“Không trả lời ta?” Khương Triều nhướn mày, khóe miệng khẽ cong. Chàng biết Tử Y kinh ngạc vì sự thay đổi của mình. Huyền Long công tử trong con mắt mọi người là một thân hắc bào âm lãnh, mang theo hơi thở âm tàn lãnh khốc, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ chết tâm. Ấy vậy chỉ vì lời nói của nàng, chàng lại thay đổi. Dù khí chất vẫn như cũ bởi kiện trang phục nên trở thành nhu hòa hơn.
Tử Y không hề mở miệng, mắt trân trân nhìn Khương Triều. Chàng thật sự là vì chăng? Hay là do nàng đang tự huyễn hoặc mình? Hai người mới chỉ là quen biết, sao chàng có thể vì nàng mà thay đổi chứ?
“ Chỉ là kinh ngạc một chút. Vì thấy huynh không giống thương ngày” Bạch Vân Tử Y lạnh nhạt đáp, gương mặt vốn lạnh lại càng thêm lạnh.
“ Muội đang che giấu cảm xúc của mình phải không?” Khương Triều đi đến trước mặt Tử Y ngồi xổm xuống, ánh mắt giống như đang muốn xoáy sâu vào tâm can nào.
Chưa bao giờ Bạch Vân Tử Y thấy kinh hách như vậy. Nàng biết đôi mắt Khương Triều đang cố đọc nội tâm nàng, nhưng nàng không cách nào né tránh.
“ Ta nói đúng phải không?’ Khương Triều cười mỉm “Muội vốn chỉ là một nữ nhi rất đơn thuần nhưng do gặp phải một tổn thương nào đó nên mới thành ra như bây giờ. Muội không dám mở lòng hay tin tưởng bất cứ ai, vì muội sợ bị một lần nữa chịu thương tổn, đúng không?”
Tử Y vốn bối rối lại càng thêm xoắn xuýt. Khương Triều biết thấu tâm thuật giống nàng hay sao?
“ Nha đầu ngốc. Ta nói muội, nếu không dám thử sao dám chắc mình không thành công? Ta không biết muội đã phải chịu thương tổn gì nhưng nàng đến nơi này, cũng như là đi tới một kiếp sống mới, hay coi những thứ kia chỉ là quá khứ. Ta vì muội mà thay đổi, vậy muội có thể vì ta mà thay đổi hay không?”
Đúng vậy, Khương Triều mong Tử Y có thể thay đổi. Từ khi đến đây gương mặt nàng lúc nào cũng chỉ mang nét lạnh lùng cố hữu, toàn thân luôn tỏa ra thứ hàn khí rét băng, để không ai có thể lại gần. Khương Triều không muốn nàng như vậy. Con người mà ngay đến cả một nụ cười cũng không có.
Tai Bạch Vân Tử Y như muốn ù đi rồi. Từ trước đến nay chưa từng ai nói với nàng những câu như vậy. Khi còn ở thế giới kia, trong thân phận một người bình thường, nàng chỉ như một cái bóng hữu danh vô thực. Trong thân phận phù thủy, dù có được mọi người tôn sùng ca ngợi nhưng cũng chỉ dừng lại đến thế mà thôi.
Đúng vậy, dù là trong thân phận nào đi chăng nữa nàng vẫn chỉ là một con người cô độc và lạnh lẽo.
Bây giờ, Khương Triều nói với nàng những câu như vậy, tâm nàng có vui, có sửng sốt và cũng có hạnh phúc. Bạch Vân Tử Y không tự chủ mà hơi nâng khóe miệng, tạo ra một nụ cười hoàn hảo, một nụ cười thật sự.
“ Còn tưởng muội không biết cười, hóa ra lại cười đẹp như vậy”
“ Sao huynh lại giúp ta? Chúng ta gặp nhau chưa lâu...” Đây là câu Tử Y muốn Khương Triều trả lời nhất.
“ Vì sao ư? Vì ta không muốn muội giống ta”
Tử Y không hề mở miệng, mắt trân trân nhìn Khương Triều. Chàng thật sự là vì chăng? Hay là do nàng đang tự huyễn hoặc mình? Hai người mới chỉ là quen biết, sao chàng có thể vì nàng mà thay đổi chứ?
“ Chỉ là kinh ngạc một chút. Vì thấy huynh không giống thương ngày” Bạch Vân Tử Y lạnh nhạt đáp, gương mặt vốn lạnh lại càng thêm lạnh.
“ Muội đang che giấu cảm xúc của mình phải không?” Khương Triều đi đến trước mặt Tử Y ngồi xổm xuống, ánh mắt giống như đang muốn xoáy sâu vào tâm can nào.
Chưa bao giờ Bạch Vân Tử Y thấy kinh hách như vậy. Nàng biết đôi mắt Khương Triều đang cố đọc nội tâm nàng, nhưng nàng không cách nào né tránh.
“ Ta nói đúng phải không?’ Khương Triều cười mỉm “Muội vốn chỉ là một nữ nhi rất đơn thuần nhưng do gặp phải một tổn thương nào đó nên mới thành ra như bây giờ. Muội không dám mở lòng hay tin tưởng bất cứ ai, vì muội sợ bị một lần nữa chịu thương tổn, đúng không?”
Tử Y vốn bối rối lại càng thêm xoắn xuýt. Khương Triều biết thấu tâm thuật giống nàng hay sao?
“ Nha đầu ngốc. Ta nói muội, nếu không dám thử sao dám chắc mình không thành công? Ta không biết muội đã phải chịu thương tổn gì nhưng nàng đến nơi này, cũng như là đi tới một kiếp sống mới, hay coi những thứ kia chỉ là quá khứ. Ta vì muội mà thay đổi, vậy muội có thể vì ta mà thay đổi hay không?”
Đúng vậy, Khương Triều mong Tử Y có thể thay đổi. Từ khi đến đây gương mặt nàng lúc nào cũng chỉ mang nét lạnh lùng cố hữu, toàn thân luôn tỏa ra thứ hàn khí rét băng, để không ai có thể lại gần. Khương Triều không muốn nàng như vậy. Con người mà ngay đến cả một nụ cười cũng không có.
Tai Bạch Vân Tử Y như muốn ù đi rồi. Từ trước đến nay chưa từng ai nói với nàng những câu như vậy. Khi còn ở thế giới kia, trong thân phận một người bình thường, nàng chỉ như một cái bóng hữu danh vô thực. Trong thân phận phù thủy, dù có được mọi người tôn sùng ca ngợi nhưng cũng chỉ dừng lại đến thế mà thôi.
Đúng vậy, dù là trong thân phận nào đi chăng nữa nàng vẫn chỉ là một con người cô độc và lạnh lẽo.
Bây giờ, Khương Triều nói với nàng những câu như vậy, tâm nàng có vui, có sửng sốt và cũng có hạnh phúc. Bạch Vân Tử Y không tự chủ mà hơi nâng khóe miệng, tạo ra một nụ cười hoàn hảo, một nụ cười thật sự.
“ Còn tưởng muội không biết cười, hóa ra lại cười đẹp như vậy”
“ Sao huynh lại giúp ta? Chúng ta gặp nhau chưa lâu...” Đây là câu Tử Y muốn Khương Triều trả lời nhất.
“ Vì sao ư? Vì ta không muốn muội giống ta”
/23
|