Từ sau lần mà Hoàng Nguyệt Ly “hảo tâm” nói thay cho hắn ở Thiên Trân các, thái tử có cái nhìn khác hẳn về nàng.
Hôm nay nhìn thấy nàng, dường như đẹp lên không ít phần, thái tử càng cảm thấy tim đang đập thình thịch.
Tên tiểu nha đầu này cũng khá thông minh, đáng yêu, so với Bạch Nhược Kỳ mỹ diễm đại khí lại có hai phong cách khác nhau, mỗi người đều có tài riêng, nếu có thể tiếp nhận cả hai vào hậu cung thì tốt quá.
Đương nhiên, nàng vô dụng như vậy, muốn trở thành chính phi thật không xứng đáng, nhưng làm thứ phi cũng không tồi chứ.
Nga hoàng nữ anh kết hợp lại, truyền ra ngoài cũng là lời hay ý đẹp.
Hơn nữa, nha đầu này chỉ là tên phế vật, làm không tốt thì căn bản cũng sẽ tìm không ra đối tượng môn đăng hộ đối để thành hôn, nay lại được thái tử hắn để mặt muốn nhận làm thứ phi, có thể sẽ cảm động đến mừng rớt nước mắt!
Thái tử mừng thầm trong lòng, nụ cười cũng trở nên đầy ẩn ý.
Cảnh tượng này trong mắt Lê Mặc Ảnh, khuôn mặt đẹp không tỳ vết của hắn, hiện rõ sự lạnh lùng.
Nữ nhân dám tư tưởng về hắn…
Lê Mặc Quân, ngươi to gan! Vẫn còn về nhà như không có chuyện gì!
Lê Mặc Ảnh bỗng nãy sát ý, nhưng không biểu hiện ra trên mặt, chỉ liếc mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly, tựa hồ chẳng hề thương tâm.
Thật ra, hắn thực sự không hề cảm thấy lo lắng chút nào.
Tên tiểu hồ ly có vai trò như thế nào, tuy không biết nàng đang giở trò gì, nhưng tại một góc nhỏ này, nàng chắc chắn không thể bị chịu thiệt là đúng.
Mấy ngày trôi qua, lại gặp phải tên lòng dạ hẹp hòi xảo quyệt chỉ biết đi tính toán với người khác, trong lòng hắn thật sự cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhưng lại không muốn để tên vô lương tâm kia phát hiện, nên sau khi nhìn qua một lượt, liền lại cúi đầu ngay lập tức.
Hoàng Nguyệt Ly có cảm giác hình như có người nhìn mình, liền ngước đầu lên, lại chỉ thấy khuôn mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng của Lê Mặc Ảnh, bất giác ánh mắt có phần thất vọng.
Ít lâu sau, một vị cung nữ có mang theo một cây tiểu dao cầm tinh tế chạy tiến vào Từ Ninh cung.
“Bạch tam tiểu thư, cây Ngọc Băng cầm được chế thành từ một giọt keo cây Ngũ Đồng này là Cổ Cầm Trung được cất giấu ở trong cung, cây đàn tốt nhất đó, người xem, có dùng được không?”
Hoàng Nguyệt Ly ngó qua, thử chạm nhẹ xem thử, sau đó chỉ cười nhẹ.
“Không hổ là vật giấu trong cung, cây Ngọc Băng cầm này cũng được coi là báu vật khó kiếm. Vậy hôm nay ta sẽ dùng cây đàn này diễn tấu một khúc nhạc!”
Bạch Nhược Kỳ nghe câu đó, suýt chút nữa không kiểm soát được!
Tên nha đầu đáng chết này thật biết cách ăn nói, giống như vẫn còn chưa hài lòng về cây Ngọc Băng cầm này!
Ai cũng biết đây là danh cầm Ngọc Băng cầm được xếp ở hạng đầu của cả Nam Thiên vực, giá trị sử dụng đến Thành Đô cũng không hình dung ra được!
Nói vậy, cây đàn này chính là của hồi môn năm đó Minh phi nương nương cầm theo khi vào cung, mà Minh phi năm đó, lại là đại sư cổ cầm, tên tuổi ngang hàng với Ngọc Tiên Tử, sư phụ của Bạch Nhược Kỳ, vì vậy mới có thể sở hữu cây đàn cổ quý hiếm này.
Bạch Nhược Kỳ luôn mơ mộng có thể sở hữu cây Ngọc Băng cầm, cho dù là chạm nhẹ một cái cũng được!
Thế nhưng, sau khi Minh phi qua đời, cây đàn quý này luôn được cất giấu trong cung, không ai từng nhìn thấy.
Không ngờ, hôm nay Hoàng Nguyệt Ly nói muốn chơi đàn, hoàng đế lại tìm lại cây đàn quý này.
Thật không thể chấp nhận được!
Đáng tiếc là, dù có không chấp nhận như thế nào, đồ vô dụng chính là đồ vô dụng, đàn trên tay càng tốt, càng bộc lộ được khả năng chơi đàn của nàng tệ đến mức nào!
Những thiên kim tiểu thư khác đều giương mắt nhìn, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị nhìn chiếc đàn trong tay Hoàng Nguyệt Ly.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ nâng ngón tay lướt nhẹ những phím đàn, Ngọc Băng cầm vang lên tiếng đàn thanh thoát, thật khiến cảm động lòng người.
Khóe miệng nàng hiện lên nụ cười đầy ý nhị, cảm giác này... thật khiến nàng nhớ mãi!
Hôm nay nhìn thấy nàng, dường như đẹp lên không ít phần, thái tử càng cảm thấy tim đang đập thình thịch.
Tên tiểu nha đầu này cũng khá thông minh, đáng yêu, so với Bạch Nhược Kỳ mỹ diễm đại khí lại có hai phong cách khác nhau, mỗi người đều có tài riêng, nếu có thể tiếp nhận cả hai vào hậu cung thì tốt quá.
Đương nhiên, nàng vô dụng như vậy, muốn trở thành chính phi thật không xứng đáng, nhưng làm thứ phi cũng không tồi chứ.
Nga hoàng nữ anh kết hợp lại, truyền ra ngoài cũng là lời hay ý đẹp.
Hơn nữa, nha đầu này chỉ là tên phế vật, làm không tốt thì căn bản cũng sẽ tìm không ra đối tượng môn đăng hộ đối để thành hôn, nay lại được thái tử hắn để mặt muốn nhận làm thứ phi, có thể sẽ cảm động đến mừng rớt nước mắt!
Thái tử mừng thầm trong lòng, nụ cười cũng trở nên đầy ẩn ý.
Cảnh tượng này trong mắt Lê Mặc Ảnh, khuôn mặt đẹp không tỳ vết của hắn, hiện rõ sự lạnh lùng.
Nữ nhân dám tư tưởng về hắn…
Lê Mặc Quân, ngươi to gan! Vẫn còn về nhà như không có chuyện gì!
Lê Mặc Ảnh bỗng nãy sát ý, nhưng không biểu hiện ra trên mặt, chỉ liếc mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly, tựa hồ chẳng hề thương tâm.
Thật ra, hắn thực sự không hề cảm thấy lo lắng chút nào.
Tên tiểu hồ ly có vai trò như thế nào, tuy không biết nàng đang giở trò gì, nhưng tại một góc nhỏ này, nàng chắc chắn không thể bị chịu thiệt là đúng.
Mấy ngày trôi qua, lại gặp phải tên lòng dạ hẹp hòi xảo quyệt chỉ biết đi tính toán với người khác, trong lòng hắn thật sự cảm thấy cực kỳ đáng yêu, nhưng lại không muốn để tên vô lương tâm kia phát hiện, nên sau khi nhìn qua một lượt, liền lại cúi đầu ngay lập tức.
Hoàng Nguyệt Ly có cảm giác hình như có người nhìn mình, liền ngước đầu lên, lại chỉ thấy khuôn mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng của Lê Mặc Ảnh, bất giác ánh mắt có phần thất vọng.
Ít lâu sau, một vị cung nữ có mang theo một cây tiểu dao cầm tinh tế chạy tiến vào Từ Ninh cung.
“Bạch tam tiểu thư, cây Ngọc Băng cầm được chế thành từ một giọt keo cây Ngũ Đồng này là Cổ Cầm Trung được cất giấu ở trong cung, cây đàn tốt nhất đó, người xem, có dùng được không?”
Hoàng Nguyệt Ly ngó qua, thử chạm nhẹ xem thử, sau đó chỉ cười nhẹ.
“Không hổ là vật giấu trong cung, cây Ngọc Băng cầm này cũng được coi là báu vật khó kiếm. Vậy hôm nay ta sẽ dùng cây đàn này diễn tấu một khúc nhạc!”
Bạch Nhược Kỳ nghe câu đó, suýt chút nữa không kiểm soát được!
Tên nha đầu đáng chết này thật biết cách ăn nói, giống như vẫn còn chưa hài lòng về cây Ngọc Băng cầm này!
Ai cũng biết đây là danh cầm Ngọc Băng cầm được xếp ở hạng đầu của cả Nam Thiên vực, giá trị sử dụng đến Thành Đô cũng không hình dung ra được!
Nói vậy, cây đàn này chính là của hồi môn năm đó Minh phi nương nương cầm theo khi vào cung, mà Minh phi năm đó, lại là đại sư cổ cầm, tên tuổi ngang hàng với Ngọc Tiên Tử, sư phụ của Bạch Nhược Kỳ, vì vậy mới có thể sở hữu cây đàn cổ quý hiếm này.
Bạch Nhược Kỳ luôn mơ mộng có thể sở hữu cây Ngọc Băng cầm, cho dù là chạm nhẹ một cái cũng được!
Thế nhưng, sau khi Minh phi qua đời, cây đàn quý này luôn được cất giấu trong cung, không ai từng nhìn thấy.
Không ngờ, hôm nay Hoàng Nguyệt Ly nói muốn chơi đàn, hoàng đế lại tìm lại cây đàn quý này.
Thật không thể chấp nhận được!
Đáng tiếc là, dù có không chấp nhận như thế nào, đồ vô dụng chính là đồ vô dụng, đàn trên tay càng tốt, càng bộc lộ được khả năng chơi đàn của nàng tệ đến mức nào!
Những thiên kim tiểu thư khác đều giương mắt nhìn, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị nhìn chiếc đàn trong tay Hoàng Nguyệt Ly.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ nâng ngón tay lướt nhẹ những phím đàn, Ngọc Băng cầm vang lên tiếng đàn thanh thoát, thật khiến cảm động lòng người.
Khóe miệng nàng hiện lên nụ cười đầy ý nhị, cảm giác này... thật khiến nàng nhớ mãi!
/548
|