Chỉ còn mỗi mình Tô Trần lưu lại trong gian nhà tranh.
Ngửi thấy mùi hôi thối xộc lên, y không nhịn được phải nhăn mũi, lập tức xắn tay áo lên, đem những nồi niêu, chén bát, cái thìa, cái chậu trong ngoài gian nhà tranh dọn dẹp, cọ rửa cho kỳ sạch.
Tiếp theo sau đó, y lại nhanh nhẹn bắt tay vào làm việc trong ruộng dược thảo, hết gánh nước lại bón phân, nhổ sạch cỏ dại trên mười mẩu ruộng, nhân tiện cũng cày cho đất tơi xốp.
Những việc này chẳng khác việc nhà nông là bao, chớ làm tổn hại đến rễ củ của thảo dược là được. Những loại thảo dược khác nhau, cách chăm bón cũng không đồng nhất, đòi hỏi phải nắm chắc những kiến thức nhất định về thảo dược.
Y đi kiểm tra hàng rào dây gai một vòng, thấy cả vòng rào này đã được quấn bện chặt chẽ, để ngăn những giống thỏ hoang, chuột hoang từ rừng sâu lẻn vào gặm thảo dược.
Làm xong mấy việc này, Tô Trần cũng đã nắm rõ tình hình dược liệu trong thửa ruộng mười mẩu ấy.
Trong thửa ruộng này có trồng những mấy mươi giống thảo dược, phân làm ba loại chính yếu. Thứ nhất là các loại thảo dược chuyên dùng chữa trị những vết thương do té ngã, thương hàn hay những chứng ốm đau tầm thường khác của bách tính… được đem bán cho các dược đường của Dược Vương Bang trên khắp mười ba huyện thuộc địa hạt Ngô quận. Những giống dược liệu thế này đương nhiên bất tất phải nhiều lời.
Loại thứ hai là những giống thảo dược dùng tôi rèn thân thể, cần thiết đối với những võ giả đã đạt tới cảnh giới tam lưu phải tu luyện hạ đan điền. Loại này lại có thể được chia nhỏ hơn, có thứ dùng bổ huyết, bồi gân cốt, cũng có thứ dùng bồi bổ da, tủy… Đều được liệt vào hạng dược liệu hạ phẩm.
Thứ ba là những giống thảo dược không thể thiếu đối với bậc nhất lưu, nhị lưu võ giả, có tác dụng bồi nguyên, bổ khí, tề thân thể. Thường gặp nhất là những giống sâm dược, hạt sen, hoàng kỳ(*)... được xếp vào hạng dược liệu trung phẩm, thượng phẩm. Số năm tuổi của chúng nếu càng cao sẽ càng có giá trị.
(*) “hoàng kỳ”: một vị thuốc Đông y.
Những giống dược liệu dùng trong việc tu luyện này chủ yếu cung cấp cho các nhân vật trung, cao tầng của Dược Vương Bang sử dụng, hoặc giả cũng bán cho các bang phái lớn nhỏ khác trên giang hồ để đổi lấy ngân lượng.
Mỗi gốc thảo dược trong ruộng đều được đánh số, Chu Miệt Nhãn đã ghi chú tất thảy vào sổ sách. Hình luật của Dược Vương Bang cực nghiêm, thủ đoạn lại lợi hại hơn cả quan phủ, đương nhiên sẽ chẳng có đệ tử nào cả gan nảy sinh ý định đánh cắp những thứ thảo dược ấy.
oooOoOoOooo
Đến chiều, sau khi đã làm xong công việc, Tô Trần vào nhà tranh thổi cơm rồi trộn với tương mà ăn. Sau đấy, y bắt đầu nghiên cứu Thượng đan điền của mình. Với y mà nói, đây mới là việc cấp thiết nhất, so với chuyện trông giữ vườn thuốc thực sự quan trọng hơn rất nhiều.
Tô Trần thử tu luyện “Quy Tức Quyết”, hòng tiến nhập Thượng đan điền lần nữa, để xem khối quang cầu xanh xanh nhỏ bé là nguyên thần ấy của mình có chi biến hóa.
Thế nhưng, chuyện khiến Tô Trần thất vọng chính là: Sau khi âm thầm vận hành “Quy Tức Quyết”, y bèn đánh một giấc trưa ngon lành trong gian nhà tranh, đến lúc tỉnh lại sinh lực cũng dồi dào dị thường; đáng tiếc, y vẫn chưa thể tiến nhập cảnh giới của Thượng đan điền dù chỉ một chút.
Tô Trần thử đi thử lại mấy lần nữa, song cũng đành kết thúc trong thất bại. Đến lúc này, Tô Trần mới xác quyết rằng, dẫu cho bản thân đã từng tiến nhập Thượng đan điền được một lần, y vẫn không thể chỉ dựa vào “Quy Tức Quyết” để phong bế lục thức của chính mình, tiến nhập Thượng đan điền lần nữa.
Tô Trần bất giác hồi tưởng lại... Lần trước, khi ở dưới chân núi Khung Lung, y bị Kim Hoàn Xà cắn cho một nhát, vì bi thương quá đỗi mà rơi lệ thanh thạch, sau đấy đã ăn nửa khúc sâm dại, cuối cùng còn bị đại quái ngư nuốt vào bụng, rồi bỗng dưng, y âm thầm vận hành được “Quy Tức Quyết”.
Chính trong những tình cảnh hết sức đặc biệt như thế, y mới tình cờ phong bế được lục thức, tiến thẳng vào Thượng đan điền, phát hiện ra nguyên thần cùng với Linh Sơn.
Hiện tại, y muốn tiến nhập Thượng đan điền một lần nữa, song lại chẳng thể dễ dàng được như thế.
Đã trúng phải kịch độc Kim Hoàn Xà, lại suýt trở thành mồi ăn cho cá, bị con quái ngư kia nuốt trọn, Tô Trần nhớ lại những thời khắc hung hiểm ấy mà rùng mình. Y cũng nào dám tùy tiện thử lại những trải nghiệm ngặt nghèo ấy.
oooOoOoOooo
Thâm sơn tịch tĩnh, ngày tháng dần trôi…
Mỗi ngày, Tô Trần đều dậy rất sớm, từ lúc tảng sáng tinh mơ. Y làm việc cần mẫn lại tháo vát, chỉ cần hai canh giờ đã gánh được mười mấy thùng phân bón, tưới lên mười mẩu ruộng dược thảo, còn làm xong vài việc vặt như nhổ cỏ, xới đất.
Tô Trần tốn hai canh giờ mỗi buổi sáng để tu luyện võ kỹ nhập môn. Người luyện võ nếu không dùng thảo dược bổ trợ cho việc tôi luyện thân thể, kiện cường gân cốt, mỗi ngày chỉ tu luyện được hai canh giờ đã đạt đến cực hạn; nhược bằng gắng gượng tu luyện tiếp, ngược lại còn lợi ít hại nhiều, sẽ chỉ làm tổn thương chính mình.
Đến tối khi đi ngủ, Tô Trần lại âm thầm vận hành “Quy Tức Quyết”, tối đa chỉ cần hai canh giờ đã đủ để phục hồi sức lực, dù có ngủ nhiều thêm cũng chẳng ngon giấc.
Cứ như thế, trong khoảng thời gian đằng đẵng vào chiều và khi hoàng hôn buông, y rỗi rãi vô sự. Công việc coi giữ vườn thảo dược này quả nhiên buồn tẻ vô cùng.
Ngồi buồn xo trong nhà tranh, Tô Trần phóng tầm mắt nhìn mười mẩu ruộng dược thảo. Bởi chẳng có chuyện chi để làm, y chỉ đành ngồi ngẩn ngơ như thế. Y cũng chẳng thể rời đi, để phòng ngừa những giống sơn miêu, thỏ hoang phá hàng rào chui vào, hoặc gặp phải phường đạo tặc. Một khi thảo dược bị tổn thất, đệ tử canh giữ phải bị phạt tiền, nếu nghiêm trọng hơn thậm chí còn bị Tạp Dịch Đường trừng phạt.
Qua mấy ngày, Tô Trần rốt cuộc cũng hiểu được vì sao vị sư huynh trước mình lại suy sụp và chán chường đến thế. Thậm chí khi bị cắt xén tiền công, huynh ấy cũng chẳng muốn lôi thôi quá nhiều với Chu Miệt Nhãn, lúc rời đi lại vội vội vàng vàng, cảm giác cứ như vừa được giải thoát. Đã ở chốn cô tịch không người này trông giữ trọn ba tháng, lại không có việc chi để làm, quả tình có thể khiến con người ta đâm ra buồn bực và cáu kỉnh.
Tô Trần ngồi bó gối trên chiếu, dáng vẻ của y nôm ngờ nghệch, và trong đầu lại đương nghĩ ngợi lung tung. Y cũng chẳng biết mình nên làm gì nữa.
Nếu có thể mua một quyển bí kíp võ công cấp thấp từ Tàng Thư Các về tu luyện, có lẽ cũng có thể tận dụng khoảng thời gian chán chường đằng đẵng này. Nhưng trên người y không có lấy một đồng, đương nhiên không sao mua nổi. Chí ít, y cũng phải chăm nom ruộng dược thảo hết ba tháng, kiếm đủ chín trăm đồng rồi, mới có thể mua được một quyển võ kỹ cấp thấp của Tàng Thư Các.
Tô Trần thực sự rất muốn lợi dụng khoảng thời gian rỗi rãi này nghiên cứu một chút về Thượng đan điền và nguyên thần. Thế nhưng mấy ngày trước, y thử đi thử lại “Quy Tức Quyết” cũng không thể tiến nhập được Nê Hoàn Cung. Quá đỗi thất vọng, y bất đắc dĩ đành từ bỏ ý nghĩ ấy.
“Tìm ít việc để làm mới được, bằng không chắc mình buồn chết mất.” Tô Trần nghĩ ngợi lung tung.
Lúc này, y đột nhiên nhớ ra, sau khi rơi lệ thanh thạch ở ven hồ, một hiện tượng ly kỳ đã xảy đến với y.
Trước kia, mỗi lần trở bệnh, nước mắt của y đều rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng đông cứng thành từng viên thanh thạch nho nhỏ, trông chẳng khác chi những viên đá quý bình thường. Y cũng chưa từng phát hiện ra chúng có tác dụng gì đặc biệt. Những viên lệ đá này đều được y giữ lại làm kỷ niệm, cất riêng trong một cái túi nhỏ bằng vải gai luôn mang theo bên mình.
Nhưng lần rơi lệ ấy không giống như những lần trước - hai giọt thanh lệ lại rơi xuống lòng hồ.
Có lẽ do bị nước hồ pha loãng, hai giọt lệ ấy chưa kịp đông đặc đã tan ra, tản mác, hình thành nên một làn hương thơm có sức quyến rũ dị thường, mê hoặc cá tôm ở nơi nước sâu bên dưới lòng hồ. Vạn ngư cuộn trào, tranh nhau đớp lấy, chỉ sợ nhỡ đến sau phải mất phần.
“Nước mắt của ta sao lại có mùi thơm, còn gây ra sóng gió lớn đến vậy… Lẽ nào, thanh lệ này còn có công năng đặc biệt nào đó mà người ta chưa biết đến, nên mới dẫn dụ được vạn ngư tranh ăn!”
Tô Trần ngẫm nghĩ một hồi, thực sự cảm thấy trong chuyện này có vấn đề lớn.
Nếu quả hương thơm dị thường của thanh lệ có thể quyến rũ vạn ngư ở khắp hồ, thậm chí cả con quái ngư đáng sợ ấy cũng bị dẫn dụ tìm đến, vậy chỉ e đây là vật thần kỳ, vô cùng hiếm có?
Tô Trần nghĩ đến đây, bất giác nảy ra một ý nghĩ táo bạo: y định sẽ thử nghiệm một phen, để xem thanh lệ phải chăng còn có tác dụng thần kỳ nào đó khác.
Hiện thời, y đã chẳng thể tiến nhập được Thượng đan điền, không có cách chi nghiên cứu về tác dụng của nguyên thần và Linh Sơn. Song thanh lệ thì có thể lấy được dễ dàng hơn, y chỉ cần rơi nước mắt là có thể có được.
Khi trước Tô Trần không dám tùy tiện rơi lệ là bởi y chẳng có sâm dược bồi bổ nguyên khí. Nếu đổ một trường bệnh nặng, nguyên khí hư nhược quá độ, có thể mạng y sẽ không còn.
Nhưng bây giờ đã không giống như trước.
Tô Trần lấy nửa khúc sâm dược đã hai, ba chục năm tuổi ra từ trong ngực áo: đấy là khúc sâm lần trước y đã hái được ở nơi thâm sơn, bấy giờ chỉ mới ăn non nửa, còn hơn một nửa vẫn chưa ăn.
Có nửa khúc sâm dại này, đã đủ để đảm bảo rằng y sẽ không vì rơi lệ thanh thạch mà sinh bệnh rồi chết. Đương nhiên, Tô Trần đã học được một bài học từ lần trước, chẳng dám ăn sống sâm dại nữa.
Trong gian nhà tranh đã có sẵn nồi niêu, y có thể sắc thuốc uống.
Tô Trần bắt được một con se sẻ trong khu rừng rậm phía sau núi, tước lông rạch bụng rồi đem ra suối rửa sạch. Y lại nhặt được ít củi trong rừng, dùng chỗ củi ấy nhóm lửa trong lò, rồi đem sâm dược thái rah miếng mỏng, sắc nấu cùng với se sẻ rừng thành một bát canh sâm lớn bổ dưỡng; lại tách lấy một viên muối nhỏ thả vào nồi để điều vị.
Y xách một cái thùng gỗ lớn ra sau núi, đến chỗ dòng suối múc lấy một thùng đầy nước sơn khê tinh khiết, chuẩn bị để hứng thanh thạch lệ.
Sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy cả, Tô Trần bấy giờ mới ôm lấy thùng gỗ gắng sức gào khóc.
Cả đời này chẳng khóc được bao lần, gào mấy tiếng như thế, y mới phát hiện ra mình căn bản không thể khóc thành lệ được. Dẫu y có làm ra bộ dạng thương tâm đến cùng cực vẫn hoàn vô ích.
Tô Trần buộc phải tự véo vào đùi mình những mấy nhát, véo đến sưng đỏ tấy cả lên, đau đến nỗi y phải la lớn thành tiếng.
Song, y vẫn không thể khóc được, có gắng gượng mấy cũng chẳng ép ra nổi dù nửa giọt nửa mắt.
Sao lại như thế?
Tô Trần ngẩn ra hồi lâu, rốt cuộc cũng hết cách, chỉ đành từ bỏ cái thử nghiệm không có chút công hiệu này. Y thở dài, đoạn nói: “Nam nhi không dễ dàng rơi lệ là bởi chưa chạm đúng vào chỗ thương tâm thôi! Xem ra mấy năm nay ta đã kiềm chế bản thân mình quá đỗi, giờ ngay cả khóc cũng không biết nữa rồi.”
Không có cách gì khóc được, thử nghiệm của y đương nhiên không thể tiến hành.
Chỉ đáng tiếc, y đã để phí mất nửa khúc sâm dại.
Tô Trần xót bát canh sâm nấu với thịt se sẻ để bồi bổ nguyên khí, bèn ừng ực một hơi, nốc cả vào bụng. Coi như y cũng chưa lãng phí bát canh có tác dụng đại bổ nguyên khí ấy, bởi nó vẫn có ích đối với cơ thể y. Uống xong nước canh sâm lẫn phần thịt se sẻ đã chín nhừ, bụng y cũng ấm áp hẳn, dược tính của sâm dại dần dần phát tán, lan ra khắp nội thể, bồi bổ cho thân người y.
oooOoOoOooo
Vùng trời phía trên Dược Vương Sơn Trang ảm đạm dần.
Tịch dương lặn về tây, kéo theo tinh di đẩu chuyển, cũng chẳng rõ đã bao lâu trôi qua. Rồi cũng đến lúc trời về khuya, đêm chực tàn, sao thưa thớt.
Trong gian nhà tranh, Tô Trần nằm ườn ra đất, rỗi rãi đến vô vị. Miệng y cắn chực một nhánh cỏ đuôi gà, mắt thì ngước trông vườn thảo dược trải dưới bầu không lưa thưa tinh tú, y phơi ra một bộ dạng nhàn rỗi biếng nhác.
Trông giữ vườn thảo dược quả thực là một công việc khó nhằn, bởi nó có thể khiến người ta buồn bực đến chết.
Tô Trần trở mình, bỗng cấn phải mấy viên đá nhỏ trong chiếc túi vải đeo bên hông nên nghe hơi đau.
Đột nhiên y ngẩn ra, rồi vùng bật ngay dậy, vỗ vào đầu mình một cái.
“Ây da, sao ta lại ngốc thế này, trong túi vải chẳng phải còn những mười mấy việc thanh thạch nhỏ sao! Cho dù khóc không ra thanh lệ, cũng có thể lấy chúng ra thử mà!”
Ngửi thấy mùi hôi thối xộc lên, y không nhịn được phải nhăn mũi, lập tức xắn tay áo lên, đem những nồi niêu, chén bát, cái thìa, cái chậu trong ngoài gian nhà tranh dọn dẹp, cọ rửa cho kỳ sạch.
Tiếp theo sau đó, y lại nhanh nhẹn bắt tay vào làm việc trong ruộng dược thảo, hết gánh nước lại bón phân, nhổ sạch cỏ dại trên mười mẩu ruộng, nhân tiện cũng cày cho đất tơi xốp.
Những việc này chẳng khác việc nhà nông là bao, chớ làm tổn hại đến rễ củ của thảo dược là được. Những loại thảo dược khác nhau, cách chăm bón cũng không đồng nhất, đòi hỏi phải nắm chắc những kiến thức nhất định về thảo dược.
Y đi kiểm tra hàng rào dây gai một vòng, thấy cả vòng rào này đã được quấn bện chặt chẽ, để ngăn những giống thỏ hoang, chuột hoang từ rừng sâu lẻn vào gặm thảo dược.
Làm xong mấy việc này, Tô Trần cũng đã nắm rõ tình hình dược liệu trong thửa ruộng mười mẩu ấy.
Trong thửa ruộng này có trồng những mấy mươi giống thảo dược, phân làm ba loại chính yếu. Thứ nhất là các loại thảo dược chuyên dùng chữa trị những vết thương do té ngã, thương hàn hay những chứng ốm đau tầm thường khác của bách tính… được đem bán cho các dược đường của Dược Vương Bang trên khắp mười ba huyện thuộc địa hạt Ngô quận. Những giống dược liệu thế này đương nhiên bất tất phải nhiều lời.
Loại thứ hai là những giống thảo dược dùng tôi rèn thân thể, cần thiết đối với những võ giả đã đạt tới cảnh giới tam lưu phải tu luyện hạ đan điền. Loại này lại có thể được chia nhỏ hơn, có thứ dùng bổ huyết, bồi gân cốt, cũng có thứ dùng bồi bổ da, tủy… Đều được liệt vào hạng dược liệu hạ phẩm.
Thứ ba là những giống thảo dược không thể thiếu đối với bậc nhất lưu, nhị lưu võ giả, có tác dụng bồi nguyên, bổ khí, tề thân thể. Thường gặp nhất là những giống sâm dược, hạt sen, hoàng kỳ(*)... được xếp vào hạng dược liệu trung phẩm, thượng phẩm. Số năm tuổi của chúng nếu càng cao sẽ càng có giá trị.
(*) “hoàng kỳ”: một vị thuốc Đông y.
Những giống dược liệu dùng trong việc tu luyện này chủ yếu cung cấp cho các nhân vật trung, cao tầng của Dược Vương Bang sử dụng, hoặc giả cũng bán cho các bang phái lớn nhỏ khác trên giang hồ để đổi lấy ngân lượng.
Mỗi gốc thảo dược trong ruộng đều được đánh số, Chu Miệt Nhãn đã ghi chú tất thảy vào sổ sách. Hình luật của Dược Vương Bang cực nghiêm, thủ đoạn lại lợi hại hơn cả quan phủ, đương nhiên sẽ chẳng có đệ tử nào cả gan nảy sinh ý định đánh cắp những thứ thảo dược ấy.
oooOoOoOooo
Đến chiều, sau khi đã làm xong công việc, Tô Trần vào nhà tranh thổi cơm rồi trộn với tương mà ăn. Sau đấy, y bắt đầu nghiên cứu Thượng đan điền của mình. Với y mà nói, đây mới là việc cấp thiết nhất, so với chuyện trông giữ vườn thuốc thực sự quan trọng hơn rất nhiều.
Tô Trần thử tu luyện “Quy Tức Quyết”, hòng tiến nhập Thượng đan điền lần nữa, để xem khối quang cầu xanh xanh nhỏ bé là nguyên thần ấy của mình có chi biến hóa.
Thế nhưng, chuyện khiến Tô Trần thất vọng chính là: Sau khi âm thầm vận hành “Quy Tức Quyết”, y bèn đánh một giấc trưa ngon lành trong gian nhà tranh, đến lúc tỉnh lại sinh lực cũng dồi dào dị thường; đáng tiếc, y vẫn chưa thể tiến nhập cảnh giới của Thượng đan điền dù chỉ một chút.
Tô Trần thử đi thử lại mấy lần nữa, song cũng đành kết thúc trong thất bại. Đến lúc này, Tô Trần mới xác quyết rằng, dẫu cho bản thân đã từng tiến nhập Thượng đan điền được một lần, y vẫn không thể chỉ dựa vào “Quy Tức Quyết” để phong bế lục thức của chính mình, tiến nhập Thượng đan điền lần nữa.
Tô Trần bất giác hồi tưởng lại... Lần trước, khi ở dưới chân núi Khung Lung, y bị Kim Hoàn Xà cắn cho một nhát, vì bi thương quá đỗi mà rơi lệ thanh thạch, sau đấy đã ăn nửa khúc sâm dại, cuối cùng còn bị đại quái ngư nuốt vào bụng, rồi bỗng dưng, y âm thầm vận hành được “Quy Tức Quyết”.
Chính trong những tình cảnh hết sức đặc biệt như thế, y mới tình cờ phong bế được lục thức, tiến thẳng vào Thượng đan điền, phát hiện ra nguyên thần cùng với Linh Sơn.
Hiện tại, y muốn tiến nhập Thượng đan điền một lần nữa, song lại chẳng thể dễ dàng được như thế.
Đã trúng phải kịch độc Kim Hoàn Xà, lại suýt trở thành mồi ăn cho cá, bị con quái ngư kia nuốt trọn, Tô Trần nhớ lại những thời khắc hung hiểm ấy mà rùng mình. Y cũng nào dám tùy tiện thử lại những trải nghiệm ngặt nghèo ấy.
oooOoOoOooo
Thâm sơn tịch tĩnh, ngày tháng dần trôi…
Mỗi ngày, Tô Trần đều dậy rất sớm, từ lúc tảng sáng tinh mơ. Y làm việc cần mẫn lại tháo vát, chỉ cần hai canh giờ đã gánh được mười mấy thùng phân bón, tưới lên mười mẩu ruộng dược thảo, còn làm xong vài việc vặt như nhổ cỏ, xới đất.
Tô Trần tốn hai canh giờ mỗi buổi sáng để tu luyện võ kỹ nhập môn. Người luyện võ nếu không dùng thảo dược bổ trợ cho việc tôi luyện thân thể, kiện cường gân cốt, mỗi ngày chỉ tu luyện được hai canh giờ đã đạt đến cực hạn; nhược bằng gắng gượng tu luyện tiếp, ngược lại còn lợi ít hại nhiều, sẽ chỉ làm tổn thương chính mình.
Đến tối khi đi ngủ, Tô Trần lại âm thầm vận hành “Quy Tức Quyết”, tối đa chỉ cần hai canh giờ đã đủ để phục hồi sức lực, dù có ngủ nhiều thêm cũng chẳng ngon giấc.
Cứ như thế, trong khoảng thời gian đằng đẵng vào chiều và khi hoàng hôn buông, y rỗi rãi vô sự. Công việc coi giữ vườn thảo dược này quả nhiên buồn tẻ vô cùng.
Ngồi buồn xo trong nhà tranh, Tô Trần phóng tầm mắt nhìn mười mẩu ruộng dược thảo. Bởi chẳng có chuyện chi để làm, y chỉ đành ngồi ngẩn ngơ như thế. Y cũng chẳng thể rời đi, để phòng ngừa những giống sơn miêu, thỏ hoang phá hàng rào chui vào, hoặc gặp phải phường đạo tặc. Một khi thảo dược bị tổn thất, đệ tử canh giữ phải bị phạt tiền, nếu nghiêm trọng hơn thậm chí còn bị Tạp Dịch Đường trừng phạt.
Qua mấy ngày, Tô Trần rốt cuộc cũng hiểu được vì sao vị sư huynh trước mình lại suy sụp và chán chường đến thế. Thậm chí khi bị cắt xén tiền công, huynh ấy cũng chẳng muốn lôi thôi quá nhiều với Chu Miệt Nhãn, lúc rời đi lại vội vội vàng vàng, cảm giác cứ như vừa được giải thoát. Đã ở chốn cô tịch không người này trông giữ trọn ba tháng, lại không có việc chi để làm, quả tình có thể khiến con người ta đâm ra buồn bực và cáu kỉnh.
Tô Trần ngồi bó gối trên chiếu, dáng vẻ của y nôm ngờ nghệch, và trong đầu lại đương nghĩ ngợi lung tung. Y cũng chẳng biết mình nên làm gì nữa.
Nếu có thể mua một quyển bí kíp võ công cấp thấp từ Tàng Thư Các về tu luyện, có lẽ cũng có thể tận dụng khoảng thời gian chán chường đằng đẵng này. Nhưng trên người y không có lấy một đồng, đương nhiên không sao mua nổi. Chí ít, y cũng phải chăm nom ruộng dược thảo hết ba tháng, kiếm đủ chín trăm đồng rồi, mới có thể mua được một quyển võ kỹ cấp thấp của Tàng Thư Các.
Tô Trần thực sự rất muốn lợi dụng khoảng thời gian rỗi rãi này nghiên cứu một chút về Thượng đan điền và nguyên thần. Thế nhưng mấy ngày trước, y thử đi thử lại “Quy Tức Quyết” cũng không thể tiến nhập được Nê Hoàn Cung. Quá đỗi thất vọng, y bất đắc dĩ đành từ bỏ ý nghĩ ấy.
“Tìm ít việc để làm mới được, bằng không chắc mình buồn chết mất.” Tô Trần nghĩ ngợi lung tung.
Lúc này, y đột nhiên nhớ ra, sau khi rơi lệ thanh thạch ở ven hồ, một hiện tượng ly kỳ đã xảy đến với y.
Trước kia, mỗi lần trở bệnh, nước mắt của y đều rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng đông cứng thành từng viên thanh thạch nho nhỏ, trông chẳng khác chi những viên đá quý bình thường. Y cũng chưa từng phát hiện ra chúng có tác dụng gì đặc biệt. Những viên lệ đá này đều được y giữ lại làm kỷ niệm, cất riêng trong một cái túi nhỏ bằng vải gai luôn mang theo bên mình.
Nhưng lần rơi lệ ấy không giống như những lần trước - hai giọt thanh lệ lại rơi xuống lòng hồ.
Có lẽ do bị nước hồ pha loãng, hai giọt lệ ấy chưa kịp đông đặc đã tan ra, tản mác, hình thành nên một làn hương thơm có sức quyến rũ dị thường, mê hoặc cá tôm ở nơi nước sâu bên dưới lòng hồ. Vạn ngư cuộn trào, tranh nhau đớp lấy, chỉ sợ nhỡ đến sau phải mất phần.
“Nước mắt của ta sao lại có mùi thơm, còn gây ra sóng gió lớn đến vậy… Lẽ nào, thanh lệ này còn có công năng đặc biệt nào đó mà người ta chưa biết đến, nên mới dẫn dụ được vạn ngư tranh ăn!”
Tô Trần ngẫm nghĩ một hồi, thực sự cảm thấy trong chuyện này có vấn đề lớn.
Nếu quả hương thơm dị thường của thanh lệ có thể quyến rũ vạn ngư ở khắp hồ, thậm chí cả con quái ngư đáng sợ ấy cũng bị dẫn dụ tìm đến, vậy chỉ e đây là vật thần kỳ, vô cùng hiếm có?
Tô Trần nghĩ đến đây, bất giác nảy ra một ý nghĩ táo bạo: y định sẽ thử nghiệm một phen, để xem thanh lệ phải chăng còn có tác dụng thần kỳ nào đó khác.
Hiện thời, y đã chẳng thể tiến nhập được Thượng đan điền, không có cách chi nghiên cứu về tác dụng của nguyên thần và Linh Sơn. Song thanh lệ thì có thể lấy được dễ dàng hơn, y chỉ cần rơi nước mắt là có thể có được.
Khi trước Tô Trần không dám tùy tiện rơi lệ là bởi y chẳng có sâm dược bồi bổ nguyên khí. Nếu đổ một trường bệnh nặng, nguyên khí hư nhược quá độ, có thể mạng y sẽ không còn.
Nhưng bây giờ đã không giống như trước.
Tô Trần lấy nửa khúc sâm dược đã hai, ba chục năm tuổi ra từ trong ngực áo: đấy là khúc sâm lần trước y đã hái được ở nơi thâm sơn, bấy giờ chỉ mới ăn non nửa, còn hơn một nửa vẫn chưa ăn.
Có nửa khúc sâm dại này, đã đủ để đảm bảo rằng y sẽ không vì rơi lệ thanh thạch mà sinh bệnh rồi chết. Đương nhiên, Tô Trần đã học được một bài học từ lần trước, chẳng dám ăn sống sâm dại nữa.
Trong gian nhà tranh đã có sẵn nồi niêu, y có thể sắc thuốc uống.
Tô Trần bắt được một con se sẻ trong khu rừng rậm phía sau núi, tước lông rạch bụng rồi đem ra suối rửa sạch. Y lại nhặt được ít củi trong rừng, dùng chỗ củi ấy nhóm lửa trong lò, rồi đem sâm dược thái rah miếng mỏng, sắc nấu cùng với se sẻ rừng thành một bát canh sâm lớn bổ dưỡng; lại tách lấy một viên muối nhỏ thả vào nồi để điều vị.
Y xách một cái thùng gỗ lớn ra sau núi, đến chỗ dòng suối múc lấy một thùng đầy nước sơn khê tinh khiết, chuẩn bị để hứng thanh thạch lệ.
Sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy cả, Tô Trần bấy giờ mới ôm lấy thùng gỗ gắng sức gào khóc.
Cả đời này chẳng khóc được bao lần, gào mấy tiếng như thế, y mới phát hiện ra mình căn bản không thể khóc thành lệ được. Dẫu y có làm ra bộ dạng thương tâm đến cùng cực vẫn hoàn vô ích.
Tô Trần buộc phải tự véo vào đùi mình những mấy nhát, véo đến sưng đỏ tấy cả lên, đau đến nỗi y phải la lớn thành tiếng.
Song, y vẫn không thể khóc được, có gắng gượng mấy cũng chẳng ép ra nổi dù nửa giọt nửa mắt.
Sao lại như thế?
Tô Trần ngẩn ra hồi lâu, rốt cuộc cũng hết cách, chỉ đành từ bỏ cái thử nghiệm không có chút công hiệu này. Y thở dài, đoạn nói: “Nam nhi không dễ dàng rơi lệ là bởi chưa chạm đúng vào chỗ thương tâm thôi! Xem ra mấy năm nay ta đã kiềm chế bản thân mình quá đỗi, giờ ngay cả khóc cũng không biết nữa rồi.”
Không có cách gì khóc được, thử nghiệm của y đương nhiên không thể tiến hành.
Chỉ đáng tiếc, y đã để phí mất nửa khúc sâm dại.
Tô Trần xót bát canh sâm nấu với thịt se sẻ để bồi bổ nguyên khí, bèn ừng ực một hơi, nốc cả vào bụng. Coi như y cũng chưa lãng phí bát canh có tác dụng đại bổ nguyên khí ấy, bởi nó vẫn có ích đối với cơ thể y. Uống xong nước canh sâm lẫn phần thịt se sẻ đã chín nhừ, bụng y cũng ấm áp hẳn, dược tính của sâm dại dần dần phát tán, lan ra khắp nội thể, bồi bổ cho thân người y.
oooOoOoOooo
Vùng trời phía trên Dược Vương Sơn Trang ảm đạm dần.
Tịch dương lặn về tây, kéo theo tinh di đẩu chuyển, cũng chẳng rõ đã bao lâu trôi qua. Rồi cũng đến lúc trời về khuya, đêm chực tàn, sao thưa thớt.
Trong gian nhà tranh, Tô Trần nằm ườn ra đất, rỗi rãi đến vô vị. Miệng y cắn chực một nhánh cỏ đuôi gà, mắt thì ngước trông vườn thảo dược trải dưới bầu không lưa thưa tinh tú, y phơi ra một bộ dạng nhàn rỗi biếng nhác.
Trông giữ vườn thảo dược quả thực là một công việc khó nhằn, bởi nó có thể khiến người ta buồn bực đến chết.
Tô Trần trở mình, bỗng cấn phải mấy viên đá nhỏ trong chiếc túi vải đeo bên hông nên nghe hơi đau.
Đột nhiên y ngẩn ra, rồi vùng bật ngay dậy, vỗ vào đầu mình một cái.
“Ây da, sao ta lại ngốc thế này, trong túi vải chẳng phải còn những mười mấy việc thanh thạch nhỏ sao! Cho dù khóc không ra thanh lệ, cũng có thể lấy chúng ra thử mà!”
/37
|