Học viện Quân sự thật đúng là không giống như đại học bình thường, nội dung huấn luyện không phải đơn giản chỉ là quay trái quay phải bước đều chạy, cường độ huấn luyện cũng gia tăng thêm mấy lần. Lại một ngày huấn luyện xong, mọi người đều mệt lã người, thậm chí có một vài nữ sinh đã bắt đầu hối hận vào Học viện Quân sự học, len lén lau nước mắt.
Trong phòng ngủ 312 có một người đang khóc, mọi người đều vây quanh ở bên giường Tiểu Lệ an ủi cô ấy, nhưng càng khuyên cô ấy, cô ấy càng khóc dữ dội hơn, mọi người đều có chút không biết làm thế nào, Tiểu Trần giật nhẹ Trác Tiểu Tuyên đang ngồi ở trên giường đọc sách, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng khuyên cậu ấy chút đi, ngày mai còn phải tiếp tục huấn luyện đó, cậu ấy cứ như vậy còn kiên trì huấn luyện tiếp thế nào đây?”
Trác Tiểu Tuyên đặt quyển sách trên tay xuống, đứng lên đi tới bên giường đang bị mọi người vây quanh, “Vào Học viện Quân sự, thì phải biết sẽ vất vả như vậy rồi, đây đã là lựa chọn của cậu, nên đừng có than phiền bất cứ cái gì! Giờ cậu có hai lựa chọn, một là lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.” Nghe nói như thế, Tiểu Trần lén kéo ống tay áo của cô xuống thì bị cô hất ra, tiếp tục nói, “Hai là im lặng tắt đèn ngủ, ngày mai tiếp tục huấn luyện.”
Trác Tiểu Tuyên nói xong, mặc kệ họ phản ứng ra sao, lại ngồi trở lại trên giường tiếp tục đọc sách, nữ chính trong sách trăm phương ngàn kế muốn xuyên qua cổ đại, rốt cuộc thực hiện được mộng tưởng, tới được cổ đại rồi nhưng lại nghĩ hết biện pháp muốn về hiện đại, dùng một câu nói hiện đại để hình dung chính là rỗi việc tìm phạt! Nếu không phải là muốn tham khảo thử mấy cái phương pháp xuyên không của cô ta, Trác Tiểu Tuyên đã muốn đốt nó ngay từ lâu rồi! Chưa thấy qua cô gái nào khác người như thế!
Mặc dù Trác Tiểu Tuyên nói có chút sắc bén, nhưng hiệu quả vẫn cứ rành rành trước mắt, Tiểu Lệ không khóc nữa, mọi người đều tản đi hoặc là tắm hoặc là thu dọn đồ đạc.
Lúc Tiểu Nhã ở giường trên của Trác Tiểu Tuyên tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Trác Tiểu Tuyên đang nhíu mày cực kỳ nghiêm túc đọc sách trên tay, thế là đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trác Tiểu Tuyên, “Cô bé à! Cậu cũng siêng năng quá rồi đó! Mệt như vậy còn muốn học hả? Đọc sách gì thế…” Đợi khi cô xem rõ tên quyển sách kia trên tay của Trác Tiểu Tuyên, ngay lập tức trượt xuống đủ số hắc tuyến, 囧 ghê gớm — Ta trăm ngàn lần xuyên qua yêu mỹ nam tử… Làm ơn đừng dùng vẻ mặt nghiêm túc học tập đọc sách vớ vẩn như thế có được không?
“Tiểu Tuyên, cậu cũng thích đọc…tiểu thuyết xuyên không?”
“Ừ, cũng được.” Chỉ là vì sao nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không lúc nào cũng sẽ cùng hoàng đế vương gia cấu kết chung với nhau? Hoàng đế vương gia có dễ dàng nhìn thấy như thế à? Còn vừa nhìn thấy nữ chính liền điên cuồng yêu cô ta, muốn mỹ nhân không cần giang sơn? Cô chưa từng gặp qua loại hoàng đế vương gia ấy.
“Hiện nay tiểu thuyết xuyên không rất nóng, nhiều người ảo tưởng xuyên không lắm, cậu cảm thấy trên đời rốt cuộc có xuyên không hay không nhỉ?”
“Có!” Bản thân cô chính là một phần tử không thể xóa bỏ, muốn làm cô không tin sự tồn tại của xuyên không, trừ khi cô không tồn tại trên cõi đời này.
“Eh? Khẳng định như vậy? Vậy cậu cảm thấy mấy cái phương pháp này có thể xuyên không thật không?”
“Không biết.” Nữ chính trong quyển sách này đã thử rất nhiều phương pháp đều không được, cuối cùng vẫn là ngoài ý muốn bị xe đụng chết mới xuyên qua, cô dù sao cũng không thể mạo hiểm đi bị xe đụng chết nhỉ? “Hoặc là dùng cỗ máy thời gian là có thể xuyên không.”
“Haha! Tiểu Tuyên, có phải cậu xem Doraemon nhiều quá rồi không? Đâu thể nào tồn tại cỗ máy thời gian chứ! Thời gian là không thể đảo ngược!”
“Thuyết tương đối của Albert Einstein nói với tốc độ cao hơn tốc độ ánh sáng, thì thời gian sẽ đảo ngược.”
“Trước hết nhé, tớ không phủ nhận lý thuyết mà vĩ nhân đưa ra, nhưng tớ cảm thấy thời gian đã mất đi chính là đã mất đi, không có khả năng đảo ngược, người ở quá khứ đều đã chết hết, sao có thể đảo ngược thời gian quay về để người chết sống lại chứ? Nếu có cỗ máy thời gian, há chẳng phải là ai ai cũng có thể trở về cổ đại? Nếu như thế, thì lịch sử đã đảo lộn từ lâu rồi!”
“…Cậu nói rất có lý.” Trác Tiểu Tuyên vò đầu, chẳng lẽ chỉ có thể từ quá khứ xuyên tới tương lai?
Trác Tiểu Tuyên cúi đầu tiếp tục đọc sách, đọc được một hồi, cuối cùng vẫn là không nhịn được, viết cái gì đều là đồ bỏ đi! Giang hồ đệ nhất tổ chức sát thủ phái sát thủ đi ám sát cái đứa con gái trói gà không chặt đó, còn liên tục kết thúc trong thất bại? Ngay cả đệ nhất sát thủ trong tổ chức cũng không công mà lui, thậm chí còn bởi vì cô gái đó nói một câu “Sau này đừng giết người nữa” mà yêu cô gái đó? Từ đó phản bội tổ chức canh giữ ở bên người cô gái đó, nhìn cô ta cùng hoàng đế và mấy vương gia quấn quýt không ngớt? Trông cô gái này có lẽ đẹp lắm mới có thể khiến mỗi một người đàn ông nhìn thấy cô ta đều sẽ nhất kiến chung tình nhỉ?!
Trác Tiểu Tuyên bỏ sách xuống đi tắm rửa ngủ, cô xin thề sau này mà đọc tiểu thuyết xuyên không nữa, thì cô sẽ là một đứa suy não!
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, thì trong phòng ngủ đã có người lén lút bò dậy đánh răng chuẩn bị tập huấn, phòng ngủ hơi có tiếng động lớn chút thì lập tức bị người tuần tra quát ngưng, còn bị ghi lại để trừ điểm.
Sau khi tập huấn thao diễn được một khoảng thời gian, học viện bọn họ lấy tư cách là Đại đội trưởng của một đại đội bảo Trung đội trưởng tập hợp tất cả học viên của lớp lại một chỗ nghỉ ngơi, làm thành một vòng tròn, tiến hành đàn hát song song đó quen biết nhau bồi dưỡng cảm tình.
Đại đội trưởng đứng ở giữa, phấn khởi la to, điều động tính tích cực của mọi người, “Mọi người thử đề cử xem ai lên đây biểu diễn một tiết mục nào?”
“Trác Tiểu Tuyên!” Trong đám nam sinh có người hô, sau đó bọn họ cười vang thành một mảnh, nữ sinh trong Học viên Quân sự vốn đã ít, đa số nữ sinh còn là mình hổ thân gấu, Trác Tiểu Tuyên gầy gầy ốm ốm miễn cưỡng qua chiều cao tiêu chuẩn của nữ binh, gương mặt còn trắng trẻo mịn màng, đứng ở trong một đám người phơi nắng đến đen thùi lùi hiển nhiên rất dễ nhận thấy, các nam sinh đều chú ý đến trong Học viện liền so ra Trác Tiểu Tuyên trông đẹp nhất. Vào lúc này, có cơ hội bảo Trác Tiểu Tuyên đi lên biểu diễn, cơ hội không thể mất mất không đến nữa, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thế là, Trác Tiểu Tuyên ở trong quá trình tập huấn vẫn luôn giấu mình vẫn cứ bị người đề cao đẩy lên đến trước mặt mọi người, cô cũng không phải là một người ngại ngùng, đứng thoải mái tự nhiên ở giữa bãi đất trống.
Đại đội trưởng nói với cô: “Hát một bài đi.”
“Đoàn kết chính là sức mạnh?” Cô sẽ rống bài quân ca này.
Đám người ở phía dưới không hài lòng, bài này đã nghe đến mòn tai rồi, “Không được! Bài khác đi! Đừng hát quân ca!”
“Đổi bài khác đi.”
“Không biết.” Cô lạnh lùng nói.
“Vậy, cậu biết cái gì?”
“Giết…đấu võ.” Trác Tiểu Tuyên nói xong, ngón tay chỉ vào một nam sinh, “Cậu, đi lên.” Tên này, không thiết thiết thực thực đánh một trận, vĩnh viễn sẽ không rút ra được bài học kinh nghiệm.
Nam sinh này chính là người đầu tiên la hét muốn Trác Tiểu Tuyên lên biểu diễn, hắn ở trong giữa đám nam sinh khác đánh đánh cười cười đi lên, đứng ở bên cạnh Trác Tiểu Tuyên, bị Trác Tiểu Tuyên nhìn lạnh lùng, rốt cuộc có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: “Xin chào, tôi tên Trương Võ, chúng ta sẽ so tài? Hình như không tốt lắm thì phải? Nếu như tôi không cẩn thận làm cậu bị thương thì không hay lắm, chúng ta vẫn nên song ca hát một bài thôi.”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, chuẩn bị bắt đầu đi.”
Hai người đứng mặt đối mặt, Trác Tiểu Tuyên bảo hắn ra tay, nhưng Trương Võ sống chết không chịu, thế nào cũng phải đợi cô đánh trước.
Trác Tiểu Tuyên lấy tốc độ thật chậm chạy tới, đánh một quyền về phía hắn, Trương Võ nghiêng người tránh thoát, lại đá hắn một cước, hắn lui về phía sau mấy bước cũng tránh thoát.
“Tôi không cần cậu nhường tôi, tiếp tục không ra tay, thì tôi sẽ lập tức đi xuống.” Sau khi đợt tiến công của Trác Tiểu Tuyên lại bị tránh thoát, lạnh lùng nói.
Bị Trác Tiểu Tuyên uy hiếp như thế, Trương Võ đành phải cẩn thận vươn tay tóm lấy, nhưng lại bị Trác Tiểu Tuyên trở tay bắt ngược lại, hắn cả kinh rồi lại bình tĩnh trở lại, bị cô ấy bắt được thì mình cũng không bị gì, đang muốn mở miệng tự động nhận thua kết thúc trận so tài ngô không ra ngô khoai không ra khoai này, nhưng cơ thể lại bị Trác Tiểu Tuyên kéo một cái, đợi hắn kịp phản ứng, thì hai chân đã rời khỏi mặt đất cả người bị quăng ngã trên mặt đất rồi.
Đừng nói là Trương Võ, mọi người đều bị hù sợ, căn bản ngay từ đầu mọi người đều nhìn ra Trương Võ cố ý để Trác Tiểu Tuyên không rơi vào hoàn cảnh bất lợi, nào có nghĩ đến cô lại dùng một đòn quật ngã qua vai chuyển bại thành thắng.
“Thú nhận. Tôi đặc biệt luyện qua chiêu này, nếu như không phải cậu sơ ý không đề phòng tôi, e là tôi cũng không thắng được cậu.” Trác Tiểu Tuyên nói với Trương Võ đã đứng lên.
Mọi người nghe xong cũng thoải mái trở lại, Trương Võ cố ý nhường là ai nấy đều thấy được, hơn nữa Trác Tiểu Tuyên đích thực là dựa vào một đòn tập kích như thế giành thắng lợi, trên thực tế ai thắng ai thua trong lòng mọi người biết rõ là được rồi.
Trương Võ cười ha hả nói: “Cậu vẫn lợi hại lắm đó, con gái bình thường đều không có sức như này mà quật ngã người đâu”
Sau đó lại bảo một vài người đi lên hát mấy bài hát nhảy mấy điệu nhảy, thời gian nghỉ ngơi cứ như vậy trôi qua.
Trong thời gian một tháng huấn luyện quân sự, Trác Tiểu Tuyên ngoại trừ dùng một đòn quật ngã qua vai khiến bọn nam sinh kia khiếp sợ, làm bọn họ từ nay về sau không dám ở trong thời gian ca hát nghỉ ngơi lại tùy tiện kêu gào bảo cô biểu diễn ra, thì cũng không có biểu hiện gì nổi bật nữa, chạy cự ly dài chạy nhanh chạy gì đó đều duy trì chạy ở giữa đội ngũ, bắn súng nhắm trúng 7, 8 vòng…
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc thì đã là chủ nhật, học sinh có một ngày nghỉ ngơi, Học viện Quân sự quản lý theo kiểu khép kín, ai muốn ra ngoài đều chỉ có thể thay phiên làm đơn xin ra ngoài. Về phía trường học cũng không lo lắng sẽ có học sinh lén đi ra ngoài. Thứ nhất sẽ có giáo viên sinh viên trực ban kiểm tra canh gác, nếu như bị bắt được sẽ bị trừng phạt xử lý; thứ nhì là Học viên Quân sự W dựa vào núi mà xây, trong phạm vi mấy cây số đều không có hộ gia đình, ngoại trừ xe tuyến cố định có thể đến nội thành ra, đừng nghĩ tìm được phương tiện giao thông nào khác, lần trước Ân Húc Đông vẫn phải vất vả lắm mới thuê được một chiếc xe tải đến đây. Mà muốn ngồi trên xe tuyến còn phải trình tờ đơn phê duyệt ra ngoài, vì thế cho dù có trộm chạy đến cũng chỉ có thể không công mà lui.
Từ sau khi bắt đầu huấn luyện quân sự, thì Trác Tiểu Tuyên chưa cùng Ân Húc Đông gặp mặt qua, cô nghĩ lại nghĩ, quyết định hôm nay đến trường học của cậu ta ngó thử, thế là cũng xin phép ra ngoài. Rất tiếc là, đơn xin của cô đưa chậm, bị để ở phía sau, cho nên sau mấy ngày nghỉ, cô đều chưa thể xin được đơn phê duyệt ra ngoài.
Nhưng mà, hành vi trái luật loạn kỷ*, Trác Tiểu Tuyên làm không ít, cái chuyện lén đi ra ngoài này cô chỉ xem là việc nhỏ đến không thể nhỏ hơn, không phương tiện giao thông cũng không phải vấn đề gì, cô có thể dùng khinh công đi ra trạm xe buýt công cộng đón xe.
*Trái luật loạn kỷ: Vi phạm pháp luật, phá hoại kỷ cương.
Rất nhanh thì cô đã đến được Học viện Quân y, sau khi đăng ký với bảo vệ ở cổng trường liền tiến vào, trước khi xuất phát cô đã gọi điện thoại cho Ân Húc Đông, nói cho cậu ta biết cô sẽ qua đây vào lúc này, cho nên cô vừa vào đến cổng trường thì liền nhìn thấy Ân Húc Đông đang chờ ở đó.
“Tuyên Tuyên!” Ân Húc Đông bỗng chốc lao tới cho Trác Tiểu Tuyên một cái ôm chặt.
Sau khi ôm chặt xong, Ân Húc Đông cảm thán: “Lại gầy rồi…hự!” Bị Trác Tiểu Tuyên lấy cùi chỏ đụng vào bụng một cái, cậu ta buông hai cánh tay ra phấn khởi kéo cô đi vào trong sân trường, giới thiệu từng cảnh vật của Học viện Quân y cho cô. Cậu ta còn than phiền trường quân đội quản lý nghiêm ngặt quá, thức dậy đúng giờ, đi ăn cơm đúng giờ, đi học đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, cậu ta vốn cho là các trường học ở cùng một thành phố có thể thường xuyên gặp mặt, kết quả trường quân đội bình thường không thể ra ngoài, cuối tuần có thể ra ngoài còn phải luân phiên có chừng mấy người làm đơn xin, tất cả các loại khó chịu của cậu ta hết thảy đều trút hết cho Trác Tiểu Tuyên nghe.
“Tôi có rãnh thì tới đây tìm cậu.”
Ân Húc Đông đầu tiên là hết sức mừng rỡ, tiếp đó hoài nghi nhìn Trác Tiểu Tuyên, “Tuyên Tuyên, chắc em không phải là…trộm chạy đến đâu đúng không?”
“Phải, đơn xin chưa được phê duyệt.”
“A! Nếu như bị bắt được thì nguy lắm đó, nghe nói xử phạt rất nghiêm ngặt, nếu không em vẫn nên trở về đi, lần sau xin được rồi lại trở ra?”
“Sẽ không ai biết được, hay là nói cậu nghi ngờ năng lực của tôi?” Trác Tiểu Tuyên liếc xéo cậu ta một cái.
“Đương nhiên không phải! Anh chỉ là lo lắng em lỡ như bị phát hiện thì…”
“Húc Đông?”
Trác Tiểu Tuyên quay đầu nhìn về phía có âm thanh đó, một vài nữ sinh từ bên cạnh đi tới, một nữ sinh đứng ở giữa kia đang nhìn chằm chằm vào cô, cô nhìn lướt qua một cái liền mặt không cảm xúc quay đầu trở lại.
Ân Húc Đông lại bỗng chốc không hiểu bắt đầu thấy căng thẳng, giơ tay lên cứng nhắc chào hỏi với nữ sinh kia, “Hi! Lưu Đình.” Sau đó nhanh chóng cúi đầu len lén nói thầm ở bên tai Trác Tiểu Tuyên: “Hoa khôi của khoa Hộ lý, từng tỏ tình với anh.”
/70
|