Sư phụ, sư phụ!! Xem con đem gì về cho người này!!!
Được một lúc lâu sau đó, liền thấy Đồng Mẫn Mẫn từ ngoài cửa chạy xộc vào, chống tay xuống chân thở hồng hộc không ra hơi, thế nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi lại là nụ cười rạng rỡ.
Sở Hoài Thu nghi hoặc nhìn về phía nàng, lúc này trên người y chỉ còn đúng một cái tiết khố. (Anh định sàm sỡ các tỷ nhưng bất thành, chẳng những không dê được mà còn bị dê lại.)
Người nhìn xem, có đoán được đây là gì không? Đồng Mẫn Mẫn vừa nói vừa hào hứng giơ lên vật trong tay mình.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu vào, đọng lại trên mảnh bạch ngân là vô số hạt sáng kết tinh như lưu ly lấp lánh. Sở Hoài Thu căng mắt ra nhìn, ngay cả miệng cũng không thua kém khép mở.
Đây, đây.. Không, không đâu. Chỉ là y tưởng tượng mà thôi, đây chắc chắn không thể nào là vẩy rồng được.
Sở Hoài Thu một bên tự kỉ ám thị, tự huyễn hoặc bản thân mình chỉ nên tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Nay, mới chỉ mắt thấy, còn tai thì.. Tội nghiệp Sở Hoài Thu, từ lúc ở chung với Đồng Mẫn Mẫn tới giờ thì đâm ra mắc chứng luôn không tin vào thực tại. Vì vậy, Đồng Mẫn Mẫn rất tốt bụng giúp y đả thông màng nhĩ, hét toáng vào mặt y.
Sư phụ, đây chính là vẩy rồng của Thần Long đó nha!!
Cứ sống cùng với Đồng Mẫn Mẫn thêm ít lâu nữa, không thể nghi ngờ Sở Hoài Thu sẽ có cơ hội sở hữu cặp mắt cá lòi cùng đôi tai cá diếc.
Đồng Mẫn Mẫn xưa nay lại vô tư, nhân sinh nhiều lắm cũng chỉ trải qua hai mươi mấy năm nhàn rỗi, đối với thế thái nhân tình đều là tận lực trốn tránh thu mình vào ốc đảo, nào quan tâm đến ánh mắt dò xét của Sở Hoài Thu. Đồng Mẫn Mẫn đi đến kéo tay Sở Hoài Thu, đặt mảnh vẩy rồng vào đó, cầm tay y tươi cười.
Sư phụ, người nhất định phải giữ cho thật kĩ, tuyệt không được làm mất nó, nó sẽ là lá bùa vững chắc giúp người vượt qua Thiên kiếp lần này.
Sở Hoài Thu nhìn vật trong tay mình, lại ngước lên nhìn Đồng Mẫn Mẫn, muốn từ trên mặt nàng tìm ra một chút sơ hở, để có thể khẳng định là nàng đang lừa gạt y, thứ kia thật chất không phải là vẩy rồng gì hết mà chỉ là đồ mua ngoài chợ trời. (Tội nghiệp anh, quá mất lòng tin vào con người.)
Đồng Mẫn Mẫn thấy Sở Hoài Thu cứ nhìn tới nhìn lui, mắt sắp lác cả rồi mà vẫn không từ bỏ chăm chăm nhìn vào nàng, hơi khó hiểu, hỏi.
Có vấn đề gì sao sư phụ? Chẳng lẽ bây giờ y mới phát hiện ra vẻ đẹp tìm ẩn của ta?
Sở Hoài Thu nghẹn lời. Có thì có đó, nhưng.. Y lắc đầu: Không. Không có gì hết. ..Nhưng không sao mở miệng nói được.
Đồng Mẫn Mẫn gật đầu, lấy ra tờ chi phiếu nàng dùng tiền lẻ đổi thành trước khi đến đây, đưa cho tỷ muội Di Hồng viện Thanh toán tiền rượu thịt của hai thầy trò. Xong, nàng kéo Sở Hoài Thu đứng dậy, tiện thể giúp y nhặt luôn quần áo quanh đó, nhanh chân bước ra ngoài, gấp gáp hệt như có người sắp đuổi tới.
Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi, nơi này không thể ở lâu được.
Tại sao? Sở Hoài Thu hỏi.
Đồng Mẫn Mẫn dòm ngó xung quanh, lôi Sở Hoài Thu trốn vào gần chậu cây cảnh trên lầu, dáo dác đề phòng nhìn tứ phía, sau mới đưa ngón trỏ lên miệng Suỵt một tiếng, nhỏ giọng giải thích.
Thì tại cái này nè! Nàng chỉ vào mảnh vẩy rồng trên tay Sở Hoài Thu, nói: Thần Long sắp đuổi tới nơi rồi!
Sở Hoài Thu không nén được cao giọng ngạc nhiên: Là sao? Sao Thần Long lại đuổi tới đây? Tiểu quỷ này không phải lại làm ra chuyện tày trời gì nữa chứ?
Đồng Mẫn Mẫn nhanh tay bịt miệng y, lại Suỵt dài một tiếng: Con hỏi sư phụ, vẩy rồng này là từ đâu mà có? Đương nhiên là từ trên người của rồng mà lấy ra rồi! Nàng cười khúc khích, nhớ lại chuyện ban nãy: Nói sư phụ nghe, trong lúc người ngồi đây tận tình hưởng lạc, thì Đồng Mẫn Mẫn con đây phải bôn ba đến tất cả các hồ nước trong thành này..
Vận khí của Đồng Mẫn Mẫn coi như không tệ, tuy không phải thật như lời nàng là đã đi hết tất cả các hồ nước trong thành Ngộ Xảo, nhưng chí ít cũng được
Được một lúc lâu sau đó, liền thấy Đồng Mẫn Mẫn từ ngoài cửa chạy xộc vào, chống tay xuống chân thở hồng hộc không ra hơi, thế nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi lại là nụ cười rạng rỡ.
Sở Hoài Thu nghi hoặc nhìn về phía nàng, lúc này trên người y chỉ còn đúng một cái tiết khố. (Anh định sàm sỡ các tỷ nhưng bất thành, chẳng những không dê được mà còn bị dê lại.)
Người nhìn xem, có đoán được đây là gì không? Đồng Mẫn Mẫn vừa nói vừa hào hứng giơ lên vật trong tay mình.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu vào, đọng lại trên mảnh bạch ngân là vô số hạt sáng kết tinh như lưu ly lấp lánh. Sở Hoài Thu căng mắt ra nhìn, ngay cả miệng cũng không thua kém khép mở.
Đây, đây.. Không, không đâu. Chỉ là y tưởng tượng mà thôi, đây chắc chắn không thể nào là vẩy rồng được.
Sở Hoài Thu một bên tự kỉ ám thị, tự huyễn hoặc bản thân mình chỉ nên tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Nay, mới chỉ mắt thấy, còn tai thì.. Tội nghiệp Sở Hoài Thu, từ lúc ở chung với Đồng Mẫn Mẫn tới giờ thì đâm ra mắc chứng luôn không tin vào thực tại. Vì vậy, Đồng Mẫn Mẫn rất tốt bụng giúp y đả thông màng nhĩ, hét toáng vào mặt y.
Sư phụ, đây chính là vẩy rồng của Thần Long đó nha!!
Cứ sống cùng với Đồng Mẫn Mẫn thêm ít lâu nữa, không thể nghi ngờ Sở Hoài Thu sẽ có cơ hội sở hữu cặp mắt cá lòi cùng đôi tai cá diếc.
Đồng Mẫn Mẫn xưa nay lại vô tư, nhân sinh nhiều lắm cũng chỉ trải qua hai mươi mấy năm nhàn rỗi, đối với thế thái nhân tình đều là tận lực trốn tránh thu mình vào ốc đảo, nào quan tâm đến ánh mắt dò xét của Sở Hoài Thu. Đồng Mẫn Mẫn đi đến kéo tay Sở Hoài Thu, đặt mảnh vẩy rồng vào đó, cầm tay y tươi cười.
Sư phụ, người nhất định phải giữ cho thật kĩ, tuyệt không được làm mất nó, nó sẽ là lá bùa vững chắc giúp người vượt qua Thiên kiếp lần này.
Sở Hoài Thu nhìn vật trong tay mình, lại ngước lên nhìn Đồng Mẫn Mẫn, muốn từ trên mặt nàng tìm ra một chút sơ hở, để có thể khẳng định là nàng đang lừa gạt y, thứ kia thật chất không phải là vẩy rồng gì hết mà chỉ là đồ mua ngoài chợ trời. (Tội nghiệp anh, quá mất lòng tin vào con người.)
Đồng Mẫn Mẫn thấy Sở Hoài Thu cứ nhìn tới nhìn lui, mắt sắp lác cả rồi mà vẫn không từ bỏ chăm chăm nhìn vào nàng, hơi khó hiểu, hỏi.
Có vấn đề gì sao sư phụ? Chẳng lẽ bây giờ y mới phát hiện ra vẻ đẹp tìm ẩn của ta?
Sở Hoài Thu nghẹn lời. Có thì có đó, nhưng.. Y lắc đầu: Không. Không có gì hết. ..Nhưng không sao mở miệng nói được.
Đồng Mẫn Mẫn gật đầu, lấy ra tờ chi phiếu nàng dùng tiền lẻ đổi thành trước khi đến đây, đưa cho tỷ muội Di Hồng viện Thanh toán tiền rượu thịt của hai thầy trò. Xong, nàng kéo Sở Hoài Thu đứng dậy, tiện thể giúp y nhặt luôn quần áo quanh đó, nhanh chân bước ra ngoài, gấp gáp hệt như có người sắp đuổi tới.
Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi, nơi này không thể ở lâu được.
Tại sao? Sở Hoài Thu hỏi.
Đồng Mẫn Mẫn dòm ngó xung quanh, lôi Sở Hoài Thu trốn vào gần chậu cây cảnh trên lầu, dáo dác đề phòng nhìn tứ phía, sau mới đưa ngón trỏ lên miệng Suỵt một tiếng, nhỏ giọng giải thích.
Thì tại cái này nè! Nàng chỉ vào mảnh vẩy rồng trên tay Sở Hoài Thu, nói: Thần Long sắp đuổi tới nơi rồi!
Sở Hoài Thu không nén được cao giọng ngạc nhiên: Là sao? Sao Thần Long lại đuổi tới đây? Tiểu quỷ này không phải lại làm ra chuyện tày trời gì nữa chứ?
Đồng Mẫn Mẫn nhanh tay bịt miệng y, lại Suỵt dài một tiếng: Con hỏi sư phụ, vẩy rồng này là từ đâu mà có? Đương nhiên là từ trên người của rồng mà lấy ra rồi! Nàng cười khúc khích, nhớ lại chuyện ban nãy: Nói sư phụ nghe, trong lúc người ngồi đây tận tình hưởng lạc, thì Đồng Mẫn Mẫn con đây phải bôn ba đến tất cả các hồ nước trong thành này..
Vận khí của Đồng Mẫn Mẫn coi như không tệ, tuy không phải thật như lời nàng là đã đi hết tất cả các hồ nước trong thành Ngộ Xảo, nhưng chí ít cũng được
/73
|