Ta nói này… nhị tỷ, đừng phí lời nữa! Vừa nãy ta đã thách đấu, ngươi cũng nhận lời rồi, tại sao vẫn chưa ra tay, lại cứ lải nhải mấy lời vô nghĩa đó mãi? Nếu như ngươi sợ, cũng có thể chủ động nhận thua, ta sẽ không ra tay với tỷ đâu.”
“Nực cười, ta lại sợ cái thứ vô dụng nhà ngươi sao?”
Bạch Nhược Kỳ bị nét mặt cười như không của nàng chọc giận, dường như không nghĩ ngợi gì mà buột miệng thốt ra!
Lúc này, mới thấy hối hận lời vừa nói.
Bời vì nha đầu này không còn là kẻ vô dụng nữa, Bạch Nhược Kỳ quả thật có hơi sợ.
Mười bốn tuổi đạt được Khí Huyền cảnh tầng thứ chín, thiên tài lục phẩm…
Như vậy thiên phú còn cao hơn cô hẳn mấy bậc!
Bạch Nhược Kỳ trước giờ chưa từng gặp nữ nhân nào có thiên phú cao như vậy, chỉ nghĩ thôi, chân cũng thấy hơi run rồi!
Nếu như gặp phải thiên tài lục phẩm nào, chắc chắn Bạch Nhược Kỳ đã sợ đến trắng mặt, xin thua và chạy vội rồi.
Nhưng bây giờ trước mặt cô là tam muội mà cô vẫn luôn coi là phế vật! Là Bạch Nhược Ly mà cô vẫn tùy ý chà đạp chưa bao giờ dám phản kháng!
Cô có thể thua bất cứ ai nhưng nhất định không được thua tiểu tiện nhân này.
Càng không cần nói đến, bây giờ Bạch Nhược Kỳ sao có thể nhận thua trước kẻ mà cô luôn coi thường nhất được!
Đối với cô mà nói, đây là chuyện còn khó hơn bị đánh chết cả trăm lần!
Bạch Nhược Ly không biết đã trốn ở đâu để tu luyện, vốn dĩ không hề bái sư học nghệ chính thức, thế nên kỹ năng cũng không hề học hẳn hoi.
Chắc chắn, Lưu Phong đã để lại công pháp tuyệt kỹ gì đó mới có thể khiến con gái thăng cấp nhanh như vậy.
Nhưng, thách đấu thực sự và tu luyện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Cũng là một môn pháp, luyện thành chỉ là một bước nhỏ, làm thế nào dùng được nó, mới là điều quan trọng quyết định thắng bại trong trận thách đấu!
Nha đầu này không học thầy, cho dù Lưu Phong có để lại cho cô ta tuyệt kỹ gì, hay có người dạy cô ta dùng ra sao, trước giờ vẫn chỉ bị coi là kẻ vô dụng không hề tỉ thí cùng ai, thì cũng không thể có kinh nghiệm chiến đấu được.
Thế nên mới nói, nha đầu kia dù huyền lực mạnh nhưng cũng không thể biết làm thế nào sử dụng nó để vượt qua người khác!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Kỳ cảm thấy như nắm được điểm yếu của Hoàng Nguyệt Ly, khuôn mặt từ từ hiện nét cười, tâm tình cũng theo đó mà thoải mái hơn.
Đúng vậy, tiện nhân kia vốn dĩ không hiểu gì về tỉ thí, cứ cho rằng huyền lực cao thì có thể dành chiến thắng sao? Sao lại ngây thơ đến vậy!
Hôm nay cô sẽ dạy cho nha đầu kia một bài học, cho cô ta biết thế nào mới là võ đạo chân chính!
Bạch Nhược Kỳ đánh thương ở chỗ, cô không hề biết Hoàng Nguyệt Ly đứng đối diện sao lại không biết sử dụng huyền kỹ chứ?
Nếu nói đến kinh nghiệm, Hoàng Nguyệt Ly có thể chỉ đứng thứ mười trong Thiên Lăng đại lục, nhưng so về năng lực và thiên phú, thì chỉ đứng sau Mộ Thừa Ảnh!
Mười nghìn Bạch Nhược Kỳ cộng lại cũng không phải là đối thủ của nàng!
Bạch Nhược Kỳ đưa ra quyết định, lập tức bước lên một bước, nói: “Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ không khách khí nữa! Đừng trách ta không nhắc ngươi, thứ ta học là tuyệt kỹ được lưu truyền của Bạch gia chúng ta - Hàn Băng Chi Thích! Đây đã là huyền kỹ trung phẩm rồi.”
“Nực cười, ta lại sợ cái thứ vô dụng nhà ngươi sao?”
Bạch Nhược Kỳ bị nét mặt cười như không của nàng chọc giận, dường như không nghĩ ngợi gì mà buột miệng thốt ra!
Lúc này, mới thấy hối hận lời vừa nói.
Bời vì nha đầu này không còn là kẻ vô dụng nữa, Bạch Nhược Kỳ quả thật có hơi sợ.
Mười bốn tuổi đạt được Khí Huyền cảnh tầng thứ chín, thiên tài lục phẩm…
Như vậy thiên phú còn cao hơn cô hẳn mấy bậc!
Bạch Nhược Kỳ trước giờ chưa từng gặp nữ nhân nào có thiên phú cao như vậy, chỉ nghĩ thôi, chân cũng thấy hơi run rồi!
Nếu như gặp phải thiên tài lục phẩm nào, chắc chắn Bạch Nhược Kỳ đã sợ đến trắng mặt, xin thua và chạy vội rồi.
Nhưng bây giờ trước mặt cô là tam muội mà cô vẫn luôn coi là phế vật! Là Bạch Nhược Ly mà cô vẫn tùy ý chà đạp chưa bao giờ dám phản kháng!
Cô có thể thua bất cứ ai nhưng nhất định không được thua tiểu tiện nhân này.
Càng không cần nói đến, bây giờ Bạch Nhược Kỳ sao có thể nhận thua trước kẻ mà cô luôn coi thường nhất được!
Đối với cô mà nói, đây là chuyện còn khó hơn bị đánh chết cả trăm lần!
Bạch Nhược Ly không biết đã trốn ở đâu để tu luyện, vốn dĩ không hề bái sư học nghệ chính thức, thế nên kỹ năng cũng không hề học hẳn hoi.
Chắc chắn, Lưu Phong đã để lại công pháp tuyệt kỹ gì đó mới có thể khiến con gái thăng cấp nhanh như vậy.
Nhưng, thách đấu thực sự và tu luyện là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Cũng là một môn pháp, luyện thành chỉ là một bước nhỏ, làm thế nào dùng được nó, mới là điều quan trọng quyết định thắng bại trong trận thách đấu!
Nha đầu này không học thầy, cho dù Lưu Phong có để lại cho cô ta tuyệt kỹ gì, hay có người dạy cô ta dùng ra sao, trước giờ vẫn chỉ bị coi là kẻ vô dụng không hề tỉ thí cùng ai, thì cũng không thể có kinh nghiệm chiến đấu được.
Thế nên mới nói, nha đầu kia dù huyền lực mạnh nhưng cũng không thể biết làm thế nào sử dụng nó để vượt qua người khác!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Kỳ cảm thấy như nắm được điểm yếu của Hoàng Nguyệt Ly, khuôn mặt từ từ hiện nét cười, tâm tình cũng theo đó mà thoải mái hơn.
Đúng vậy, tiện nhân kia vốn dĩ không hiểu gì về tỉ thí, cứ cho rằng huyền lực cao thì có thể dành chiến thắng sao? Sao lại ngây thơ đến vậy!
Hôm nay cô sẽ dạy cho nha đầu kia một bài học, cho cô ta biết thế nào mới là võ đạo chân chính!
Bạch Nhược Kỳ đánh thương ở chỗ, cô không hề biết Hoàng Nguyệt Ly đứng đối diện sao lại không biết sử dụng huyền kỹ chứ?
Nếu nói đến kinh nghiệm, Hoàng Nguyệt Ly có thể chỉ đứng thứ mười trong Thiên Lăng đại lục, nhưng so về năng lực và thiên phú, thì chỉ đứng sau Mộ Thừa Ảnh!
Mười nghìn Bạch Nhược Kỳ cộng lại cũng không phải là đối thủ của nàng!
Bạch Nhược Kỳ đưa ra quyết định, lập tức bước lên một bước, nói: “Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ không khách khí nữa! Đừng trách ta không nhắc ngươi, thứ ta học là tuyệt kỹ được lưu truyền của Bạch gia chúng ta - Hàn Băng Chi Thích! Đây đã là huyền kỹ trung phẩm rồi.”
/300
|