Ân Húc Đông bị nước bọt của mình làm sặc, cậu ta ho khan kịch liệt một lúc, gương mặt đỏ lên, “Khụ khụ, Tuyên Tuyên chắc là em… đang nói đùa?”
Trác Tiểu Tuyên nhíu mày, “Tôi là người nhàm chán như vậy?”
Thì bởi vì em không phải người nhàm chán như vậy, câu ấy mới nghe kinh sợ đó! Trong lòng Ân Húc Đông kêu rên trận trận, cậu ta cùng Trác Tiểu Tuyên nói: “Chúng ta còn chưa tới tuổi được phép kết hôn mà, chúng ta đều vẫn còn là trẻ con chưa lớn, nên hiện tại nói chuyện kết hôn có chút sớm.”
Trác Tiểu Tuyên tiếp tục nhíu mày, “Bên quê nhà ấy của tôi, lớn giống chúng ta vậy, đều đã có hai ba đứa con rồi.”
“Quê nhà em? Anh cũng là người thành phố B, tại sao vẫn chưa thấy?” Ân Húc Đông gãi gãi đầu nghi ngờ nói.
Lông mày Trác Tiểu Tuyên dựng lên, “Nói nhiều như vậy chính là không muốn kết hôn với tôi à?!”
“Không, không phải, anh không phải có ý đó, em xem, dù cho anh đồng ý, ba mẹ chúng ta cũng không đồng ý đúng không?” Nhìn thấy Trác Tiểu Tuyên có khuynh hướng nổi giận, Ân Húc Đông vội vàng giải thích.
Trác Tiểu Tuyên nghĩ nghĩ, cũng đúng, kết hôn là loại việc hệ trọng phải coi trọng phụ mẫu chi mệnh, mai chước chi ngôn*, tuy rằng cha mẹ của bản thân đã chết khi cô còn nhỏ, nhưng cha mẹ của Ân Húc Đông vẫn đang còn khỏe mạnh, cô có thể tự mình quyết định, nhưng cậu ta thì không thể tùy ý như vậy.
*Phụ mẫu chi mệnh, mai chước chi ngôn (父母之命,媒妁之言): Mệnh lệnh của cha mẹ, lời giới thiệu của người mai mối.
“Thế được rồi, tôi đi thuyết phục ba mẹ cậu.”
Ân Húc Đông tức khắc từ trên giường rớt xuống, hôm nay em ấy tính lời nói chưa làm kinh sợ lòng người thì chết chẳng yên* đúng không? Thấy thế nào em ấy cũng không giống như là một người đói khát như vậy nha, rốt cuộc là hôm nay em ấy bị sao thế? Cậu khó khăn bò dậy kéo Trác Tiểu Tuyên đang muốn xoay người đi gặp ba mẹ cậu, nhìn cái thế trận đó của em ấy, nào giống như là cầu hôn? Ngược lại có mấy phần giống như là bọn đao phủ sắp lên lò mổ hơn! Nếu như ba mẹ cậu tạm thời bị em ấy làm sợ đến phản ứng không kịp, sau đó em ấy hiểu lầm thành không đồng ý, vậy thì tính mạng của ba mẹ cậu đáng lo ngại rồi!
*Lời nói chưa làm kinh sợ lòng người thì chết chẳng yên (语不惊人, 死不休): Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu được trích từ trong bài thơ thất ngôn tứ tuyệt Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật (江上值水如海势聊短述) của nhà thơ nổi tiếng thời Đường – Đỗ Phủ.
“Hiện nay ấy, đề xướng tự do yêu tự do hôn nhân, có lẽ chúng ta vẫn nên ngồi xuống tự mình cân nhắc kỹ càng chút, ba mẹ anh họ là những ông bà cụ rất khó hiểu cách làm của người trẻ tuổi chúng ta, nên chuyện chúng ta không cần phải làm phiền họ đâu.” Ân Húc Đông kiên quyết kéo Trác Tiểu Tuyên ngồi trên thảm với cậu ta, “Lần này có bị thương hay không đó?”
“Không có.” Trác Tiểu Tuyên dựa vào trên vai của Ân Húc Đông, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ân Húc Đông vùi đầu vào trong cổ của cô cọ nhẹ, rầu rĩ nói: “Em, lúc nào mới có thể khỏi phải làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa?”
“Không biết.” Tuy nói cô đã yên tâm, nhưng tổ chức Z không phải nơi cô nói rời khỏi là có thể rời khỏi, khi cô bị phán tử hình sau đó được bí mật cứu an bài vào tổ chức Z, thì cô đã không còn sự lựa chọn rút lui nữa rồi.
“Oh…” Cậu thực sự rất không hi vọng em ấy làm những công việc nguy hiểm như thế.
“Khi nào chúng ta kết hôn.”
Ân Húc Đông 囧 rồi 囧, em ấy vẫn chỉ lo lắng cái việc tình cảm này thôi à? “Em, rất gấp?”
“… Không phải.” Cô vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này gặp phải U Minh, tỷ lệ cô có thể còn sống trở về là phân nửa phân nửa, mà còn giải quyết được cừu hận vẫn luôn theo cô, cô cảm thấy như thế thì mới có thể an tâm lưu lại, vậy thì sẽ kết hôn. Cô nương người ta mười lăm tuổi đến tuổi cập kê thì đã có thể xuất giá, giống cái tuổi cô hiện nay đã xem như là gái lỡ thì rồi. Khi ở kiếp trước, cô hai mươi hai tuổi rồi cũng vẫn còn ở trong tổ chức chém giết, huống chi cái loại hoàn cảnh sinh sống đó căn bản là không có khả năng nói đến chuyện hôn nhân. Cô hai mươi hai tuổi xuyên qua thế giới này, lại qua thời gian bốn năm năm, theo tâm lý của cô mà nói, thì đã chính là một bà cô hai lăm hai sáu tuổi lỡ thì rồi. Như thế kể ra thì, Ân Húc Đông đối với cô mà nói có phải là hơi trẻ tuổi quá rồi không? Cô đây xem như là cỏ già gặm trâu non sao?
Trác Tiểu Tuyên vừa mới nghĩ như vậy, liền cảm thấy toàn thân bắt đầu khó chịu, “Nếu như cậu lớn hơn mười tuổi tám tuổi thì tốt rồi.”
Ân Húc Đông nghe thấy đủ số hắc tuyến, thì ra Tuyên Tuyên là một người thích mấy ông chú?! Có phải trong lòng mỗi Loli đều cất giấu một ông chú hay không vậy hả?! Cậu bĩu môi: “Ông chú có cái gì tốt chứ, thất lão bát thập, không có sức sống! Không có hứng thú chung! Không có tiếng nói chung! Thanh niên và thanh niên hãy cứ ỏ bên nhau tốt hơn!”
Trác Tiểu Tuyên nghe xong khinh thường bĩu bĩu môi, thấy động tác vô ý ấy Ân Húc Đông chợt cảm thấy có cảm giác nguy cơ lành lạnh phát ra từ trong tận đáy lòng, cậu quyết định từ hôm nay trở đi để râu!!! Không có tuổi ông chú cũng phải có dáng vẻ của ông chú!!!
Ân Húc Đông nghiến răng một cái, hạ một cái quyết tâm, “Tuyên Tuyên, chúng ta đính hôn trước nhé!”
“Đính hôn?” Trác Tiểu Tuyên suy nghĩ một chút, có lẽ giống như hứa hôn.
“Phải! Chúng ta tự mình lén đính hôn, em xem xem, chúng ta đều là sinh viên trường quân đội, theo quy định là không thể kết hôn được, vì thế chúng ta đính hôn trước, chờ sau khi tốt nghiệp, chúng ta lại đi làm thủ tục pháp luật kết hôn cũng chưa muộn. Chúng ta tự mình coi đính hôn như là kết hôn là được, em thấy được không?” Ân Húc Đông quan sát cẩn thận vẻ mặt biến hóa của Trác Tiểu Tuyên, cậu nhất định phải quy định sẵn việc này trước, ngăn chặn khả năng em ấy bị ông chú dụ dỗ đi.
Trác Tiểu Tuyên gật đầu, “Cũng được.” Thật ra thì cô cảm thấy nếu như cha mẹ Ân Húc Đông phản đối chuyện bọn cô kết hôn, cô cũng sẽ không quản nhiều như vậy, cả hai bây giờ có lẽ xem như là vụng trộm chung thân thôi, nếu như có thể, cô sẽ chuyển thẳng sang xui khiến Ân Húc Đông bỏ trốn với cô, nhưng nghĩ đến cậu ta nhất định sẽ không đồng ý, vậy thì thôi đi.
Vào khoảng thời gian nghỉ đông, Trác Tiểu Tuyên lại đi làm vài nhiệm vụ, gần tới thời gian khai giảng, tổ chức Z mới thôi phái cô đi làm nhiệm vụ. Mà mỗi khi rảnh rỗi đến nhà của Ân Húc Đông, cô đều sẽ bị Ân Húc Đông buộc uống canh bổ máu, cậu ta nói là mỗi lần bị thương thì phải nhận một lần máu, nhất định phải bồi bổ nhiều, lại hoàn toàn không biết mẹ của mình mỗi lần nấu canh có bao nhiêu rối rắm có bao nhiêu nước mắt rơi đầy mặt, cho dù đứa con bà sinh chính là con gái, cũng đâu cần phải uống nhiều canh bổ máu như vậy chứ! Còn mỗi lần đều phải trốn ở trong phòng mới uống, con trai à con rốt cuộc là bị bệnh quái gì vậy hả?
Sau khi khai giảng, quay về trường học, lại bắt đầu tiếp tục loại cuộc sống đơn điệu đi học, tập luyện ấy, thỉnh thoảng Trác Tiểu Tuyên sẽ đến trường của Ân Húc Đông gặp cậu ta một lát, sau đó thì sẽ gặp phải Lưu Đình quấn rầy không ngừng, bất kể Trác Tiểu Tuyên và Ân Húc Đông trốn ở đâu đều bị cô ta tìm được, có thể so với lính trinh sát trong quân đội. Chẳng qua là đối tượng và mục đích làm phiền hiện nay của cô ta đã không giống nhau nữa rồi, cô ta quấn lấy Trác Tiểu Tuyên hỏi thăm chuyện của Tạ Thánh Á, mặc dù ban đầu là Trác Tiểu Tuyên vì giải quyết tình địch, ném cô ta cho Tạ Thánh Á tiếp nhận, nhưng bị cô ta quấn đến bực cả mình, sau khi quay về hung dữ uy hiếp Tạ Thánh Á một trận, bảo hắn đi giải quyết cái cô gái phiền toái đó.
Ngoại trừ thỉnh thoảng Trác Tiểu Tuyên cần thực hiện nhiệm vụ, trái ngược với Ân Húc Đông mà nói chẳng yên ổn gì cả ra, ở một ý nghĩa nào đó mà nói, hai người là ở trong đại học trải qua những tháng ngày yên bình, Trác Tiểu Tuyên thỉnh thoảng xua đuổi một chút hoa si bên người Ân Húc Đông, còn về người theo đuổi bên cạnh mình, thì Ân Húc Đông có chút ngoài tầm tay, bởi vì Học viện Quân sự không như Học viện Quân y, không chỉ là quản lý nghiêm ngặt hơn phân nửa, muốn đi vào cũng hết sức khó khăn, vì thế thông thường đều là Trác Tiểu Tuyên chạy đến Học viện Quân sự để gặp cậu ta.
Nếu như nói còn có cái gì ngoài ý muốn, đó chính là Ân Húc Đông có lần bị một người hẹn ra gặp mặt, vốn Ân Húc Đông không có hứng thú gì với chuyện lén lút hẹn người gặp mặt ấy, nhưng người nọ lại nói một câu: “Tôi biết Trác Tiểu Tuyên, chúng ta gặp mặt một lần đi.”
Cậu giật mình, lẽ nào đây là tình địch muốn gặp mình ra oai phủ đầu?! Grừ! Cái tên khốn này cũng quá coi thường cậu! Không cho hắn chút bài học, thì hắn sẽ không biết người nào có thể chọc người nào không thể chọc. Ân Húc Đông mài dao phẫu thuật xoèn xoẹt đi về phía tình địch.
Sau khi cậu tới nơi hẹn nhìn thấy người nọ, phản ứng đầu tiên là: Thôi rồi! Bà nội nó chứ ông chú trong truyền thuyết xuất hiện rồi!
Đối mặt với ông chú tình địch có tiền sử lực phá hoại độc nhất vô nhị, Ân Húc Đông dán mắt lên người hắn cẩn thận quan sát trên dưới, mà ông chú tình địch quả nhiên không vừa, khi hắn ở dưới ánh mắt có thể so với tia X vẫn có thể khoan thai tự tại, bình tĩnh vô cùng.
Ân Húc Đông nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh cái đầu ông à! Ông cho ông là ông chú thì coi thường người à? Cậu ngồi bịch xuống một cái đối diện với ông chú, “Có chuyện nói mau, tìm tôi có chuyện gì?!”
“Cậu, nói thật, thật không xứng với cô ấy.” Ánh mắt ông chú có phần uy hiếp liếc nhìn Ân Húc Đông một cái, chậm rãi nói.
Không xứng cái đầu ông ấy! Ân Húc Đông mém tí nữa bị tức đến ói máu, rất muốn cầm cây dao phẫu thuật lên giết chết ông chú quái gở dị hợm ấy, “Chết tiệt! Người như ông tính cái gì? Hai chúng tôi không xứng mắc mớ gì tới ông, lúc nào đến phiên ông nói! À à, tôi biết rồi, nhất định là cầu mà không được, đố kỵ tôi chứ gì? Cố ý chạy đến trước mặt tôi để mà nói này nói nọ, ông cho là làm như vậy tôi sẽ cùng Tuyên Tuyên tách ra à? Ông chú! Kính nhờ ông một xấp tuổi rồi thì ngoan ngoãn về nhà bảo dưỡng tuổi thọ đi!”
Ông chú lắc lắc đầu, “Thật không biết vì sao cô ấy lại lựa chọn ở bên cậu.”
Vẻ mặt thương tiếc khiến Ân Húc Đông càng thêm ánh lửa, nhưng cậu cũng không phải là người ăn chay, nói như thế nào cũng là một gã quơ dao phẫu thuật nắm giữ tính mạng chuẩn bác sĩ, híp híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bởi vì em ấy có ánh mắt, mà ánh mắt của ông lại bị ghèn lấp kín rồi!” Cái tên ông chú chết tiệt này chạy tới đây là để châm chọc cậu đó hả? Sớm biết thì đã không đi đến cái Hồng Môn Yến* này rồi, giờ nếu như chuồn mất, không những tỏ rõ sự vô năng kém thế của mình với hắn, mà còn làm mất mặt Tuyên Tuyên, vì thế nói như thế nào cậu đều phải toàn lực đối đáp, đánh cho ông chú này về nhà bà ngoại! Xem hắn còn dám chạy tới đây khiêu khích nữa hay không!
*Hồng Môn Yến (鸿门宴): Là buổi tiệc được tổ chức vào năm 206 trước công nguyên ở Hồng Môn (địa danh ở ngoại ô thành Hàm Dương thủ đô của nước Tần), với sự tham dự của hai danh tướng là Hạng Vũ và Lưu Bang. Trong bữa tiệc, Hạng Vũ và các quân sư của mình đã lên kế hoạch ám sát Lưu Bang, địch thủ của Hạng Vũ. Lưu Bang trốn thoát được và cuối cùng đã đánh bại Hạng Vũ, dựng nên nhà Hán vào năm 202 trước Công Nguyên. Sau này Hồng Môn Yến còn được dùng để chỉ những bữa tiệc không có mục đích tốt đẹp gì, mượn cớ mở tiệc để hại người.
“Quên đi, dù sao đó là lựa chọn của cô ấy, nhóc con, cậu nhớ kỹ cho tôi, cố đối xử tốt với cô ấy, nếu như ngày nào đó cậu làm tổn thương lòng của cô ấy, vậy thì ngày đó sẽ là ngày chết của cậu.” Ông chú nhìn chằm chằm Ân Húc Đông một cách mạnh mẽ, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Tiếc là cái sát khí ấy gặp gỡ thần kinh thô Ân Húc Đông thì sẽ không có hiệu quả gì, cậu đã hoàn toàn bị những lời ông chú ấy nói làm cho tức xỉu rồi, ta khinh ta khinh ta khinh! Hắn tính làm cái quái gì vậy hả?! Nói đến khí tiết chính trực lẫm liệt như vậy, ngược lại giống như hắn mới là… người đàn ông của Tuyên Tuyên?! Đi chết đi!
“Ông chú à, hình như là ngài lầm lập trường của mình rồi thì phải? Nói như thế nào thì cái câu đó cũng không tới phiên ngài nói đâu! Hơn nữa, ông từ bỏ cái tâm ấy đi, tôi và Tuyên Tuyên sẽ bách niên giai lão, đến lúc đó hai chúng tôi sẽ là một ông lão nhỏ một bà lão nhỏ dẫn theo đám cháu nhỏ, đám chắt nhỏ đi thăm ngài. Ngài còn muốn nói cái gì khác nữa không? Hết việc rồi thì tôi phải đi trở về đây, Tuyên Tuyên đã hẹn gặp mặt tôi đấy!” Ân Húc Đông một câu một câu “ngài”, xem không tức chết ông cái đồ ông chú.
“Hết rồi, cậu đi đi.”
Ân Húc Đông mang theo nụ cười chiến thắng đi khỏi. U Minh lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng Ân Húc Đông rời đi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Dạ, hi vọng hắn có thể cho ngươi hạnh phúc.”
Ân Húc Đông nhìn thấy Trác Tiểu Tuyên, liền vui tươi hớn hở ôm chặt hôn một cái trước, hé hé, Tuyên Tuyên thế nhưng là của một mình cậu, đây là ông chú ông có chết cũng không ngờ được đâu.
Trác Tiểu Tuyên đẩy đầu Ân Húc Đông đang dán qua ra, nhìn vẻ mặt cười ngây ngô của cậu ta, lành lạnh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có. Tuyên Tuyên, chúng ta còn có một năm thì tốt nghiệp rồi.”
“Ừ.”
“Một khi tốt nghiệp, thì chúng ta kết hôn nhé.”
“Ừ.”
/70
|