Hoàng hậu vội vàng đỡ lời: “Quốc sư nói phải đó! Thần thiếp lúc đó cũng ở ngay bên cạnh, cũng nghe thấy y hết như vậy! Hơn nữa, Bạch Nhược Kỳ cũng là cháu gái ruột của Bạch Lưu Phong, chọn nàng ấy, cũng là ân nghĩa mà hoàng thượng dành cho Bạch gia bọn họ, tục ngữ có câu, một cây bút viết không ra hai chữ Bạch, sao có thể coi là có lỗi với Bạch hầu gia chứ?”
Hoàng hậu vừa nói vừa nhìn quốc sư bằng ánh mắt cảm kích.
Nàng vốn dĩ đang băn khoăn không biết nói sao cho thuyết phục hoàng thượng và thái hậu, lại mang thân phận chốn hậu cung, có những điều không thể nói nên lời.
Quốc sư thật sự đã giúp nàng một việc lớn, lần này có thể đưa Bạch Nhược Kỳ lên làm thái tử phi, nàng nhất định sẽ chuẩn bị chút lễ vật để cảm tạ quốc sư!
Năm đó để thái tử bái quốc sư làm sư phụ quả là quyết định sáng suốt.
Hoàng thượng nghe thấy có lý, suy nghĩ một hồi, không nói lời nào!
Hoàng hậu nghĩ một lúc rồi lại nói thêm: “Hoàng thượng, thật ra, để Bạch Nhược Ly gả vào cung, chưa chắc đã là giúp nàng ta đâu, nếu bệ hạ thực sự muốn tốt cho nàng ấy, thà rằng đừng để nàng làm thái tử phi, đó mới chính là đang nghĩ thay cho Bạch Lưu Phong.”
Hoàng thượng nhăn mày hỏi: “Ý nàng là gì?”
Hoàng hậu thưa: “Thái tử không chỉ có chính phi, mà còn có đến bốn thứ phi, đây đều là dựa vào luật pháp buộc phải như vậy. Bốn vị trắc phi, không cần nói, đều được tuyển từ cung Thục phi, chắc chắn đều có thiên chất nhị phẩm trở lên, còn Bạch Nhược Ly vốn dĩ không hề tu luyện, cho dù có ngồi lên vị trí chính phi, sao có thể áp chế được nổi bốn trắc phi kia? Chỉ e là trong cung thái tử cũng không tránh khỏi ngày ngày bị bắt nạt!”
Đây quả là một câu nói đúng đắn, vô cùng có lý.
Vì vậy, hoàng thượng nghe rất lấy làm đồng tình, điều băn khoăn lớn nhất cũng được giải quyết, chỉ còn lại duy nhất một nỗi hoài nghi.
“Nhưng mà, Võ Uy hầu phủ lại rất hà khắc với Bạch Nhược Ly…”
“Đơn giản,” Quốc sư chen lời: “Hoàng thượng cứ đích thị hạ chỉ, báo với Bạch Lưu Cảnh một tiếng, câu từ cần nghiêm nghị hơn một chút, nhưng không nên nhằm vào Bạch Nhược Kỳ! Chẳng phải hắn đã chiếm đoạt tải sản vốn thuộc về Bạch Nhược Ly sao? Lệnh cho hắn lập tức trả lại cho Bạch Nhược Ly gấp bội, trước mặt mà xin lỗi, vì tiền đồ của con gái, Bạch Lưu Cảnh nhất định sẽ theo lệnh!”
Hoàng thượng gật đầu đồng tình.
Quốc sư tiếp lời: “Còn về hôn sự của Bạch Nhược Ly, cũng đã giải quyết xong xuôi, hôm nay dù sao cũng vẫn còn rất nhiều hoàng tử đang tuyển phi tử, ngoài thái tử ra, nàng ấy ưng mắt ai thì gả nàng cho người ấy! Nàng ấy giờ đã là quận chúa rồi, cứ tiếp tục phong công chúa, có của hồi môn trong cung, lấy tư cách là một công chúa gả nàng ấy đi một cách quang minh chính đại, cứ như vậy, ai dám nói hoàng thượng ngài có lỗi với Bạch Lưu Phong?”
Hoàng thượng lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng đã gật đầu đồng ý.
“Quốc sư nói đúng đấy, vậy… cứ thế mà làm đi!”
…
Trong lúc chờ đợi mọi người thảo luận trong thư phòng, tại sảnh yến hội, cũng chẳng hề yên ổn.
Bọn họ vừa rời đi, Bạch Nhược Kỳ cũng từ từ trở về chỗ ngồi.
Trên đường quay về, không có thiên kim nào dám nhìn thẳng vào nàng, khắp sảnh yến hội bỗng im lặng lạ thường.
Bạch Nhược Kỳ cũng lấy làm ngạc nhiên, trong lòng vô cùng đắc ý.
Nàng quay lại nhìn Hoàng Nguyệt Ly.
Muốn nhìn xem tên nha đầu xấu xa lúc nãy còn nhanh mồm nhanh miệng, toan tính đủ đường, bây giờ có phải đã sợ đến nỗi run lẩy bẩy, người mềm nhũn trên đất rồi chứ?
Thế mà, sự việc lại ngoài dự đoán của nàng.
Hoàng Nguyệt Ly tuyệt nhiên không hề run rẩy, mặt mày cũng không hề biến sắc, thậm chí, đến ánh mắt cũng chẳng nhìn về hướng Bạch Nhược Kỳ.
Nàng nghiêng đầu, một tay đặt lên bàn chống cằm, một tay dùng hai ngón cầm bánh đào nhân táo từ từ đưa vào miệng nếm thử.
Hoàng hậu vừa nói vừa nhìn quốc sư bằng ánh mắt cảm kích.
Nàng vốn dĩ đang băn khoăn không biết nói sao cho thuyết phục hoàng thượng và thái hậu, lại mang thân phận chốn hậu cung, có những điều không thể nói nên lời.
Quốc sư thật sự đã giúp nàng một việc lớn, lần này có thể đưa Bạch Nhược Kỳ lên làm thái tử phi, nàng nhất định sẽ chuẩn bị chút lễ vật để cảm tạ quốc sư!
Năm đó để thái tử bái quốc sư làm sư phụ quả là quyết định sáng suốt.
Hoàng thượng nghe thấy có lý, suy nghĩ một hồi, không nói lời nào!
Hoàng hậu nghĩ một lúc rồi lại nói thêm: “Hoàng thượng, thật ra, để Bạch Nhược Ly gả vào cung, chưa chắc đã là giúp nàng ta đâu, nếu bệ hạ thực sự muốn tốt cho nàng ấy, thà rằng đừng để nàng làm thái tử phi, đó mới chính là đang nghĩ thay cho Bạch Lưu Phong.”
Hoàng thượng nhăn mày hỏi: “Ý nàng là gì?”
Hoàng hậu thưa: “Thái tử không chỉ có chính phi, mà còn có đến bốn thứ phi, đây đều là dựa vào luật pháp buộc phải như vậy. Bốn vị trắc phi, không cần nói, đều được tuyển từ cung Thục phi, chắc chắn đều có thiên chất nhị phẩm trở lên, còn Bạch Nhược Ly vốn dĩ không hề tu luyện, cho dù có ngồi lên vị trí chính phi, sao có thể áp chế được nổi bốn trắc phi kia? Chỉ e là trong cung thái tử cũng không tránh khỏi ngày ngày bị bắt nạt!”
Đây quả là một câu nói đúng đắn, vô cùng có lý.
Vì vậy, hoàng thượng nghe rất lấy làm đồng tình, điều băn khoăn lớn nhất cũng được giải quyết, chỉ còn lại duy nhất một nỗi hoài nghi.
“Nhưng mà, Võ Uy hầu phủ lại rất hà khắc với Bạch Nhược Ly…”
“Đơn giản,” Quốc sư chen lời: “Hoàng thượng cứ đích thị hạ chỉ, báo với Bạch Lưu Cảnh một tiếng, câu từ cần nghiêm nghị hơn một chút, nhưng không nên nhằm vào Bạch Nhược Kỳ! Chẳng phải hắn đã chiếm đoạt tải sản vốn thuộc về Bạch Nhược Ly sao? Lệnh cho hắn lập tức trả lại cho Bạch Nhược Ly gấp bội, trước mặt mà xin lỗi, vì tiền đồ của con gái, Bạch Lưu Cảnh nhất định sẽ theo lệnh!”
Hoàng thượng gật đầu đồng tình.
Quốc sư tiếp lời: “Còn về hôn sự của Bạch Nhược Ly, cũng đã giải quyết xong xuôi, hôm nay dù sao cũng vẫn còn rất nhiều hoàng tử đang tuyển phi tử, ngoài thái tử ra, nàng ấy ưng mắt ai thì gả nàng cho người ấy! Nàng ấy giờ đã là quận chúa rồi, cứ tiếp tục phong công chúa, có của hồi môn trong cung, lấy tư cách là một công chúa gả nàng ấy đi một cách quang minh chính đại, cứ như vậy, ai dám nói hoàng thượng ngài có lỗi với Bạch Lưu Phong?”
Hoàng thượng lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng đã gật đầu đồng ý.
“Quốc sư nói đúng đấy, vậy… cứ thế mà làm đi!”
…
Trong lúc chờ đợi mọi người thảo luận trong thư phòng, tại sảnh yến hội, cũng chẳng hề yên ổn.
Bọn họ vừa rời đi, Bạch Nhược Kỳ cũng từ từ trở về chỗ ngồi.
Trên đường quay về, không có thiên kim nào dám nhìn thẳng vào nàng, khắp sảnh yến hội bỗng im lặng lạ thường.
Bạch Nhược Kỳ cũng lấy làm ngạc nhiên, trong lòng vô cùng đắc ý.
Nàng quay lại nhìn Hoàng Nguyệt Ly.
Muốn nhìn xem tên nha đầu xấu xa lúc nãy còn nhanh mồm nhanh miệng, toan tính đủ đường, bây giờ có phải đã sợ đến nỗi run lẩy bẩy, người mềm nhũn trên đất rồi chứ?
Thế mà, sự việc lại ngoài dự đoán của nàng.
Hoàng Nguyệt Ly tuyệt nhiên không hề run rẩy, mặt mày cũng không hề biến sắc, thậm chí, đến ánh mắt cũng chẳng nhìn về hướng Bạch Nhược Kỳ.
Nàng nghiêng đầu, một tay đặt lên bàn chống cằm, một tay dùng hai ngón cầm bánh đào nhân táo từ từ đưa vào miệng nếm thử.
/300
|