Những nội dung tiếp theo, Hoàng Nguyệt Ly không có hứng thú để nghe.
Lòng của nàng đang dừng lại ở câu chuyện lúc nãy của Tề nhị tiểu thư.
Thật không ngờ, một Thiên Trân các chủ luôn cường ngạnh sắc sảo, không ai có thể đánh bại như hắn vậy mà lại là nhị hoàng tử của Nam Việt quốc, hơn nữa còn có thân thế như vậy, nghe ra... dường như rất đáng thương.
Nàng thật sự không thể nào hình dung nổi, nam nhân mạnh mẽ như vậy lại bị phán định rằng sẽ sống không quá sáu tuổi...
Tâm tình bức bối, nhưng Hoàng Nguyệt Ly không thể nói rõ đây là cảm giác gì.
Trước mắt dường như hiện lên thân ảnh của một cậu bé bệnh tật yếu ớt từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, cô độc sống trong những bức tường cao lớn lạnh lẽo của hậu cung, một mình ôm lấy tấm chăn, ho đến mức chết đi sống lại nhưng chẳng ai quan tâm, chẳng ai yêu thương bảo vệ.
Bóng hình cậu bé đó và bóng hình của nam nhân tuấn mỹ phi phàm, khí thế cường đại bá đạo kia dần dần hòa lại làm một.
Ngay lúc này, nàng lại nghe thấy tiếng nghị luận của đám thiên kim tiểu thư.
Nghe bọn họ khinh thường Dự vương không đáng giá một xu, còn nói hắn là phế vật, ai gả cho hắn đúng là xui xẻo tám đời.
Hoàng Nguyệt Ly nhịn không được mà phì cười, cảm giác thương cảm không biết diễn tả thế nào kia cũng lập tức tan biến.
Đám tiểu nha đầu này rốt cuộc không biết chính mình đang nói về ai sao?
Nếu như Dự vương là phế vật, vậy thì cả cái Thiên Lăng đại lục này làm gì có thiên tài!
Chẳng qua nàng không thèm thừa nhận, bản thân âm thầm thở ra một hơi.
Nam nhân kia rất cao ngạo, chắc chắn không thể nào đi cưới một nữ nhân xem thường hắn, vậy cho nên, hôm nay nếu nói hắn muốn tuyển vương phi trong đám thiên kim tiểu thư này, khẳng định là không có khả năng!
Khi Hoàng Nguyệt Ly còn đang miên man suy nghĩ thì đằng sau đột nhiên có người gọi nàng.
“Tam muội, thì ra muội trốn ở đây, làm ta tìm muội hết nửa ngày!”Hoàng Nguyệt Ly lười biếng dựa vào thân cây, nghiêng đầu nhìn thấy Bạch Nhược Kỳ mặc một thân váy gấm dài màu hồng đào chầm chậm tiến đến.
Tư thế nàng bước đi vô cùng chuẩn mực, từng bước từng bước dường như đều được tính toán kỹ càng, phối hợp với bộ váy tựa như lưu vân kia, thật giống y như đang phiêu bồng trên nền cỏ, phong thái thanh nhã, bộ bộ sinh liên (1).
Tiếng bàn luận của đám thiên kim tiểu thư im bặt, ánh mắt đều ngước nhìn Bạch Nhược Kỳ, vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét.
Bất kể là thiên phú, mỹ mạo hay là gia thế, Bạch Nhược Kỳ đều không có gì có thể bắt bẻ, khiến cho đám danh môn quý nữ luôn tự cho rằng mình thanh cao như bọn họ đây cũng cảm thấy bản thân không theo kịp, vốn dĩ không thể tranh giành với nàng.
Hoàng Nguyệt Ly phủi mông đứng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giả tạo.
“Thì ra là nhị tỷ, tỷ tìm muội có việc gì?”
Nụ cười của Bạch Nhược Kỳ vô cùng chân thành, nàng nhẹ nhàng cất tiếng: “Tam muội, nhị tỷ lần này là đặc biệt đến để xin lỗi muội. Lần trước trong buổi đấu giá ở Thiên Trân các đã phát sinh chút hiểu lầm, đều do nhị tỷ quá gấp gáp nên trách lầm muội, xin tam muội bỏ qua cho.”
Hoàng Nguyệt Ly nhìn ánh mắt của nàng, khóe môi cong lên: “Hả? Nhị tỷ vậy mà lại đến xin lỗi một phế vật như ta sao?”
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ly lộ rõ sự khinh thường, khiến Bạch Nhược Kỳ xém chút nữa không giả vờ nổi, hận không thể lập tức xông lên tát cho nàng một bạt tai!
Này, nha đầu chết tiệt kia, không phải chỉ là thứ phế vật rác rưởi thôi sao? Hôm nay không có cao thủ tuyệt thế kia bảo vệ vậy mà dám đứng trước mặt nàng ngông cuồng, đúng là muốn ăn đòn mà!
Bạch Nhược Kỳ hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng xuống.
Không được, hôm nay nàng tuyệt đối không được kích động, việc nhỏ không nhịn sao có thể làm được việc lớn, cứ để cho nha đầu chết tiệt này đắc ý trước đi.
Một hồi sau nàng sẽ khiến cho tiểu tiện nhân này chết không có chỗ chôn thân!
***
(1) Bộ bộ sinh liên: miêu tả dáng vẻ vô cùng thướt tha xinh đẹp, mỗi bước chân như nở ra một đóa hoa sen.
Lòng của nàng đang dừng lại ở câu chuyện lúc nãy của Tề nhị tiểu thư.
Thật không ngờ, một Thiên Trân các chủ luôn cường ngạnh sắc sảo, không ai có thể đánh bại như hắn vậy mà lại là nhị hoàng tử của Nam Việt quốc, hơn nữa còn có thân thế như vậy, nghe ra... dường như rất đáng thương.
Nàng thật sự không thể nào hình dung nổi, nam nhân mạnh mẽ như vậy lại bị phán định rằng sẽ sống không quá sáu tuổi...
Tâm tình bức bối, nhưng Hoàng Nguyệt Ly không thể nói rõ đây là cảm giác gì.
Trước mắt dường như hiện lên thân ảnh của một cậu bé bệnh tật yếu ớt từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, cô độc sống trong những bức tường cao lớn lạnh lẽo của hậu cung, một mình ôm lấy tấm chăn, ho đến mức chết đi sống lại nhưng chẳng ai quan tâm, chẳng ai yêu thương bảo vệ.
Bóng hình cậu bé đó và bóng hình của nam nhân tuấn mỹ phi phàm, khí thế cường đại bá đạo kia dần dần hòa lại làm một.
Ngay lúc này, nàng lại nghe thấy tiếng nghị luận của đám thiên kim tiểu thư.
Nghe bọn họ khinh thường Dự vương không đáng giá một xu, còn nói hắn là phế vật, ai gả cho hắn đúng là xui xẻo tám đời.
Hoàng Nguyệt Ly nhịn không được mà phì cười, cảm giác thương cảm không biết diễn tả thế nào kia cũng lập tức tan biến.
Đám tiểu nha đầu này rốt cuộc không biết chính mình đang nói về ai sao?
Nếu như Dự vương là phế vật, vậy thì cả cái Thiên Lăng đại lục này làm gì có thiên tài!
Chẳng qua nàng không thèm thừa nhận, bản thân âm thầm thở ra một hơi.
Nam nhân kia rất cao ngạo, chắc chắn không thể nào đi cưới một nữ nhân xem thường hắn, vậy cho nên, hôm nay nếu nói hắn muốn tuyển vương phi trong đám thiên kim tiểu thư này, khẳng định là không có khả năng!
Khi Hoàng Nguyệt Ly còn đang miên man suy nghĩ thì đằng sau đột nhiên có người gọi nàng.
“Tam muội, thì ra muội trốn ở đây, làm ta tìm muội hết nửa ngày!”Hoàng Nguyệt Ly lười biếng dựa vào thân cây, nghiêng đầu nhìn thấy Bạch Nhược Kỳ mặc một thân váy gấm dài màu hồng đào chầm chậm tiến đến.
Tư thế nàng bước đi vô cùng chuẩn mực, từng bước từng bước dường như đều được tính toán kỹ càng, phối hợp với bộ váy tựa như lưu vân kia, thật giống y như đang phiêu bồng trên nền cỏ, phong thái thanh nhã, bộ bộ sinh liên (1).
Tiếng bàn luận của đám thiên kim tiểu thư im bặt, ánh mắt đều ngước nhìn Bạch Nhược Kỳ, vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét.
Bất kể là thiên phú, mỹ mạo hay là gia thế, Bạch Nhược Kỳ đều không có gì có thể bắt bẻ, khiến cho đám danh môn quý nữ luôn tự cho rằng mình thanh cao như bọn họ đây cũng cảm thấy bản thân không theo kịp, vốn dĩ không thể tranh giành với nàng.
Hoàng Nguyệt Ly phủi mông đứng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giả tạo.
“Thì ra là nhị tỷ, tỷ tìm muội có việc gì?”
Nụ cười của Bạch Nhược Kỳ vô cùng chân thành, nàng nhẹ nhàng cất tiếng: “Tam muội, nhị tỷ lần này là đặc biệt đến để xin lỗi muội. Lần trước trong buổi đấu giá ở Thiên Trân các đã phát sinh chút hiểu lầm, đều do nhị tỷ quá gấp gáp nên trách lầm muội, xin tam muội bỏ qua cho.”
Hoàng Nguyệt Ly nhìn ánh mắt của nàng, khóe môi cong lên: “Hả? Nhị tỷ vậy mà lại đến xin lỗi một phế vật như ta sao?”
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ly lộ rõ sự khinh thường, khiến Bạch Nhược Kỳ xém chút nữa không giả vờ nổi, hận không thể lập tức xông lên tát cho nàng một bạt tai!
Này, nha đầu chết tiệt kia, không phải chỉ là thứ phế vật rác rưởi thôi sao? Hôm nay không có cao thủ tuyệt thế kia bảo vệ vậy mà dám đứng trước mặt nàng ngông cuồng, đúng là muốn ăn đòn mà!
Bạch Nhược Kỳ hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng xuống.
Không được, hôm nay nàng tuyệt đối không được kích động, việc nhỏ không nhịn sao có thể làm được việc lớn, cứ để cho nha đầu chết tiệt này đắc ý trước đi.
Một hồi sau nàng sẽ khiến cho tiểu tiện nhân này chết không có chỗ chôn thân!
***
(1) Bộ bộ sinh liên: miêu tả dáng vẻ vô cùng thướt tha xinh đẹp, mỗi bước chân như nở ra một đóa hoa sen.
/300
|