Đây chính là trực tiếp vứt lòng tự tôn của hắn xuống đất mà giẫm đạp!
Hơn nữa, điều đáng ngại lại những lời này nếu như để Ly nha đầu nghe được, chẳng may nàng tỉnh ra, nhận biết thân phận của mình, không muốn gả cho hắn nữa thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, thái tử bất giác nhìn sang Hoàng Nguyệt Ly rất sợ nàng sẽ lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh.
Thế nhưng không nhìn còn tốt, nhìn rồi, thái tử lại tức đến mức nghẹn họng!
Tiểu nha đầu kia căn bản không thèm nhìn đến hắn, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Lê Mặc Ảnh, ánh mắt kia vừa chuyên chú, vừa thâm tình...
Không những vậy, nàng vẫn đang nằm yên trong lòng Lê Mặc Ảnh, gương mặt xấu hổ ửng hồng, kết hợp với nước da trắng ngần khiến nàng trở nên vô cùng quyến rũ...
Đỉnh đầu thái tử đều đã phát hỏa rồi!
Đây là chuyện gì vậy chứ? Không phải chỉ là Lê Mặc Ảnh dung mạo tuấn mỹ hơn hắn.... một chút thôi sao? Ánh mắt Ly nha đầu có vấn đề rồi hay là thị lực không tốt, có cần phải nhìn Lê Mặc Ảnh như vậy không?
Nói trắng ra, Lê Mặc Ảnh chỉ là một tên phế vật!
Đối với nam nhân mà nói, thực lực mới là quan trọng nhất, dung mạo tuấn mỹ thì có tác dụng gì? Lẽ nào muốn làm nam nhân được bao nuôi sao?
Kỳ thực, thái tử không biết, ánh mắt kia của Hoàng Nguyệt Ly chẳng phải là “ánh mắt thâm tình” gì gì, mà chính là ánh mắt phát hỏa, còn gương mặt đỏ hồng kia, đương nhiên càng không phải là xấu hổ, mà là... tức phát điên!
“Lê Mặc Ảnh, xem ra ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”
Cơn giận này thái tử nuốt không trôi!
Hoàng Nguyệt Ly nếu như nhìn trúng nam nhân thực lực mạnh hơn hắn, hắn sẽ không còn gì để nói, nói cách khác, hắn sẽ chẳng còn cách nào khác. Nhưng mà sao nàng lại nhìn trúng tên phế vật bệnh tật Lê Mặc Ảnh. Tên kia chỉ cần dựa vào gương mặt tuấn mỹ đó lại có thể mê hoặc được nữ nhân hắn nhìn trúng sao?
Đây đúng là sự sỉ nhục đối với đệ nhất thiên tài Nam Việt quốc như hắn!
Thái tử vừa tức vừa gấp gáp, cũng chẳng tiếp tục duy trì bộ dáng đạo mạo như bình thường nữa, gương mặt trở nên vô cùng khủng bố.
“Nếu như ngươi đã muốn cướp nữ nhân của ta, vậy cũng không phải là không thể. Chẳng qua phải theo quy tắc cũ! Vừa nãy phụ hoàng đã nói, người có thể đính hôn với Ly muội muội, chính là người mạnh nhất trong số các hoàng tử! Nếu như ngươi muốn tranh đoạt với ta, thì chúng ta phải phân cao thấp một phen! Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, vậy thì ta cũng không còn lời gì để nói!”
Lê Mặc Ảnh khẽ nhếch chân mày: “Muốn tỷ võ với ta?”
Hắn thật sự không ngờ, trên đời này còn có loại người ngu ngốc như vậy.
Thái tử lẽ nào không nghĩ đến, nếu như hắn thật sự là một vương gia phế vật, hắn sẽ dám bước ra đoạt nữ nhân như vậy sao?
Tiếc là, thái tử đã tức đến mức choáng đầu rồi, hắn nhìn thấy Lê Mặc Ảnh nhíu mày, cho rằng Lê Mặc Ảnh đang sợ hãi, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Đúng, chính là tỷ võ! Ngươi muốn phụ hoàng ban hôn, đương nhiên phải làm theo quy tắc! Hay là... ngươi không dám? Hừ, ngay cả tỷ võ cũng không dám, thì còn đáng mặt nam nhân gì chứ, có tư cách gì mà đòi cưới thiên tài thiếu nữ như Ly muội muội?”
Thái tử vẻ mặt châm chọc, chờ đợi nhìn thấy gương mặt xấu hổ của Dự vương.
Nhưng vẻ mặt của Lê Mặc Ảnh lại không có gì biến hóa, chỉ là ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.
Lê Mặc Ảnh hừ một tiếng: “Ngươi đã muốn tìm cái chết như vậy thì cứ đến đi!”
“Ta tìm cái chết sao?” Thái tử cất tiếng cười: “Rốt cuộc là ai tìm cái chết đây? Ta thấy ngươi đúng là thật lòng thật dạ với Ly muội muội, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần? Được, vậy để ta thành toàn cho ngươi!”
Khi thái tử đang muốn quay người bước đến chỗ võ đài thì...
“Từ từ! Chờ đã!”
Lê Mặc Ảnh đứng ở phía sau gọi hắn.
Thái tử ngừng bước, quay đầu cười lạnh.
“Thế nào? Hối hận rồi? Vậy thì hãy nhanh chóng rời khỏi Ly muội muội, dập đầu với ta, thừa nhận bản thân là cóc ghẻ mà muốn ăn.... Hự!”
Hơn nữa, điều đáng ngại lại những lời này nếu như để Ly nha đầu nghe được, chẳng may nàng tỉnh ra, nhận biết thân phận của mình, không muốn gả cho hắn nữa thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, thái tử bất giác nhìn sang Hoàng Nguyệt Ly rất sợ nàng sẽ lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh.
Thế nhưng không nhìn còn tốt, nhìn rồi, thái tử lại tức đến mức nghẹn họng!
Tiểu nha đầu kia căn bản không thèm nhìn đến hắn, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Lê Mặc Ảnh, ánh mắt kia vừa chuyên chú, vừa thâm tình...
Không những vậy, nàng vẫn đang nằm yên trong lòng Lê Mặc Ảnh, gương mặt xấu hổ ửng hồng, kết hợp với nước da trắng ngần khiến nàng trở nên vô cùng quyến rũ...
Đỉnh đầu thái tử đều đã phát hỏa rồi!
Đây là chuyện gì vậy chứ? Không phải chỉ là Lê Mặc Ảnh dung mạo tuấn mỹ hơn hắn.... một chút thôi sao? Ánh mắt Ly nha đầu có vấn đề rồi hay là thị lực không tốt, có cần phải nhìn Lê Mặc Ảnh như vậy không?
Nói trắng ra, Lê Mặc Ảnh chỉ là một tên phế vật!
Đối với nam nhân mà nói, thực lực mới là quan trọng nhất, dung mạo tuấn mỹ thì có tác dụng gì? Lẽ nào muốn làm nam nhân được bao nuôi sao?
Kỳ thực, thái tử không biết, ánh mắt kia của Hoàng Nguyệt Ly chẳng phải là “ánh mắt thâm tình” gì gì, mà chính là ánh mắt phát hỏa, còn gương mặt đỏ hồng kia, đương nhiên càng không phải là xấu hổ, mà là... tức phát điên!
“Lê Mặc Ảnh, xem ra ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”
Cơn giận này thái tử nuốt không trôi!
Hoàng Nguyệt Ly nếu như nhìn trúng nam nhân thực lực mạnh hơn hắn, hắn sẽ không còn gì để nói, nói cách khác, hắn sẽ chẳng còn cách nào khác. Nhưng mà sao nàng lại nhìn trúng tên phế vật bệnh tật Lê Mặc Ảnh. Tên kia chỉ cần dựa vào gương mặt tuấn mỹ đó lại có thể mê hoặc được nữ nhân hắn nhìn trúng sao?
Đây đúng là sự sỉ nhục đối với đệ nhất thiên tài Nam Việt quốc như hắn!
Thái tử vừa tức vừa gấp gáp, cũng chẳng tiếp tục duy trì bộ dáng đạo mạo như bình thường nữa, gương mặt trở nên vô cùng khủng bố.
“Nếu như ngươi đã muốn cướp nữ nhân của ta, vậy cũng không phải là không thể. Chẳng qua phải theo quy tắc cũ! Vừa nãy phụ hoàng đã nói, người có thể đính hôn với Ly muội muội, chính là người mạnh nhất trong số các hoàng tử! Nếu như ngươi muốn tranh đoạt với ta, thì chúng ta phải phân cao thấp một phen! Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, vậy thì ta cũng không còn lời gì để nói!”
Lê Mặc Ảnh khẽ nhếch chân mày: “Muốn tỷ võ với ta?”
Hắn thật sự không ngờ, trên đời này còn có loại người ngu ngốc như vậy.
Thái tử lẽ nào không nghĩ đến, nếu như hắn thật sự là một vương gia phế vật, hắn sẽ dám bước ra đoạt nữ nhân như vậy sao?
Tiếc là, thái tử đã tức đến mức choáng đầu rồi, hắn nhìn thấy Lê Mặc Ảnh nhíu mày, cho rằng Lê Mặc Ảnh đang sợ hãi, trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý.
“Đúng, chính là tỷ võ! Ngươi muốn phụ hoàng ban hôn, đương nhiên phải làm theo quy tắc! Hay là... ngươi không dám? Hừ, ngay cả tỷ võ cũng không dám, thì còn đáng mặt nam nhân gì chứ, có tư cách gì mà đòi cưới thiên tài thiếu nữ như Ly muội muội?”
Thái tử vẻ mặt châm chọc, chờ đợi nhìn thấy gương mặt xấu hổ của Dự vương.
Nhưng vẻ mặt của Lê Mặc Ảnh lại không có gì biến hóa, chỉ là ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.
Lê Mặc Ảnh hừ một tiếng: “Ngươi đã muốn tìm cái chết như vậy thì cứ đến đi!”
“Ta tìm cái chết sao?” Thái tử cất tiếng cười: “Rốt cuộc là ai tìm cái chết đây? Ta thấy ngươi đúng là thật lòng thật dạ với Ly muội muội, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần? Được, vậy để ta thành toàn cho ngươi!”
Khi thái tử đang muốn quay người bước đến chỗ võ đài thì...
“Từ từ! Chờ đã!”
Lê Mặc Ảnh đứng ở phía sau gọi hắn.
Thái tử ngừng bước, quay đầu cười lạnh.
“Thế nào? Hối hận rồi? Vậy thì hãy nhanh chóng rời khỏi Ly muội muội, dập đầu với ta, thừa nhận bản thân là cóc ghẻ mà muốn ăn.... Hự!”
/300
|