Cách!
Cách!
Cách!
Một tiếng, lại một tiếng.
Đều là âm thanh quân cờ đặt xuống.
Tâm tư của Kiến Sầu đã hoàn toàn chìm xuống, chìm vào trong ván cờ này.
Trong lòng nàng có cân nhắc của mình, lại không hề ảnh hưởng đến việc nàng nghiêm túc đánh ván cờ này.
Quá quen thuộc.
Phong cách chơi cờ này thật sự là quá quen thuộc.
Bất kể là buổi chiều ngày hè trong phủ Tạ hầu hay là trong gió ấm ở đình mười dặm đều là một bàn tay như vậy cầm cờ đặt từng quân cờ xuống.
Hoặc nhíu mày suy nghĩ, hoặc buông mắt mỉm cười.
Có điều bất kể người ngồi đối diện với nàng có vẻ mặt như thế nào, lối đánh của hắn đều chưa hề thay đổi.
Luôn luôn ổn định, xảo quyệt, sát phạt, hơn nữa mạo hiểm.
Tìm sự sống trong chỗ chết là chiêu sở trường nhất của hắn.
Kiến Sầu không biết bên kia bàn cờ là ai, nhưng cùng với từng quân cờ đặt xuống, cảm giác quen thuộc đó càng trở nên đáng sợ.
Một thoáng cười bên môi dần dần rõ ràng.
Ánh mắt Kiến Sầu trở nên cực kì sáng ngời, như vì sao chói mắt trên trời đêm.
Cách!
Đối diện lại là một quân cờ màu đen đặt xuống, như là một thanh trường kiếm màu đen, không ngờ lại cắt đứt một quân cờ nội tuyến được nàng gài vào thế cờ của hắn, không lưu tình chút nào.
Rõ ràng trên bàn cờ còn có rất nhiều mê trận, thậm chí còn có sơ hở lớn để đối thủ có thể ăn được trọn hai đường dài, nhưng đối phương lại không hề để ý tới, trực tiếp bắt chết quân cờ nàng gài vào để dùng cho nước cờ thứ mười sau này.
Xảo quyệt, tàn nhẫn, hơn nữa cực kì chính xác.
Đặc biệt là phong cách thà bỏ qua lợi ích lớn hơn cũng phải bóp chết tất cả mọi mầm họa tiềm ẩn...
Ánh mắt vốn đã sáng ngời giờ khắc này gần như trở nên nóng cháy.
Lần này nàng thật sự không nhịn được bật cười, thoải mái đến cực điểm...
Hồng Điệp tiên tử đã tặng nàng một món quà lớn.
Từ lúc bắt đầu đánh cờ tới nay, nàng vẫn luôn suy nghĩ, đối thủ của mình rốt cuộc là người nào.
Cảm giác quen thuộc không vứt đi được này thật sự khiến nàng không ngừng nhớ lại một người trong quá khứ.
Kiến Sầu đang ở trong ba ngàn giới hồng trần, tất cả những suy nghĩ của nàng đều bị Hồng Điệp biết được. Người đối diện đang đánh cờ với nàng mặc dù có lối chơi gần như cùng Tạ Bất Thần giống nhau như đúc, nhưng chưa chắc không phải một thứ gì đó giống như tâm ma.
Người đánh cờ với nàng không nhất định là Tạ Bất Thần mà cũng có thể là trí nhớ của chính nàng.
Đến tận trước lúc quân cờ đen vừa rồi được đặt xuống, Kiến Sầu vẫn không dám xác nhận phỏng đoán lờ mờ trong nội tâm của mình.
Nhưng ngay khi quân cờ đen kia được đặt xuống, tất cả đều đã được chứng thực.
Trong trí nhớ của nàng đích xác có lối chơi của Tạ Bất Thần, nhưng nước cờ vừa rồi tuyệt đối không phải Tạ Bất Thần trong trí nhớ của nàng từng đi.
Đó là một nước cờ phản kích từ tuyệt địa, là phong cách của Tạ Bất Thần, lại cao minh hơn năm xưa quá nhiều.
Ba ngàn giới hồng trần có thể dò xét nội tâm nàng nhưng bản thân nó lại không có sức sáng tạo.
Nếu ý thức của bản thân giới này đang đánh cờ với mình, chắc chắn sẽ không thể cao minh như thế.
Trừ Tạ Bất Thần còn có ai khác nữa?
Tạ đạo hữu... Đúng là đã lâu không gặp...
Một quân cờ do ánh sao ngưng tụ thành xuất hiện trên đầu ngón tay Kiến Sầu, lấp lánh trong tiếng lẩm bẩm của nàng, sau đó lập tức bị nàng nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
***
Lại thay đổi rồi?
Đèn hồng trần ngàn trượng của đại yêu Hồng Điệp này đúng là rất kì diệu.
Tạ Bất Thần nhìn quân cờ ánh sao màu trắng vô cớ xuất hiện trên bàn cờ, không nhịn được có vài phần tò mò, rốt cuộc Hồng Điệp tiên tử làm thế nào được như vậy?
Lúc vừa bắt đầu đánh cờ, Tạ Bất Thần cho rằng ván cờ này là từ trong đầu mình hiện ra, bởi vì mỗi một nước cờ của đối thủ không tồn tại trước mặt đều gần như giống hết lối đánh của người trong lòng hắn năm xưa.
Là lối đánh tao nhã, mang một sự khống chế tự nhiên đối với toàn cục, chỉ là đẫm máu hơn một chút.
Giống như là nho tướng chinh chiến trên chiến trường chợt nhanh chóng biến hóa, chiến bào nhuộm máu, cả bộ mặt đều trở nên dữ tợn.
Hắn còn đang suy nghĩ, lối chơi này rốt cuộc có phải nàng không, không ngờ lối chơi lại đột nhiên biến đổi, trở nên xảo quyệt.
Tướng quân trên chiến trường cởi bỏ giáp trụ, trở thành một thuật sĩ láu cá hành tẩu giang hồ.
Bẫy rập, dụ dỗ, ẩn nấp...
Đủ loại mánh khóe không ngờ đều được đối phương dùng đến.
Ván cờ đánh tới trung cục, không ngờ lối đánh của đối phương đã thay đổi đến mấy lần.
Từ thận trọng sát phạt đến trơn tuột khó giữ, lại đến tính toán chi li, cuối cùng biến thành xảo quyệt biến ảo vô thường.
Cảm giác này giống như là tổng hợp phong cách đánh cờ của vô số danh sĩ trong thiên hạ, cuối cùng dung nhập vào hai chữ xảo quyệt .
Lúc ngươi cho rằng hắn sẽ sát phạt quyết đoán, hắn lại thay đổi lối chơi, xảo quyệt như cáo ăn mất một quân của ngươi. Lúc ngươi cho rằng hắn sẽ bám lấy đến cùng, hắn lại quyết đoán bỏ qua một vùng, không hề ham chiến. Lúc ngươi cho rằng hắn sẽ nhân cơ hội đẩy quân tiến mạnh, hắn lại vứt bỏ giang sơn tươi đẹp, đánh hạ một góc lúc trước ngươi không chú ý...
Ngươi ăn ta một quân, ta ăn lại một đoạn.
Trên bàn cờ có qua có lại, chiến tranh giằng co, khó phân thắng bại.
Trong lòng lờ mờ có một cảm giác khó tả nhanh chóng xẹt qua, nhưng Tạ Bất Thần không thể nắm bắt được.
Quá nhanh, cảm giác này quá nhanh...
Thậm chí cũng quá tế nhị.
Tế nhị đến mức hắn tạm thời lại khó mà tưởng tượng, rốt cuộc đối thủ của mình tại sao lại có lối đánh như vậy.
Cách!
Lại là một quân cờ trắng do ánh sao ngưng tụ được đặt xuống.
Đồng tử trong mắt Tạ Bất Thần đột nhiên co lại.
Dưới hành lang mưa gió, mưa bụi đầy trời dường như đều dừng lại vì một quân cờ mang sát ý sắc lạnh này.
Giết!
Một nước cờ mang sát cơ thấu xương.
Không còn láu cá xảo quyệt như lúc trước, giống như sau khi tung ra vô số hư chiêu, bày ra mê chướng trùng trùng, cuối cùng lộ ra một nhát đao sắc lẹm.
Xé rách tối tăm ảm đạm, xé rách mưa bụi liên miên, cũng triệt để xé rách tất cả giả tượng lúc trước.
Đại thế trên bàn cờ bao phủ trong sương mù lập tức xoay chuyển, mang một sự rét lạnh làm người ta run rẩy.
Tuy Tạ Bất Thần đang đắm chìm trong chiến cuộc, đã trải qua đủ loại biến ảo, nhưng đột nhiên thấy sự thay đổi chóng mặt này cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
Nếu là người định lực kém hơn đứng trước bàn cờ này nhìn thấy nước cờ xoay chuyển thế cuộc đó chỉ sợ sẽ phải kinh hãi thoát mồ hôi lạnh khắp người.
Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này đã bao lâu không xuất hiện rồi?
Tạ Bất Thần đột nhiên có chút nghi hoặc.
Hắn từng cùng Kiến Sầu ngày xưa đánh vô số ván cờ, có điều hắn chưa từng dùng hết toàn lực, Kiến Sầu cũng chưa từng thật sự coi ván cờ như sống chết, cho nên vẫn chỉ chơi rất nhàn nhã.
Ván cờ nhàn nhã tự có ý nhàn tản của nó, lấy đâu ra nhiều sát ý như thế này?
Là nàng sao?
Hoặc chỉ là sát ý của giới này đối với hắn.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay một cái, mưa bụi xung quanh dường như đều bị ngón tay hắn kéo theo, thoáng chốc ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn.
Một quân cờ đen nhẹ nhàng xuất hiện.
Loáng thoáng có dòng nước chảy trong quân cờ, không ngừng xoay tròn, tạo ra một chút sóng gợn dưới mặt ngoài bóng loáng.
Rốt cuộc có phải nàng hay không cũng đâu có gì quan trọng?
Tóm lại là phải giết!
Hễ là người đối diện với hắn, đều không ngoài một chữ giết!
Lấy giết chống giết!
Cạch!
Cũng là một quân cờ tràn đầy sát khí đẫm máu.
Trong nháy mắt Tạ Bất Thần đưa tay đặt quân cờ xuống, trên bàn cờ lại có sóng gợn sinh ra, sau đó như một cơn sóng lan rộng ra xung quanh.
Gương mặt như tranh sơn thủy của Tạ Bất Thần vốn tỏ ra nhàn nhã mà thoải mái, nhưng lúc này lại nhiều một nét sát phạt.
Đưa tay đặt quân, mây mờ gió nhẹ, cũng tràn ngập sát khí.
Cách!
Cách!
Cách!
Cách!
Những quân cờ đặt xuống cực nhanh, tiếng châu ngọc va chạm gần như không dứt bên tai.
Tốc độ của Tạ Bất Thần càng nhanh, tốc độ của đối thủ cũng lại càng nhanh.
Hắn đánh cờ, xưa nay lấy tốc độ cực nhanh gây áp lực với đối thủ, nhanh thì dễ phạm sai lầm, một khi có bất cứ sơ hở nào liền sẽ sai một nước mà thua cả ván cờ.
Còn hắn, kín đáo nhất chính là tâm tư.
Nhưng đối thủ cầm cờ trắng không ngờ tâm tư cũng kín đáo không kém Tạ Bất Thần.
Không những không bị mê trận hắn bày ra mê hoặc, thậm chí còn có thể dễ dàng khám phá ngụy trang của hắn, đánh thẳng vào trung tâm, một nước cờ liền như một thanh kiếm cắm vào, không ngừng đâm tới gần tử huyệt của hắn, trái tim của hắn.
Nếu lúc này có người đứng xem, sợ là chỉ nhìn sơ sơ ván cờ đã toát mồ hôi lạnh.
Trong mắt Tạ Bất Thần sáng rực ánh sao, có ánh sáng suy diễn không ngừng chạy qua, đưa tay đặt quân không hề do dự.
Lại là một loạt tiếng vang như mưa rơi vào lá chuối.
So với nửa ván đầu thong thả, nửa ván sau quả thực giống như mưa dây gió giật, chỉ chốc lát đã từ trung cục chuyển tới tàn cục.
Quân cờ đen trắng đã bao phủ hơn nửa bàn cờ trong hư không này, trong trắng có đen, trong đen có trắng, nhất thời lại khó mà phân rõ rốt cuộc là bên nào đang chiếm thượng phong.
Ba chiếc đèn, hai chiếc đèn...
Cách!
Lại là một quân đặt xuống, một ngọn đèn cháy lên.
Ngọn lửa sáng rực bốc lên một làn khói xanh, nhưng làn khói xanh lại bị mưa bụi đánh tan, biến mất.
Hành lang mưa gió không biết khi nào đã đến cuối.
Mưa bụi trên hồ không thấy có dấu hiệu gì dừng lại, chỉ có một ngọn thanh đăng đứng ở cuối màn mưa bụi.
Tạ Bất Thần ánh mắt bình tĩnh, bất động như núi.
Đã chơi cờ quá nhiều, cho dù đến lúc tàn cục thế này trong lòng cũng khó mà có quá nhiều cảm xúc.
Ván cờ càng quyết liệt, trong lòng hắn cũng lại càng bình tĩnh.
Nhưng mà...
Dường như trong tối tăm có cảm ứng gì đó, ngón tay Tạ Bất Thần đặt trên quân cờ vừa đặt xuống đột nhiên run lên một chút.
Đối thủ đầu tiên chiếm cứ thiên nguyên, không có bất cứ ưu thế nào.
Nhưng...
Nếu đối diện cũng là người sống sờ sờ, một đồng đội cũng bị kẹt trong đèn hồng trần ngàn trượng này?
Số quân cờ đúng bằng số đèn xanh trên hành lang mưa gió này.
Chỗ hắn còn có một cây đèn, bên đối phương há không phải như vậy?
Hắn đi xong nước này là sẽ đến phiên đối phương.
Lông mày đột nhiên khẽ động, mưa bụi trên hồ dường như cũng rung động theo.
Mưa bụi mênh mang.
Trong khung cảnh yên tĩnh, Tạ Bất Thần ngẩng đầu lên nhìn đối diện, nhìn sang bên kia bàn cờ.
Đó là một quân cờ trắng tinh do ánh sao lấp lánh ngưng tụ, cầm trên bàn tay mộc mạc không hề có trang sức.
Cứ thế, vô cớ xuất hiện trước mặt hắn.
Không hề có dấu hiệu.
Bàn tay trắng trẻo như là từ trên trời bay xuống, đưa vào trong mưa bụi trên hồ, đưa vào trong tầm nhìn của hắn, nhẹ nhàng đặt quân cờ ánh sao xuống.
Cách!
Cả bàn cờ không ngờ lại lập tức biến đổi, tất cả mọi quân đen dường như đều trở thành bầu trời đêm mênh mông, làm nền cho những ngôi sao lấp lánh.
Rầm!
Gần như trong nháy mắt quân cờ trắng được đặt xuống, Tạ Bất Thần không hề do dự, đột nhiên một chưởng đánh về phía bàn cờ to lớn, đồng thời có một quân cờ đen mới ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn, cùng đập về phía bàn cờ đó.
Quân cờ vừa chạm vào bàn cờ, chiếc đèn cuối cùng cũng được thắp sáng.
Trên hành lang mưa gió bao phủ trong mưa bụi, đột nhiên có ánh vàng vô tận bắn ra xé rách mây mù.
Rầm!
Gần như đồng thời, một chưởng của Tạ Bất Thần đã mãnh liệt ập tới phá huỷ cả bàn cờ.
Lực phản chấn làm áo bào xanh tung bay, Tạ Bất Thần lập tức tung người bay lên, lao vào giữa kim quang lấp lánh...
Chỉ tiếc hắn sớm đã mất tiên cơ, đâu có thể theo kịp làn ánh sáng lạnh xé rách không gian đó.
Dường như xé rách cả khung cảnh trong hành lang mưa gió này.
Bàn tay cầm quân cờ của Kiến Sầu vừa đặt xuống, Cát Lộc đao lập tức xuất hiện trong tay, lúc một chưởng của Tạ Bất Thần vỗ về phía bàn cờ thì một đao đã chém ra.
Ánh đao sáng rực từ cuối hành lang chém thẳng về phía đầu bên kia.
Rầm...
Cả hành lang không ngờ lại vỡ vụn dưới ánh đao này.
Thân ở trong hành lang, Tạ Bất Thần muốn tránh cũng không tránh được.
Trong khung cảnh chấn động, trong linh khí bay loạn khắp thế giới, trong đống đổ nát bay tứ tung, cuối cùng hắn lại nhìn thấy bóng người đó.
Bóng người đã khắc trong lòng, khó mà phai mờ.
Vù!
Ánh đao chém tới, chém thẳng về phía ngực hắn.
Tuy nhiên hắn vẫn không thể dời ánh mắt đi.
Trên mặt nàng là vẻ tự tin như hết thảy đều nắm giữ trong tay, như tính toán không bỏ sót nước nào.
Muôn sông nghìn núi, thay đổi không ngừng...
Chung quy vẫn là nàng.
Đèn ngàn trượng hồng trần, lại là hắn... tính sai một nước, thua nàng một bậc!
Cách!
Cách!
Một tiếng, lại một tiếng.
Đều là âm thanh quân cờ đặt xuống.
Tâm tư của Kiến Sầu đã hoàn toàn chìm xuống, chìm vào trong ván cờ này.
Trong lòng nàng có cân nhắc của mình, lại không hề ảnh hưởng đến việc nàng nghiêm túc đánh ván cờ này.
Quá quen thuộc.
Phong cách chơi cờ này thật sự là quá quen thuộc.
Bất kể là buổi chiều ngày hè trong phủ Tạ hầu hay là trong gió ấm ở đình mười dặm đều là một bàn tay như vậy cầm cờ đặt từng quân cờ xuống.
Hoặc nhíu mày suy nghĩ, hoặc buông mắt mỉm cười.
Có điều bất kể người ngồi đối diện với nàng có vẻ mặt như thế nào, lối đánh của hắn đều chưa hề thay đổi.
Luôn luôn ổn định, xảo quyệt, sát phạt, hơn nữa mạo hiểm.
Tìm sự sống trong chỗ chết là chiêu sở trường nhất của hắn.
Kiến Sầu không biết bên kia bàn cờ là ai, nhưng cùng với từng quân cờ đặt xuống, cảm giác quen thuộc đó càng trở nên đáng sợ.
Một thoáng cười bên môi dần dần rõ ràng.
Ánh mắt Kiến Sầu trở nên cực kì sáng ngời, như vì sao chói mắt trên trời đêm.
Cách!
Đối diện lại là một quân cờ màu đen đặt xuống, như là một thanh trường kiếm màu đen, không ngờ lại cắt đứt một quân cờ nội tuyến được nàng gài vào thế cờ của hắn, không lưu tình chút nào.
Rõ ràng trên bàn cờ còn có rất nhiều mê trận, thậm chí còn có sơ hở lớn để đối thủ có thể ăn được trọn hai đường dài, nhưng đối phương lại không hề để ý tới, trực tiếp bắt chết quân cờ nàng gài vào để dùng cho nước cờ thứ mười sau này.
Xảo quyệt, tàn nhẫn, hơn nữa cực kì chính xác.
Đặc biệt là phong cách thà bỏ qua lợi ích lớn hơn cũng phải bóp chết tất cả mọi mầm họa tiềm ẩn...
Ánh mắt vốn đã sáng ngời giờ khắc này gần như trở nên nóng cháy.
Lần này nàng thật sự không nhịn được bật cười, thoải mái đến cực điểm...
Hồng Điệp tiên tử đã tặng nàng một món quà lớn.
Từ lúc bắt đầu đánh cờ tới nay, nàng vẫn luôn suy nghĩ, đối thủ của mình rốt cuộc là người nào.
Cảm giác quen thuộc không vứt đi được này thật sự khiến nàng không ngừng nhớ lại một người trong quá khứ.
Kiến Sầu đang ở trong ba ngàn giới hồng trần, tất cả những suy nghĩ của nàng đều bị Hồng Điệp biết được. Người đối diện đang đánh cờ với nàng mặc dù có lối chơi gần như cùng Tạ Bất Thần giống nhau như đúc, nhưng chưa chắc không phải một thứ gì đó giống như tâm ma.
Người đánh cờ với nàng không nhất định là Tạ Bất Thần mà cũng có thể là trí nhớ của chính nàng.
Đến tận trước lúc quân cờ đen vừa rồi được đặt xuống, Kiến Sầu vẫn không dám xác nhận phỏng đoán lờ mờ trong nội tâm của mình.
Nhưng ngay khi quân cờ đen kia được đặt xuống, tất cả đều đã được chứng thực.
Trong trí nhớ của nàng đích xác có lối chơi của Tạ Bất Thần, nhưng nước cờ vừa rồi tuyệt đối không phải Tạ Bất Thần trong trí nhớ của nàng từng đi.
Đó là một nước cờ phản kích từ tuyệt địa, là phong cách của Tạ Bất Thần, lại cao minh hơn năm xưa quá nhiều.
Ba ngàn giới hồng trần có thể dò xét nội tâm nàng nhưng bản thân nó lại không có sức sáng tạo.
Nếu ý thức của bản thân giới này đang đánh cờ với mình, chắc chắn sẽ không thể cao minh như thế.
Trừ Tạ Bất Thần còn có ai khác nữa?
Tạ đạo hữu... Đúng là đã lâu không gặp...
Một quân cờ do ánh sao ngưng tụ thành xuất hiện trên đầu ngón tay Kiến Sầu, lấp lánh trong tiếng lẩm bẩm của nàng, sau đó lập tức bị nàng nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
***
Lại thay đổi rồi?
Đèn hồng trần ngàn trượng của đại yêu Hồng Điệp này đúng là rất kì diệu.
Tạ Bất Thần nhìn quân cờ ánh sao màu trắng vô cớ xuất hiện trên bàn cờ, không nhịn được có vài phần tò mò, rốt cuộc Hồng Điệp tiên tử làm thế nào được như vậy?
Lúc vừa bắt đầu đánh cờ, Tạ Bất Thần cho rằng ván cờ này là từ trong đầu mình hiện ra, bởi vì mỗi một nước cờ của đối thủ không tồn tại trước mặt đều gần như giống hết lối đánh của người trong lòng hắn năm xưa.
Là lối đánh tao nhã, mang một sự khống chế tự nhiên đối với toàn cục, chỉ là đẫm máu hơn một chút.
Giống như là nho tướng chinh chiến trên chiến trường chợt nhanh chóng biến hóa, chiến bào nhuộm máu, cả bộ mặt đều trở nên dữ tợn.
Hắn còn đang suy nghĩ, lối chơi này rốt cuộc có phải nàng không, không ngờ lối chơi lại đột nhiên biến đổi, trở nên xảo quyệt.
Tướng quân trên chiến trường cởi bỏ giáp trụ, trở thành một thuật sĩ láu cá hành tẩu giang hồ.
Bẫy rập, dụ dỗ, ẩn nấp...
Đủ loại mánh khóe không ngờ đều được đối phương dùng đến.
Ván cờ đánh tới trung cục, không ngờ lối đánh của đối phương đã thay đổi đến mấy lần.
Từ thận trọng sát phạt đến trơn tuột khó giữ, lại đến tính toán chi li, cuối cùng biến thành xảo quyệt biến ảo vô thường.
Cảm giác này giống như là tổng hợp phong cách đánh cờ của vô số danh sĩ trong thiên hạ, cuối cùng dung nhập vào hai chữ xảo quyệt .
Lúc ngươi cho rằng hắn sẽ sát phạt quyết đoán, hắn lại thay đổi lối chơi, xảo quyệt như cáo ăn mất một quân của ngươi. Lúc ngươi cho rằng hắn sẽ bám lấy đến cùng, hắn lại quyết đoán bỏ qua một vùng, không hề ham chiến. Lúc ngươi cho rằng hắn sẽ nhân cơ hội đẩy quân tiến mạnh, hắn lại vứt bỏ giang sơn tươi đẹp, đánh hạ một góc lúc trước ngươi không chú ý...
Ngươi ăn ta một quân, ta ăn lại một đoạn.
Trên bàn cờ có qua có lại, chiến tranh giằng co, khó phân thắng bại.
Trong lòng lờ mờ có một cảm giác khó tả nhanh chóng xẹt qua, nhưng Tạ Bất Thần không thể nắm bắt được.
Quá nhanh, cảm giác này quá nhanh...
Thậm chí cũng quá tế nhị.
Tế nhị đến mức hắn tạm thời lại khó mà tưởng tượng, rốt cuộc đối thủ của mình tại sao lại có lối đánh như vậy.
Cách!
Lại là một quân cờ trắng do ánh sao ngưng tụ được đặt xuống.
Đồng tử trong mắt Tạ Bất Thần đột nhiên co lại.
Dưới hành lang mưa gió, mưa bụi đầy trời dường như đều dừng lại vì một quân cờ mang sát ý sắc lạnh này.
Giết!
Một nước cờ mang sát cơ thấu xương.
Không còn láu cá xảo quyệt như lúc trước, giống như sau khi tung ra vô số hư chiêu, bày ra mê chướng trùng trùng, cuối cùng lộ ra một nhát đao sắc lẹm.
Xé rách tối tăm ảm đạm, xé rách mưa bụi liên miên, cũng triệt để xé rách tất cả giả tượng lúc trước.
Đại thế trên bàn cờ bao phủ trong sương mù lập tức xoay chuyển, mang một sự rét lạnh làm người ta run rẩy.
Tuy Tạ Bất Thần đang đắm chìm trong chiến cuộc, đã trải qua đủ loại biến ảo, nhưng đột nhiên thấy sự thay đổi chóng mặt này cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
Nếu là người định lực kém hơn đứng trước bàn cờ này nhìn thấy nước cờ xoay chuyển thế cuộc đó chỉ sợ sẽ phải kinh hãi thoát mồ hôi lạnh khắp người.
Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này đã bao lâu không xuất hiện rồi?
Tạ Bất Thần đột nhiên có chút nghi hoặc.
Hắn từng cùng Kiến Sầu ngày xưa đánh vô số ván cờ, có điều hắn chưa từng dùng hết toàn lực, Kiến Sầu cũng chưa từng thật sự coi ván cờ như sống chết, cho nên vẫn chỉ chơi rất nhàn nhã.
Ván cờ nhàn nhã tự có ý nhàn tản của nó, lấy đâu ra nhiều sát ý như thế này?
Là nàng sao?
Hoặc chỉ là sát ý của giới này đối với hắn.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay một cái, mưa bụi xung quanh dường như đều bị ngón tay hắn kéo theo, thoáng chốc ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn.
Một quân cờ đen nhẹ nhàng xuất hiện.
Loáng thoáng có dòng nước chảy trong quân cờ, không ngừng xoay tròn, tạo ra một chút sóng gợn dưới mặt ngoài bóng loáng.
Rốt cuộc có phải nàng hay không cũng đâu có gì quan trọng?
Tóm lại là phải giết!
Hễ là người đối diện với hắn, đều không ngoài một chữ giết!
Lấy giết chống giết!
Cạch!
Cũng là một quân cờ tràn đầy sát khí đẫm máu.
Trong nháy mắt Tạ Bất Thần đưa tay đặt quân cờ xuống, trên bàn cờ lại có sóng gợn sinh ra, sau đó như một cơn sóng lan rộng ra xung quanh.
Gương mặt như tranh sơn thủy của Tạ Bất Thần vốn tỏ ra nhàn nhã mà thoải mái, nhưng lúc này lại nhiều một nét sát phạt.
Đưa tay đặt quân, mây mờ gió nhẹ, cũng tràn ngập sát khí.
Cách!
Cách!
Cách!
Cách!
Những quân cờ đặt xuống cực nhanh, tiếng châu ngọc va chạm gần như không dứt bên tai.
Tốc độ của Tạ Bất Thần càng nhanh, tốc độ của đối thủ cũng lại càng nhanh.
Hắn đánh cờ, xưa nay lấy tốc độ cực nhanh gây áp lực với đối thủ, nhanh thì dễ phạm sai lầm, một khi có bất cứ sơ hở nào liền sẽ sai một nước mà thua cả ván cờ.
Còn hắn, kín đáo nhất chính là tâm tư.
Nhưng đối thủ cầm cờ trắng không ngờ tâm tư cũng kín đáo không kém Tạ Bất Thần.
Không những không bị mê trận hắn bày ra mê hoặc, thậm chí còn có thể dễ dàng khám phá ngụy trang của hắn, đánh thẳng vào trung tâm, một nước cờ liền như một thanh kiếm cắm vào, không ngừng đâm tới gần tử huyệt của hắn, trái tim của hắn.
Nếu lúc này có người đứng xem, sợ là chỉ nhìn sơ sơ ván cờ đã toát mồ hôi lạnh.
Trong mắt Tạ Bất Thần sáng rực ánh sao, có ánh sáng suy diễn không ngừng chạy qua, đưa tay đặt quân không hề do dự.
Lại là một loạt tiếng vang như mưa rơi vào lá chuối.
So với nửa ván đầu thong thả, nửa ván sau quả thực giống như mưa dây gió giật, chỉ chốc lát đã từ trung cục chuyển tới tàn cục.
Quân cờ đen trắng đã bao phủ hơn nửa bàn cờ trong hư không này, trong trắng có đen, trong đen có trắng, nhất thời lại khó mà phân rõ rốt cuộc là bên nào đang chiếm thượng phong.
Ba chiếc đèn, hai chiếc đèn...
Cách!
Lại là một quân đặt xuống, một ngọn đèn cháy lên.
Ngọn lửa sáng rực bốc lên một làn khói xanh, nhưng làn khói xanh lại bị mưa bụi đánh tan, biến mất.
Hành lang mưa gió không biết khi nào đã đến cuối.
Mưa bụi trên hồ không thấy có dấu hiệu gì dừng lại, chỉ có một ngọn thanh đăng đứng ở cuối màn mưa bụi.
Tạ Bất Thần ánh mắt bình tĩnh, bất động như núi.
Đã chơi cờ quá nhiều, cho dù đến lúc tàn cục thế này trong lòng cũng khó mà có quá nhiều cảm xúc.
Ván cờ càng quyết liệt, trong lòng hắn cũng lại càng bình tĩnh.
Nhưng mà...
Dường như trong tối tăm có cảm ứng gì đó, ngón tay Tạ Bất Thần đặt trên quân cờ vừa đặt xuống đột nhiên run lên một chút.
Đối thủ đầu tiên chiếm cứ thiên nguyên, không có bất cứ ưu thế nào.
Nhưng...
Nếu đối diện cũng là người sống sờ sờ, một đồng đội cũng bị kẹt trong đèn hồng trần ngàn trượng này?
Số quân cờ đúng bằng số đèn xanh trên hành lang mưa gió này.
Chỗ hắn còn có một cây đèn, bên đối phương há không phải như vậy?
Hắn đi xong nước này là sẽ đến phiên đối phương.
Lông mày đột nhiên khẽ động, mưa bụi trên hồ dường như cũng rung động theo.
Mưa bụi mênh mang.
Trong khung cảnh yên tĩnh, Tạ Bất Thần ngẩng đầu lên nhìn đối diện, nhìn sang bên kia bàn cờ.
Đó là một quân cờ trắng tinh do ánh sao lấp lánh ngưng tụ, cầm trên bàn tay mộc mạc không hề có trang sức.
Cứ thế, vô cớ xuất hiện trước mặt hắn.
Không hề có dấu hiệu.
Bàn tay trắng trẻo như là từ trên trời bay xuống, đưa vào trong mưa bụi trên hồ, đưa vào trong tầm nhìn của hắn, nhẹ nhàng đặt quân cờ ánh sao xuống.
Cách!
Cả bàn cờ không ngờ lại lập tức biến đổi, tất cả mọi quân đen dường như đều trở thành bầu trời đêm mênh mông, làm nền cho những ngôi sao lấp lánh.
Rầm!
Gần như trong nháy mắt quân cờ trắng được đặt xuống, Tạ Bất Thần không hề do dự, đột nhiên một chưởng đánh về phía bàn cờ to lớn, đồng thời có một quân cờ đen mới ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn, cùng đập về phía bàn cờ đó.
Quân cờ vừa chạm vào bàn cờ, chiếc đèn cuối cùng cũng được thắp sáng.
Trên hành lang mưa gió bao phủ trong mưa bụi, đột nhiên có ánh vàng vô tận bắn ra xé rách mây mù.
Rầm!
Gần như đồng thời, một chưởng của Tạ Bất Thần đã mãnh liệt ập tới phá huỷ cả bàn cờ.
Lực phản chấn làm áo bào xanh tung bay, Tạ Bất Thần lập tức tung người bay lên, lao vào giữa kim quang lấp lánh...
Chỉ tiếc hắn sớm đã mất tiên cơ, đâu có thể theo kịp làn ánh sáng lạnh xé rách không gian đó.
Dường như xé rách cả khung cảnh trong hành lang mưa gió này.
Bàn tay cầm quân cờ của Kiến Sầu vừa đặt xuống, Cát Lộc đao lập tức xuất hiện trong tay, lúc một chưởng của Tạ Bất Thần vỗ về phía bàn cờ thì một đao đã chém ra.
Ánh đao sáng rực từ cuối hành lang chém thẳng về phía đầu bên kia.
Rầm...
Cả hành lang không ngờ lại vỡ vụn dưới ánh đao này.
Thân ở trong hành lang, Tạ Bất Thần muốn tránh cũng không tránh được.
Trong khung cảnh chấn động, trong linh khí bay loạn khắp thế giới, trong đống đổ nát bay tứ tung, cuối cùng hắn lại nhìn thấy bóng người đó.
Bóng người đã khắc trong lòng, khó mà phai mờ.
Vù!
Ánh đao chém tới, chém thẳng về phía ngực hắn.
Tuy nhiên hắn vẫn không thể dời ánh mắt đi.
Trên mặt nàng là vẻ tự tin như hết thảy đều nắm giữ trong tay, như tính toán không bỏ sót nước nào.
Muôn sông nghìn núi, thay đổi không ngừng...
Chung quy vẫn là nàng.
Đèn ngàn trượng hồng trần, lại là hắn... tính sai một nước, thua nàng một bậc!
/364
|