Chỉ là dù có ganh ghét hơn nữa, thì Bạch Nhược Kỳ vẫn là người có thiên phú cao, gia thế tốt, tu vi xuất chúng, không ai dám đắc tội với nàng ta.
Nào ngờ khi mà mọi người đều cho rằng nàng ta sẽ trở thành thái tử phi, thì đột nhiên lại gây ra loại chuyện xấu mặt này!
Đúng là khiến người ta cười chết mất!
Nghe thấy những tiếng rì rầm chế nhạo xung quanh, mặt Bạch Nhược Kỳ đỏ lên.
Nàng lớn đến dường này, chưa bao giờ bị mất mặt đến như vậy! Hơn nữa, còn là mất mặt trước rất nhiều thiên kim quý tộc nữa chứ!
Từ nhỏ, nàng đã là người đứng đầu trong đám thiên kim tiểu thư. Những người kia từ trước đến giờ vốn là tồn tại để làm nền cho nàng, nhưng hiện tại, nàng lại trở thành trò cười cho bọn họ!
Bạch Nhược Kỳ vừa tức vừa gấp gáp, không thèm quan tâm bọn họ, vội vàng lớn tiếng giải thích.
“Thái hậu nương nương minh giám! Hôm nay Kỳ nhi ở trong rừng đào uống một chén rượu thì đột nhiên bị đau bụng, sau đó ngất đi! Kỳ nhi... chỉ nghĩ là do nguyệt sự không điều hòa mà thôi, không ngờ Lưu Y Chính vừa đến lại nói Kỳ nhi có hỉ mạch! Kỳ nhi thật sự không biết là có chuyện gì, Kỳ nhi thật sự không làm ra bất cứ chuyện gì không đứng đắn!”
“Không làm gì thì tại sao lại có hỉ mạch?” Lý cô cô nhịn không được nói chen vào: “Lẽ nào ý của Bạch nhị tiểu thư là ta đổ oan cho ngươi?”
“Không không không... chuyện này không liên quan đến Lý cô cô!”
Bạch Nhược Kỳ xem như vẫn còn chút lý trí, biết Lý cô cô là người thân cận bên cạnh thái hậu, không thể đắc tội.
Ánh mắt nàng xoay chuyển, trong lòng lóe lên một tia tàn độc, quyết định hy sinh Lưu Y Chính.
“Kỳ nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là chẩn đoán nhầm rồi! Lưu Y Chính, có phải lúc chẩn mạch ông không xem kỹ không? Ông có biết rằng một khi kết luận có hỉ mạch, ông phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình hay không?”
Thái hậu nương nương lạnh lùng nhìn Lưu Y Chính: “Lưu Y Chính là thái y chuyên chẩn trị bệnh cho phụ nhân giỏi nhất trong Thái Y viện, làm sao có thể chẩn đoán nhầm?”
Lưu Y Chính sắc mặt trắng bệch, không biết phải biện giải thế nào, chỉ có thể quỳ cúi đầu sát đất: “Thái hậu nương nương, hạ quan hành sự quang minh chính đại, làm sao có thể chẩn đoán sai? Mạch tượng của Bạch nhị tiểu thư chính là như vậy!”
Trong mắt Lưu Y Chính lóe lên một tia tàn độc.
Bạch Nhược Kỳ rõ ràng là tự mình làm không thỏa đáng nên mới uống nhầm thuốc, dẫn đến sự việc ngoài ý muốn, thế mà vì muốn thoát tội, lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu hắn ta!
Nếu như lần này hắn ta mang tội danh chẩn đoán sai, cộng thêm suýt nữa ảnh hưởng đến kết quả tuyển phi, thì không những cái chức thái y này không giữ được, mà nói không chừng còn bị tống vào ngục trị tội!
Nhưng Bạch Nhược Kỳ không hề nghĩ đến hắn, vừa mở miệng liền nói hắn chẩn đoán sai!
Nàng ta đã vô tình như vậy, thì đừng trách hắn vô nghĩa!
“Ông ngậm máu phun người, chẩn đoán sai còn không thừa nhận! Có phải muốn bôi nhọ danh tiết của ta không?”
“Bạch nhị tiểu thư dám làm không dám nhận! Đã chẩn đoán ra hỉ mạch rồi, còn muốn chối cãi nữa sao?”
Hai người đôi co, không ngừng tranh cãi trước mặt thái hậu.
Hoàng Nguyệt Ly ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn hai người tranh cãi mà cảm thấy vô cùng buồn cười, thầm nói trong lòng: “Chậc chậc, đúng là mèo chó cắn nhau, hại người hại mình! Đáng tiếc, Lưu Y Chính đấu không lại Bạch Nhược Kỳ... ài, thật đáng tiếc...”
Đúng như nàng dự đoán, Thục phi đứng lên nói: “Thái hậu nương nương, người không cần phiền não. Muốn biết có phải chẩn đoán sai hay không kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần mời vài vị thái y đến đây chẩn đoán là được! Đến lúc đó xem xem còn ai nói gì được nữa!”
“Đúng, Thục phi nói đúng lắm!”
Thái hậu như bừng tỉnh, lập tức cất tiếng sai người.
“Lý cô cô, ngươi bây giờ hãy đến Thái Y viện, gọi những thái y có mặt đến đây! Đi ngay đi!”
Nào ngờ khi mà mọi người đều cho rằng nàng ta sẽ trở thành thái tử phi, thì đột nhiên lại gây ra loại chuyện xấu mặt này!
Đúng là khiến người ta cười chết mất!
Nghe thấy những tiếng rì rầm chế nhạo xung quanh, mặt Bạch Nhược Kỳ đỏ lên.
Nàng lớn đến dường này, chưa bao giờ bị mất mặt đến như vậy! Hơn nữa, còn là mất mặt trước rất nhiều thiên kim quý tộc nữa chứ!
Từ nhỏ, nàng đã là người đứng đầu trong đám thiên kim tiểu thư. Những người kia từ trước đến giờ vốn là tồn tại để làm nền cho nàng, nhưng hiện tại, nàng lại trở thành trò cười cho bọn họ!
Bạch Nhược Kỳ vừa tức vừa gấp gáp, không thèm quan tâm bọn họ, vội vàng lớn tiếng giải thích.
“Thái hậu nương nương minh giám! Hôm nay Kỳ nhi ở trong rừng đào uống một chén rượu thì đột nhiên bị đau bụng, sau đó ngất đi! Kỳ nhi... chỉ nghĩ là do nguyệt sự không điều hòa mà thôi, không ngờ Lưu Y Chính vừa đến lại nói Kỳ nhi có hỉ mạch! Kỳ nhi thật sự không biết là có chuyện gì, Kỳ nhi thật sự không làm ra bất cứ chuyện gì không đứng đắn!”
“Không làm gì thì tại sao lại có hỉ mạch?” Lý cô cô nhịn không được nói chen vào: “Lẽ nào ý của Bạch nhị tiểu thư là ta đổ oan cho ngươi?”
“Không không không... chuyện này không liên quan đến Lý cô cô!”
Bạch Nhược Kỳ xem như vẫn còn chút lý trí, biết Lý cô cô là người thân cận bên cạnh thái hậu, không thể đắc tội.
Ánh mắt nàng xoay chuyển, trong lòng lóe lên một tia tàn độc, quyết định hy sinh Lưu Y Chính.
“Kỳ nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là chẩn đoán nhầm rồi! Lưu Y Chính, có phải lúc chẩn mạch ông không xem kỹ không? Ông có biết rằng một khi kết luận có hỉ mạch, ông phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình hay không?”
Thái hậu nương nương lạnh lùng nhìn Lưu Y Chính: “Lưu Y Chính là thái y chuyên chẩn trị bệnh cho phụ nhân giỏi nhất trong Thái Y viện, làm sao có thể chẩn đoán nhầm?”
Lưu Y Chính sắc mặt trắng bệch, không biết phải biện giải thế nào, chỉ có thể quỳ cúi đầu sát đất: “Thái hậu nương nương, hạ quan hành sự quang minh chính đại, làm sao có thể chẩn đoán sai? Mạch tượng của Bạch nhị tiểu thư chính là như vậy!”
Trong mắt Lưu Y Chính lóe lên một tia tàn độc.
Bạch Nhược Kỳ rõ ràng là tự mình làm không thỏa đáng nên mới uống nhầm thuốc, dẫn đến sự việc ngoài ý muốn, thế mà vì muốn thoát tội, lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu hắn ta!
Nếu như lần này hắn ta mang tội danh chẩn đoán sai, cộng thêm suýt nữa ảnh hưởng đến kết quả tuyển phi, thì không những cái chức thái y này không giữ được, mà nói không chừng còn bị tống vào ngục trị tội!
Nhưng Bạch Nhược Kỳ không hề nghĩ đến hắn, vừa mở miệng liền nói hắn chẩn đoán sai!
Nàng ta đã vô tình như vậy, thì đừng trách hắn vô nghĩa!
“Ông ngậm máu phun người, chẩn đoán sai còn không thừa nhận! Có phải muốn bôi nhọ danh tiết của ta không?”
“Bạch nhị tiểu thư dám làm không dám nhận! Đã chẩn đoán ra hỉ mạch rồi, còn muốn chối cãi nữa sao?”
Hai người đôi co, không ngừng tranh cãi trước mặt thái hậu.
Hoàng Nguyệt Ly ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn hai người tranh cãi mà cảm thấy vô cùng buồn cười, thầm nói trong lòng: “Chậc chậc, đúng là mèo chó cắn nhau, hại người hại mình! Đáng tiếc, Lưu Y Chính đấu không lại Bạch Nhược Kỳ... ài, thật đáng tiếc...”
Đúng như nàng dự đoán, Thục phi đứng lên nói: “Thái hậu nương nương, người không cần phiền não. Muốn biết có phải chẩn đoán sai hay không kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần mời vài vị thái y đến đây chẩn đoán là được! Đến lúc đó xem xem còn ai nói gì được nữa!”
“Đúng, Thục phi nói đúng lắm!”
Thái hậu như bừng tỉnh, lập tức cất tiếng sai người.
“Lý cô cô, ngươi bây giờ hãy đến Thái Y viện, gọi những thái y có mặt đến đây! Đi ngay đi!”
/548
|