Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Đáng tiếc, vẫn muộn!
Một kiếm đứt cổ.
Trương Nhị che cổ, máu tươi từ trong kẽ ngón tay phụt ra, trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ tới, Bạch Tuấn mới vừa quỳ xuống dập đầu với bọn họ vậy mà lại cướp kiếm của hắn ta, cũng dám ra tay với bọn họ.
Bởi vì hắn ta thật không ngờ, cho nên hắn ta hoàn toàn không phòng bị. Hai tháng qua, việc quen bắt nạt người thường khiến hắn ta vô thức coi Bạch Tuấn trở thành người thường.
Thật ra, Bạch Tuấn là một võ giả, võ giả Ngưng Khí cảnh, còn cao hơn hắn ta một cấp bậc lớn.
Thế nhưng dưới sự vô tâm, căn bản là hắn ta không cách nào trốn tránh!
"Keng ~ Chúc mừng túc chủ lần thứ hai thí chủ thành công!"
Giọng nói của hệ thống vang lên, Trần Hạo không phản ứng, hiện tại hắn đang xem náo nhiệt.
"Keng ~ Có muốn trói chặt kiếm chủ đời thứ ba Bạch Tuấn?"
"Trói chặt!"
Này còn phải nói sao, Trần Hạo đã lâu không thấy máu, đã sớm khát khao khó nhịn.
Hắn ước gì Bạch Tuấn có thể giết nhiều vài người.
Tần Phong đứng bên cạnh Trương Nhị, mắt thấy Trương Nhị bị giết, trong lúc nhất thời hắn ta cũng có chút không tiếp thụ được.
"Rút kiếm mau, ngu xuẩn!"
Hổ ca la lớn.
Hắn ta cách hai người Trương Nhị, Tần Phong xa mấy mét, căn bản là không có cách lập tức ra tay giúp đỡ.
"Khí Kiếm Trảm!"
Bạch Tuấn cắn răng quát.
Chân khí màu trắng bao vây thân kiếm, trường kiếm xẹt qua, đầu lâu của Tần Phong bay lên thật cao.
"Đáng chết!" Hổ ca rống giận vọt lên.
Không phải hắn ta không tức giận, Tần Phong chết rồi, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, lăn lộn trong bang phái, đột tử đầu đường cũng không phải chưa từng xảy ra.
Thế nhưng Trương Nhị chết lại rất phiền phức, dù sao hắn ta cũng là người Trương Đức Toàn chỉ tên khiến mình chăm sóc.
Mắt thấy Hổ ca hung hăng vọt tới, Bạch Tuấn hơi đón đỡ một chiêu, sau đó vọt thẳng phá cửa sổ nhà, Hổ ca theo sát phía sau.
Hổ ca cắn răng nghiến lợi nói: "Bạch Tuấn, hôm nay ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"
Bạch Tuấn quát lên như tên bệnh tâm thần: "Ta không muốn lên lôi đài, là các ngươi buộc ta, là các ngươi buộc ta!"
Trong ánh mắt hắn ta tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Bạch Tuấn xuất thân không tệ, thiên phú tập võ không tầm thường. Lúc cha hắn ta còn sống đã từng dành kỳ vọng rất cao với hắn ta, hy vọng hắn ta có thể chuyên tâm tập võ, ít nhất cũng có thể trở thành một cao thủ.
Thế nhưng hắn ta không đủ nghị lực, sợ chịu khổ, tới Ngưng Khí cảnh, sau khi cha hắn ta qua đời, hắn ta liền hoàn toàn phóng túng bản thân mình, việc tập võ cũng bị bỏ dở nửa chừng.
Bạch Tuấn và Hổ ca đều là võ giả Ngưng Khí cảnh trung kỳ, hai giao thủ chỉ đánh mấy chiêu, Bạch Tuấn đã hiện ra dấu hiệu bị thua.
Võ nghệ của Bạch Tuấn đã sớm hoang phế không còn hình dáng, lại thêm hắn ta trầm mê trong bài bạc, trường kỳ say rượu, cùng với dinh dưỡng không đầy đủ.
Nếu như nói Hổ ca là một con ác lang, Bạch Tuấn chính là một con cừu non.
Trần Hạo vừa nhìn đã thấy gấp gáp, hắn không muốn Bạch Tuấn thua.
Tuy rằng Bạch Tuấn không phải thứ gì tốt, nhưng hắn cũng không thích loại võ giả bang phái như Hổ ca.
Trong đầu hắn đã xây dựng ra một tràng tuồng, Bạch Tuấn tuyệt lộ phấn khởi phản kháng, giết chết ba người Hổ ca, tiếp theo hắn ta bị Thiết Lang bang truy sát, sau đó hắn ta dựa vào chính mình, không ngừng trở nên mạnh mẽ... cuối cùng một người tiêu diệt Thiết Lang bang, lưu lại truyền thuyết của mình ở Thiết Thạch thành!
Có nhiều thứ, cứ dốc lòng sẽ biên ra những câu chuyện đặc sắc!
Kiếm chủ của Trần Hạo hắn nên có một nhân sinh đặc sắc... Cho dù nhân sinh này rất ngắn.
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên Trần Hạo nhớ tới kỹ năng thí chủ truyền thừa, đây là trợ giúp duy nhất mà hắn hiện tại có thể cho kiếm chủ.
Hắn nhìn ra được, cả Hổ ca và Bạch Tuấn đều sử dụng Hoàng cấp vũ kỹ, nếu như hắn có thể truyền thụ Huyền cấp hạ phẩm vũ kỹ của Kim Chính Thu cho Bạch Tuấn, dựa vào ưu thế vũ kỹ, có lẽ Bạch Tuấn có thể lật bàn trong tuyệt địa.
"Truyền thừa Huyền cấp hạ phẩm vũ kỹ 《 Tật Phong Kiếm Quyết 》(đại thành)!"
"Đang trong truyền thừa, xin đợi một lát..."
Đúng lúc này, đột nhiên Bạch Tuấn cảm giác được một luồng tin tức kỳ quái tiến vào trong óc, giống như một vũ kỹ cao thâm chưa từng thấy tên được gọi là《 Tật Phong Kiếm Quyết 》!
Tin tức vô cùng toàn diện, hình như chỉ cần hắn ta hoàn toàn hấp thu nguồn tin tức này, là hắn ta có thể hoàn toàn nắm giữ loại vũ kỹ cường hãn cao thâm ấy.
Chỉ cần có thể nắm giữ, hắn ta liền có thể đánh chết Hổ ca, chạy trốn đào mệnh!
Ngay khi Bạch Tuấn hưng phấn kích động, cánh tay hắn ta tê rần, khi phục hồi tinh thần lại phải tay của hắn ta đã bị một kiếm của Hổ ca gọt sạch.
Hổ ca âm trầm nói: "Đánh với ta còn dám thất thần, quả thực là tìm chết!"
Trần Hạo rơi xuống đất, vẻ mặt cạn lời... vậy mà ngay thời khắc mấu chốt tên Bạch Tuấn này lại thất thần!
Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận đó là lỗi của mình, do mình truyền tin tức vũ kỹ tạo thành.
Tất cả lệch lạc đều do Bạch Tuấn, Trần Hạo hắn không sai.
Bạch Tuấn là bùn nhão không dính lên tường được!
Không sai, chính là như vậy!
Tiếp theo, Trần Hạo tận mắt thấy Bạch Tuấn khóc ròng ròng, không ngừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ bị Hổ ca đang giận dữ tàn nhẫn dằn vặt sát hại như thế nào.
"Keng ~ Túc chủ lần thứ ba thí chủ thành công!"
Bạch Tuấn có thể nói là kiếm chủ bị chết nhanh nhất của Trần Hạo, sau khi cầm kiếm lên, hắn ta không sống quá ba phút.
Ehmmm... Coi như đã sáng tạo ra một kỷ lục, không biết sau này còn có kiếm chủ nào sáng tạo nên kỷ lục hơn hắn ta không.
Sau khi Bạch Tuấn chết đi, Hổ ca lại chém thi thể hơn mười đao, sau cùng sắc mặt mới âm trầm nhặt trường kiếm của Bạch Tuấn lên, dù sao đó cũng là di vật của Trương Nhị.
Hổ ca gặp Trương Đức Toàn, nói cho Trương Đức Toàn tin Trương Nhị qua đời, cũng giao trường kiếm cho hắn ta.
Trương Đức Toàn nhìn trường kiếm hồi lâu không nói gì, Trần Hổ quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
"Là một võ giả, sinh tử tùy mệnh, là số mệnh của hắn ta không tốt!" Trương Đức Toàn nhìn Trần Hổ chậm rãi nói, "Chẳng qua ngươi dẫn theo hai người mới đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đơn giản như vậy, vậy mà không thể bảo vệ bọn họ, ngươi nhận phạt sao?"
Trần Hổ cắn răng nói: "Ta nhận!"
"Gần đây chúng ta chiến đấu với Hắc Hổ bang, ngươi đi lập công chuộc tội đi!"
"Cảm ơn Toàn ca!"
Thiết Lang bang, kho binh khí.
Một vị bang chúng Thiết Lang bang tiến vào kho binh khí, lấy ra một thanh trường kiếm ném lên trên bàn trưng bày nhỏ trong kho binh khí: "Văn Qua Tử, đây là vũ khí Toàn ca dặn bỏ vào kho, ngươi đăng ký đi!"
Cửa sắt kho binh khí vang lên một tiếng kẽo kẹt, bị giật lại, một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, mặc trường sam mộc mạc khập khễnh đi ra.
Hắn ta cẩn thận nhìn thoáng qua trường kiếm, thanh niên bị kêu là Văn Qua Tử vội vã cầm một quyển sách mỏng viết đăng ký: Thu nhận trường kiếm, dài bốn xích hai tấc, rộng một tấc rưỡi, có một vết nứt nhỏ, có hoa văn hình giọt máu đỏ, đỉnh cấp phàm khí.
Sau khi đăng ký xong, vị bang chúng kia rất nghiêm túc đồng ý.
Cho dù là tông môn, gia tộc hay bang phái, Tàng Thư các, Đan Dược Trữ Tàng thất, Kho Binh khí đều là thứ quan trọng, người không phận sự không thể tiến vào, ngoại trừ quản trông nghiêm ngặt, còn có chế độ vô cùng nghiêm khắc.
Thiết Lang bang cũng không ngoại lệ!
Mỗi một thanh vũ khí đều có số hiệu, muốn đưa vào hoặc lĩnh đi đều phải đăng ký nghiêm khắc.
Chỉ có lấy sai tên, không có gọi sai biệt hiệu.
Văn Qua Tử họ Văn, cũng là người què, làm quản ngục kho binh khí ở Thiết Lang bang năm năm, tên thật của hắn ta là gì gần như đã bị người quên lãng.
Ở trong bang phái, hắn ta không có chỗ dựa, càng không có thân thích, dựa vào thái độ cần cù làm việc mà được quản sự tán thành.
Chẳng qua vì hắn ta là người què, bang chúng bình thường đều không coi trọng hắn ta.
Văn Qua Tử trở lại khố phòng, khóa kỹ cửa sắt, toàn bộ khố phòng có ba bức tường trưng bày ba giá vũ khí, trên giá vũ khí bày binh khí các màu dựa theo phân loại và đẳng cấp, rất chỉnh tề.
Tuyệt đại đa số đều là đao kiếm cấp bậc phàm khí.
Vũ khí cấp bậc Huyền khí, hắn ta còn chưa có tư cách tiếp xúc.
Ngồi trên ghế, rút trường kiếm ra, Văn Qua Tử tỉ mỉ quan sát trường kiếm một lần.
Hình thức bên ngoài của trường kiếm rất bình thường, là kiểu dáng thường thấy nhất trên thị trường, điều duy nhất khiến nó trở nên nổi trội chỉ sợ là hoa văn hình giọt máu kia, trong vết rạn còn lưu lại vết máu màu đỏ. Thanh kiếm này từng thấy máu, sợ rằng chủ nhân đời trước của nó đã gặp bất trắc.
Chủ nhân đời trước của trường kiếm là ai, Văn Qua Tử không rõ ràng lắm, cũng không có hứng thú biết.
Chẳng qua đoán chừng người đó không phải người Thiết Lang bang, dù sao trước đây thanh trường kiếm này cũng chưa được đăng ký bao giờ.
Hắn ta dùng da hươu nhẹ nhàng lau đi bụi và vết máu lưu lại trên thân kiếm, lại lấy bông vải dính một chút dầu mỡ bôi đều lên thân kiếm.
Sau ba phút, hắn ta lại dùng bông thố chà lau, duy trì liên tục 2 khắc đồng hồ, nhìn thân kiếm sáng loáng gần như có thể soi sáng gương mặt của hắn ta, hắn ta mới thoả mãn gật đầu, đặt trường kiếm vào trên kệ để đỉnh cấp phàm khí.
Trên kệ đỉnh cấp phàm khí chỉ có năm thanh, hai thanh trường kiếm, một thanh đao, môt thanh dao găm, cùng với một thanh nhuyễn tiên.
Gần đây Thiết Lang bang đánh với Hắc Hổ bang rất gắt, đại đa số đỉnh cấp phàm khí đã bị lĩnh đi.
Đáng tiếc, vẫn muộn!
Một kiếm đứt cổ.
Trương Nhị che cổ, máu tươi từ trong kẽ ngón tay phụt ra, trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ tới, Bạch Tuấn mới vừa quỳ xuống dập đầu với bọn họ vậy mà lại cướp kiếm của hắn ta, cũng dám ra tay với bọn họ.
Bởi vì hắn ta thật không ngờ, cho nên hắn ta hoàn toàn không phòng bị. Hai tháng qua, việc quen bắt nạt người thường khiến hắn ta vô thức coi Bạch Tuấn trở thành người thường.
Thật ra, Bạch Tuấn là một võ giả, võ giả Ngưng Khí cảnh, còn cao hơn hắn ta một cấp bậc lớn.
Thế nhưng dưới sự vô tâm, căn bản là hắn ta không cách nào trốn tránh!
"Keng ~ Chúc mừng túc chủ lần thứ hai thí chủ thành công!"
Giọng nói của hệ thống vang lên, Trần Hạo không phản ứng, hiện tại hắn đang xem náo nhiệt.
"Keng ~ Có muốn trói chặt kiếm chủ đời thứ ba Bạch Tuấn?"
"Trói chặt!"
Này còn phải nói sao, Trần Hạo đã lâu không thấy máu, đã sớm khát khao khó nhịn.
Hắn ước gì Bạch Tuấn có thể giết nhiều vài người.
Tần Phong đứng bên cạnh Trương Nhị, mắt thấy Trương Nhị bị giết, trong lúc nhất thời hắn ta cũng có chút không tiếp thụ được.
"Rút kiếm mau, ngu xuẩn!"
Hổ ca la lớn.
Hắn ta cách hai người Trương Nhị, Tần Phong xa mấy mét, căn bản là không có cách lập tức ra tay giúp đỡ.
"Khí Kiếm Trảm!"
Bạch Tuấn cắn răng quát.
Chân khí màu trắng bao vây thân kiếm, trường kiếm xẹt qua, đầu lâu của Tần Phong bay lên thật cao.
"Đáng chết!" Hổ ca rống giận vọt lên.
Không phải hắn ta không tức giận, Tần Phong chết rồi, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, lăn lộn trong bang phái, đột tử đầu đường cũng không phải chưa từng xảy ra.
Thế nhưng Trương Nhị chết lại rất phiền phức, dù sao hắn ta cũng là người Trương Đức Toàn chỉ tên khiến mình chăm sóc.
Mắt thấy Hổ ca hung hăng vọt tới, Bạch Tuấn hơi đón đỡ một chiêu, sau đó vọt thẳng phá cửa sổ nhà, Hổ ca theo sát phía sau.
Hổ ca cắn răng nghiến lợi nói: "Bạch Tuấn, hôm nay ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!"
Bạch Tuấn quát lên như tên bệnh tâm thần: "Ta không muốn lên lôi đài, là các ngươi buộc ta, là các ngươi buộc ta!"
Trong ánh mắt hắn ta tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Bạch Tuấn xuất thân không tệ, thiên phú tập võ không tầm thường. Lúc cha hắn ta còn sống đã từng dành kỳ vọng rất cao với hắn ta, hy vọng hắn ta có thể chuyên tâm tập võ, ít nhất cũng có thể trở thành một cao thủ.
Thế nhưng hắn ta không đủ nghị lực, sợ chịu khổ, tới Ngưng Khí cảnh, sau khi cha hắn ta qua đời, hắn ta liền hoàn toàn phóng túng bản thân mình, việc tập võ cũng bị bỏ dở nửa chừng.
Bạch Tuấn và Hổ ca đều là võ giả Ngưng Khí cảnh trung kỳ, hai giao thủ chỉ đánh mấy chiêu, Bạch Tuấn đã hiện ra dấu hiệu bị thua.
Võ nghệ của Bạch Tuấn đã sớm hoang phế không còn hình dáng, lại thêm hắn ta trầm mê trong bài bạc, trường kỳ say rượu, cùng với dinh dưỡng không đầy đủ.
Nếu như nói Hổ ca là một con ác lang, Bạch Tuấn chính là một con cừu non.
Trần Hạo vừa nhìn đã thấy gấp gáp, hắn không muốn Bạch Tuấn thua.
Tuy rằng Bạch Tuấn không phải thứ gì tốt, nhưng hắn cũng không thích loại võ giả bang phái như Hổ ca.
Trong đầu hắn đã xây dựng ra một tràng tuồng, Bạch Tuấn tuyệt lộ phấn khởi phản kháng, giết chết ba người Hổ ca, tiếp theo hắn ta bị Thiết Lang bang truy sát, sau đó hắn ta dựa vào chính mình, không ngừng trở nên mạnh mẽ... cuối cùng một người tiêu diệt Thiết Lang bang, lưu lại truyền thuyết của mình ở Thiết Thạch thành!
Có nhiều thứ, cứ dốc lòng sẽ biên ra những câu chuyện đặc sắc!
Kiếm chủ của Trần Hạo hắn nên có một nhân sinh đặc sắc... Cho dù nhân sinh này rất ngắn.
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên Trần Hạo nhớ tới kỹ năng thí chủ truyền thừa, đây là trợ giúp duy nhất mà hắn hiện tại có thể cho kiếm chủ.
Hắn nhìn ra được, cả Hổ ca và Bạch Tuấn đều sử dụng Hoàng cấp vũ kỹ, nếu như hắn có thể truyền thụ Huyền cấp hạ phẩm vũ kỹ của Kim Chính Thu cho Bạch Tuấn, dựa vào ưu thế vũ kỹ, có lẽ Bạch Tuấn có thể lật bàn trong tuyệt địa.
"Truyền thừa Huyền cấp hạ phẩm vũ kỹ 《 Tật Phong Kiếm Quyết 》(đại thành)!"
"Đang trong truyền thừa, xin đợi một lát..."
Đúng lúc này, đột nhiên Bạch Tuấn cảm giác được một luồng tin tức kỳ quái tiến vào trong óc, giống như một vũ kỹ cao thâm chưa từng thấy tên được gọi là《 Tật Phong Kiếm Quyết 》!
Tin tức vô cùng toàn diện, hình như chỉ cần hắn ta hoàn toàn hấp thu nguồn tin tức này, là hắn ta có thể hoàn toàn nắm giữ loại vũ kỹ cường hãn cao thâm ấy.
Chỉ cần có thể nắm giữ, hắn ta liền có thể đánh chết Hổ ca, chạy trốn đào mệnh!
Ngay khi Bạch Tuấn hưng phấn kích động, cánh tay hắn ta tê rần, khi phục hồi tinh thần lại phải tay của hắn ta đã bị một kiếm của Hổ ca gọt sạch.
Hổ ca âm trầm nói: "Đánh với ta còn dám thất thần, quả thực là tìm chết!"
Trần Hạo rơi xuống đất, vẻ mặt cạn lời... vậy mà ngay thời khắc mấu chốt tên Bạch Tuấn này lại thất thần!
Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận đó là lỗi của mình, do mình truyền tin tức vũ kỹ tạo thành.
Tất cả lệch lạc đều do Bạch Tuấn, Trần Hạo hắn không sai.
Bạch Tuấn là bùn nhão không dính lên tường được!
Không sai, chính là như vậy!
Tiếp theo, Trần Hạo tận mắt thấy Bạch Tuấn khóc ròng ròng, không ngừng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ bị Hổ ca đang giận dữ tàn nhẫn dằn vặt sát hại như thế nào.
"Keng ~ Túc chủ lần thứ ba thí chủ thành công!"
Bạch Tuấn có thể nói là kiếm chủ bị chết nhanh nhất của Trần Hạo, sau khi cầm kiếm lên, hắn ta không sống quá ba phút.
Ehmmm... Coi như đã sáng tạo ra một kỷ lục, không biết sau này còn có kiếm chủ nào sáng tạo nên kỷ lục hơn hắn ta không.
Sau khi Bạch Tuấn chết đi, Hổ ca lại chém thi thể hơn mười đao, sau cùng sắc mặt mới âm trầm nhặt trường kiếm của Bạch Tuấn lên, dù sao đó cũng là di vật của Trương Nhị.
Hổ ca gặp Trương Đức Toàn, nói cho Trương Đức Toàn tin Trương Nhị qua đời, cũng giao trường kiếm cho hắn ta.
Trương Đức Toàn nhìn trường kiếm hồi lâu không nói gì, Trần Hổ quỳ trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
"Là một võ giả, sinh tử tùy mệnh, là số mệnh của hắn ta không tốt!" Trương Đức Toàn nhìn Trần Hổ chậm rãi nói, "Chẳng qua ngươi dẫn theo hai người mới đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đơn giản như vậy, vậy mà không thể bảo vệ bọn họ, ngươi nhận phạt sao?"
Trần Hổ cắn răng nói: "Ta nhận!"
"Gần đây chúng ta chiến đấu với Hắc Hổ bang, ngươi đi lập công chuộc tội đi!"
"Cảm ơn Toàn ca!"
Thiết Lang bang, kho binh khí.
Một vị bang chúng Thiết Lang bang tiến vào kho binh khí, lấy ra một thanh trường kiếm ném lên trên bàn trưng bày nhỏ trong kho binh khí: "Văn Qua Tử, đây là vũ khí Toàn ca dặn bỏ vào kho, ngươi đăng ký đi!"
Cửa sắt kho binh khí vang lên một tiếng kẽo kẹt, bị giật lại, một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, mặc trường sam mộc mạc khập khễnh đi ra.
Hắn ta cẩn thận nhìn thoáng qua trường kiếm, thanh niên bị kêu là Văn Qua Tử vội vã cầm một quyển sách mỏng viết đăng ký: Thu nhận trường kiếm, dài bốn xích hai tấc, rộng một tấc rưỡi, có một vết nứt nhỏ, có hoa văn hình giọt máu đỏ, đỉnh cấp phàm khí.
Sau khi đăng ký xong, vị bang chúng kia rất nghiêm túc đồng ý.
Cho dù là tông môn, gia tộc hay bang phái, Tàng Thư các, Đan Dược Trữ Tàng thất, Kho Binh khí đều là thứ quan trọng, người không phận sự không thể tiến vào, ngoại trừ quản trông nghiêm ngặt, còn có chế độ vô cùng nghiêm khắc.
Thiết Lang bang cũng không ngoại lệ!
Mỗi một thanh vũ khí đều có số hiệu, muốn đưa vào hoặc lĩnh đi đều phải đăng ký nghiêm khắc.
Chỉ có lấy sai tên, không có gọi sai biệt hiệu.
Văn Qua Tử họ Văn, cũng là người què, làm quản ngục kho binh khí ở Thiết Lang bang năm năm, tên thật của hắn ta là gì gần như đã bị người quên lãng.
Ở trong bang phái, hắn ta không có chỗ dựa, càng không có thân thích, dựa vào thái độ cần cù làm việc mà được quản sự tán thành.
Chẳng qua vì hắn ta là người què, bang chúng bình thường đều không coi trọng hắn ta.
Văn Qua Tử trở lại khố phòng, khóa kỹ cửa sắt, toàn bộ khố phòng có ba bức tường trưng bày ba giá vũ khí, trên giá vũ khí bày binh khí các màu dựa theo phân loại và đẳng cấp, rất chỉnh tề.
Tuyệt đại đa số đều là đao kiếm cấp bậc phàm khí.
Vũ khí cấp bậc Huyền khí, hắn ta còn chưa có tư cách tiếp xúc.
Ngồi trên ghế, rút trường kiếm ra, Văn Qua Tử tỉ mỉ quan sát trường kiếm một lần.
Hình thức bên ngoài của trường kiếm rất bình thường, là kiểu dáng thường thấy nhất trên thị trường, điều duy nhất khiến nó trở nên nổi trội chỉ sợ là hoa văn hình giọt máu kia, trong vết rạn còn lưu lại vết máu màu đỏ. Thanh kiếm này từng thấy máu, sợ rằng chủ nhân đời trước của nó đã gặp bất trắc.
Chủ nhân đời trước của trường kiếm là ai, Văn Qua Tử không rõ ràng lắm, cũng không có hứng thú biết.
Chẳng qua đoán chừng người đó không phải người Thiết Lang bang, dù sao trước đây thanh trường kiếm này cũng chưa được đăng ký bao giờ.
Hắn ta dùng da hươu nhẹ nhàng lau đi bụi và vết máu lưu lại trên thân kiếm, lại lấy bông vải dính một chút dầu mỡ bôi đều lên thân kiếm.
Sau ba phút, hắn ta lại dùng bông thố chà lau, duy trì liên tục 2 khắc đồng hồ, nhìn thân kiếm sáng loáng gần như có thể soi sáng gương mặt của hắn ta, hắn ta mới thoả mãn gật đầu, đặt trường kiếm vào trên kệ để đỉnh cấp phàm khí.
Trên kệ đỉnh cấp phàm khí chỉ có năm thanh, hai thanh trường kiếm, một thanh đao, môt thanh dao găm, cùng với một thanh nhuyễn tiên.
Gần đây Thiết Lang bang đánh với Hắc Hổ bang rất gắt, đại đa số đỉnh cấp phàm khí đã bị lĩnh đi.
/581
|