“Có điều…” Hoàng Nguyệt Ly vội vàng nói: “Nhị tỷ, muội biết sáng nay tỷ rất mất mặt, rất tức giận, nhưng, chuyện này thật sự không liên quan gì tới muội? Tỷ có nghe thấy muội nói điều xấu gì về tỷ chưa? Không có đúng không? Tất cả đều là Lưu Y Chính nói ra mà, mọi người có mặt ở đó đều có thể làm chứng cho muội?”
Bạch Nhược Kỳ tức giận: “Câm mồm! Ngươi xem ai dám làm chứng cho ngươi? Đứng ra đây!”
Mọi người có mặt đều cúi đầu, không dám hé một lời.
Bạch Nhược Ly trước đây không có bạn bè, chẳng tự nhiên lại có người vì bạn bè mà mạo hiểm.
Về phần những thiên kim tiểu thư kia, cho dù có những người không đành lòng, nhưng cũng chẳng ai muốn vì một người chẳng phải là bạn bè gì mà đi đắc tội với thái tử phi tương lai Bạch Nhược Kỳ.
Bạch Nhược Kỳ đắc ý nhìn Hoàng Nguyệt Ly.
“Thấy không, không một ai làm chứng cho ngươi! Như vậy có nghĩa là ngươi đang nói dối! Rõ ràng chính ngươi đã cố tình sỉ nhục ta, còn hạ độc chính đường tỷ của mình ngay trong cung! Bạch gia ta… sao có thể sinh ra đồ lòng lang dạ sói như ngươi chứ?”
Ngón tay mảnh khảnh thon dài của Hoàng Nguyệt Ly quay lại, chỉ vào mũi của mình, đôi mắt mở to, hai hàng lông mi nhấp nháy, trông tựa như chú nai nhỏ mới sinh nơi rừng sâu.
“Nhị tỷ, tỷ đang nói muội sao?”
“Phụt!”
Từ phía ghế ngồi của các hoàng tử, bỗng một âm thanh lạ truyền đến, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, trông thấy Dự vương điện hạ đẹp như tiên, bình tĩnh lấy ra một chiếc khăn tay bằng lụa, khẽ lau miệng, vẻ mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
“Nhìn bổn vương làm gì? Lúc nãy ta chỉ bất cẩn bị sặc thôi mà.”
Bạch Nhược Kỳ lạnh lùng lườm Lê Mặc Ảnh một cái, ánh mắt không hề có chút cung kính.
Tuy không biết vì sao Dự vương lại chen ngang như vậy, thế nhưng, hắn chẳng qua chỉ là tên vương gia phế vật, sau buổi thể hiện tài năng xuất chúng của Bạch Nhược Kỳ, cho dù là vương gia, cũng không thể không lấy làm nể mặt, huống hồ Dự vương còn không có thiên chất tu luyện!
Nếu như hôm nay Dự vương muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì Bạch Nhược Kỳ cũng không để cho hắn có thể diện!
Ngược lại, Lê Mặc Ảnh lại không có chút biểu hiện nào, chỉ vô thức vẫy tay.
“Hừm, không cần chú ý đến bổn vương, các người tiếp tục, tiếp tục đi.”
Có trời biết hắn thật sự không muốn ngắt lời hai người, chỉ là biểu hiện lúc lừa gạt người khác của Hoàng Nguyệt Ly thật thú vị, hắn nhất thời không tự chủ được, liền bật cười thành tiếng, đành phải vội lấy khăn tay ra để lau.
Nói ra thì, Dự vương điện hạ vẫn chán lắm.
Lỡ như vì chuyện này mà khiến tên tiểu hồ ly nhìn ra, hắn vẫn còn để ý nàng, vậy thì mất mặt quá… ôi trời…
Coi như hắn thức thời!
Bạch Nhược Kỳ hừm một tiếng lạnh lùng, ngoảnh đầu lại, tiếp tục nói với Hoàng Nguyệt Ly: “Đừng có giả bộ với ta, ta nói ngươi đó!”
Hoàng Nguyệt Ly vẫn còn đang liếc nhìn sang Lê Mặc Ảnh, nhưng Lê Mặc Ảnh lại quay người đi, rõ ràng không muốn phản ứng.
Trong lòng nàng bỗng có chút trầm lặng, ngay đến lời Bạch Nhược Kỳ nói cũng không nghe rõ.
Bạch Nhược Kỳ thấy nàng vẫn còn ngây ngươi ra lại càng nổi trận lôi đình thêm.
“Bạch Nhược Ly! Ngươi có đang nghe ta nói không?”
Tựa như sư tử Hà Đông gào thét lên, với âm thanh quá vang dội dữ vậy, Hoàng Nguyệt Ly cũng không dám giả bộ không nghe.
Nàng ngoáy tai, giả bộ ngây thơ nói: “Đang nghe, đang nghe, nhị tỷ có thể nhẹ nhàng chút không, tỷ dù gì cũng là thục nữ đệ nhất của Nam Việt quốc mà, nói lớn như vậy, thật là mất thể diện quá…”
“Đừng có giả ngốc! Bạch Nhược Ly, ta nói cho ngươi biết, chuyện ngày hôm nay, không phải chỉ có đến đây đâu!”
“Vậy… tỷ muốn muội làm thế nào?”
Bạch Nhược Kỳ tức giận: “Câm mồm! Ngươi xem ai dám làm chứng cho ngươi? Đứng ra đây!”
Mọi người có mặt đều cúi đầu, không dám hé một lời.
Bạch Nhược Ly trước đây không có bạn bè, chẳng tự nhiên lại có người vì bạn bè mà mạo hiểm.
Về phần những thiên kim tiểu thư kia, cho dù có những người không đành lòng, nhưng cũng chẳng ai muốn vì một người chẳng phải là bạn bè gì mà đi đắc tội với thái tử phi tương lai Bạch Nhược Kỳ.
Bạch Nhược Kỳ đắc ý nhìn Hoàng Nguyệt Ly.
“Thấy không, không một ai làm chứng cho ngươi! Như vậy có nghĩa là ngươi đang nói dối! Rõ ràng chính ngươi đã cố tình sỉ nhục ta, còn hạ độc chính đường tỷ của mình ngay trong cung! Bạch gia ta… sao có thể sinh ra đồ lòng lang dạ sói như ngươi chứ?”
Ngón tay mảnh khảnh thon dài của Hoàng Nguyệt Ly quay lại, chỉ vào mũi của mình, đôi mắt mở to, hai hàng lông mi nhấp nháy, trông tựa như chú nai nhỏ mới sinh nơi rừng sâu.
“Nhị tỷ, tỷ đang nói muội sao?”
“Phụt!”
Từ phía ghế ngồi của các hoàng tử, bỗng một âm thanh lạ truyền đến, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, trông thấy Dự vương điện hạ đẹp như tiên, bình tĩnh lấy ra một chiếc khăn tay bằng lụa, khẽ lau miệng, vẻ mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
“Nhìn bổn vương làm gì? Lúc nãy ta chỉ bất cẩn bị sặc thôi mà.”
Bạch Nhược Kỳ lạnh lùng lườm Lê Mặc Ảnh một cái, ánh mắt không hề có chút cung kính.
Tuy không biết vì sao Dự vương lại chen ngang như vậy, thế nhưng, hắn chẳng qua chỉ là tên vương gia phế vật, sau buổi thể hiện tài năng xuất chúng của Bạch Nhược Kỳ, cho dù là vương gia, cũng không thể không lấy làm nể mặt, huống hồ Dự vương còn không có thiên chất tu luyện!
Nếu như hôm nay Dự vương muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì Bạch Nhược Kỳ cũng không để cho hắn có thể diện!
Ngược lại, Lê Mặc Ảnh lại không có chút biểu hiện nào, chỉ vô thức vẫy tay.
“Hừm, không cần chú ý đến bổn vương, các người tiếp tục, tiếp tục đi.”
Có trời biết hắn thật sự không muốn ngắt lời hai người, chỉ là biểu hiện lúc lừa gạt người khác của Hoàng Nguyệt Ly thật thú vị, hắn nhất thời không tự chủ được, liền bật cười thành tiếng, đành phải vội lấy khăn tay ra để lau.
Nói ra thì, Dự vương điện hạ vẫn chán lắm.
Lỡ như vì chuyện này mà khiến tên tiểu hồ ly nhìn ra, hắn vẫn còn để ý nàng, vậy thì mất mặt quá… ôi trời…
Coi như hắn thức thời!
Bạch Nhược Kỳ hừm một tiếng lạnh lùng, ngoảnh đầu lại, tiếp tục nói với Hoàng Nguyệt Ly: “Đừng có giả bộ với ta, ta nói ngươi đó!”
Hoàng Nguyệt Ly vẫn còn đang liếc nhìn sang Lê Mặc Ảnh, nhưng Lê Mặc Ảnh lại quay người đi, rõ ràng không muốn phản ứng.
Trong lòng nàng bỗng có chút trầm lặng, ngay đến lời Bạch Nhược Kỳ nói cũng không nghe rõ.
Bạch Nhược Kỳ thấy nàng vẫn còn ngây ngươi ra lại càng nổi trận lôi đình thêm.
“Bạch Nhược Ly! Ngươi có đang nghe ta nói không?”
Tựa như sư tử Hà Đông gào thét lên, với âm thanh quá vang dội dữ vậy, Hoàng Nguyệt Ly cũng không dám giả bộ không nghe.
Nàng ngoáy tai, giả bộ ngây thơ nói: “Đang nghe, đang nghe, nhị tỷ có thể nhẹ nhàng chút không, tỷ dù gì cũng là thục nữ đệ nhất của Nam Việt quốc mà, nói lớn như vậy, thật là mất thể diện quá…”
“Đừng có giả ngốc! Bạch Nhược Ly, ta nói cho ngươi biết, chuyện ngày hôm nay, không phải chỉ có đến đây đâu!”
“Vậy… tỷ muốn muội làm thế nào?”
/300
|