Bài kiểm nghiệm thiên tư dành cho tiểu nha đầu năm đó được tiến hành trong cung, không ai mà không biết đến, đây thực ra không phải là tin đồn không đáng tin, mà là sự thật do chính mắt thái hậu nhìn thấy.
Thái hậu trong lòng lấy làm tiếc, đột nhiên nghe thấy lời của Hoàng Nguyệt Ly, ý thức được cô có lẽ đã tu luyện rồi, bất giác cảm thấy khá ngạc nhiên, muốn theo cô hỏi cho rõ.
Hoàng Nguyệt Ly cười nhẹ, đang chuẩn bị đáp lời, đột nhiên, ánh mắt cô liếc nhìn sang một góc vườn hoa anh đào, lập tức đứng dậy.
“Đợi một lát! Mọi người đừng đi vội!”
Thái hậu sững lại: “Sao vậy?”
Hoàng Nguyệt Ly hướng mắt nhìn về phía đó, lớn tiếng nói: “Thái hậu nương nương, xin đừng vội đưa Lưu Y Chính đi! Ly nhi vừa mới nghe được, anh ta nói chuyện này còn có uẩn khúc gì đó, hay cứ để anh ta nói rõ mọi chuyện, nếu không, nói không chừng lại để thủ phạm nhởn nhơ bên ngoài.”
Thái hậu ngoảnh đầu nhìn, trông thấy Lưu Y Chính đang bị người bịt miệng, lập tức uy hiếp lôi ra khỏi tầm mắt.
Thái hậu cau mày nói: “Sao? Vẫn còn uẩn khúc sao?”
Hoàng Nguyệt Ly khẽ gật đầu, nói: “Thái hậu nương nương, người thử nghĩ xem, Lưu Y Chính chẳng qua chỉ là thái y, anh ta việc gì phải nói nhị tỷ ta là hỉ mạch? Mưu hại nhị tỷ, đối với anh ta mà nói thì có ích lợi gì? Chắc chắn là có người đứng sau lưng giật dây! Người này nếu không bắt hắn lại, chẳng phải là để nhị tỷ chịu tội oan sao!”
Thái hậu nghĩ ngợi một lúc, liền hiểu ra mọi chuyện.
“Nhà ngươi nói cũng có lý, chuyện này… e là không đơn thuần như vậy…”
Trong lúc Thục phi nghe hai người nói chuyện thì không ngừng ra ám hiệu bảo thị vệ mau kéo người đi.
Ai ngờ được rằng, vẫn chậm trễ một bước.
“Thái hậu nương nương, chuyện này nhất định không hề đơn giản như vậy! Có điều, chỉ vì một mớ hỗn độn này, lại làm hỏng bữa tiệc hoa đào của người, đây chính là lỗi của nô tì đã phạm phải! Bởi vậy, án tử nên để người bộ hành quyết định, người cũng có tuổi rồi thì nên an tâm ngắm hoa!”
Thục phi cười miễn cưỡng, thử thuyết phục thái hậu.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ chau mày: “Thục phi nương nương, tuy rằng ý của người là ý tốt, nhưng chuyện này nhất định phải rõ ràng ngay bây giờ! Nhị tỷ của ta bị buộc nhiều tội như vây, kết luận lại là sự ngộ nhận của thái y? Chẳng phải như vậy thật chẳng coi Võ Uy hầu nhà chúng ta ra gì sao? Con quyết không để nhị tỷ con phải chịu uất ức này!”
Sự ngay thẳng, dứt khoát trong câu nói của cô ta khiến ngay cả Thái hậu cũng thấy cảm động.
“Được, đứa bé này, đối xử tốt với tỷ tỷ như vậy, ta cũng thấy vui trong lòng...”
“Vì dù sao nhị tỷ cũng là người thân của thần mà...”
“Haiz, ngoan lắm, ngoan lắm…”
Thái hậu khen Hoàng Nguyệt Ly không ngớt lời.
Thục phi và Bạch Nhược Kỳ tưởng như tức hộc máu.
Tên tiểu tiện nhân đó có gì là đối xử tốt với tỷ tỷ chứ? Cô ta còn hận không thể xử đẹp tỷ tỷ không phải sao?
Không ngờ được cô ta có thể giả vờ ngoan ngoãn một cách dễ dàng vậy, rõ ràng là một người cực kỳ nham hiểm, mà ngay đến cả thái hậu lần đầu tiên gặp đã bị cô ta lừa rồi.
Hai người đều có nỗi khổ khó nói thành lời, đành chịu sự ghê tởm như ruồi ấy.
Thái hậu cuối cùng cũng ra hiệu, “Mau đưa thái y quay lại đây cho ai gia, để hắn khai hết ra những sự việc còn đang uẩn khúc! Ly nhi yên tâm, ai gia nhất định sẽ cho tỷ muội ngươi làm chủ, sẽ không để cho Kỳ nhi khi không lại chịu uất ức!”
Bạch Nhược Kỳ khóc không ra nước mắt.
Cô thà bị ngược đãi! Cũng không muốn để thái hậu làm chủ!
Có điều thái hậu chỉ nghe lời Hoàng Nguyệt Ly nói, vốn dĩ không hề lời kháng ý của cô!
Lưu Y Chính đang khi tuyệt xử phùng sinh (1), hận thấu xương Bạch Nhược Kỳ.
Hắn vừa bị giải đến, lập tức quỳ sập xuống đất, liều mạng nói ra hết thảy toàn bộ sự việc!
“Thái hậu nương nương minh giám, hôm nay Bạch gia nhị tiểu thư có bị xuất huyết bất tỉnh, đích thực là vì đã uống phải rượu bị hạ thuốc, nhưng người tự bỏ thuốc không phải ai khác, chính là cô ta Bạch Nhược Kỳ!”
***
(1) Tuyệt xử phùng sinh: có đường sống trong chỗ chết.
Thái hậu trong lòng lấy làm tiếc, đột nhiên nghe thấy lời của Hoàng Nguyệt Ly, ý thức được cô có lẽ đã tu luyện rồi, bất giác cảm thấy khá ngạc nhiên, muốn theo cô hỏi cho rõ.
Hoàng Nguyệt Ly cười nhẹ, đang chuẩn bị đáp lời, đột nhiên, ánh mắt cô liếc nhìn sang một góc vườn hoa anh đào, lập tức đứng dậy.
“Đợi một lát! Mọi người đừng đi vội!”
Thái hậu sững lại: “Sao vậy?”
Hoàng Nguyệt Ly hướng mắt nhìn về phía đó, lớn tiếng nói: “Thái hậu nương nương, xin đừng vội đưa Lưu Y Chính đi! Ly nhi vừa mới nghe được, anh ta nói chuyện này còn có uẩn khúc gì đó, hay cứ để anh ta nói rõ mọi chuyện, nếu không, nói không chừng lại để thủ phạm nhởn nhơ bên ngoài.”
Thái hậu ngoảnh đầu nhìn, trông thấy Lưu Y Chính đang bị người bịt miệng, lập tức uy hiếp lôi ra khỏi tầm mắt.
Thái hậu cau mày nói: “Sao? Vẫn còn uẩn khúc sao?”
Hoàng Nguyệt Ly khẽ gật đầu, nói: “Thái hậu nương nương, người thử nghĩ xem, Lưu Y Chính chẳng qua chỉ là thái y, anh ta việc gì phải nói nhị tỷ ta là hỉ mạch? Mưu hại nhị tỷ, đối với anh ta mà nói thì có ích lợi gì? Chắc chắn là có người đứng sau lưng giật dây! Người này nếu không bắt hắn lại, chẳng phải là để nhị tỷ chịu tội oan sao!”
Thái hậu nghĩ ngợi một lúc, liền hiểu ra mọi chuyện.
“Nhà ngươi nói cũng có lý, chuyện này… e là không đơn thuần như vậy…”
Trong lúc Thục phi nghe hai người nói chuyện thì không ngừng ra ám hiệu bảo thị vệ mau kéo người đi.
Ai ngờ được rằng, vẫn chậm trễ một bước.
“Thái hậu nương nương, chuyện này nhất định không hề đơn giản như vậy! Có điều, chỉ vì một mớ hỗn độn này, lại làm hỏng bữa tiệc hoa đào của người, đây chính là lỗi của nô tì đã phạm phải! Bởi vậy, án tử nên để người bộ hành quyết định, người cũng có tuổi rồi thì nên an tâm ngắm hoa!”
Thục phi cười miễn cưỡng, thử thuyết phục thái hậu.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ chau mày: “Thục phi nương nương, tuy rằng ý của người là ý tốt, nhưng chuyện này nhất định phải rõ ràng ngay bây giờ! Nhị tỷ của ta bị buộc nhiều tội như vây, kết luận lại là sự ngộ nhận của thái y? Chẳng phải như vậy thật chẳng coi Võ Uy hầu nhà chúng ta ra gì sao? Con quyết không để nhị tỷ con phải chịu uất ức này!”
Sự ngay thẳng, dứt khoát trong câu nói của cô ta khiến ngay cả Thái hậu cũng thấy cảm động.
“Được, đứa bé này, đối xử tốt với tỷ tỷ như vậy, ta cũng thấy vui trong lòng...”
“Vì dù sao nhị tỷ cũng là người thân của thần mà...”
“Haiz, ngoan lắm, ngoan lắm…”
Thái hậu khen Hoàng Nguyệt Ly không ngớt lời.
Thục phi và Bạch Nhược Kỳ tưởng như tức hộc máu.
Tên tiểu tiện nhân đó có gì là đối xử tốt với tỷ tỷ chứ? Cô ta còn hận không thể xử đẹp tỷ tỷ không phải sao?
Không ngờ được cô ta có thể giả vờ ngoan ngoãn một cách dễ dàng vậy, rõ ràng là một người cực kỳ nham hiểm, mà ngay đến cả thái hậu lần đầu tiên gặp đã bị cô ta lừa rồi.
Hai người đều có nỗi khổ khó nói thành lời, đành chịu sự ghê tởm như ruồi ấy.
Thái hậu cuối cùng cũng ra hiệu, “Mau đưa thái y quay lại đây cho ai gia, để hắn khai hết ra những sự việc còn đang uẩn khúc! Ly nhi yên tâm, ai gia nhất định sẽ cho tỷ muội ngươi làm chủ, sẽ không để cho Kỳ nhi khi không lại chịu uất ức!”
Bạch Nhược Kỳ khóc không ra nước mắt.
Cô thà bị ngược đãi! Cũng không muốn để thái hậu làm chủ!
Có điều thái hậu chỉ nghe lời Hoàng Nguyệt Ly nói, vốn dĩ không hề lời kháng ý của cô!
Lưu Y Chính đang khi tuyệt xử phùng sinh (1), hận thấu xương Bạch Nhược Kỳ.
Hắn vừa bị giải đến, lập tức quỳ sập xuống đất, liều mạng nói ra hết thảy toàn bộ sự việc!
“Thái hậu nương nương minh giám, hôm nay Bạch gia nhị tiểu thư có bị xuất huyết bất tỉnh, đích thực là vì đã uống phải rượu bị hạ thuốc, nhưng người tự bỏ thuốc không phải ai khác, chính là cô ta Bạch Nhược Kỳ!”
***
(1) Tuyệt xử phùng sinh: có đường sống trong chỗ chết.
/548
|