“Nhưng Công tước đã đưa những thứ này cho chúng tôi, chúng tôi được lệnh sửa soạn cho cô, thưa tiểu thư.” Cô hầu nhìn tôi đầy thành khẩn.
Tôi thở dài. Xem ra lại sắp có chuyện nữa rồi.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất, chính là ông lại đưa tôi đến chính ngôi trường của tôi.
“Thưa cha, không phải là có nhầm lẫn ạ?” tôi bước xuống xe, bỏ mặc cho những học sinh đang nhìn mình với đôi mắt tò mò có, soi mói có, kính nể có, khinh thường có. Cha tuần tự bước xuống xe, trong ánh nắng mặt trời thì mái tóc màu vàng đó vẫn làm nổi trội lên cái khí thế quý tộc thiên bẩm không thể thay đổi. Bàn tay to bè của ông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tôi, kéo tôi về phía phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng trường nữ sinh danh giá nhất Luân Đôn là cô Tisane với cặp kính dày cộp và khuôn mặt nghiêm nghị chẳng khác gì một bản sao của một bà cô già khó tính đang ngồi vô cùng nghiêm túc trước bàn làm việc. Khi nhìn thấy cha cùng tôi bước vào, khuôn mặt của bà có chút thay đổi nhưng nhanh chóng lấy lại được sự uy nghiêm của một người phụ nữ trung niên ở đỉnh cao của quyền lực trường học
“Ngài Công tước, việc gì khiến ngài phải chiếu cố đến đây?” bà niềm nở cười, khách sáo nói, đồng thời ra hiệu cho cô trợ lí mang lên hai tách trà Devonsire.
“Celine Royalt, con bé đã gặp Ryan.” Ông vào thẳng vấn đề “Tôi hi vọng có thể được tiếp chuyện với chị của bà – Emily.”
Tôi có thể nhận thấy được sự kinh ngạc thoáng chốc lóe qua đáy mắt nhưng lại bị che đậy, cô Tisane đứng dậy, từ từ bước đến bức tượng nữ thần Athena được đẽo gọt tinh xảo, xoay cái đầu của bức tượng.
Một âm thanh nhỏ vang lên, nhưng cũng đủ khiến tôi cảm thấy khó chịu. Căn phòng run lên một cách dữ dội rồi sau đó dừng lại. Từ phía khuất trong của phòng hiệu trưởng, xuất hiện một lối đi xuống, tối đen như mực.
Một cái mật đạo.
Nhưng…tôi nhíu mày…cái mùi khó chịu này là…Máu người ư??
Không phải…!!!
“Chị Emily đợi ông đã lâu.” Ánh mắt của cô Tisane dừng lại trên người tôi, có chút dò xét, sau đó lại quay sang cha, làm động tác “mời”
“Cảm ơn.” Ông gật đầu, sau đó nắm tay tôi kéo xuống.
Đó là một cái hành lang trải dài tưởng chừng như vô tận. Mặt đất bằng phẳng và được trải một tấm thảm màu đỏ, đỏ đến nhức mắt. Hai bên là bức tường đá cao chót vót, thỉnh thoảng có vài bức tượng điêu khắc vô cùng tinh tế nhưng lại toát lên vẻ lạnh lẽo của băng tảng. Hai bên trải dài theo hành lang bập bùng những ngọn lửa nhỏ bên hai phía tường, khiến người ta có cảm giác phía sau hành lang kia là một thứ gì đó thật ghê sợ.
Tôi thở dài. Xem ra lại sắp có chuyện nữa rồi.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất, chính là ông lại đưa tôi đến chính ngôi trường của tôi.
“Thưa cha, không phải là có nhầm lẫn ạ?” tôi bước xuống xe, bỏ mặc cho những học sinh đang nhìn mình với đôi mắt tò mò có, soi mói có, kính nể có, khinh thường có. Cha tuần tự bước xuống xe, trong ánh nắng mặt trời thì mái tóc màu vàng đó vẫn làm nổi trội lên cái khí thế quý tộc thiên bẩm không thể thay đổi. Bàn tay to bè của ông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tôi, kéo tôi về phía phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng trường nữ sinh danh giá nhất Luân Đôn là cô Tisane với cặp kính dày cộp và khuôn mặt nghiêm nghị chẳng khác gì một bản sao của một bà cô già khó tính đang ngồi vô cùng nghiêm túc trước bàn làm việc. Khi nhìn thấy cha cùng tôi bước vào, khuôn mặt của bà có chút thay đổi nhưng nhanh chóng lấy lại được sự uy nghiêm của một người phụ nữ trung niên ở đỉnh cao của quyền lực trường học
“Ngài Công tước, việc gì khiến ngài phải chiếu cố đến đây?” bà niềm nở cười, khách sáo nói, đồng thời ra hiệu cho cô trợ lí mang lên hai tách trà Devonsire.
“Celine Royalt, con bé đã gặp Ryan.” Ông vào thẳng vấn đề “Tôi hi vọng có thể được tiếp chuyện với chị của bà – Emily.”
Tôi có thể nhận thấy được sự kinh ngạc thoáng chốc lóe qua đáy mắt nhưng lại bị che đậy, cô Tisane đứng dậy, từ từ bước đến bức tượng nữ thần Athena được đẽo gọt tinh xảo, xoay cái đầu của bức tượng.
Một âm thanh nhỏ vang lên, nhưng cũng đủ khiến tôi cảm thấy khó chịu. Căn phòng run lên một cách dữ dội rồi sau đó dừng lại. Từ phía khuất trong của phòng hiệu trưởng, xuất hiện một lối đi xuống, tối đen như mực.
Một cái mật đạo.
Nhưng…tôi nhíu mày…cái mùi khó chịu này là…Máu người ư??
Không phải…!!!
“Chị Emily đợi ông đã lâu.” Ánh mắt của cô Tisane dừng lại trên người tôi, có chút dò xét, sau đó lại quay sang cha, làm động tác “mời”
“Cảm ơn.” Ông gật đầu, sau đó nắm tay tôi kéo xuống.
Đó là một cái hành lang trải dài tưởng chừng như vô tận. Mặt đất bằng phẳng và được trải một tấm thảm màu đỏ, đỏ đến nhức mắt. Hai bên là bức tường đá cao chót vót, thỉnh thoảng có vài bức tượng điêu khắc vô cùng tinh tế nhưng lại toát lên vẻ lạnh lẽo của băng tảng. Hai bên trải dài theo hành lang bập bùng những ngọn lửa nhỏ bên hai phía tường, khiến người ta có cảm giác phía sau hành lang kia là một thứ gì đó thật ghê sợ.
/39
|