Bạch Nhược Kỳ hoảng hốt đến muốn phát điên, dùng hết sức bình sinh của mình, muốn hét lớn lên một tiếng.
Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có những âm thanh hít thở nhỏ bé.
Hoàng Nguyệt Ly cười như không, ngồi bên cạnh giường, quét mắt nhìn nàng một lượt, nghe Lưu Y Chính đang diễn ở bên ngoài một cách đầy hứng thú.
“Oa, nhị tỷ, không thể nào chứ? Lẽ nào chưa kết hôn đã mang thai rồi? Thật sự không nhìn ra đó, tỷ lại to gan đến vậy! Ôi y thuật của Lưu Y Chính cao siêu như vậy chắc chắn không thể nhầm lẫn được, nếu để thái hậu nương nương biết được, tỷ định làm thái tử phi kiểu gì đây?”
Hoàng Nguyệt Ly nghe xong chẩn đoán của Lưu Y Chính ra vẻ giật mình tay ôm lấy ngực, lo lắng cuống cuồng mà nói.
Bạch Nhược Kỳ hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.
Nàng đến bước đường như ngày hôm nay, không phải vì ả tiện nhân như ngươi hãm hại sao? Còn dám ở đây mà ra vẻ?
Hoàng Nguyệt Ly không nhìn ánh mắt hung ác của nàng, cười nhẹ nhàng nói: “Nhị tỷ, sao tỷ lại nhìn ta dữ dằn vậy? Muội muội sẽ sợ lắm đấy! Cũng đâu phải ta bảo Lưu Y Chính nói vậy!”
Đang nói, cô ta bỗng nhiên “a” lên một tiếng, như tỉnh ngộ ra.
“Nhị tỷ, nhân phẩm của tỷ ta biết chứ, ta tin tỷ nhất định sẽ không làm bừa đâu, nhất định không thể có thai được, nhất định có người bảo Lưu Y Chính hãm hại tỷ! Thật là độc ác mà, muội sẽ ngày ngày giúp tỷ nguyền rủa kẻ giấu tay hại người này, nguyền rủa ả ta sinh con không có hậu môn, gả cho tên đàn ông vừa nghèo vừa xấu vừa vô dụng, mỗi ngày đều bị bạo hành… Nhị tỷ, tỷ xem thế được không, chúng ta cùng nhau nguyền rủa cô ta nhé!”
Bạch Nhược Kỳ suýt chút nữa phun ra một ngụm máu!
Kẻ giấu tay hại người không phải chính là nàng sao?
Lần này tự lấy đá đập vào chân mình thì thôi, Hoàng Nguyệt Ly còn khiến nàng phải nguyền rủa bản thân mình ư?
Hơn nữa, ả nha đầu chết tiệt này cũng thật ác độc, nếu thật sự bị như cô ta nói đúng là sống không bằng chết mà!
Bạch Nhược Kỳ lắng nghe cuộc đối thoại từ bên ngoài.
Lưu Y Chính đã nói hết thảy, đều là những thứ họ đã thương lượng kỹ càng mục đích khiến Lý cô cô không còn nghi ngờ, khiến Hoàng Nguyệt Ly vạn kiếp không thể quay lại được!
Nàng hiểu rõ hơn ai hết, những lời kia có sức sát thương đến mức nào!
Nhưng bây giờ sức sát thương đó lại đổ ngược lại lên đầu nàng!
Lý cô cô nói: “Đa tạ Lưu Y Chính, ta nhất định đem chuyện này báo cáo với thái hậu, đến lúc đó, mời Lưu Y Chính nói rõ trước mặt thái hậu, tuyệt đối đừng vì nể tình mà che giấu.”
Lưu Y Chính trịnh trọng gật đầu: “Lý cô cô yên tâm, tại hạ biết phân nặng nhẹ, nhất định sẽ không che giấu thái hậu nương nương!”
“Được, Thúy Kiều, ngươi đi bẩm báo với thái hậu chuyện này mau!”
“Vâng!”
Để người đi bẩm báo thái hậu nương nương, chuyện này Bạch Nhược Kỳ và Lưu Y Chính đã bàn bạc xong từ lâu rồi.
Chuyện này nếu đến tai thái hậu, vị nữ nhân mất trinh tiết trước khi kết hôn sẽ không còn cơ hội để trở mình nữa rồi!
Lúc đó Bạch Nhược Kỳ cho rằng mình thật thông minh, bây giờ nàng chỉ hận không thể quay lại lúc đó, để thu lại hết những lời đã nói với Lưu Y Chính!
Nhưng giờ đã quá muộn rồi, cung nữ Thúy Kiều sau khi nghe dặn dò lập tức rời đi.
Bạch Nhược Kỳ trong lòng như có lửa thiêu đốt, nhưng lại không có cách nào cả.
Qua một lúc, Thúy Kiều phụng mệnh trở về.
“Lý cô cô, thái hậu đã biết chuyện rồi, vô cùng tức giận! Hiện tại thái hậu đã sắp xếp, sẽ đến đây ngay thôi, thái hậu nói muốn tự mình xử lý Bạch tiểu thư, để tất cả các tiểu thư ở đây thấy kết cục của nàng, xem sau này có ai còn dám làm chuyện mất mặt như thế này nữa!”
Cả người Bạch Nhược Kỳ toát mồ hôi lạnh.
Chính vào lúc này, tiếng của thái giám từ xa truyền đến.
“Thái hậu giá lâm! Các vị tiểu thư mau quỳ nghênh đón!
Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có những âm thanh hít thở nhỏ bé.
Hoàng Nguyệt Ly cười như không, ngồi bên cạnh giường, quét mắt nhìn nàng một lượt, nghe Lưu Y Chính đang diễn ở bên ngoài một cách đầy hứng thú.
“Oa, nhị tỷ, không thể nào chứ? Lẽ nào chưa kết hôn đã mang thai rồi? Thật sự không nhìn ra đó, tỷ lại to gan đến vậy! Ôi y thuật của Lưu Y Chính cao siêu như vậy chắc chắn không thể nhầm lẫn được, nếu để thái hậu nương nương biết được, tỷ định làm thái tử phi kiểu gì đây?”
Hoàng Nguyệt Ly nghe xong chẩn đoán của Lưu Y Chính ra vẻ giật mình tay ôm lấy ngực, lo lắng cuống cuồng mà nói.
Bạch Nhược Kỳ hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.
Nàng đến bước đường như ngày hôm nay, không phải vì ả tiện nhân như ngươi hãm hại sao? Còn dám ở đây mà ra vẻ?
Hoàng Nguyệt Ly không nhìn ánh mắt hung ác của nàng, cười nhẹ nhàng nói: “Nhị tỷ, sao tỷ lại nhìn ta dữ dằn vậy? Muội muội sẽ sợ lắm đấy! Cũng đâu phải ta bảo Lưu Y Chính nói vậy!”
Đang nói, cô ta bỗng nhiên “a” lên một tiếng, như tỉnh ngộ ra.
“Nhị tỷ, nhân phẩm của tỷ ta biết chứ, ta tin tỷ nhất định sẽ không làm bừa đâu, nhất định không thể có thai được, nhất định có người bảo Lưu Y Chính hãm hại tỷ! Thật là độc ác mà, muội sẽ ngày ngày giúp tỷ nguyền rủa kẻ giấu tay hại người này, nguyền rủa ả ta sinh con không có hậu môn, gả cho tên đàn ông vừa nghèo vừa xấu vừa vô dụng, mỗi ngày đều bị bạo hành… Nhị tỷ, tỷ xem thế được không, chúng ta cùng nhau nguyền rủa cô ta nhé!”
Bạch Nhược Kỳ suýt chút nữa phun ra một ngụm máu!
Kẻ giấu tay hại người không phải chính là nàng sao?
Lần này tự lấy đá đập vào chân mình thì thôi, Hoàng Nguyệt Ly còn khiến nàng phải nguyền rủa bản thân mình ư?
Hơn nữa, ả nha đầu chết tiệt này cũng thật ác độc, nếu thật sự bị như cô ta nói đúng là sống không bằng chết mà!
Bạch Nhược Kỳ lắng nghe cuộc đối thoại từ bên ngoài.
Lưu Y Chính đã nói hết thảy, đều là những thứ họ đã thương lượng kỹ càng mục đích khiến Lý cô cô không còn nghi ngờ, khiến Hoàng Nguyệt Ly vạn kiếp không thể quay lại được!
Nàng hiểu rõ hơn ai hết, những lời kia có sức sát thương đến mức nào!
Nhưng bây giờ sức sát thương đó lại đổ ngược lại lên đầu nàng!
Lý cô cô nói: “Đa tạ Lưu Y Chính, ta nhất định đem chuyện này báo cáo với thái hậu, đến lúc đó, mời Lưu Y Chính nói rõ trước mặt thái hậu, tuyệt đối đừng vì nể tình mà che giấu.”
Lưu Y Chính trịnh trọng gật đầu: “Lý cô cô yên tâm, tại hạ biết phân nặng nhẹ, nhất định sẽ không che giấu thái hậu nương nương!”
“Được, Thúy Kiều, ngươi đi bẩm báo với thái hậu chuyện này mau!”
“Vâng!”
Để người đi bẩm báo thái hậu nương nương, chuyện này Bạch Nhược Kỳ và Lưu Y Chính đã bàn bạc xong từ lâu rồi.
Chuyện này nếu đến tai thái hậu, vị nữ nhân mất trinh tiết trước khi kết hôn sẽ không còn cơ hội để trở mình nữa rồi!
Lúc đó Bạch Nhược Kỳ cho rằng mình thật thông minh, bây giờ nàng chỉ hận không thể quay lại lúc đó, để thu lại hết những lời đã nói với Lưu Y Chính!
Nhưng giờ đã quá muộn rồi, cung nữ Thúy Kiều sau khi nghe dặn dò lập tức rời đi.
Bạch Nhược Kỳ trong lòng như có lửa thiêu đốt, nhưng lại không có cách nào cả.
Qua một lúc, Thúy Kiều phụng mệnh trở về.
“Lý cô cô, thái hậu đã biết chuyện rồi, vô cùng tức giận! Hiện tại thái hậu đã sắp xếp, sẽ đến đây ngay thôi, thái hậu nói muốn tự mình xử lý Bạch tiểu thư, để tất cả các tiểu thư ở đây thấy kết cục của nàng, xem sau này có ai còn dám làm chuyện mất mặt như thế này nữa!”
Cả người Bạch Nhược Kỳ toát mồ hôi lạnh.
Chính vào lúc này, tiếng của thái giám từ xa truyền đến.
“Thái hậu giá lâm! Các vị tiểu thư mau quỳ nghênh đón!
/300
|