Hắn dường như nuốt không trôi cục tức, tự mình làm bao nhiêu chuyện cho Võ Uy hầu phu nhân với Bạch Nhược Kỳ, kết quả hôm nay xảy ra cơ sự này, Bạch Nhược Kỳ liền lật mặt như vậy!
Thục Phi còn kêu người đánh hắn, muốn hắn chết vô đối chứng!
Được, hắn dù gì cũng không sống được nữa, những việc làm ác nhân này, cần phải được phơi bày!
“Bữa yến tiệc cách đây 10 năm…”
“Cái lần ở hầu phủ cách đây 5 năm…”
“…”
Từng câu chuyện, từng sự việc nhỏ, Lưu Y Chính đều hồi ức lại, hắn còn nói ra rất nhiều nhưng chi tiết trước nay ít người biết đến!
Những lời này, quả thực làm cho tất cả người tại hiện trường đều lấy làm kinh ngạc!
Đến lệnh cấm của thái hậu cũng không quan tâm đến nữa, từng tiếng rì rầm bàn tán nổi lên.
“Trời ơi, đây không phải là sự thật đó chứ?”
“Thật nhìn không ra, Bạch Nhược Kỳ ả lại là một tên dã tâm thâm độc như vậy! Có điều, cô ta rốt cuộc có ý đồ gì khi muốn sát hại chính người em thân thiết của mình?”
“Vẫn còn chưa hiểu sao? Chẳng phải là vì ghen tức sao? Bạch Nhược Ly dù gì cũng là con gái của Bạch Lưu Phong, chỉ nói đến xuất thân thôi cũng cách xa cô ta, chỉ là nữ trưởng Võ Uy hầu phủ như cô ta lại đi so sánh với Bạch Nhược Ly, thật chẳng quá chênh lệch sao!”
“Nói như vậy, Bạch Nhược Ly không thể tu luyện, lẽ nào cô ta cũng đang dở trò? Nếu không thì, chỉ cần dựa vào tài thiên phú của phụ mẫu Bạch Nhược Ly, thế khác gì đồ phế thải?”
Về điểm này, mọi người đã đổ oan cho Bạch Nhược Kỳ, bởi vì Bạch Nhược Ly trước đây không thể tu luyện, chủ yếu là quan hệ về thể chất.
Tuy nhiên, chuyện đã đến bước này, bất cứ ai đều có thể nhận thấy rằng, chuyện này nhất định có liên can đến Bạch Nhược Kỳ! Dù cô có ra sức minh oan như thế nào, ngày mai tin cũng ắt truyền khắp thiên hạ!
Bạch Nhược Kỳ nghe những chuyện xấu mình làm bị đồn ra bên ngoài, lòng như lửa đốt, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ đến lúc nghe đến tội danh vô căn cứ này, cô dường như không kìm nổi được nữa.
“Các người ăn nói bậy bạ cái gì vậy? Đây là phỉ báng, làm nhục! Ta chưa từng làm những chuyện đó! Những lời tên lang băm này nói, chẳng có lời nào là thật hết!”
“Đó! Không phải là thật, vậy tên thái y kia, sao có thể biết được nhiều gia sự của Võ Uy hầu phủ đến vậy?”
“Đúng vây, đúng vậy, chuyện này tỏ như ban ngày rồi!”
Sự biện bạch trong cơn phẫn nộ của Bạch Nhược Kỳ không những không có sức thuyết phục, lại càng làm cho mọi người cảm thấy cô bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận.
Hoàng Nguyệt Ly thầm cười trong lòng, nhưng lại không hề thể hiện ra bên ngoài, sắc mặt vẫn như ngươi chưa thể hoàn hồn, không ngừng lẩm nhẩm một mình.
“Không đời nào, không thể thế được! Dù ngươi có nói gì đi chăng nữa, ta cũng không tin đâu!”
Lưu Y Chính quỳ sụp xuống đất, lớn tiếng nói: “Thái hậu nương nương, vi thần đảm bảo lời thần nói hoàn toàn là sự thật! Tất cả chuyện này đều do một tay Bạch Nhược Kỳ tự làm tự chịu, các người không thể để ánh mắt vô tội của ả đánh lừa!”
Thái hậu tức giận đến nỗi tay chân run rẩy.
Bỗng “rầm” một tiếng, tất cả bình, lọ trên bàn đều bị hất đổ xuống đất, vỡ thành từng mảnh!
“Được thôi, hóa ra Võ Uy hầu phủ lại đối đãi như vậy với con gái của Bạch Lưu Phong! Các ngươi quên vị trí các ngươi có được ngày hôm nay đến từ đâu à? Hôm nay nếu không phải xảy ra cớ sự này, ai gia vẫn còn bị các ngươi lấy tay che mắt! Hóa ra Ly nha đầu ở nhà lại bị đối xử ngược đãi như vậy!”
Hôm nay, nếu như tự Hoàng Nguyệt Ly khóc lóc kể về nỗi bất hạnh của mình, nói không chừng thái hậu cũng vẫn còn bán tín bán nghi chứ không tin hoàn toàn như vậy.
Nhưng bây giờ, những lời nói này lại do chính miệng bên thứ ba nói ra, độ đáng tin cậy sẽ vì thế mà tăng lên không ít.
Nhưng Hoàng Nguyệt Ly vốn không ngờ, hôm nay có được thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Cô ta vốn chỉ muốn để Bạch Nhược Kỳ với Lưu Y Chính đấu đá nhau, ai biết được hàm răng của tên cẩu Lưu Y Chính lại sắc đến vậy, tiết lộ ra cơ man chuyện trong luồng!
Thục Phi còn kêu người đánh hắn, muốn hắn chết vô đối chứng!
Được, hắn dù gì cũng không sống được nữa, những việc làm ác nhân này, cần phải được phơi bày!
“Bữa yến tiệc cách đây 10 năm…”
“Cái lần ở hầu phủ cách đây 5 năm…”
“…”
Từng câu chuyện, từng sự việc nhỏ, Lưu Y Chính đều hồi ức lại, hắn còn nói ra rất nhiều nhưng chi tiết trước nay ít người biết đến!
Những lời này, quả thực làm cho tất cả người tại hiện trường đều lấy làm kinh ngạc!
Đến lệnh cấm của thái hậu cũng không quan tâm đến nữa, từng tiếng rì rầm bàn tán nổi lên.
“Trời ơi, đây không phải là sự thật đó chứ?”
“Thật nhìn không ra, Bạch Nhược Kỳ ả lại là một tên dã tâm thâm độc như vậy! Có điều, cô ta rốt cuộc có ý đồ gì khi muốn sát hại chính người em thân thiết của mình?”
“Vẫn còn chưa hiểu sao? Chẳng phải là vì ghen tức sao? Bạch Nhược Ly dù gì cũng là con gái của Bạch Lưu Phong, chỉ nói đến xuất thân thôi cũng cách xa cô ta, chỉ là nữ trưởng Võ Uy hầu phủ như cô ta lại đi so sánh với Bạch Nhược Ly, thật chẳng quá chênh lệch sao!”
“Nói như vậy, Bạch Nhược Ly không thể tu luyện, lẽ nào cô ta cũng đang dở trò? Nếu không thì, chỉ cần dựa vào tài thiên phú của phụ mẫu Bạch Nhược Ly, thế khác gì đồ phế thải?”
Về điểm này, mọi người đã đổ oan cho Bạch Nhược Kỳ, bởi vì Bạch Nhược Ly trước đây không thể tu luyện, chủ yếu là quan hệ về thể chất.
Tuy nhiên, chuyện đã đến bước này, bất cứ ai đều có thể nhận thấy rằng, chuyện này nhất định có liên can đến Bạch Nhược Kỳ! Dù cô có ra sức minh oan như thế nào, ngày mai tin cũng ắt truyền khắp thiên hạ!
Bạch Nhược Kỳ nghe những chuyện xấu mình làm bị đồn ra bên ngoài, lòng như lửa đốt, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ đến lúc nghe đến tội danh vô căn cứ này, cô dường như không kìm nổi được nữa.
“Các người ăn nói bậy bạ cái gì vậy? Đây là phỉ báng, làm nhục! Ta chưa từng làm những chuyện đó! Những lời tên lang băm này nói, chẳng có lời nào là thật hết!”
“Đó! Không phải là thật, vậy tên thái y kia, sao có thể biết được nhiều gia sự của Võ Uy hầu phủ đến vậy?”
“Đúng vây, đúng vậy, chuyện này tỏ như ban ngày rồi!”
Sự biện bạch trong cơn phẫn nộ của Bạch Nhược Kỳ không những không có sức thuyết phục, lại càng làm cho mọi người cảm thấy cô bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận.
Hoàng Nguyệt Ly thầm cười trong lòng, nhưng lại không hề thể hiện ra bên ngoài, sắc mặt vẫn như ngươi chưa thể hoàn hồn, không ngừng lẩm nhẩm một mình.
“Không đời nào, không thể thế được! Dù ngươi có nói gì đi chăng nữa, ta cũng không tin đâu!”
Lưu Y Chính quỳ sụp xuống đất, lớn tiếng nói: “Thái hậu nương nương, vi thần đảm bảo lời thần nói hoàn toàn là sự thật! Tất cả chuyện này đều do một tay Bạch Nhược Kỳ tự làm tự chịu, các người không thể để ánh mắt vô tội của ả đánh lừa!”
Thái hậu tức giận đến nỗi tay chân run rẩy.
Bỗng “rầm” một tiếng, tất cả bình, lọ trên bàn đều bị hất đổ xuống đất, vỡ thành từng mảnh!
“Được thôi, hóa ra Võ Uy hầu phủ lại đối đãi như vậy với con gái của Bạch Lưu Phong! Các ngươi quên vị trí các ngươi có được ngày hôm nay đến từ đâu à? Hôm nay nếu không phải xảy ra cớ sự này, ai gia vẫn còn bị các ngươi lấy tay che mắt! Hóa ra Ly nha đầu ở nhà lại bị đối xử ngược đãi như vậy!”
Hôm nay, nếu như tự Hoàng Nguyệt Ly khóc lóc kể về nỗi bất hạnh của mình, nói không chừng thái hậu cũng vẫn còn bán tín bán nghi chứ không tin hoàn toàn như vậy.
Nhưng bây giờ, những lời nói này lại do chính miệng bên thứ ba nói ra, độ đáng tin cậy sẽ vì thế mà tăng lên không ít.
Nhưng Hoàng Nguyệt Ly vốn không ngờ, hôm nay có được thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Cô ta vốn chỉ muốn để Bạch Nhược Kỳ với Lưu Y Chính đấu đá nhau, ai biết được hàm răng của tên cẩu Lưu Y Chính lại sắc đến vậy, tiết lộ ra cơ man chuyện trong luồng!
/300
|