sinh hoạt như thường ngày.
Kẻ đến bất thiện, kẻ không đến ngược lại mới là người tốt, nếu có ai tìm hắn gây sự thì trực tiếp khống chế người đó rồi ra lệnh không được làm phiền mình nữa là được.
Tận hưởng ngày nghỉ, Lý Huyền miệng ngậm cọng cỏ, nằm trên bờ đê đồng ruộng, nhìn bầu trời trong xanh với những con chim đang vui đùa líu lo. Hai mắt hắn nhắm lại nhưng không có nghĩa là hắn không biết gì, mỗi thời mỗi khắc hắn đều cảm nhận sự tồn tại của tất cả mọi người, côn trùng cây cỏ, thậm chí là những con kiến đang tha mồi về tổ.
“ Sau khi ta đánh bại Kaguya thì sẽ còn các thành viên của gia tộc Ootsutsuki xuất hiện, chiến tranh và âm mưu lại tiếp tục kéo dài, nơi nào cũng vậy,… Nếu như ta có thể kết thúc tất cả chiến tranh…” Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Lý Huyền, trong lòng thở dài rồi lắc đầu dẹp qua ý nghĩ ấy.
Lý Huyền miệng lẩm bẩm: “ Chiến tranh kết thúc thì mới mở ra hòa bình, hòa bình cũng chính là thứ nuôi dường chiến tranh. Hai thứ đối lập này nghĩ sơ qua như chẳng có sự liên kết nào, nhưng thực ra chúng luôn liên kết với nhau, trong hòa bình ẩn chứa chiến tranh và chiến tranh cũng ẩn chứa hòa bình… Như là âm và dương, trong âm có dương, trong dương có âm, thế gian vạn vật vốn vô thường nhưng chẳng thoát khỏi đạo âm dương.”
“ Nếu thực lực cường đại thì có thể làm mọi việc, ta giờ vẫn thiếu là thực lực nhưng ở thế giới Hokage này thì ta chẳng khác gì thần linh… Sau khi đánh bại Kaguya xem ra mình phải làm sao đây!? Hmm, đúng rồi, để lại rinnegan và tenseigan cho Naruto và Sasuke, đồng thời cải thiện thân thể bọn họ để họ mỗi người có thể chịu được 2 phần mười sức mạnh của ta…Tương lai sau này thế nào phải xem cố gắng của bọn họ.” Sau một hồi suy tư, Lý Huyền đứng dậy về nhà, tiếp tục ngủ lười ở nhà đồng thời khi ngủ vẫn cứ bật chế độ cảm nhận.
Chỉ cần có một tiếng kêu cứu hay là tiếng la của ai, thậm chí là tiếng thì thầm to nhỏ của người trong làng Lý Huyền đều có thể biết họ đang làm gì và ở đâu. Bị thương cho dù có nghiêm trọng đến mấy Lý Huyền hắn chỉ cần thuấn di đến sau đó trong vài giây liền có thể chữa khỏi. Đương nhiên là nếu có ai không may bị chết ngay lập tức bất kể lý do gì thì hắn sẽ không cứu, làm như vậy được không bằng mất.
Lý Huyền đang đi về nhà của mình, bỗng nhiên gặp một đạo bóng người chặn đường, nhìn qua người này thì lập tức Lý Huyền biết là ai. Không ai khác chính là Danzo.
Danzo hướng về phía Lý Huyền giới thiệu mình, sau đó yêu cầu Lý Huyền gia nhập ROOT.
“ Ta không có hứng thú, tránh ra.” Vừa nói Lý Huyền lại tiến về phía trước, coi Danzo như là không khí, nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Danzo thấy vậy hai cả người phát lạnh, âm trầm nói: “ ROOT ra lệnh không kẻ nào được làm trái, làm trái giết không tha.”
“ Ngươi đang uy hiếp ta sao!? Chó ngoan không cản đường, cút!” Lý Huyền nghe được Danzo uy hiếp liền kinh bỉ nói, đồng thời lấy tay xua xua như kiểu chủ nhân ra hiệu một con chó tránh sang một bên.
Danzo đằng đằng sát khí, hắn chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, hắn tay trái giờ lên ra hiệu lệnh, lập tức chục người đeo mặt nạ lưng đeo kiếm xuất hiện bao vậy Lý Huyền.
Nhíu mày một cái, Lý Huyền đang định xuất thủ bỗng dừng lại, cười lạnh sau đó dùng Rinnegan khiến cho cả đám người không ai động đậy được, thậm chí là mở miệng cũng không mở miệng được.
Động tác cực nhanh, Lý Huyền lấy đầu ngón tay điểm vào đầu từng người một, ngón tay truyền một đạo khí tức xông thằng vào não từng người, sau đó tất cả ánh mắt đờ đẫn, thậm chí cả Danzo. Đây chính là thuật khống chế mà Lý Huyền tự sáng tạo, hắn nhìn về đám người ra lệnh: “ Về sau tuyệt đối không tìm ta, chuyện đêm nay không tiết lộ cho kẻ nào, nếu có ai hỏi về ta thì tuyệt đối không được hé răng một lời. Nhớ rõ chưa!?”
“ Rõ!” Danzo và đám thuộc hạ gật đầu trả lời, sau đó tự động tản ra khiến nơi đây chưa từng có gì phát sinh.
Giải quyết xong sự việc phiền phức, Lý Huyền về tới nhà rồi sinh hoạt như thường ngày.
Kẻ đến bất thiện, kẻ không đến ngược lại mới là người tốt, nếu có ai tìm hắn gây sự thì trực tiếp khống chế người đó rồi ra lệnh không được làm phiền mình nữa là được.
Tận hưởng ngày nghỉ, Lý Huyền miệng ngậm cọng cỏ, nằm trên bờ đê đồng ruộng, nhìn bầu trời trong xanh với những con chim đang vui đùa líu lo. Hai mắt hắn nhắm lại nhưng không có nghĩa là hắn không biết gì, mỗi thời mỗi khắc hắn đều cảm nhận sự tồn tại của tất cả mọi người, côn trùng cây cỏ, thậm chí là những con kiến đang tha mồi về tổ.
“ Sau khi ta đánh bại Kaguya thì sẽ còn các thành viên của gia tộc Ootsutsuki xuất hiện, chiến tranh và âm mưu lại tiếp tục kéo dài, nơi nào cũng vậy,… Nếu như ta có thể kết thúc tất cả chiến tranh…” Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Lý Huyền, trong lòng thở dài rồi lắc đầu dẹp qua ý nghĩ ấy.
Lý Huyền miệng lẩm bẩm: “ Chiến tranh kết thúc thì mới mở ra hòa bình, hòa bình cũng chính là thứ nuôi dường chiến tranh. Hai thứ đối lập này nghĩ sơ qua như chẳng có sự liên kết nào, nhưng thực ra chúng luôn liên kết với nhau, trong hòa bình ẩn chứa chiến tranh và chiến tranh cũng ẩn chứa hòa bình… Như là âm và dương, trong âm có dương, trong dương có âm, thế gian vạn vật vốn vô thường nhưng chẳng thoát khỏi đạo âm dương.”
“ Nếu thực lực cường đại thì có thể làm mọi việc, ta giờ vẫn thiếu là thực lực nhưng ở thế giới Hokage này thì ta chẳng khác gì thần linh… Sau khi đánh bại Kaguya xem ra mình phải làm sao đây!? Hmm, đúng rồi, để lại rinnegan và tenseigan cho Naruto và Sasuke, đồng thời cải thiện thân thể bọn họ để họ mỗi người có thể chịu được 2 phần mười sức mạnh của ta…Tương lai sau này thế nào phải xem cố gắng của bọn họ.” Sau một hồi suy tư, Lý Huyền đứng dậy về nhà, tiếp tục ngủ lười ở nhà đồng thời khi ngủ vẫn cứ bật chế độ cảm nhận.
Chỉ cần có một tiếng kêu cứu hay là tiếng la của ai, thậm chí là tiếng thì thầm to nhỏ của người trong làng Lý Huyền đều có thể biết họ đang làm gì và ở đâu. Bị thương cho dù có nghiêm trọng đến mấy Lý Huyền hắn chỉ cần thuấn di đến sau đó trong vài giây liền có thể chữa khỏi. Đương nhiên là nếu có ai không may bị chết ngay lập tức bất kể lý do gì thì hắn sẽ không cứu, làm như vậy được không bằng mất.
/81
|