Nghe được từ Carol tin tức Asisu đề ra chiến lược chặn dòng chảy. Ruka không dám chần chừ nửa giây, lập tức viết tình báo gửi cho Isumin qua bồ câu đưa thư. Biết được lúc này Asisu đang dẫn quân tiến công thành Atsiria, Izumin lập tức điều chỉnh quân, chuẩn bị hướng Atsiria. Rốt cục cũng biết được hành tung của nàng, Asisu, nàng chờ, ta tới
Mặc chiến giáp vào, Izumin tập kết quân đội đã xong, hạ lệnh dùng tốc độ nhanh nhất đến Atsiria, phải thừa dịp Asisu không kịp phản ứng, hai quân đội giao chiến, lúc đó người được lợi sẽ là hắn. Nữ nhân trí tuệ này một lần nữa lại đả động tâm hắn. Một kế hoạch thiên tài như vậy, không hiểu nàng làm sao mà nghĩ ra. Nếu có thể lấy được nàng, bất luận là với Htaito, hay là bản thân hắn, đều sẽ có lợi ích vô cùng lớn
Đột nhiên, Izumin nhướn mày. Asisu không phải nữ nhân có thể dùng sức mạnh để chinh phục. Nếu hắn cùng Atsiria giáp công Ai Cập, nàng có thể hay không vì thế mà cực hận hắn? Sẽ không! Izumin quyết tâm, nếu không để cho Asisu nhìn thấy hắn có bao nhiêu mạnh mẽ cường đại, thì với một nữ nhân tâm cao khí ngạo như nàng sao có thể cam tâm tình nguyện theo hắn? Hơn nữa, nếu đánh quân Ai Cập đến tàn phế, ngày sau nếu có hành động gì sẽ không thoải mái
Hắn vung tay lên, quân Hitaitp bắt đầu xuất phát. Cát vàng cuồn cuộn không ngừng dưới vó ngựa, giống như tâm tư của Izumin bây giờ vậy. Asisu, từ lần nàng rời đi, chúng ta đã rất lâu không gặp, ta rất nhớ nàng! Ta nhất định sẽ nói cho nàng biết, nàng ở trong tâm ta quan trọng như thế nào. Ta nhất định sẽ đem nàng giữ chặt bên người!
Mặt trời dần lên. Trận quyết đấu giữa Menfuisu và Angon sắp bắt đầu. Xoa xoa cổ tay vì bị xích lâu mà cứng ngắc, Menfuisu sắc mặt trầm tĩnh. Chỉ cần bỏ ra xích sắt, thì vô luận là dùng cung, thương, kiếm, hay vũ khí gì, hắn sẽ không thua Angon. Hắn cắn môi, thanh âm khẩn trương hỏi binh lính “Trả lời ta, Carol thế nào rồi?”
“Cô gái sông Nile sao? Bệnh tình của nàng đã ổn định, bất quá thân thể vẫn rất suy yếu” Binh lính Atsiria không chút để ý trả lời, hắn còn phải đi xử tội mấy tên canh ngục kia, dám ở đằng sau hắn thảnh thơi. Chán sống sao? May mắn không xảy ra vấn đề gì lớn, bằng không mấy cái đầu cũng không đủ để đền tội
Tảng đá lớn trong lòng Menfuisu rốt cục hoàn toàn rơi xuống đất. Thần Oman! Thần sông Nile! Các chư thần! Tạ ơn các ngài phù hộ. Ta từ đáy lòng cảm kích các ngài. Như vậy, ta rốt cuộc không phải sợ gì nữa. Gánh nặng duy nhất trong lòng biến mất. Còn lại đều giao cho ta và tỷ tỷ. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, khiến tên Angon vô sỉ kia không thể kiêu ngạo được nữa “Minue, ta đi đây”
Nhìn hoàng đế đi xa, Minue tuy sốt ruột nhưng hiểu chỉ chốc lát nữa thôi, Unasu và Patkita sẽ cứu họ ra. Hoàng đế của ta, xin hãy yên tâm, chúng ta lập tức sẽ ở bên ngài chiến đấu, để cho người Atsiria biết người Ai Cập chúng ta lợi hại đến mức nào
Ôm trong lòng Carol suy yếu, Angon xuất hiện. Menfuisu táo bạo vững vàng, nhìn thấy Carol bình an vô sự là tốt rồi. Hắn cố gắng đè nén mong muốn chém ngay cánh tay Angon đang ôm Carol kia, bình tĩnh mở miệng “Angon! Một chọi một quyết chiến đi! Vô luận là cung, thương, kiếm, ta đều nhận!”
Chỉ chờ Menfuisu ngươi nói những lời này thôi, Angon cười ha ha “Menfuisu a! Ngươi quả thực rất oai hùng, dám tay không chiến đấu với ta! Nguyên ta còn muốn cho ngươi vũ khí, một khi đã như vậy, ta đây sẽ không vẽ thêm chuyện” Carol nghe thế, ánh mắt biến thành màu đen. Hắn lại có thể vô sỉ đến mức này, không đưa cho Menfuisu vũ khí thì sao có thể quyết đấu công bằng
Tuy biết rõ nói với loại người vô sỉ này chỉ phí lời, nhưng Menfuisu vẫn không nhịn được mắng to “Tên đê tiện! Ngươi không xứng xưng hoàng đế!” Angon không rảnh thời gian nghe Menfuisu mắng chửi, có thể thắng là được. Không cần biết quá trình gì, thủ đoạn gì, chỉ cần giành được thắng lợi, thì mới được coi là người thắng chân chính
Sắp được hành hạ hoàng đế hoàng đế xinh đẹp kia, Angon cực kỳ hưng phấn. Cứ nghĩ đến máu tươi chảy ra từ làn da trắng kia, Angon liền cảm thấy hạ thân cứng lên. Thực sự làm người ta hưng phấn, tuy không thể chinh phục được thân thể hắn, nhưng có thể hành hạ tinh thần hắn đến chết thì vẫn là một loại khoái cảm rất lớn a!
Hắn cầm lên cung tiễn, một mũi tên vọt tới “Ngươi cứ việc mắng chửi! Ta nghe đây! Đến đây nào, Menfuisu, trước tiên hãy nếm thử tư vị cử cung tên”
Không có bất cứ vũ khí gì để phòng bị, Menfuisu bị trúng tên, may mắn chỉ bị thương ngoài da. Carol trong lòng đau đớn rứt ruột, không nói nên lời. Thân thể nàng vốn suy yếu giờ cộng thêm sự lo lắng quá mức khiến nàng chịu không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Thật vất vả mới nghĩ ra cách đả kích Angon, không nghĩ tới hắn lại vô sỉ đến thế. Asisu tỷ tỷ, tỷ đang làm gì? Kế hoạch chưa thực thi được sao? Menfuisu đang phải chịu đau, đệ đệ của tỷ đang chịu đau
Đột nhiên một mũi tên bắn trúng vai phải Menfuisu, Carol hét thảm một tiếng “Không!”
Menfuisu nhịn xuống sự đau đớn, bẻ gãy mũi tên, một nửa mũi tên đã cắm sâu vào vai, miễn cho vướng chân tay
Lúc này, Asisu vung tay lên. Tất cả số cây đốn được cùng lúc được đổ xuống sông, ngăn lại nhánh sông Chigurit
“Tiếp tục ném!” Tướng quân Honsu theo sau hạ lệnh. Chỉ nghe thấy nước sông ầm ầm, cuồn cuộn tràn lên bờ bắt đầu bị đẩy ngược dòng. Cây cuối cùng được ném xong, tướng quân Honsu hét “Toàn quân tiến công! Đánh thành Atsiria!”
Lúc này, Angon còn đang ném thương trường về phía Menfuisu. Menfuisu bị đâm, một thân đầy máu. May mắn thân thể hắn vốn rất cường tráng, trừ bỏ cung tên trên đầu vai thì những vết thương khác chỉ là ngoài da
“Sao hả? Hoàng đế dũng mãnh? Không ngờ ngươi lại bại dưới tay ta” Nhìn cả người Menfuisu đầy máu, Angon khoái ý vô cùng. Đột nhiên, phương xa truyền đến tiếng ầm ầm rung chuyển, dường như có cái gì đó bị sụp. Angon và mấy tên lính đều quay đầu lại nhìn theo hướng thanh âm kia. Chuyện gì thế?
Menfuisu thấy sự chú ý của chúng dời đi, một cước đá lăn tên binh lính bên cạnh, xông về phía tên Angon. Angon vừa thấy, nhất thời bị dọa mặt trắng bệch. Menfuisu quả nhiên rất dũng mãnh như loài sư tử vậy. Thấy hắn vừa mới chiếm được ưu thế lớn, giờ mới biết hắn không phải đối thủ của Menfuisu. Angon chỉ cần thấy một chút nguy hiểm là tuyệt đối không dám làm bừa. Hắn lớn tiếng hét “Các ngươi xông lên bao vây Menfuisu lại. Kẻ nào giết được hắn, ta sẽ thưởng lớn!” Khuôn mặt vặn vẹo vô cùng xấu xí
“Angon! Để xem ngươi chạy đâu!”
Binh lính Atsiria còn chưa nhận ra tiếng ầm kia là tiếng nước đổ về. Carol vui mừng hô Menfuisu cố gắng, lúc này nàng mới hiểu mình yêu Menfuisu biết bao nhiêu, trong đầu hình thành tương lai tươi đẹp… Người phụ trách trông chừng binh lính Atsiria ở phía sau nàng gân xanh thẳng bạo, cuối cùng nhịn không nổi. Nữ nhân này còn có thể quát tháo như vậy, thật sự không biết nặng nhẹ. Hắn đẩy ngã Carol, khiến nàng tạm thời im lặng. Ân, thế giới này yên tĩnh quá. Từ lúc gặp nàng đã bị nghe mấy tiếng lải nhải, không hiểu hoàng đế Menfuisu làm thế nào mà chịu nổi nàng
Angon nhanh chóng bước lên bậc thang, nhìn thấy Carol nằm ngã trên ghế trường kỷ, một tay bắt nàng lên. Chỉ cần nàng ở trong tay, Menfuisu sẽ hết cách. Đây là một vương bài bảo mệnh, một vương bài hoàng kim chói mắt. Carol vô lực yếu đuối trên đầu vai Angon. Đang muốn đẩy hắn ra thì phát hiện thấy thanh chủy thủ bên thắt lưng của Angon, nàng vươn tay rút ra, hướng Angon đâm tới.
Angon đương nhiên chú ý đến Carol, thoải mái mà bắt lấy tay Carol cản lại hành động của nàng. Carol dám đâm hắn, khiến hắn cực kỳ tức giận. Nguyên bản đôi mắt xanh đầy sợ hãi giờ lại trừng to còn lớn hơn cả chuông đồng. Menfuisu bên dưới bậc thềm, vung tay chém giết càng không lưu tình
Bên này, Ruka và Patkita dùng mê dược còn thừa hạ luôn mấy tên binh lính còn lại, cứu những binh lính Ai Cập bị giam ra. Nước sông rất nhanh sẽ đổ vào thành, Menfuisu đang chiến đấu một mình. Mọi người lòng như lửa đốt, nhất là Minue, luôn nghĩ cách cứu hoàng đế Menfuisu và hoàng hậu Carol ra, rồi đánh bại cái thành Atsiria đáng giận này
Tốc độ nghịch lưu của nước sông cực nhanh, đã bắt đầu đổ vào thành. Một số binh lính Ai Cập đã đến được bên Menfuisu, chiến đấu cùng hắn. Hiện giờ, chỉ còn lại Carol là bị Angon bắt trong tay, cứu được nàng là mọi người có thể rút lui
Giống như trời sụp đất lở, tường thành Atsiria dần bị biến thành bùn, từng tảng từng tảng bị nước sông đánh mạnh vào, nhanh chóng thành bùn. Tựa như một món đồ chơi, dần dần sập xuống. Lũ lụt hùng dũng tiến vào. Tượng thần vĩ đại Atsiria như lạnh lùng nhìn chăm chú vào những người dân đang kinh hoàng, mặc kệ bọn họ khẩn cầu, khóc kêu
“Là kẻ nào biến thành Atsiria của ta ngập trong nước?’” Angon quá sợ hãi, là kjer nào dám bức ta đến chết? Đáng chết bọn Ai Cập, chắc chắn là chúng. Hung hăng nhìn cô gái sông Nile mà bọn Ai Cập coi trọng nhất, hắn nắm chặt hai vai Carol, gằn giọng chất vẫn “Có phải ngươi không? Nói!” Angon rống to cùng động tác kịch liệt khiến Carol choáng váng sắp ngất “Đáng giận cô gái sông Nile! Ta sẽ chém ngươi thành tám mảnh! Ta sẽ vì thành Atsiria báo thù!”
“Cứu ta với! Menfuisu!” Cảm giác được Angon tỏa ra sát khí, Carol cố gắng lớn tiếng kêu cứu
Menfuisu phóng mạnh một cây thương kém chút là đâm trúng Angon. Angon toát mồ hôi lạnh, hắn không muốn chết chút nào. Nhìn Carol suy yếu quỳ rạp trên đất, ý muốn chạy đi. Hắn bàn tay to xộc tới muốn bắt lại nàng. Ruka kịp thời đuổi tới, ném một dao vào Angon
Menfuisu cuối cùng cũng đuổi tới, cầm trên tay trường kiếm dùng hết sức bổ về phía Angon. “Ngươi tên vô sỉ này, có bản lĩnh thì đấu với ta”
Mắt thấy trốn không được, Angon cũng bị khơi dậy máu hiếu chiến. Đáng thì đánh, tưởng ta sợ ngươi chắc. Một người khí lực bị hao hơn phân nửa, một người tuy vốn yếu hơn nhưng tinh lực lại dư thừa. Hai người đấu giờ lại ngang tay nhau
Nhìn nước sông ngày càng dâng cao, Carol vội hô lên “Thành sắp sụp, mọi người mau chạy đi!” Nàng quay đầu lại tìm Menfuisu còn đang khổ đấu ” Menfuisu! Chúng ta phải đi thôi!”
Angon sao có thể để Menfuisu đi dễ dàng như thế được. Thành của hắn lập tức sẽ biến thành một đống lầy lội, bọn chúng còn muốn chạy sao. Hắn dồn sức bắt Menfuisu lùi lại, rồi xông lên cướp lấy Carol từ tay Ruka khiêng lên vai, chuẩn bị chạy
Menfuisu nhanh chóng đuổi theo Angon, thấy hắn lộ nhược điểm là lưng, không chút do dự liền chém mạnh kiếm xuống. Vai phải Angon lập tức lìa thân, Angon đau đớn rống lên, trơ mắt nhìn cánh tay phải rơi xuống dòng nước xiết. Menfuisu vụt tới, vươn hai tay, ôm vào lòng thân hình mà mình luôn nhớ thương bấy lâu
Carol, ta rốt cục cũng được ôm nàng, ta rốt cục cũng cứu được nàng từ tay Angon. Chúng ta về nhà thôi, về Ai Cập.
Mặc chiến giáp vào, Izumin tập kết quân đội đã xong, hạ lệnh dùng tốc độ nhanh nhất đến Atsiria, phải thừa dịp Asisu không kịp phản ứng, hai quân đội giao chiến, lúc đó người được lợi sẽ là hắn. Nữ nhân trí tuệ này một lần nữa lại đả động tâm hắn. Một kế hoạch thiên tài như vậy, không hiểu nàng làm sao mà nghĩ ra. Nếu có thể lấy được nàng, bất luận là với Htaito, hay là bản thân hắn, đều sẽ có lợi ích vô cùng lớn
Đột nhiên, Izumin nhướn mày. Asisu không phải nữ nhân có thể dùng sức mạnh để chinh phục. Nếu hắn cùng Atsiria giáp công Ai Cập, nàng có thể hay không vì thế mà cực hận hắn? Sẽ không! Izumin quyết tâm, nếu không để cho Asisu nhìn thấy hắn có bao nhiêu mạnh mẽ cường đại, thì với một nữ nhân tâm cao khí ngạo như nàng sao có thể cam tâm tình nguyện theo hắn? Hơn nữa, nếu đánh quân Ai Cập đến tàn phế, ngày sau nếu có hành động gì sẽ không thoải mái
Hắn vung tay lên, quân Hitaitp bắt đầu xuất phát. Cát vàng cuồn cuộn không ngừng dưới vó ngựa, giống như tâm tư của Izumin bây giờ vậy. Asisu, từ lần nàng rời đi, chúng ta đã rất lâu không gặp, ta rất nhớ nàng! Ta nhất định sẽ nói cho nàng biết, nàng ở trong tâm ta quan trọng như thế nào. Ta nhất định sẽ đem nàng giữ chặt bên người!
Mặt trời dần lên. Trận quyết đấu giữa Menfuisu và Angon sắp bắt đầu. Xoa xoa cổ tay vì bị xích lâu mà cứng ngắc, Menfuisu sắc mặt trầm tĩnh. Chỉ cần bỏ ra xích sắt, thì vô luận là dùng cung, thương, kiếm, hay vũ khí gì, hắn sẽ không thua Angon. Hắn cắn môi, thanh âm khẩn trương hỏi binh lính “Trả lời ta, Carol thế nào rồi?”
“Cô gái sông Nile sao? Bệnh tình của nàng đã ổn định, bất quá thân thể vẫn rất suy yếu” Binh lính Atsiria không chút để ý trả lời, hắn còn phải đi xử tội mấy tên canh ngục kia, dám ở đằng sau hắn thảnh thơi. Chán sống sao? May mắn không xảy ra vấn đề gì lớn, bằng không mấy cái đầu cũng không đủ để đền tội
Tảng đá lớn trong lòng Menfuisu rốt cục hoàn toàn rơi xuống đất. Thần Oman! Thần sông Nile! Các chư thần! Tạ ơn các ngài phù hộ. Ta từ đáy lòng cảm kích các ngài. Như vậy, ta rốt cuộc không phải sợ gì nữa. Gánh nặng duy nhất trong lòng biến mất. Còn lại đều giao cho ta và tỷ tỷ. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, khiến tên Angon vô sỉ kia không thể kiêu ngạo được nữa “Minue, ta đi đây”
Nhìn hoàng đế đi xa, Minue tuy sốt ruột nhưng hiểu chỉ chốc lát nữa thôi, Unasu và Patkita sẽ cứu họ ra. Hoàng đế của ta, xin hãy yên tâm, chúng ta lập tức sẽ ở bên ngài chiến đấu, để cho người Atsiria biết người Ai Cập chúng ta lợi hại đến mức nào
Ôm trong lòng Carol suy yếu, Angon xuất hiện. Menfuisu táo bạo vững vàng, nhìn thấy Carol bình an vô sự là tốt rồi. Hắn cố gắng đè nén mong muốn chém ngay cánh tay Angon đang ôm Carol kia, bình tĩnh mở miệng “Angon! Một chọi một quyết chiến đi! Vô luận là cung, thương, kiếm, ta đều nhận!”
Chỉ chờ Menfuisu ngươi nói những lời này thôi, Angon cười ha ha “Menfuisu a! Ngươi quả thực rất oai hùng, dám tay không chiến đấu với ta! Nguyên ta còn muốn cho ngươi vũ khí, một khi đã như vậy, ta đây sẽ không vẽ thêm chuyện” Carol nghe thế, ánh mắt biến thành màu đen. Hắn lại có thể vô sỉ đến mức này, không đưa cho Menfuisu vũ khí thì sao có thể quyết đấu công bằng
Tuy biết rõ nói với loại người vô sỉ này chỉ phí lời, nhưng Menfuisu vẫn không nhịn được mắng to “Tên đê tiện! Ngươi không xứng xưng hoàng đế!” Angon không rảnh thời gian nghe Menfuisu mắng chửi, có thể thắng là được. Không cần biết quá trình gì, thủ đoạn gì, chỉ cần giành được thắng lợi, thì mới được coi là người thắng chân chính
Sắp được hành hạ hoàng đế hoàng đế xinh đẹp kia, Angon cực kỳ hưng phấn. Cứ nghĩ đến máu tươi chảy ra từ làn da trắng kia, Angon liền cảm thấy hạ thân cứng lên. Thực sự làm người ta hưng phấn, tuy không thể chinh phục được thân thể hắn, nhưng có thể hành hạ tinh thần hắn đến chết thì vẫn là một loại khoái cảm rất lớn a!
Hắn cầm lên cung tiễn, một mũi tên vọt tới “Ngươi cứ việc mắng chửi! Ta nghe đây! Đến đây nào, Menfuisu, trước tiên hãy nếm thử tư vị cử cung tên”
Không có bất cứ vũ khí gì để phòng bị, Menfuisu bị trúng tên, may mắn chỉ bị thương ngoài da. Carol trong lòng đau đớn rứt ruột, không nói nên lời. Thân thể nàng vốn suy yếu giờ cộng thêm sự lo lắng quá mức khiến nàng chịu không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Thật vất vả mới nghĩ ra cách đả kích Angon, không nghĩ tới hắn lại vô sỉ đến thế. Asisu tỷ tỷ, tỷ đang làm gì? Kế hoạch chưa thực thi được sao? Menfuisu đang phải chịu đau, đệ đệ của tỷ đang chịu đau
Đột nhiên một mũi tên bắn trúng vai phải Menfuisu, Carol hét thảm một tiếng “Không!”
Menfuisu nhịn xuống sự đau đớn, bẻ gãy mũi tên, một nửa mũi tên đã cắm sâu vào vai, miễn cho vướng chân tay
Lúc này, Asisu vung tay lên. Tất cả số cây đốn được cùng lúc được đổ xuống sông, ngăn lại nhánh sông Chigurit
“Tiếp tục ném!” Tướng quân Honsu theo sau hạ lệnh. Chỉ nghe thấy nước sông ầm ầm, cuồn cuộn tràn lên bờ bắt đầu bị đẩy ngược dòng. Cây cuối cùng được ném xong, tướng quân Honsu hét “Toàn quân tiến công! Đánh thành Atsiria!”
Lúc này, Angon còn đang ném thương trường về phía Menfuisu. Menfuisu bị đâm, một thân đầy máu. May mắn thân thể hắn vốn rất cường tráng, trừ bỏ cung tên trên đầu vai thì những vết thương khác chỉ là ngoài da
“Sao hả? Hoàng đế dũng mãnh? Không ngờ ngươi lại bại dưới tay ta” Nhìn cả người Menfuisu đầy máu, Angon khoái ý vô cùng. Đột nhiên, phương xa truyền đến tiếng ầm ầm rung chuyển, dường như có cái gì đó bị sụp. Angon và mấy tên lính đều quay đầu lại nhìn theo hướng thanh âm kia. Chuyện gì thế?
Menfuisu thấy sự chú ý của chúng dời đi, một cước đá lăn tên binh lính bên cạnh, xông về phía tên Angon. Angon vừa thấy, nhất thời bị dọa mặt trắng bệch. Menfuisu quả nhiên rất dũng mãnh như loài sư tử vậy. Thấy hắn vừa mới chiếm được ưu thế lớn, giờ mới biết hắn không phải đối thủ của Menfuisu. Angon chỉ cần thấy một chút nguy hiểm là tuyệt đối không dám làm bừa. Hắn lớn tiếng hét “Các ngươi xông lên bao vây Menfuisu lại. Kẻ nào giết được hắn, ta sẽ thưởng lớn!” Khuôn mặt vặn vẹo vô cùng xấu xí
“Angon! Để xem ngươi chạy đâu!”
Binh lính Atsiria còn chưa nhận ra tiếng ầm kia là tiếng nước đổ về. Carol vui mừng hô Menfuisu cố gắng, lúc này nàng mới hiểu mình yêu Menfuisu biết bao nhiêu, trong đầu hình thành tương lai tươi đẹp… Người phụ trách trông chừng binh lính Atsiria ở phía sau nàng gân xanh thẳng bạo, cuối cùng nhịn không nổi. Nữ nhân này còn có thể quát tháo như vậy, thật sự không biết nặng nhẹ. Hắn đẩy ngã Carol, khiến nàng tạm thời im lặng. Ân, thế giới này yên tĩnh quá. Từ lúc gặp nàng đã bị nghe mấy tiếng lải nhải, không hiểu hoàng đế Menfuisu làm thế nào mà chịu nổi nàng
Angon nhanh chóng bước lên bậc thang, nhìn thấy Carol nằm ngã trên ghế trường kỷ, một tay bắt nàng lên. Chỉ cần nàng ở trong tay, Menfuisu sẽ hết cách. Đây là một vương bài bảo mệnh, một vương bài hoàng kim chói mắt. Carol vô lực yếu đuối trên đầu vai Angon. Đang muốn đẩy hắn ra thì phát hiện thấy thanh chủy thủ bên thắt lưng của Angon, nàng vươn tay rút ra, hướng Angon đâm tới.
Angon đương nhiên chú ý đến Carol, thoải mái mà bắt lấy tay Carol cản lại hành động của nàng. Carol dám đâm hắn, khiến hắn cực kỳ tức giận. Nguyên bản đôi mắt xanh đầy sợ hãi giờ lại trừng to còn lớn hơn cả chuông đồng. Menfuisu bên dưới bậc thềm, vung tay chém giết càng không lưu tình
Bên này, Ruka và Patkita dùng mê dược còn thừa hạ luôn mấy tên binh lính còn lại, cứu những binh lính Ai Cập bị giam ra. Nước sông rất nhanh sẽ đổ vào thành, Menfuisu đang chiến đấu một mình. Mọi người lòng như lửa đốt, nhất là Minue, luôn nghĩ cách cứu hoàng đế Menfuisu và hoàng hậu Carol ra, rồi đánh bại cái thành Atsiria đáng giận này
Tốc độ nghịch lưu của nước sông cực nhanh, đã bắt đầu đổ vào thành. Một số binh lính Ai Cập đã đến được bên Menfuisu, chiến đấu cùng hắn. Hiện giờ, chỉ còn lại Carol là bị Angon bắt trong tay, cứu được nàng là mọi người có thể rút lui
Giống như trời sụp đất lở, tường thành Atsiria dần bị biến thành bùn, từng tảng từng tảng bị nước sông đánh mạnh vào, nhanh chóng thành bùn. Tựa như một món đồ chơi, dần dần sập xuống. Lũ lụt hùng dũng tiến vào. Tượng thần vĩ đại Atsiria như lạnh lùng nhìn chăm chú vào những người dân đang kinh hoàng, mặc kệ bọn họ khẩn cầu, khóc kêu
“Là kẻ nào biến thành Atsiria của ta ngập trong nước?’” Angon quá sợ hãi, là kjer nào dám bức ta đến chết? Đáng chết bọn Ai Cập, chắc chắn là chúng. Hung hăng nhìn cô gái sông Nile mà bọn Ai Cập coi trọng nhất, hắn nắm chặt hai vai Carol, gằn giọng chất vẫn “Có phải ngươi không? Nói!” Angon rống to cùng động tác kịch liệt khiến Carol choáng váng sắp ngất “Đáng giận cô gái sông Nile! Ta sẽ chém ngươi thành tám mảnh! Ta sẽ vì thành Atsiria báo thù!”
“Cứu ta với! Menfuisu!” Cảm giác được Angon tỏa ra sát khí, Carol cố gắng lớn tiếng kêu cứu
Menfuisu phóng mạnh một cây thương kém chút là đâm trúng Angon. Angon toát mồ hôi lạnh, hắn không muốn chết chút nào. Nhìn Carol suy yếu quỳ rạp trên đất, ý muốn chạy đi. Hắn bàn tay to xộc tới muốn bắt lại nàng. Ruka kịp thời đuổi tới, ném một dao vào Angon
Menfuisu cuối cùng cũng đuổi tới, cầm trên tay trường kiếm dùng hết sức bổ về phía Angon. “Ngươi tên vô sỉ này, có bản lĩnh thì đấu với ta”
Mắt thấy trốn không được, Angon cũng bị khơi dậy máu hiếu chiến. Đáng thì đánh, tưởng ta sợ ngươi chắc. Một người khí lực bị hao hơn phân nửa, một người tuy vốn yếu hơn nhưng tinh lực lại dư thừa. Hai người đấu giờ lại ngang tay nhau
Nhìn nước sông ngày càng dâng cao, Carol vội hô lên “Thành sắp sụp, mọi người mau chạy đi!” Nàng quay đầu lại tìm Menfuisu còn đang khổ đấu ” Menfuisu! Chúng ta phải đi thôi!”
Angon sao có thể để Menfuisu đi dễ dàng như thế được. Thành của hắn lập tức sẽ biến thành một đống lầy lội, bọn chúng còn muốn chạy sao. Hắn dồn sức bắt Menfuisu lùi lại, rồi xông lên cướp lấy Carol từ tay Ruka khiêng lên vai, chuẩn bị chạy
Menfuisu nhanh chóng đuổi theo Angon, thấy hắn lộ nhược điểm là lưng, không chút do dự liền chém mạnh kiếm xuống. Vai phải Angon lập tức lìa thân, Angon đau đớn rống lên, trơ mắt nhìn cánh tay phải rơi xuống dòng nước xiết. Menfuisu vụt tới, vươn hai tay, ôm vào lòng thân hình mà mình luôn nhớ thương bấy lâu
Carol, ta rốt cục cũng được ôm nàng, ta rốt cục cũng cứu được nàng từ tay Angon. Chúng ta về nhà thôi, về Ai Cập.
/85
|