Những nữ nhân ở đây, làm gì có ai xứng với hắn chứ!
Hơn nữa, hoàng thượng đã nói như vậy, cây cầm này, xem ra không thể không nhận, nếu không chọc giận hoàng đế, nàng làm sao có thể giữ lại để mà chơi đùa với Bạch Nhược Kỳ và thái tử điện hạ?
Nàng chỉ có thể nhận trước, sau khi yến hội kết thúc, tìm cơ hội trả lại cho Lê Mặc Ảnh.
Hoàng Nguyệt Ly tạ ơn hoàng thượng, ôm Ngọc Băng cầm trở về chỗ ngồi của mình.
Bạch Nhược Kỳ nhìn cây cầm trong tay Hoàng Nguyệt Ly, ánh mắt như muốn phóng ra lửa!
Đây chính là Ngọc Băng cầm của Minh Phi nương nương! Phàm là thiếu nữ biết đàn cổ cẩm, ai mà lại không muốn có được nó?
Thế mà lại rơi vào trong tay tam muội, người mà nàng ghét nhất, xem thường nhất!
Bạch Nhược Kỳ càng thêm ghen ghét, căm phẫn nhìn chằm chằm Hoàng Nguyệt Ly.
“Tam muội, muội quả thật là thâm tàng bất lộ! Chẳng qua, đừng cho rằng có thể đàn cổ cầm là sẽ bay lên được cành cao làm phượng hoàng, so với thiên tài võ đạo chân chính, muội chẳng qua chỉ là một con giun mà thôi!”
Hoàng Nguyệt Ly cẩn thận đặt cây đàn xuống bên cạnh, mỉm cười lên tiếng đáp: “Cầm nghệ của muội đương nhiên không thể nào so với nhị tỷ, lát nữa nhị tỷ biểu diễn chắc hẳn sẽ tốt hơn muội rất nhiều, muội sẽ ngồi dưới này cổ vũ cho tỷ!”
Bạch Nhược Kỳ sững sờ, sắc mặt biến đổi.
Nếu Hoàng Nguyệt Ly không nhắc, nàng cũng quên mất, dựa theo thứ tự, thì nàng chính là người thứ hai lên biểu diễn tài nghệ!
Vốn dĩ biểu diễn tài nghệ chính là thứ nàng thích nhất.
Chỉ cần tiến lên đài biểu diễn một khúc là có thể dễ dàng nhận lấy tất cả những lời tán thưởng, trở thành người nổi bật nhất, không ai có thể đấu với nàng.
Hôm nay, Bạch Nhược Kỳ có Thục phi tiếp ứng, nên đã biết trước yến tiệc hôm nay sẽ có tiết mục biểu diễn tài nghệ rồi.
Nàng đã có chuẩn bị từ trước, đặc biệt chọn khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”, nàng ở nhà đã luyện tập rất nhiều lần, nhất định trong yến tiệc lần này sẽ trở thành người nổi bật nhất, thu hút sự chú ý của hoàng đế, thái hậu và thái tử điện hạ.
Mặc dù nàng muốn dựa vào thiên phú võ đạo của mình để trở thành thái tử phi, nhưng thể hiện ra tài nghệ xuất chúng sẽ giúp nàng tăng thêm điểm cộng.
Nào ngờ hôm nay tam muội phế vật kia đột nhiên thể hiện tài năng tuyệt thế, dùng một khúc cổ cẩm “U Lan” chinh phục tất cả mọi người, kỹ thuật diễn tấu siêu phàm thoát tục như vậy ngay cả nàng cũng không thể nào sánh kịp!
Hoàng đế còn ban tặng Ngọc Băng cầm cho nàng ta nữa!
Có phần diễn tấu của Hoàng Nguyệt Ly ở trước, nếu như Bạch Nhược Kỳ cũng biểu diễn cổ cầm mà kỳ nghệ lại còn kém xa nàng ta, thì không những không thể nào trở thành người nổi bật nhất, ngược lại sẽ tự mình làm mất mặt mình!
Bạch Nhược Kỳ trước giờ vốn dựa vào tài năng diễn tấu cổ cầm mà nổi tiếng, nay không thể sánh bằng muội muội phế vật, thì quả đúng là một chuyện vô cùng buồn cười!
Hơn nữa, hai người biểu diễn liền nhau, sự so sánh sẽ càng rõ rệt!
Dù cho Bạch Nhược Kỳ đàn cũng rất tốt, nhưng hiện giờ trong ấn tượng của mọi người vẫn đọng lại phần diễn tấu xuất thần của Hoàng Nguyệt Ly, nếu tiếp theo ngay sau đó lại nghe đàn, thì chắc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Như vậy nàng phải làm sao đây?
Chưa đợi Bạch Nhược Kỳ nghĩ xong, hoàng hậu đã lên tiếng.
“Đến người thứ hai biểu diễn tài nghệ, đây là nhị tiểu thư Bạch Nhược Kỳ của Võ Uy hầu phủ, Kỳ nhi, ngươi định biểu diễn tài nghệ gì?”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, Kỳ nhi...”
Bạch Nhược Kỳ muốn nói lại thôi, trong đầu xoay chuyển vô vàn ý nghĩ, nếu như không diễn tấu cổ cầm, bản thân còn có thể biểu diễn tài nghệ gì nữa.
Cầm kỳ thi họa, nàng đương nhiên đều đã học qua, nhưng từ lúc trở thành đệ nhất cổ cầm của Nam Việt quốc, nàng đã không còn phí tâm lên những môn tài nghệ khác.
Hơn nữa, hoàng thượng đã nói như vậy, cây cầm này, xem ra không thể không nhận, nếu không chọc giận hoàng đế, nàng làm sao có thể giữ lại để mà chơi đùa với Bạch Nhược Kỳ và thái tử điện hạ?
Nàng chỉ có thể nhận trước, sau khi yến hội kết thúc, tìm cơ hội trả lại cho Lê Mặc Ảnh.
Hoàng Nguyệt Ly tạ ơn hoàng thượng, ôm Ngọc Băng cầm trở về chỗ ngồi của mình.
Bạch Nhược Kỳ nhìn cây cầm trong tay Hoàng Nguyệt Ly, ánh mắt như muốn phóng ra lửa!
Đây chính là Ngọc Băng cầm của Minh Phi nương nương! Phàm là thiếu nữ biết đàn cổ cẩm, ai mà lại không muốn có được nó?
Thế mà lại rơi vào trong tay tam muội, người mà nàng ghét nhất, xem thường nhất!
Bạch Nhược Kỳ càng thêm ghen ghét, căm phẫn nhìn chằm chằm Hoàng Nguyệt Ly.
“Tam muội, muội quả thật là thâm tàng bất lộ! Chẳng qua, đừng cho rằng có thể đàn cổ cầm là sẽ bay lên được cành cao làm phượng hoàng, so với thiên tài võ đạo chân chính, muội chẳng qua chỉ là một con giun mà thôi!”
Hoàng Nguyệt Ly cẩn thận đặt cây đàn xuống bên cạnh, mỉm cười lên tiếng đáp: “Cầm nghệ của muội đương nhiên không thể nào so với nhị tỷ, lát nữa nhị tỷ biểu diễn chắc hẳn sẽ tốt hơn muội rất nhiều, muội sẽ ngồi dưới này cổ vũ cho tỷ!”
Bạch Nhược Kỳ sững sờ, sắc mặt biến đổi.
Nếu Hoàng Nguyệt Ly không nhắc, nàng cũng quên mất, dựa theo thứ tự, thì nàng chính là người thứ hai lên biểu diễn tài nghệ!
Vốn dĩ biểu diễn tài nghệ chính là thứ nàng thích nhất.
Chỉ cần tiến lên đài biểu diễn một khúc là có thể dễ dàng nhận lấy tất cả những lời tán thưởng, trở thành người nổi bật nhất, không ai có thể đấu với nàng.
Hôm nay, Bạch Nhược Kỳ có Thục phi tiếp ứng, nên đã biết trước yến tiệc hôm nay sẽ có tiết mục biểu diễn tài nghệ rồi.
Nàng đã có chuẩn bị từ trước, đặc biệt chọn khúc “Cao Sơn Lưu Thủy”, nàng ở nhà đã luyện tập rất nhiều lần, nhất định trong yến tiệc lần này sẽ trở thành người nổi bật nhất, thu hút sự chú ý của hoàng đế, thái hậu và thái tử điện hạ.
Mặc dù nàng muốn dựa vào thiên phú võ đạo của mình để trở thành thái tử phi, nhưng thể hiện ra tài nghệ xuất chúng sẽ giúp nàng tăng thêm điểm cộng.
Nào ngờ hôm nay tam muội phế vật kia đột nhiên thể hiện tài năng tuyệt thế, dùng một khúc cổ cẩm “U Lan” chinh phục tất cả mọi người, kỹ thuật diễn tấu siêu phàm thoát tục như vậy ngay cả nàng cũng không thể nào sánh kịp!
Hoàng đế còn ban tặng Ngọc Băng cầm cho nàng ta nữa!
Có phần diễn tấu của Hoàng Nguyệt Ly ở trước, nếu như Bạch Nhược Kỳ cũng biểu diễn cổ cầm mà kỳ nghệ lại còn kém xa nàng ta, thì không những không thể nào trở thành người nổi bật nhất, ngược lại sẽ tự mình làm mất mặt mình!
Bạch Nhược Kỳ trước giờ vốn dựa vào tài năng diễn tấu cổ cầm mà nổi tiếng, nay không thể sánh bằng muội muội phế vật, thì quả đúng là một chuyện vô cùng buồn cười!
Hơn nữa, hai người biểu diễn liền nhau, sự so sánh sẽ càng rõ rệt!
Dù cho Bạch Nhược Kỳ đàn cũng rất tốt, nhưng hiện giờ trong ấn tượng của mọi người vẫn đọng lại phần diễn tấu xuất thần của Hoàng Nguyệt Ly, nếu tiếp theo ngay sau đó lại nghe đàn, thì chắc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Như vậy nàng phải làm sao đây?
Chưa đợi Bạch Nhược Kỳ nghĩ xong, hoàng hậu đã lên tiếng.
“Đến người thứ hai biểu diễn tài nghệ, đây là nhị tiểu thư Bạch Nhược Kỳ của Võ Uy hầu phủ, Kỳ nhi, ngươi định biểu diễn tài nghệ gì?”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, Kỳ nhi...”
Bạch Nhược Kỳ muốn nói lại thôi, trong đầu xoay chuyển vô vàn ý nghĩ, nếu như không diễn tấu cổ cầm, bản thân còn có thể biểu diễn tài nghệ gì nữa.
Cầm kỳ thi họa, nàng đương nhiên đều đã học qua, nhưng từ lúc trở thành đệ nhất cổ cầm của Nam Việt quốc, nàng đã không còn phí tâm lên những môn tài nghệ khác.
/548
|